Chương 24 -
Hít thở đi, Thanh tra.”
Cô gật đầu với nhân viên y tế của thành phố. Và cố làm theo chỉ dẫn của anh ta. Chậm rãi. Ok… hít vào, thở ra. Cơn ho lại dâng lên dữ dội lần nữa.
Không ổn rồi.
Khạc, nhổ.
Thử lại. Kiểm soát nó… Tập trung vào hai lá phổi, những cơ bắp ở ngực. Được rồi, cô đã điều khiển được nó. Hít vào, thở ra. Chậm rãi.
Ok. Làm được rồi.
Không bị ho nữa. Tốt.
“Nghe tuyệt đấy, Thanh tra,” anh y tế nói. Anh là một người vui vẻ với mái tóc đen xoăn tít và nước da màu mocha.
“Ổn cả,” cô nói giọng the thé.
Rồi nôn.
Nôn thốc nôn tháo.
Ngồi trên hàng ghế sau xe cứu thương, cô gập người tận eo và xổ ra một đống bùn bẩn thỉu.
Rõ ràng là phần lớn số bùn đã chui vào bụng cô chứ không phải phổi.
Sau một hai phút nôn khan, cảm giác đã dịu đi.
Cô cầm chai nước nhân viên EMT* đưa cho. Súc miệng và đổ cả xuống mặt mình. Cô không thể tưởng tượng trông mình đang như thế nào từ cổ trở lên. Cô đã lột hết quần áo và mặc sang bộ đồ bảo hộ Tyvek - cô luôn cất nó trong thùng các tông ở cốp xe ô tô. Cô cảm giác tóc mình nặng tới mười ba cân. Móng tay lúc nào cũng để cụt của cô đã thành màu đen xì.
EMT là viết tắt của Emergency Medical Technician - Kỹ thuật viên y tế khẩn cấp
Bên cạnh cô là khẩu Glock mà cô đã làm vệ sinh trước khi làm bất kì việc gì khác. Cô đã tháo súng ra lau qua, bao gồm cả việc dùng miếng vải thấm dung môi Hoppe để thông nòng súng. Lúc trước nó đã bị tắc một cách nghiêm trọng.
“Cái thứ chết tiệt kia là gì đấy?” cô hỏi. “Thứ tôi nuốt vào bụng ấy?”
Cô hướng câu hỏi này sang Arthur Schoal, giám sát viên của Northeast Geo, ông ta đang đứng ngay cạnh xe cứu thương. Ông ta vẫn còn vẻ hổ thẹn vì những gì đã xảy ra với cô.
“Trong bùn à? Chỉ có nước, đất, đất sét, có lẽ dính ít dầu diesel trong ống khoan. Không có gì độc hơn thế đâu.”
Phải rồi, cô nếm được vị dầu và nghĩ lại hồi còn trẻ và hư đốn: khi bạn cần xăng cho chiếc xe Camaro và không có đồng xu nào, nhưng lại có một cái ống xi-phông và thông tin chỗ đậu Caddie của vài tay đua địa phương hoặc những cậu chàng muốn thành đầu gấu.
Thêm một cơn ho khác, một ngụm nước nữa. Có vẻ như cơn nôn ọe - tuyệt đối là hoạt động kém yêu thích nhất của cô - đã dịu đi.
Cô tự nhủ điều quan trọng là đầu gối cô vẫn ổn sau khi ngã đập xuống tấm ván bập bênh kia. Cô vẫn đi lại và thoát được - một cách tương đối - cơn đau khớp đã ám ảnh cô biết bao năm qua.
Cô chớp cho nước mắt dâng lên từ cơn buồn nôn chảy xuống và để ý thấy các vệt bùn trên quần áo Schoal.
“Ông lôi tôi lên đấy à?”
“Tôi và Gibbs. Cái cậu mà chúng ta đang nói chuyện vào lúc đó.”
“Anh ta ở đây à?”
“Không, đi gọi cho vợ rồi. Xem cô ấy có ổn không.”
Ổn à? Cô tự hỏi.
“Tôi sẽ phải trả tiền cho ông,” cô bảo với Schoal.
Người đàn ông chớp mắt và gật đầu, dù ông ta chẳng hiểu tí gì về chuyện cô đang nói.
“Cho trị liệu bùn ấy mà. Ở spa người ta tính cả trăm đô đấy.”
Ông ta cười lớn.
Sachs cũng cười. Và dồn hết mọi nguồn lực ý chí để khỏi khóc nấc lên.
Cô không nói đùa vì ông ta mà là để gạt đi cái cảm giác kinh hãi tuyệt đối khi bị bất động trong bùn, không thở nổi.
Nó đã tác động một cách rất tồi tệ đến cô. Trở nên bất lực, bị hút xuống mãi, xuống mãi. Cô gần như đã bị chôn sống - dù là đất khô hay đất ẩm thì cũng chẳng khác gì nhau. Bị vùi kín luôn là địa ngục của riêng cô.
