← Quay lại trang sách

Chương 5

Quán Tự Tại Bồ Tát, hành thâm bát nhã ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không.

“Bát Nhã Tâm Kinh” – bài kinh tuần này vang vọng khắp tầng, khiến bầu không khí vốn dĩ đã nặng nề của chỗ làm trở nên càng u uất hơn.

Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc.

Sắc tức thị không. Tất cả những thứ có hình tướng thật ra đều là hư không. Bản chất của vạn vật là vô hình tướng.

Ngày xưa tôi đã nghe ai đó giải thích ý nghĩa của câu trên như vậy. Hồi đó cứ nghĩ chỉ là những lời tào lao, nhưng tôi bây giờ đã cảm nhận được ý nghĩa của nó.

Đêm qua, người phụ nữ mang lốt cá vàng đã trở lại bể cá trong lúc tôi ăn cơm hộp mua ở cửa hàng tiện lợi. Tôi mang bể cá vào nhà tắm rồi đóng cửa nhà tắm và cả chỗ rửa mặt, đóng cả hai cánh cửa như để phong ấn lại. Vì vậy mà tôi không đi tắm được.

Tôi kéo một cái tủ ra chặn trước cửa phòng ngủ - cánh cửa mở ra phía bên ngoài, nên cũng chẳng trông mong hiệu quả gì mấy, nhưng nó khiến tôi cảm thấy yên lòng hơn. Người đẫm mồ hôi vì công cuộc di chuyển cái tủ, xong việc mới nhận ra đã quên lấy rượu và thuốc ngủ, nhưng phiền phức quá nên tôi cứ thế nằm xuống giường. Tôi nghĩ mình đã kiệt sức vì có quá nhiều chuyện xảy ra. Đó là lần đầu tiên kể từ khi được bác sĩ kê đơn thuốc ngủ, tôi có thể ngủ mà không cần đến rượu hay thuốc.

Sáng nay tôi thức dậy sớm hơn mọi khi, vào nhà tắm ngó thử thì con cá vàng vẫn là con cá vàng. Nó chỉ bơi vòng quanh, vẽ những vòng tròn trong bể nước. Lấy làm xấu hổ với sự điên rồ của mình đêm qua, tôi đem bể cá trở lại phòng ăn. Tôi rắc thức ăn cho cá theo lượng phù hợp ghi trong hướng dẫn sử dụng, cảm thấy con Ryukin như đang lườm mình nên tôi cho thêm một chút nữa, rồi chạy sang cửa hàng tiện lợi mua bánh tôm, đặt bên cạnh bể cá như đồ cúng nạp, sau đó rời khỏi nhà.

“Horensou là nguồn động năng của công ty.”*

“Horensou là nguồn lực năng của công ty.”

“Không quên Báo Cáo – Trao Đổi – Hỏi Ý Kiến.”

“Không quên Báo Cáo – Trao Đổi – Hỏi Ý Kiến.”

“Có đang nghe không đấy, Ezawa?”

Mục tiêu bị lôi ra xỉ vả làm gương trong buổi tập hợp sáng nay vẫn là tôi. Ừ thì sáng nay có nguyên cớ thật. Hôm qua, mở điện thoại lên tôi thấy có vô số cuộc gọi nhỡ từ trưởng nhóm.

17:43 18:08 18:25 18:31 18:34

“Mày, lờ điện thoại của tao. Trốn việc, hả? Đến quán cafe manga? Hay đi mua suất ăn tối 880 yên trước ga?”

“Không, tôi bận chào hàng”

“Đừng có nói dối. Vui không? Chơi game sex ở quán cafe manga hả?”

“Tôi nói chuyện qua lại với một bà lão đến viếng mộ. Bà ấy nói rất nhiều. Nhận thấy bà ấy là một khách hàng tiềm năng nên tôi tiếp chuyện, tìm thấy cơ hội chào hàng...”

Ông ở trên trời xin hãy tha lỗi cho đứa cháu đang nói toàn những lời bịa đặt này. Ở đây không phải là vùng ngoại ô Nagasaki, chân thành không thôi thì không sống nổi.

“Ờ rồi sao? Không có kết quả gì hả? Thằng ngu bất tài vô dụng này, chết đi cho rồi.”

“Nhưng tôi đã hẹn gặp trực tiếp được rồi. Hôm nay tôi sẽ đến thăm nhà bà ấy lần nữa.”

Trưởng nhóm nhếch mép. Một cái cười ác ý thấy rõ.

“Khách – hàng – tiềm – năng à. Được, thế thì hôm nay chắc chắn phải kiếm được 15 triệu đấy.”

