Chương 7
Cuộc đời như một đồng xu và đồng xu ấy liên tục đổi mặt. Những điều tốt đẹp chẳng được dài lâu. Luôn có một mặt đối lập ở ngay sau đó. Tuy nhiên, đời không phải chỉ toàn chuyện xấu.
Từ khi Ryu vào nhà, có một chuyện tốt đến với tôi.
Từ thứ Ba đến giờ, đã bốn ngày liên tiếp tôi ký được các hợp đồng. Có ngày tôi ký được những hai hợp đồng liền, vậy là năm hợp đồng cả thảy. Số tiền thu được tổng cộng là 3,79 triệu yên. Tính cả tuần này, tôi là người đạt doanh số cao nhất.
Với tôi, đó không còn là chuyện khó nữa. Thứ Tư tôi đến nhà ông lão chống gậy mà tôi gặp ở nghĩa trang Unohara và được một bà lão ra đón. Bà lão nói điều mà tôi đã biết trước từ đầu: “Mới đây ban thờ nhà tôi bị hỏng, đang không biết phải làm gì? Tôi đã biết trước rằng đó là một cái ban thờ đã hơn 40 năm tuổi và phần bị hỏng là cánh cửa bên trái.
Ngày khác thì có chuyện như thế này.
Tôi đang đi qua một con hẻm sau khu dân cư thì thấy một người phụ nữ trẻ đứng giữa đường. Trời đang mưa nhưng cô ta không mang ô. Hơn nữa cô ta đang mặc một bộ đồ ngủ.
Tôi nhận ra một điều khi đang cố nghiêng mình lách ô đi qua cô ta vì con hẻm rất nhỏ. Đang giữa tháng Bảy, nhưng người phụ nữ lại mặc một bộ đồ ngủ mùa đông.
Cô ta đi chân trần và có quấn băng quanh cổ tay trái. Dải băng nhuốm đỏ.
Tôi không muốn quay lại nhưng không thể không dừng bước. Người phụ nữ ấy thoang thoảng mùi hương, mái tóc cô ta phủ đầy cánh hoa cúc. Cô ta đang đứng trước cổng một căn nhà nhỏ cũ kỹ, nhìn đăm đăm vào cánh cửa kính mở trượt sang ngang, như thể vừa bước ra từ đó
Người phụ nữ biến mất vào sau cánh cửa mà không cần bước đi. Chẳng hề có tiếng cửa mở.
Cứ thế bỏ đi thì dễ, nhưng người phụ nữ trông như đang cầu mong ai đó sẽ giúp đỡ mình. Tôi nhìn lên trời, thở dài, rồi bấm chuông cửa.
Đang nghĩ chắc không có ai ở nhà – tôi gần như cảm thấy có chút nhẹ nhõm – thì một người phụ nữ trung niên với mái tóc rối bời và khuôn mặt không trang điểm ngó ra.
Bên trong ngôi nhà là một đống hổ lốn, đồ đạc ngổn ngang gần như sắp thành bãi rác, cuối căn phòng trải chiếu tatami có một cái bàn nhỏ trải khăn trắng, trên bàn đặt bài vị và một tấm ảnh. Tôi chẳng cần phải nhìn ảnh cũng đoán được trên đó là hình ai.
Tôi nghĩ tôi được mời vào vì người ta muốn nói chuyện với một ai đó, bất kể đó là ai. Câu chuyện bắt đầu, kéo dài tưởng chừng vô tận. Nhà đó có mỗi hai mẹ con sống với nhau. Người mẹ đã nghỉ làm ở trung tâm cung cấp thực phẩm được hai tháng. Họ không có ban thờ dù đã sang tháng Tám - tháng lễ Vu Lan rồi.
Nhà không có ban thờ dường như là do vấn đề về tinh thần của bà ấy hơn là vấn đề về tài chính. Vậy nên tôi gợi ý cho bà mua trả góp loại ban thờ rẻ nhất.
“Không có ban thờ thì con gái bác chắc hẳn vẫn còn ở đâu đây, thương xót cho mẹ mình. Cháu nghĩ chắc con gái bác sẽ lo lắng cho mẹ mình lắm. Hãy giúp cho cô ấy được yên tâm thanh thản ra đi.
“Anh thực sự nghĩ vậy sao?”
“Vâng” Tôi thật lòng đáp.
Ba hợp đồng còn lại thì không có thế lực đặc biệt gì dẫn lối tôi cả. Tôi chỉ đi từ nhà này qua nhà khác như mọi khi, dựa trên danh sách thông tin tang lễ. Cũng như mọi khi, tôi bị từ chối thẳng thừng, nhưng số người chịu lắng nghe những gì tôi nói có tăng lên một chút.
“Có những người ra đi rồi nhưng vẫn còn lưu luyến với thế giới này. Ban thờ là chỗ dựa cho những con người ấy.
Những điều tôi nói không quá khác so với trước đây. Nhưng thay vì tự đóng băng tâm trí để thoát ly hiện thực và chỉ chào hàng đãi bôi như trước đây, mấy ngày nay tôi đã nói bằng cả những cảm nghĩ đúc rút ra từ điều mắt thấy tai nghe. Chắc hẳn những tình cảm, cảm xúc ấy đã được truyền tải một cách vô cùng rõ ràng trên mặt mũi, dáng điệu và cả giọng nói của tôi.
Dù chốt được hợp đồng, bán được hàng nhưng cũng có một chuyện như thế này.
“Trong số những người đã mất, có cả những người không ý thức được rằng mình không còn trên cõi đời này nữa. Ban thờ cũng là một cách thức để nhắn nhủ đến người ấy, rằng đã đến lúc họ yên nghỉ rồi.
Có một lần, tôi đến một nhà vừa tổ chức xong tang lễ và xin vào dâng hương. Ngay khi nói mình là ai, tôi bị tất cả nhìn với ánh mắt hằn học thù ghét, như mọi khi.
“Đừng có nói dối là đã thấy. Không đời nào có chuyện ấy. Đây không phải là cái ổ mê tín dị đoan.
“Nhưng ngay lúc này, phía sau bác chủ tang là người quá cố. Ông ấy mang theo một cần câu cá.
Dù có ác ý đuổi đi, nhưng bà vợ của chủ tang đứng trước cửa nói cho tôi biết rằng người quá cố là bố của chủ tang, ông ấy rất mê câu cá và lúc ấy vừa đúng giờ mà ông hay đi câu cá đêm.
Khoảng hai ngày nay, tôi vẫn luôn dùng câu “chốt” này:
“Dù có ra đi, người ta cũng không biến mất hoàn toàn. Trái tim của người ta vẫn sẽ tồn tại, dù là ở dạng này hay dạng khác giữa thế gian, hệt như khi còn sống”
Đúng vậy, chết không phải là hết. Dù không muốn nhưng tôi đã biết được sự thật này.
Ở những buổi tập trung mỗi sáng, tôi vẫn là mục tiêu của trưởng nhóm.
“Đừng có mà tự mãn, Ezawa.”
“Giọng bé quá đấy. Hôm nay kiếm về 200 đi”
Nhưng những câu từ mỉa mai cay nghiệt lặp đi lặp lại mà trưởng nhóm vẫn thường dùng như “vô dụng”, “bòn rút tiền lương”, “ngồi không ăn bám” đã không còn. Đó là một bước tiến.
“Mới kiếm được cái hợp đồng 400.000 yên cỏn con thôi, đừng có tự mãn. Vì thứ Bảy cũng phải đi chào hàng đấy. Ngày trước mày ở với gái còn gì.
Hắn biết tôi sống chung với Ayu từ cái tối đi ăn mừng gia nhập công ty.