Cô rùng mình thêm lần nữa. Nhớ lại một kỷ niệm đã bị lãng quên từ nhiều năm về trước. Khi còn nhỏ, cô từng đọc một cuốn sách mà cô còn nhớ tên là Kỳ lạ hơn tiểu thuyết, về những sự việc đời thực đã từng xảy ra, và rất kỳ lạ. Một trong số đó là việc quật mộ một ai đó, vì lí do gì đó, và phát hiện những dấu vết cào bằng móng tay ở bên trong nắp quan tài. Cô đã mất ngủ hai ngày sau đó và lúc ngủ được thì không chịu đắp chăn hay bất kỳ cái gì.
“Này, Thanh tra. Cô ổn chứ?”
Cô kiểm soát cơn hoảng sợ của mình, giống như với cơn ho. Nhưng chỉ vừa suýt soát.
“Vâng, chắc chắn rồi.”
Hít thật sâu, cô tự nhủ.
Được rồi, được rồi.
Cô muốn gọi cho Rhyme. Không, cô không muốn. Cô muốn lao xe đi với tốc độ 320 cây số trên giờ dù điều đó có nghĩa là đốt cháy cả động cơ chiếc Torino. Không, cô muốn về nhà và cuộn tròn trên giường.
Đông cứng - cả tay, chân, cánh tay, bụng và cổ, tất tật đều bất động bên trong hố mộ ẩm ướt, nhầy nhụa.
Cô rùng mình. Gạt. Nó. Đi.
Nhân viên y tế nói, “Thanh tra, nhịp tim của cô…”
Ngón tay cô đang được kẹp nối vào một trong mấy chiếc máy nặng nề mà đội EMT mang theo.
Thở đi, thở đi, thở đi…
“Tốt hơn rồi.”
“Cảm ơn anh.” Cô tháo cái kẹp ra và đưa lại cho anh y tế. “Giờ tôi ổn rồi.”
Anh ta kiểm tra cô cẩn thận. Rồi gật đầu.
Đó là lúc cô để ý thấy các công nhân của Northeast Geo đang đứng nói chuyện với nhau thành từng nhóm. Khuôn mặt họ đầy lo lắng. Và thứ làm họ bận tâm không phải là trải nghiệm suýt mất mạng của Sachs.
Cô nhớ lại là mình đã thấy lạ trước lời nhận xét của giám sát viên về Gibbs. Anh công nhân cô từng nói chuyện cùng đã đi gọi cho vợ xem cô ấy có ổn không.
Có chuyện không hay rồi.
Cô cũng nhận ra có cả chục tiếng còi hiệu đang hú ở xa xa. Còi xe cứu thương và xe cảnh sát.
Cô đã nhớ ra mặt đất rung lắc. Và cô lập tức nghĩ tới một vụ tấn công khủng bố. Vụ Tháp Đôi lần thứ hai.
“Có chuyện gì vậy?” Sachs thì thầm, âm lượng yếu ớt phần vì lo lắng, phần vì dây thanh quản của cô chưa thể nói to hơn.
Một giọng đàn ông không phải của Schoal lẫn nhân viên EMT trả lời, “Tin được không: động đất đấy.”
Một người đàn ông gầy gò, nhợt nhạt trạc tứ tuần tiến lại. Anh ta mặc quần màu xám, áo sơ mi trắng và áo gió màu xanh lơ, bên dưới chiếc áo cam bảo hộ tất yếu. Chiếc cà vạt họa tiết cánh hoa của anh ta biến mất trên ngực áo giữa nút khuy thứ hai và thứ ba từ trên xuống, chắc là để không bị mắc vào động cơ máy. Anh đeo kính gọng tròn.
Sachs nghĩ trông anh ta có vẻ trí thức.
Dự đoán hợp lí, bởi vì hóa ra anh ta chính là một nhà khoa học.
Schoal giới thiệu cô với Don McEllis, một giám định viên của Ban Tài nguyên Khoáng sản Tiểu bang New York, trực thuộc Bộ Bảo vệ Môi trường. Anh ta là một kỹ sư và nhà địa chất học, anh giải thích nhiệm vụ của mình là giám sát hoạt động khoan mà cơ quan của anh đã cho phép. Dự án địa nhiệt của Northeast là khoan các lỗ từ một trăm năm mươi mét đến sâu hơn, vì vậy mà DMR* phải điều khiển công việc; từ độ sâu dưới một trăm năm mươi mét thì sẽ thuộc sự quản lý của Ban quản lý Nguồn nước.
Ban Tài nguyên Khoáng sản
“Động đất à?”
“Vâng.”
Sachs nhớ vài chương trình truyền hình, hay có lẽ là bài báo nào đó, nói về động đất ở New York. Từng có vài trận.
“Có thiệt hại gì không?”
