← Quay lại trang sách

Chương 32 -

Phố Monroe ở Jackson Heights, Queens là một trong những địa điểm không thể quyết định nó muốn được học làm sang hay cứ việc để mặc như cũ.

Để được thoải mái, yên tĩnh, tồn tại theo cách nó đã tồn tại cả nửa thế kỷ, hay thậm chí là một trăm năm nay. Ai mà biết được? Công nhân của các nhà máy, nhà kho hay công trường nhỏ sống ở đây. Một vài nhân viên cổ cồn trắng mới toe trong ngành quảng cáo, môi giới nhà đất, xuất bản và thời trang cũng ở đây. Và cả các nghệ sĩ.

Hiện tại, trên con phố gần nơi Vimal Lahori sinh sống chỉ có vài người ra ngoài đi bộ. Một người phụ nữ quấn quanh người chiếc áo choàng chần bông màu đen và đội mũ bê rê đang chạy sau chú chó nhỏ gắn sợi dây buộc có thể co rút được. Bà ta được một phen luyện tập ra trò vì cả đống sóc muốn tự tử đã chờ đến tận phút chót mới chạy vụt qua chỗ chú chó nhiều năng lượng.

Một thằng bé đi xe đạp, chắc đang trốn học. Hôm nay là ngày thường và giờ mới đầu giờ chiều.

Một nữ doanh nhân trong chiếc áo mưa và mũ che mưa ngớ ngẩn bằng nhựa trong, giống một cái mũ em bé, có in hình mấy bông hoa cúc vàng.

Ai cũng vội vàng, chắc vì cái lạnh ẩm thấp và bẩn thỉu.

Nhưng lũ khốn này nào đã biết gì.

Moscow vào thời điểm này trong năm còn tệ hơn cả trăm lần.

Nghĩ về thành phố quê nhà, Vladimir Rostov nhận định rằng khu vực này của New York rất giống vùng Barrikadnaya ở tây bắc Moscow; khác chăng chỉ là những ngôi nhà dành cho một gia đình duy nhất xếp dọc trên phố này. Ở Moscow - à, ở mọi thành phố tại Nga - người ta sống trong các căn hộ cao tầng, lừng lững, lừ đừ và suốt đời u ám, màu sắc trên bộ quân phục của Stalin.

Rostov đã đậu chiếc Toyota của hắn trên phố và đang đứng cạnh một cái cây - hắn hi vọng thân cây đen xì sẽ che bớt cho áo khoác đen của hắn - và quan sát ngôi nhà khiêm tốn nhất thuộc về Vimal Lahori và gia đình cậu.

Rostov tự hào vì công tác điều tra của mình. Kirtan đã phun ra - thằng bé với dây thanh quản bị đứt và hóa ra là cả một cổ tay bị gãy do cú ngã trên cầu thang, xin lỗi nhiều nhé, kuritsa. Sau cú nã, Rostov đã lôi thằng bé vẫn đang ho nghẹn vào góc tầng hầm, đằng sau một thùng dầu hăng nồng mùi hóa chất đốt lò cay xè mắt. Chiếc lò sưởi cổ lỗ sĩ khẽ rù rì, trong lúc ngọn lửa cuộn bên trong và hai người đàn ông, một trên sàn, một ngồi xổm bên trên người kia - tắm trong hơi ấm.

Tất nhiên thằng bé không thể nói được, việc đó làm tiến trình thu thập thông tin thêm phức tạp đôi chút. Nhưng may thay nó cũng không thể hét lên đau đớn và vào lúc đó thì chi tiết này quan trọng hơn.

Rostov đã ấn lưỡi con dao dọc giấy vào sâu, và nước mắt Kirtan bắt đầu chảy giàn giụa, để lại những vệt lấp lánh trên làn da màu ô liu của thằng bé. Nó lắc đầu không, không, không. Miệng nó há ra nói điều gì đó khác nữa, có lẽ là giải thích - cố gắng giải thích - với Rostov rằng nó chỉ có rất ít tiền để đưa cho hắn. Khi ấy, Rostov mới để ý là thằng bé có đeo chiếc nhẫn ở ngón út, bằng vàng và gắn một viên kim cương. Nó chỉ là một trong những món đồ khoa trương, vô tích sự. Kim cương chỉ sống động khi ánh sáng dội xuống nó từ mọi phía và xuyên qua tất cả các mặt cắt ở cạnh, đáy và đỉnh. Trong một chiếc nhẫn ngón út, sản xuất cho các doanh nhân thấp kém, viên kim cương bị cắt rất nông và bọc kim loại, không có cả cơ hội để thở. Gần như nhẫn nào loại này cũng chỉ có các viên đá thấp cấp.