Từ trước đến nay tôi vẫn phải đi chào hàng cả ngày nghỉ và làm thêm giờ đến tận khi chuyến tàu cuối cùng trong ngày rời ga. Nhưng bây giờ điều đó chẳng làm tôi thấy khốn khổ nữa. Như vậy còn tốt hơn là phải về nhà sớm và ở với người phụ nữ cá vàng. Nhờ chuyện này mà ba ngày nay tôi không phải gặp Ryu trong lốt người.
Ngày hôm trước tôi vô tình gặp anh chàng Đầu Hai Mái phòng bên cạnh, nhưng cách hắn nhìn tôi đã thay đổi. Hắn có vẻ thù ghét tôi hơn hẳn. Thế nhưng lại nói chuyện kiểu ngọt nhạt vờ thân tình lắm. “Này, con bồ mày bao tuổi?”, “Nó là người mẫu hay gì đó hả?”
Có vẻ hắn có ý với Ryu. Hắn không biết rằng tôi vẫn phải dùng vợt để vớt những sợi phân mảnh như chỉ ở đáy bể lúc thay nước cho cô ta.
Sáng thức dậy, theo thói quen tôi nhìn đồng hồ cạnh giường. Đã 9 giờ 45.
Sau khi nghĩ kỹ, đảm bảo rằng hôm nay là Chủ nhật, tôi lại rúc vào trong chăn. Ôi cột sống tôi đang rệu rã cả ra.
Sáng ngày nghỉ tôi thường thức dậy với cái đầu đau như búa bổ vì đêm trước uống rõ lắm, nhưng hôm nay thì đầu óc tôi thông suốt. Cũng không thấy nôn nao như mọi khi. Lại còn đang “chào cờ” nữa. Đó là vì từ thứ Hai đến giờ tôi không uống rượu. Máy điều hòa được hẹn giờ trước đang phả những luồng hơi mát lạnh tới giường tôi.
À đúng rồi, có thêm một điều tốt đẹp nữa. Đó là cái điều hòa hỏng đã “sống” lại. Có nghĩa là sau khi ấn nút khởi động và đập vài đập vào thành máy thì nó sẽ bắt đầu chạy.
Ôi, đúng là thiên đường. Phước lành là đi qua một kiếp để rồi được tái sinh ở cõi trời.
Đối với dân công sở, thức dậy rồi lại được ngủ tiếp là điều xa xỉ nhất. Trong khoảnh khắc đầu óc còn mơ màng, lại được cơn buồn ngủ kéo vào thế giới của cái “vô” mới thật hạnh phúc xiết bao.
Cơn buồn ngủ là con quỷ nhỏ thân khoác áo chùng trắng, với cánh tay mềm mại và những ngón tay mịn màng. Nó ve vuốt cơ thể tôi, đùa nghịch với tay, chân tôi, và từ từ nhấn chìm tôi vào giấc mơ.
“Dậy điii!”
Tôi nghe đâu đó có tiếng nói. Đâu đó phía trên cái đầu đang mơ màng trong cơn buồn ngủ dịu dàng ấm áp. Con quỷ ngủ chặc lưỡi rời bỏ cơ thể tôi. Ôi ôi, đừng đi mà.
“Đến giờ dậy rồiii...
Chuẩn bị xong bữa sáng rồi nên Ayu đến đánh thức tôi dậy à? Đầu óc vẫn còn mơ màng khiến tôi nghĩ vậy. Chuyện đó chắc chắn không thể xảy ra. Kể từ khi tôi phá vỡ giao kèo thay phiên nhau nấu nướng, cô ấy đã ngừng chuẩn bị bữa sáng cho tôi vào dịp cuối tuần. Cả bữa trưa. Và bữa tối nữa. Xin lỗi nhé, Ayu. Để anh đi ra cửa hàng tiện lợi mua gì đó cho em, đợi khoảng 30 phút thôi.
Ló đầu ra khỏi chăn, tôi xin lỗi Ayu. Phải mất một lúc não tôi mới bắt kịp với hiện thực, và thêm một lúc lâu hơn nữa để đôi mắt đang toét nhoèn vì ngái ngủ của tôi tập trung nhìn rõ được.
Ryu đang đứng bên cạnh giường, uốn éo vặn vẹo thân mình ẩn sau lớp y phục đỏ.
“Dậy điii, đến giờ rồiiii!”
Những đầu ngón tay thon dài lộ ra khỏi ống tay áo thùng thình của cô ta chụm lại, tạo thành hình trái tim. Đôi môi cũng chúm chím thành hình trái tim nốt. Chẳng hiểu sao nhưng tôi thấy bực bội với sự xinh đẹp quá mức của những hình trái tim ấy.
“Cô làm trò gì đấy?”
Tôi cất giọng bực bội. Ryu giơ “trái tim” ra trước mặt tôi. Rồi cô ta uốn ngón tay tạo thành hình chữ“M”
"Morning Shokku."
Đó là quảng cáo cafe lon của một nhóm ca sĩ thần tượng nhõng nhẽo dạo này phát suốt trên ti vi. Gần đây hằng ngày tôi đều đặn đặt bể cá trên cái bàn trước ti vi, với điều khiển từ xa và phần bánh tôm trong ngày. Tôi biết cô ta xem ti vi hằng ngày vì cái điều khiển luôn luôn bị quăng xuống sàn. Xem chừng cô ta khá thoải mái ở thế giới này nhỉ.
“Cô làm ơn yên lặng chút đi.”
“Đang tăng lên.”
Tôi ngáp dài, gãi đầu gãi tóc. Nghĩ lại thì tôi cũng đang dần quen với những hiện tượng dị thường.
“Vì tôi cần thời gian để ngủ.”, không như cá vàng.
Kéo chăn lên, tôi xoay lưng lại. Giọng Ryu từ phía sau đáp:
“Ra ngoài đây”
Tôi bật dậy chỉ trong 0,5 giây.
“Đợi đã!”
Ống tay áo dài thượt của Ryu phấp phới như đôi vây bụng cá vàng lúc cô ta rời phòng. Tôi quăng chăn nệm đuổi theo. Lúc cô ta đang kéo tay nắm cửa thì tôi vội gọi với từ phía sau:
“Không được, cô không thể ra ngoài với bộ dạng ấy”
Nhân tiện thì phải vặn tay cầm để mở được cửa.
“Cô lại nghĩ ra trò gì đấy?”
“Rắc rối rồi.”
“Ai gặp rắc rối cơ?”
Ryu quay lại nhìn tôi. Chẳng nói câu gì.
Ayu từng bảo với tôi một điều vào cái đêm cô ấy quyết định rời đi.
“Anh nghĩ anh dễ tổn thương vì anh có một trái tim nhạy cảm phải không? Sai rồi. Đó là vì anh chỉ biết nghĩ cho bản thân đấy.”
Tôi đã nghĩ cho Ryu chứ không phải cho mình. Với bộ dạng này, nơi duy nhất cô ta không khiến người khác nhìn chằm chằm là trong Lễ hội truyện tranh. Cả hành động và cách nói chuyện của cô ta cũng không bình thường. Dù không phải lần đầu tiên cô ta bước ra thế giới này, nhưng có vẻ như đã rất lâu rồi cô ta mới trở lại đây và không biết chút gì về thế giới hiện đại. Hơn nữa chắc cô ta cũng không thể rời khỏi nguồn nước quá lâu – chuyện này không ổn.
“Tôi không thể để cô đi một mình được.”
Bàn tay Ryu – đang cố lắc tay nắm cửa – dừng lại.
“Tôi đi cùng cô.”