“Vâng”

“Nghe thấy chưa, lũ chúng mày. Ezawa đã hứa rồi đấy. Không làm được là không xong đâu đấy. Hiểu chứ?”

“Ơ”

Tôi chẳng hiểu lắm. Sao cũng được. Mệnh lệnh của một ông sếp con ở một cái công ty cỏn con. Cả những luật lệ ngớ ngẩn chỉ áp dụng ở một môi trường tồi tệ này nữa. Dẫu sao tôi cũng đã bắt đầu sống với một sinh vật không xác định được là người hay cá, từ trước đến nay chưa từng bắt gặp. Đem so với hiện tượng dị thường ngay bên cạnh tôi, tất cả chỉ tầm thường nhỏ bé như mắt muỗi.

“Nếu không làm được thì một tháng không nghỉ, cuối tuần làm T.O. nhé?”

Cuối tuần làm T.O, có nghĩa là cả thứ Bảy, Chủ nhật, từ sáng đến tối đều phải bán hàng qua điện thoại. Bàn làm việc chuyên dụng cho T.O cuối tuần là một chỗ ngồi đặc biệt có camera giám sát. Tình huống khẩn cấp khiến người ta mạnh mẽ hơn. Với tôi bây giờ thì sự oái oăm của công ty thương mại Memorial này chỉ như trò đùa ác ý của bọn trẻ con.

Giữa trung tâm thành phố này, căn nhà của bà lão đủ lớn để gọi là một căn biệt thự. Nó không phải nhà kiểu Nhật như tôi tưởng tượng, mà là một căn nhà ba tầng vuông vức. Tôi đoán đây là một gia đình hai thế hệ – bố mẹ và con cái sống chung. Trên bảng tên không chỉ có một cái họ như tôi được chỉ mà còn một họ khác nữa.

Khi tôi bấm chuông cửa, một người phụ nữ trung niên bước ra từ sau cánh cửa có tay cầm. Khi tôi bảo tôi đến đây để bàn về việc mua ban thờ mới, bà ta nhìn tôi theo cái cách người khác vẫn thường nhìn lúc tôi đi chào hàng tại gia.”

“Nhà tôi không có nhu cầu.”

“Tôi được hẹn đến ạ. Bà nhà mình bảo tôi đến nhà ạ.”

“Bà? Ý anh là mẹ tôi ấy hả?”

“Vâng, tôi nghĩ là đúng thế ạ.”

Người phụ nữ trung niên có đôi mắt và cái mũi giống với bà lão ngày hôm qua. Góc lông mày người phụ nữ hơi đổi, hai từ “phiền phức” đang hiện rõ trên mặt bà đã đổi thành “hoang mang”

“Hẹn từ lúc nào?”

Xét thế nào thì đây cũng không phải phản ứng tốt. Có lẽ không ổn rồi. Hình ảnh bản thân cầm điện thoại dưới sự giám sát của camera theo dõi chập chờn trong đầu tôi. Ở lĩnh vực này - với đối tượng khách hàng phần lớn là người cao tuổi, không hiếm chuyện sắp ký được hợp đồng bán hàng rồi thì hóa ra khách hàng mắc chứng suy giảm trí nhớ của người già.

“Hôm qua ạ.”

Góc lông mày của người phụ nữ trung niên lại thay đổi. Lần này chúng vếch chéo lên.

“Đừng có bịa đặt. Đây là trò lừa đảo à?”

Không hiểu lý do bà ta nổi giận, tôi xua xua cả hai tay như cách vẫy vây ngực.

“Không, không có chuyện đó đâu.”

Người phụ nữ mở cửa khi cánh cửa gần đóng lại, chỉ để nói vào mặt tôi những lời như đạn bắn:

“Mẹ tôi mất rồi.”

Viên đạn ngôn từ bắn thẳng vào ngực tôi.

“.. Ơ nhưng... hôm qua... trông bác vẫn còn khỏe mạnh mà”

“Không phải hôm qua. Bà mất từ ba tuần trước rồi.”

“Hả?”

Tôi sững sờ đến câm nín.

Đến lúc nói được thì câu tôi nói ra là:

“Nhưng thế thì người tôi đã gặp là ai. Ở nghĩa trang Unohara ấy?”

Nhìn biểu hiện trên mặt người phụ nữ, tôi không nghĩ bà ta nói dối. Tôi cũng nghĩ là nhìn biểu hiện của tôi, bà cũng hiểu tôi không nói dối.

Ngón tay bà ta vẽ lên không khí chữ “Không”. Không nhiều người có thể nói dối bằng cả cơ mặt. Bà ta đang nghĩ tôi có thể làm trò đó.

