← Quay lại trang sách

Chương 23 -

Ông có thấy không? Cái gì rung ấy?” Ruth Phillips vừa cất thực phẩm vào tủ vừa hét lên với chồng.

Ông không trả lời.

Chuyện này vẫn thường xảy ra. Không phải là ông bị lãng tai, mà là vấn đề kỹ thuật xây dựng.

Họ đang ở trong căn nhà gỗ tại Brooklyn, bên rìa khu Heights. Ngôi nhà xây theo kiểu toa tàu mà bạn bắt gặp nhiều hơn ở miền Nam. Bà Ruth biết được điều này khi họ chuyển vào ở từ nhiều thập kỉ trước. Nó được gọi là toa tàu bởi vì có một hành lang dài chạy từ cửa trước nhà qua phòng khách, qua cả ba phòng ngủ và phòng ăn ra tới tận bếp ở sau nhà. Giống các con tàu bạn vẫn thấy trong những bộ phim kiểu cũ, với hành lang bên ngoài toa hành khách vậy. Ruth không nghĩ còn chiếc tàu nào ngày nay vẫn còn nét đặc trưng này nhưng hẳn ở đâu đó vẫn còn. Kỷ niệm duy nhất của bà với loại phương tiện này là chuyến LIRR mà họ đã lên để đi tới Vịnh Oyster thăm cô con gái đầu.

Amie đang ở trong phòng khách, căn phòng quay ra một con phố nhỏ, cách bà mười tám mét.

Ở đầu kia của con tàu.

Bà đặt hộp đậu Green Giant xuống và lặp lại câu hỏi. Lần này to hơn.

“Cái gì?” ông hỏi vọng vào.

Và thêm một lần nữa. “Ông có thấy gì không? Cái gì đó rung lắc ấy?”

“Bữa tối á? Ừ tối nay ăn gì?”

Bà quấn chặt chiếc áo len vàng quanh thân hình đẫy đà và bước ra ngoài hiên sau. Tai nạn ô tô chăng? Hay máy bay rơi? Bà và ông Amie đang đi dạo khi vụ 11 tháng Chín xảy ra và đã trông thấy chiếc máy bay thứ hai lao xuống.

Bà quay lại nhà và bước nửa đường lên sảnh thì thấy ông chồng vẫn còn đang ngồi trước tivi.

Cả hai đã chớm lục tuần và đang ngày càng tiến gần thời điểm họ có thể bắt đầu vẽ ra viễn cảnh về hưu. Amie thích một ngôi nhà di động còn Ruth lại muốn một nơi ở cạnh hồ, tốt hơn là mạn Wisconsin, để ở gần cô con gái thứ và chồng cô. Chúng là kiểu thanh niên sẽ mỉm cười với những tiếng rên vui nhộn bất kể khi nào Amie nói đùa một cách ngốc nghếch. Mà việc ấy xảy ra suốt. Cú rung lắc lúc nãy làm ký ức về vụ khủng bố quay lại và Ruth lại nghĩ: Đã đến lúc lên kế hoạch chắc chắn cho việc chuyển đi.

“Không phải ‘bữa tối’. Tôi bảo là ‘rung lắc’ cơ. Cứ có cái gì đang rung ấy. Tai nạn chăng? Ông không thấy à?”

“Có, có thấy gì đấy. Chắc là xây sửa gì đó.”

“Vào ngày Chủ nhật sao?”

Kính cửa đã rung lên, cửa sổ kêu lạch cạch. Bà cảm nhận cả chân mình cũng run lên; bà đã xỏ chân vào đôi dép ngay khi họ trở về từ cửa hàng tạp hoá và đẩy được hết túi hàng vào trong.

“Chả biết.” Ông đã bật trò chơi lên. Ông yêu thích mấy trò chơi của mình.

Amie hỏi, “Thế nhân tiện. Bữa tối ăn gì đấy. Vì đã nhắc đến chủ đề này rồi.”