Đưa tay lên gạt tóc, cô ta nhìn tôi. Cô ta liếc lên phía tôi một chút, rồi lại cụp mi xuống.
“Đang tăng lên.”
“Nếu muốn ra ngoài, cô cần phải thay đồ.”
Nói xong tôi mới nhận ra. Không biết liệu cô ta có thể thay bộ đồ khác được không nhỉ? Không biết liệu đối với Ryu, bộ y phục này có phải là một phần da thịt không nhỉ. Như kiểu Ultraman Tiga* ấy.
“Cô thay đồ được chứ?”
“Tất nhiên”
Ryu gật đầu. Cô ta nhìn quanh hành lang tòa nhà như để tìm kiếm phòng chứa quần áo, rồi nhíu mày nhìn xuống vạt tay áo bộ y phục đỏ của mình.
“ tất nhiên..”
Tôi sẽ cho cô ta mượn một cái áo phông. Tôi thuộc tạng người gầy nên áo quần đều là cỡ M. Bên dưới mặc gì đây. Quần nỉ? Quần đùi? A đúng rồi, có thứ dùng được!
Tôi lôi từ dưới đáy ngăn kéo tủ ra một cái quần túm bọc trong túi ni lông. Nó là một cái quần nữ cạp chun ống dài khoảng 40 cm. Là đồ Ayu để quên. Một tuần sau khi cô ấy rời khỏi đây, cửa tiệm giặt là có gọi, nhắc đến lấy đồ.
Cô ấy không nói với tôi địa chỉ mới, nhưng nếu gọi điện hỏi thì tôi sẽ biết được ngay. Nhưng tôi không gửi đồ đi vì cứ nghĩ cô ấy sẽ tự liên lạc với tôi. Thời điểm đó, tôi cứ nghĩ tôi và Ayu không phải đã chính thức chia tay, mà chỉ tách nhau ra một thời gian, và cô ấy sẽ quay lại ngay sau khi tôi ổn định được cuộc sống của mình. Thế nhưng tôi ngày một sa lầy và đánh mất cơ hội gọi điện cho cô ấy.
Tôi gọi Ryu vào phòng ngủ, trải cái áo phông cùng chiếc quần túm ra giường. Cô ta lập tức cau mày.
“Muốn trông như cô gái lúa mạch cơ.”
“Không có cái đó đâu”
“Mùa hè là phải lúa mạch!”
“Cô dùng tạm cái này đi.”
Ryu trưng ra khuôn mặt có thể nói là miêu tả đích xác cụm từ “miễn cưỡng chấp nhận”, tiến lại chỗ quần áo trên giường. Cô ta nhón tay nhặt đồ lên như đang cẩn trọng kiểm tra miếng mồi lạ lần đầu tiên nhìn thấy.
“Mặc như nào?”
Bắt đầu từ đây này. Tôi cố hết sức làm mẫu cho cô ta. “Cho chân vào đây và đây. Rồi kéo lên.
Chẳng hiểu dây thần kinh cảm thụ sự hài hước của cá vàng hoạt động như thế nào, nhưng Ryu cười lăn lộn như thể cá thổi bong bóng nước.
"Hihihihihi."
Lần đầu tiên nghe thấy điệu cười của cô ta.
“Cô có hiểu không đấy?”
“Rõ”
Ryu đưa tay lên dải thắt lưng của bộ y phục cô ta đang mặc. Tôi vội vội vàng vàng quay lưng lại.
“Để tôi ra ngoài đã. Đợi một chút.”
Vẫn quay lưng về phía Ryu, tôi lấy đồ để thay cho chính mình từ ngăn kéo. Nhưng đang làm đã nghe thấy tiếng cởi quần áo sột soạt. Đợi đã! Tôi ra ngoài ngay đây! Aa, quên mất đôi tất rồi... Thật sự thì tôi hoảng sợ trước cô ta nhiều hơn là muốn tỏ ra đàn ông lịch sự. Tôi sợ nhìn thấy vảy cá phủ khắp cơ thể ấy. Và tôi sẽ chẳng lấy làm ngạc nhiên nếu cô ta có cả vây ngực, vây bụng đâu.
Khi đang ôm chặt mớ áo phông với quần jeans, chuẩn bị rời khỏi phòng thì đập vào mắt tôi – ngay bên cạnh cánh cửa, và to quá mức so với căn phòng giờ chỉ có một người ở – là cái gương đứng.
Tôi đã mất cảnh giác. Cứ ngỡ là bóng Ryu sẽ không phản chiếu trong gương.
Hôm qua, trên đường đến công ty, tôi thấy một người phụ nữ mặc đồ bệnh viện đứng trước ô kính trưng bày sản phẩm của tiệm áo cưới. Kính phản chiếu hình ảnh phố phường và hàng cây bên kia đường, nhưng không phản chiếu bóng người phụ nữ đang đứng ngắm những chiếc váy cưới ấy.
Tấm gương phản chiếu cơ thể trần trụi ở phía sau lưng tôi.
“Kéoooo, kéoooo.” Vừa bắt chước tôi, cô ta vừa cho chân vào ống quần màu cam. Không có tí vảy cá nào. Da cô ta trắng như sứ Trung Hoa. Cũng không có vây đuôi. Bờ mông nhỏ nhắn và tròn, như chiếc bình sứ.
Tôi lỡ nhìn chừng 1,5 giây rồi quay đi.
“Kéo lên, kéo lênnn..” Lúc rời khỏi phòng, tôi vẫn nghe tiếng cô ta vừa nói vừa cố kéo quần. Tôi cởi áo phông mặc khi đi ngủ và trùm áo phông mặc khi đi ra ngoài vào. Cơn “chào cờ” đã xìu xuống giờ quay lại, tôi loay hoay cố kéo khóa quần lên.
"Morning Shokku!”
Từ sau cánh cửa, Ryu nhảy xô ra.
"Ốiii!"
Khóa quần được kéo lên ngay lập tức.
“Như này được không?”
Quay lại, trước mắt tôi là một cô gái bình thường. Dù áo phông cô ta đang mặc có rộng thùng thình, dù cái quần túm ống lửng của Ayu – vốn có vóc dáng cao ráo – có hơi dài ống, chạm đến tận mắt cá chân của cô ta, nhưng nhìn chung đây vẫn là một cô gái xinh đẹp bình thường và thuộc về thời hiện đại này. Có vẻ cô ta không có vây ngực hay vây bụng gì.
Bộ ngực nhỏ nhắn của cô ta nhô lên qua lớp vải cái áo phông trắng có in dòng chữ “Stay Gold” của tôi.
“Sao thế?”
“Không có gì”
Đầu ngực cô ta lộ ra trên lớp vải mỏng.
“Sao thế???”
“Xin lỗi, có lẽ cô nên mặc thêm một cái áo nữa” Tôi chạy về phòng ngủ lấy một cái áo thun sát nách.
Ryu - đã mặc áo sát nách bên dưới áo phông, không rời khỏi cái gương. Cô ta làm mặt phụng phịu như thể bắt chước quảng cáo bia lúa mạch, dùng cả hai tay tạo hình trái tim. Trong cuốn Kim Ngư Truyện, không biết có mục “Những lưu ý khi đem cá vàng ra ngoài” không nhỉ. Không có mục nào như vậy, nhưng tôi tìm được đoạn này:
Không nên để cá vàng tiếp xúc với ánh sáng mạnh. Nhất là vào mùa hè, điều đó có thể khiến nhiệt lượng nước tăng cao nhanh chóng. Nhiệt độ nước phù hợp nhất cho cá vàng là khoảng 25 – 28°C. Cá vàng có thể thích nghi với nhiều mức nhiệt độ thấp, thậm chí 15°C cũng không sao, nhưng bạn bạn phải vô cùng cẩn trọng, tránh để nhiệt độ nước cao quá mức 30°C.
