Chương 33 -
Vậy ông đang nói là Vimal không có ở đây?” Amelia Sachs đang hỏi.
“Tôi e là không.”
Cô đang nói chuyện với Deepro Lahori. Bất chấp nụ cười dễ tính, ông ta vẫn toát ra vẻ không thoải mái, nếu cô đã đọc đúng ngôn ngữ cơ thể ông.
“Cậu ta đã nói gì khi ông nói chuyện với cậu ta?”
Mớm mồi.
“À, thì, đó là ngày hôm qua. Nó bảo mọi chuyện ổn cả. Nó sẽ đi xa.”
“Tôi hiểu. Con trai ông liên hệ thế nào với nạn nhân? Jatin Patel?”
“Không, không, không hề.”
Đó không phải câu trả lời.
“Mối liên hệ ấy?” cô kiên trì.
“Không, chẳng có liên hệ gì cả, thật đấy. Nó chỉ làm vài việc vặt cho ông ấy thôi.” Lahori thấp người nhưng mập mạp, cặp mắt trũng và có quầng thâm bên dưới. Nước da tối màu, xám xịt. Mái tóc đen dày đã điểm sợi bạc. Vợ ông ta, pya có khuôn mặt đẹp và đôi mắt sắc sảo. Sachs trông thấy một cái móc treo quần áo trong sảnh, trên đó là bộ quần áo xanh của bệnh viện bên trong lớp vỏ bọc ni lông. Rõ ràng bà ta là bác sĩ hoặc y tá.
Và bà ta cũng không hề thoải mái với những lời nói của ông chồng. Bà ta khoanh tay và bắn cho ông chồng cái nhìn đen tối.
“Việc vặt à?” Sachs hỏi.
“Một vài việc cắt kim cương thôi.” Lahori dường như khó chịu vì ngôn ngữ cơ thể bà vợ đã tố cáo lời nói dối của mình. Ông ta lừ mắt. Bà ta lờ tịt và nói, “Vimal là thợ học việc của ông Patel.”
Ông ta quát, “Không phải thợ học việc. Nói thế nghĩa là nó làm việc suốt với ông Patel. Nó không làm. Nó không học việc chỗ ông ấy.”
Sachs tự hỏi tại sao Lahori có vẻ như đang cảm thấy bản chất công việc của thằng bé ở chỗ ông Patel cũng đồng nghĩa với chuyện Vimal biết hay không biết về vụ cướp và án mạng.
Tiếng công cụ đang vang to lên. Đâu đó trong nhà, ai đó đang xây sửa gì đấy. Có vẻ như là máy mài điện.
“Có người khác trong nhà à?” Có lẽ một thành viên khác trong gia đình có biết về nơi chốn của cậu bé.
Nhưng Lahori nói vội, “Chỉ có thợ thôi.”
“Cậu ta đã nói gì về vụ giết người? Cậu ta đã ở đó.”
“Không, nó không ở đó. Nó đang đi đến đó thì chuyện xảy ra trước khi nó đến và nó đã bỏ đi.”
“Thưa ông, bằng chứng cho thấy ai đó khớp với mô tả nhân dạng của con trai ông đã hiện diện và bị thương khi nghi phạm bắn vào cậu ta.”
“Cái gì? Ôi trời ơi.”
Lahori rõ là một diễn viên tồi.
Một thanh niên trẻ xuất hiện ở ngưỡng cửa mái vòm dẫn vào phòng khách. Đầu tiên cô tưởng đó là Vimal nhưng cô để ý thấy cậu ta trẻ hơn vài tuổi, chỉ là thiếu niên.
Sachs sắp sửa trưng lá bài cản trở công lý với ông bố, thay vào đó cô mỉm cười với cậu bé kia và hỏi, “Em là em trai Vimal hả?”
“Vâng, đúng ạ.” Nó nhìn xuống, nhìn lên, nhìn sang hai bên.
“Tôi là thanh tra Sachs.”
“Em là Sunny.”
“Về phòng đi,” Lahori quát. “Việc này không liên quan đến con.”
Nhưng Sunny lại hỏi, “Cô đã tìm được người đó chưa? Kẻ đã bắn Vimal ấy?”
