← Quay lại trang sách

Chương 8

Phía bên kia cầu, có một bà lão mang ô che nắng đang đứng một mình. Dưới cái nắng chói chang giữa hè, bóng dáng bà dường như lay động mờ ảo. Bà lão mặc chiếc áo ngắn tay màu xanh biển nhạt, giơ tay ra ý gọi tôi lại gần.

Tôi vừa bắt đầu băng qua cây cầu bắc qua dòng sông bốc mùi bùn, thì chiếc ô với họa tiết hoa bìm bìm xoay ngược lại, bà lão quay người bước đi. Tôi đi theo bà. Phía bên kia cây cầu là một khu dân cư.

Cái ô đi vào một con hẻm nhỏ ở bên trái. Ngay lúc tôi chuẩn bị rẽ ở góc đường theo bà lão, thì bà biến mất vào trong ngôi nhà ngay trước đường cùng của con hẻm cụt này.

Đó là một ngôi nhà kiểu Nhật, không quá to cũng chẳng quá nhỏ. Nó được xây dựng từ 30 năm trước, không, có khi còn lâu hơn thế nữa. Sau cánh cổng rào xếp là một mảnh sân nhỏ đổ bê tông, có vẻ như từng được dùng làm chỗ đỗ xe. Có lẽ nhà này không còn dùng xe ô tô nữa. Cỏ đã mọc đầy giữa những kẽ hở trên nền bê tông, và những chậu hoa được xếp thành hàng ở đó.

Tôi bước đến cửa trước và ấn chuông, nhưng không ai trả lời. Tôi lại ấn chuông lần nữa, nếu vẫn không có ai, tôi sẽ bỏ cuộc.

“Cái gì đấy?”

Người mở rào bước vào là một ông lão gầy như que củi khô. Ông lão mặc áo sơ mi trắng và quần xám. Như thể ông đã nghỉ hưu nhưng chẳng có gì mặc ngoài bộ đồ vẫn mặc khi đi làm. Một tay ông cầm theo túi ni lông của cửa hàng tiện lợi.

“Cháu tên là Ezawa, nhân viên công ty thương mại Memorial. Cháu đến để giới thiệu mặt hàng ban thờ ạ.”

Ông lão xua tay, ra ý “biến đi”.

“Nhà này có ban thờ rồi.”

“Thế dụng cụ thờ cúng thì sao ạ?”

Không có tiếng trả lời. Ông lão không thèm để mắt đến tôi – vừa tránh khỏi cửa – lấy ra chùm chìa khóa. Ông lão loay hoay mãi để tìm chiếc chìa khóa mình cần. Có vẻ như ông chưa quen với việc đi vào một căn nhà trống vắng không bóng người. Nếu là tôi trước đây thì lúc này đã rút lui rồi. Nhưng có lẽ bà lão đã nhờ tôi làm gì đó. Tôi nói với cái lưng áo sơ mi trắng nhăn nheo vì không được là lượt.

“Bác gái nhà mình mới mất đúng không ạ?”

Khuôn mặt hốc hác trơ cả xương sọ, chẳng có mấy da thịt của ông lão quay lại nhìn tôi. Ánh nhìn sắc như dao cạo.

“Cậu biết vậy nên đến nhà này hả? Đúng là đồ linh cẩu”

“Không, cháu không biết điều đó. Cho đến khoảng 5 phút trước, khi nhìn thấy bà lão ở chân cầu.”

Đã sang tuần thứ hai kể từ khi tôi có thể nhìn thấy người chết. Tôi bắt đầu hiểu tình hình hơn một chút.

Những âm hồn hữu hình – ít nhất thì những âm hồn tôi có thể nhìn thấy được, là những người mới mất chưa lâu. Có thể họ chưa thật sự cảm nhận được cái chết của chính mình, hoặc họ chưa quen với sự thật rằng mình đã chết.

