← Quay lại trang sách

Chương 36 -

Từ ‘ốm liệt giường’ không thực sự phù hợp với thời đại ngày nay. Nó chỉ hợp với ngày xưa.

Xưa xửa xừa xưa.

Thời của Jane Austen. Của chị em nhà Bronte. Những cuốn tiểu thuyết mà Claire Porter vẫn thường đọc đi đọc lại - hồi học đại học và cả sau đó. Gần đây, chỉ còn vài cuốn như vậy thôi.

Ốm liệt giường.

Thông thường, trong những cuốn sách đó, một nhân vật sẽ nằm bên dưới lớp chăn gối thật dày dặn, với một miếng đắp lạnh trên vầng trán nóng hầm hập, bởi một căn bệnh kì bí chưa biết đến nào đấy. Hoặc kiệt sức. Thời đó kiệt sức là loại bệnh thường gặp. Khi đọc về cuộc sống của thế kỷ mười tám, mười chín, Porter luôn tự hỏi thời ấy có gì căng thẳng đến mức bạn phải hồi sức bằng cách nằm ì trên giường tới mấy tuần. Hoặc là phải đi nghỉ dưỡng trên tàu (nếu bạn thuộc giới thượng lưu).

Thượng lưu. Lại một từ hay của thời bấy giờ.

Đời sống liệt giường liệt chiếu của mình chả có gì là thượng lưu cả, người phụ nữ ba mươi tư tuổi nghĩ.

Nằm trên đệm Sealy Posturepedic* trong phòng ngủ tại căn hộ tầng trệt của họ ở Brooklyn, Porter nhìn ra Công viên Cadman xa xa bên ngoài cửa sổ. Hôm nay công viên ảm đạm, ẩm ướt và lạnh ngắt, khá hợp với tâm trạng của cô.

Cô barista* tóc nâu và thon thả không bị ốm vì kiệt sức hay vì một căn bệnh lạ nào như trong tiểu thuyết, mà bởi cô đã vấp ngã vì một con chó. Thậm chí còn không phải chó của cô, mà là một chú lông xù bé nhỏ đã thoát ra khỏi dây buộc trong lúc cô và chồng đang chạy bộ, rồi lao vụt đến trước mặt cô. Cô xoay người theo phản xạ và nghe thấy một tiếng rắc ở cổ chân. Và rồi cô ngã xuống.

Một loại đệm hơi điều chỉnh tư thế nằm của Mỹ

Người chuyên pha chế đồ uống liên quan đến cà phê

Chết tiệt, bong gân, cô nghĩ.

Sai rồi. Nó chỉ là cơn ác mộng chết tiệt đầu tiên của cú ngã mà thôi. Bắt đầu với hai lần phẫu thuật, rồi đến cuộc chiến chống viêm nhiễm, rồi lại phải mổ xẻ - để đặt đinh cố định. Người máy sinh học, như chồng cô vẫn đùa cợt, mặc dù rõ ràng anh cũng bị chấn động vì nỗi đau của cô - và buồn bực vì các trách nhiệm mới của mình, một điều dễ hiểu. Hai vợ chồng họ đã có một bé gái mười tám tháng tuổi. Ông bố - một nhà thiết kế đồ họa ở Midtown - nay phải sống cuộc đời làm ca đôi. Và cô thậm chí không thể nghĩ đến cái gật đầu vui vẻ miễn cưỡng của anh khi bác sĩ khuyên tốt nhất nên tránh “các mối quan hệ thân mật” có thể gây nguy hiểm cho cái cổ chân trong ít nhất sáu tháng tới. (Nghĩ đến đây thì thấy ngay cả cụm từ của bác sĩ phẫu thuật dùng cũng mang dáng dấp thời Victoria đấy.)

Với một cây nạng, Porter chỉ có thể đi loanh quanh làm các việc cơ bản kiểu như: Vào nhà tắm. Đi tới chỗ tủ lạnh mini mà Sam đã đặt trong phòng ngủ dành cho khách này. Cô có thể lấy bình sữa và các loại thức ăn cứng để cho Erin ăn, giường nhỏ của con bé đặt ngay bên cạnh giường cô. Nhưng đó là toàn bộ giới hạn hoạt động của cô cho đến khi vết thương lành hẳn. Cô đã yêu thích việc nấu nướng, chạy nhảy và nghề barista biết mấy - những câu đùa qua lại, những con người tinh quái và kỳ lạ mà cô được gặp.

Nhưng cô còn phải chịu cảnh liệt giường này một tháng nữa.

