← Quay lại trang sách

Chương 25 -

Phòng ngủ từ thời thơ ấu của Vimal - cũng là phòng hiện nay - rất nhỏ, nằm trên tầng hai của ngôi nhà khiêm tốn nhất, trong khu vực cư dân khiêm tốn nhất của Queens, Jackson Heights. Vùng này gần như chỉ toàn là người Ấn Độ.

Ngôi nhà gạch cao hai tầng, chỉ cho một gia đình sinh sống, cả sân trước và sân sau đều hẹp, không đủ để chơi bóng, trừ khi tập chân.

Cậu đã sống ở đó, trong bốn bức tường ngột ngạt này cả đời. Ít nhất thì giờ cậu đã có nó cho riêng mình. Cậu đã phải chia sẻ căn phòng với em trai mình mấy năm cho đến khi Dada, ông nội cậu, qua đời và Sunny chuyển vào phòng ông cụ.

Sau khi về nhà từ chỗ ông Dev Nouri, Vimal đã tắm qua - chỉ dùng khăn lau - vì không muốn đụng chạm đến vết thương mà Adeela đã băng bó rất cẩn thận. Kiểm tra bụng mình, cậu thấy rằng cô ấy đã làm rất tốt. Không còn chảy máu, cũng không bị sưng tấy. Bây giờ, khi đã về lại phòng ngủ, cậu dùng một tay để lau khô chân và ngực trong khi tay kia chỉnh điều khiển. Cậu đang tìm kiếm thông tin trên màn hình Samsung.

Vụ án mạng là tin lớn nhưng không đủ để trở thành tin chính; bản tin nóng nhất là vụ động đất đã làm rung chuyển Brooklyn và phần lớn các khu vực còn lại của thành phố.

Khi phát thanh viên nói đến các vụ án mạng của ông Patel và đôi vợ chồng sắp cưới, anh ta nói đã có thêm vài chi tiết mới về vụ cướp “táo bạo”, mặc dù Vimal không chắc phải gan cùng mình đến đâu mới đủ để đi vào một tòa nhà văn phòng gần như bỏ không, giết ba người không có vũ khí và bỏ chạy.

Cậu quấn chiếc khăn tắm quanh cái bụng gầy gò và theo dõi màn hình. Bản tin tiếp theo làm cậu chết lặng.

Saul Weintraub, người phân tích và đánh giá mà thỉnh thoảng ông Patel vẫn dùng cũng đã bị giết. Cảnh sát tin rằng có mối liên hệ nào đó giữa bốn vụ án mạng.

Vimal khẽ nhắm mắt khổ sở và ngồi phịch xuống mép giường ngủ của mình.

Vậy là tên giết người - Người hứa hẹn - tin rằng ông Weintraub đã trông thấy gì đó vào sáng thứ Bảy, rằng ông ta là một nhân chứng. Vimal nhớ lại ông Patel đã nói sẽ gặp gỡ người đó vào cuối tuần.

Làm sao tên sát nhân biết ông Weintraub sống ở đâu?

Vimal nhớ lại bản tin về cuộc họp báo chiều ngày thứ Bảy đó, phát ngôn viên của cảnh sát đã thúc giục bất kỳ ai biết về vụ án phải tới báo ngay lập tức.

Và Vimal đã hiểu được ngụ ý.

Vì sự an toàn của chính họ…

Cậu an toàn đến mức nào?

Vimal cảm thấy khá an tâm khi nghĩ lại mối liên hệ tối thiểu của cậu với ông Patel: được trả công bằng tiền mặt và không để lại đồ đạc cá nhân nào trong cửa hàng để dẫn đến mình. Và việc cố gắng lần theo Vimal ở quận Kim Cương sẽ không đem lại hiệu quả mấy. Không như những năm trước, chỉ còn lại vài nhà buôn kim cương trong tòa nhà cũ kỹ, mốc meo ở số 58 phố 47 Tây. Chỉ có một hai thợ cắt, hai cửa tiệm kim hoàn. Và Vimal chắc chắn không có ai trong tòa nhà đó hay trên phố biết cậu là ai. Cậu luôn khép kín, thích đi về nhà và xưởng của mình vào cuối ngày hơn. Và hầu hết các nghệ nhân kim cương và những người khác trong nghề có chút hiểu biết về cậu thì đều sống ngay Jackson Heights này, cách quận Kim Cương của Manhattan hàng dặm - và cả một con sông nữa. Vimal có người quen làm việc ở các phòng trưng bày SoHo hay NoHo, hoặc đang học nghệ thuật ở nơi cậu cũng muốn đến học: Parsons, hoặc Pratt ở Brooklyn. Nhưng cậu không thân thiết với ai trong số họ.

