← Quay lại trang sách

Chương 20 -

Đã nhận được tin nhắn của anh,” Lincoln Rhyme nói.

Người đàn ông đang nằm trên giường nhìn lên với nụ cười rạng rỡ dù ngắn ngủi. Cả ngạc nhiên nữa.

“Lincoln. Anh đến à. Ý tôi là đến trực tiếp. Tôi chỉ… chỉ muốn nói chuyện. Tôi tưởng là qua điện thoại thôi.”

“Barry.” Rhyme chỉnh xe lăn lại gần hơn.

Chiếc giường phức tạp nằm trong một căn phòng ở sâu trong một quần thể bệnh viện hiện đại ở Mạn Đông khu Midtown. Mất mấy phút anh mới tìm được chỗ này. Quá nhiều mã màu. Chẳng giúp ích mấy.

“Thom.”

“Chào.”

Barry Sales ngọ nguậy một chút bên dưới lớp chăn và ga đã cài chặt. Anh tìm được điều khiển từ xa, bấm một nút và được nâng lên vị trí ngồi nhờ chiếc đệm thủy lực. Người đàn ông đang độ cuối tuổi ba mươi. Nước da anh nhợt nhạt, mái tóc nâu mỏng quẹt.

Đôi mắt anh đầy nghị lực nhưng mỏi mệt.

Rhyme lại chỉnh xe đến gần hơn nữa. Cả hai gật đầu chào nhau và Rhyme không thể không cười trước sự trớ trêu này, Sales cũng công nhận bằng nụ cười của chính anh. Nhà tội phạm học đã không thể bắt tay Sales vì chi duy nhất còn hoạt động của anh là tay phải. Anh không dùng được tay trái.

Mà Sales lại chỉ còn tay trái sau vụ đấu súng đã suýt giết chết anh.

Rhyme nhìn quanh phòng. Anh tuyệt đối không muốn ở đây. Không có lấy một mẩu ký ức nào về các cơ sở y tế mà không làm Lincoln Rhyme đau lòng, hay khổ sở, kể từ tai nạn nhiều năm về trước. Đã có sự nhượng bộ, sự dồn nén phũ phàng với các kỷ niệm, và cả sự chấp nhận bất lực. Nhưng cả đời này anh sẽ trốn tránh bệnh viện nếu được chọn.

Nhưng đây không phải là việc để lựa chọn.

Sales từng là đồng nghiệp của anh nhiều năm trước khi Rhyme còn đang phụ trách hoạt động khám nghiệm hiện trường cho NYPD.

Sales từng là một ngôi sao. Anh ở lại hiện trường, kẻ ô bàn cờ hàng giờ liền sau khi mọi cảnh sát khác đã từ bỏ nó.

Rhyme đã không vui khi Sales quyết định chuyển sang công tác điều tra tổng thể… nhưng anh vẫn theo dõi sự nghiệp của người đàn ông này và biết rằng, ở tuổi đời còn rất trẻ, anh đã vươn tới vị trí cao trong phòng Trọng Án, rồi rời NYPD và dẫn dắt một sở cảnh sát ở ngoại ô trưởng thành xuất sắc.

Rhyme nói, “Họ có rượu trong này không nhỉ?”

“Chúa ơi, Lincoln,” Sales nói. “Chẳng bao giờ thay đổi.”

“Đặt giả thiết sau một ly. Phân tích khi tỉnh táo.”

“Buồn thay,” Sales nói, “phục vụ quầy rượu của bệnh viện hôm nay nghỉ phép.”

“Sa thải thằng khốn đó đi.” Rhyme gật đầu với Thom, người đưa ra hai chai trà đá. Đúng hơn là đính nhãn trà. Thứ nước bên trong có màu vàng đáng ngờ hơn, chẳng hạn trông giống loại whisky đơn cất. Trợ lý đặt một chai lên bàn cạnh giường và mở chai kia.

“Chết tiệt,” Sales nói. “Tôi có lái xe đâu.” Rồi giọng anh bị nghẹn và phải vật lộn để kìm nước mắt. “Cứt thật đấy. Thế này kỳ quặc quá.”

“Từng bị rồi,” Rhyme nói.

Thom rót hai cốc từ chai đã mở và đưa cho họ. Anh ta rút lui về một góc, ngồi xuống kiểm tra tin nhắn.

