← Quay lại trang sách

Chương 10

Cho dầu ô liu vào chảo đã làm nóng, rồi thêm tỏi vừa giã giập bằng cán dao vào. Tôi nghiêng chảo cho dầu chảy về một phía, xào nhỏ lửa. Thỉnh thoảng lại lắc chảo cho mùi vị và hương thơm của tỏi ngấm vào dầu. Tôi cũng thường thêm ớt vào nữa. Nếu nấu cho hai người thì cho một quả ớt. Nhưng hôm nay thì không cho tí nào.

Cho tôm sakura* rang khô cùng với cá mòi non khô vào chảo, rồi thêm cải bó xôi đã luộc nhừ, nêm nếm gia vị cho chỗ mì Ý đang luộc trong nồi. Ừm, mì đã vừa chín tới nhưng vẫn giữ được độ sần sật. Nhưng có lẽ thế này hơi cứng cho Ryu. Chắc luộc thêm 30 giây, không, một phút luôn đi. Từ phòng ăn, tôi cất tiếng gọi:

“Này, xong rồi đấy~~”

Đã 9 giờ 30 tối. Tôi chỉ tự tin với mỗi món mì Ý, nhưng tay nghề nấu nướng cũng chỉ làng nhàng như khi chế biến các món khác.

Trưởng phòng dường như muốn nói cho tất cả mọi người ở văn phòng có thể nghe thấy, tiếp tục bài thuyết giáo nửa phần là khoe khoang tự mãn trong gần 10 phút về việc “đạt giải Ba bóng bàn đôi cấp thành phố hồi học cấp hai”, nhưng khi tôi đáp lại rằng: “Tôi hiểu mà. Tôi cũng từng là tay ném của câu lạc bộ bóng chày trường cấp ba, hồi đó chúng tôi nhắm tới mục tiêu thị đấu ở sân Koshien”, thì hắn lại nổi điên lên. Chúng tôi chỉ vào được đến vòng 3 giải bóng chày khu vực phía tây Tokyo, nhưng đó là sự thật chứ không phải bịa. Trận cuối chúng tôi thua một đội tuyển hạt giống vì cú ném quá tay của tôi.

Ryu đang ngồi trước ti vi, nghe vậy liền quay lại. Vạt áo và ống tay áo của bộ y phục đỏ cô ta mặc vẫn у bung xòe trên sàn nhà như mọi khi, nhưng có gì đó hơi khác. Trông không có vẻ cổ xưa nữa. Dù là yêu quái, nhưng ở cô ta có cảm giác sống động như người thường. Vì cô ta đang đeo kính.

Đó là một cặp kính có mắt bán nguyệt và gọng đen dày, hơi to so với khuôn mặt nhỏ xíu của cô ta. Thứ Ba vừa rồi tôi đã giả vờ không đọc được bảng kiểm tra mắt để đi cắt kính cho cô ta.

Hôm nay là ngày nhận kính, bằng cách nào đó tôi đã né được bài thuyết giáo của trưởng phòng để chạy qua tiệm kính vừa kịp trước giờ đóng cửa.

“Rốt cục mày có việc gì?” Dù trưởng nhóm kiên quyết hỏi bằng được, nhưng tôi không thể nói rằng mình “đi cắt kính mắt cho cá vàng” được. Mất 23.000 yên. Chuyện với A đã kết thúc hoàn toàn nên một mình tôi phải chịu khoản tiền thuê nhà, và số tiền trong tài khoản tiết kiệm của tôi đã chạm mốc “0 đồng”, chi ra từng đó tôi xót đứt ruột, nhưng được tiền hoa hồng nên bằng cách nào đó vẫn xoay xở được.

Tôi muốn sớm được thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Ryu, nên vừa về nhà đã ra gõ bể cá. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động gọi Ryu.

“Này, dậy đi~~”

Quyển Kim Ngư Truyện có ghi chép rằng cá vàng ngủ khoảng 3, 4 tiếng một ngày, nhưng làm gì có chuyện đó. Ryu trong bể cá lúc nào cũng ngủ lăn lóc.