Lahori nhắm mắt và nhăn mặt. Bị tố cáo bởi chính con trai mình.
“Giờ chúng tôi đang điều tra đây.”
Cha cậu quát lên, “Về phòng.”
Thằng bé do dự rồi quay người bỏ đi. Sunny sẽ là phương án dự phòng - nếu ông bố không chịu hợp tác sớm. Cô cảm thấy bà vợ sẽ không trực tiếp đối đầu với chồng mình, mặc dù Sachs biết rằng bà ta cũng có thông tin về con trai.
Tiếng mài xát ở dưới nhà dừng lại. Sachs rất mừng. Âm thanh ấy chói tai quá.
“Tôi cần biết cậu ấy đang ở đâu. Tôi cần biết ngay bây giờ.”
“Nó quá buồn về chuyện đã xảy ra nên đi xa rồi,” Lahori nói. “Với mấy người bạn. Có lẽ là đi trượt tuyết. Gần đây trời lạnh. Các khu nghỉ dưỡng vẫn còn mở cửa. Cô có nghe không?”
Vợ ông ta nhìn trừng trừng - với cặp mắt của một người mà cả gia đình bà thậm chí còn chưa trông thấy một khu nghỉ dưỡng trượt tuyết bao giờ.
“Việc này nghiêm trọng đấy, ông Lahori. Ông theo dõi tin tức chứ, về kẻ mà họ gọi là Người hứa hẹn? Đó chính là kẻ đang lùng kiếm con trai ông.”
“Hắn sẽ không quan tâm đến thằng bé. Nó có trông thấy gì đâu!”
“Hắn vừa mới giết nhân chứng kia rồi.”
“Nhưng Vimal không thể trông thấy hắn. Có một cái mặt nạ. Ý tôi là tôi nghe nói có một cái mặt nạ. Trên tin tức. Nên hắn không có lí do gì để…”
“Đủ rồi!” Câu này là từ pya Lahori.
“Không,” Lahori rú lên.
“Có đấy, Deepro. Chuyện này đã kéo dài đủ rồi,” người vợ bình tĩnh nói. Rồi bà nhìn xoáy vào Sachs. “Cô phải bảo vệ nó.”
“Chúng tôi sẽ làm. Đó là lí do tôi ở đây.”
Vậy là cô đã nghĩ sai về pya. Bà ta có thể đứng lên chống đối chồng.
Có lườm nguýt ông Lahori cũng không ích gì. Nhưng Amelia Sachs vẫn lườm ông ta. Rồi cô hỏi, “Cậu ấy đâu?”
“Dưới nhà. Trong hầm. Xưởng điêu khắc của nó ở đấy,” mẹ cậu trả lời.
Cô nhớ lại chuyện họ tin thằng bé là một thợ điêu khắc. Tiếng mài đá kia có thể là Vimal đang làm việc với tác phẩm của cậu. Đáng lẽ cô phải nhận ra chi tiết đó.
Không sao cả. Cô sẽ nhanh chóng đưa cậu ta vào nơi bảo vệ nhân chứng. Cô sẽ sắp xếp một nhà an toàn, và đặt thêm một bảo vệ ở đây để giữ an toàn cho cả gia đình.
“Vậy là ông đã nói dối tôi.”
Ông bố ương bướng đáp lại, “Tôi chỉ đang cố bảo vệ nó.”
Mặc dù vậy, Sachs đánh giá chuyện này không chỉ là việc một ông bố muốn bảo vệ con trai. Hầu hết cha mẹ sẽ gọi cho cảnh sát ngay khi có thể.
Nhưng cô chỉ nói, “Làm ơn, đưa cậu ấy ra đây đi.”
Vợ ông ta giơ một bàn tay ra, lòng bàn tay ngửa lên. Mặt Lahori đanh lại. Ông ta đang giận điên người. Ông ta thò tay vào túi và giận dữ giao ra một chùm chìa khóa bằng bàn tay run rẩy.
Cha cậu ta đã khóa cậu ta dưới hầm sao?
pya Lahori phải trả giá cho sự chống đối của bà bằng một cái nhìn lạnh buốt từ ông chồng. Bà nhìn mặt ông ta một lần rồi đánh mắt đi và đi về phía sau ngôi nhà.