Bạn thân nhất của cậu trong giới kim cương là một thợ cắt khác, tầm tuổi cậu: Kirtan Boshi - họ cùng ăn trưa và đi uống với nhau thường xuyên, thỉnh thoảng còn hẹn hò đôi, cùng với Adeela và bạn gái Kirtan, một cô người mẫu tham vọng. Kirtan làm việc cho một nghệ nhân kim cương ở cách phố 47 một đoạn, trong một tòa nhà trong quận Thời Trang; tên cửa hàng đó không gợi nhắc gì đến gốc gác Ấn Độ của ông chủ - hay chuyện nó là tiệm trang sức.

Không, rất ít khả năng một tên giết người, dù có quyết tâm đến đâu, có thể tìm ra cậu.

Vimal vứt khăn sang một bên, mặc áo may ô, quần bò xanh, áo thun và áo len ra ngoài, đi giày Nike.

Trên ti vi: quay lại với vụ động đất. Cậu không nghe được bình luận viên đang nói gì. Hai người có vẻ đang tranh cãi nhau. Một giọng lề mề nói rằng có nhóm vận động vì môi trường đổ lỗi cho hoạt động khoan sâu vào lòng đất thành phố đã gây ra chuyện này.

Cậu tắt tivi. Vimal Lahori có những vấn đề của riêng mình.

Chán nản vô cùng, cậu dợm bước xuống nhà. Trong phòng khách, em trai Sunny - nhỏ tuổi hơn nhưng cao hơn Vimal - nhìn lên từ màn hình tivi và dừng trò chơi điện tử của mình. “Yo, anh.”

Đôi mắt của cậu em mười tám tuổi ánh lên vẻ lo lắng, dù câu chào cụt lủn và nụ cười đánh lạc hướng của nó không phản ánh điều này. Sunny là sinh viên năm đầu trường Hunter, với hi vọng vào được trường y. Vimal thì tin rằng nó sẽ - hay nên - học ngành kỹ thuật, một ý kiến mà cậu giữ lại cho riêng mình.

“Anh, à, ổn chứ?”

“Ừ, ổn.”

Cậu em trai lúng túng đứng lên như đang cân nhắc có nên ôm Vimal không, nhưng cậu tự trả lời câu hỏi đó và lại rơi phịch xuống ghế sô pha trước khi khoảnh khắc khó chịu ấy đến. Vimal chộp điều khiển và bấm nút chơi tiếp trên trò chơi của cậu em.

“Đồ khốn,” Sunny nói, cười to - nhưng không to lắm.

“Mới level bảy á?”

“Em mới chơi được mười phút chứ mấy. Anh có chơi cả ngày cũng chả lên được level bảy.”

“Hôm thứ Năm anh lên tám rồi. Bốn tiếng.”

“Đưa đây cho em.”

Vimal cầm điều khiển xa ra khi em trai cậu cố lấy lại. Sau vài màn vật lộn nhẹ nhàng, cậu trả lại nó. Vimal cầm tay máy thứ hai lên và hai anh em cùng chơi. Hạ được vài người ngoài hành tinh nữa, một chiếc tàu vũ trụ nữa. Vimal thấy Sunny đang nhìn sát mặt mình.

“Sao nào? Làm anh mày sợ đấy.”

“Cái gì?”

“Cái trò giương mắt ếch lên ngớ ngẩn lắm. Thôi đi.”

Nhân vật của Sunny trên màn hình đã bị hạ. Dường như không để ý đến, nó hỏi, “Cảm giác thế nào?”