Nhanh tay trút mì đã chín vào chào và nêm muối, tiêu cùng chút nước luộc mì. Cuối cùng là rắc mùi tây và 1/3 chỗ tôm sakura đã chừa lại lên trên. Xong. Món mì Ý tôm sakura và cá mòi non đã hoàn thành.

Xếp bát đĩa ra bàn, tôi hỏi cô ta:

“Cái kính thế nào?”

Ryu quang sang tôi, kính trượt khỏi mặt. Quả nhiên là to quá so với cô ta thật.

“Ưm. Cô ta bắt đầu nhìn quanh phòng, săm soi như một bà mẹ chồng đến thăm nhà con dâu. “Ưm, um um um.”

“Cũng không cần phải kỹ quá như thế đâu.”

Cô ta nhìn xuống sàn nhà một lúc, rồi cuối cùng đáp: “Phòng bẩn hơn ta nghĩ nhỉ”

Chính cô ăn bánh tôm làm rơi vãi lung tung chứ ai. “Giờ ta có thể nhìn rõ mặt hơn”

Cô ta dùng đầu ngón tay của cả hai bàn tay để nâng gọng kính, nhìn mặt tôi chằm chằm. Dù nhìn qua cặp kính cận, nhưng quả nhiên mắt của Ryu vẫn to thật. Tôi giơ tay lên che mặt như ngôi sao Hollywood né ánh đèn flash của những tay săn ảnh.

“Cô không cần phải nhìn tôi cũng được.”

“Ô, lợn cợn nhỉ”

“Đó là lỗ chân lông. Cô cũng... À không, có khi cô ta không có lỗ chân lông cũng nên. Da Ryu mướt mịn trơn láng. Kể cả khi ở dạng người, cô ta hẳn cũng không thuộc loài động vật có vú.

“Thôi bỏ đi, mau thử món mì spaghetti này.”

“Ngươi ăn trước đi”

“Thôi, tôi uống bia trước đã.”

Nói chính xác thì là bia không cồn. Tôi cố không uống rượu bia trước mặt Ryu. Vì tôi không muốn say xỉn rồi nói những câu như “tôi muốn chết”, để rồi lại bị cô ta bóp cổ.

Dấu tay của Ryu in hằn trên cổ tôi đến tận ba ngày.

Ryu cầm đĩa lên, gí sát mũi ngửi.

“Ngươi bỏ độc vào đây à?”

"Hả?"

“Ta làm phiền ngươi quá à?”

“Thôi thôi được rồi. Tôi ăn trước là được chứ gì?”

Qua đôi mắt kính, cô ta lạnh lùng quan sát tôi húp mì lên và nuốt xuống họng, như một nhà khoa học đang theo dõi kết quả thí nghiệm.

“Ứm” Tôi đánh rơi dĩa, hai tay ôm lấy cổ họng. “Um um úmmmm.”

“Sao thế?”

“Ư òaaaaaaa. Tôi cào cổ, lưỡi lè ra khỏi miệng.”

Ryu hét lên. “Piiiiiiiii...”

Lần đầu tiên tôi nghe thấy âm thanh như vậy. Nghe như tiếng chim ré lên chứ không phải tiếng cá nữa.

"U òaaaaaaaaa..."

"Piii, piiiiiiiiiii..."

“Ư oaaa, ngon hết sẩy. Món này đúng là tuyệt vời!!!!”

Từ điệu bộ thè lưỡi như sắp chết, tôi đổi sang lè lưỡi trêu ngươi Ryu – vẫn đang tiếp tục hét váng lên: Bốp!

Một bạt tai thẳng thừng cáu kỉnh.

“Đauu. Đùa thôi. Tôi chỉ đùa chút thôi mà”

“Ngưng làm trò kỳ cục đi!”

Tay xoa má, tôi cười ranh mãnh với cô ta:

“Thế nếu là thật thì sao?”

Tôi dừng khựng lại, không cười nữa. Chẳng hiểu từ lúc nào, đôi mắt lúc nào cũng có vẻ ươn ướt của cô ta đã trở nên ướt hơn bình thường. Có vẻ như tôi đã khiến cô ta nhớ lại một chuyện tồi tệ gì đó từng xảy ra rất lâu về trước.