Hôm qua, tôi nhìn thấy một cậu bé chơi đá bóng trong sân trường tiểu học. Có vẻ như vẫn đang trong giờ học, ngoài cậu bé ấy ra, chẳng có một ai khác cả. Cậu bé đang đá một quá bóng bị bỏ lại trên sân trường. Cậu bé cứ đá mãi, chân cậu chắc chắn đã nhắm trúng quả bóng nhiều lần, nhưng quả bóng không di chuyển lấy một phân. Tôi vừa định cất tiếng gọi, thì gió thổi qua, quả bóng lăn đi. Cậu bé tung một cú đá thật mạnh, ngay giây sau đó cậu tan biến theo gió như một làn khói mỏng.

Bà lão cầm một chiếc ô che nắng. Có lẽ bà ấy mất vào lúc trời còn nóng. Và...

“Hoa trong vườn nhà bác đang héo khô dần, nên cháu nghĩ vậy...”

Những chậu hoa sứ trên các giá cao thấp khác nhau được sắp xếp vô cùng tỉ mỉ, chu đáo, nhưng phân nửa đã héo rũ. Chỉ một vài chậu hoa còn sống, nhưng phần lớn toàn lá héo úa.

“Trước đây ít lâu chúng được chăm sóc vô cùng cẩn thận, vậy mà...”

Ông lão buồn bã nhìn chậu không có hoa, lầm bầm như thể đang phân trần với ai đó không phải tôi.

“Mỗi sáng đều tưới nước đầy đủ cho chúng, vậy mà vẫn ra thế này.”

“Ừm... nếu bác không phiền, cháu nghĩ là...”

Ông lão lờ tôi đi và cuối cùng cũng đã tìm được đúng chìa khóa. Có vẻ ông coi tôi đang đứng đây như âm hồn không tồn tại. Đang vặn tay nắm cửa, ông lão chợt quay lại như sực nhớ ra điều gì.

“Này, lễ Shinbon* tổ chức thế nào? Cậu bán ban thờ chắc cũng biết chút ít phải không?”

Lễ hội Obon ở Tokyo được tổ chức vào tháng Bảy, kéo dài đến hết ngày hôm nay. Ông lão tiếp tục nói mà không nhìn tôi:

“Ta và vợ đều là người Gunma, nên lễ Obon của chúng ta tổ chức vào tháng Tám.”

“Nếu lễ Obon đến trước dịp giỗ 49 ngày, thì lễ Shinbon được tính sang năm sau ạ.”

“Thế thì năm nay rồi. Hôm nay là giỗ 37 ngày. Đúng là thời gian cứ thế trôi đi..”

Ông lão tính ngay ra số ngày chính xác.

“Cách tổ chức lễ Obon mỗi vùng mỗi khác, tùy theo tôn giáo, cũng có vô số phong tục tổ chức. Hơi khó để giải thích vắn tắt trong vài câu ạ.”

“Ta còn chẳng biết nhà ta theo nhánh tôn giáo nào. Vì lúc nào cũng là bà nhà ta lo hết những chuyện đó.”

“Bác cho cháu xem thử ban thờ nhà bác được không ạ?”

“Ta đã bảo là không mua rồi cơ mà”

“Nhìn cách bố trí ban thờ có thể biết được là nhánh tôn giáo nào ạ.”

Ban thờ trong nhà là loại ban thờ gỗ ngoại lai tiêu chuẩn. Nó được làm từ gỗ hồng. Không đến nỗi tệ nhưng cũng như ngôi nhà, đã cũ lắm rồi. Tượng thờ chính là Phật Thích Ca Mâu Ni. Hai bên trái phải của ban thờ có treo hai cuộn tranh đức Bồ Đề Đạt Ma và Quán Thế Âm Bồ Tát.

“Là phái Lâm Tế Tông* ạ.”

“Còn trẻ mà biết nhiều nhỉ. Trong đám tang, ta còn chẳng biết sư thầy từ đâu đến.”