Hai người đàn ông nhấm nháp whisky và cẩn thận kéo cốc khuất khỏi tầm nhìn khi một nữ y tá vui vẻ người gốc Philippine ghé vào để ghi các chỉ số. Chị đi ra trong lúc nói, “Ôi ôi, các chàng trai hư. Giấu cho kĩ vào.” Một nụ cười toe toét.

Sales lại hớp thêm rượu. Nhìn vào cái chai.

“Sao anh làm được?”

“Dùng phễu,” Rhyme bảo.

Mất một giây, một cái chớp mắt. Rồi Sales cười phá lên.

“Ý cậu là toàn bộ cái vụ què quặt này hả,” Rhyme nói.

“Ừ, toàn bộ.”

“Cậu có nhớ tôi ghét mấy câu nói sáo rỗng không?”

“Có, đúng là vậy.”

“Nhưng đôi khi chúng cũng hợp. Như cái này: Từng bước một.” Là một người bị liệt tứ chi, với chỗ gãy ở đốt sống thứ tư, Rhyme phải chịu đựng nỗi đau khổ ở một cấp độ rất khác với Sales. Anh bị liệt từ cổ trở xuống, chỉ có một vài dây thần kinh bị lỗi, mới được tái tạo lại cho phép anh cử động đôi chút ở một ngón tay. Sales mất hẳn cả cánh tay phải ngay dưới khuỷu, còn lại đều hoạt động bình thường.

Nhưng tất nhiên, thật nực cười là các thảm kịch luôn mang tính cá nhân. Dụng cụ đo khí áp của Barry Sales đang so sánh phần đời sau này của anh với cuộc đời trước đây anh từng có khi những viên đạn còn chưa xuyên thủng da thịt. Chứ nó không so chính anh với bi kịch của Rhyme.

“Và rồi sẽ có những con người.” Rhyme hất cằm về phía Thom. Anh ta ngẩng cao đầu, mang nghĩa không muốn ủy mị.

“Làm cậu điên tiết và khó tính hết mức có thể.”

“Thôi đi, hai anh chẳng khác nào một cặp vợ chồng lâu năm.” Sales đã từng tới dinh thự vài lần.

“Anh còn có Joan.”

Mặt Sales vẫn hoàn toàn bất động. “Tôi không thể chịu nổi khi ở cùng một phòng với cô ấy. Cô ấy cố hết sức để không nhìn.” Anh hất cằm về phía chỗ từng có một cánh tay. “Tôi đã cố pha trò. Em cho anh mượn một tay được không? Cô ấy đã thực sự bật khóc tức tưởi.”

“Từng ngày một thôi. Sẽ có những con người ở bên anh. Và đây là một con đường dài. Chúa ơi, lạy Chúa, hẳn ba câu sáo rỗng liên tiếp. Tôi cảm thấy không khỏe.”

Sales đã kìm được nước mắt. “Ở đây có nhà tư vấn nào tốt. Anh giới thiệu cho tôi một người sau khi tôi ra viện được không?”

Rhyme nói, “Cái đó tôi thử rồi. Không ăn thua. Họ…” Anh nhìn sang Thom. “Nói thế nào ấy nhỉ?”

“Bỏ chạy.”

Rhyme nhún vai.

“Nhưng hầu hết mọi người đều có ích. Tôi có thể lấy cho cậu vài cái tên.”

“Cảm ơn.”

Nhưng Rhyme cảm giác những câu hỏi về việc sống chung với thảm kịch chỉ là bề nổi, là mũi khoan phá băng thôi. Rốt cuộc, Rhyme biết rằng định mệnh sẽ buộc Sales trở nên giống như anh, như hầu hết những bệnh nhân bị thương nặng khác, dù là ở cột sống hay ở nơi nào: Anh ta rốt cuộc sẽ tự nhủ, “Chết tiệt. Ta còn cả cuộc đời để sống.” Chẳng hạn như Rhyme cuối cùng đã chọn cách lờ đi tình trạng của mình hết mức có thể. Anh sống trên đời là để làm một nhà tội phạm học, hết chuyện. Không rền rĩ, không quyên góp, không quảng cáo cho dịch vụ công gì cả, cũng chẳng có sự đúng đắn về chính trị gì ở đây. Nếu phải nhắc tới tình trạng của mình, anh sẽ dùng các từ như là “tàn phế” hay “liệt”. Có lần anh còn lườm cháy mắt ai đó đã nhún nhường nhận xét rằng Rhyme là một ví dụ sáng chói của cộng đồng “tàn mà không phế*“, Rhyme hy vọng cụm từ đó sẽ không bao giờ được đưa vào từ điển Merriam-Webster.

