← Quay lại trang sách

PHẦN III - XẺ Chương 31 Thứ Hai, ngày 15 tháng Ba-

Nào nào, kuritsa của ta đâu rồi nhỉ?

Mày ở đâu, chú gà bé nhỏ?

Mày không mệt vì làm việc, không thèm chút cà ri, món vindaloo* tôm, ít cơm basmati* sao? Ai mà lại không yêu món raita* tuyệt vời ấy?

Tên một món cà ri của Ấn Độ

Gạo basmati, đặc sản Ấn Độ

Món rau trộn với sữa chua

Chàng trai trẻ mà Vladimir Rostov đang chờ đợi làm việc cho một cửa hàng trang sức chuyên về nhẫn cưới và nhẫn đính hôn. Đã đến giờ ăn trưa và thằng nhóc chết tiệt tốt nhất là nên nghỉ sớm. Rostov thích khoảng thời gian của hắn với lũ uyên ương - đặc biệt là vụ nuốt nhẫn! Nhưng giờ đã đến lúc làm việc. Tìm VL và cắt cổ hắn.

Đó là lí do vì sao hắn có mặt trong cái quán rượu Ai-len nhớp nháp này. Hắn đang ngồi trên một cái ghế đẩu, uống một ly bourbon và nghiên cứu tòa nhà ở bên kia đường.

Nhanh nào, kuritsa bé nhỏ của ta… Vladimir của mày đang sốt ruột và mày không thích anh ta như thế đâu. Con dao của anh ta đang rất nặng hề trong túi áo. Lưỡi dao đang rất cô đơn.

Kuritsa Ba Tư của hắn, không, Iran chứ, Nashim đã hỏi han và chuyển cho hắn cái tên của một thanh niên trẻ từng làm việc cho Patel một năm trước và vẫn còn giữ liên lạc với ông già cùng những người làm việc cho ông ta. Tên của nó là Kirtan, và Nashim không biết địa chỉ nhà nó nhưng biết nó làm ở đâu: cửa hàng mà Rostov đang nhìn chằm chằm vào ngay lúc này. Hắn có chút tiếc nuối là vì gã Ba Tư đã hoàn thành công vụ, Rostov không có lí do nào để ghé thăm mấy cô gái mũm mĩm của Nashim nữa, Scheherazade và Kitten.

A, gia đình, gia đình, gia đình…

Sau khi bố mẹ hắn chia tay và bỏ chạy khỏi khu ngoại ô Moscow, thằng nhóc Vladimir mười hai tuổi bị gửi đến Mirny, một thị trấn chỉ có khoảng hai mươi ngàn dân vào lúc bấy giờ, kẹt giữa lòng Siberia. Nếu địa ngục mà có băng thay vì lửa thì hẳn Mirny chính là Cõi âm.

Ngôi làng ấy mọc lên từ thảo nguyên băng giá khoảng bảy mươi năm trước, khi một mỏ kim cương lớn được phát hiện. Mir có nghĩa là “hòa bình” trong tiếng Nga. Nhà địa chất học tìm được mạch ngầm đã gửi một thông điệp mã hóa về Moscow rằng ông ta sắp sửa “hút tẩu thuốc hòa bình”, có nghĩa là ông ta đã có một phát hiện kỳ vĩ. Thị trấn được đặt tên là Mirny, mỏ Mir, và vào thời hoàng kim, nó sản xuất ra hai ngàn kí lô kim cương một năm, hai mươi phần trăm trong số đó là hàng cao cấp. Vì khám phá này, Mir đã gửi những cái rùng mình hoảng sợ tới tận các đại sảnh lặng lẽ của De Beers, những kẻ biết rằng sản lượng này có thể làm cho giá kim cương sụt giảm. (Tuy nhiên, ý thức được việc kiểm soát thị trường, người Nga đã kiềm chế đầu ra này và mua hết lượng dự trữ - kể cả của De Beers - để giữ giá cao ngất ngưởng). Khu mỏ bắt đầu chỉ là một cái hố sâu cùng lắm là 500 mét, và khi đã khai thác hết chỗ đó, công ty quốc doanh bắt đầu đào các đường hầm.

Chính ở một trong những đường hầm ác hiểm này, Gregor Rostov đã khăng khăng bắt thằng cháu làm việc, khi nó không đi học ở trường trung học và sau này, khi không đến trường cao đẳng bách khoa, Gregor tuyên bố đã phải dùng ‘ảnh hưởng’ để kiếm được cho thằng bé một công việc, trong khi thực tế là khu mỏ này luôn thèm khát nhân công đủ độ điên rồ để đi vào các đường hầm.

