← Quay lại trang sách

Chương 13

Tôi và Ryu đến một thị trấn nhỏ trước, không có một quán McDonald’s hay Kentucky nào ở khu vực ngay trước ga tàu điện. Đi bộ dọc theo tuyến đường từ ga tàu, nghỉ một chút ở khu phố mua sắm, chúng tôi đến một khu dân cư. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã trông thấy một tấm băng rôn nền đỏ chữ trắng treo bên đường.

HỘI CHỢ TRIỂN LÃM, BÌNH BẦU VÀ TRAO GIẢI CÁ VÀNG MÙA HÈ

“Sắp đến nơi rồi”

Nghe tôi nói vậy, Ryu đang làm mặt lạnh liền giơ một tay lên, vẫy vẫy như cá ve vẩy vây ngực trong nước. “Sao thế?”

Vẫy vẫy. Vẫy vẫy vẫy.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đưa tay đây.”

Thế mà lúc trước cô ta bảo không được tùy tiện đụng chạm. Tôi nắm lấy bàn tay phải có vẻ như đang giơ ra cho tôi. Xem ra chỉ lúc này cô ta mới không vùng vằng giằng ra.

Hai chúng tôi tay nắm tay bước đi. Hôm nay Ryu đi đôi giày thể thao đế mềm mà tôi đã chuẩn bị. Đó là đôi cỡ nhỏ nhất cửa hàng, chỉ 23 cm, nhưng thế vẫn quá to đối với Ryu, mỗi bước cô ta đi lại phát ra tiếng kêu lộp bộp.

Đi qua những đoạn rào chắn đường cắm vô số cờ trang trí, chúng tôi thấy một rặng liễu lung lay trong gió phía cuối những dãy nhà. Đã đến công viên nơi diễn ra hội chợ triển lãm.

Cánh cổng vòm màu xanh nước biển trước lối vào có treo tên sự kiện, với phông chữ giống phông chữ trên những lá cờ trang trí. Nổi bật trên nền xanh nước biển ấy là những chấm đỏ và hình minh họa cá vàng theo phong cách Nihonga.*

“Đến nơi rồi.”

Tôi vừa nói thì Ryu đã bặm môi, bảo:

“Nước”

Tôi đưa cho cô ta chai nước khoáng, Ryu chỉ uống một ngụm rồi cởi cái mũ bóng chày ra, đổ hết chỗ còn lại lên đầu. Sau đó cô ta lấy cái kính lúc trước không đeo vì sợ bị tuột từ túi sau quần jeans ra.

Đâu đó trong những lùm cây, tiếng ve sầu râm ran kêu như đang thúc giục. Tôi quay sang Ryu:

“Được rồi, đi thôi.”

Ryu khẽ gật đầu:

“Đi”

Trên bản đồ Google không hiển thị tên công viên, nhưng nơi này rộng hơn tôi tưởng nhiều.

Lều bạt được căng rải rác khắp hội trường, phủ bóng râm dưới cái nắng giữa hè. Trên vòng xuyến hoa giữa trung tâm, cây xác pháo đang nở bung những chùm hoa đỏ rực như vệt máu.

Dưới một lều bạt nhỏ gần lối vào, có một quầy vớt cá vàng cho khách tham quan và một cửa hàng bán đồ chuyên dụng cho việc chăm nuôi cá vàng trông xịn xò khác thường. Lều bên cạnh hình như là khu vực chờ dành cho những người có phận sự liên quan, có nhiều đàn ông đang ngồi tán gẫu trên những chiếc ghế đơn giản được xếp thành vòng tròn. Tất cả bọn họ đều đang đi ủng và mặc đồ lao động. Họ trông giống người lao động hơn là nhân viên chạy sự kiện.

Hai bên trái phải vòng xuyến hoa là hai căn lều lớn. Một bên có dãy bàn trải dài tạo hình dạng như một dòng sông, trên đó bày vô vàn bồn nước to như bồn rửa mặt. Lều bên kia là những giá trưng bày với vô số bể cá được xếp thành hai tầng, trông hệt như khu vực bán ti vi ở cửa hàng điện máy. Mỗi chiếc bể cá to cỡ ti vi 28 inch. Không có nhiều khách xem triển lãm như tôi nghĩ.

Chúng tôi qua bên bày những bồn nước xem thử trước. Những chiếc bồn được sử dụng ở đây đều có màu trắng, và màu sắc của những con cá vàng bơi trong đó vô cùng rực rỡ, bắt mắt. Có những bồn nước chỉ chứa một con, nhưng cũng có những bồn chứa tận mấy con. Cá vàng không phải chỉ có màu đỏ, có những con màu vàng kim, đen tuyền, nửa trắng nửa đỏ, hoặc sặc sỡ các vảy màu trên nền trắng.

Trong bồn nước hàng đầu tiên là một con Ranchuu đỏ vàng. Vì nó đang đứng im không bơi lội gì, nên từ màu sắc đến kích thước đều hệt như một khúc sushi tôm trôi nổi trong nước. Bên cạnh cũng là Ranchuu. Vài con kích thước nhỏ hơn được thả vào cùng một bồn nước. Trông chúng như những con sâu bướm có vậy nho nhỏ. Bồn nào cũng đặt những đường ống dẫn ôxy. Bong bóng khí làm những bóng đỏ trong nước méo mó.

Có vẻ cá vàng Ranchuu đúng là mặt hàng phổ biến thật. Bồn nước thứ ba, thứ tư đều là Ranchuu. Tôi đang hy vọng cái bóng đen tiếp theo cũng là một con Ranchuu đen, nhưng hóa ra lại là cá vàng mắt lồi. Trông nó to hơn nhiều so với những con ở quầy chơi vớt cá vàng, vây đuôi cũng dài hơn nhiều.

Bên cạnh bồn cá vàng mắt lồi là bồn Ryukin. Kế đó là một bầy cá vàng thông thường với cơ thể sặc sỡ những vảy màu. Tôi nhòm thử thì như thể cảm nhận được có người đang quan sát, bầy cá vàng tụ lại dưới đám bọt khí, như bông pháo hoa túa ra những dải màu rực rỡ.

Dưới những bồn nước có những dải giấy dài ghi tên chủng loại, địa chỉ hay tên người bán. Loại cá vàng thông thường được gọi là ‘Wakin – cá vàng Nhật Bản”. Một số bồn còn có dán thông tin “Cá thắng giải XXX” Tôi hoàn toàn không nhìn ra nổi những con cá thắng giải có gì khác so với những con cá không được giải.

Ryu ở phía trước tôi, đi lướt qua khu lều như để thể hiện với lũ cá vàng trong nước. Trông cô ta chẳng có vẻ gì thương cảm cho chúng cả, vội vã như đang tìm kiếm thứ gì. Có vẻ ở dãy bồn này không có loại Ranchuu đen mà chúng tôi nhắm tới. Tôi chưa kịp gọi thì cô ta đã đi sang lều khác. Tôi cũng thử ra chỗ lều có những bể cá. Ở phía đó có vài khách thăm quan. Đột nhiên có một con cá khổng lồ, thoạt nhìn không nghĩ là cá vàng đập vào tầm mắt tôi. Nó trông như cá tráp vậy. Tính cả phần đuôi chắc phải hơn 30 cm.