Mùa mưa vẫn chưa qua nhưng hôm nay trời nắng đẹp. Mặt trời tháng Bảy đã tỏa ánh nắng chói chang rồi. Tra thông tin thời tiết trên điện thoại thì dự báo mức nhiệt cao nhất trong ngày hôm nay là 34°C. Không phải là cá vàng thì cũng bị hong khô trong cái thời tiết này.
Tôi đi tìm một cái mũ đã lâu không đội. Cái mũ bóng chày màu đen – đồ đôi của tôi và Ayu mà tôi hẳn đã để đâu đó quanh đây. Không chỉ để che nắng, nó dùng để cải trang. Không nên để Ryu bị chú ý nhiều quá, tôi nghĩ vậy.
“Đây, cô đội cái này lên.
“Ô. Hắc mão”
Có vẻ cô ta thích cái mũ. Khen “hợp lắm”, rồi vụt chạy ra trước gương.
“A, phải rồi. Giầy nữa.”
Đành phải dùng tạm đôi giày bóng chày của tôi. Ryu nói “Không cần” khi tôi đưa tất cho cô ta, rồi đưa bàn chân trần nhỏ xíu như miếng sủi cảo của mình vào đôi giày Nike cao cổ, để cho tôi buộc thật chặt sợi dây giày ở nấc trên cùng.
“Rồi, đi thôi.”
Khi tôi mở cửa, Ryu nheo mắt nhìn chằm chằm. Dù tự nói sẽ đi ra ngoài, nhưng đôi mắt đen láy của cô ta chứa đầy sự bất an khi nhìn ra cửa.
“Ngươi nói sẽ đi cùng ta phải không?”
Ryu quay sang nhìn tôi và giơ một tay ra với điệu bộ kiêu ngạo như một nàng công chúa. Tôi chỉ nắm ba ngón tay giữa của cô ta lúc Ryu bước ra khỏi cửa thôi, chúng có độ ấm như nhiệt độ của nước.
“Vâng thưa công chúa. Tôi sẽ theo cô đến bất cứ nơi nào”
Rồi chúng tôi bước đi.
Lúc thang máy bắt đầu chạy, Ryu bám dính lấy bức vách như tiêu bản bươm bướm.
“Căn phòng đang chuyển động”
“Nó là thang máy. Chúng ta đi xuống bằng cái này.”
“Ta biết” Cô ta nói dối. Đôi mắt tròn xoe như hóa viên bi cẩm thạch đen láy, mũi cô ta nheo nheo như thể ngửi được mùi bụi và hóa chất tẩy rửa đầy trong thang máy.
“Ta nhớ đã từng đi cái này trước đó.”
“À đúng rồi nhỉ, lúc cô đến phòng tôi”
Có vẻ như ký ức lúc hóa cá vàng không hoàn toàn biến mất. Từ bây giờ kể cả lúc cô ta ở trong bể cá, tôi cũng sẽ không trần truồng ra khỏi nhà tắm để lấy quần mặc nữa.
“Tang mái* chuyển động đến bao giờ?”
“Xong ngay thôi.”
“Máu đang dâng lên.”
Ryu tròn mắt ngạc nhiên như thể thấy phép màu khi nhìn cửa tự động mở, nhưng khi bước ra ngoài, cô ta dán chặt mắt vào tòa nhà 10 tầng ở cuối phố.
“Quả là một tòa tháp chọc trời!”
Cô ta đứng ra giữa đường. Tiếng còi xe rít lên từ phía sau:
“Nguy hiểm đấy!”
Cả cái quần của Ayu cũng quá rộng đối với Ryu, phần eo lùng bùng thừa một khoảng. Tôi giơ tay túm vào đó để lôi cô ta lại lề đường. Một chiếc ô tô wagon cỡ nhỏ phóng qua trước mặt chúng tôi.
“Xe ngựa! Nhưng con ngựa đâu rồi?”
Khi ra đến đường lớn, đôi mắt vốn dĩ đã to tròn của cô ta lại càng mở to hơn nữa.
“Toàn những tòa tháp chọc trời nối tiếp nhau.”
“Cô nhớ ra điều gì à?”
“Xe ngựa nối đuôi xe ngựa.”
Cô ta có thật sự nghiêm túc cố nhớ lại điều gì không nhỉ. Nếu Ryu không nhớ ra lý do cô ta tìm đến tôi, chúng tôi không thể kết thúc cuộc sống chung đụng kỳ lạ này.
Cô ta chỉ vào cột đèn giao thông, nói với vẻ nhẹ nhõm.
“Ta biết cái đó. Là đèn ga.”
Dù là âm hồn sống lại, hay yêu quái thoát khỏi phong ấn, thì có vẻ như thời đại gần nhất mà cô ta nhớ được cũng đã trôi qua lâu lắm rồi.
“Ô kìa, kìaaa. Nhìn lên trời đi. Con chim to quá. Là phượng hoàng. Không, là rồng!”
“Cái đó gọi là máy bay.”
“Chim máy bay ấy hả? Ta có nghe qua rồi.”
Ryu luôn tỏ ra biết tuốt. Cô ta như một bà lão không chịu thừa nhận rằng mình đã già rồi.
Kể cả lúc đứng trước biển quảng cáo điện tử của tiệm pachinko*, hay lúc nhìn thấy ống khói cao hơn cả tòa nhà 10 tầng, cô ta ngạc nhiên đến sững người, đứng đực tại chỗ quên cả hít thở mà, thốt lên: “Òa!”
Có vẻ cô ta nghĩ ngạc nhiên và tò mò về tất cả mọi thứ khác nào khẳng định rằng mình không phải người bình thường. Hẳn cô ta đã phải cố gắng hết sức để ghi nhớ hành động, biểu cảm của những thiếu nữ hiện đại trong quảng cáo trên ti vi.
Đôi giày bóng chày đế 27 cm của tôi có vẻ vẫn quá to so với chân cô ta, mỗi khi Ryu bước đi, lại có tiếng giậm chân lùng bùng lẹp bẹp.
Bộp… bộp bộp.
Theo đà này chúng tôi đang đi hướng ngược lại với nhà ga gần nhất. Tôi nghĩ có khi đi ngang qua khu đền thờ, Ryu sẽ nhớ ra điều gì đó. Nhưng Ryu lại nhìn về phía cánh cổng torii như thể lần đầu tiên thấy nó, và chỉ nói: “Đền thờ à. Ta có quen qua rồi.”
Bộp… bộp bộp.
Chúng tôi đã đi bộ được 20 phút. Bình thường cô ta chỉ bơi trong bể nước, nên nội việc có thể đi bộ như người bình thường đã là điều đáng ngạc nhiên rồi, nhưng trên cạn đúng là cô ta không nhanh nhẹn như ở dưới nước. Lúc đầu còn hăng hái lắm, mà bây giờ bước chân của cô ta đã nhũn ra như thiếu nữ được chăm bẵm quá đà từ bé đến lớn rồi.
“Chúng ta về thôi nhỉ”
Cô ta lắc đầu, mái tóc dài cũng lắc lắc theo. Tôi đi chậm lại theo tốc độ của Ryu.
Bộp… bộp bộp.
Cô ta tỏ ra cứng đầu và bước nhanh hơn, cố gắng vượt lên trước tôi. Nghĩ cô ta hẳn thấy mệt vì liên tục nhiên trước những tòa nhà và xe cộ, nên tôi gợi ý đi vào trong hẻm.