Đào lối vào đã là một thách thức về kỹ thuật - các động cơ phản lực được dùng để nung nóng và làm mềm lớp đất để đào bới được - nhưng đào hầm mới là một cơn ác mộng. Các công nhân thường bị chết đuối hoặc bị nghiền nát, bụi đá hủy hoại phổi của họ nhanh hơn cả thói quen hút ba bao thuốc lá một ngày, khí độc đốt mắt, mũi và lưỡi họ. Các loại chất nổ không ổn định thì gọn ghẽ thổi bay các phần khác của cơ thể.

Tất nhiên, phần bên dưới các đường hầm ấm nóng hơn trên bề mặt xám xịt, nứt nẻ nhiều. Nhưng điều quan trọng hơn với Vladimir là, nó chỉ chứa đá, bụi và kim cương - không có tụi thanh niên đầu đinh nhìn đểu và bắt nạt một kẻ mới đến từ Moscow, không có tụi con gái lờ tịt hắn, cũng không có ông chú bà cô u ám ghét phải chia sẻ căn hộ bé tí với nó.

Vì nó còn bé nên người ta không bắt nó phải gánh phần lao động của các công nhân trưởng thành, nó được đối xử như một linh vật. Nó an toàn ở dưới này. Cùng với viên đá của mình. Làm việc hai ca liền. Đôi khi còn ở lì nhiều ngày. Lang thang trong các đường hầm.

Có lần người ta phát hiện ra nó không mặc quần, cái quần thì bị vứt thành đống gần đó trong một đường hầm bỏ không. Một giám sát viên đã bất ngờ ghé qua công trường. Trong lúc Rostov vội vã mặc đồ, người đàn ông đã để ý thằng bé định làm gì. Ông ta không quở trách nhưng nghiêm khắc bảo nó chỉ được làm những hành vi kiểu như vậy trong phòng ngủ ở nhà; người ta sẽ không chấp nhận một lần lầm đường lạc lối nào nữa.

Vladimir thường xuyên lờ tịt lời cảnh cáo. Nó chỉ đảm bảo là lần sau tìm được những cái hốc đã bị bỏ hoang đủ lâu hay các bề mặt đá nơi không ai phát hiện ra được.

Về với những viên đá…

Nhưng ở lại trong hầm vĩnh viễn không phải là sự lựa chọn. Nó sẽ phải trồi lên và về nhà trong căn hộ ở tầng bốn.

Chú Gregor…

Bề ngoài của ông ta đúng là kẻ nhu nhược nhất trong đám đàn ông. Một người gầy gò, mỏng dính chẳng khác nào những điếu thuốc lá Belomorkanal mạnh của ông. Tên của loại thuốc được đặt theo con kênh nổi tiếng trên Biển Trắng, do các tù nhân học tập cải tạo đào những năm 1930. Hơn một trăm ngàn người đã chết trong quá trình đó. Khuôn mặt góc cạnh của Gregor rất giống mặt Vladimir, lông mày nhô ra, môi rộng và thường tím tái, vai trơ xương. Công việc của ông ta trong mỏ chỉ liên quan tới các dụng cụ và bảng biểu. Có lẽ cả đời mình ông ta chưa từng nhấc một cái xẻng nào. Vladimir nghĩ các móng tay của ông ta rất đặc biệt. Chúng vừa dài, vừa nhợt nhạt và có lẽ còn được mài sắc nữa. Ít nhất thì trông có vẻ như vậy; trong những trò chơi diễn ra gần như hàng đêm ở căn hộ mờ tối, lộn xộn, những móng tay ấy để lại nhiều vệt dài, đỏ lòm dọc theo xương sống của Vladimir.

Cô Ro thì đối ngược với chồng về mặt hình thể. Bà ta chắc nịch như tòa nhà gạch lỗ mà họ đang sống bên trong. Khi thằng bé mới gặp bà ta lần đầu tiên, nó nghĩ ngay đến một quả địa cầu. Với chiều cao một mét năm bảy, bà ta rất ghê gớm và mỗi khi muốn cái gì, khao khát ấy là tất cả những gì tồn tại trong vũ trụ.