Nhãn dán ở góc bể ghi loại cá này là “Cá Đầu Lân cỡ đại”. Cơ thể có hình dạng giống cá vàng Ryukin, nhưng phần đầu thì đầy những cục u tròn tròn như Ranchuu. Chúng đang bơi qua bơi lại từ trái sang phải một cách chậm chạp như thể khó chịu vì bể nhỏ quá.

Bên cạnh đó lại là một loại cá lạ nữa.

Một loại cá vàng với dáng vẻ dị thường. Loại này cũng khá to, tổng chiều dài toàn thân khoảng 15 cm. Đuôi nó chia làm ba như đuôi tôm, gần giống Ranchuu, nhưng điểm đáng chú ý nằm ở khuôn mặt nó.

Chỗ đáng lẽ là đôi mắt, thì lại là hai cục xấu xí, lồi ra như quả bóng bàn. Ở gốc hai cục thịt ấy là hạt nhân – con ngươi đen sì. Cục thịt có màu đỏ nhạt hơn so với màu đỏ trên thân cá, với những mạch máu trong suốt. Ban đầu tôi cứ nghĩ nó bị bệnh, nhưng cá bệnh thì làm sao được đem ra trưng bày triển lãm. Tên ghi trên nhãn là “ Cá Thủy Bao Nhãn – cá vàng mắt bong bóng”

Ở đây cũng có Ranchuu. Những con cá vàng trong bể bên này đa phần đều lớn hơn những con cá vàng trong bồn nước bên kia, nhưng con Ranchuu này có kích thước bằng với con Ranchuu giống cuộn sushi tôm lúc trước.

Ở mục “Người bán” không ghi tên riêng mà ghi “Trại cá XX”. Có cả giá tiền bên cạnh. Những con cá vàng ở đây không chỉ toàn là cá trưng bày của những nhà sưu tầm, mà có vẻ cũng có cá để bán. Giá tiền của con cá này là 100.000 yên.

Đang kinh ngạc vì một con cá vàng thôi mà giá tận 10.000 yên, tôi nhìn lại, thì nhận ra mình nhầm.

Không phải 10.000 yên, mà là 100.000 yên.

Có cả cá vàng Ryukin. Nó khác xa Ryu. Chỉ phần thân hình thoi thôi đã có kích thước gần 10 cm rồi. Nếu tính cả phần đuôi thì nó phải to bằng cả bàn tay người.

Phần thịt trên lưng gồ lên như lưng lợn rừng. Cả phần mặt hình tam giác trông cũng dữ tợn thế nào ấy. Vài năm nữa liệu trông Ryu có giống thế này?

Phía trước bể cá Ryukin là một người đàn ông mặc đồ lao động, với cái máy ảnh SLR* trông khá nặng đeo trên cổ, ông ta đang nói chuyện gì đó. Hay đang thương lượng giá nhỉ. Con Ryukin ấy có giá gần 30.000 yên.

Có vẻ hơn một nửa số người ở đây là người có phận sự liên quan hoặc dân chơi cá cảnh. Người cung cấp cá giống đến tham gia triển lãm, người tới hỗ trợ và cũng đang chuẩn bị hàng trưng bày, người bán và giới thiệu cá cảnh vì mục đích thương mại, người sẵn sàng bỏ ra hàng trăm nghìn yên để mua một con cá. Cách họ nghiêm túc săm soi từng bể cá khác hẳn những người chỉ đến xem cho biết. Hội trường tràn ngập thứ nhiệt huyết vô hình của những người mang giá trị quan đặc biệt và những người cùng chia sẻ giá trị quan ấy, ở họ có sự gắn bó mật thiết – như một rào chắn khiến người “ngoại đạo” không thể tiếp cận.

Trước tôi cứ nghĩ cá vàng mắt lồi là loại cá vàng dị dạng, nhưng hóa ra ở cái hội chợ triển lãm này, thì nó còn bình thường chán.

Loại cá vàng có tên “Tancho” toàn thân màu trắng, chỉ phần đỉnh đầu là có những khối u đỏ rực kết lại như một cái mào. Giá mỗi con là 1.300 yên.

Loại cá vàng đề tên “Ranchu* mắt lồi”, ngoài thân mình như con sâu róm dị dạng – đặc trưng của giống Ranchuu – còn có phần đầu phồng to, đầy những hạt lợn cợn như quả lựu. Chưa kể từ đó mọc ra đôi mắt lồi to đùng. Chẳng hiểu có phải vì phần đầu nặng đến độ không bơi nổi hay không, mà chúng toàn chúi đầu bơi chìm dưới đáy nước. Giá mỗi con là 4.800 yên.

Loại tròn ủng như hòn bi nổi trong nước là “Cá vàng Ping Pong”. Trông như con cá nóc bị câu lên bờ vậy. Thêm nữa, toàn thân nó nổi chi chít những cục u nhỏ màu trắng.

Những con cá được đề là “Wakin bạch tạng” “Ranchu bạch tạng” đều có màu trắng bạc hoặc vàng nhạt toàn thân và đắt tiền hơn đồng loại có màu bình thường. Cuối dãy bể cá đầu tiên, có những bể phao nhựa vuông giống như loại bể phao ở quầy trò chơi vớt cá, trong đó là vô số cá vàng tung tăng bơi lội.

Đó là những con cá vàng còn nhỏ để bán cho khách tham quan hội chợ bình thường hoặc những “dân chơi cá cảnh” mới nhập hội.

Những bể phao được phân chia theo từng loại cá.

Người đàn ông đang ngồi trước bể phao có “Ryukin giá 300 yên”, “Ranchu giá 500 yên”, “Azumanishiki giá 400 yên”, “Cá vàng Sao Chổi giá 200 yên/3 con” quay sang nói chuyện với tôi:

“Thế nào? Nếu mua nhiều tôi sẽ giảm giá cho.”

Ông ta vớt một con Ryukin đang nổi ngửa bụng trên mặt nước, miệng hớp hớp vẻ bất lực lên rồi thả vào cái xô phía sau.

“Nhìn này, con này đáng yêu không. Nhìn như linh vật* ấy nhỉ?”

Một gia đình dắt theo con nhỏ đang hò reo tán thưởng những con Ranchuu mắt lồi.

Trước bể những con cá vàng có sắc đỏ trên thân trắng với tên gọi “Cá vàng Rokurin”, có một tay chơi cá cảnh sành sỏi đang cao giọng khoe kiến thức:

“Phải bóc vảy và da cá những chỗ mà anh muốn có màu trắng trong lúc nó còn chưa bắt đầu phai màu đi. Đặc biệt chú ý đoạn giữa vây lưng và vây đuôi nhé. Vì ở đây mà có màu đỏ thì là điềm cấm kị đối với giống Rokurin”

Ra là vậy. Đã hiểu. Vô cùng chí lý.

