Chương 12
Sáng nay, trong nhà tiêu, Okichi phát hiện căn bệnh giang mai Ryukyu*đã trở lại. Trên đùi trong nổi lên một cục u như miếng thạch konjac.*
Cô đã biết rõ sẽ có ngày này kể từ khi bị bán vào Nagasaki Maruyama năm 17 tuổi và bước chân qua cầu Omoikiri. Dẫu sao thì kỹ nữ chỉ “trưởng thành” khi cô ta đã kinh qua căn bệnh giang mai.
Nếu bị giang mai thì sẽ khó dính bầu. Những cô có bệnh giang mai toát ra dáng điệu u buồn rất thu hút khách. Ở kỹ viện, tất nhiên đó là điều đáng mừng.
Năm năm trước Okichi từng bị bệnh giang mai. Suốt một thời gian, cô có những vết mẩn đỏ lan khắp cơ thể, tóc rụng tả tơi, nhưng chẳng hiểu từ lúc nào lại khỏi.
Những kỹ nữ trẻ tin rằng bệnh giang mai có thể chữa được, nhưng Okichi đã ở Maruyama được bảy năm rồi nên biết rất rõ. Bệnh giang mai không khỏi được.
Cận vệ Thái Phu* – Okiku đã rụng mũi, mù mắt, phát điên rồi chết. Dù căn bệnh này có tạm thời khỏi, thì nó rồi cũng sẽ tái phát. Và nếu lần thứ hai bị nặng hơn, thì thời gian sẽ chẳng còn nhiều.
Ta chẳng nghĩ sẽ sống đến năm 40, 50 tuổi, nhưng ít nhất cũng mong đến hết tuổi nghề. Hết tuổi nghề thì sớm nhất cũng phải ba năm nữa. Bị mụ chủ kỹ viện tham lam bòn rút đủ thứ tiền trang phục, thuốc men như thế này, chắc chắn ba năm chẳng thể nào kiếm đủ.
Rời nhà tiêu, Okichi vừa cho con cá vàng Ryukin cô nuôi trong chiếc bình lớn có chân ở ngoài vườn ăn hạt kê vừa lẩm bẩm một mình:
“Mày cố sống cho khỏe mạnh nhé.”
Con Ryukin có bộ vây như thể xếp chồng ba lớp, dài thướt tha, tuyệt đẹp này là món quà một kỹ nữ sắp qua Hà Lan nhận được từ một người tóc đỏ.
Ở Maruyama, có cả những kỹ nữ phục vụ người nước ngoài, gọi là “đi khách Tàu”, “đi khách Hà Lan.”
Mặc dù họ ở cấp bậc thấp hơn trong kỹ viện này, nhưng những cô qua lại ở đảo Dejima* thì có vị thế hơn bọn Okichi nhiều.
Họ thường trở về với vô số đồ trang sức và đồ ăn hiếm lạ. Osome – người đi khách Hà Lan – vừa chết vì bệnh sốt rét vào mùa xuân năm nay, nên Okichi là người chăm sóc cho con cá vàng.
“Vì có lẽ ta chẳng thể chăm sóc cho mày tiếp được nữa”
Đây cũng là những lời dành cho bản thân trong một tương lai không xa.
“Chắc ta không thể để mày ở chỗ này nữa nhỉ.”
Chẳng mấy mà căn bệnh giang mai sẽ lan ra khắp cơ thể, và có khi mũi cũng sẽ bị rụng mất, nhưng nếu vậy thì sẽ được giải nghệ. Nếu là Thái Phu, có thể được đưa đến bệnh xá cũng nên, nhưng một người đến ngôi nhà để trở về cũng không có như Okichi, thì hoặc bị thả trôi sông hoặc bị bỏ mặc đến chết ở buồng đèn lồng.*
Đến lúc ra lồng gỗ*, tô son, đánh phấn trắng rồi bước vào ô cửa chấn song gỗ để đợi khách. Okichi nghĩ thầm. Mình cũng như con cá vàng. Bị nhốt ở nơi chật hẹp, phơi thân ra cho người ta nhòm ngó, làm đỏm cho khách đi qua ngắm nghía suốt hàng giờ. Nếu ngoại hình khá, sẽ được vớt ra và cho ăn thật đẫy. Nếu không lọt vào tầm mắt ai, sẽ bị bỏ rơi, chìm xuống đáy nước đen đặc.
Okichi luôn ra lồng gỗ trước và chiếm chỗ ngồi trước song gỗ gần mặt đường. Những kỹ nữ trẻ lúc nào cũng nói xấu sau lưng cô: “Gái già cố gắng nhỉ”
Cứ ngỡ chưa ai đến, nhưng đã có một người phụ nữ đứng ở góc lồng gỗ rồi. Không giống người mới trà trộn vào lắm. Cô ta mặc bộ y phục Trung Hoa thời nhà Đường màu đỏ. Khuôn mặt trắng sứ. Đôi mắt đen láy hút hồn. Đôi môi chúm chím đỏ thắm. Không như Okichi, cô ta có khả năng đạt danh hiệu Thái Phu.