“... Xin lỗi. Tôi sai rồi.”

“Đừng có cười nữa. Ngươi đã bao giờ chết thật đâu” Ryu đưa mì vào miệng ăn từng chút từng chút, như cá vàng nuốt mồi.

Tôi đã ăn xong phần của mình và đang vừa uống nốt chai bia không cồn vừa thơ thẩn xem ti vi. Đó là bộ phim trinh thám thời lượng 2 tiếng đồng hồ dù ngay từ đầu phim đã rõ ai là thủ phạm.

Bữa tối tiếp diễn trong yên tĩnh. Đây là khoảng thời gian tôi luôn muốn. Chuyện công ty thế nào cũng được, chẳng đáng bận tâm – nếu tôi nhận ra điều này sớm hơn một chút thôi thì có lẽ tôi đã có thể dành khoảng thời gian này bên A. Ít nhất là vào cuối tuần, đáng lẽ ra tôi đã có thể nấu cho cô ấy ăn như này, và đáng lẽ ra cô ấy đã có thể ăn những món này. Hầy... Ayu. Thôi chết. Tôi lỡ nói đầy đủ tên cô ấy rồi.

Cuối cùng tôi hỏi Ryu – đang ở ngay bên cạnh:

“Cô thấy mùi vị thế nào?”

“Lần này khác.”

“Nó không giống món ăn ở ngoài hàng đâu.”

“Không đủ độ cay nhỉ.”

Hóa ra cô ta ăn được cay sao.

“Mềm quá nữa.”

Chán ghê. Tiếc quá đi mất.

Lượng mì trên đĩa Ryu mãi không giảm đi là mấy. Cô ta mút từng sợi mì như cá ăn giun đất vậy, ngoài ra cũng bị phân tán tư tưởng vì vừa ăn vừa xem ti vi nữa.

“Cô thích xem ti vi hả?”

“Ừa, sắp biết được ai là thủ phạm rồi.”

“Vậy hả?”

Tôi biết từ đầu phim rồi. Đầu phim, vụ giết người xảy ra và thủ phạm đã lộ mặt từ trước. Những người duy nhất không biết thủ phạm là ai chỉ có các thám tử trong phim và Ryu thôi.

“Mà nhân tiện thì thủ phạm là gì?”

“Là người làm việc xấu. Trong bộ phim này, chính là kẻ giết người đó.”

“Thế giết người là việc xấu hả?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi phải giải thích cẩn thận cho cô ta nghe mới được. Nếu không sẽ phải sống chung với một kẻ sẵn sàng giết người mất. Nhưng, nói thế nào bây giờ nhỉ?

“Ờ thì... khi người ta chết, là chấm hết luôn. Dù có những người vẫn lưu lại thế giới này một thời gian. Vậy nên, giết chết một người là lấy đi tất cả mọi thứ trong cuộc đời của người đó.”

“Đầu thai sống lại là được mà.”

Cô ta nói với vẻ mặt tỉnh bơ. Hẳn Ryu thật sự có thể làm được điều đó.

Dạo này tôi tra cứu từ “dii” mà Ryu từng nói mãi. Có cảm giác tôi đã từng nghe thấy nó ở đâu đó. Nhưng tìm trên mạng mãi chẳng thấy đâu cả.

Hôm qua, trong lúc xem lướt cuốn Kim Ngư Truyện, tôi cuối cùng cũng tìm ra. Đó là từ xuất hiện ở phần “lịch sử của cá vàng” đầu sách. “Di” là từ tiếng Trung chỉ chi “cá diếc”. Nó được cho là tổ tiên của cá vàng.

Phải chăng điều này có nghĩa là Ryu đã tồn tại từ thuở sơ khai trong lịch sử của cá vàng, tức khoảng 1.700 năm về trước?

Thật vi diệu. Đầu tôi chắc không đủ chỗ cho thêm một câu hỏi nữa mất thôi. Vậy nên từ giờ, để không bị quá tải thông tin, tôi thủ thân biện pháp ứng phó với những tình huống ngoài sức tưởng tượng.

Đó là: Không nghĩ quá nhiều.

Đây là điều quan trọng hàng đầu.