Mọi loại cá vàng đều là dạng đột biến. Có những cá thể đột biến với màu sắc khác lạ trong chi cá diếc (thuộc họ cá chép) Trung Quốc, và cá vàng là dạng cuối cùng sau khi con người dùng nhiều cách thức khác nhau để thúc đẩy sự đột biến ấy hơn nữa. Không chỉ dừng lại ở màu đỏ, con người lai tạo, nhân giống ra cá vàng lốm đốm nhiều màu sắc, cá vàng trắng, cá vàng đen, cá vàng có màu như cá sông ngày trước, cá vàng mắt lồi, cá vàng có bướu, cá vàng khổng lồ, cá vàng với bộ vây dài, hoặc không vây.

“Bố mẹ ơi, con muốn nuôi!”

“Sao nhỉ, mua nhé?”

“Mua về chẳng được bao lâu, nó lại chết mất. Như con chuột hamster ngày trước cũng chỉ sống được ba tháng đó thôi”

“Thì đó là cơ hội để con học về sự mong manh trân quý của sinh mạnh. Cá vàng mắt lồi có giá chỉ 200 yên thôi.”

Không có ý phê phán sở thích của người khác, nhưng tôi thì chịu thôi. Nhất là bây giờ tôi đang sống và nói chuyện với một con cá vàng, mà không chỉ với cá, cả với chó mèo, tôi cũng có suy nghĩ tương tự. Tôi từng cãi nhau với Ayu về chuyện này.

“Tóm lại thì anh ghét động vật phải không Jun? Không ngờ anh lạnh lùng thế”

Không phải mà Ayu. Chỉ là anh thấy động vật thật đáng thương. Anh luôn ngạc nhiên trước sự dửng dưng của mọi người về điều này.

Loài chó ngày nay do con người lai giống, cải tạo từ sói hoang mà ra. Như giống chó săn vốn dĩ có khả năng luồn lách vào những hang cáo chật hẹp nhất, ngày nay lại bị phối giống thành những con Dachshund bốn chân ngắn ngủn dị dạng, đi lại vụng về, chỉ để cho “dễ thương”. Rồi thì sự thấp lùn phi tự nhiên của những con chihuahua lúc nào cũng run rẩy cáu kỉnh. Hay cái đầu khổng lồ của những con chó bull – chỉ có thể sinh mổ. Hình ảnh một người vừa ôm con chó bull Pháp được mặc cho một bộ đồ lòe loẹt vừa biểu tình vì phúc lợi động vật trên một bản tin nào đó, với tôi như một bức biếm họa vậy.

“Anh toàn nghĩ về những chuyện kiểu vậy, nên mới giống bị trầm cảm đấy Jun à”

Bể nước đầu tiên ở hàng thứ hai – sau quầy bán cá vàng loại thông thường cho khách tham quan – trống trơn. Bể đầy nước, nhưng không có một con cá vàng nào.

Đang đứng trước nó, đột nhiên tôi thấy ngộp thở – cảm giác ngộp thở mà tôi đã quên từ lâu. Như thể ôxy trên bề mặt trái đất loãng ra và trọng lực đè trĩu xuống, cùng cực đến mức không thể thở nổi. Cảm giác như tôi bị nhốt trong một bể nước khổng lồ. Bầu trời lững lờ vài đám mây như mặt nước trên đầu, và những cành liễu phất phơ trong gió là đám cỏ nước. Liệu có thật là tôi ở bên ngoài bể nước trống kia hay thực ra đang ở trong đó? Tôi gồng mình hít vào thở ra để lấy không khí. Không được. Quên mất cách hít thở rồi. Tôi gục xuống co cụm tại chỗ.

“Này này, anh kia?”

Có ai đó đang gọi tôi, ngẩng lên thì thấy một người đàn ông trung niên đeo kính đang cúi nhìn tôi.

“... Không có gì đâu... tôi không sao ạ.”

Tôi hít vài hơi thật sâu để cố gắng giữ bình tĩnh. Ơn trời, bằng một cách nào đó tôi lại thở được.

“Anh ở đây thì sẽ cản trở người ta xem cá đấy.”

Có vẻ không phải là ông ta quan tâm đến tôi. “Xin lỗi”

Tôi hốt hoảng đứng dậy. Người đàn ông kia chỉ cao ngang vai tôi. Để lấp liếm sự ngại ngùng, tôi hỏi đến ông ta:

“À... ở đây có Ranchuu đen không ạ?”

Ông ta cắt đầu nấm và đang mặc một cái áo phông trơn màu nâu nhạt. Tôi hỏi vì cảm thấy toàn thân ông ta tỏa ra khí chất “dân chơi cá cảnh”.

“Ranchuu đen á?”

Ông ta hỏi lại với giọng điệu làm tôi thấy như thế mình đã nói gì đó sai sai. Có vẻ như kính ông ta đeo là loại kính viễn, và tròng mắt đang nhướng lên nhìn tôi qua cặp mắt kính đó trông càng to cộ lên. Miệng ông ta há hốc ra như thể sốc lắm.

“Loại đó không có ở những hội chợ đâu.

“Nó hiếm lắm ạ?”

“Cũng có một phần là thế, nhưng chủ yếu là vì nó không phải loại chính thống”

“Chính thống?”

Tôi nghiêng đầu ra chiều không hiểu, thì bị ông ta hỏi ngược lại:

“Anh biết bao nhiêu về cá vàng?”

“... Ơ... không, tôi chẳng biết gì cả”.

“Cá vàng là tác phẩm nghệ thuật. Nhất là cá Ranchuu, chúng là báu vật cá vàng của Nhật Bản đấy”

Người đàn ông liếc cặp mắt tròn to cộ dọc dãy bể nước. Ông ta tiếp tục nói với tông giọng nghe như tiếng nước sục ra từ máy bơm lọc khí:

“Anh đã bao giờ nghĩ về việc mất bao nhiêu năm tháng và tốn bao nhiêu công sức để tạo ra được những con cá vàng anh nhìn thấy ở đây chưa? Phải tuyển lựa cặp cá bố mẹ vô cùng chặt chẽ, cẩn thận, cho giao phối ra 10.000 con, rồi lại chọn lọc, tuyển lựa tiếp, cuối cùng mới được 2, 3 con như này đấy. Tất nhiên không phải một người làm hết. Quá trình phối giống, định dạng, rồi cải thiện giống, tất cả đều có bề dày lịch sử. Cá vàng là kết tinh của trí tuệ loài người đấy.

Người đàn ông hăng say nói tiếp đến sùi cả bọt mép. Có vẻ nếu để mặc cho ông ta nói, ông ta sẽ không bao giờ ngừng lại.