Bà ta cũng rất nóng tính. Nếu Vladimir không làm bà hài lòng, bà ta sẽ để lại những dấu vết giận dữ lên người cậu - dù không phải là bằng móng tay. Bà ta sẽ xoay chiếc nhẫn đính hôn lại trong lúc đánh nó. Viên kim cương, một sản phẩm từ mỏ Mir, thường xuyên nhuốm máu.

Nhiều năm trôi qua và ở tuổi hai mươi, hắn đã trở thành một giám sát viên (chỉ còn vài ông già ở mỏ thôi). Sau khi chú rồi đến cô hắn qua đời, hắn sống trong căn hộ, đi học ngoài giờ một cách hời hợt. Rốt cuộc hắn cũng kiếm được tấm bằng địa chất, dù chỉ suýt soát qua cửa.

Niềm đam mê của hắn với mỏ đá, những đường hầm đầy kích thích, hơi ấm và nước vẫn còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết nhưng chàng trai trẻ Rostov có những khao khát mà hắn nghĩ là Mirny không thể thỏa mãn được.

Dù thế nào thì quyết định cũng đã được vạch ra cho hắn. Mỏ đá bị đóng cửa, các đường hầm gần như bị bỏ hoang.

Nước Nga là một trong những nhà sản xuất kim cương lớn nhất thế giới và hắn có thể tìm được việc ở nơi khác. Nhưng hắn quyết định không làm vậy. Hắn muốn nhiều hơn thế.

Khao khát…

Cũng vào khoảng thời gian đó, Vladimir Rostov đã đi đến bước chấp nhận rằng hắn không bình thường. Thời gian ở dưới hầm, thời gian trên sàn phòng khách - cái giường đá mà cô chú hắn đã trải ra cho hắn nằm… Tất cả những khoảng thời gian ấy đã biến hắn thành một thứ cứng như kim cương. Và cũng trơ lì như thế.

Đi đâu đây?

Đúng lúc ấy, người Chechnya nổi loạn. Sao không phải là quân đội nhỉ?

Về với đá là sự huấn luyện hoàn hảo.

Cho quân đội và cho những thứ đến sau này.

Cuộc sống mà giờ đã mang hắn tới với nước Mỹ vinh quang, chết tiệt.

Thêm một ngụm bourbon nữa trong quán rượu Ai-len…

Tới đây, Rostov tức giận nghĩ.

Rồi hắn tươi tỉnh hẳn. Bên trong cửa hàng, Kirtan đã bắt tay một khách hàng, cử chỉ tạm biệt, và mặc áo khoác vào.

Rostov uống nốt ly rượu - một nhãn hiệu lạ hoắc nhưng không tồi, và còn rẻ. Hắn lấy giấy ăn lau sạch cái ly để loại bỏ dấu vân tay. Việc này hơi hoang tưởng thái quá nhưng Vladimir Rostov còn sống và chưa bị bỏ tù trong khi đáng lẽ hắn đã bị bắt hoặc bị giết từ đời nào rồi.

Một cái nhìn âu yếm cuối cùng về phía cặp mông của cô hầu bàn, rồi hắn bước ra cửa, hòa vào bầu không khí lạnh và ẩm thấp. Một chiếc xe tải chạy bằng dầu diesel đi qua, phụt khói, làm hắn nhớ đến quê nhà. Không có thành phố nào trên Trái Đất này xả nhiều khí thải hơn Moscow. Chắc chỉ có Bắc Kinh, nhưng hắn chưa từng đến đó.

Hắn vẫn ở phía này của con phố - có quá nhiều camera ở các cửa sổ của tòa nhà mười tầng cổ kính kia. Một phần tầng một của tòa nhà là nơi có cửa hàng Midtown Gifts của ông chủ Kirtan. Nơi này, cũng như rất nhiều cửa hàng trang sức và nhà máy kim cương khác, đều tránh đặt tên có nhắc nhở đến đá quý. Đó là một thói quen tuy hợp lí để đảm bảo an toàn, nhưng khiến việc tìm kiếm VL trở nên khó nhằn.

Tòa nhà này hẳn sẽ có một tầng hầm đẹp đẽ - đẹp và yên tĩnh, chính xác là vậy - nhưng hắn không thể trò chuyện với kuritsa dưới đó vì có camera, cũng như bảo vệ có vũ trang ngoài cửa; còn có hai cửa hàng trang sức khác trên tầng một và một nhà buôn lông thú chỉ bán buôn lông chồn vizon, sóc chinchilla và cáo. Gã bảo vệ người Mỹ gốc Phi béo ục ịch và có vẻ buồn chán, dường như là loại người không thích mang theo - chứ chưa nói đến dùng - khẩu súng của ông ta, vốn là một khẩu súng lục kiểu cũ.