Tôi sẽ chỉ tin tưởng những gì xảy ra trước mắt mà bản thân có thể lý giải được.

Trong trường hợp này, thì là hóa thân của một con cá vàng – có vẻ đã sống rất rất lâu – đang ngồi trong phòng tôi, cặm cụi ăn mì Ý bỏ thêm ớt vì không đủ cay và trợn tròn mắt xem cảnh hành động kịch tính vừa bắt đầu trên ti vi.

Theo cuốn Kim Ngư Truyện, tuổi thọ của cá vàng thực tế ngắn hơn người ta vẫn tưởng.

Thật đáng buồn là tuổi thọ của cá vàng không dài. Có nhiều giả thiết về việc cá vàng sống được bao lâu: “khoảng 7, 8 năm”, hay “khoảng 10-15 năm”, nhưng đó đều là những trường hợp sống trọn vòng đời tự nhiên.

Có nhiều trường hợp không được sống trong điều kiện môi trường lý tưởng và chết non, hoặc sống qua những năm tuổi non nớt nhưng chỉ được 3, 4 năm thì chết vì bệnh. Nhìn chung thì loại cá vàng Ryukin thân hình chum, cá vàng mắt lồi, cá vàng Ranchuu* có tuổi thọ ngắn hơn cá vàng Nhật Bản. Tuy nhiên, tuổi thọ của cá vàng không như tuổi thọ của con người. Một số con cá được thả ra sông, hồ, có thể phát triển đến cỡ cực đại, trở thành những “lão cả” hơn 30, 40 năm tuổi.

“Người bình thường không thể đầu thai chuyển kiếp đâu.”

“Vậy sao?”

“Ừa, người ta chỉ sống có một lần thôi”

Tôi tiếp tục nói với Ryu – có vẻ đang không hiểu lắm. “Tôi nói cô nhớ kỹ này. Tôi không thật sự muốn chết. Chết là mất hết tất cả. Những người thật sự muốn chết không nói ra câu muốn chết một cách nhẹ tênh, dễ dàng vậy đâu.

Cô ta không nghe thấy câu đó. Ryu đang dán mắt vào cảnh thám tử chỉ ra thủ phạm trên vách đá. Có vẻ như cô ta kinh hãi “vách đá” hay gì đó, nên vừa lấy ống tay áo che mặt vừa dõi theo diễn biến phim. Thôi sao cũng được. Dù gì đó chỉ là câu tôi muốn nói cho chính mình nghe.

“Ồ, quả nhiên là gã này. Hắn đã bóp cổ người phụ nữ. Ta cũng đã nghĩ thế.”

Ryu hếch mũi lên đầy tự ái.

“Đấy, cô thấy không. Nếu làm việc xấu sẽ bị bắt” “Sao thám tử không đẩy gã kia xuống vách đá nhỉ?”

Chẳng biết cô ta hiểu được đến đâu nhỉ. Đợi đến hết danh đề cuối phim, tôi nói với cô ta:

“Cô hãy thề là không bao giờ bóp cổ tôi nữa đi!”

Dù đã hết phim, Ryu vẫn không rời mắt khỏi màn hình ti vi. Lần này cô ta mải mê xem quảng cáo điện thoại di động dựa trên chuyện yêu xa.

“Anh sẽ không bao giờ xa em nữa.”

“Thật chứ?”

“Lúc nào em cũng sẽ ở trong trái tim anh.”

Dù vẫn đang chăm chăm xem ti vi, nhưng cô ta vẫn trả lời tử tế. Chẳng khác gì một bé con. Chắc sẽ không có chuyện bị cô ta giết đâu nhỉ, nỗi lo lắng nghiêm túc của tôi trở nên thật ngớ ngẩn.

Tôi đang rửa bát trong bếp thì nghe có tiếng Ryu - vẫn ngồi xem đủ kênh linh tinh – kêu lên:

"Woaaaaaa!"

“Sao thế?”

Cặp kính mắt đã trễ xuống, và cô ta đang dán mắt vào màn hình ti vi cách có 30 cm.

"Ô, woaa!"

Ti vi đang chiếu một con cá lạ lùng.

