Chương 16
Bộ phim truyện thời lượng hai tiếng chúng tôi đang xem cùng nhau đột nhiên xuất hiện cảnh giường chiếu.
Ryu chúi người về phía trước, hai tay đẩy gọng kính lên nhìn. Đây là phim truyện chiếu lúc 9 giờ tối, nên cũng không đến nỗi “quá đà” lắm, nhưng mà cũng ngại thật. Hẳn đây là cảm giác của phụ huynh có con đến tuổi lớn. Tôi quay trở lại chỗ cái máy tính đã mang ra bàn ăn lúc trước, tiếp tục tra cứu.
Cả trưởng phòng và trưởng nhóm đều tan làm đúng giờ để hộ tống giám đốc đi bar, nên hôm nay tôi có thể về nhà trước 7 giờ tối. Bữa tối của tôi là cơm hộp nori menchi*, còn của Ryu là cháo tép Trung Hoa. Cuối tuần tôi thấy ở siêu thị có bán tép nên mua về bỏ tủ lạnh, tra cứu công thức nấu trên trang Cookpad, rồi làm ra món ăn mới này. Ryu chỉ ăn mỗi chỗ tép, khen là “ngon lắm”, và gần như không động đến cháo (hoàn toàn không động đến hành lá). Có vẻ như cô ta vẫn bị ảnh hưởng bởi trận say.
“Hai người đó trần truồng làm gì thế?”
Cô ta hỏi, mắt vẫn dán vào ti vi. Lúc này, như người cha có con gái đến tuổi lớn, tôi không biết phải trả lời ra sao. Ngày nay tôi nghĩ chẳng có cô gái nào tuổi này rồi mà còn chưa biết quan hệ tình dục là gì. Nhưng lúc này tôi quyết định im lặng.
“À thì…”
"Nagoya?"
“Không, không phải Nagoya.” Đấu vật sumo là một trong những chương trình ti vi yêu thích của Ryu, đôi khi cô ta thi triển một đòn harite* lên tôi.
“Thế là làm tình phải không? Để tạo ra em bé, hay vì buông thả theo khoái cảm nhất thời?”
Cô ta biết!
Khi tôi di chuột máy tính, Ryu, đã chán xem phim, chọc chọc khuỷu tay tôi như một con mèo đòi được chơi cùng, đòi được ném cho con chuột đồ chơi để nghịch. Gần đây, Ryu đã dùng được điều khiển, dù chỉ để chuyển kênh (nút chỉnh âm lượng đã được dán băng dính lại để không thể đụng vào).
“Đây không phải là ti vi”
Ryu ngó vào màn hình máy tính, mặt cô ta gần như áp dính vào má tôi, thở ra hơi thở có mùi như bánh gạo vị tôm mayonnaise.
“Đang làm gì thế?”
“Tra cứu thông tin.”
“Đó là sách hả?”
“À, cũng có thể nói vậy”
“Không phải đang xem những người phụ nữ mặc đồ lót à?”
“Đó là quảng cáo. Tôi đang mua quần áo cho Ryu qua mạng. Những quảng cáo ấy tự động nhảy ra trên màn hình ngay sau khi tôi gõ tìm kiến quần áo trên các trang mạng. Nhưng đúng là tôi đã lướt lướt thử trang chủ của shop bán đồ lót, mà Ryu có vẻ không cần thứ này. Cuối cùng thì tôi vẫn chưa mua món nào. Vì chẳng biết cụ thể số đo của Ryu, ngoại trừ việc cô ta nhỏ người và khá gầy.
“Tôi đang tìm Ranchuu đen.”
Khi tôi phóng to ảnh trên màn hình, Ryu thốt lên:
“Òa!”
“Có nhớ ra gì không?”
“Nếu chỉ nhìn ảnh thì chịu”
Tôi bật video về Ranchuu đen đã lưu về máy lên, Ryu nhảy lùi lại như phải bỏng: “Ối... là trên ti vị thôi phải không?”
“Thế nào. Cô nhìn kỹ thử coi?”