Không hiểu vì lý do gì mà Okichi cảm thấy khuôn mặt của cô ta rất quen thuộc, trước khi buông lời khiển trách, Okichi cất tiếng hỏi:
“Này cô, ta từng gặp nhau ở đâu rồi?”
Người phụ nữ mặc y phục nhà Đường không trả lời mà ghé tai Okichi nói:
“Chết trong cô độc buồn lắm. Hãy để ai đó đi trước dẫn đường cho cổ.”
“Cô nói gì vậy? Rốt cuộc thì cô là ai?”
“Để cho người cô ghét nhất đi trước dẫn đường có được không?”
Người ta ghét nhất. Okichi thừ người nhìn ra xa xăm.
Khi nhìn lại, người phụ nữ kia đã biến mất tăm. Những chuyện kỳ lạ cũng có thể xảy ra ở đây. Phải chăng căn bệnh giang mai đã ăn vào đến đầu cô rồi?
Người ta ghét nhất.
Cô chỉ nghĩ tới một người. Không phải bà chủ nhà, cũng không phải bà chủ kỹ viện Okinu, mà là Hayashi Kendou. Hắn là gã thương buôn mang vẻ ngoài nho nhã như văn nhân và được phép mang họ* Tức Harimise – nơi có những chấn song gỗ, các kỹ nữ cấp thấp ngồi ở đây để cho khách xem mặt, lựa chọn. Hắn ta hẳn thừa mứa tiền của nhưng chẳng hiểu sao lại chọn Okichi thay vì đi với Thái Phu. Nghe đồn gốc gác hắn là người nhà Đường.
Hai năm trước, Okichi được bao nuôi. Người mua cô là ông chủ trẻ tuổi của tiệm bán bảo vật Trung Hoa - người cô cũng chẳng ưa gì. Nhưng tất nhiên, dù có là thân phận tì thiếp thì cô vẫn vui khi có được một gia đình như bao người phụ nữ bình thường. Hơn hết, có thể rời khỏi chốn này là một niềm hạnh phúc không tưởng.
Người phá hỏng chuyện đó là Hayashi Kendou. Kendou có quan hệ tốt với người nhà Đường. Hắn gây sức ép khiến người nhà Đường không buôn bán với ông chủ trẻ tuổi kia nữa, phá cửa tiệm của ông ta và khiến cả gia đình ông ta phải treo cổ. Hắn không bao giờ nói chuyện này với Okichi, nhưng ở kỹ viện, chuyện gì mà chẳng lộ ra.
Vào đêm sau, lúc Kendou đi qua lồng gỗ, Okichi cất giọng tán tỉnh khêu gợi hơn mọi khi:
“Ông chủ của em ơi”
“Gì thế?”
Trong số các khách làng chơi, có những người có cái thú phong lưu là ôm ấp kỹ nữ bị giang mai, nhưng Kendou thì khinh ghét căn bệnh này. Lúc quan hệ, hắn cũng bắt kỹ nữ lót giấy dâu tằm*vào chỗ ấy. Tất nhiên hắn không biết Okichi bị giang mai. Từ lúc bệnh tái phát, cô đã quyết tâm không hé miệng với ai về chuyện này.
“Dạo này em nhớ ông chủ da diết khôn nguôi. Xin ông hãy đến thăm em mỗi tối. Vì ông chủ, em sẵn sàng khắc tên ông lên cánh tay, cắt đứt ngón tay để thể hiện tấm lòng này. Nên xin ông chủ hãy viết lời thề nguyền với em”
Việc xăm tên, dùng dao nhỏ cắt ngón út và viết lời thề nguyền đều là những bằng chứng cho việc kết đôi vợ chồng trong kỹ viện. Kendou có gương mặt đen đúa với cục bướu xấu xí trên trán, hình như hắn chưa từng phải lòng một người phụ nữ nào. Những nghe những lời đó, gương mặt rắn đanh kia dần dần dãn ra.
“Đến thế cơ à. Được được, ta viết. Ta sẽ viết.”
“Bên em không có giấy dâu tằm. Ngài lượng thứ cho em nhé”
“Không sao cả, Riu à”
Riu là nghệ danh ở kỹ viện của Okichi – con gái một gia đình nhà nông xuất thân từ làng Nokubi, đảo Nozaki. Kendou quăng cốc rượu đi và túm lấy cô. Okichi rên lên sung sướng. Đúng vậy, ta là một con cá vàng. Với chút sinh mệnh còn lại, ta sẽ bơi lội trong làn nước vẩn đục của cái bể khổ này.
Vừa đón nhận cái mùi ghê tởm đáng ghét của Kendou, Okichi vừa ôm chặt cơ thể đen đúa, sau lưng cũng đầy u bướu của hắn. Để trút hết thứ bệnh giang mai trong người sang hắn.
“Ồ ồ, chưa gì đã lên đỉnh cực lạc rồi à?”
“Vâng, nhanh đi nào. Cả ngài cũng đi cùng em đi”