“Dạ, cháu cũng không biết nhiều lắm đâu ạ.” Chỉ cần ghi nhớ tổ hợp những vị được thờ chính và thờ phụ của những giáo phái phổ biến thôi. Còn dễ hơn nhớ tên các thành viên chính của nhóm nhạc AKB.*

“Bác định tổ chức lễ Shinbon tại gia ạ?”

“Chắc vậy. Ta không có nhà thờ tổ. Nên tổ chức thế nào?”

Ông lão nhìn tôi – người chỉ bằng nửa số tuổi của ông – với ánh mắt trông đợi. Thật ra tôi có cảm giác ông ấy còn không muốn nghĩ đến chuyện này. Những người tôi gặp, không chỉ những người đã khuất mà cả gia đình của họ, đều cảm thấy bối rối về chuyện đón nhận cái chết.

Tôi lấy ra tờ giới thiệu “Bộ sản phẩm trang trí cho dịp lễ Obon” Trong đó có một số ảnh minh họa cách bày biện cho lễ Obon.

“Cháu gửi bác cuốn này. Bác cứ tham khảo. Nhưng cháu nghĩ cũng không cần thiết phải làm theo hết. Điều quan trọng là tưởng nhớ đến người đã khuất thôi ạ.”

“Đồ trang trí và các thứ ở đâu đó quanh đây. Bà nhà ta năm nào cũng lấy ra.”

“Cháu xin mạn phép hỏi, không biết bác đã có bài vị chưa ạ?”

“À, có. Có bài vị bên nhà tang lễ chuẩn bị cho.”

“Bài vị gỗ màu trắng đang đặt trên bàn thờ là bài vị tạm thời, dùng cho đến 49 ngày giỗ thôi ạ. Sau 49 ngày cần phải đem hóa vàng và thay bằng bài vị chính thức ạ.”

“Hả, vậy sao? Ta không biết.”

Tôi cũng nghĩ ông ấy không biết. Nhà tang lễ sẽ chuẩn bị bài vị nếu gia đình yêu cầu. Các nhà tang lễ cũng là một trong số những đối tác của công ty thương mại Memorial, dù chúng tôi không có nhiều mối quan hệ với các bên này lắm.

Nhưng vì bài vị có giá thành thấp nên thường bị người ta bỏ quên. Con trai và con dâu ông lão là người phụ trách tang lễ, nhưng họ đã chuyển đến sống ở Osaka.

“Nếu bác chưa có thì hay là chọn cái này?”

Tôi lấy từ trong cặp ra cuốn danh mục sản phẩm - bài vị hàng chính hãng thuộc dòng “Hoa Cỏ”. Đế của những sản phẩm này được trang trí sơn mài hình các loại hoa đại diện cho bốn mùa. “Bác gái có vẻ thích hoa nên có lẽ loại này sẽ phù hợp ạ.

“Bà nhà ta lúc nào cũng lúi húi làm gì đó trong vườn. Sống chung với nhau mà ta chẳng biết gì về khoản đó. Chăm sóc cẩn thận vậy mà hoa lá vẫn cứ chết dần”

“Cháu xin phép được góp ý chút. Có khi bác đang tưới nhiều nước quá. Cháu nghe nói cây cối hoa lá bị úng nước cũng sẽ rũ dần ạ”

Đó là những gì ông đã dạy tôi. Ông có làm một thửa ruộng nhỏ trồng rau vừa đủ cho nhà ăn thôi.

Ông hay ăn dưa leo gai chấm súp miso lúa mì và ăn tươi những quả cà chua chín mọng mới hái luôn. Tôi không còn ghét ăn rau nữa từ khi đến Nagasaki. Hương vị của những bắp ngô luộc tươi rói, mới bẻ khác hoàn toàn so với những gì bạn có thể mua ở Tokyo. “Jun, đừng tưới nước nhiều quá. Phân bón cũng chỉ dùng vừa phải thôi. Rễ phát triển được là vì cây cố gắng kiếm nước và chất dinh dưỡng. Cũng như con người vậy.”

