← Quay lại trang sách

Chương 34 -

Bằng một bàn tay đi găng, Vladimir Rostov kiểm tra cửa trước của nhà Lahori.

Á à, chú kur hữu ích đã để nó không khóa.

Việc này giúp hắn khỏi phải phá cửa sổ xông vào một cách kịch tính - và cũng tiềm tàng mạo hiểm. Khống chế những người bên trong có thể sẽ phải dùng đến khẩu súng ồn ào của hắn.

Cố nén một tiếng ho - thời điểm cực kỳ không thích hợp để phát tiếng động - hắn nhìn qua rèm đăng ten vào bên trong cửa. Hình dáng của hắn sẽ lồ lộ ra nếu có ai đó nhìn ra, nhưng rõ ràng là không có ai. Tấm rèm khá dày và chỉ có rất ít ánh sáng đèn để làm hắt bóng lên lối vào.

Kuritsa cảnh sát và ông chồng đang ở trong phòng khách, phía tay trái. Có vẻ như bà vợ đã đi đón Vimal ở chỗ nào đó khác trong nhà. Còn thằng bé kia - có thể là em trai - thì không thấy đâu. Theo logic, cô cảnh sát sẽ mang cả Vimal vào phòng khách. Cô ta sẽ muốn hỏi chuyện tất cả bọn họ.

Tất cả lũ kur bé nhỏ cùng chui vào một rọ.

Rostov chỉ có thể trông thấy lưng của tóc đỏ từ ngưỡng cửa. Cô ta còn cách hắn năm sải chân. Rostov có một ý tưởng. Hắn nhìn quanh và cầm lên một viên gạch to từ trong vườn. Hắn quay lại cửa và nhìn ghé vào lần nữa. Phải rồi, phải rồi, cách này hay. Rostov sẽ bước vào thật nhanh, đập viên gạch vào đầu cô ta và giữ ông bố tránh xa bằng khẩu súng. Hắn sẽ tước súng của cảnh sát và còng tay cô ta. Rồi chăm sóc Vimal và phần còn lại của gia đình họ.

Còn cô ta? Nữ cảnh sát? Rostov lại bắt được một thoáng viên kim cương xanh trên ngón tay trắng ngần của cô ta. Thật quyến rũ làm sao.

Về với đá…

Rostov kéo mặt nạ trượt tuyết xuống, cầm khẩu súng bằng tay trái và kẹp viên gạch dưới cánh tay. Hắn tóm tay nắm cửa.

Ta tới đây, lũ kur bé nhỏ. Tới đây.

Tiếp theo là một tiếng hét từ đằng sau nhà. “Không!” Giọng phụ nữ. Mẹ của Vimal. Bà ta đâm bổ ra từ một cánh cửa sau nhà, trong bếp. Cánh cửa đó vài phút trước Rostov đã trông thấy, nó dẫn xuống hầm. Bà ta dừng ở hành lang. Rostov thụp người xuống, vẫn đang đứng trên hiên trước. Nhưng hắn không cần phải trông thấy hoạt cảnh. Nghe cũng đủ rõ rồi.

“Nó đi rồi! Vimal đi mất rồi!”

“Làm sao nó đi được?” Lahori gầm lên như thể đó là lỗi của bà mẹ.

“Cái cưa? Cái nó vẫn dùng để tạc tượng ấy? Thằng bé đã dùng nó để cắt mấy thanh chấn song.”

Vậy là ông bố đã nhốt chính cậu con trai của mình trong một nhà tù dưới tầng hầm.

Và giờ thì thằng kuritsa chết tiệt đã trốn thoát?

Rostov mạo hiểm nhìn vào để xem họ có đi ra bằng cửa trước không. Nhưng không, cả ba người lớn đều vội vã chạy ra sau nhà và xuống cầu thang dẫn vào hầm.

Hắn lùi lại từ cửa trước và xuống bậc tam cấp. Hắn đi sang đất nhà hàng xóm và chạy lại sân sau.

Trốn đằng sau hàng rào, hắn nhìn lén vào sân nhà Lahori. Không thấy thằng bé đâu. Nhưng hắn có trông thấy những thanh chấn song dày trên cỏ phía trước mặt một cửa sổ sát đất.

Hắn thở dài và quay đi, chạy thật nhanh ra vỉa hè. Hắn vào xe. Mười phút sau hắn đã đi khắp các con phố trong khu dân cư yên bình, nhưng không thành công. Mặc dù vậy hắn chỉ tìm trong chốc lát vì đoán là kuritsa tóc đỏ sẽ gọi thêm các cảnh sát khác tới càn quét cả khu vực này.

Liếc sang ghế ngồi bên cạnh, hắn thấy vài mẩu khoai Roll N Roaster lạnh ngắt. Hắn tọng chúng vào mồm, nhai hờ rồi nuốt ực. Hắn châm một điếu thuốc và tận hưởng hơi đầu. Một bước lùi, đúng. Nhưng Vladimir Rostov không buồn như hắn nên buồn.

Người hứa hẹn rất khôn ngoan, Người hứa hẹn rất xảo quyệt.

Và kể cả khi hắn đã hoàn toàn về với đá, hắn vẫn luôn có một kế hoạch dự phòng.