Nó đen sì, không có vây lưng, vây đuôi ngắn ngủn, thậm chí vây bụng, vây ngực cũng nhỏ xíu đến kỳ cục. Thân nó có hình dạng như một cuộn rơm, đầu thì chi chít những cục u như hạt xốp, còn mặt thì tròn như mặt người.

Khi ống kính lia rộng ra, hóa ra trong mỗi tô màu trắng lớn là một con cá. Ở những tô khác có những con cá khác đang tung tăng bơi lội, màu đỏ có, lốm đốm nửa đỏ nửa trắng cũng có nốt. Chúng là cá vàng.

Nữ phóng viên bắt đầu giới thiệu như để trả lời thắc mắc của tôi.

“Đây là hội trường buổi triển lãm cá vàng Ranchuu. Phong tục bình phẩm, đánh giá cá vàng Ranchuu đã có từ ngày xưa, khi thậm chí còn chưa có bể cá, người ta chú trọng vào vẻ đẹp và độ độc đáo của con cá khi quan sát từ bên trên”

Ranchuu. Tôi từng nghe đến cái tên này. Có lẽ từng thấy một, hai lần gì đó rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nghe giới thiệu về Ranchuu và nhìn thấy cảnh nó bơi lội trong nước.

“Ranchuu là một giống cá vàng du nhập từ Trung Quốc và nhân giống tại Nhật Bản vào thời Edo. Lý do nó còn được gọi là vua của các loại cá vàng, hòn ngọc biết bơi... là vì giá một con có thể lên tới hàng triệu yên.

Đâu ra mà “hòn ngọc” nhỉ. Dù phóng viên rú rít lên rằng nó “Đáng yêu quá điii”, nhưng tôi thấy trông nó cứ ghê rợn thế nào ấy. Dù là con màu đen lúc đầu, hay con màu đỏ đang được chiếu, từ trên nhìn xuống trông nó cứ như một con sâu róm múp míp vậy.

Con người thật ngạo mạn. Thay đổi hình dáng của những sinh vật sống theo ý thích của mình. Tôi nghĩ khi nhìn Ryu đang chăm chú xem ti vi. Làm cá vàng cũng vất vả nhỉ.

Máy quay lại chĩa về phía con Ranchuu màu đen.

“Đây là Ranchuu đen – vô cùng hiếm thấy trong số tất cả các loại Ranchuu”

“Ồ oaaa!” Ryu lại thốt lên.

“Sao lại thế này nhỉ”

Ryu nâng kính lên, lầm bầm:

“Giống quá.”

"Cá quen của cô hả?” Từng gặp nhau ở một bể cá vàng nào đó?

“Cấm cười!” Ryu vung tay áo.

“Ối!” Tôi cảnh giác bật lùi lại.

Nhưng Ryu chỉ giơ ngón tay ra. Chẳng hiểu từ lúc nào cô ta đã học được cách giơ ngón giữa ra dấu hiệu “cút đi”. Mặc dù giơ ngược – quay lòng bàn tay ngược về phía tôi.

“Không phải cá. Là người. Ta nhớ gương mặt của con cá đen đúa xấu xí này.”

... Ý cô là nó giống một người nào đó?”

“Ừa”

“Đâu nào, đây là cá mà.”

“Ta biết. Mặt con cá này gợi ta nhớ đến một người mà ta biết”

“Ai cơ?”

“Vấn đề là, ta không nhớ đó là ai.” Cô ta lắc đầu buồn bã, chỉ vào màn hình ti vi. “Nhưng mà, nếu đến đây có lẽ sẽ biết”

“Không được. Vì đây là ghi hình phát lại mà”

“Lúc trước người ta nói là sự kiện hôm nay”

Trời ạ...

“Để tôi kiểm tra thử nhé”

Tôi gõ “Buổi triển lãm cá vàng Ranchuu” vào điện thoại tra cứu thử. Chỉ xem thử xem thế nào thôi. Những buổi triển lãm cá vàng được tổ chức ở khắp mọi nơi trên toàn quốc.

Tôi không biết có Ranchuu đen hay không, nhưng triển lãm cá vàng bình thường thì gần Tokyo cũng có tổ chức đấy. Ngày gần nhất là Chủ nhật tuần này.”