Tôi nhường ghế cho Ryu. Cảnh cô ta vừa đẩy kính vừa nhìn màn hình máy tính, nếu không có bộ y phục đỏ kia, thì chẳng khác gì những cô gái bình thường vẫn ngồi cắm mặt nghịch điện thoại trên tàu điện cả. Cái giả thiết về hóa thân của một con cá vàng trăm nghìn năm tuổi (hoặc là cá vàng mượn lốt người) nghĩ thật nực cười.
Ryu dùng ngón trỏ chạm vào màn hình điều khiển. Nhìn biểu cảm chẳng đọc được cô ta đang nghĩ gì hết. Rốt cục thì ngày xưa, điều gì đã xảy ra với Ryu ở Trung Quốc nhỉ? Con Ranchuu đen kia giống ai mới được chứ?
Ryu lẩm bẩm một mình:
“Đúng là một con cá xấu xí”
“Cô đang tìm nó mà?”
Ryu chậm rãi gật đầu. Cô ta định len lén động vào con chuột máy tính, nên tôi tóm tay chặn lại.
“Nghe nói một số cửa hàng chuyên bán cá nhập khẩu có Ranchuu đen đấy. Hay đến thử một lần. À, đến cả hội chợ triển lãm nữa”
Nói thật thì tôi không muốn đi. Tôi sợ việc Ryu đối diện với con Ranchuu đen sẽ đưa đến một sự thay đổi nào đó nữa. Dù tình huống này thật dị thường, nhưng tôi bắt đầu thấy thích sự yên bình tạm thời mà tôi đang có với Ryu.
“Ra ngoài hả. Lại có thể uống rượu nhỉ?”
“Không. Tôi không cho cô uống nữa đâu.
Sáng nay, khi tôi tỉnh dậy, Ryu-cá-vàng vẫn đang ở trong bồn tắm. Vẫn nằm im không động đậy. Tôi đánh răng ở chỗ bồn rửa mặt, rồi cũng mở cửa đi vào.
Cô ta trông trắng hơn bình thường, tay day day thái dương rồi cau có nhìn tôi với điệu bộ giống động vật lưỡng cư hơn là cá.
“Đau đầu quá.”
Ơn giời cuối cùng tôi cũng có thể đi tắm.
Trông Ryu có vẻ chẳng có cảm xúc đặc biệt gì với con Ranchuu đen trên màn hình máy tính. Chẳng được mấy chốc, cô ta quay trở lại chỗ ti vi. Cảnh giường chiếu thứ hai đã bắt đầu. Thể loại phim gì đây không biết!?
Khi màn hình chuyển từ cảnh khách sạn có lắp gương trên trần sang chính diện của một ngôi chùa với trần trang trí hình rồng gầm thét, nơi nhân vật chính – một nhà sư với vai trò thám tử làm phó chủ trì – thì Ryu lại cất tiếng: -
“Tất cả đều tuyệt vời nhỉ?”
“Gì cơ, giải đấu vật sumo ở Nagoya á?”
“Hôm qua, ở chỗ đó ấy.”
“Ở hội chợ triển lãm cá vàng?”
Chẳng lẽ cô ta nhận ra mình chỉ là một con cá vàng Ryukin nhỏ bé bình thường, không có gì đặc biệt?
“Không, bể nước cơ. To đùng, nước thì xanh trong”
“Bể cá á?”
“Ta muốn ít ra cũng được sống ở một chỗ như thế.”
Ánh mắt Ryu lướt qua cái bể của cô ta, mơ màng đâu đó quanh bức tường phía trước. Trông cô ta như một bà lão lúc nào cũng hoài niệm về chuyến du lịch đầu tiên với gia đình từ thời xa xưa vậy. Có vẻ Ryu rất thích. Tôi muốn nói sẽ sớm mua cho cô ta một chiếc bể tốt hơn, nhưng xét tình cảnh của công ty hiện giờ, không thể hứa hẹn dễ dàng được. Tôi mới chỉ có thành tích doanh số tốt một tháng nay thôi. Ở bộ phận kinh doanh có tỷ lệ thay đổi nhân sự vô cùng cao thì 29 tuổi là “không còn trẻ nữa” rồi. Nhiều khả năng tôi sẽ là một trong số những người bị cắt giảm. Nhưng đang nghĩ thì tôi đột nhiên nhớ ra chuyện hôm qua và hỏi thử.
