Chương 11
Khi tàu bắt đầu chạy, Ryu há khuôn miệng nhỏ mọng, tròn miệng thở ra như Khi xíu với bờ môi thể đang thổi bong bóng.
“Ngôi nhà đang di chuyển.”
“Cô nên bám chặt vào tay vịn.”
“Cây cối đang di chuyển.”
“Tay vịn là cái vòng này, cô... với đến được nhỉ”
Chúng tôi đang đứng gần cửa. Ryu dán mắt vào ô cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, nhưng cô ta không lại gần đó vì trông như đang đứng ở vách đá vậy, thay vào đó, cô ta bám chặt vào người tôi... ờm, chính xác thì bám chặt quai cái túi thể thao tôi đang đeo trên vai.
“Sông kìa. Kia là sông phải không?”
Rõ ràng cô ta vô cùng ngạc nhiên, nhưng có lẽ thấy xấu hổ nếu bị người khác phát hiện ra, nên cố gắng giữ nguyên tông giọng, không đổi biểu cảm. Ryu vừa ngắm cảnh vật chạy qua trước mắt vừa giậm giậm chân, miệng không ngừng thốt lên “hô ô ô ô ô ô... khe khẽ.
Tôi dùng cả hai tay tóm quai túi xách để nó không bị tụt khỏi vai. Vì nặng quá. Bên trong là một chai nhựa để Ryu dùng trong tình huống khẩn cấp. Chai 4 lít đựng rượu shochu này tôi nhặt từ bãi tập kết rác của tòa nhà. Quả nhiên nên dùng ba lô thì hơn. Tới lúc nhìn thấy tòa tháp cao tầng ngoài cửa sổ thì dường như không nhịn nổi nữa, cô ta loạng choạng tiến lại gần, dang cả hai tay bám lấy ô cửa sổ. Chiếc mũ bóng chày màu đen bị xoay ngang ra.
"Ôii, ôiiii!"
Cô ta như đứa trẻ mẫu giáo được đi chơi xa vậy, làm hành khách ngồi gần đó liếc nhìn. Tôi bước lại gần Ryu, đóng vai anh bạn trai để mắt trông coi cô người yêu hồn nhiên quá đỗi của mình.
“Lâu lắm mới đi tàu điện nhỉ.”
“Đây là lần đầu tiên tôi đi cái này.”
Tôi đã dặn không được nói to rồi mà.
“Hỏa xa thì từng đi rồi.”
“Hỏa xa?” Là cái gì vậy trời.
“Cái này có nhả khói ra không?”
Tôi hy vọng mọi người xung quanh không ai nghe thấy. Nhưng Ryu đang mặc áo phông đỏ, không nói những câu ngô nghê cũng đã đủ gây chú ý rồi.
Hôm qua, sau khi tập ra ngoài, chúng tôi đã đến cửa hàng bán đồ jeans cách đó 15 phút đi bộ để mua vài bộ đồ. Ryu phân vân giữa một cái áo phông có hình in trên nền đỏ và một cái áo đỏ chữ vàng, mặt nhăn mày nhó nghĩ mãi không chọn được. Hẳn màu đỏ không phải màu đồng phục của cá vàng, mà chỉ là cô ta thích màu này thôi.
“Màu đỏ đẹp. Là màu của lễ lạt, điềm lành”
Lúc Ryu đứng trước gương ướm cái áo phông lên người, thì khuôn mặt cô ta càng lúc càng trắng bợt ra.
“... Cho ta nước”
Tôi vội vàng vơ lấy cái áo phông với dòng chữ vàng và một chiếc quần jeans xanh cỡ XS chưa kịp thử hay chỉnh gấu, nhanh nhanh chóng chóng ra quầy thanh toán rồi đi về nhà. Vừa mở cửa thì Ryu đang thở hổn hển phía sau đã biến mất tăm, trở lại làm Ryukin bởi trong bể cá đặt trên bàn ăn.
Từ trước khi rời khỏi nhà, Ryu đã lầm bầm phàn nàn. Cô ta nhìn chiếc chiếc áo phông trong gương và kéo vạt áo xuống để xem dòng chữ tiếng Anh “To the last drop of my blood” trước ngực. Thậm chí bây giờ cô ta cũng đang nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu mờ mờ trên kính cửa sổ.
“Đáng lẽ nên lấy cái có hình con quái vật kia.”
“Nhưng mà, cái đó có hình con mèo mà. Chẳng phải cô ghét mèo sao.”
“Không, là hình hổ mà. Hổ thì được. Hổ là con thú mang điềm lành”
Tôi thì thế nào cũng được. Không biết Ryu có ổn không nhỉ. Bây giờ thì có vẻ vẫn khỏe. Trông thì có vẻ khỏe. Chẳng biết từ lúc nào, hay bàn tay đang bám lấy cửa sổ của cô ta đã quặp vào như móng vuốt.