“Bác gái mặc một chiếc váy liền màu trắng với họa tiết hoa hồng lam. Bác còn đeo một chiếc nhẫn đá màu tím nữa. Vì cháu bé nhà mình bị dị ứng phấn hoa nên gia đình con bác không đi thăm mộ lâu.”

Lần này đến lượt người phụ nữ câm nín.

“... Anh bảo là hôm qua?”

“Vâng. Hôm qua. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.”

Người phụ nữ quay lại, nhìn thẳng vào mặt tôi, rồi nói:

“Ở đây không tiện nói chuyện, anh vào trong đi”

Tôi được dẫn vào một căn phòng rộng tám chiếu* nằm cuối một hành lang rộng đến mức có thể đi xe ô tô vào được. Đó là căn phòng của bà cụ tên Shizuko. Qua ô cửa kéo, tôi có thể nhìn thấy một khu vườn kiểu Nhật. Trước một cái cây được cắt tỉa chỉn chu, những bông hoa lớn đỏ rực của cây râm bụt đang nở rộ.

Phía bên phải phòng là tủ âm tường và ban thờ. Phía bên trái là tủ gỗ hông nhiều ngăn và một cái giá gương kiểu cổ. Ngoảnh lại phía sau, tôi thấy trên bức tường đối diện cửa sổ có treo một bức tranh sơn dầu - trông hơi lạc lõng giữa một căn phòng kiểu Nhật. Chẳng biết kích thước bao nhiêu, nhưng nó to ngang ngửa cái màn hình ti vi 37 inch nhà tôi.

“Đó là tranh của bố tôi. Ông chỉ là họa sĩ nghiệp dư, nhưng có bức tranh này là đã đoạt giải thưởng”

Con gái bà lão có vẻ bối rối và cứ nói với tông giọng mà tôi chẳng thể hiểu nổi là đang nói với tôi, nói với chính mình hay với ai đó khác.

“Chiếc váy liền có những bông hồng lam là món đồ yêu thích của mẹ tôi. Nhưng bà đã không mặc nó nhiều năm vì phải đi viện suốt. Tháng trước, bà đem nó đi giặt. Chuyện xảy ra rất đột ngột. Hôm trước bà vẫn còn khỏe mạnh. Bác sĩ nói bà có thể tạm thời xuất viện một thời gian. Chúng tôi định tổ chức lễ mừng thọ 77 tuổi cho bà tại gia. Mẹ tôi cũng rất mong đợi nó. Chiếc váy hoa hồng lam được chuẩn bị cho dịp ấy”

“Tôi đã bỏ chiếc váy vào quan tài mẹ. Cả chiếc nhẫn nữa. Đó là một trong số ít những món quà bà nhận được từ bố tôi.”

Tôi cũng cảm thấy bối rối. Tấm ảnh đặt trên ban thờ đích thị là bà lão ngày hôm qua. Lúc bà Shizuko định đứng lên, tôi đã cầm tay đỡ bà dậy. Tay bà có hơi ấm như người bình thường.

Một cơn gió nhẹ thổi qua khu vườn. Một bông hoa râm bụt năm cánh to bằng lòng bàn tay lay động như đang vẫy gọi tôi.

“Mẹ tôi đã nói gì?”

“Bà nói về cái ban thờ. Bà bảo mới mua không lâu mà lớp ván đã bung hết cả ra. Bà cũng bảo không cần phải bận tâm về vấn đề tiền bạc để thay cái khác. Bà có quỹ riêng, hình như là sau bức tranh đó phải không ạ?”

Con gái bà gỡ bức tranh vẽ cảnh bờ biển xuống và tháo phần kim loại cố định phía sau. Một vài cái phong bì từ trong rơi ra. Mỗi cái phong bì đều ghi một cái tên.

"Cho Miwako", “cho Teruya”, “cho Rina”, “cho Naoki.”

Chỉ có một cái phong bì lớn ghi “Tiền cho tang lễ”, Miwako bắt đầu khóc.

“Mẹ tôi đã làm gì?”

“Bà đang chỉnh lại những bông hoa trên mộ.”

Con gái bà lão nhìn tôi, vừa khóc vừa cười.

“Vì bà là nghệ nhân cắm hoa đấy. Đến hoa cúng cũng rất cầu kỳ. Hoa cúng mua ngoài hàng không dùng được – mẹ tôi bảo vậy – mỗi lần đi viếng mộ bố tôi là lại phải đi không biết bao nhiêu hàng hoa...

Sau đó Miwako bật khóc nức nở không nói được lời nào nữa. Tôi cũng muốn khóc. Chuyện phải làm T.O cuối tuần hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí, lúc đứng lên nói: “Tôi xin phép khi khác qua”, thì bà ấy hỏi tôi với giọng nghẹn ngào:

“Mẹ tôi muốn cái ban thờ nào? Tôi sẽ mua.”