Một sự hoang phí với kim cương cao quý.

Rostov mỉm cười và quay lại, chú ý đến ngón tay thằng bé lần nữa, vuốt ve nó. Kirtan cố tránh xa. Vô ích. Thêm nhiều vuốt ve nữa bằng con dao.

“Không, không, kuritsa bé nhỏ, vô ích thôi, không.”

Chỉ mất hai vết cắt nhanh trên ngón tay bên trái là thằng nhóc đã viết vội tên Vimal Lahori lẫn địa chỉ bằng bàn tay phải. Thêm vài thông tin nữa là giờ ăn trưa của Kirtan - và cả mạng sống của nó - đã nhanh chóng kết thúc.

Giờ là lúc vào việc.

Vẫn dựa người vào cái cây, Rostov chờ đến khi các khách bộ hành, con chó và thằng bé đạp xe đã đi khuất, đảm bảo không có ai khác quanh đó. Hắn bắt đầu đi về phía nhà Lahori.

Khu dân cư này khác Barrikadnaya ở một điểm nữa: Ở đây có nhiều cây cối hơn. Rostov tận dụng các loại hàng rào và cây để che chắn cho mình và tiến lại gần ngôi nhà mà không bị hàng xóm nào trông thấy.

Hắn chú ý thấy đèn trong nhà vẫn sáng và qua lớp rèm đăng ten che gần hết các cửa sổ, hắn thấy rõ bên trong có người. Kirtan đã kể cho hắn Vimal sống cùng cha mẹ và một cậu em trai. Ông bố về hưu do mất khả năng lao động còn bà mẹ là y tá làm việc ngoài giờ, thằng em thì mới năm nhất đại học. Bất kì ai hoặc tất cả họ đều có thể đang ở nhà.

Tất nhiên Rostov sẽ giết tất, nhưng để làm vậy hắn phải lên kế hoạch tỉ mỉ. Những người ở trong nhà có thể ở các căn phòng khác nhau và điều đó có nghĩa là có nguy cơ ai đó sẽ nghe tiếng đột nhập, gọi 911 và thả một chiếc điện thoại ra sau sô pha. Trong những thành phố như New York, cảnh sát chỉ mất vài phút là đến. Hắn sẽ phải rình mò một chút, chờ đến khi họ tụ lại, lẻn vào thật nhanh, giương khẩu súng ra. Trói hoặc dán băng dính lên họ. Rồi đến con dao. Sẽ phải là con dao. Các căn nhà ở đây sát nhau đến nỗi cả một tiếng súng thôi cũng có cả tá người nghe được.

Trong tư thế ngồi xổm, trốn đằng sau một hàng cây xanh rì, hắn nhìn khắp lượt ngôi nhà. Nó được sơn màu xanh nhạt và đang cần phải sơn lại. Ở cửa sổ hướng ra sau vườn, nơi hắn trông thấy bóng người cử động, hắn đứng lên hết tầm cao. Việc này cho phép hắn nhìn lén vào trong bếp. Một người phụ nữ khoảng bốn mươi lăm tuổi đang đứng trước bếp. Bà ta rõ ràng là dân Ấn Độ. Khá xinh nhưng không hấp dẫn với Rostov. Bà có nước da nâu xám và mái tóc đen ngắn, lượn sóng, bóng nhẫy như tóc giả trên đầu búp bê. Hắn có thể thấy khuôn mặt bà ta đang lo lắng. Trong lúc bà lơ đãng đảo một cái chảo, bà ta nghiêng đầu và Rostov tin rằng bà đang lắng nghe thứ gì đó làm bà buồn bực: những giọng nói. Hắn cũng nghe kỹ và nhận ra. Giọng hai người đàn ông đang tranh cãi, nghe có vẻ như vậy, mặc dù Rostov không rõ lời. Tiếng của họ bị chặn lại. Hắn nghe những tiếng đùng đục giống như đầu búa đập ở xa xa.

Một lát sau, người phụ nữ quay lại và một người đàn ông trạc năm mươi, da xám và bụng phệ xuất hiện từ chỗ trông giống cầu thang xuống tầng hầm. Ông ta đang bị kích động. Rostov thụp xuống nhưng vẫn ghé tai về phía cửa sổ.

Người phụ nữ tránh ánh mắt ông ta và nói, “Đáng lẽ anh không nên làm thế.”

“Vì lợi ích của chính nó thôi. Đầu nó toàn ý tưởng ngu ngốc. Ngu ngốc! Cô cũng quá nuông chiều khi nó còn nhỏ.”

Điều này có thể là thật, Rostov nghĩ.

Đàn bà.

Chỉ có mỗi một công dụng. À, cái đó và nấu nướng nữa.