“Thể thì đi thôi.” Ryu nhảy lên nhảy xuống như trong quảng cáo bia lúa mạch.

“Nhưng chúng ta sẽ phải ở ngoài trời rất lâu”

Lần trước chúng tôi ra ngoài chỉ được khoảng tầm một tiếng. Địa điểm tổ chức triển lãm ở Tokyo, nhưng cũng khá xa chỗ này. Đi đến nơi đã phải mất đến một tiếng rồi.

“Ta sẽ tập. Tập đi ra ngoài.”

Chắc là cô ta học từ “tập” trong bộ phim lúc nãy. Nhân vật chính – anh thám tử, luôn bận rộn làm việc, nên bị con trai trách móc. “Bố, bố đã hứa sẽ giúp con tập bóng đá mà”

Hai Chủ nhật liên tiếp tôi đều nghỉ ở nhà. Đó là điều hiển nhiên, là quyền lợi tối thiểu của người lao động, nhưng ở công ty thương mại Memorial thì là “hành vi đi ngược lại tinh thần đội nhóm”. Nếu tôi nói muốn nghỉ tiếp tuần tới, hẳn trưởng nhóm sẽ nổi điên lên mất.

“Đã hứa rồi mà”

Không, tôi có hứa gì đâu.”

“Thế, ta đi nhỉ?”

“Ô, được sao?”

“Ừa, tôi sẽ cố xoay xở.”

Thứ Sáu ngày mai, tôi sẽ kiếm thêm một, hai cái hợp đồng nữa. Nếu được thì chắc màn nhiếc móc của trưởng phòng sẽ bớt đi một chút.

Ryu ngước khuôn mặt đeo kính nhưng kính đã trễ xuống mũi lên nhìn tôi:

“Em yêu anh.”

"Hả?"

Cô ta ngước nhìn tôi.

“Em yêu anh. Chúng ta được kết nối với nhau. Sẽ mãi mãi bên nhau”

“Á à”, ra vậy. Là lời thoại trong quảng cáo điện thoại di động lúc nãy đây mà.

“Không có gì.”

Dù biết cô ta chỉ bắt chước quảng cáo, nhưng tôi vẫn thấy vui. Đó là những điều tôi nghĩ sẽ chẳng ai nói với mình trong thời gian này.

Thứ Sáu. Khi tôi trở về văn phòng với hộp cơm thịt heo chiên xù mua ở cửa hàng tiện lợi, thì thấy không khí xung quanh khác hẳn.

Sự căng thẳng tràn ngập khắp văn phòng. Thường thì những nhân viên bán hàng chưa đạt được chỉ tiêu sẽ tiếp tục làm T.O sau giờ nghỉ trưa, nhưng chẳng hiểu sao hôm này tất cả mọi người vẫn tiếp tục gọi điện. Chưa kể cách chào hàng hung hăng quyết liệt bất thường.

Tôi băn khoăn nghĩ phải chăng trưởng nhóm ra lệnh cho mọi người “hăng máu lên, nhưng hắn ta cũng đang cầm điện thoại làm T.O. Trưởng phòng bình thường vẫn nghỉ trưa tận một tiếng rưỡi, đi ăn ở nhà hàng xa tít tắp, giờ cũng đang ngồi ở bàn, nhìn biểu cảm thì thấy ông ta đang làm việc tử tế chứ không phải giao dịch qua mạng.

Tôi hiểu rồi.

Giám đốc đến.

Những chuyến ghé thăm của giám đốc từ trụ sở chính ở Nagano thường bất ngờ, không có thông báo trước, nhưng hay rơi vào thứ Sáu. Vì tối ông ta sẽ đi uống ở club mà cô bồ đặt trước, ngủ lại căn nhà đã mua cho cô ta, rồi thứ Bảy, Chủ nhật club đóng cửa thì đi đánh gôn hoặc du lịch suối nước nóng.