“Cô ổn không?”
“À à, con hổ, con hổ.”
Tôi xem giờ trên điện thoại. Từ nhà đến ga gần nhất đi bộ mất khoảng dưới 10 phút, nhưng vì Ryu dừng lại ở mỗi cửa hàng có ô kính trưng bày sản phẩm để săm soi cái áo phông và quần jeans đã xắn ống lên, than ngắn thở dài mãi nên mất gần gấp đôi thời gian, làm lỡ mất một chuyến tàu.
Đã 30 phút trôi qua. Hôm nay lại là một ngày nóng nực. Để tránh nắng nóng giữa trưa, và vì Ryu cứ giục, chúng tôi rời nhà vào đầu giờ chiều. Tôi hy vọng ít nhất cô ta có thể trụ được qua thời gian đi tàu.
Cuối cùng tàu cũng đến ga cuối ở điểm trung chuyển. Tại ngã tư đông đúc huyện náo dưới chân cầu vượt, Ryu lại thích thú thốt lên: “Ôi ôi, người bé tí. Như bầy côn trùng ấy.”
Một chiều Chủ nhật, ga cuối đông nghịt người. Ryu như con cá vàng bị ném vào giữa dòng nước xiết. Cô ta đâm thẳng vào một người đàn ông đang vội vã tiến đến, bật ngửa ra như con cá ngựa bị mổ banh. Trong lúc đang quay vòng vòng giữa đám đông, chúng tôi bị dạt sang hai bên bởi một gia đình từ phía sau chen tới. Đường đến sân ga nối tiếp còn xa.
“Đông người ghê. Hôm nay là ngày hội à?”
“Vì hôm nay là Chủ nhật đấy.”
Tối thứ Sáu hôm kia, tôi làm việc chăm chỉ hơn hẳn mọi khi, vì Chủ nhật sẽ đưa Ryu đi triển lãm cá vàng. Tôi đã đi hết mọi nhà trong danh sách người mới mất được phân, quyết không bỏ cuộc kể cả sau khi bị từ chối, vùi dập, thậm chí chiều tối đã tự mò đến nghĩa trang Unohara. Tôi định dùng đến cách “nhờ người chết hỗ trợ”.
Vừa đến ga gần nghĩa trang nhất, thì điện thoại tôi rung. Đó là ông lão tôi đã chỉ cách chuẩn bị cho lễ Shinbon. Nghe giọng ông khàn khàn, có vẻ gắt gỏng, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị báo hủy hợp đồng, nhưng hóa ra không phải.
“Ta có người quen muốn mua ban thờ mới, bây giờ cậu qua được không?”
Đây là hợp đồng thứ 6 tôi ký được trong tuần này.
Lúc tôi về đến công ty thì đã quá 9 giờ tối. Cứ đinh ninh rằng trưởng nhóm vẫn đang tháp tùng giám đốc đi nhậu, nhưng hắn đã trở lại bàn làm việc rồi. Thế mà tôi đã định viết chữ “Vắng” lên cái bảng trắng rồi đi về.
“Ừm, thứ Bảy, Chủ nhật này tôi xin phép nghỉ”
Sau khi nói với trưởng nhóm câu ấy, tôi lùi lại một bước để không bị nước bọt văng trúng khi hắn quát lên.
“Hả, mày vừa nói gì?”
Trưởng nhóm quay ngắt đầu lại. Tôi lùi lại thêm nửa bước nữa.
“Ừm... tôi xin nghỉ, mỗi ngày Chủ nhật thôi cũng được.”
“Hả, sao thế?”
Lại hỏi nữa. Tôi nghĩ hẳn đây là cách mỉa mai mới. Nhưng trưởng nhóm chỉ chớp mắt ngơ ngẩn nhìn tôi. Hắn thật sự không nghe thấy tôi vừa nói gì.
Dù không uống rượu nhưng mặt hắn vẫn đỏ gay. Mắt thì trống rỗng thẫn thờ.
“À à, nghỉ, nghỉ hả. Cả thứ Bảy, cả Chủ nhật. Không phải tức giận. Cũng không phải say rượu.
Tay chống cằm, hắn nói vào khoảng không trước mặt mà không nhìn tôi.
“Chắc tao cũng nghỉ. Cứ cắm đầu cắm cổ làm việc suốt. Tao ấy mà, đời sống cá nhân cũng chẳng có”
Chắc chuyện gì đó đã xảy ra. Có vẻ như tâm trí hắn chẳng còn ở đây nữa. Nhưng dù sao thì, đó là lý do tôi có được những hai ngày nghỉ.
