← Quay lại trang sách

Chương 9

Rin Un Tai (Lâm Uẩn Thái) vừa la đám phu khuân vác vừa vội vã đến Ukaiya (Ngự Giả Ốc) ở tây thôn Nafua (Na Bá).

Đám gia nhân vận chuyển rong biển, hải sâm và ngư khô từ vùng Ezo*. Đây là cống phẩm dâng lên vương quốc Ryukyu. Ở Ukaiya, quan phụng hành của Shimazu – Arima Juzaemon đang chờ.

“Nhanh lên, đi cho mau!”

Đám gia nhân Ryukyu có thân hình to khỏe, nhưng đều thấp người nên bước chân khá ngắn. Nghe đồn rằng đó là vì ngày xưa, dân đảo không biết tuổi tác của mỗi người đều có thể tra ra trong sổ ghi chép nhân khẩu, nên để trốn thuế thân, họ đặt đá lên đầu trẻ con cho chúng không cao lên nữa. Có lẽ lời đồn ấy là thật cũng nên, Un Tai sốt ruột nghĩ thầm.

Shimazu bề ngoài tỏ ra tôn kính tuân phục triều đình, nhưng lại bắt người dân hằng năm đều phải dâng nộp đủ thứ cống phẩm. Chưa kể, lo sợ con đường giao thương từ phía nhà Thanh qua vương quốc Ryukyu bị cắt, nên họ còn bắt dân phải chịu khoản cống phẩm cho nhà Thanh nữa. Có vô số tin đồn về việc nhân khẩu Ryukyu đang càng ngày càng giảm: Phụ nữ có thai bị bắt nhảy qua khe nứt của tảng đá lớn, chỉ có những người phụ nữ khỏe mạnh nhất và con của họ mới có thể sống sót sau cú nhảy ấy. Hay đàn ông trong làng vô cớ bị bắt chạy ra đồng khi có tiếng cồng hoặc tù và triệu tập, những người già hoặc đau yếu chạy chậm sẽ bị giết chết.

Dù xem xét theo bất cứ khía cạnh nào thì ở Ryukyu chẳng có gì tốt đẹp cả.

Gia tộc Rin đã kiếm sống bằng nghề giao thương đường biển suốt nhiều thế hệ, vậy mà giờ đây họ gần như đã rời bỏ quê cha đất tổ. Đến bản thân Un Tai cũng sinh ra ở khu biệt phủ nhà Đường ở Nagasaki, lấy vợ người đồng hương rồi sinh con đẻ cái tại đó. Hắn còn có một tì thiếp ở Nafua, nhưng đang nghĩ đã đến lúc rời bỏ Ryukyu để về an cư lạc nghiệp ở Nagasaki.

Đến lúc đoàn người tới được Ukaiya – được xây theo lối kiến trúc thời Đại Hòa - Yamato* - nằm ngay mặt đường Chiyurasa – con đường đẹp nhất xứ Ryukyu, thì đã quá giờ hẹn lâu rồi.

Arima Juzaemon cố ý ngáp dài, đập đập cái quạt vào đầu gối một cách đầy khó chịu.

“Ta cứ ngỡ thủy thời kế* ở cổng Roukokumon bị hỏng đấy. Đợi nhà ngươi lâu lắm rồi, Hayashi.”

Juzaemon là gã đàn ông thấp bé với khuôn mặt rỗ và hàm răng khấp khểnh. Lỗi lầm nhỏ nhất cũng có thể khiến hắn nổi cơn thịnh nộ, và hắn luôn đòi tiền hối lộ.

Như mọi khi, Rin bị gọi là “Hayashi” theo tiếng Đại Hòa, với ý khinh thường. Tên mọi Oa Quốc.* Nếu không phải vì hắn là thống đốc sở tại đang điều tra các thương vụ, thì ta đã lấy lông vũ Trậm điểu* nhúng rượu cho hắn uống, để hắn nhanh chóng chết trong đau đớn rồi.

“Tại hạ xin cúi đầu tạ lỗi” Un Tai chắp tay trước ngực, cúi đầu hành lễ theo phép tắc quê nhà và nói ngôn ngữ Đại Hòa bằng thổ âm của nhà Đường.

“Bẩm thống đốc đại nhân, tại hạ có mang theo một món quà hiếm. Xin gửi tới đại nhân để thể hiện tấm lòng hối lỗi của tại hạ”

Hắn sai gia nhân dâng lên một chiếc hộp sơn mài. Juzaemon mở nắp hộp, lắc thử như thể kiểm tra xem có giấu vàng bên trong không, rồi khịt mũi.

“Cái gì đây. Bánh kẹo Nam Man* à?”

“Thưa đại nhân, món này gọi là bích quy ạ.