Claire Porter quyết tâm ngoan ngoãn và nghe theo các chỉ dẫn. Bác sĩ đã cảnh báo chỉ một lần ngã nữa thôi, vết thương sẽ còn tệ hơn thế này nhiều. Nhiễm trùng, hoại tử. Eo. Và mặc dù ông ta không nhắc đến cưa chân, Google thì có. Một khi đã lẻn vào tâm trí cô, ý nghĩ đó cứ bám chặt như đỉa và sẽ không chịu rời ra.

Ít nhất cô có thể tiếp tục theo đuổi việc học online của mình. Giờ cô là barista, hai năm nữa sẽ là chủ của một công ty nho nhỏ chuyên tư vấn mở nhà hàng. Cô đặt chiếc máy tính Mac lên bụng, liếc nhìn cái cũi. Cảm ơn con vì đã ngủ say, búp bê cưng! Chết tiệt, cô muốn hôn lên mái tóc vàng màu kẹo sữa của con gái quá. Nhưng chuyện ấy cũng lằng nhằng phết.

Ốm liệt giường.

Cô bật máy và làm việc vài phút, ôi chết tiệt thật. Nhu cầu. Cô cần dùng nhà vệ sinh.

Thật buồn cười khi chúng ta có thể đoán trước được chính xác nơi và cách mà cơn đau sẽ ập đến với chúng ta. Porter theo bản năng di chuyển một chân, sau đó đến chân kia, bụng và cánh tay theo một kiểu phức tạp để cô có thể ngồi dậy mà không đau đến chảy nước mắt.

Hay nôn mửa.

Cô đã vượt qua được việc ngồi dậy mà ít gây khó chịu nhất. Và khá thành công khi cầm được cặp nạng.

Giờ đến phần đứng lên.

Một hơi thở sâu, mọi thứ đã sắp thành hàng. Ok, tiến lên thôi.

Rồi… chậm thôi… rồi đứng dậy.

Porter chỉ nặng có 55 cân, nhưng cô vẫn cảm thấy lực hút đang kéo cô xuống mãi. Hai chiếc nạng đã khiến cô thành một cỗ người gạch. Nhưng cô vẫn làm được. Vài bước thôi. Cô dừng lại khi tầm nhìn kém đi một chút. Cô bị chóng mặt. Cúi đầu xuống, hít thở sâu, cô tự nhắc mình lần tới phải đứng dậy chậm hơn. Xỉu ư? Thậm chí cô còn không tưởng tượng được cú ngã sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho những cái xương mong manh của mình.

Rồi đầu cô đã tỉnh táo lại và cô đi về phía hành lang. Cô dừng bước để nhìn xuống Erin, con bé vẫn ngủ say với những giấc mơ con trẻ, đơn giản và tử tế, nếu nó có mơ.

Claire Porter tập tễnh đi vào nhà tắm. Sam đã sửa lại nó - anh đặt một ghế ngồi tắm trong bồn và thay vòi gắn tường bằng bộ vòi cầm tay. Anh cũng đã thêm một cái ghế cao trên bồn cầu để cô không cần phải dồn trọng lượng nhiều xuống chân.

Điều tốt duy nhất mà vụ tai nạn mang lại. Cô không cần phải lựa chọn quần áo. Chỉ có bộ nỉ, nỉ và nỉ… Chỉ cần tụt quần ngoài và quần trong xuống và ngồi. Xong việc.

Đứng lên khó hơn một chút nhưng cô đã biết cách làm.

Đoán xem…

Đứng dậy không đau đớn. Chết tiệt, chân phải của mình sẽ cứng như gỗ khi quãng thời gian này qua đi mất.

Trong lúc Claire Porter đang rửa tay, cô cảm nhận được một chút rung lắc khắp căn hộ. Cửa sổ lay động và một cái cốc thủy tinh trên giá bật ra khỏi mép ván, vỡ tan tành thành hàng chục mảnh vụn trên sàn nhà lát gạch.

Porter há hốc miệng.

Chúa ơi. Cái gì vậy? Lại thêm một trận động đất nữa ư? Cô có xem thời sự. Chuyện gì đó về việc khoan đất - người ta quy trách nhiệm cho một công trường xây dựng cách đây 800 mét. Có rất nhiều người phản đối. Những người bảo vệ môi trường đấu lại tập đoàn lớn. Cô không nhớ chính xác.

Woa, một vụ động đất ở New York! Chuyện nghiêm trọng đây. Cô sẽ phải kể cho mẹ khi họ nói chuyện lần tới. Nó chỉ là một rung chấn nhỏ - không gây hại gì đến tường và cửa sổ.