“Vậy, Ranchuu đen là thế nào ạ..”

Lần này ông ta sửa lại cách phát âm của tôi:

“Hắc Ranchu”

Chẳng hiểu sao mà ở sự kiện này, những nhãn tên “Ranchuu” đều ghi là “Ranchu”. Tôi tự hỏi liệu có phải đó mới là tên gọi chính thức của nó, hay là tiếng lóng để có thể lập tức phân biệt và loại trừ dân “ngoại đạo”.

Tôi đang định hỏi ông ta vậy thì phải đi đâu mới có, nhưng ông ta làm ra vẻ chẳng nghe thấy những gì tôi nói. Người đàn ông thấp bé ấy phồng mang trợn má, rồi phun ra một tràng:

“Ranchu là giống cá đặc biệt của Nhật Bản. Chỉ có những con thân đỏ, trắng, hoặc có hoa văn trên cơ thể là đạt chuẩn, còn màu đen là thứ không chấp nhận được. Đây là truyền thống đã được bảo tồn, duy trì từ lâu đời. Mãi đến gần đây, màu đen mới được chấp thuận. Vốn dĩ Hắc Ranchu có nguồn gốc từ giống vàng Trung Quốc. Nó là hàng nhập, nên thuộc một nhánh khác hẳn với Ranchu Nhật Bản.

Người đàn ông há miệng thở, nghỉ lấy hơi, cuối cùng tôi cũng có thể chen lời vào.

“Vậy phải đi đâu mới mua được Hắc Ranchu?”

“Thử đến những cửa hiệu bán cá vàng Trung Quốc xem. Trong số những người bán cá đến đây hôm nay, thì có chỗ bán cá vàng Trung Quốc Thủy Bao Nhãn, hoặc chỗ trưng bày cá vàng Đầu Lân Xanh. Bên cá vàng Đầu Lân Xanh ấy ổn phết đấy. Có thể thấy họ cho cá ăn uống rất cẩn thận. Bên cá Thủy Bao Nhãn thì không nên qua. Chất lượng nước không được quản lý tốt.”

Ông ta lại nói dông dài, nên tôi quyết định cắt ngắn câu chuyện:

“Có phải chú là người của ban tổ chức không ạ?”

Tôi chỉ nghĩ vậy vì ông ta có vẻ biết nhiều và trông ra dáng nhân vật quan trọng, nhưng người đàn ông thấp bé đang phải ngước lên để nhìn tôi gạt đi với giọng điệu cao ngạo:

“Liếc một cái là thấy. Bằng tuổi tôi anh sẽ hiểu.”

Chắc ông ta nhầm vẻ mặt ngạc nhiên của tôi thành vẻ mặt trầm trồ thán phục. Ông ta hếch chóp mũi nhỏ nhô ra dưới gọng kính to cộ lên. Chẳng hiểu từ lúc nào và từ chỗ nào, ông ta lấy ra một tấm danh thiếp, giơ ra cho tôi. Trên đó không có địa chỉ, cũng không có thông tin liên lạc, chỉ có chức danh và tên của ông ta.

Nhà nghiên cứu cá vàng – Nagasaka Tsunejiro.

Tôi định nhận tấm danh thiếp, nhưng ông ta rụt tay lại.

“Tôi chỉ cho anh xem thôi, ghi nhớ nhé.”

À, ra vậy.

Người đàn ông lại phồng mang trợn má như chuẩn bị phun ra một tràng tri thức nữa. Tôi nhìn quanh hội trường tìm cơ hội lẩn đi. Không biết Ryu đâu rồi nhỉ. Lỡ quên để mắt đến cô ta rồi.

Cô ta đang ở trước khu vực thảm hoa. Có vẻ như Ryu đã nhận ra ở đây không có Ranchuu đen. Cô ta đang đứng quay lưng lại, dùng mũi giày di di mặt đất.

Người đàn ông nhìn theo hướng tôi đang nhìn, lên tiếng:

“Anh dẫn theo à?”

"À à, vâng."

Ông ta đẩy gọng kính lên, nhìn Ryu miết.

“Được đấy nhỉ.”

Vừa nói ông ta vừa cười hí hí. Gì đây, một ông già dê à.

“À, vậy tôi xin phép đi trước.”

Chẳng biết ông ta tự nói một mình hay nói với tôi, nhưng những gì ông ta nói phía sau truyền đến tại tôi.

“Con cá vàng đằng đó được đấy nhỉ”

"Hả?"

Ban đầu tôi không hiểu những lời ấy có ý gì. Rồi sau đó đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Không, không thể nào. Hẳn phải là tiếng lóng ám chỉ “phụ nữ” của mấy tay chơi cá. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi quay lại nhìn người đàn ông.

“Ý chú là gì?”

“Đằng đó là thứ không có ở thế giới này nhỉ”

Tôi sững sờ đến mức không thể nói được gì. Người đàn ông ấy lại nheo mũi tự mãn.

“Nhìn phát biết ngay. Bằng tuổi ta, anh sẽ hiểu”

Sốc đến mức quên cả che giấu sự kinh ngạc của mình, tôi lắp bắp:

“Không…. nhưng mà... tại sao?”

“Là cái bóng”

Bóng?

Mặt trời đã ngả về phía tây, bóng cây, lều và người trải dài trên mặt đất. Nói mới để ý, bóng của Ryu đúng là rất kỳ lạ.

Cô ta cao gầy nhưng bóng lại tròn tròn. Trông như bóng người mặc bộ y phục Trung Hoa cổ đại, hoặc một con Ryukin đang bơi hướng lên trên.

“Rốt cục thì chú là.”

“Anh nghĩ chỉ có mình anh biết những sự dị thường của thế giới này sao?”

Tôi không thể trả lời nên chỉ gật gật đầu.

“Đừng lo. Ta không nói với ai đâu.”

Tôi vội hỏi:

“Vậy chú cũng có trải nghiệm giống tôi ư? Chú cũng tận mắt chứng kiến cá vàng tự nhiên biến thành người và nói chuyện với mình?”

Người đàn ông ấy không gật đầu, nhưng ông ta lắng nghe những gì tôi nói – những gì mà đa số sẽ không coi là chuyện nghiêm túc. Tôi có thể thấy đôi mắt to cộ của ông ta nhìn thẳng mặt tôi như ngầm đáp: “Ừ”

Những điều tôi muốn hỏi chất cao như núi. Đầu tiên tôi cứ nghĩ tất cả là do tâm trí mình không ổn định. Đến khi nhận ra không phải vậy, thì não tôi lại từ chối suy nghĩ cho rõ ngọn ngành vì có quá nhiều điều kỳ quái đã và đang xảy ra. Nhưng, nếu như những điều này không chỉ xảy đến với mỗi mình tôi, thì tôi có thể bình tĩnh tiếp nhận mọi chuyện. Lần đầu tiên tôi hoàn toàn sẵn sàng tìm hiểu xem điều gì đang xảy ra với bản thân mình vào lúc này.