“Không thích. Toàn mùi mèo”
Đi theo những bước chân bồm bộp của cô ta, chúng tôi đến khu phố mua sắm. Nó là con phố thời trang vô cùng hào nhoáng, rất khác so với khu vực ga tàu gần tòa nhà tôi ở. Đây là con phố chính của ga tiếp theo.
Giữa dòng người đông nghịt và những tấm biển quảng cáo lòe loẹt với tiếng nhạc xập xình đang gào lên khẳng định “đây là lựa chọn hàng đầu”, Ryu đờ người ra như cá vàng lúc ngủ, chỉ có hai con ngươi là đảo từ trái sang phải. Bây giờ đã hơn 11 giờ. Ánh mặt trời mùa hạ càng lúc càng chói chang, như những mũi kim vàng nhọn hoắt đâm xuyên qua da thịt.
“Nghỉ chân ở đâu đó đi. À phải rồi, cô có đói không?”
Cả hai chúng tôi đều chưa ăn sáng. Tối qua Ryu mới ăn có hai miếng đồ ăn nhỏ và mỏng dính như cánh hoa baby. Bữa ăn cuối cùng của tôi cũng chỉ là một cốc mì ở công ty vào buổi tối hôm qua.
“Không”
Cô ta trả lời mà vẫn không rời mắt khỏi con ma nơ canh trong bộ đồ mùa hè sành điệu.
“Bánh tôm”
Tôi vừa nói thế thì miệng cô ta đã há ra lúc vẫn nhìn chằm chằm con ma nơ canh. Pặc pặc - như cá vàng đớp mồi. Đấy, tôi biết mà.
Dù đã nói “ăn gì đó đi”, nhưng ăn gì là ăn gì nhỉ. “Ăn đồ bình thường có được không?”
“Ý ngươi là bánh mì hay bánh bông lan? Tất nhiên là được. Ta không thích lẩu bò.”
Cô ta biết bánh mì sao. Vậy nghĩa là ký ức của Ryu chí ít cũng phải có từ sau thời Edo*. Chúng tôi quyết định vào một nhà hàng Ý có bán hải sản. Đó là kiểu nhà hàng dành cho các gia đình, các suất ăn trưa có giá khá ổn.
Có vài khách hàng đến trước chúng tôi nhưng không ai nghi ngờ dò xét Ryu. Điều này có vẻ khiến Ryu vui. Hai má cô ta ửng lên màu sắc của cá vàng Ryukin, dù biểu cảm vẫn thản nhiên như mọi khi. Lúc Ryu bỏ mũ ra và vén một lọn tóc khỏi mặt, mấy gã trai ngồi gần đó len lén liếc trộm cô ta.
“Chào mừng quý khách.”
Đôi má Ryu càng thêm đỏ ửng và cô ta bật cười thích thú khi được người phục vụ bàn chào. Rồi cô ta nâng niu cốc nước bằng cả hai tay, chăm chú chiêm ngưỡng như thể nó là một tác phẩm nghệ thuật.
“Cô chọn món gì?”
Tôi lại nhớ về Ayu. Đây là nhà hàng hai chúng tôi hay đến. Có những hôm nắng gắt, cô ấy cũng đội chiếc mũ bóng chày giống Ryu. Có khi cũng mặc cùng chiếc quần màu cam này. Lần nào chúng tôi cũng thống nhất lựa chọn rồi gọi một đĩa mì Ý và pizza cho hai người cùng ăn. Tôi giơ thực đơn về hướng Ryu như vẫn luôn làm với Ayu.
“Hừ!”
Ryu gằn giọng và đẩy quyển thực đơn xuống mặt bàn.
“Tự nhiên sao thế?” Cái cách cô ta đột nhiên nổi giận với tôi vì lý do gì đó mà tôi chẳng hiểu nổi cũng giống hệt Ayu.
“Đây là thực đơn, tức là danh sách các món ăn.”
Tôi nhặt quyển thực đơn lên, trên trang bìa là ảnh chụp món cá tráp nguyên con phủ sốt Ý.
Ryu lườm tôi với ánh mắt như thể kết tội kẻ giết người. Thay mặt toàn thể nhân loại, tôi nói “xin lỗi” rồi mở quyển thực đơn ra trước khi đưa lại cho cô ta.
“Nếu muốn ăn món có tôm thì có món này, món này hoặc món này.”
Ryu nhón tay cầm quyển thực đơn lên như để không phải đụng đến hình ảnh con cá tráp với đối mắt đã trắng đục, rồi gí sát mặt vào trang giấy. À đúng rồi, cá vàng cận thị. Hay mua cho cô ta cái kính nhỉ. Tôi có thể giả vờ nhìn không rõ và đi kiểm tra thị lực để lấy kính. Nếu đeo kính trong lúc dạo quanh thành phố, hẳn Ryu sẽ còn thấy ngạc nhiên bởi nhiều thứ hơn nữa. Có khi cô ta sẽ sớm nhớ ra xuất xứ của mình cũng nên.
Ryu nhìn món mì Ý sốt kem cà chua, hỏi tôi: “Đây là giun?”
“Không, không phải.”
“Thế thì ta lấy món kia.”
“Có lẽ cô không nên thử cà ri đâu”
Cuối cùng, món Ryu chọn là mì Ý sốt dầu với tôm và rong biển wakame. Tôi bảo cứ ăn trước đi, nhưng cô ta chống hai tay vào má, nhìn tôi chằm chằm suốt. Cô ta không rành trò chống tay vào má lắm. Những ngón tay cứ duỗi thẳng ra nên cằm như thể sắp trượt khỏi tay rồi. Hẳn là chỉ mới nhớ ra trò này đây mà. Tôi quay ra sau nhìn, quả như dự đoán. Phía trước theo ánh nhìn của Ryu là một đôi, cô gái đang chống hai tay vào má nhìn anh chàng người yêu.
Bất chấp danh tính thật sự của mình, Ryu đang mặc đồ bình thường và có gương mặt như một cô búp bê. Chỉ đi bộ một quãng ngắn ở khu phố mua sắm mà bao nhiêu gã đàn ông ngoái nhìn theo cô ta. Chẳng hiểu sao tôi thấy hồi hộp. Tôi nghĩ đến vô số viễn cảnh, kiểu như nếu Ayu bắt gặp chúng tôi ở chỗ này thì phải làm sao? Nghĩ xem lúc đó sẽ nói gì, nhưng chỉ nghĩ được những câu vớ vẩn.
“Cô không chớp mắt à?”
“Chớp mắt?”
Sau nhiều lần thử khép mở mí mắt, cô ta lộ vẻ thất vọng.
“Quên mất rồi”, cô ta nói, hàng lông mi dài thướt tha hất lên cụp xuống trong hoảng loạn.
Món mì Ý với thịt xông khói, bắp cải và sốt cà chua mà tôi gọi đã ra. Tôi cầm dĩa lên và Ryu cũng vậy. Tôi vặn xoắn dĩa để lấy mì, Ryu cũng cố bắt làm theo, khiến con tôm văng ra khỏi đĩa.
Cô ta đợi là để biết cách ăn. Ôi không. Đáng lẽ tôi phải nhận ra điều này. Tiếng nói từ đâu vang lên trong tôi: “Vì ngươi chỉ biết nghĩ cho mình thôi.”
Tôi giả vờ không để ý Ryu không dùng được dĩa, và cử động tay chậm chạp để cô ta có thể dễ bắt chước theo. Cầm dĩa một cách vụng về, Ryu xúc mì Ý lên. Giơ cao tay, cô ta cắn vào phần cuối những sợi mì đang thòng xuống.
“Thế nào?”
"Ưm."