“Này, Wankai là ai vậy?”
Ryu quay phắt lại. Đột nhiên trở nên tức giận:
“Đừng có tùy tiện nhắc đến tên người khác. Xui xẻo lắm. Sẽ khiến người ta bị bắt mất hồn. Chỉ có cha mẹ hay bằng hữu mới được gọi đích danh tên người ta.”
Quả nhiên đó là tên người. “Nhưng hôm qua chính Ryu nói ra mà”
“Ta... Wankai..” Ryu nhíu mày. Có vẻ cô ta cũng không nhớ.
“Chính miệng ta nói ra... Wankai. Chính miệng ta nói ra tên ai nhỉ?”
Cô ta đưa cả hai tay day day thái dương. Chắc cô ta cũng không nhớ ra điều này.
"Ư.."
Như thể nghĩ nhiều quá đến mức đau cả đầu, mặt cô ta nhăn lại như loài lưỡng cư.
“Hay thôi cô về bể nước đi”
“Ta vào bồn tắm”
“Cô không được ở đó nữa. Tôi cũng phải vào tắm chứ.”
“Thế thì cùng vào.”
“Không” Dừng lại đi, đừng khiến tôi có những suy nghĩ kỳ quái nữa. “Hơn nữa ở bồn tắm không có nước Hinata”
“Không vấn đề gì. Ổn mà. Nước ở đây không quá tệ. Quen rồi thì không sao cả.”
“Thế hả?”
Tôi muốn dạy cho Nagasaka Tsunejiro điều này ghê.
Ryu đột nhiên nằm lăn ra sàn. Hai tay dang rộng, nhắm tịt mắt và gọi tôi:
“Này”
Khi tôi lờ cô ta đi, cô ta mở mắt, nhìn tôi rồi lại nhắm chặt mắt đến độ mặt nhăn lại.
“Này.”
Môi cô ta chu ra thành hình chữ “V”
“Gì?”
“Bế ta đi”
Chẳng lẽ cô ta đang đòi tôi bế như công chúa? Đó là tất cả những gì cô ta nhớ được à.
“Cô tự đi đi. Tôi sẽ lấy nước cho.”
“Công chúa ~ đã chuẩn bị xong rồi đây ~”
Tôi mở nước ấm đầy một nửa bồn tắm, thêm nước lạnh vào để có nhiệt độ bằng nước trong bể cá, rồi gọi với ra phòng ăn.
Ryu vung vẩy ống tay áo của bộ y phục, đi vào như một thiếu nữ trong bộ yukata đến bồn tắm lộ thiên ở suối nước nóng.
Cô ta bắt đầu cởi đại áo mà không thèm đóng cửa, tôi vội vội vàng vàng chạy ra. Đang chuẩn bị vô bếp lấy chai bia thì nghe có tiếng “ping pong”.
Là chuông cửa. Ai lại đến vào giờ này nhỉ. Vẩy hai tay cho ráo nước, tôi ra mở cửa.
Là Ayu.
“Lâu lắm mới gặp nhỉ.”
Ayu cười với tôi. Cứ ngỡ đã quên rồi, nhưng chẳng quên được. Cô ấy cười với tôi, mắt nheo nheo như chú mèo vui vẻ tắm nắng.
Anh khỏe không? Ayu nghiêng đầu như muốn hỏi, những lọn tóc nâu sẫm buộc lỏng khẽ rung rinh.
Cô ấy đang mặc một bộ váy liền bằng vải thô dài. Là cái váy cô ấy mặc mùa hè năm ngoái khi chúng tôi đi Azumino với nhau. Tóc cô ấy cũng y như hồi đó, buộc một nửa, xõa một nửa. Sau chuyến đi ấy, chúng tôi đã quyết định chuyển về sống chung.