“Tôi chưa biết.”

“Ô. Tưởng bà đang nấu rồi.”

“Rồi á? Chưa.”

Bà quay trở lại bếp. Quy trình cất trữ của bà Ruth rất logic. Đầu tiên là những món đông lạnh phải vào tủ trước. Rồi đến các loại thực phẩm dễ bị ôi thiu - một từ hay ho của Amie - như thịt, cá và sữa. Rồi đến hoa quả và rau củ tươi. Rồi đến các loại đồ hộp và cuối cùng là đồ để được lâu. Những lọ Green Giants vui tươi sẽ là thứ cuối cùng được cất đi.

“Thế bà đang nướng bánh à?” Arnie đã ra đến hành lang. Ông ra chỗ bà để cả hai có thể nói chuyện bằng giọng bình thường. “Một trong mấy loại bánh nướng nhân ấy? Tôi đang mơ về bánh rhubarb đây.”

“Tôi cũng không nướng niếc gì cả.”

“Hừm.” Giờ Arnie đã bước vào phòng ăn thông với bếp. Mắt ông không hướng về cô dâu từ bốn mươi ba năm trước của mình mà là đặt trên lò. Bà để ý thấy khuôn mặt tò mò ấy và cau mày. “Sao thế ông?”

“Lò nướng không bật à?”

Bà vẩy tay. Ý là không.

“Tôi ngửi thấy mùi ga. Tôi tưởng bà bật lên rồi. Và phải mất một lúc lửa mới bén hết.”

“Không, nhưng…” Giọng bà nhỏ đi. Ruth cũng đã ngửi thấy mùi trứng thối đó.

“Có lẽ thành phố đang làm gì đó và họ đã chọc đúng đường ga chính. Đó là cú rung của bà. Bà biết đấy, giờ nó mạnh lên rồi.”

“Ừ. Đúng thật.”

Bên trên khuôn mặt nhăn nhúm, cặp lông mày nhướn cao đã chau lại gần nhau. Ông xoa mái tóc xoăn lưa thưa và đi ra cửa trước, ngó ra ngoài. Ông quay lại bảo bà, “Không có xe tải cũng chẳng có tai nạn.” Ông nói thêm rằng bên ngoài nhà họ cũng đang có vài người nhìn ngó khắp nơi.

Ruth nghĩ, có lẽ đã có một vụ đâm nhau làm lật một cái xe tải chở propane. Nhưng mà, propane không có mùi khí ga. Ruth biết như vậy vì tiệc thịt nướng là một trong những thú vui yêu thích nhất của họ vào mùa hè.

Bà đi đến cửa hầm và mở nó ra. Ở đây cũng có mùi tương tự nhưng sộc hơn gấp mười lần. “Ông ơi! Ra đây này!”

Amie xuất hiện ngay lập tức. Ông để ý thấy cánh cửa mở. Hít ngửi. “Chúa ơi.”

Ông ngó xuống cầu thang và định với tay bật đèn nhưng ngừng lại khi bà định nói Không! Amie liếc sang bình dập lửa đang nằm cạnh bếp. Nó đã bảy năm tuổi.

Vợ ông nói, “Chúng ta nên ra ngoài. Phải ra ngoài ngay bây giờ.”

“Tôi sẽ gọi điện. Chúng ta phải gọi. Có số đặc biệt nào để bà gọi khi bị rò ga không? Làm sao chúng ta tìm được?” Ông vươn tay đến chỗ điện thoại treo tường.

“Công ty ga ư?” bà hỏi vẻ khó tin. “Quên đi ông ơi! Chúng ta sẽ gọi 911 từ bên ngoài.” Bà bước đến chỗ để ví. “Đi nào! Chúng ta phải ra ngoài thôi.”

“Tôi chỉ…”

Từ phía cửa tầng hầm, một đợt sóng lửa và khói nổ trùm ra ngoài, bao bọc cả Arnie. Khi ông giơ hai tay lên che mặt, ông bị thổi bay tới tận bức tường bên kia và rơi phịch xuống sàn, kêu lên đau đớn.