“Xin hãy nói cho tôi biết.”

“Nói chuyện gì?”

“Tất cả mọi chuyện. À mà thực ra thì, chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau ở chỗ này, lạ nhỉ?”

“Ngẫu nhiên?”

Ông ta lại “sửa lưng” tôi, nói:

“Không có gì ngẫu nhiên hết. Việc anh đến đây là chuyện đương nhiên. Việc tôi ở đây cũng là chuyện đương nhiên. Hay phải nói là chuyện nhân-quả nhỉ? Cũng giống như việc một con cá vàng được gọi là “kiệt tác”. Tất cả đều là những chuyện đương nhiên tích tụ dần lại”

“Việc cô ta đến chỗ tôi không phải là chuyện tình cờ ngẫu nhiên?”

“Hiển nhiên. Tất cả đều liên kết với nhau”

“Nếu chú biết chuyện gì đang xảy ra, làm ơn hãy nói cho tôi với” Tôi bám víu vào người đàn ông thấp bé để tìm câu trả lời.

“Những chuyện tưởng là ngẫu nhiên thật ra đều được liên kết với nhau bởi một sợi dây vô hình. Đó là nhân-quả.

“Hả?” Nghe như triết lý thiền vậy. Tôi muốn thông tin cụ thể hơn một chút.

“Mọi chuyện dù nhỏ nhặt, dù được lựa chọn một cách ngẫu nhiên đi chăng nữa, thì cũng đều có ý nghĩa. Và chúng ta sẽ bỏ lỡ tất cả nếu không để ý đến điều ấy.”

Ánh mắt ông ta lướt về hướng Ryu đang đứng. Tôi cũng nhìn theo.

Có gì đó không ổn. Cô ta đang đi vòng vòng quanh thảm hoa. Có lẽ đã đến mức giới hạn chịu đựng của cô ta rồi.

“Tôi sẽ quay lại ngay, làm ơn hãy nói thêm.”

Ngoảng mặt nhìn lại thì người đàn ông đã biến mất. Há?

Tôi tự hỏi liệu có phải mình đang mơ. Từ lúc cảm thấy bị ngạt thở đến tận bây giờ.

Phía sau tôi, trong cái bể nước mà tôi nghĩ là trống rỗng, chẳng hiểu từ đâu và từ lúc nào, có một con cá vàng đang bơi lội.

Đó là một con cá vàng nhỏ, màu nâu nhạt đơn điệu. Một con cá vàng mắt lồi. À không, trông giống một con Thủy Bao Nhãn nhỏ thì đúng hơn. Có lẽ nó là con cá kỳ dị nhất mà tôi được thấy từ trước đến giờ. Hai túi thịt lớn ở hai bên đầu nó giống cá Thủy Bao Nhãn, nhưng con mắt ở giữa túi thịt thì to cộ như của cá vàng mắt lồi, nhưng chúng không hướng về phía trước hay sang ngang, mà hướng lên trên.

Nhãn dán trên bể ghi tên nó là “Cá Ngưỡng Thiên”.

Khi tôi bối rối nhìn chằm chằm vào bể nước, con cá Ngưỡng Thiên ngước lên nhìn thẳng mặt tôi.

Tôi đột nhiên nhận ra vì sao mình có cảm giác đã thấy qua tên người đàn ông đó rồi.

Cái tên đó có ở cuốn Kim Ngư Truyện.

Không phải ghi trong sách.

Nagasaka Tsunejiro. Là tên tác giả cuốn sách đó.

Những lời người đàn ông đó nói lặp đi lặp lại trong đầu tôi, nhưng một bài kinh quái gở.

Tất cả đều liên kết với nhau.

Tất cả đều liên kết với nhau.

Tất cả đều liên kết với nhau.

Không thấy bóng dáng Ryu đâu nữa.

Tôi kiểm tra chai nhựa 4 lít trong cặp. Không có. Hay là xa quá nên cô ta không vào được? Mà dù thế nào đi chăng nữa thì chắc cô ta không thể chui lại vào trong bình nước được đóng kín hoàn toàn.

Có khi cô ta cảm thấy khó chịu quá nên đã đến nguồn nước gần nhất. Nếu chui vào bể cá mà gặp một con Đầu Lân cỡ đại thì rắc rối to. Một con cá vàng Ryukin nhỏ xíu chui vào đó thì khác gì trẻ nhỏ đi lạc vào chuồng voi.

Tôi cũng thử ngó qua bể phao bán cá cho khách tham quan bình thường. Nếu cô ta lạc vào bể Ryukin ở đây thì còn rắc rối hơn. Tôi sẽ phải mua hết mất.

Nếu là tôi trước đây ít lâu, hẳn sẽ nghĩ: Người phụ nữ cá vàng trở về với bầy đàn của cô ta. Thế thì cứ để kệ cô ta và đi về nhà là được.

Nhưng tôi bây giờ không thể làm vậy. Vì dù là cá vàng, nhưng tôi đã thấy cô ta biết cười đùa, biết cáu giận. Tôi đã thấy cô ta cố gắng hết sức để bắt chước phụ nữ hiện đại, lo lắng về diện mạo trong gương, buồn bã thở dài vì đánh mất ký ức. Đã thấy rồi, nên không thể làm vậy.

Tôi tìm hết các bể nước và cả bồn nước, nhưng chẳng thấy con cá Ryukin nào nhỏ như Ryu. Ngực tôi lại nhói lên, khó thở vì một lý do khác hẳn lúc trước.

Có tiếng trẻ con reo hò ở giữa công viên.

Lũ trẻ con reo hò khi thấy một cột nước vọt lên từ giữa thảm hoa.

Ra vậy, có một vòi nước ở giữa thảm hoa. Đến một khoảng thời gian nhất định, vòi sẽ phun trào. Tôi vội chạy qua đó.

Trước thảm hoa, trên mặt đất chỗ Ryu đứng và di di mũi giày lúc trước, có chữ: “Nước”, “nước”, “nước”.

Dưới vòi phun, trong một vũng nước nhỏ, có một con cá vàng đang bơi qua bơi lại.

Nửa thân nó màu đỏ, vây đuôi thì có màu xanh jeans – một tổ hợp màu chưa từng có, kể cả ở hội trường nơi đang trưng bày, triển lãm những loại cá vàng hiếm. Phần ngực nó có những chấm tròn nhỏ màu vàng, nhìn như một đường kẻ mảnh. Nếu dùng kính lúp soi, hẳn bạn sẽ đọc được đó là dòng chữ: “To the last drop of my blood” (Chừng nào tôi còn sống).

Tôi đi tàu điện một mình. Ryu đang ở trong cái túi thể thao.