Nguyên gốc “disabled-able”

Không, Sales đã nhắn gọi Rhyme, không phải để hỏi về cách tiếp cận với trị liệu, mà vì một chủ đề hoàn toàn khác.

Giờ anh ta đang đề cập đến chuyện đó.

“Anh đã nghe nói gì về hắn?”

Không có gì nghi ngờ trong chuyện Sales ám chỉ ai.

Kẻ đã bắn anh.

Hắn đã bị bắt và ngay lúc này đang ra tòa.

Sales nói, “Đội của tôi toàn nói vớ vẩn, kể cả đội trưởng. Họ bảo, “Ồ, thằng khốn đang thoát rồi.” Nhưng họ nói nghe có vẻ không chắc lắm.”

Cả trước đây và bây giờ Rhyme đều nổi tiếng là cộc lốc và nóng tính, anh không chấp nhận sự lười biếng hay ngu ngốc. Nhưng anh luôn nói chuyện thực tế.

“Xin lỗi Barry. Từ những gì tôi nghe được, sự việc không rõ ràng lắm.”

Như hầu hết các vụ tương tự, vụ bắn nhau này bất ngờ trở nên rối rắm. Kiểm soát viên đang cố vượt lên một bị đơn nhiều lí lẽ. Và lại còn có tiền.

Anh ta gật đầu. “Anh biết đấy, đối mặt với ai đó là một chuyện. Nhưng chẳng bao giờ trông thấy thằng khốn đó nổ súng. Không thấy được mắt hắn. Như cái lần hung thủ vẫn còn lẩn tại hiện trường ấy. Vụ bắn nhau của Simpson nhiều năm trước. Cái tên điên đó?”

Thi thoảng cũng có một nghi phạm nấn ná hoặc ở gần hiện trường. Đôi khi vì tò mò, đôi khi là vì mong muốn được biết thêm thông tin. Đôi khi chỉ đơn giản vì chúng là bọn khốn muốn tự sát. Thủ phạm trong vụ Simpson đã trốn trong một buồng đông lạnh trữ thịt sau khi đâm chết ông chủ. Hắn đã bước ra và xả hết cả băng đạn vào một nhân viên hiện trường dưới trướng Rhyme. Anh này hoàn toàn kinh ngạc. Toàn bộ phát súng đều trượt, nhờ một thực tế là thân nhiệt của thủ phạm có lẽ chỉ loanh quanh hai mốt độ - thịt đông lạnh - và bàn tay hắn đang run lẩy bẩy đến độ hắn bắn tuốt chỉ trừ mỗi viên cảnh sát.

Kỉ niệm ấy làm cả hai người đàn ông cùng cười. Thom cũng cười khi Rhyme giải thích cho anh nghe.

“Chúa ơi, tôi muốn bỏ tù gã này.” Sales liếm môi. “Bonnie đã ở đây, chị gái tôi ấy? Tôi bảo chị ấy mang Trudi và George tới. Chị ấy bảo chắc chắn rồi. Nhưng ý chị không phải thế. Ý chị là chị không muốn chúng trông thấy cậu Barry như thế này. Chết tiệt, tôi đã không nghĩ thấu đáo. Chính tôi cũng không muốn chúng trông thấy mình như thế này. Chúng sẽ sợ chết khiếp. Tôi không thể đi xem các trận đấu của chúng. Không thể tới các buổi biểu diễn của chúng.” Anh nghiến chặt răng lại.

Anh hít vào thật sâu. “Tôi hơi mệt. Tốt hơn là nên nghỉ một lát.”

“Tôi sẽ mang xe tải ra cửa trước,” Thom nói. Anh ghi lại địa chỉ email của Sales và nhắc lại với anh ta là anh sẽ gửi tên các nhà vật lý trị liệu và bác sĩ chuyên khoa phục hình.

Rhyme đưa xe tới và nhét chai “trà” Glenmorangie thứ hai vào giường, cạnh cánh tay trái của Sales. Anh định nói gì đó nữa nhưng người đàn ông đã nhắm mắt lại và dụi đầu vào gối. Rhyme liếc thấy giọt nước mắt Sales đã không còn giữ được nữa, anh lùi xe lại một vòng và lăn bánh ra khỏi phòng.