Không, không, không! Ruth thụp xuống bên dưới lưỡi lửa đang cuộn ra từ ngưỡng cửa, bà gào thét gọi tên chồng. Bà bò lồm cồm đến chỗ ông.

Đột nhiên, một cú giật làm bà khuỵu hai đầu gối xuống và nửa nhà bếp nơi bà đang đứng bị thụt xuống cả mét - vụ nổ đã làm gãy hết cột nhà. Trong khi khói lửa và bụi bốc lên quanh họ, bà có thể thấy Amie - vẫn đang nằm nghiêng, ra sức đập vào bộ quần áo đang cháy của mình. Ông đang nằm bên trên bà, ở phần sàn nhà chưa bị rơi xuống. Từ khoảng trống giữa hai phần sàn nhà, khói đen đặc bốc lên, những lưỡi lửa và tia lửa đỏ quạch bắn ra như lũ ong chích.

Ruth vật lộn đứng dậy trên sàn nhà dốc lên, điên cuồng nhìn quanh. Giờ họ không thể dùng cửa sau để thoát được nữa - khi sàn nhà đã sụp xuống, lối ra ở quá cao và lại đang tắm trong lưới lửa phun lên từ dưới tầng hầm.

Cửa trước. Họ phải ra qua cửa trước. Nhưng đầu tiên, Ruth cần trèo lên tầng có ông Amie đang nằm đã.

“Ông ơi, ông ơi!” bà gọi. “Cửa trước! Ra đằng cửa trước!” Nhưng tiếng bà lẫn mất trong âm thanh cuồng nộ. Bà không hề biết đám cháy có thể ồn ào đến thế.

Vừa thụp người tránh lưỡi lửa, bà vừa bắt đầu trèo lên chỗ ông Amie, lúc này vẫn đang nằm ho và rên rỉ vì đau. Bà thấy ít nhất thì ông cũng đã lột được chỗ quần áo cháy ra.

Bà bám được hai tay vào mép sàn nhà chỗ ông nằm và bắt đầu kéo người lên. “Cửa trước. Hãy…”

Nhưng đúng lúc đó phần sàn nhà mà bà đang đặt chân đã hoàn toàn sụp xuống và Ruth bị rơi xuống tầng hầm, ngã sóng soài trên đống bê tông, đầu, cánh tay và vai bị ván sàn, bàn bếp, sách nấu ăn và các hộp đậu trút như mưa xuống.

Giờ lửa đã ở khắp xung quanh bà: các hộp đựng đồ, tạp chí của Amie, đồ trang trí lễ Giáng Sinh, quần áo cũ của các con bà, đồ gỗ. Và lửa còn đang liếm đến chỗ thùng và hộp đồ dễ cháy của Amie trên bàn mộc - chất tẩy, thuốc pha sơn, nhựa thông, cồn. Chúng có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Ruth Phillips hiểu rằng bà sắp chết.

Nghĩ đến Claire và Sammie. Cả lũ cháu nữa. Tất nhiên là cả Amie. Tình yêu của đời bà. Trước đây, bây giờ, và mãi mãi.

Bà né người vì thêm một cột nhà khác bị đổ và đâm xuống sàn. Suýt nữa thì trúng đầu bà.

Bị ngạt thở vì khói, bà vặn vẹo né tránh những cọc gỗ nhọn hoắt như kim và bụm lửa.

Nhưng rồi bà lại nghĩ: Không.

Bà sẽ không chết như thế này. Trong đau đớn. Còn chẳng phải vì cháy nhà.