Lúc trước, tôi đã giải cứu Ryu – đang lo lắng bơi qua bơi lại trong vũng nước ở đài phun, bằng cách nhúng chai nhựa xuống đó. Với tông màu đỏ – xanh navy, trông cô ta giống một loại cá nhiệt đới nào đó hơn là cá vàng Ryukin, và đã lập tức phi vào chai rượu sochu 4 lít như một loài thú ăn cỏ nhỏ bỏ trốn vào hang.

Sau đó tôi đi tìm Nagasaka Tsunejiro, nhưng biệt tăm không thấy bóng dáng đâu cả. Tôi đợi trước cái bể nước chỉ có một con cá “Ngưỡng Thiên” to cỡ ngón tay cái. Có cảm giác ông ta vẫn ở đâu đó quanh đây. Đang đợi thì giai điệu bài hát Hotaru no Hikari* báo hiệu giờ bế mạc vang lên trong hội trường.

“Xin lỗi, chú ơi?” Không biết có được hay không, nhưng tôi cất tiếng gọi con cá Ngưỡng Thiên dưới đáy bể:

“Chú có phải là Nagasaka?”

Con cá Ngưỡng Thiên chỉ núp sau bụi cỏ nước, nhìn tôi chằm chằm hệt như Ryu khi được thả vào bể nước, nhưng với đôi mắt chỉ có thể hướng nhìn lên trên.

Không, không. Không được.

Tôi lại nhìn quanh hội trường đang bắt đầu được thu dọn. Dù người đàn ông trung niên ấy trông rất khác biệt, nhưng tôi chẳng thể tìm thấy ông ta ở đâu cả.

Đột nhiên tôi nảy ra một ý nghĩ. Hay là mua con cá Ngưỡng Thiên? Biết đâu, biết đâu đó, ông ta có thể nói cho tôi biết bí mật của Ryu và những sự biến đổi đang xảy ra với tôi.

Nhưng mà... Nghĩ đến khả năng trong nhà mình lại có thêm một sinh vật nửa người nửa cá vàng nữa, tôi lại thấy kinh hãi. Làm sao đây. Phải làm sao bây giờ? Vừa đi vừa mải miết đắm chìm trong những suy nghĩ, tôi đã quay lại chỗ lều có những bể cá. Không cần phải phân vân nữa.

Con cá Ngưỡng Thiên đã biến mất.

Không phải đã bị thu dọn đi. Cái bể nước vẫn còn ở đây, nhưng nó bị rạn nứt và không có tí nước nào. Chỉ có một túi thức ăn cho cá – có lẽ là của quầy bán cá vàng bên cạnh – vứt chỏng chơ trong đó. Tôi trố mắt nhòm vào trong bể, nhưng chỉ có một con nhện từ sâu trong tổ bò ra và trốn đi mất.

Về đến nhà là tôi lập tức thả Ryu lại vào bể cá. Lần này cũng giống lần trước. Hai màu trên thân Ryu lập tức trở lại thành màu đỏ ban đầu sau khi lớp bọt nước sủi lên. Một màu đỏ rực, có chút sậm hơn ở mé trong.

Khi về phòng ngủ để thay đồ, tôi thấy cái áo phông đỏ và quần jeans ướt nhẹp đã được gấp gọn để đó, y như sáng nay. Cái mũ bóng chày của tôi thì treo ở móc trên tường.

Tôi cũng cởi quần jeans ra. Căn phòng nóng nực vô cùng. Có lẽ điều hòa trong phòng lại trục trặc rồi. Thứ phả ra không phải là khí lạnh mà là khí nóng. Tôi vừa vớ lấy cái quần soóc thì nghe có vật gì đó sũng nước đang tạo ra tiếng động từ phía phòng ăn.

Bộp bộp bộp, bộp bộp bộp, bộp bộp bộp, bộp bộp bộp.

Đó là tiếng bước chân Ryu đi vòng vòng quanh phòng. Nghe có vẻ bồn chồn, lặp đi lặp lại một nhịp cố định. Cô ta đang làm gì vậy nhỉ, tôi vừa tập trung nghe ngóng thì tự dưng tiếng động ngừng lại.

Vừa cho được một chân vào ống quần short thì gáy tôi lạnh toát như thể trúng khí lạnh từ điều hòa phả ra. Giác quan thứ sáu của đàn ông đa phần được luyện thành nhờ nhận biết có người đứng phía sau mình ở nhà vệ sinh công cộng. Đó là cảm giác bị ai đó quan sát từ phía sau. Quay lại, tôi thấy Ryu đang núp sau cánh cửa, chỉ ló nửa mặt ra.

“Cô ra được rồi đấy.”

Ryu dùng vạt tay áo che miệng, cười hi hí.

“Sao hả?”

Cô ta đang săm soi cái quần đùi in hình con gấu của tôi.

“... Con chồn... hihihi”

“Là con gấu” Đây là món đồ Ayu chọn trong chuyến mua sắm đầu tiên kể từ khi chúng tôi chuyển về sống chung với nhau. Không phải tôi chọn. Vội vội vàng vàng kéo quần lên, tôi nói với cô ta: “Lần sau ít nhất cũng phải gõ cửa chứ.”

“Nhớ”

Ryu chậm rãi gật đầu, như thể đang thử xem có thể cúi gập cổ được bao xa.

“Nhớ gõ cửa. Khi vào phòng thì phải đánh tiếng chào hỏi chứ”

“Nhớ”

Cô ta nói như thể bị nấc cụt, rồi giơ cả hai tay lên và bắt đầu đập cửa như một nghệ sĩ biểu diễn trống taiko. “Nhớ, nhớ, nhớ. Ryu vừa nói vừa cười hi hí.

“Thôi thôi. Dừng lại. Cô làm hỏng cửa mất. Được rồi, tôi mặc quần soóc vào rồi.”

Bộp, bộp, bộp. Hai ống tay áo phất phơ theo nhịp bước khi Ryu đi vào phòng. Tôi không biết chân cô ta di chuyển như thế nào dưới tà áo dài thượt kia, nhưng trông cứ nhấp nhô lên rồi lại xuống. Hai cánh tay cô ta cử động như một con chim khổng lồ đang chậm rãi đập cánh. Người Ryu nhún nhảy và miệng thì ngân nga gì đó. Là nội dung quảng cáo trên ti vi mà cô ta mới học được chăng? Không, không phải tiếng Nhật.

"Me me mo mo uo e bu iyao ta."

Chắc là một bài hát.

"Haha, iiha, iihaha, hatsu."

Ryu quay đầu sang trái, hai tay cũng đưa sang trái.

Thái Cực Quyền à? Những ngón tay lộ ra khỏi ống tay áo của cô ta chụm lại như mỏ chim, mổ vào không khí.

"Haha, iiha, iihaha."

Lần này, cô ta quay đầu và tay sang phải và lại chụm ngón tay như mỏ chim, mổ vào không khí.

"Ha"

Mổ mổ.

Có vẻ là một điệu nhảy. Cô ta rướn lên như để với lấy cái mũ bóng chày trên móc treo tường, rồi bắt đầu đi vòng quanh tôi.