Giá như có thể gặp lại Ayu. Tôi đã tưởng tượng về cảnh đó vô số lần, và nghĩ ra nhiều câu để mở lời. Nhưng bây giờ, khi đang thực sự đứng trước mặt cô ấy, miệng tôi chỉ nói được những câu ngớ ngẩn, ngắc ngứ.
“À... Ừm. Lâu rồi mới gặp.
Ánh mắt Ayu rời khỏi mặt tôi, lướt xuống.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô ấy đang nói về cái áo phông và chiếc quần nỉ thể thao ướt sũng tôi đang mặc. Ống quần được xắn lên đến tận đầu gối, và nước vẫn còn nhỏ giọt trên hai tay tôi.
“A... à à, anh đang dọn nhà tắm.”
“Em vào một lúc được không?”
Tôi không thể nói không, và có vẻ như Ayu cũng không cần câu trả lời. Tôi đi trước, nhân tiện dùng cùi chỏ đóng cánh cửa nhà tắm đang hé mở một nửa. Cầu cho Ryu đã biến trở về lốt cá vàng.
“Đây, ở kia”
Ayu đưa hộp bánh ngọt cho tôi. Chiếc hộp có hình dạng đặc biệt, chỉ cần nhìn qua là tôi biết có gì bên trong. Đó là bánh scone vị sô cô la của một cửa hiệu nổi tiếng gần chỗ làm của cô ấy.
Tôi không thích đồ ngọt lắm, nhưng lại thích loại bánh này. Hồi mới bắt đầu sống chung với Ayu, chúng tôi hay chí chóe tranh luận – giờ nghĩ lại thì chuyện đó cũng khá đáng yêu – và sau đó, cô ấy luôn mua cho tôi loại bánh này. Như một cách “làm hòa.” Dù cuối cùng thì bánh scone vị sô cô la không đủ để hàn gắn những rạn nứt giữa chúng tôi.
“Anh đi pha cà phê.”
Tôi gọi với ra bàn ăn. Ayu đang ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó là chỗ cô ấy vẫn luôn ngồi. Phong cảnh đẹp nhìn từ tòa nhà khá cao này là một trong những lý do Ayu quyết định sống ở đây.
Lấy phin ra rồi mới thấy đã hết cà phê từ lâu. Tôi nhớ ra mình đã chuyển sang dùng cà phê gói được một thời gian, vì quá lười pha kể từ khi sống một mình. Trừ những sáng phải đi làm, còn đâu tôi toàn đổ rượu whiskey vào cà phê thay cho đường, nên cũng chẳng quan tâm đến mùi vị lắm.
“Xin lỗi nhé, anh chỉ có cà phê gói. Hay uống hồng trà nhé?” Ayu không uống cà phê gói. Tôi chắc chắn vẫn còn hộp trà Ayu để lại. “Hoặc là bia?”
Ayu khẽ lắc đầu. Cái vòng cổ mà tôi chưa từng thấy cũng lắc theo.
“Cho em cà phê gói đi. Bánh scone em không ăn đâu nên anh để sáng mai ăn cũng được. Rồi cô ấy nheo mắt nhìn tôi, như mèo mẹ đang chăm cho mèo con ăn. “Hôm nay không uống nhé”
Tháng cuối cùng trước khi Ayu rời đi, tôi đã uống rất nhiều, có lẽ vì sợ đối diện với Ayu.
“Gần đây anh hầu như không uống mấy”. Nếu say rồi lỡ không tỉnh táo thì chẳng biết Ryu sẽ làm gì với tôi nữa.
“Tốt quá. Trông anh có vẻ ổn hơn.”
“Vậy hả?”
Bản thân tôi cũng không rõ nữa. Tôi lấy hai chiếc cốc đôi vẫn giữ trong tủ bát ra. Đổ bột vào, rót nước sôi từ ấm rồi đem lại chỗ bàn ăn.