Ông lão vẫn đăm đăm nhìn ban thờ, hỏi tôi:

“Tưới hai lần một ngày là nhiều quá sao?”

“Vâng”

Có lẽ đó là điều bà lão muốn tôi chuyển lời tới ông lão. Ông lão không để ý, nhưng bà đang ngồi ngay bên cạnh chồng mình trong căn phòng này, với cái ô che nắng vẫn mang theo bên người. Bà khẽ mỉm cười gật đầu khi tôi quay về phía bà, ra ý hỏi liệu thế có đúng không.

Ông lão chỉ liếc nhìn cuốn danh mục sản phẩm một cái rồi quăng nó sang bên.

“Ta sẽ xem xét”

Tôi nghĩ không phải ông không thích những sản phẩm đó, mà ông chỉ ghét cái suy nghĩ phải chuẩn bị bài vị.

“Vậy thì giờ cháu xin phép về... Tôi cầm cặp đứng lên chuẩn bị về thì đột nhiên ông lão cất tiếng:

“Ban thờ thế này có ổn không?”

“Thế là được rồi ạ.” Tôi vừa trả lời ông lão vừa nhìn lại ban thờ. Bà lão đã biến mất, như thể đã hoàn thành mục đích mà bà ấy đến đây để thực hiện.

Tôi đến đây chỉ vì bà ấy gọi tôi. Giờ tôi quay trở lại trạng thái trước đó ít lâu.

Chủ nhật hôm qua, kết cục là tôi say từ trưa và ngủ đến tận sáng hôm sau. Ryu cứ gào lên đòi “Ta muốn ra ngoài lần nữa, nên tôi đưa điều khiển ti vi cho cô ta để khiến cô ta im miệng. Thứ Hai, tôi lại cầm danh sách người mất được phân để đi đến từng nhà chào hàng. Không ký được cái hợp đồng nào. Hôm nay có lẽ cũng vậy.

Nếu có gì khác trước thì là tôi không còn quan tâm đến cái chỉ tiêu doanh số của công ty nữa. Chỉ một tuần thử đạt hạng cao nhất về doanh số, tôi đã nhận ra rằng cái đó chỉ là một trò chơi. Một trò chơi khốn nạn.

Tôi không muốn trở thành kẻ thua cuộc trong cái trò chơi mà công ty đã tự bịa ra những quy tắc vô lý này, vậy nên tôi tin những điều vô lý là hợp lý, và mù quáng đuổi theo vạch đích được vẽ ra để phục vụ lợi ích ích kỷ của công ty. Dù tôi có làm việc nỗ lực thế nào, dù lương theo doanh số của tôi có tăng bao nhiêu, thì A (Ayu) cũng không bao giờ quay lại. Từ ngày hôm qua, tôi đã cố gắng xóa tên A khỏi tâm trí.

“Cậu còn trẻ mà trông như một sư thầy có tuổi nhỉ.”

“Cháu không dám nhận ạ.”

Không phải là tôi đã giác ngộ. Chỉ là tôi đã có quá nhiều trải nghiệm siêu thực trong suốt 10 ngày qua, đến độ cảm thấy mọi thứ đều hư hư thực thực.

“Ban đầu ta cứ tưởng cậu là loại bán hàng thất đức. Cuối cùng hóa ra cậu lại giúp ta nhiều. Nhưng ta nói cậu nghe câu này được không?”

Ông lão lấy từ trong túi ni lông của cửa hàng tiện lợi ra một chai trà xanh Nhật duy nhất mà ông đã mua, nhìn tôi ra ý mời. Không còn cách nào khác, tôi đành uống một ngụm trà âm ấm.

“Sung lên. Cậu còn trẻ mà. Cậu nổi cáu với ta cũng có sao đâu. Đời người chỉ có một lần. Ngắn ngủi lắm. Thời gian như ngựa chạy, tên bay. Như chai trà này, phải làm một hơi rồi kêu thật to ‘Đã quá đi!!!”