"Me me mo mo."

Cô ta lả lợi nhìn, rồi dùng cái mũ bóng chày khẽ quệt lên má tôi.

“Cái... cái gì thế?”

Quệt cái mũ dưới mũi tôi.

"Ha ha iiha."

“Có chuyện gì vậy?”

Cô ta quăng cái “quạt” – ở đây là cái mũ bóng chày - đi, với một điệu cười tự mãn, và uốn ngón tay cả hai bàn tay, tạo thành hình con cáo như trong múa rối bóng bằng tay.

“Hatsu”

Bị chạm mạch vì say nắng? Hay đập đập vào thành chai nhựa lúc đi tàu?

Ryu lặp lại lời tôi.

“Có chuyện gì vậy?”

Uốn lưỡi nhả từng từ một cách rõ ràng.

“Cô có sao không? Thấy trong người thế nào?”

“Tron ngừi thế lào.”

Có lẽ nào là...? Tôi quay lại phòng ăn, vơ lấy cái chai 4 lít đặt cạnh bể cá, gí mũi vào miệng chai ngửi. Không thấy có mùi gì, nhưng có vẻ đây là nguồn cơn vấn đề.

Mãi ngày hôm trước tôi mới nảy ra ý dùng cái chai nhựa 4 lít làm nơi trú ẩn khẩn cấp cho cô ta lúc ra ngoài. Sáng nay lúc đi ngang qua bãi tập kết rác của tòa nhà, tôi mới nhìn thấy cái chai này và cầm về phòng.

Tôi cố gắng nhớ lại chuyện lúc ấy. Ryu đang uốn tay thành hình con cáo, nhảy múa xung quanh tôi.

Thỉnh cá y sinh đáo nha (đừng gọi bác sĩ).

Ngã đã phi yếu (có gọi cũng vô ích thôi).

Thỉnh liễu y sinh lai nha (dù bác sĩ có đến

Me me ma mo mo (quay quay bay bay).

Ở đáy chai shochu vẫn còn khoảng một lóng tay rượu còn sót lại nên tôi đem vào nhà tắm đổ nước vào tráng sạch. Dù sao thì cái chai cũng chứa được những 4 lít. Nước không đủ đầy chai. Tôi liếc nhìn đồng hồ và nhận ra sắp trễ giờ rồi, nên vội vàng đổ đi.

À, thôi đúng rồi. Đêm qua lúc về phòng tôi quên chưa đổ hết chỗ rượu shochu đi, mà cứ thế cho thêm nước vào rồi phơi ra ngoài ban công để làm nước Hinata.

“Tỉnh táo lại đi”

Tối túm lấy vai cô ta từ phía sau, lắc lắc.

"A"

Ryu quay lại, hai mắt cô ta lác hẳn đi như hạt lạc luộc tái. Tôi không nghĩ là con ngươi mắt cô ta có thể nhìn thấy tôi một cách rõ ràng.

Ryu quay người đứng đối diện tôi. Vừa bắt đầu ve vuốt má tôi bằng hai vạt tay áo vừa ngân nga một điệu hát ma mị như bùa mê thuốc lá.

“Tha ái ngã nha hồng phấn tiểu giai nhân. (Em cũng vừa vào độ xuân, người con gái trong mộng).”

“Xin lỗi. Là lỗi của tôi. Cô say rồi.”

“Soay... ahahaa. Soay rồiii.”

Cô ta đập vào ngực tôi như đập cánh cửa lúc nãy.

Ahaha, ahahahaha. Tôi chẳng rõ đó là tiếng cười hay là phần tiếp theo của bài hát nữa, nhưng cô ta bắt đầu vừa vẫy tay như chim vẫy cánh vừa xoay vòng vòng.

“Thôi, làm ơn dừng lại đi. Càng làm thế rượu càng ngấm đấy.

Tôi vừa với tay về phía cô ta thì Ryu đột ngột khựng lại. Cô ta quay lại nhìn tôi, có lẽ cười một cái, rồi lăn ra đất tại chỗ, ngã sấp mặt, vạt áo tung xòe ra như tiêu bản bướm.

“Có sao không?”

Cô ta đã ngủ mất tiêu. Tắt phụt như thể đồ điện bị rút phích cắm.

Ryu vẫn đang ở dạng người. Chẳng biết cứ để cô ta thế này liệu có ổn không. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh những xác cá bị sóng đánh dạt lên bờ biển Nagasaki, khô quắt queo lại mà tôi vẫn thường thấy hồi nhỏ.

Mùi cá chết khiến tôi nhớ lại thứ mùi trong căn phòng bệnh viện nơi bố tôi mất. Thế này không ổn chút nào.

Với đôi mắt nhắm tịt và thân mình hoàn toàn bất động, Ryu trông như một con búp bê cỡ người thật được chế tác một cách tinh xảo. Sợ khẽ đụng thôi cũng có thể khiến cô ta bị hư hại, cả người tôi run lẩy bẩy, cánh tay chẳng có một chút lực nào. Tôi ghé sát tại cô ta, gọi:

“Này, dậy đi!” Không cô thành cá khô đấy.

Mí mắt Ryu đột nhiên mở ra. Cô ta ngước nhìn tôi với con ngươi to tròn như hạt ngọc trai đen. Vẫn lờ đờ không tiêu cự, nhưng khác lúc trước là hình như có chút ánh sáng nơi đáy mắt. Đó là thứ ánh sáng mờ ảo như ánh vàng chìm dưới đáy suối.

Cô ta giơ tay quàng lấy cổ tôi. Cánh tay gầy mà có nhiều lực. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi nhớ lại cái lần bị Ryu siết cổ.

Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn. Lực Ryu dùng để kéo mặt tôi lại gần tuy mạnh nhưng mềm mại. Nó dữ dội mà lại có gì đó mong manh. Ryu nhìn chỏm mũi tôi, nói:

"Wo ai ni."

"Hả?"

Cơ thể Ryu trong lồng ngực tôi không hề toát ra mùi tanh của cá. Chỉ như mùi hương trầm. Một thứ mùi xa lạ, nhưng không hiểu vì sao lại đem đến cảm giác hoài niệm.

Cô ta kéo mặt tôi lại gần hơn nữa, thì thầm:

"Wankai."

Không hiểu tại sao, nhưng dù không hiểu ý nghĩa, tôi biết ngay rằng cô ta đang gọi tên một người nào đó. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thấy Ryu nói với giọng dịu dàng đến thế, và hẳn ánh nhìn hướng về phía tôi không phải dành cho tôi.

Là ai?

“Ryu, tôi đây mà. Ryu?”

Cô ta lại thiếp đi, tay vẫn ôm lấy cổ tôi.