Điều thật sự đắng lòng là ánh mắt của đồng nghiệp. Ai cũng nhìn tôi như muốn nói, “Sao lúc nào cũng là mày đòi nghỉ vậy?” Mặt họ đang hiện rõ câu, “Mày biết là ở công ty này không có chuyện nghỉ ngơi mà.”
Biết chứ. Nếu mấy người phàn nàn về chuyện đó thì cũng nghỉ đi. Chính cái tâm lý “lo sợ không biết mình có hành xử giống với mọi người không” ấy là thứ các doanh nghiệp đen lợi dụng đó.
Họ vào công ty dù biết là không ổn, vì sợ thất nghiệp hoặc bị giáng chức. Trước đây ít lâu thôi tôi cũng sống luẩn quẩn trong những suy nghĩ y hệt, nên tôi hiểu rất rõ điều đó.
Ông lão giới thiệu người bạn hàng xóm với tôi đã nói: “Trông cậu có sức sống hơn hẳn nhỉ. Ngày trước trông cậu như thể bị vong theo vậy. Cậu đang sống tốt đấy. Đến lúc phải đi thì sẽ đi thôi. Nhưng số chưa tận thì dẫu có làm sao cũng vẫn qua được, thường thì thế, nhỉ”
Không sao. Dù có bị người ở công ty lườm nguýt, dù có bị ghét bỏ, nói xấu sau lưng, tôi cũng chẳng chết được.
Tôi tụng niệm trong đầu điều đó rồi chào mọi người xung quanh.
“Tôi xin phép về trước. Chỉ có tôi đi về nơi khác.”
Đến sân ga chuyển tiếp, tôi quay lại thì Ryu đã biến mất. Thôi chết. Cô ta lạc rồi. Ở đâu nhỉ
Cái áo đỏ nổi bần bật đúng là một sự lựa chọn đúng đắn. Tôi thấy một cái bóng đỏ giữa đám đông trước cửa soát vé. Ryu đang lẽo đẽo đi theo một người đàn ông có dáng dấp giống tôi. Tôi bắt kịp và tóm lấy tay cô ta khi cô ta bị chặn lại ở cửa soát vé tự động.
“Đằng này cơ”
“Nhiều người quá. Giá mà có thể giãn bớt ra.”
“Gì cơ?”
“Ta nói là nhiều người quá.” Ryu nhìn lớp lớp người đang chen chúc đổ vào, khiến sảnh đợi của ga ngập tràn mùi mồ hôi chua loét đặc trưng của mùa hè và những âm thanh, giọng nói ồn áo bát nháo, bảo: “Hẳn có cả những 'người' không phải là 'người' nhỉ?”
“À à, mong cô đừng nói thế. Đây là lần đầu tiên tôi xuống ga cuối vào ngày nghỉ, kể từ khi “có thể nhìn thấy”.
Những nơi đông người thì cũng đông những “thứ” không phải người. Ngay đây có một ông lão hói đầu, đứng giữa nơi đông nghịt nhưng không hề va phải ai. Ông ta mặc đồ bệnh nhân, đi dép lê trong nhà, có một ống dẫn nối vào mũi và đang dựa vào giá truyền dịch có gắn bánh xe. Phía bên kia cửa soát vé, trước tháp đồng hồ là một người phụ nữ trẻ, chân trần đứng đó trong bộ váy trắng đẫm máu, mãi mãi đợi chờ một người sẽ chẳng bao giờ tới.
Tôi tự hỏi phải chăng mình sẽ tiếp tục thấy những người chết như thế này suốt phần đời còn lại. Sự quen thuộc là một thứ gì đó thật đáng sợ, dạo này doanh số bán hàng của tôi tăng, và đôi khi tôi nghĩ nếu chỉ tạm thời “thấy” thôi thì không sao, nhưng nếu nó tiếp diễn suốt phần đời còn lại của tôi, thì hơi, à không, thì rất có vấn đế đấy.
Mặc dù tôi đến đây vì tin lời Ryu, rằng nếu thấy con Ranchuu đen, có lẽ cô ta sẽ nhớ ra chuyện cũ, nhưng liệu có tiến triển gì cho tôi không đây. Tôi có nghĩ đến chuyện Ryu sẽ giải quyết được chuyện gì đó rồi rời khỏi chỗ tôi, và mọi chuyện sẽ trở lại bình thường như trước, nhưng có thật sẽ dễ dàng thể không?
“Này Ryu, có cách nào để không nhìn thấy người chết không?”
Ryu ngước nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy như thể mình mới là người lạc lối.
“Nhìn thấy thì không ổn à?”
“Ừa.”
“Vì sao?”