Giờ hắn lại nghe thấy tiếng vẳng lại của một dụng cụ ở đâu đó trong nhà. Nghe như máy mài, loại chạy điện. Ai đó đang xây sửa gì đấy.

Một giọng nói khác hỏi điều gì đó. Giọng nam, trẻ hơn. Rostov không phân biệt được câu hỏi.

Người đàn ông vừa đi từ tầng hầm lên, chắc chắn là cha của Vimal, quát, “Sunny, con đi vào phòng. Đừng lo chuyện này. Không phải việc của con.”

Một câu trả lời cũng chẳng nghe ra đâu vào đâu.

“Nó ở trong xưởng làm tượng. Nó ổn. Giờ thì đi đi.”

Sunny. Em trai Vimal. Điều này có nghĩa Vimal chính là người vừa cãi nhau với ông bố trong tầng hầm.

Đáng lẽ anh không nên làm thế…

Có nghĩa là gì nhỉ?

Vậy là: có bốn người bên trong: bà mẹ, ông bố, hai thằng con trai.

Quả thực là một thách thức. Nhưng hắn quyết định rằng đơn giản có khi lại tốt hơn. Nếu Vimal đang ở dưới tầng hầm, hắn sẽ lẻn vào nhà và làm người đầu tiên bắt gặp bị bất ngờ, cứa cổ họng kẻ đó, rồi khi ai đó khác tới để xem có chuyện gì, giết luôn người đó. Và cứ thế. Vimal sẽ không thể nghe thấy với chừng đó tiếng ồn từ máy mài. Sau đó, hắn sẽ đi xuống hầm và ghé thăm thằng nhóc.

Được rồi, lũ kur. Tới đây.

Hắn quay về phía cửa chính ngôi nhà và tìm đường sang bụi cây cạnh hiên, vẫn trong tư thế khom lưng. Hắn thò tay vào một túi quần để nắm lấy con dao. Hắn suýt đến được đó thì nghe tiếng của một chiếc ô tô đang gấp gáp tiến lại. Hắn vội lùi lại, ánh sáng đèn đỏ nhá lên trong tầm mắt hắn. Một chiếc ô tô Mỹ kiểu cổ phanh kít lại trước nhà của tụi kuritsa.

Cứt thật. Hắn thụp xuống sau một bụi cây rậm rạp thoảng mùi nước đái chó.

Một người phụ nữ bước ra khỏi xe. Cô ta gọn gàng và cao ráo, mái tóc đỏ nâu buộc đuôi ngựa phía sau.

Không, không, không!

Kuritsa chết tiệt này là cớm. Hắn trông thấy phù hiệu của cô ta trên hông, lấp ló bên dưới chiếc áo khoác thể thao màu đen. Và hắn cũng để ý cái cách bàn tay cô ta lơ đãng luồn ra sau như thế nào để định vị chỗ tay cầm khẩu Glock nòng dài. Hắn biết rằng kuritsa này biết rút súng và ngắm bắn như thế nào.

Rostov tức điên.

Giá mà hắn hành động sớm hơn chỉ nửa giờ thôi, việc này hẳn đã kết thúc rồi.

Ít nhất cô ta đã không gọi hỗ trợ. Thằng bé không phải là nghi phạm, chỉ là một nhân chứng. Cô ta chỉ muốn hỏi nó vài câu. Và cảnh báo nó đang gặp nguy hiểm. Có thể còn mang nó đến chỗ bảo vệ nhân chứng.

Rồi Rostov nheo mắt. Hắn chỉ ở cách đó có bốn mét rưỡi và chú ý thấy một điều khác ở cô ta. Một chút lấp lánh: cô ta đang đeo trên bàn tay trái, đúng ngón đeo nhẫn, một chiếc có gắn đá ánh xanh. Đó có phải là kim cương không? Nhẫn đính hôn của cô ta, vậy thì chắc là phải.

Một viên kim cương xanh…

Hắn nghĩ về viên Winston Blue. Viên này bé xíu. Chắc chắn là khiếm khuyết.

Tất nhiên Winston sẽ không bao giờ là của hắn.

Nhưng còn viên này?

Lúc này, nữ cảnh sát đã đứng ở cửa bấm chuông. Hắn nghe thấy tiếng đinh đoong bên trong dù đã bị chặn.

Hắn điều chỉnh kế hoạch chút ít. Hắn quyết định rằng đây có thể là một món quà trời ban. Người phụ nữ này sẽ gom tất cả mọi người trong nhà vào một phòng để nói chuyện với họ và phỏng vấn Vimal.

Lũ gà mái sẽ tụ vào một chỗ, không thể ngờ là con cáo sắp sửa xông vào cùng khẩu súng và móng vuốt sắc như dao.