“Ngon chứ?”
"Ừ"
“So với bánh tôm, cái nào hơn?”
Thịt xông khói và bắp cải là một sai lầm đáng tiếc, nhưng tôi chỉ quan tâm tới hương vị của món mà Ryu đang ăn. Ryu trả lời với hai má đang căng phồng.
“Cái này”
Phù, may quá. Có vẻ cô ta thấy vui với món này. Dù biểu cảm chẳng thay đổi. Tôi muốn làm cô ta vui hơn nữa, nên thử nói:
“Cô ăn pizza không? Chắc cô không biết pizza nhỉ?”
“Ta biết đấy”
Ryu hạ ánh mắt nhìn xuống. Tôi phì cười, biết thể nào cô ta cũng nói thế mà.
Cảm tưởng như lâu lắm rồi tôi mới lại cười. Hiện tại, mỗi ngày tôi đều trải nghiệm những điều kỳ lạ... à không, nói vậy nhẹ nhàng quá, phải là những hiện tượng dị thường mới đúng, nhưng cũng không đến mức chỉ toàn chuyện tồi tệ. Cái gì cũng có hai mặt. Doanh số bán hàng tăng, giờ tôi đã có thể đi ngủ vào buổi đêm mà không cần dùng đến rượu hay thuốc. Cảm giác thèm ăn cũng đã trở lại, dù chọn phải loại mì Ý không ngon lành gì nhưng vẫn ăn được khá nhiều.
Ban đầu tôi cảm giác như mình phải gánh một ôn thần, nhưng giờ tôi nghĩ có khi Ryu là phúc thần cũng nên. Vậy nên tôi quyết định lờ người đàn ông mặc bộ đồ bảo hộ lao động, ngồi trên giá xây dựng ở rìa tầng 4 tòa nhà mới xây đi, dù có thể thấy rõ anh ta từ cửa sổ nhà hàng này. Chiếc mũ bảo hiểm người đàn ông đó đội bị một thanh thép lớn đâm ngập.
Bàn tay đang xúc từng sợi mì của Ryu bắt đầu run run.
“Sao vậy?”
Cô ta lóng ngóng đánh rơi chiếc nĩa còn đang cuốn mì sang bên cạnh.
“Khum sai”
Giọng nhỏ đến mức không nghe rõ. Hình như cô ta nói là “không sao”.
“Nhưng cổ đang thở hổn hển kìa”
“Làm... làm gì có.”
“Đấy”
“Cho ta nước”
Ryu cẩn thận uống từng chút nước từ chiếc cốc trên bàn mà cô ta tự hào nâng niu lúc trước, như thể việc đó rất quan trọng đối với cô ta, nhưng uống mãi rồi cũng cạn.
“Uống của tôi nữa này.”
Tôi đẩy cốc nước của mình sang cho Ryu.
“Không phải. Cần nước để bơi.”
"Hả?"
“Mang cho ta bể cá”
“Hả????” Đột ngột như vậy biết lấy đâu ra. L... làm sao giờ? Đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, tôi nhìn quanh như thể cố nặn ra câu trả lời gì đó để viết lên tờ giấy thi trắng xóa.
“Đau quá.”
“Hay vào nhà vệ sinh nhé? Có nước trong bồn cầu... à không, có thể xả nước vào bồn rửa tay...
“Ta không cử động được nữa.”
Đôi môi còn đang dính rong biển của cô ta mấp máy há thành hình chữ “O”, như cố hớp hớp tìm không khí.
“Phải... phải làm sao giờ?”
“Đừng có cuống lên.”
“Nhưng... nhưng mà.”
“Đừng có nhìn về phía này, che cho ta khỏi người khác.”
Tôi làm theo, quay lưng lại phía Ryu và ngồi thẳng lên để dùng thân mình che cho người phía sau. May mắn là bàn này ở góc trong cùng và ba gã ngồi gần đó đã đi rồi. Cặp đôi đang bận nhìn nhau đắm đuối cũng không ngó sang phía này.
“Như vậy được chưa?”
Không có tiếng trả lời.
“Này, cô định làm gì?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Khi tôi quay lại, Ryu đã biến mất, thế chỗ là cá vàng Ryukin đang bơi trong cốc nước. Một nửa thân mình của nó màu trắng, vây bụng và vây đuôi thì màu cam.
Tôi nhét cái cốc thủy tinh lớn vào túi sau quần jeans, che lại bằng vạt áo phông, rồi từ từ đi lại chỗ quầy thu ngân.
Trái tim tôi đập thình thịch lúc trả tiền ở quầy thu ngân, cứ nghĩ đến cảnh nhân viên thu ngân gọi giật lại với giọng lạnh lùng: “Quý khách đợi đã, anh đang làm gì vậy, thế này không được rồi.”
Tôi chưa từng thử và cũng không có gan thử ăn cắp vặt. Thậm chí tôi còn chưa bao giờ mang khăn tắm có tên của khách sạn về nhà. Trái tim thỏ đế của tôi đập bình bịch như muốn vỡ tung, nhưng nhân viên chạy bàn của quán vẫn trưng ra nụ cười công nghiệp và thậm chí còn chẳng có vẻ quan tâm đến việc cô gái đi cùng tôi đã biến mất dạng.
Tôi muốn phản bác lại lời nhận định của Ayu về tôi rằng tôi chỉ biết nghĩ cho mình (kiểu như: “Thật ra thì đến thân anh, anh còn chẳng mấy khi màng tới” hay “Em cũng thế mà thôi”...), nhưng có lẽ đúng là tôi tạo ra những lo âu và rào cản để rồi tự khiến mình sợ hãi, hoảng loạn và lại càng nhân bản vấn đề lên nhiều lần.
Tôi đi mùa đồ ở cửa hàng tiện lợi cách đó vài bước chân và lấy một cái túi ni lông ở quầy thanh toán. Sau đó dùng nhờ nhà vệ sinh, đổ đầy nước vào túi và chuyển Ryukin sang. Chuyện mới lúc trước còn cùng nhau ăn mì Ý đã bay biến sạch khỏi tâm trí, tôi nhìn con Ryukin nửa trắng nửa cam đang nặng nhọc hít thở dưới đáy túi nước, tránh để ý đến sợi phân mảnh như chỉ vẫn còn dính ở đuôi nó.
Túi ni lông lấy ở quầy thanh toán không chống thấm nước hoàn toàn, những giọt nước nhỏ tong tỏng từng chút từng chút. Đáng lẽ nên mua túi đựng rác. Đành nhanh nhanh chóng chóng về nhà vậy.
Tôi hướng về phía ga, định lên tàu điện thì bị thu hút bởi một chiếc ô tô đậu ở khu đỗ xe cuối đường bên kia. Đó là một chiếc Jaguar màu xanh rêu, loại xe yêu thích của Ayu. “Giá lúc nào mua được nó nhỉ. Tôi nhớ cô ấy từng nhìn nó với ánh mắt lấp lánh và thốt lên như vậy, dù thậm chí còn chưa có bằng lái.”
Người đàn ông bước ra từ ghế lái có vẻ là chủ nhân của chiếc Jaguar này. Anh ta khoảng ba mấy tuổi gì đó, với kiểu đầu của thanh niên hai mấy tuổi và bộ râu chỉ che mỗi cằm. Trông anh ta giống kiểu người sẽ cố nhấn mạnh phát âm từ “Jaguar” thành “Gia-ga?
Nhân vật cố tình phát âm lai lái để tỏ ra là người sành điệu, thành thạo ngoại ngữ.
Cửa bên hành khách mở và một người phụ nữ bước ra. Tôi cứ ngỡ mình nhìn nhầm, nên trợn mắt lên nhìn chằm chằm cho kỹ. Không nhầm. Đó chính là Ayu.