Hai tuần trôi qua kể từ khi ký hợp đồng. Đó là một hợp đồng lớn, không chỉ bao gồm ban thờ cấp S – siêu cao cấp, mà cả bài vị mà gia đình chưa chuẩn bị được từ 49 ngày trước (sơn mài, kích thước 3,5 inch) và toàn bộ dụng cụ thờ cúng mới nữa. Số tiền tổng cộng là 1,63 triệu yên. Mười tháng kể từ khi vào công ty thương mại Memorial, tôi đã lập kỷ lục số tiền cao nhất kiếm được chỉ với một hợp đồng.

Nhưng tôi không thể vui mừng được. Sau khi rời nhà bà lão, tôi đến nghĩa trang Unohara thay vì ra ga tàu. Cơ thể và tinh thần tôi vừa mới bắt đầu đối phó được với một tình huống dị thường, thì một chuyện dị thường khác lại đến.

Tấm bia trên ngôi mộ hôm qua quả nhiên mới có dòng tên bà lão được khắc lên. Tôi mua hương ở cửa hàng tiện lợi và đọc hết tất cả những bài kinh mà mình biết.

Lúc mua bật lửa, tôi cũng mua cả thuốc lá nữa – trước đây tôi đã bỏ hút khi chuyển về sống chung với Ayu. Tôi vừa hút thuốc trong một góc nghĩa trang vừa ngẫm nghĩ. Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy? 3 giờ chiều rồi. Trong nghĩa trang vẫn còn đang nóng hừng hực không có lấy một bóng người. Có khi nào những bóng người tôi thấy đây đó quanh nghĩa trang chiều tối qua không phải là người sống? Bản thân tôi chẳng có gì thay đổi cả. Tôi không khỏi nghĩ ở một thời điểm nào đó, ai đó đã đưa tôi vào một thế giới dị thường.

Và “ai đó” ở đây, nghĩ thế nào cũng chỉ có thể là cô ta.

Người phụ nữ trong lốt cá vàng với bộ y phục Trung Hoa cổ đại đỏ rực.

Khi trở lại công ty, có vẻ trông bộ dạng tôi u ám lắm, nên vừa đặt chân vào sảnh, trưởng nhóm đã đón tôi bằng điệu cười đắc thắng.

“Ezawa, kết thúc rồi hả? Thứ Bảy, Chủ nhật ngồi ôm điện thoại đi. Chỉ tiêu T.O cuối tuần là..”

Tôi không nói gì, lấy bản hợp đồng từ trong cặp ra, đập xuống bàn trưởng phòng.

“Hả? Cái gì?”

Tôi đi đến bảng chỉ tiêu ở góc phòng và thêm vào con số 1,6 triệu yên bằng bút dạ đỏ, rồi nói với trưởng nhóm – người đang nghi hoặc săm soi bản hợp đồng:

“Bây giờ tôi về nhà được chưa?”

5:37. Đã quá giờ làm việc chính thức mà tôi được trả lương.

“Hả, à, lý do gì mà về?”

“Có người đang đợi.”

Chính xác thì không phải người mà là nửa người nửa cá vàng. Tôi muốn về nhà càng sớm càng tốt và hỏi người phụ nữ đó một số chuyện. Trưởng nhóm, người có vẻ như trong đầu chỉ toàn những lời cay độc, câm nín không nói được gì mất một lúc, rồi trong nỗ lực giữ vẻ ta đây tuyệt vọng đến thảm hại, gõ cái muôi đặc biệt trong bộ dụng cụ viếng mộ xuống bàn. Cán muôi làm từ chất liệu mềm tuột ra, văng đến bàn trưởng phòng.

“Biết điều chút đi. Đừng có tự mãn chỉ với một hợp đồng. Một giây là 10 yên. Hôm nay một giây của mày ra được bao nhiêu tiền hả?”

“56 yên. Khoảng chừng đấy.” Nghĩ thể nào cũng có chuyện này nên tôi đã tính sẵn rồi.

“E hèm” Trưởng phòng hắng giọng. “Đừng quên là từ trước đến nay các người không làm được gì mà vẫn có ăn. To mồm mà mai không kiếm được gì thì biết rồi đấy.

“Tôi đã kiếm được một khách hàng tiềm năng mới rồi.”

“Hả, đâu ra?”

“Bằng cách riêng của tôi”

Vừa rời khỏi nghĩa trang Unohara, tôi đã gặp một ông lão chống gậy đi dạo.

“Anh bán ban thờ hả?” Ông ấy đột nhiên gọi tôi lại và hỏi.