McEllis nói, “ít nhất có một vụ cháy. Đó là mối nguy lớn nhất trong các vụ động đất ở quốc gia thuộc thế giới thứ nhất. Nếu một tòa nhà không được thiết kế để chống động đất thì phần lớn vẫn sẽ trụ lại được. Nhưng các đường ống ga có thể bị gãy. Vậy là cháy. San Francisco, năm 1906, cả thành phố đã bị đốt cháy chứ không phải sập.”
“Tôi đứng lên đây,” cô nói với nhân viên y tế.
Anh ta nhìn cô khó hiểu. “Được thôi.”
Cô đã tưởng anh ta sẽ bảo không.
“Tôi đứng đây.”
“Cô có thể đứng lên.”
Cô hiểu. Cô hơi chóng mặt nhưng cũng đứng dậy không khó khăn mấy, mặc dù hơi lảo đảo - chủ yếu là vì chỗ bùn dính vào tóc.
“Nó mạnh đến độ nào?”
“Nhẹ thôi. Ba phẩy chín - theo thang Richter.” Bằng sự kết hợp giữa kiến thức và ngây thơ của một nhà khoa học, anh ta giải thích thấu đáo rằng thang biểu nổi tiếng mà ai cũng biết đó thực tế đã không còn thích hợp để đo đạc động đất nữa; ngày nay, nó chỉ còn được dùng để phân loại các chấn động nhẹ. “Bất cứ vụ nào mạnh hơn năm phẩy đều được đo bằng thang MM, tức độ lớn mô-men.”
Cô không muốn hỏi thêm thông tin vì biết anh ta sẽ bắt buộc phải trả lời.
Nhưng dù thế, anh vẫn nói tiếp. “Chấn động loại này rất phổ biến ở vùng Đông Bắc. Các nứt đoạn ở khu vực New York không hoạt động mạnh hoặc rõ rệt như ở California chẳng hạn. Hoặc như ở Mexico hay Ý hay Afghanistan. Tin tốt là: Động đất rất hiếm khi xảy ra. Nhưng tin xấu là bản chất địa chất ở đây là nếu xảy ra các vụ động đất tồi tệ thì thiệt hại sẽ nghiêm trọng hơn nhiều và phạm vi cũng trải rộng hơn. Hơn nữa, các tòa nhà của chúng ta không được xây dựng để chống chịu động đất mạnh. Ngày nay, San Francisco tương đối an toàn trước động đất. Nhưng còn ở đây? Một cơn động đất cỡ sáu độ MM ở Thành phố New York - thực ra là không mạnh lắm - cũng đủ để giết hàng chục ngàn người, và gấp đôi con số đó bị vùi trong đống đổ nát. Toàn bộ khu vực dân cư sẽ bị đóng cửa vì các tòa nhà quá chông chênh.”
Vùi trong đống đổ nát…
Một lần nữa, Sachs gạt đi cánh tay của nỗi sợ. Suýt soát thôi.
“Tâm chấn ở đâu?” cô hỏi.
“Gần đây,” McEllis trả lời. “Rất gần.”
Schoal đang nhìn chằm chằm vào Khu vực 7, cửa vào vẫn mở toang. Họ có thể nhìn thấy đầu ống bịt nhựa. Khuôn mặt giám sát viên u ám. Sachs nhớ lại những người phản đối đã khiếu nại về chuyện hoạt động bơm chất lỏng xuống lòng đất. Có lẽ Schoal cũng đang nghĩ rằng có khả năng chính việc khoan của họ đã gây ra chấn động, bất chấp những nhận xét của ông ta lúc trước.
Hoặc có thể chỉ là ông lo lắng các rung chấn sẽ tiếp thêm bằng chứng cho những người phản đối tấn công dự án của họ.
Sachs cầm thêm một chai nước từ tay nhân viên y tế, cảm ơn anh ta bằng một nụ cười. Cô ngửa đầu ra sau để ngắm bầu trời. Cô trút hết chai nước lên tóc. Anh ta đưa cho cô thêm bốn chai nữa và đến chai cuối cùng thì cảm giác như bùn đã trôi gần hết.
Khá hơn rồi. Cả về chuyện bùn đất lẫn nỗi sợ hãi.
Cô đã sẵn sàng. Cô gọi cho Lincoln Rhyme.
“Anh nghe chưa?”
“Chuyện gì cơ?”
“Động đất.”
“Động đất nào?”
Vậy là đã có câu trả lời.
“Làm rung chuyển cả thành phố, nửa giờ trước.”
“Thật à? Hừm.” Giọng anh ám chỉ tâm trí anh đang ở nơi khác. “Em tìm được gì ở công trường không?”
“Em nghĩ là có. Em sẽ quay lại sớm. Phải tạt qua nhà tí.”
“Tại sao?”
“Muốn tắm rửa trước.”
“Không cần đâu. Ai quan tâm nào? Cứ đến luôn đi.”
Cô không nói gì một lát. Chắc anh đang tò mò về khoảng lặng đó. “Em không đi lâu đâu.”
Sachs cúp máy trước khi anh kịp phản đối thêm.