Tôi quyết định đưa Ryu – có vẻ không có ý định trở về bể cá – vào bồn tắm. Tôi luồn tay ra sau lưng và sau đầu gối của cô ta, bế lên. Tôi đã từng bế Ayu - người nặng hơn Ryu nhiều, nên lẽ ra chẳng có vấn đề gì cả, nhưng tôi nghĩ lần đó có sự hợp tác của cô ấy nên mới thuận lợi thế. Ryu thì hoàn toàn không hợp tác và quần áo còn ngấm sũng nước, nên tuy nhỏ người nhưng nặng lắm. Cột sống của tôi như muốn sụn luôn.

Tôi bế Ryu đang mê man, hai tay buông thõng thượt bên mình vào phòng tắm. Cảm giác như một thằng tội phạm vậy. Tất nhiên không phải tôi đang bế một thi thể, vì có thể thấy lồng ngực cô ta vẫn phập phồng sau vạt y phục đỏ, và những hơi thở nhẹ thi thoảng vẫn phả ra từ bờ môi kia.

Tôi đặt Ryu vào bồn tắm, xếp chân cô ta gọn lại và đặt đầu cô ta tựa lên thành bồn. Rồi bật nước lên, chỉnh nhiệt độ chỉ hơi ấm hơn nước lạnh bình thường một chút. Không có nước Hinata, nhưng thôi thì có gì dùng nấy, còn hơn không có gì.

Dù nước đã ngập đến ngang ngực, nhưng không có vẻ gì là Ryu sẽ trở lại dạng cá vàng. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong tôi. Nhưng hẳn là ý nghĩ ma quỷ tiêm nhiễm vào đầu: Nếu cô ta cứ ở dạng người mãi như thế này thì hay biết mấy.

Tôi muốn đi mua đồ ăn tối nhưng lại ngần ngại không muốn để Ryu một mình. Mà dẫu sao thì cô ta vẫn là cá vàng, nên chắc sẽ không chết đuối được đâu. Tôi quyết định quay lại bàn ăn đọc cuốn Kim Ngư Truyện từ đầu thêm một lần nữa.

Lịch sử cá vàng bắt nguồn từ thời nhà Tấn ở Trung Hoa, tức khoảng 1.700 năm trước đây.

Ở hệ thống sông Trường Giang (Dương Tử Giang) thuộc vùng núi sâu – nơi cư trú của loài dii (cá diếc Trung Hoa) xuất hiện một cá thể cá “mang sắc đỏ như lửa”. Nó được cho là một dạng đột biến, nhưng chưa ai giải thích được một cách cụ thể vì sao nó xuất hiện và hóa đỏ bằng cách nào. Theo những tài liệu khác nhau, loài này được gọi bằng nhiều cái tên khác nhau, như: xích lân ngư (cá vảy đỏ), chu y phụ (cá diếc đỏ), kim ngư (cá vàng), nhưng trải qua thời gian, giống loài tổ tiên của cá vàng này đời nào cũng được vua chúa tán dương, nuôi dưỡng, nhân giống và phát triển trong vườn thượng uyển hoặc hoa viên đền chùa.

Tương truyền cá vàng được đưa đến Nhật Bản lần đầu tiên vào năm Bunki (Văn Quy) thứ hai, tức năm 1502, tại cảng Senshu Sakai (thành phố Sakai, Osaka). Chúng được yêu thích vì đem đến niềm an ủi giữa thời kỳ chiến loạn, nhưng là một thứ hàng hiếm, chỉ một số quý tộc và dòng họ võ sĩ đạo biết đến, mãi tới thời Edo, chúng mới được biết đến rộng rãi và phổ biến với cả dân thường.

Văn phong khó đọc thật. Hệt như giọng điệu bác học của ông chú Nagasaka Tsunejiro ấy.

Đoạn văn tiếp theo tóm lại là nói về việc loại cá vàng đầu tiên du nhập vào Nhật Bản là “Wakin”, rất giống với loài cá diếc thủy tổ. Có tên Wakin* không phải vì loài cá này xuất xứ từ Nhật Bản, mà vì nó được đưa vào đất nước này đầu tiên, nên gọi vậy để phân biệt với những giống cá mới du nhập vào sau đó. Loại cá vàng thông thường mà bạn thấy ở những bể chơi vớt cá chính là giống Wakin được sản xuất hàng loạt.

Trong sách cũng ghi lại những loại cá vàng tiêu biểu đại diện cho từng thời kỳ lịch sử.

“Lịch sử Ryukin”

Ryukin là một dạng đột biến của Wakin xuất xứ từ Trung Quốc. Những con Wakin có vây đuôi dài được chọn lọc, cho giao phối, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi được hình dạng như hiện tại. Người ta cho rằng nó được mang từ Trung Quốc sang Ryukyu, tới Satsuma hoặc Nagasaki vào những năm Anei (An Vĩnh) thời Tenmei (Thiên Minh) (1772 – 1789). Vì được mang qua Ryukyu, nên nó được gọi là “Ryukin”. Ngoài ra theo các ghi chép, nó còn có những tên gọi khác như “cá vàng Nagasaki”, hoặc “cá vàng đuôi dài”.

Quả nhiên Ryu xuất thân từ Trung Quốc. Những lời không rõ nghĩa mà thi thoảng cô ta nói, và cả bài hát ma mị lúc nãy nữa, đúng là có cảm giác giống tiếng Trung thật. Nhận ra điều này, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi chỉ là một dấu hỏi khổng lồ.

Thế, giờ phải làm gì?

Tôi quyết định tra cứu manh mối duy nhất tôi có hiện giờ, đó là Ranchuu đen.

Lịch sử Ranchuu.

Vào thời Edo, những con Maruko (Đản Ngư) – cá vàng không có vây lưng, thuộc họ Wakin – được người Hà Lan đem đến Nhật Bản. Lai phối, phát triển dựa trên nguyên mẫu Maruko, giống cá vàng mới không vây lưng và có u thịt được tạo thành ở Nhật Bản, đó chính là Ranchuu. Đến tận ngày nay giống cá vàng này vẫn được coi là bảo vật.

Không có ghi chép gì về Ranchuu đen. Nhân thể, Nagasaka Tsunejiro đã diễn thuyết cả một bài dài về việc “Ranchuu là giống cá đặc biệt của Nhật Bản”, và có vẻ coi thường, mỉa mai Ranchuu đen, rằng nó chỉ là “nhánh riêng”, và “vốn là cá vàng Trung Quốc”.

Thái độ của tác giả như vậy thì hẳn là sách không ghi chép gì rồi. Hừm. Mối liên kết giữa Ryu và Ranchuu đen không rõ là gì, nhưng điểm mấu chốt là “Trung Quốc”.

Vậy giờ phải làm gì?

Chịu.

Tôi không biết.

Tôi lẩm bẩm “không biết”, gập sách lại rồi đi xem Ryu thế nào.

“Này, cô ổn không? Uống nước ép cà chua không?”

Ryu không còn ở bộ dạng như một con búp bê tinh xảo nữa, trong bồn tắm là một chấm đỏ nho nhỏ.