Dù gương mặt chẳng hề giống nhau, nhưng ông lão làm tôi nhớ đến ông tôi ở Nagasaki. Đột nhiên tôi nghĩ về việc tiêu chỗ lương thưởng theo sản phẩm. Sáng nay trưởng nhóm lại lôi tôi ra chì chiết, “Mày là robot à, cái giọng điệu không cảm xúc ấy là thế quái nào đấy?”. Tôi trả lời ông lão bằng giọng hơi có chút căng thẳng.

“Từ giờ cháu sẽ lưu ý hơn. Cháu sẽ thử sung lên.”

Ông lão với gương mặt luôn sưng sỉa như bị đau răng ấy lần đầu tiên cười với tôi.

“Có lẽ cũng nên thay một cái ban thờ mới nhỉ. Ta rồi cũng cần dùng mà. Loại nào được, giới thiệu cho ta đi”

Thứ Năm, tôi trở về công ty sau khi thành công ký kết hai hợp đồng, và điền vào ô đơn vị “chục nghìn yên” trên bảng doanh thu con số 8. Thêm khoản này, tổng doanh thu của tôi tính từ tuần trước đến giờ là 5.600.000 yên. Ở công ty thương mại Memorial, nếu doanh số theo tháng vượt quá 5.000.000 yên, bạn sẽ được thưởng 3% hoa hồng. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười tháng làm việc tôi nhận được khoản thưởng này.

Chỉ những ai vượt doanh số 5.000.000/tháng mới được khoản hoa hồng 3% ấy, và khoản tiền này chỉ được trả sau khi nhận đủ tiền từ khách hàng, nhưng tôi vẫn cảm thấy mừng vì sau đó có thể mua sắm chút ít.

Vậy là dù biết “chỉ là một trò chơi”, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui khi thành tích của mình cao hơn người khác. Thành tích của tôi tháng này leo lên đến vị trí thứ 3. Khoảng cách giữa tôi và trưởng nhóm – kẻ giữ riêng cho mình danh sách khách VIP và chỉ đi chào hàng khi tiện, nhưng tháng nào cũng đứng đầu bảng doanh số – đã thu hẹp đáng kể.

Tôi đang nhìn bảng doanh số và tính xem cần bao nhiêu nữa sẽ đạt vị trí đầu bảng, thì giọng nói như tiếng sủa càn của một con chó nhỏ tức tối vang lên từ phía sau:

“Ezawa, rốt cuộc mày dùng thủ đoạn gì đấy? Nếu mày gặp rắc rối vì cưỡng chế người ta ký hợp đồng thì tao không chịu trách nhiệm cho đâu.,,

Là trưởng nhóm. Dù chính miệng hắn vẫn thường oang oang: “Bị kiện cáo đòi trả hàng cũng không sao”; “Cứ bán được hàng đã. Luật lệ các thứ tính sau. Đừng cho khách đọc kỹ hợp đồng”

“Thủ đoạn...? Tôi chỉ làm như mọi khi.”

“Lạ nhỉ, một gã u ám, không gây được hảo cảm, không có năng lực giao tiếp như mày mà lại ký được nhiều hợp đồng thế. Chưa kể tự nhiên làm được trong một thời gian ngắn.”

Đúng là tôi không vui vẻ tươi tắn lắm. Cũng không dễ tạo thiện cảm với người khác. Nhưng có lẽ những điều đó lại khiến tôi hòa hợp, đồng cảm được với cảm xúc của những người vừa mất đi người thân yêu. Tuy nhiên đúng là tôi còn chưa “sung” lắm thật.

“Đúng là lạ nhỉ”

Tôi cười xòa cho qua. Đây chỉ là trò chơi. Vậy thì hãy chơi cho vui.

“Làm bằng cách riêng là làm như nào? Không phải mày dính líu vào thế lực kỳ quái nào đấy chứ. Có khi tao đi cùng mày thử xem thế nào nhé.