“Vì sao.” Sao nhỉ... Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời: “Vì không phân biệt được sống với chết”
Nhờ nhìn thấy được người chết, tôi cuối cùng cũng nhận ra “chết” không phải là cách giải thoát người ta khỏi những đau khổ trong cuộc sống, mà là đáy vực sâu thẳm nếu rơi xuống sẽ vĩnh viễn không thể trở về. Nhưng, nếu ngày ngày đều nhìn thấy cõi chết, thì sẽ mất đi nhận thức về lằn ranh giữa hai thế giới.
Tôi cứ ngỡ sẽ bị quẳng cho câu “ta không biết”, nhưng Ryu lại nhìn thẳng mặt tôi như thể tìm kiếm câu trả lời, và đáp: “Ta cũng có rất nhiều điều muốn biết.”
“Không biết gặp được con Ranchuu đen thì cô và tôi có tìm được câu trả lời không nhỉ”
“Đó cũng là một điều ta muốn biết.”
“Vậy hả?”
Tôi nắm tay phải Ryu để không bị tách ra nữa. Bàn tay cô ta có nhiệt lượng như nước, không lạnh mà cũng chẳng ấm.
Bốp!
Cô ta hất tay tôi ra bằng một cái đập vào lòng bàn tay.
“Đừng có động chạm dễ dàng như thế”
“Ơ?” Khi trước chính cô ta tự nắm tay tôi mà.
Ryu đan tay phải vào tay trái, nheo mắt lại. “Ta có hôn phu rồi.”
“Hôn phu?” Hẳn ý cô ta là chồng chưa cưới.
“Ai cơ?”
Cô ta mơ hồ nhìn tôi.
“Không quan trọng là ai”
Chẳng hiểu sao, tôi hơi bực, hỏi lại:
“Rốt cục là ai?”
Chẳng có ý nghĩa sâu xa gì. Chỉ là Ryu càng sớm nhớ ra danh tính của mình thì cuộc sống bình thường của tôi càng sớm trở lại, tôi chỉ mong thế thôi. Chỉ có vậy.
Đôi mắt mơ hồ của Ryu lại hướng về phía đám đông ngược xuôi khắp ngả phía sau.
“Ta quên rồi. Nếu biết đã không vất vả thế này.”
Dù Ryu bảo “không cần”, nhưng tôi nghĩ vẫn nên mua nước cho cô ta, nên vào cửa hàng tiện lợi trong ga. Khi tôi mở cửa tủ bày đồ uống, cô ta gí mũi lại gần ngửi từng chai nhựa, giống loài chó hơn là cá.
“Lấy (bia) lúa mạch đi.”
“Cái đó không được. Cô chọn nước đi.”
“Hừm, khó quá.”
Cô ta không thèm nhìn đến những chai nước ngoại nhập. Cuối cùng thì chọn một chai nước sản xuất nội địa, loại rẻ tiền.
“Cái này đi. Ta có thể ngửi thấy mùi rêu thoang thoảng”
Tôi lấy cho mình một chai nữa, tổng cộng mua bốn chai 500 ml. Vậy là cái túi đeo lại nặng thêm. 50 phút đã trôi qua. Từ đây đi bằng tàu điện mất thêm 20 phút nữa, đi bộ từ ga tính theo tốc độ của Ryu thì mất thêm khoảng 40 phút nữa để đến được đích.
“Này, vào không?”
“Vào... bảo hiểm ô tô... miễn phí thẩm định. Ten tèn ten."
“Không phải. Vào bình nước cơ.”
“Vào cùng không?”
“Tôi làm sao vào được”
“Thế thì ta cũng không cần đâu.”
Cô ta đang quen dần với việc ở bên ngoài rồi sao, tôi cứ ngỡ tối đa chỉ được một giờ, nhưng trông Ryu vẫn bình thường không biến sắc. Cô ta vừa lẩm bẩm hát ten tèn ten vừa lắc lắc ngón trỏ ý không cần.
“Thế cô cần đi toa lét không?”
Trong cuốn Kim Ngư Truyện có ghi: Tất nhiên cá vàng không chỉ đại tiện mà cũng tiểu tiện. Chúng đi trong nước nên không dễ nhận ra, nhưng chúng cũng có những nhu cầu không khác con người là mấy. Hãy lưu ý nguyên nhân làm sa sút chất lượng nước không chỉ có cho phân và thức ăn thừa.
“Ta lét...”
“Toa lét. Nhà vệ sinh. Ừm... nhà tiêu, nhà xí”
Trong lúc tôi đang liệt kê hết những từ cổ mà tôi biết, chẳng hiểu từ nào trúng mà cô ta đột ngột rùng mình.
“Ồ, quên mất. Ta phải đi đây”
“Cô biết cách đi không?”
“Cấm cười.”