“E hèm”

Khi trưởng nhóm cuối cùng cũng nhận ra trưởng phòng đang hắng giọng, hắn ta đông cứng người khi thấy trưởng phòng đang cầm cái cán muôi, tay xoa xoa trán. “Ôi, tôi xin lỗi. Tất cả là tại thằng này...”

Tôi đáp lại ông lão chống gậy: “Vâng”, vừa định hỏi tại sao ông biết thì ông lão đã nói trước: “Tôi nghe Shizuko kể về anh. Anh cũng ghé nhà tôi được không?”.

Vậy là tôi đã hiểu rồi. Ông lão có lẽ cũng không phải người của thế giới này. Ánh tà dương đang chiếu rọi lên cả hai chúng tôi, nhưng trên nền đá lát nghĩa trang, chỉ có một bóng người trải dài. Đó là bóng của tôi. Tay tôi run lẩy bẩy, nhưng đã ghi lại địa chỉ mà ông lão nói.

Vừa ra khỏi thang máy ở tầng 3, tôi nhận thấy có một ai đó đang đứng trước cửa phòng tôi. Nếu là Ayu thì hạnh phúc biết mấy.

Đáng tiếc, đó là một người đàn ông thấp béo trong bộ đồ nỉ thể thao chẳng hợp dáng người chút nào. Hắn có hàng râu lởm chởm trên mép và dưới cằm, hai bên thái dương cạo sạch, còn phần tóc trên đỉnh đầu rẽ hai mái. Hắn ta là chồng, hoặc người yêu, sống chung nhà với người phụ nữ có vẻ như làm tiếp viên quán bar mới chuyển tới phòng bên cạnh hai, ba tháng trước. Tôi chưa thấy hắn đi làm bao giờ.

Hắn đang gõ cửa. Trông không có vẻ gì là qua tặng quà làm quen cả. Hắn gõ mạnh và gọi cửa với vẻ khó chịu.

“Anh có việc gì đấy?”

Hắn quay lại, nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Chắc hắn nghĩ tôi ở trong phòng.

“Ầm ĩ quá đấy.”

"Hả?"

Đúng là ầm ĩ thật. Tôi có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng. Gần như la hét.

Tôi cũng nghe thấy cả tiếng nhạc cụ gì đó, nó làm tôi cảm thấy bất an.

“Tôi xin lỗi, sẽ ngừng lại ngay đây.”

Người đàn ông chặc lưỡi sau lưng tôi trong lúc tôi lấy chìa khóa ra.

“Mày, vừa vừa phải phải thôi. Nửa đêm còn làm loạn lên”

Nửa đêm làm loạn?

“Tuần trước đấy thôi. Hét váng lên”.

Có lẽ là lúc uống rượu với thuốc ngủ. Tôi mà lại làm loạn lên sao? Không hiểu tôi đã hét cái gì nhỉ... Xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Tôi mở hé cửa chỉ vừa đủ để lách người vào. Không mở hẳn cửa ra vì Đầu Hai Mái đang đứng ngay phía sau, như thể theo dõi tôi.

Từ phía bên kia cánh cửa, một cái đầu khác thò ra. Khuôn mặt trắng sứ nghiêng một góc gần 90 độ, suối tóc dài buông xõa. Những ngón tay bám vào cánh cửa như một chú chim nhỏ bám vào cành cây.

“Về rồi à ~~”

Khuôn mặt người phụ nữ cá vàng rạng rỡ nụ cười ngây thơ như trẻ nhỏ. Đầu Hai Mái há hốc miệng. Tôi dù đã biết rõ cô ta, nhưng nụ cười ấy vẫn làm trái tim tôi lẫn lộn cảm xúc vừa ngọt ngào vừa chua chát.

“A, xin chào, anh hàng xóm.”

Đầu Hai Mái nuốt nước bọt, cất tiếng ngọt nhạt khác hẳn khi nói chuyện với tôi. Đôi mắt đen láy của người phụ nữ cá vàng hướng ánh nhìn ra phía sau tôi, và những đầu ngón tay đang bám vào cánh cửa thu hẹp khoảng cách lại, chừng như đang sợ hãi.

“Xin lỗi đã làm cô sợ. Không có chuyện gì đâu.”

Tôi quay ra sau nhìn xem hắn ta đang trưng ra bộ mặt nào, thì thấy ánh mắt hắn dán chặt vào người phụ nữ. Đồ ngốc. Cô ta là một con cá nước ngọt đấy.

“Tôi chỉ mong nếu cô giữ yên lặng hơn một chút thì thật tốt quá.”