Muốn thâu tóm lòng người, đầu tiên phải khiến họ phán đoán chệch, rồi ngay lúc đó đưa ra một thứ gì thật hấp dẫn. Là một thương gia hàng hải có thâm niên, Rin Un Tai biết cách thao túng người khác bằng dục vọng.

“Còn một món nữa, thưa đại nhân”

Hắn sai gia nhân mang đến một ang hoa súng lớn. Đó là loại ang đắt tiền với nước men đỏ.

“Chà chà, nước men đỏ bóng loáng, đẹp mắt đấy.”

“Mời đại nhân nhìn vào trong.”

Cống phẩm thật sự nằm ở trong ang. Những cọng cỏ nước như những búi tóc đỏ khẽ lay động trong chiếc ang đầy nước. Khi Rin Un Tai gõ ngón tay vào thành ang, một con cá đỏ rực vụt bơi ra từ bụi cỏ nước.

“Là cá vàng hả?”

“Không phải là cá vàng thông thường đâu ạ.”

Thân mình tròn trịa như vò Lã Tống. Vây đuôi thướt tha như vạt áo nữ nhân nhà quyền quý. Sắc đỏ rực rỡ như lá mùa thu. Nó là một trong số những “kỳ vật” hiếm có ngay cả ở đất nhà Thanh.

“Thế hả. Trông khỏe đấy nhỉ. Rất thích hợp để dùng thử độc.”

Rin Un Tai khinh bỉ cười thầm gã người Oa. Dùng thử độc à? Hắn ta dám dùng một con cá hiếm lạ nhường này cho mục đích đấy sao. Nghe nói các lãnh chúa xứ Phù Tang nuôi cá vàng để thử độc, nhưng một quan thần bé mọn như hắn không phải làm thế.

Dù sao thì bây giờ trông Arima Juzaemon đã vui vẻ hơn. Với phong thái như thể một lãnh chúa, hắn mở hộp bánh bích quy và thả vài mẩu vụn vào ang nước.

“Nhân đây, thưa thống đốc đại nhân, tại hạ xin được thỉnh cầu về thương vụ đường nâu ạ.”

Mặt Juzaemon biến sắc khi hắn cúi người nhìn vào ang hoa súng.

“Có chuyện gì vậy đại nhân?”

“Ngươi tự nhìn đi”

Rin Un Tai ngó vào ang. Con cá vàng với vây đuôi thướt tha đang ngửa bụng nổi lềnh phềnh.

“Ấy, chuyện này là.”

“Người đâu, mau bắt giữ kẻ này. Hắn định đầu độc ta.

“Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó, thưa đại nhân!”

Mặc cho hắn van xin trối chết, lính gác Ukaiya vây bắt và dùng thừng trói nghiến Rin Un Tai lại.

Tối hôm đó, Arima Juzaemon ra bờ biển hóng gió để thư giãn đầu óc. Cơn thịnh nộ của hắn với Rin Un Tai nguôi dần theo những ngụm rượu shochu mang từ Shimazu đến.

Đầu độc ta thì tên đó được gì nhỉ. Có khi nào hắn chỉ vô tình mang đến bánh kẹo Nam Man đã hỏng? Ta không thích ánh mắt khinh người của tên Đường Nhân* ấy, nhưng hắn vẫn dùng được. Có khi nọc ra đánh cho một trận rồi thả cho hắn đi chăng? Hắn đang định uống thêm một cốc rượu nữa thì gió biển thổi đến, mang theo một mùi tanh nhẹ. Bỗng từ đâu có tiếng gọi Juzaemon. Tiếng gọi như cơn gió thoảng lay động lá trúc mây. Ngẩng lên, hắn thấy có một người phụ nữ đứng cạnh ang nước trong vườn.

Cô ta hẳn là kỹ nữ đám cận vệ Ukaiya gửi đến giúp hắn giải tỏa tinh thần. Juzaemon vừa đuổi cổ một tì thiếp gốc Ryukyu vì tức giận trước sự hoang phí quá độ của cô ả.

Người phụ nữ kia mặc bộ y phục đỏ dài thướt tha. Y phục và kiểu tóc cô ta không phải của dân Ryukyu, mà theo phong cách nhà Đường.

“Này, ngươi là kỹ nữ vùng nào thế? Đến đây rót rượu cho ta đi”

“Ta không phải kỹ nữ, ta là người nhà Thanh, đến đây vì có chuyện muốn nói.”

Nói năng vô lễ, nhưng nghe như cô ta chỉ mới học được ngôn ngữ của vùng này. Chà, thôi thì nếu là ngoại nhân, ta sẽ tha thứ cho vậy. Mỹ nhân như này đuổi đi thì cũng tiếc. Juzaemon hỏi bằng giọng điệu rình mồi:

“Có chuyện gì nào?”

