Chương 15
Giờ chính nơi đây giữa dòng luân hồi, vô vàn phép màu xuất hiện
Công việc hằng ngày, cứ tận tâm cống hiến, vì gieo gì gặt nấy.
Sáng nay, bài hát của công ty thương mại Memorial lại vang lên trong sảnh làm việc tràn ngập bầu không khí u uất.
Tôi tự hỏi không hiểu nốt cao trong đoạn điệp khúc nghe lệch tông vì thiết bị âm thanh cổ lỗ sĩ, hay vì nó đang nói lên tiếng lòng của nhân viên.
Vẫn giả vờ hát, tôi lén hỏi người đứng cạnh:
“Sao giám đốc lại đến đây nhỉ?”
Người liếc xéo tôi với vẻ cau có là trưởng nhóm kinh doanh thứ hai cũ, đã bị giáng chức xuống thành nhân viên quèn. Anh ta vừa hát theo mọi người “Aa, chúng ta là công ty thương mại Memorial” vừa trả lời:
“Tôi, cũng không biết, chuyện gì hết.”
Bình thường trưởng nhóm và trưởng phòng sẽ cùng đứng trước dàn nhân viên, nhưng sáng nay phía sau hai người này còn có thêm giám đốc. Ông ta đang mặc bộ vest đen dù trời nóng đổ lửa, nhìn như yakuza, hoặc người đi viếng đám tang.
Ông ta cạo trọc để che giấu việc bị hói, cái đầu tròn ủng bóng nhẫy mỡ. Da đầu ông ta đen đúa và nổi nốt sần sùi.
Bài hát của công ty kết thúc thì bài tụng kinh của ông ta được bật lên, ông ta lắng nghe với vẻ hài lòng lắm.
Hết màn tụng niệm là màn chào hỏi với giám đốc thông qua cuộc gọi video – đã thành thông lệ vào sáng thứ Hai hằng tuần, nhưng hôm nay giám đốc đang đứng ngay đây. Tôi đang quan sát xem chuyện sẽ thế nào thì giám đốc quay sang trưởng nhóm và trưởng bộ phận, vẫy bàn tay đeo chuỗi vòng lớn như tràng hạt ra dấu: “Lên trước đi”
Trưởng nhóm bước lên bắt đầu màn “giáo huấn” như mọi khi. Và cũng như mọi khi, hắn nhún, mắt gườm gườm, lỗ mũi nở ra. Đứng chỗ tôi mà gần như có thể nghe thấy tiếng hắn thở bằng mũi. Hắn cất tiếng “Alo... alo alo” để thử giọng rồi hít một hơi.
“Nào mọi người, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu họp mặt buổi sáng”
Trưởng phòng lên tiếng đầu tiên dù mọi khi ông ta vẫn để trưởng nhóm đảm nhiệm phần giáo huấn này. Trưởng nhóm vẫn đang hít vào, há hốc cả miệng, các nhân viên thì đồng loạt nhìn chăm chăm.
“Hôm nay nóng phết nhỉ. Đúng là mùa hè có khác. Tôi hy vọng dù nắng nóng mọi người vẫn sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ. À, cẩn thận đừng để bị say nắng nhé. Đừng vội tự sắm bàn thờ. Hahaha. Ờm..”
Không quen làm việc này nên chẳng mấy chốc ông ta không biết phải nói gì tiếp theo.
“Ờm, bây giờ thì Yasukawa, anh triển khai cụ thể tiếp nhé.”
Trưởng nhóm đang day day thái dương, lại hít vào lần nữa.
“Được rồi, mọi người phải hăng hái lên. Ai không cứng thì dễ chết vì say nắng đấy.”
Hôm nay cũng nghe theo tôi nhé. Hắn chắp tay sau lưng, rướn thân hình thấp bé, hét vang:
“ ~ ~ Một giây. ~ là 10 yên”
Cuối câu nói quen thuộc “Một giây là 10 yên”, hắn ngân giọng gấp rưỡi bình thường. Đúng lúc tất cả nhân viên bộ phận kinh doanh đang lấy hơi chuẩn bị hồ theo, thì giám đốc lên tiếng:
“À, đợi chút đã Yasukawa. Câu vừa rồi là sao?”
Trưởng nhóm tươi cười, nhìn giám đốc với biểu cảm như muốn nói “Tôi lấy làm hân hạnh vì ngài đã hỏi điều này”.
“À vâng. Câu đó là điều giám đốc từng nói ạ. Tôi vô cùng ấn tượng nên đã đưa nó vào màn giáo huấn mỗi sáng ạ.”
“Ra vậy. Là điều ta đã từng nói hả?”
“Xin lỗi vì tôi đã mạn phép dùng mà chưa hỏi.”