Quả nhiên trưởng nhóm là dân bán hàng lão luyện, và thành tích của hắn ta cao một phần vì hắn có thể mặt dày chen mồm len lỏi vào chuyện của người ta. Cứ thế đi. Dù chỉ là một trò chơi nhưng thành tích sinh tự tin. Tôi sẽ tự mình vượt mặt trưởng nhóm, dùng cây bút dạ đỏ ghi thành tích trong tay mà gõ đầu hắn.

“Cách riêng sao? Đúng là tôi đã lỡ nói vậy. Chỉ là cuối cùng tôi cũng quen với công việc thôi. Kiểu như những thứ trước đây không nhìn ra giờ đã có thể nhìn thấy được. Nhân tiện thì, trưởng nhóm này?”

“Mày vốn u ám mà sao tỏ ra vui vẻ thế. Cái giọng vui vẻ của mày tươi sáng như bóng đèn trong toa lét ấy”

“Hôm nay đến đây thôi, tôi về nhé?”

Mắt trưởng nhóm tưởng như lồi cả ra ngoài, hắn tức giận xổ một tràng vào mặt tôi:

“Mày đùa tao à. Cứ tưởng mình giỏi lắm chỉ vì kiếm được hơn 5.000.000 yên một tí. Nhìn đây này. Còn nhiều người đi chào hàng chưa về. Những người chưa ký được hợp đồng thì đang gọi điện thoại chào hàng. Họ đang là T.O đấy. Mày không biết ‘đội nhóm là gì à?”

Tôi chẳng quan tâm đến “đội nhóm”. Cũng chẳng có đồng nghiệp nào chơi được.

“Mọi người đều đang cố gắng”, “chỉ mình mình không làm gì thì thật không thể chấp nhận được. Các doanh nghiệp đen* thường dùng tâm lý này để lợi dụng những người tốt bụng mà rụt rè, dễ nhượng bộ. Đáng tiếc là giờ tôi chẳng mấy hứng thú với hiện thực. Tô ichẳng quan tâm những gì người ta nói về tôi ở cái chốn bé mọn này.

“Tôi có việc phải về.”

“Trưởng phòng, anh nói gì thằng cha này đi chứ!”

Trưởng phòng đang xem bản tin bóng chày chuyên nghiệp trên máy tính xách tay, nghe gọi thì rời mắt khỏi màn hình, nhìn lên.

“Có sao đâu. Tôi cũng sắp về đây.”

Nhận ra tâm trí của trưởng phòng – fan cứng của đội bóng chày Giants* – không còn ở đây nữa, trưởng nhóm tức điên lên, lửa giận trong lòng chắc phải tăng đến 20%, hắn quay sang nhìn tôi, mắt long sòng sọc nhu Hoshi Hyuma*.

“Mày có việc gì? Suốt ngày có bảo có việc. Gái à. Về để đi tán gái à. Người u ám, nhìn đã khó ưa, lại còn không biết ăn nói như mày, gái gú gì?”

Trưởng nhóm đã 38 tuổi rồi nhưng vẫn ế. Hình như hắn sống với mẹ. Những cái áo sơ mi hàng hiệu hắn mặc lúc nào cũng được là phẳng, hồ cứng. Đáng lẽ ra tôi có thể nói với hắn là đã chia tay với bạn gái rồi, nhưng trái tim tan nát của tôi vẫn chưa hồi phục đủ để nói thẳng ra cái sự thật ấy.

“Tinh thần đội nhóm là cứu cánh cho tổ chức. Thời tao còn học trung học, cái hồi vẫn còn ở câu lạc bộ bóng bàn của trường ấy...”

Đã 7 giờ 13. Chắc khoảng 5 phút nữa là vốn từ vựng để thuyết giáo đạo lý của trưởng nhóm cạn kiệt. Nếu về lúc 7 giờ 20, chắc sẽ vừa kịp. Tôi chìm vào thế giới riêng trong tâm tưởng, mắt vẫn mở lờ đờ như cá vàng lúc ngủ trưa.