Kế hoạch của hắn là đi theo thằng nhóc và tiếp cận nó ở chỗ nào đó vắng vẻ. Một con ngõ nhỏ sẽ rất tốt nhưng dường như Manhattan chẳng có lấy một cái, ít nhất là hắn không thể tìm thấy. Queens thì có, Brooklyn cũng có. Nhưng ở đây thì không. Manhattan có những phụ nữ gợi tình, rượu rẻ tiền, những viên kim cương tuyệt vời và khá nhiều quận mua sắm hoành tráng… nhưng không có lấy một con ngõ chết tiệt nào.

Hắn tự hỏi mình phải đi theo thằng nhóc đến tận đâu mới tóm được nó ở một mình. Hắn hi vọng là gần thôi và nhanh chóng xong việc. Nếu không, hắn sẽ phải đi theo nó về tận nhà, sau khi hết giờ làm. Và Rostov rất thiếu kiên nhẫn. Hắn cần VL và cần ngay bây giờ. Không có nhiều lựa chọn khác. Các nguồn tin khác của hắn không thu được thứ hắn cần. Và Nashim thì chỉ lôi ra được mỗi tên của Kirtan.

Nhưng hóa ra thằng nhóc tròn trịa, tóc đen đã không đi xa mấy. Bất chấp gốc gác Nam Á của mình, Kirtan không chọn cà ri hay gà tandoori*. Nó đi vào một quán cà phê lâu đời ở New York. Một cô hầu bàn chỉ cho nó cái bàn và nó ngồi xuống.

Món gà nướng kiểu Ấn Độ.

Thế này có tiện cho hắn không? Rostov nghĩ là không. Quá nhiều người. Nhưng hắn vẫn sẽ thử. Đây không phải là cơ hội tốt nhất. Nhưng vẫn là một cơ hội.

Với chiếc mặt nạ trượt tuyết đã gập lên thành một cái mũ len bình thường, Rostov bước vào trong nhà hàng. Hắn ngồi ở quầy và gọi cà phê. Trước khi họ mang ra, hắn đứng lên và đi ra cửa sau, nơi có dãy nhà vệ sinh. Hắn vào trong, ho dữ dội trong ba mươi giây, dùng khăn giấy rồi vứt nó đi và trở lại hành lang.

Hắn cũng tìm thấy một thứ khác. Một cánh cửa không khóa dẫn xuống hầm rượu. Hắn đoán thực phẩm cho nhà hàng được cất dưới đó và bất kì lúc nào nhân viên cũng có thể đi xuống. Mặc dù vậy, dường như ai nấy đều đang bận trong bếp.

Câu hỏi duy nhất là: Liệu thằng nhóc có đi tè sau khi ăn trưa không?

Không thể làm gì khác ngoài chờ thử xem.

Hắn quay lại quầy và uống nốt cà phê trong lúc thằng nhóc ăn sandwich và nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại - có thể là nhắn tin, hoặc tốn thời gian lướt Facebook hay những thứ nhảm nhí tương tự. Kirtan ra hiệu cho bồi bàn. Ôi làm ơn, đừng có mà ăn tráng miệng.

Nhưng không, nó muốn thanh toán. Nó trả tiền.

Rostov uống cạn cốc cà phê và một lần nữa dùng khăn giấy để lau sạch cái cốc một cách kín đáo. Hắn đẩy nó sang bên và cô bồi bàn dọn ngay cái cốc sứ mẻ. Hắn để lại cho cô ta tờ năm đô.

Sao nào, Kirtan? Cơ quan đoàn thể vẫy gọi chưa?

Có, chúng đã gọi! Kuritsa mặc áo khoác vào và đi xuống hành lang dẫn vào nhà vệ sinh.

Đây đúng là một cuộc mạo hiểm. Nhưng đôi khi tâm trí bạn bật lên cái tách và nó sập và bạn sẽ làm những việc mà một người tỉnh táo - kể cả một tên sát nhân tỉnh táo - sẽ không làm.

Về với đá…

Sự điên rồ của hắn lại thường mang về lợi ích hơn là điều có hại. Đôi khi Rostov nghĩ điều đó nên trở thành bài học cho tất cả mọi người.

