Chương 42 -
Hank, có vấn đề rồi.”
Người đàn ông nói những lời này là một trợ lý công tố viên trẻ có dáng người gầy gò và khuôn mặt trẻ thơ. Khi nói ra chữ “vấn đề”, anh ta có vẻ không lo lắng lắm. Henry Bishop, công tố viên liên bang cao cấp của quận Đông, New York vẫn còn đang rất cao hứng. Vụ án El Halcón đang tiến triển tốt. Công tác chuẩn bị đã đâu vào đó, và họ đang sắp trình bày những bằng chứng pháp y chắc như đinh đóng cột do chuyên gia đưa ra.
Bản thân Bishop cũng là người gầy nhẳng, dù với chiều cao một mét chín mươi tư của mình, trông anh ta có vẻ còn gầy hơn cả thực tế. Người đàn ông tóc vàng, mày râu nhẵn nhụi này tập thể dục hàng ngày, và bên dưới bộ vest Brook Brothers của anh ta là các cơ bắp chắc khỏe. Anh ta tích thêm một mục nữa trong danh sách - trên đó còn rất nhiều mục đòi hỏi phải được tích nữa - và nhìn lên. “Sao?”
Larry Dobbs - người mà Bishop thường nghĩ đến với cái tên Trợ lý Thứ nhất - tiếp tục, “Tôi vừa nhận được một cuộc gọi của ai đó ở PERT.”
Đội phản ứng với bằng chứng vật thể của FBI.
Quay sang Dobbs, Bishop nói giọng lạnh lùng, “Nói rõ ràng hơn nhé. Cậu làm được chứ?”
“Vâng.”
“Tốt. Nào. Cụ thể.” Bishop đang ngồi trong văn phòng nhìn ra khu Brooklyn của mình. Anh ta để ý thấy làn khói nhẹ ở đường chân trời. Từ đám cháy sau vụ động đất cách đó không xa. Từ văn phòng mình anh đã cảm nhận được rung chấn.
Trợ lý công tố viên trẻ kín đáo nói, “Một cảnh sát NYPD đã dò hỏi về vụ này.”
“Vụ của chúng ta á?”
“Vâng,” Dobbs xác nhận.
“Cậu phải nói là vụ El Halcón.”
“Xin lỗi Hank. Vụ El Halcón.”
“Không phải ‘vụ này’. Có quá nhiều ‘vụ này’.”
Dobbs vẫn đứng bên kia cái bàn rộng, anh ta nói, “El Halcón.”
Bishop lẩm bẩm. “Vậy là một cảnh sát New York. Hỏi han hử. Hừm.”
Cuộc điều tra El Halcón có liên quan đến tội phạm liên bang và tiểu bang, nhưng New York phải nhường đất lại cho đặc vụ liên bang. Phải, sau khi Bishop đã buộc tội được El Halcón thì gã sẽ còn bị cáo buộc theo luật của tiểu bang nữa. Nhưng vụ phán xử đó sẽ chỉ là một tin mừng phụ thêm và gần như không liên quan, vì gã Mexico sẽ không bao giờ thoát được nhà tù liên bang để mà thụ án trong nhà tù tiểu bang. Vậy thì tại sao NYPD phải can thiệp vào? El Halcón có liên hệ gì với thành phố này đâu.
Dobbs nói, “Tay cảnh sát đã vào trong PERT. Anh ta biết tất cả các mật khẩu, biết cả số vụ án, biết mọi người, biết hệ thống lưu trữ. Anh ta đòi xem danh mục vật chứng. Người trông kho đã để anh ta xem tất cả. Bởi anh ta mặc đồng phục và biết rõ mọi thứ về vụ án này.”
“Có phải cậu nói ‘người trông kho’ không. Cái cách cậu nói, dùng từ đó. Chúng ta có đang đổ lỗi cho ai không?”
Dobbs chậm chạp lắc lư. Gầy nhẳng như một sợi dây điện sống động. “Tôi thấy vậy. Những người giám sát phòng vật chứng đã để cho một cảnh sát tuần tra không có tên trên danh sách chính thức vào đó và đưa họ xem hồ sơ.” Dobbs nói thêm, “Chậc chậc.”
Anh ta thực sự đã nói thế sao? Bishop lại hỏi, “Ai quản lý cái phòng đó? Một đặc vụ à?”
“Không. Dân thường, làm việc cho Bộ Tư pháp.”
“Ồ, tốt lắm. Có thể, và sẽ phải chịu phạt. Nhưng làm ơn. Tiếp tục câu chuyện đi.”
“Dù sao thì tay cảnh sát đã nói đây là một vụ án có liên quan.”
“Vụ án có liên quan, NYPD á? Vớ vẩn. Với Hạt Nassau còn có thể. Nhưng không phải với thành phố New York. NYPD chẳng có tí tính pháp lý nào ở đây cả, chấm hết. Anh ta bảo sao?”
Dobbs giải thích, “Anh ta không nói gì cả. Chỉ đòi xem hồ sơ. Đòi in bản sao nhưng người trông kho không chịu. Mặc dù vậy có nhiều khả năng anh ta đã chụp ảnh bằng điện thoại.”
“Cái chết tiệt gì đấy, cậu nói lại xem,” Bishop quát.
“Sau khi anh ta đã gọi điện xong. Và người trông…”
“Được rồi, chỉ cần nói gọn là ‘thường dân’. Ít chữ hơn.”