Cô ấy mặc chiếc áo sát nách trông vô cùng trưởng thành mà tôi chưa từng thấy bao giờ, cùng với một chiếc quần ống túm đen mới tinh. Tôi ngần ngại không muốn lại gần, cứ đứng đực ra trên vỉa hè.
Tong...
Nước lại nhỏ giọt từ chiếc túi ni lông.
Nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì lạ. Chính Ayu đã đề xuất chọn nơi gần công ty cô ấy và khu có nhiều cửa hàng thời thượng này để chung sống. Khi biết những căn hộ đáp ứng được điều kiện mà cô ấy quyết không thỏa hiệp về kích thước phòng ở và nhà tắm, lại còn nằm ở khu vực gần ga này có giá đắt đỏ đến lố bịch, cô ấy mới chịu theo lựa chọn thứ hai thuê căn hộ ở khu vực ga sau, nơi gần đến độ có thể đi bộ đến đây.
Có vẻ hai người họ không chỉ quen biết sơ sơ. Người đàn ông có con xe Jaguar lấy túi xách cho Ayu, còn cô ấy khoác tay hắn. Hai người họ đi vào một nhà hàng có cửa sổ kính màu. Đó không phải một nhà hàng dành cho gia đình như kiểu nhà hàng Ý kia, mà là kiểu nhà hàng bạn phải đặt chỗ trước dù chỉ là đi ăn trưa. Là kiểu nhà hàng mà tôi đã hứa đưa Ayu đến khi có nhận được khoản tiền thưởng mùa hè.
Bộp...
Bộp...
Bộp. bộp…
Tôi vẫn nghĩ về chuyện liệu có thể quay lại với Ayu. Đến tậy bây giờ, đâu đó trong tim tôi cứ trăn trở nghĩ đến chuyện đó. Những lúc muốn chết đi, có lẽ chính suy nghĩ đó đã ngăn tôi lại. Tôi say xỉn và lảm nhảm mãi “mình không được làm Ayu khóc”...
Như một thằng ngu vậy.
Mãi mới bắt đầu điều chỉnh để thích ứng được với áp lực của thế giới này, vậy mà giờ đây tôi lại một lần nữa bị sức nặng của nó đè xuống. Sức nặng như muốn nghiền nát lồng ngực. Chỉ hít thở thôi sao cũng khó khăn quá.
Tôi thả Ryu từ trong túi ni lông siêu thị vào lại bể cá. Ryukin – đang nửa trắng nửa cam trong túi – – nhảy vọt vào bể nước nhanh như bánh xe màu sắc quay tít khiến bạn không nhìn rõ màu gì với màu gì, và lập tức biến ra màu đỏ rực toàn thân như ban đầu.
Tôi hướng về phía bể cá, buông một hơi thở dài. Quả nhiên cô ta là yêu quái. Và hẳn là ôn thần đem đến điềm rủi cho tôi.
Áo phông và quần túm cô ta mặc lúc trước trải trên giường hệt như ban đầu, lúc được lấy ra. Nhưng ướt nhẹp.
Tôi lôi chai rượu whiskey ra. Từ Chủ nhật tuần trước đến giờ tôi chưa mở chai lần nào nữa, nên vẫn còn sót lại một chút. Ơn trời. Chẳng buồn lấy cốc và đá, tôi cứ thế tu từ chai, ngồi trong phòng ngủ và xem ảnh Ayu lưu trong điện thoại.
Rượu whiskey nguyên chất không pha uống giữa ban ngày ngay lập tức khiến tôi chếnh choáng, buông bỏ lý trí và muốn gọi cho Ayu.
Không đời nào tôi có thể làm điều đó. Nó sẽ chỉ khiến tôi thêm thảm hại. Không, có lẽ tôi sẽ chỉ bảo cô ấy rằng tôi đã lấy hộ quần áo cho cô ấy từ tiệm giặt là. Nghe giọng cô ấy lần cuối chắc cũng không sao. Thôi, thôi, cô ấy vẫn còn đang ăn với gã kia mà. Mày không muốn bị cô ấy ghét bỏ chứ?
Tâm trí bảo tôi dừng lại, nhưng những ngón tay của tôi cứ tự cử động. Tôi nhắm mắt và áp tai vào điện thoại.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Chặn số. Ayu không có ý định liên lạc lại với tôi trong thời gian gần.
Tôi cảm thấy như một tên ngốc. Không, tôi đúng là một tên ngốc.
Tách.
Những giọt nước từ khóe mắt tôi rơi xuống màn hình điện thoại.
Mọi thứ dường như nhòe đi sau bức màn nước mắt. Cảm giác ngạt thở như chìm xuống đáy nước. Tôi tuyệt vọng cố thở ra hết thứ không khí nặng nề trong lồng ngực.
“Đúng là không được rồi.”
Trái tim tôi vẫn chưa được chữa lành. Có lẽ mấy ngày vừa qua như ngọn lửa bùng lên một lần cuối trước khi tắt ngúm. Như người bệnh nặng có chút hồi quang phản chiếu vậy.
“Đi thôi. Biến khỏi thế giới này.
Tâm trí đã ngấm cơn say của tôi lại một lần nữa cho đó là ý kiến hay. Hãy đến tòa nhà có 10 tầng. Tôi biết cánh cửa dẫn lên tầng thượng không khóa vì tôi đã từng đến đó một lần rồi. Lần ấy, bám lấy rào chắn và nhìn xuống mặt đất tối đen trông như cõi hư không vô tận, tôi biết rằng nơi mình đứng đúng nghĩa đen là ranh giới giữa sự sống và cái chết, nên thấy sợ và lại bỏ về.
Tôi không còn sợ hãi nữa. Bây giờ thì bất cứ nơi nào tôi đang đứng cũng là cái ranh giới ấy, là mép vực cả rồi.
“Tôi đang ở mép vực.”
Đang lầm bẩm nói thì tôi cảm nhận được một lực mạnh ở má trái. Như thể bị một vật cùn đánh vào, và tâm trí đang ngập ngụa trong hơi men của tôi chấn động.
“A, đau quá!”
Tong...
Nước nhỏ giọt trên sàn phòng ngủ. Không phải nước mắt của tôi. Chẳng biết từ lúc nào Ryu đã đứng ngay bên cạnh. Vừa rồi là ống tay áo ướt sũng của cô ta đánh vào má tôi.
“Cái gì đấy, tự nhiên lại đánh tôi?”
“Không biết. Nghe ngươi nói ta tự nhiên thấy cáu”
Có vẻ như câu “không biết” là nói dối. Ryu giơ một ống tay áo lên, nhìn vào nó như nhìn một sinh vật hoang dã không thể thuần hóa.
“Cô đã ở đây suốt sao?”
Chứ không phải cô cố tình làm tôi tỉnh táo lại hả.
“Không, ngươi cứ lảm nhảm làm ta tỉnh giấc.”
“Lảm nhảm?” Chẳng lẽ tôi đã để những cảm xúc trong tim thoát ra thành lời? Tôi đã nói gì nhỉ. Kiểu như “tôi đang ở mép vực?”
Một cái tát vào má. Lần này là má phải.
“Đau!”
Tôi nhìn cô ta phản đối, mắt vẫn đầy nước, nhưng lần này là nước mắt chảy vì một lý do khác. Ryu quay mặt đi, vung vẩy ống tay áo như thể muốn nói không phải tại ta mà tại cái thứ này.
“Kiểu như... không được...”
Có lẽ cô ta đã ở đây từ lâu rồi.