Công ty thương mại Memorial ngoài mặt nói nhân viên được nghỉ thứ Bảy, Chủ nhật, không phải vì không có cửa hàng phân phối, cũng không phải vì nhắm đến đối tượng khách hàng là người cao tuổi – khả năng cao sẽ chỉ có một mình ở nhà vào ngày thường (dù cũng hơi đúng), mà là vì lịch trình cuối tuần của giám đốc.

Không biết giám đốc đâu rồi nhỉ. Ở phòng họp à. Có một tờ giấy trên bàn làm việc – nơi tôi định đặt hộp cơm xuống. Đó là một trang cắt ra từ báo. Trong bức ảnh đi kèm bài báo, giám đốc đang nhe răng cười nhăn nhở như thể muốn hù dọa người đọc.

Cái gì đây?

Trước khi tôi kịp cầm lên, trưởng phòng đã gầm ghè trưng ra biểu cảm: “Đây không phải lúc ăn với chả uống. Mau cầm điện thoại lên đi.”

Biết rồi, khổ lắm. Nhưng trước tiên tôi phải đi tiểu cái đã. Đã nhịn mãi từ lúc ra khỏi cửa hàng tiện lợi rồi. Tôi chạy vào nhà vệ sinh cuối hàng lang.

Vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy một bóng người đẫy đà mặc vest đen ở phía cuối hai bồn tiểu. Ôi trời. Ở đây sao. Giờ tôi không thể đóng cửa chuồn đi được nữa rồi. Tôi cúi chào giám đốc – người vừa quay cái cổ béo ú lại nhìn, rồi đến đứng ở bồn tiểu bên cạnh.

“Cậu tên gì?”

Ông ta đột nhiên hỏi. Năm ngoái, lúc tôi được phỏng vấn xét vào làm, giám đốc cũng ngồi đó, nhưng có vẻ ông ta không nhớ.

“Tôi là Ezawa a.”

Lúc nhìn hồ sơ xin việc của tôi, ông ta có nói: “Quê ở Nagasaki hả? Ta cũng thế. Dân Nagasaki toàn người tốt cả, nhỉ.”

“Ồ. Ezawa – người có thành tích doanh số đứng thứ 3 hả. Ta thích những người được việc.”

Giám đốc rung thân hình mập mạp, kéo khóa quần lên rồi đi tới chỗ bồn rửa tay. Tôi căng thẳng đến mức tiểu mãi không được, giờ mới xong.

“Cậu đã nghe chưa?”

Tôi dừng khựng lại.

“Có... có chuyện gì ạ?”

“Chậc!” Ông ta tặc lưỡi. Ôi thôi xong. Tôi liếc qua chỗ bồn rửa tay, giám đốc đang rửa tay và mặt mũi như thể da ông ta khô quá, cần phải tưới đẫm nước lên tận đỉnh đầu. Tôi không nghĩ ở độ tuổi này rồi mà ông ta còn đến thẩm mỹ viện làm rám da, nhưng khuôn mặt phản chiếu trên gương kia cháy nắng đen thui. Tôi vội đánh ánh mắt đi chỗ khác khi ông ta nhìn về phía tôi qua gương.

“Chuyện chi nhánh mới”

“Tôi chưa nghe ạ.

“Chậc.”

“Tôi xin lỗi”

“Cậu đi không?”

“Ơ... đi... sang chi nhánh mới ấy ạ?” Cảm giác như lại sắp bị chặc lưỡi lần nữa, tôi vội vàng trả lời cho có: “Tôi đang suy nghĩ ạ.”

Tôi còn chưa biết chi nhánh mới ở đâu.

Khi tôi trở về văn phòng, không thấy giám đốc, trưởng nhóm hay trưởng phòng đâu cả, cửa phòng họp thì đang đóng. Tôi cầm tờ báo lên.

Đó là báo địa phương của Nagasaki. Trông thì to vì được phóng lên khổ giấy lớn, nhưng nội dung bài báo thì không dài lắm.

Tiêu đề là: “Doanh nghiệp trở về: Tri ân quê hương Nagasaki.”

Dưới dòng tiêu đề là mặt giám đốc, rồi đến tên và chức danh.

“Ngài Hayashi Yashuaki – Giám đốc - Đại diện Hội đồng Quản trị Công ty Thương mại Memorial”