Nhưng đó chính là vấn đề.

Khá nghiêm trọng.

Chân trần. Thủy tinh vỡ.

Ngốc thật, cô nghĩ. Cô có đôi dép (à, một chiếc dép, vì không thể đi được cái gì bên chân gãy) nhưng lại không buồn xỏ vào. Và giờ thì phải vượt qua rào cản dài mét rưỡi trên đường ra hành lang.

Cô nhìn xuống. Khi cái cốc rơi xuống, nó đã rơi mạnh.

Cứt thật. Cô không thể dọn dẹp đống lộn xộn này được. Cúi xuống là ngoài vùng phủ sóng rồi. Cô có thể dùng nạng để đẩy những mảnh to ra khỏi đường đi nhưng lại không thấy những mảnh vụn trên nền gạch trắng.

Khăn tắm. Cô có thể phủ khăn tắm lên sàn nhà và đặt bàn chân lành lặn của mình ở chỗ không bị gồ lên. Những mảnh nhỏ hơn thì không xuyên qua khăn được - cô hi vọng như vậy.

Cô kéo mấy chiếc khăn tắm dày nhất từ trên giá xuống và trải chúng trên đường ra cửa.

Một bước. Tốt.

Cô dừng lại để tìm điểm đặt cái tiếp theo và đông cứng.

Cái gì vậy? Cô ngửi thấy mùi khí ga.

“Chúa ơi, Chúa ơi…”

Porter nhớ lại bản tin khủng khiếp về câu chuyện đã xảy ra sau động đất. Tác hại của rung chấn không tệ lắm. Chỉ làm vỡ vài cái cửa sổ. Nhưng vài đường ống ga đã bị vỡ. Các vụ nổ và cháy tiếp theo đã giết chết mấy người: một cặp vợ chồng bị kẹt lại trong ngôi nhà cháy của họ.

Cô và con gái cô sẽ không trở thành nạn nhân.

Họ đang ở tầng một. Cô sẽ bế Erin và ôm chặt con bé nhảy lò cò ra ngoài, gào thủng phổi cho những người thuê nhà khác cũng chạy ra.

Chạy, chạy, chạy!

Thêm một bước nữa.

Bước nữa. Rồi một mảnh dằm thủy tinh lẩn được qua lớp khăn như đuôi bọ cạp và đâm vào gót chân cô.

Porter hét lên và ngã ngửa. Cô thả rơi cái nạng và lấy tay ôm sau đầu đúng lúc để cứu nó khỏi đập vào cạnh sứ của bồn tắm. Cơn đau truyền khắp cơ thể. Tầm nhìn của cô lại mờ đi - vì đau. Sau đó cô nhìn lại được, dù nhòe đi vì nước mắt.

Mùi ga càng nồng hơn: Mặt cô đang đặt cạnh hộp kỹ thuật dẫn vào các đường ống cho nhà tắm, các đường ống này dẫn xuống hầm, nơi đường ga bị rò rỉ.

Đi thôi! Bằng cách nào đó cô phải quay vào phòng và cứu con mình.

Bò qua đám thủy tinh chết tiệt kia nếu mày phải làm!

Một hình ảnh bật ra trong cô: Bản tin về những ngôi nhà bốc cháy sau vụ động đất vừa rồi - quầng lửa màu cam khủng khiếp kia và đám khói đen xì nhơ nhớp.

Cứu con gái mày.

“Erin!” cô bất giác kêu lên.

Hẳn con bé đã nghe được - hoặc có lẽ nó đã thức dậy vì mùi ga - và nó bắt đầu khóc.

“Không, cưng ơi, không! Mẹ đây!” Cô vật lộn nằm úp bụng xuống để có thể bắt đầu cuộc trườn bò điên khùng tới chỗ con gái.

Nhưng cô đã không nhận ra cổ chân bị gãy của mình vừa bị kẹt dưới cái tủ gỗ nặng nề trong phòng tắm. Trong lúc lăn người, cô cảm thấy, và nghe thấy tiếng gãy của phần xương đã bị tổn thương. Cơn đau xé ruột gan bùng lên trong cơ thể cô.

Thét cùng với đứa con sơ sinh của mình, Claire Porter nhìn xuống chân. Những chiếc đinh kim loại mà bác sĩ phẫu thuật chỉ vừa cắm vào ngày hôm kia đã đâm toạc da, máu me đầm đìa, và giờ đang chọc ra ngoài chân cô. Cô nôn ọe và cảm thấy đầu đập mạnh vào sàn nhà khi bóng tối bao trùm lên cô như lớp khói đen mù mịt.