Trong lúc thằng bé đi vào phòng vệ sinh, Rostov chờ ở ngoài hành lang gần cửa hầm.

Hắn quay lưng lại nhà vệ sinh nam. Sau khoảng ba đến bốn phút, hắn nghe được cửa mở ra và liếc thấy Kirtan đang ra. Thằng bé nói, “Xin thứ lỗi, thưa ông,” và Rostov quay lại, mỉm cười, liếc quanh để đảm bảo không có ai trông thấy và chỉ cần một cú đấm nhanh nhưng mạnh, hắn giáng thẳng vào cổ họng thằng bé. Trong lúc nó đổ người xuống, Rostov tóm được nó, kéo mở cửa hầm rượu và dúi nó xuống bậc cầu thang bọc cao su, đầu đi trước.

Cú ngã để lại âm thanh khá ồn và Rostov quay lại xem có ai nghe thấy không.

Không. Người ta vẫn đang ăn, đang nói, cúi mặt vào điện thoại.

Gã người Nga lẻn vào trong, bước lên đỉnh cầu thang, đóng cánh cửa sau hắn và lôi con dao ra, bắt đầu đi vào tầng hầm mát lạnh, mờ tối.

Sachs đang ra khỏi nhà mẹ cô, nơi cô đã nghỉ lại qua đêm - trong phòng ngủ hồi bé - thì điện thoại reo vang.

Cô thả người xuống ghế lái trong chiếc Torino và bấm nút Nghe máy.

“Rodney.”

Thanh tra cao cấp của phòng Tội phạm máy tính NYPD, Rodney Szamek là một người kỳ lạ. Người đàn ông có độ tuổi bí ẩn nhưng chắc vào khoảng ba mươi này yêu thích lập trình, bẻ khóa, các thuật toán, những chiếc hộp (từ lóng chỉ máy tính) và mọi thứ liên quan đến kỹ thuật số. Anh ta cũng nghiện nghe nhạc rock ở mức độ đề-xi-ben không được phép. Cô đã nghe Led Zeppelin gào ầm ĩ trong văn phòng anh ta.

“Amelia. Tôi đã gọi Lincoln và bảo anh ấy là chúng ta có phát hiện rồi. Anh ấy bảo gọi cô ngay. Cô ở gần chỗ phải có mặt hơn.”

“Và tôi phải có mặt ở đâu?”

“Queens.”

“Và tại sao?”

“Cô nhớ chúng ta đã có trát của tòa và nhà mạng phải nhả ra danh sách cuộc gọi của Patel chưa?”

“Đúng rồi.”

“Rốt cuộc tôi cũng vạch ra được thói quen gọi điện của ông ta: bà chị gái, hai nhà buôn kim cương khác, các số ở nước ngoài - Nam Phi và Boswana - có thể là để nhận đơn hàng kim cương. Không có cuộc gọi nào cho ai có tên tắt là VL. Nhưng trong tháng qua lại có cả tá cuộc gọi đi và đến cho một ông Deepro Lahori.”

“Ok.”

“Tôi đã kiểm tra một chút. Thực ra là nhiều chút. Họ của ông ta - chữ L làm tôi tò mò. Đó có phải chữ L của VL? Tôi nghĩ vậy. Con trai của Deepro - rõ ràng cũng là một thợ cắt - tên là Vimal. Chờ đã, Amelia. Tôi yêu đoạn nhạc dạo này quá.”

Cô nghe tiếng một chiếc ghi ta điện ré lên. Cô ngáp.

“Cô nghe được không? Có muốn tôi bật lại không?”

“Rodney.”

“Ok. Đùa thôi mà. Tôi tìm được ảnh bên DMV* này. Đang gửi đây. Kiểm tra tin nhắn đi.”

DMV là viết tắt của ‘Department of Motor Vehicles’ - Nha lộ vận Hoa Kỳ.

Điện thoại của cô kêu lên và cô đang nhìn vào ảnh bằng lái xe của Vimal Lahori. Hình ảnh này rất có thể là của chàng trai đã bỏ chạy khỏi hiện trường vụ án mạng qua lối cổng nhận hàng vào ngày thứ Bảy.

Địa chỉ trên bằng lái ghi là 4388 phố Monroe ở Jackson Heights. Cách đây nửa giờ.

“Cảm ơn, Rodney.”

“Cảnh báo trước: Không thể nói trước rằng đây là chàng trai của chúng ta, không chắc.”

Chỉ có một cách để tìm ra…