Trưởng nhóm cúi đầu, đùa đùa tự vỗ trán mình. Đáp lại, giám đốc tròn mắt nhìn.
“Ta từng nói câu đó sao?”
“Vâng, ở buổi giáo huấn đầu năm ạ”
“Làm gì có.”
“Ha.. hả?” Trưởng nhóm đông cứng người, không ngẩng đầu lên được.
“Anh hiểu nhầm rồi. Cái ý tưởng chuyển đổi thời gian sang tiền bạc này là thế nào vậy? Không có tâm gì cả. Như vậy thực dụng quá, nhỉ, các anh thấy sao?”
Đột nhiên bị gọi, tất cả nhân viên bộ phận kinh doanh khẽ cử động đầu, phân vân không biết phải gật hay lắc hay làm gì. Tôi cũng vậy. Dẫu sao thì, đúng như trưởng nhóm nói, đó là một câu mà tất cả mọi người đều đã nghe giám đốc nói ở buổi giáo huấn đầu năm. Hoặc giám đốc nhầm, hoặc cố ý tỏ ra không biết, nhưng chẳng ai dám nói thế.
“Nếu tôi có nói, thì đã nói thế này: Một giây quý giá hơn vàng. À, không phải. Một giây quý giá hơn 10 yên, nhỉ?”
Trưởng nhóm ngẩng đầu lên. Mặt đờ đẫn không biểu cảm.
“Một giây quý giá hơn 10 yên.”
Nói vậy, ý là tăng doanh số lên sao?”
“Bị từ chối cũng không lùi một bước.”
Trưởng nhóm toát mồ hôi hột, không chỉ bởi điều hòa đã được đặt ở mức nhiệt cao để tiết kiệm tiền điện.
“Bị từ chối cũng không lùi một bước.”
“Nói nhỏ quá.”
“Bị từ chối cũng không lùi một bước.
“A, này, Yasukawa.”
Giám đốc lại cất giọng, và sống lưng trưởng nhóm lại dựng lên.
“Hơi sai rồi đấy. Nếu bị từ chối mà một bước cũng không lùi thì chẳng phải làm phiền khách hàng sao. Điều ta hay nói là nỗ lực, nỗ lực, cho người ta thấy mình nhượng bộ, rồi lại nỗ lực tiếp. Đúng chứ?”
“Vâng, ngài đã nói thế ạ.”
Mồ hôi chảy dọc sống mũi, nhỏ giọt trên đầu mũi hắn.
“Hãy làm như thế này: Bị từ chối, thì lùi một bước, tiến hai bước.”
“Bị từ chối thì lùi một bước, tiến hai bước”
“Bị từ chối thì lùi một bước, tiến hai bước. Tiến ba bước đi. Cần tích cực hơn.”
“Bị từ chối thì lùi một bước, tiến ba bước.”
Có lẽ tin đồn là sự thật. Rằng chi nhánh Tokyo - doanh số kém vì không có cửa hàng trực thuộc và ít quan hệ với bên nhà tang lễ – sẽ bị đóng cửa.
Giám đốc dự định mở chi nhánh ở Nagasaki – quê hương nơi ông ta có các mối quan hệ và điều kiện giá đất, giá nhân lực cũng rất tốt – nhưng có lẽ đó không phải là chi nhánh thứ ba. Trước đó, ông ta có kế hoạch tái cơ cấu chi nhánh Tokyo.
Đó là tin đồn đang lan truyền khắp công ty vào thời điểm hiện tại. Chi nhánh mới ở Nagasaki chỉ có quy mô bằng một nửa chi nhánh Tokyo nên không thể tránh khỏi việc cắt giảm một lượng lớn nhân sự. Điều mà giám đốc muốn là nguồn nhân sự ưu tú giá rẻ. Những nhân sự lâu năm với mức lương cơ bản cao đều sẽ bị cắt giảm...
“Đừng bỏ lỡ cơ hội len lỏi vào khoảng trống trong tim khách hàng”
Giám đốc lại chặn họng trưởng nhóm đang vừa hô vừa hoảng:
“Này... như vậy là thất lễ với khách hàng đấy, Yasuda.”
Thứ nhỏ giọt trên má trưởng nhóm – người bị gọi nhầm tên – có lẽ chẳng phải mồ hôi mà là nước mắt cũng nên.
“Như thế này đi: ‘Đừng bỏ quên khoảng trống trong tim khách hàng. Được chứ?”
Tôi vẫn luôn ghét trưởng nhóm – kẻ coi chúng tôi chẳng hơn gì thứ công cụ có thêm tay chân, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy thương cho hắn. Vì tôi hiểu ra rốt cục thì trưởng nhóm cũng chỉ là một thứ công cụ.