“Gì thế nào?”

“Bị bắn vào ấy?”

Vimal chỉnh lại, “Không phải bị bắn vào. Chỉ là bị bắn thôi.”

“Đùa à!”

“Ừ. Anh đi vào. Hắn ở đó. Pằng. To đùng, to lắm luôn. Không như trên tivi đâu. Ý anh là, to cực.”

Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng hai anh em. “Con bị thương à?” Cha cậu đang đứng trên ngưỡng cửa, có vẻ như vậy. Ông đi vào phòng khách.

Vimal tự hỏi có phải ông vừa trốn để nghe lỏm cuộc nói chuyện của cậu và Sunny không. Không có lí do gì để đứng trên sảnh, trừ việc nghe trộm. Cậu con trai lảng tránh ánh mắt ông bố. “Không. Con chỉ đang nói, bố biết đấy. Chúng con chỉ đang nói linh tinh.”

“Bản tin không nhắc gì đến chuyện có người bị bắn cả.”

“Bởi vì con không bị bắn. Con chỉ trêu nó thôi.” Một cái hất cằm về phía Sunny.

“Nhưng đã có chuyện xảy ra,” Papa* cậu nói nghiêm khắc.

“Viên đạn trúng phải viên đá con đang cầm trên tay. Nó bật lại con. Thế thôi.”

Papa gọi, “pya! Lại đây. Lại đây ngay!”

Bà mẹ gầy gò có giọng nói nhẹ nhàng ở độ tuổi bốn mươi ba của Vimal xuất hiện ở cửa, bà nhìn âu yếm hai cậu con trai rồi cau mày khi thấy biểu hiện của chồng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Vimal bị thương trong vụ cướp. Tên kia đã bắn nó. Nó không kể với tôi.”

“Ôi không! Tin tức không nói gì đến,” mẹ cậu nói và cau mày. Bà đi thẳng tới chỗ con trai.

“Viên đạn không trúng vào con. Con đang nói vậy mà. Mấy mẩu đá thôi. Không sao cả.”

“Trời ạ. Để mẹ xem.”

Trong tiếng Anh cổ, ‘papa’ nghĩa là ‘bố’

“Không cắt vào da. Chỉ có vết bầm thôi.”

“Con cho mẹ con xem. Ngay bây giờ.” Giọng Papa cậu đã nhuốm màu bực tức.

“Ở đâu?” Mẹ cậu hỏi, nắm nhẹ vai con trai bà.

“Mạn sườn con. Không có gì đâu.” Sao cậu lại đi hở ra với thằng em không biết?

“Con đi bệnh viện chưa?”

“Không, mẹ. Con ổn cả mà. Thật đấy.”

“Đủ rồi!” Papa quát. “Để mẹ mày xem đi!”

Môi mím chặt, Vimal quay sang mẹ, xoay lưng về phía cha và em trai. Bà mẹ - một y tá thuộc khoa ung thư nhi của bệnh viện Mount Sinai Queens - quỳ xuống và giở hai lần áo sơ mi của cậu lên. Chỉ có Vimal trông thấy bà chớp mắt khi bà phát hiện ra những vết bầm tím sẫm màu cà dái dê, lớp băng gạc và vệt Betadine sót lại. Bà cẩn thận xem xét vết thương do mảnh kimberlite gây ra và có lẽ đã nhận ra một bác sĩ ER* đã khâu chỗ đó. Mẹ cậu không biết gì về Adeela nhưng bà đoán được việc Vimal miễn cưỡng nói về chuyện trị thương có nghĩa là cậu đã tìm sự trợ giúp từ một người bạn không phải người Hindu (chuyện cậu đã tìm đến một người Hồi giáo vẫn chung chăn gối với cậu hoàn toàn không thâm nhập vào bất kỳ ý nghĩ nào của bà).

Bác sĩ thuộc phòng cấp cứu

Mẹ cậu nhìn lên. Mắt họ gặp nhau. Bà hạ áo con trai xuống.

“Vimal không sao. Vài vết bầm nhỏ thôi. Chỉ có thế. Bữa tối sẵn sàng rồi. Ăn thôi.”