Ryu dang hai ống tay áo như vậy bụng cá ra, ôm lấy vai tôi.
“Đàn ông đừng khóc. Sẽ khiến nước mắt của phụ nữ mất đi giá trị.”
“Để tôi yên.”
Một con cá vàng bơi lội tung tăng, vô lo vô nghĩ trong nước sao có thể hiểu được sự khó khăn của việc sinh sống trong thế giới loài người. Tôi định uống thêm một ngụm whiskey nữa, nhưng những lời của Ryu khiến tôi khựng lại.
“Nói chuyện đi”
“Về cái gì cơ?”
“Vì sao ngươi khóc?”
Tôi nghĩ loài cá làm sao mà hiểu được, nhưng những xúc động gói vào ngôn từ vẫn tuôn ra cùng với hơi thở đầy mùi cồn.
“Tôi tan nát bởi tình yêu.”
“Tan nát bởi cá chép*, hả?”
“Ừ”
“Cá chép đúng là khó nhằn nhỉ. Thật sự không dễ dàng gì.”
“Ừa, đúng là tình yêu không dễ dàng gì”, quả là sống lâu hiểu chuyện đời. Đôi khi cô ta cũng nói được những điều hay.
“Cái gì cũng nuốt vào trong. Ta cũng từng bị nuốt chửng một lần.”
“Ryu cũng từng…”
“Phải”
Cô ta cũng từng bị tình yêu nuốt chửng? Mà yêu ai cơ? Chẳng lẽ là hà bá? Không, tôi không quan tâm đến chuyện của yêu nữ này. Ích kỷ cũng được. Cả hai đều ích kỷ mà. Tôi trút bầu tâm sự, không phải vì Ryu mà vì chính bản thân mình.
“Tôi từng sống cùng với một cô gái trong căn phòng này. Tôi yêu cô ấy, dự định sẽ kết hôn với cô ấy. Cô có hiểu kết hôn là gì không?”
Tôi quay sang nhìn Ryu. Tự thấy thật xấu hổ vì mình đang cố gắng tâm sự với một con yêu quái.
“Kết hôn... hôn lễ, ta từng nghe đến cái này rồi”
Ryu ngửa khuôn mặt trắng sứ lên trời, nheo mắt đăm chiêu. Như thể cô ta đang nhìn một khung cảnh chói lọi ở phía chân trời xa xa.
“Nhưng cô ấy không về. Tôi cứ ngỡ có thể sửa chữa, làm lại mọi chuyện từ đầu..”
Nước mắt lại trào ra trong lúc tôi nói.
“Đồ ngốc. Phụ nữ và én con, một khi đã rời đi sẽ không bao giờ trở về chiếc tổ cũ. Đó là lời dạy được truyền lại từ ngàn đời rồi.”
Tôi nốc một ngụm whiskey, và bật ra những lời này:
“Tôi muốn chết”
Tôi đã biết chết không hẳn là hết, là hoàn toàn trở thành hư vô. Nhưng tôi chỉ muốn được được giải thoát khỏi nỗi đau trước mắt.
Một cơn ớn lạnh ập đến nơi cổ tôi. Rồi tôi không thở được. Không phải là sức nặng ẩn dụ của cảm xúc đè lên lá phổi, mà là một áp lực vật lý thật sự đang đè lên khí quản của tôi.
"Hả..?"
Những ngón tay siết quanh cổ tôi. Là những ngón tay của Ryu. Mảnh mai nhỏ bé mà sao mạnh mẽ đến thế. “Dừng lại đi!” Tôi hét lên, nhưng chỉ có không khí từ cổ họng đang bị siết chặt thoát ra khỏi miệng tôi. Từ sâu thẳm tâm trí – nơi hoàn toàn khác với trái tim tôi, và đang quằn quại vì thiếu dưỡng khí – những câu từ mà tôi hoàn toàn hiểu rõ ồ ạt trào ra như bong bóng từ máy bơm khí. Tôi không muốn chết. Không muốn chết. Thật sự không muốn chết.
Tôi tóm lấy cổ tay Ryu và cố gắng giằng ra. Không được.
Những ngón tay siết lại. Những ngón tay mảnh mai mà cứng rắn, lạnh lẽo như dây thép. Mãi đến khi tóm lấy ba ngón tay giữa của cô ta thì lực đang siết chặt lấy tôi mới đột nhiên lỏng ra.
Ôm lấy cổ, tôi phẫn nộ lườm Ryu, ho sặc một lúc rồi mới cất tiếng được:
“Cô... định làm trò gì? Bắt chước phim hình sự à. Tôi sẽ không cho cô xem ti vi nữa đâu đấy”
Ryu gật gù cái đầu như thể tôi vừa nói gì nực cười lắm.
“Ta chỉ cho ngươi cái ngươi ước thôi mà”
“Tôi chỉ nói đùa thôi. Không phải thật sự muốn vậy”
Ryu bặm môi như thể đang ngậm đồ ăn, rồi bật ra tiếng “tặc”, như thể chặc lưỡi vậy. Cô ta nhìn xuống hai tay mình như thể chúng là sinh vật sống có ý thức riêng, rồi lặp lại lời tôi:
“Chỉ nói đùa thôi, không phải thật”
“Cô làm ơn quay về bể cá đi!”
“Tên cô gái đó là gì?”
Hôm nay người phụ nữ cá vàng này nói lắm thật.
“Tha cho tôi đi, để tôi được yên.”
“Ngươi muốn nói mà. Miệng đã mấp máy rồi kìa.”
“... Ayu."
“Ayu. Biết rồi”
“Nói dối” Vừa phải thôi chứ, cứ tỏ ra biết tuốt mãi. “Là Ayu* nhỉ. Ayu là loại khôn ngoan, tham lam hám lợi”
“Đừng nói vớ vẩn nữa.”
Tôi biết cô ấy thích đàn ông có tiềm lực kinh tế. Đó chính là lý do tôi nghĩ đến chuyện đổi việc. Đúng là cô ấy thích ăn sang và thỉnh thoảng phóng tay mua những thứ đắt đỏ không tưởng, nhưng chẳng phải phụ nữ ít nhiều đều thế sao?
“Ta đang nói về cá Ayu mà. Ayu đi tuần xung quanh lãnh thổ của mình, độc chiếm khu vực ấy và không khoan nhượng với bất cứ kẻ nào dám xâm phạm. Ta cũng từng bị đánh vào đây này.” Ryu đưa tay vén mái tóc đen che kín cả tai lên. “Đến bây giờ vẫn còn vết lõm.”
“Đợi chút,” Trong lúc nói chuyện, tôi chợt nhận ra, “Vậy có nghĩa là cô từng sống ở sông hoặc hồ. Cô là cá vàng mà, tại sao lại vậy?”
Ryu đứng dậy và bắt đầu gãi đầu gãi tai. Điệu bộ tương tự như điều mà tôi làm trước mặt cô ta sáng nay, khi mới ngủ dậy.
“Ta không biết. Bao quanh ta là bọt bóng. Ta ở trong nước. Khó thở lắm. Có rất nhiều dii bơi xung quanh ta.”
“Dii là gì?”
“Dii là dii chứ còn gì nữa.”
Cô ta hệt như người già, xét về cách nói chuyện ấy.
“Ta đã nghĩ ước gì mình biến thành dii. Nếu vậy thì có thể thở dưới nước được. Có thể thoát khỏi đau khổ.”
“Chuyện đó từ khi nào vậy?”
Ryu vẫn đứng nguyên một chỗ, và lại bắt đầu nhìn xa xăm.
“Không nhớ nổi. Nhưng, có lẽ đó là ký ức đầu tiên của ta”