Người phụ nữ khép cả hai tay đang đặt trên cánh cửa lại như một con mèo ngoan ngoãn. Cô ta giấu mặt sau cánh cửa, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

“Tôi xin lỗi, làm phiền anh quá.”

Tôi đẩy người phụ nữ cá vàng vào trong và đóng cửa ngay trước mũi Đầu Hai Mái đang mê tít cả mắt. Tôi đã biết được một điều. Người phụ nữ này có thể hiện hình trước những người khác chứ không chỉ mình tôi. Đấy là một bước tiến. Nhưng tiến lên nữa sẽ gặp chuyện gì thì tôi không biết.

Tiếng ồn ào trong phòng còn kinh khủng hơn so với ngoài hành lang. Ti vi trong phòng ăn đang mở tiếng to hết cỡ, và những nhân vật trong bộ phim truyền hình phát lại của đài BS đang thì thầm “Tôi cần phải nói chuyện riêng với cổ” bằng âm lượng váng cả đầu.

“Điều khiển đâu?”

Người phụ nữ cá vàng nhảy lên nhảy xuống, nhấp nha nhấp nhô, lúc tiếp đất vạt y phục đỏ khẽ loạt soạt tung bay. Tôi không thể nhìn rõ vì bộ y phục che kín cả chân, nhưng có vẻ như cô ta đang đứng dang rộng cả hai chân. Giơ một tay lên quá đầu, cô ta bắt đầu vẫy loạn xạ.

“Mừng ngươi về nhà ~”

"Hả?"

Thay đổi nhân cách hay gì đây? Điệu cười ngây thơ của cô ta đem lại cho tôi cảm giác bất an.

“Ngươi về muộn quá đấy nhé!”

Cô ta đưa tay lên miệng hét gọi tôi dù chúng tôi đang ở sát gần nhau. Rốt cuộc cô ta đang làm gì đây?

“Lúa mạch tươi, mát lạnh!”

Cuối cùng tôi cũng hiểu. Cô ta đang bắt chước quảng cáo bia vô cùng nổi tiếng vào mùa hè.

Người phụ nữ lại nhảy lên nhảy xuống, giơ tay vẫy gọi. Tôi e là nếu cứ để kệ, chắc cô ta sẽ lặp đi lặp lại những hành động này không biết bao nhiêu lần nữa, nên cất giọng to bằng tiếng ti vi:

“Điều khiển đâu?”

“Lúa mạch tươi, mát lạnh!”

Có lẽ cô ta không hiểu “điều khiển” nghĩa là gì.

“Nó là một cái hộp đen, to chừng này. Có nhiều nút... có thể ấn lõm xuống rồi nó lại nhô lên. Cô có đụng vào không?”

Lông mày người phụ nữ nhíu lại. Phóng tầm mắt nhìn vào khoảng không như đang nghiền ngẫm một câu hỏi khó, rồi cô ta chỉ về phía thùng rác.

Trong thùng rác là cái điều khiển được bọc trong một chiếc áo phông. Cô ta nghĩ làm thế tiếng sẽ nhỏ đi sao? Dừng lại, không cười. Tôi nhấn nút nguồn để tắt ti vi đi.

"A..."

Người phụ nữ trông buồn ra mặt, nên tôi lại bật ti vi lên, vặn nhỏ tiếng xuống.

“Cô xem cái này bao lâu rồi?”

Tôi phải tránh gây rắc rối quanh đây. Nếu có người khác ngoài tôi có thể nhìn thấy cô ta, thì làm vậy cũng là vì cô ta nữa.

Người phụ nữ ngồi xuống ngay trước ti vi. Gần đến mức đầu sắp chạm vào màn hình. Theo cuốn Kim Ngư Truyện, quả nhiên cá vàng có tầm nhìn rất ngắn. Cô ta gần như dính lấy màn hình và không định trả lời, nên tôi chuyển sang kênh dự báo thời tiết.

"A!"

“Cô trả lời tôi có được không?”

“Được mà ~”

Có vẻ cũng lâu rồi. Tóc cô ta đã khô hoàn toàn.

“Nếu cô muốn xem ti vi thì phải nhớ điều này. Đây là chỗ điều chỉnh âm lượng to - nhỏ. Nếu muốn đổi kênh thì... Này này, cô có nghe không đấy?”

Cô ta chẳng nghe. Có vẻ kênh nào cũng được. Cô ta đang chăm chú xem dự báo thời tiết các vùng ngày mai.

“Có phải đây là lần đầu cô thấy ti vi?”

“Khi đi ra ngoài, nhớ đem theo ổ”

Tôi quyết định thu hút sự chú ý của cô ta bằng gói bánh tôm mới mua ở cửa hàng tiện lợi.