Dobbs có vẻ vui khi được cung cấp chút thông tin tiếp theo. “Thường dân, cô ta nghe lỏm tay cảnh sát nói, “Lincoln, tôi đã có mọi thứ anh cần. Còn gì nữa không?”
Ồ, thường dân trông kho là một người phụ nữ. Sẽ khó trừng phạt phụ nữ hơn, dù việc ấy vẫn làm được.
Sau đó, anh tập trung lại.
Trợ lý nói tiếp, “‘Lincoln’. Chắc là Lincoln Rhyme, tôi nghĩ vậy. Rhyme làm việc với NYPD rất nhiều và biết rõ về PERT. Anh ta là người giúp thành lập nó. Anh ta đã viết một cuốn sách về tội phạm học và khám nghiệm hiện trường. Anh ta đang ngồi xe lăn, anh biết đấy.”
“Xe lăn,” Bishop lẩm bẩm. “Thế anh ta muốn cái quái gì với bằng chứng của chúng ta? Một bản sao không hợp pháp nữa chứ?” Anh ta cố hiểu chuyện này. Anh ta không thể nghĩ ra manh mối nào. Anh vẫy tay bảo Dobbs ngồi xuống ghế - cậu ta đang lượn qua lượn lại - và gọi cho một người bạn, phó chánh thanh tra của NYPD, và hỏi xem anh này có biết gì không. Nhưng anh phát hiện là không, NYPD không theo đuổi vụ án liên quan đến El Halcón. Họ nghĩ gã Mexico là một kẻ đê tiện, ai mà không nghĩ vậy chứ? Nhưng ở thành phố New York này, hắn chỉ gây ra mỗi một tội ác là reo rắc cái chết do sốc thuốc từ sản phẩm của hắn thôi; vụ bắn nhau xảy ra ngoài phạm vi thành phố.
Anh gác máy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Khói xám đen vẫn đang bốc lên. Vụ hỏa hoạn có vẻ rất tệ.
Anh nhẩm trong đầu vài giả thuyết về sự liên đới của Rhyme. Nếu thực sự anh ta có liên đới.
“Rhyme đã rời ngành phải không? Cậu có nhắc đến vụ ngồi xe lăn ấy?”
“Ồ vâng, Hank. Nhiều năm rồi. Anh ta chỉ tư vấn.” Dobbs đúng là luôn háo hức làm việc.
“Cho NYPD, và cả cho chúng ta nữa, đúng không?”
“Vâng.”
“Anh ta đã bao giờ làm việc cho đội bào chữa chưa?”
“Tôi không biết. Anh ta có thể. Nhiều người vẫn làm mà.”
“Chúng ta đã cử một đội theo dõi luật sư của El Halcón cùng đám tùy tùng của ông ta đúng không?”
Dobbs nói, “Tới chừng nào chúng ta có thể, Hank. Có cả đống. Một chục người tới từ thành phố Mexico.”
“Tìm xem có bất kỳ ai trong số họ từng tới nhà hay văn phòng của Rhyme hay không.”
“Vâng.”
“Ngay bây giờ.”
“Vâng.” Trợ lý gọi một cuộc điện thoại, nói chuyện vài phút sau đó cúp máy. “Ái chà, thử nghe xem này, Hank.”
Ôi trời. Nhưng anh chỉ nhướn một bên lông mày dò hỏi.
Càng sốt sắng hơn bao giờ hết. “Tony Carreras-Lospez, luật sư chính của El Halcón từ Mexico - chúng ta theo dõi ông ta suốt 24/7. Ông ta đã ở nhà Rhyme, Tây Central Park, ngày hôm nay. Trước đó, vừa trước đó thôi, ông ta đã đến ngân hàng. Ông ta ở trong đó mười lăm phút. Sau đó quay lại nhà Rhyme, và quay về khách sạn.”
“Tiền thì sao? Rút tiền hay chuyển khoản?”
“Không biết. Tất nhiên, chúng ta không có lí do hợp lý để xin lệnh khám xét, nên không thể biết chi tiết được.”
Phải chăng Carreras-Lospez đã thuê Rhyme làm cố vấn cho bên bào chữa để tìm kiếm những lỗ hổng trong vụ án?
Vụ của chúng ta.
Vụ của ta.
Bishop dừng lại và nhắm mắt một lát. Anh không thể tưởng tượng ra lỗ hổng nào. Tất nhiên, không có cảnh sát khám nghiệm hiện trường nào là hoàn hảo, không có nhà phân tích nào là hoàn hảo. Và một người như Rhyme rất có thể sẽ tìm được điều gì đó làm toàn bộ cuộc điều tra đi chệch hướng.
Và giúp tên sát nhân khốn nạn kinh khủng kia, El Halcón, thoát khỏi công lý.
Sau một vài phút suy nghĩ, Bishop quyết định anh có một cách đảm bảo chuyện đó không thể xảy ra.
Anh nhấc điện thoại và gọi một số.
“Vâng, công tố viên?”
“Vào văn phòng tôi.”
“Ngay đây ạ.”
Một lát sau, một người đàn ông sáng sủa, khoảng ba mươi lăm tuổi, mặc bộ vest xám đi vào văn phòng Bishop. Anh ta gật đầu với Bishop và Dobbs.
“Ngồi đi.”
Người đàn ông làm theo và Bishop nói tiếp, “Tôi cần anh bắt đầu một cuộc điều tra hình sự. Ngay lập tức. Ngay tối nay.”
“Vâng, thưa công tố viên,” đặc vụ FBI Eric Fallow nói trong lúc rút một cuốn sổ từ trong túi và tháo nắp bút.