Bà nhìn quanh, gắng hết sức có thể qua làn khói ngùn ngụt. Cầu thang đã biến mất nhưng ở góc phòng, ngay dưới rìa sàn gỗ còn ở lại chỗ ông Amie đang nằm, là tủ quần áo cũ của mẹ bà. Bà bò đến chỗ đó và trèo lên nóc tủ. Bà không đủ khỏe để nâng người và cuộn tròn lăn lên sàn nhà bên trên. Nhưng bà đá đôi dép lê để bám được tốt hơn, choãi chân dài ra và đặt một bàn chân lên cái gương trên nóc tủ quần áo, cảm thấy cơ bắp ở đùi sắp bị toạc đến nơi.

Bà lờ tịt cơn đau.

Lửa bùng lên to hơn. Một thùng nhựa thông phát nổ và ngọn lửa mùi gỗ thông cuộn lên, khói tỏa ra bên cạnh bà. Ruth quay đi, cảm nhận vết rát do lửa liếm vào mắt cá và cánh tay. Nhưng quần áo bà chưa bắt cháy.

Bà thấy lửa đã bắt đầu liếm thùng thuốc pha sơn.

Ngay bây giờ. Chính lúc này. Cơ hội cuối cùng.

Tóm lấy mẩu ván sàn đã gãy phía trên mình, bà đạp mạnh chân và lúng túng đẩy người lên trong lúc tuyệt vọng, lăn tròn trên sàn bếp đến bên cạnh Amie.

“Ruth!” Arnie bò đến chỗ vợ mình. Ông chỉ còn mặc độc cái quần đùi bên trong. Nửa số tóc của ông đã ra đi, cả lông mày cũng vậy. Trên mặt, cổ, ngực và cánh tay phải của ông đầy vết bỏng nhưng chúng chưa làm ông bất lực.

“Ra ngoài! Chúng ta phải ra ngoài! Cửa trước!”

Cả hai cúi thấp để hít nốt chút không khí còn lại trong nhà và bắt đầu đi xuôi hành lang nhưng chỉ đi được nửa đường ra cửa trước. Vì khói mù mịt họ không thể trông thấy phòng khách và vòm cửa trước đã bốc cháy rồi. Cửa sổ phòng ngủ cũng không ăn thua gì. Cả mấy phòng đó cũng đã bốc cháy.

“Gara,” bà kêu lên. Đó là hi vọng cuối cùng của họ.

Nắm chặt tay nhau, hai ông bà lao tới trước. Ngay trước khi hơi nóng và lửa đẩy họ lùi lại - với một cái chết đau đớn, thảm thiết trong hành lang hẹp - họ tới được cửa gara. Ruth chạm vào tay nắm kim loại và thả vội ra.

“Nóng lắm,” bà nói.

Ngập ngừng một chút. Cả hai phá ra cười, hơi điên điên. Bởi vì tất nhiên là nóng rồi. Mọi thứ trong cái nhà chết tiệt này đều đang nóng rẫy.

Bà lại cầm tay nắm cửa, xoay và đẩy cửa mở. Cả hai thụp xuống. Nhưng không có lửa ở đây, chỉ có khói và hơi nước cuộn vào trong gara từ các đường ống và từ bên dưới ván sàn. Họ lao vào trong. Rất khó để nhìn xuyên qua làn khói cay xè này nhưng gara vốn nhỏ và lại dùng để chứa đồ chứ không đỗ xe nên họ có thể lần đường dẫn ra cửa trước giữa các chồng hộp, đồ nhà bếp và dụng cụ thể thao từ những ngày xa xưa.

Vừa ho vừa gạt nước mắt giàn giụa, hai vợ chồng đi thẳng ra đằng trước nhà. Ruth thấy đầu váng vất và bị ngã thụp xuống một lần. Sau đó bà hít được một hơi không khí ở rất sát sàn nhà, rồi lại một hơi nữa, và cùng với sự trợ giúp của Amie, bà đứng dậy.

Vòng cánh tay ôm lấy nhau, hai vợ chồng cuối cùng cũng ra được đến cửa gara. Thêm một tiếng cười nữa, lần này là hoàn toàn nhẹ lòng, Ruth bấm nút mở cửa.