“Hãy đề phòng Rin Un Tai. Hắn xuất thân từ một gia tộc thâm hiểm. Tổ tiên hắn thời xưa từng là thái thú của một quận, trước đây, vào triều nhà Minh, từng giữ chức Ty lễ giám, và đã làm đủ thứ chuyện bạo ngược vô đạo. Hắn dùng một thứ độc dược gọi là độc Trậm điểu. Không thể tin tưởng con người này.”

“Ngươi có bằng chứng gì không?”

Người phụ nữ ném một thứ gì đó về phía Juzaemon. Đó là xác một con mèo chết quằn quại trong đau đớn, mắt nó trắng đục như mắt cá ươn, lưỡi tím ngắt thè ra từ cái miệng đang cắn chặt.

“Đây là độc Trậm điểu. Và điều này cũng có thể sẽ xảy đến với ngươi.”

Juzaemon bịt mũi, trả lời:

“Chỉ thế này chưa đủ để tin được.”

Người phụ nữ vén vạt y phục lên, để lộ bắp đùi. Bắp đùi trắng nõn có một vết bỏng đỏ rực.

“Đây là vết thương để lại khi ta suýt bị luộc chết bởi người tộc hắn. Đến bây giờ ký ức ấy vẫn hằn sâu trong đầu ta”

Juzaemon không thể rời mắt khỏi bắp đùi người phụ nữ. Dù có vết sẹo nhưng bắp đùi cô ta vẫn đẹp vô cùng.

“Vậy ta nên làm gì?”

“Giết hắn trước. Bằng cách luộc chín thì càng tốt. “Ồ, luộc chết à?” Ta luôn muốn thử một lần chứng kiến cảnh đó.

Arima Juzaemon lập tức sai người chuẩn bị một cái vạc khổng lồ.

Ngày hôm sau, Rin Un Tai bị lôi ra vườn, hắn vô cùng kinh hãi khi thấy một vạc nước sôi sùng sục trên đống lửa đang cháy đùng đùng giữa sân.

“Đây là cái gì vậy???”

“Ngươi biết mà. Là cái vạc.

“Nhưng tại sao lại là vạc nước sôi?”

“Rồi ngươi sẽ biết thôi”

Rin Un Tai gào thét, khóc ra máu van xin tha mạng. Nhưng Arima Juzaemon chỉ cười nhạt. Đứng cạnh hắn là một kỹ nữ lạ mặt, chưa từng xuất hiện hôm qua.

Biết mình sẽ chẳng được tha mạng, Rin Un Tai với hai tay vẫn bị trói ngặt ra sau, dập đầu cầu khẩn:

“Thống đốc đại nhân, tại hạ chỉ có một ước nguyện cuối cùng”

“Cái gì?”

“Xin đừng trừng phạt vợ con tại hạ ở Nagasaki, xin hãy tha cho bọn họ.

“Vì lý gì mà ta phải tha?”

“Tại hạ xin dâng hết tài sản lên thống đốc đại nhân.

“Thôi được.”

“Vậy thì, tại hạ xin được bẩm riêng với thống đốc đại nhân về nơi cất tài sản. Xin đại nhân hãy ghé tai lại đây.”

Lòng tham hiện rành rành trên khuôn mặt Arima Juzaemon, hắn tiến lại gần Rin Un Tai – đang đứng trước vạc nước sôi. Un Tai rướn đầu, cắn chặt cổ áo kimono của Juzaemon.

“Ngươi tính giở trò gì?”

Vẫn ngậm chặt răng, Un Tai gằn giọng hét: “Ta chết ngươi cũng chết!”

Vẫn cắn chặt cổ áo, hắn tự nhảy thẳng vào vạc nước sôi, kéo theo Arima Juzaemon.

"Nónggggggggggggggg!"

Dù da bị lột như vỏ quả đào, mắt trắng đục không còn nhìn thấy gì, Rin Un Tại vẫn không nhả Juzaemon ra.

“Nóng quá aaaaaaaaaaaaaa!”

Những samurai túc trực ở Ukaiya ai nấy đều hoảng loạn. Cả những người cố thử tiếp cận vạc nước sôi cũng bị nước nóng táp cho phải nhảy lùi lại. Đám người Ryukyu túc trực Ukaiya cười thầm trong bụng.

Cả hai đều bị luộc chín đến chết, có lẽ vì sự kiện hỗn loạn này mà chẳng ai để ý đến người kỹ nữ trong bộ y phục đỏ đã biến mất không một dấu vết, hay con cá vàng nổi ngửa bụng trong ang hoa súng bị lãng quên vừa lật mình, bơi lội tung tăng như bình thường.