“Tôi tìm thấy món bim bim tôm mayonnaise này. Hy vọng hợp khẩu vị của cô”

Tôi bóc gói bim bim, giơ về phía người phụ nữ đang ngồi. Dù chỉ nhìn được góc nghiêng khuôn mặt của cô ta, nhưng tôi có thể thấy cánh mũi nhỏ xíu kia đang động đậy. Tôi vừa tiến lại gần hơn một chút thì cô ta đã đón lấy gói bim bim, nhanh như cá trở mình trong nước. Nhón lấy một miếng, cô ta đưa nó lên môi, nhai nhai từng chút. Có vẻ thích. Cô ta nhắm mắt, chậm rãi gật đầu.

Khi người phụ nữ cá vàng còn đang mải chú ý đến gói bim bim mayonaise, tôi len lén tắt ti vi đi.

“Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

“Đừng có hỏi chuyện quá khứ của ta”

"Hả?"

“Lãng đãng dạt trôi đến thành phố này.”

Rốt cục cô ta xem chương trình gì vậy nhỉ.

“Thử khiến đóa hoa chưa nở khoe sắc”

Tôi quyết định lờ đi và tiếp tục câu hỏi của mình. “Vì sao cô lại biến thành cá vàng?”

Người phụ nữ nghiêng đầu sang phải, miếng bim bim tôm vẫn còn trên đầu môi. Đây là động tác cô ta học theo ti vi hay cô ta không hiểu câu hỏi nhỉ.

“Cô là gì? Âm... ý là, có phải cô đã từng chết một lần và sau đó sống lại. Hay có khi nào cô vốn là... yêu quái, hay gì đó kiểu như vậy hả?”

Cái đầu đang nghiêng sang phải, lần này nghiêng sang trái. Nghiêng đến gần như ngang ra, đầu sắp chạm vào vai. Nếu cứ để kệ chắc đầu cô ta sẽ đặt lên vai luôn mất. Khó rồi đây. Thử hỏi câu đơn giản hơn xem nào.

“Cô bao nhiêu tuổi?”

Câu này thì cô ta trả lời.

“Nhiều tuổi đến mức không nhớ nổi là bao nhiêu nữa.”

“Tên cô là gì?”

“Nếu nhớ được thì đã không ra nông nỗi này.”

Có vẻ đã chán bắt chước ti vi. Cô ta lại nói chuyện theo kiểu cụt ngủn, lạnh lùng như trước.

“Thế tôi gọi cô là Ryu được không? Nếu cô ở lại đây một thời gian mà không có tên gọi thì bất tiện lắm. Tôi là Jun. Ezawa Jun.

"Ryu..."

Gương mặt người phụ nữ méo xệch đi. Thế nhưng gần như cô ta chẳng có lấy một nếp nhăn. Nhìn bên ngoài, trông như cô ta tầm hai mươi, không, chỉ khoảng mười mấy tuổi thôi. Cô ta bắt đầu vò đầu bứt tóc như thể muốn rứt đứt mái tóc dài của mình.

“Có chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ đứng dậy và đi đi lại lại vòng quanh phòng. “Ryu...

Tôi cũng đứng lên. Biết đối phương không phải là người sống nhưng tôi vẫn muốn quan tâm...

“Cô nhớ ra gì à?”

Người phụ nữ nhắm tịt mắt, hai tay túm hai bên tóc thành búi, lúng búng nói như thổi bong bóng từ miệng:

"Boo boo nonsi antee."

“Tiếng cá vàng à?”

“Đừng có coi ta như một con cá.

Cô ta đột nhiên vung tay áo về phía tôi. Chắc định nhắm vào má, nhưng đầu ống tay áo chỉ sượt qua phía dưới cằm tôi.

Căn phòng đã bặt tiếng ti vi yên ắng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng thở của cô ta.

Bỗng từ đâu có tiếng mèo rít lên. Âm thanh mang điềm rủi, nghe vừa như động đực vừa như đánh nhau, hoặc tiếng thét chói tai lúc sắp chết.

"Siii."

Người phụ nữ ôm lấy tôi. Cô ta níu chặt một cánh tay tôi và bấu những móng tay hồng hồng vào da thịt tôi.

Lại là tiếng mèo rít. Như đang đánh nhau. Tiếng hai con mèo đang khè nhau.

"Sii, Siiiii."

Cô ta rúc sâu vào tôi như muốn khoan đầu vào người tôi vậy. Người Ryu nhỏ hơn tôi nghĩ nhiều. Mái đầu đen nhánh của cô ta run rẩy cọ vào cằm tôi. Cơ thể cô ta – cứ ngỡ sẽ lạnh và ẩm ướt – hóa ra không lạnh mà cũng chẳng ấm. Khác với thân nhiệt của con người. Nó có mức nhiệt như nhiệt lượng của nước mùa này vậy.

À, hóa ra cô ta ghét mèo. Tôi đã biết được một điều hữu ích.

Ngay khi nhận ra tiếng mèo đã ở xa và sự náo loạn đã chấm dứt, tôi bị thẳng tay đẩy sang bên.

“Ta về. Ở ngoài bể nước mệt mỏi quá.”

“Đợi chút đã!”

“Quay mặt đi! Đừng có nhìn về hướng này”

Tôi vội vàng quay lưng lại như thể cô ta bảo sẽ thay đồ. Rồi gọi với tên Ryu, dù cô ta đang ở ngay phía sau.

“Tôi chỉ muốn hỏi một câu nữa thôi. Hãy trả lời tôi đi”

Không có tiếng đáp lại, nhưng vẫn có thể cảm thấy hơi thở nhẹ phía sau. Tôi tiếp tục nói. Đây là câu mà tôi muốn hỏi nhất.

“Cô đã làm gì tôi? Tôi bắt đầu nhìn thấy những thứ kỳ lạ. Là người chết đó. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhìn thấy những thứ như vậy. Thậm chí tôi còn chẳng tin là chúng tồn tại. Không thể không nghĩ rằng mọi chuyện bắt đầu từ khi cô đến đây.

Khi rời khỏi công ty, đứng ở ga đón tàu về nhà, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt vest đứng ở phía bên kia vạch kẻ trắng. Ai nhìn cũng thấy ông ta đang đứng ở một vị trí nguy hiểm, nhưng cả những người xung quanh lẫn nhân viên nhà ga đều không chú ý gì đến ông ta. Nghĩ rằng ông ta đang say xỉn nên tôi tiến lại gần, thì lúc đó ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Ông ta ngạc nhiên nhìn tôi. Như thể muốn nói: “Anh nhìn thấy tôi à?”. Từ tiêu đề của tờ báo ông ta đang cầm trên tay, tôi nhận ra đó là số báo của một tháng trước.

Trên đường về nhà sau khi rời ga, tôi thấy một cô bé ở ven đường với một bó hoa trong tay. Cô bé trông như học sinh tiểu học ấy đang đứng trên rào chắn an toàn dọc đường.

Lúc bắt đầu băn khoăn không biết cô ta đã quay trở lại bể cá chưa, thì tôi nhận được câu trả lời.

“Chịu. Ngươi nghĩ ta có loại năng lực đó sao? Ta chỉ là một con cá vàng bé nhỏ đáng yêu thôi mà.”

“Thế mà cô ta bảo tôi không được coi cô ta như một con cá.”

“Thế thì tại sao? Chẳng lẽ bỗng nhiên tôi thức tỉnh năng lực tâm linh? Chẳng lẽ tôi đã vô tình bước qua một cánh cửa vô hình nào đó mà không biết? Dù sao thì hãy cho tôi biết những gì cô biết đi. Nếu biết điều gì, làm ơn hãy nói với tôi.”

Ryu lẩm bẩm một mình: “Người chết hiếm thấy thế sao?”

“À. Ý là người đã chết rồi mà vẫn còn tồn tại vất vưởng ở thế giới này.”

Quanh tôi không thiếu những người đã chết và biến mất khỏi thế giới này. Như bố. Hay ông. Hay người chị gái đã mất từ trước khi tôi chào đời. Hay một người bạn học cấp ba đã tự sát.

“Ta không thấy có gì khác biệt. Ngươi còn sống không?”

"Hả?”"

“Ngươi là người sống hay người chết?”

“Tôi... tôi... còn sống” Dù bản thân tôi cũng không chắc chắn với câu trả lời của mình lắm. Lý do tôi cảm thấy tuyệt vọng về công việc và tương lai của bản thân, và cứ mãi đau khổ về chuyện với Ayu, là vì tôi vẫn đang sống.

“Chẳng biết vào thời nào, ta từng thấy một trận chiến trong quá khứ. Một cảnh tượng choáng ngợp. Có những người lưng cắm đầy mũi tên, tua tủa như bụi tre bụi trúc. Có những người mất cả hai chân và đang bò lết xung quanh. Có những người vật vờ đi quanh tìm kiếm cái đầu của chính mình. Nó ở đâu nhỉ? Giá mà ta có thể chỉ cho ngươi xem.”

“Thôi xin kiếu”

Tôi không còn nghe thấy tiếng thở nữa. Khi quay lại, Ryu-dạng-người đã biến mất, và trong bể cá, một con Ryukin đang thong dong bơi.