“Công việc của em thế nào rồi?”
Ayu ôm cốc bằng cả hai bàn tay, đăm đăm nhìn mặt tôi. Trông như thể cô ấy muốn nói điều gì đó, nhưng miệng lại thốt ra chuyện khác.
“À, anh đã quen việc nên có thể về nhà sớm hơn trước.”
Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nói thế nào thì tôi chẳng biết. Như thể hai người đang tản bộ lòng vòng bên rìa cái “trọng tâm” của cuộc hội thoại.
“Còn Ayu thì sao? Giờ vẫn làm cho các doanh nghiệp vay vốn chứ?”
Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy nhìn tôi như thể ra hiệu hãy nghiêm túc lắng nghe. Ayu nhíu mày – cặp lông mày đã dày hơn trước kia một chút, và nói:
“Anh để mở nước trong bồn tắm à?”
"Hả?"
Đúng vậy thật. Tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ phía nhà tắm.
"A, aa."
Tôi bật dậy theo cái nhíu mày của Ayu, đóng chặt cửa phòng ăn rồi chạy về phía nhà tắm.
Tôi đóng chặt cửa nhà tắm, có thể nghe thấy tiếng ngân nga hòa trong tiếng nước chảy.
“Mê mê mô mô ngã dã (lao xao lao xao, rì rào rì rào, em cũng ~~~)”
Ryu đã cởi bộ y phục đỏ, quăng ra chỗ rửa mặt. Cô ta đang cuộn người lại như động vật lột xác. Cứ ngỡ cô ta mặc nhiều lớp quần áo, nhưng hóa ra bên dưới bộ y phục đỏ dài thượt hình như chỉ có một lớp đồ lót trắng mỏng, giống như lớp đồ lót mặc bên trong kimono. Không, bây giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện đó.
“Tha ái ngã nha hồng phấn tiểu giai nhân. (Em cũng vừa vào độ xuân, người con gái trong mộng.)
Qua lớp kính mờ, tôi có thể nhìn thấy một bóng người trần trụi. Nếu mở cửa ra thể nào cũng ầm ĩ lắm đây. Tôi gằn giọng gắt lên qua cánh cửa.
“Tắt vòi nước đi!”
“Lưỡng nhân hỉ ái đáo liễu như kim. (Sa vào lưới tình từ cái nhìn đầu tiên.)
“Làm ơn đấy. Có người đến. Nếu cô không yên lặng thì rắc rối to”
Ryu càng lớn giọng như để chống đối. Chỉ nghĩ về việc đấy thôi cũng khiến tôi đổ mồ hôi hột.
“Ngã dã ~”
Nhưng tôi không phải lo nữa. Có lẽ Ryu cũng không muốn bị người khác thấy.
Tiếng hát và tiếng nước chảy đều ngừng lại.
Khi tôi quay trở lại phòng ăn, Ayu khẽ lắc đầu, những lọn tóc rung rung.
“Mọi chuyện ổn chứ?”
“Hả, sao cơ?”
“Anh đổ mồ hôi đầm đìa kìa”
“Á à, hôm nay nóng nhỉ. Anh hạ nhiệt độ điều hòa thêm chút nhé?”
“Vâng, thế nào cũng được. Em thì bình thường. Không nóng cũng không lạnh”
Tôi lấy hai mu bàn tay quệt mồ hôi trên mặt đi rồi quay trở lại chỗ Ayu. Dù tôi chẳng làm gì có lỗi, nhưng không hiểu sao cảm giác như đang lén lút sau lưng Ayu vậy. Mắc vào thế bí, như một gã bắt cá hai tay bị bắt quả tang tại trận. Tôi không thể nhìn thẳng mặt Ayu, và vì sợ sự im lặng gượng gạo này, tôi lỡ miệng nói ra điều không nên nói vào thời điểm hiện tại.
“Hôm trước anh thấy em trên đường”
Ayu nhìn vào mắt tôi như muốn hỏi “Ở đâu?”. Tôi lập tức thấy hối hận, nhưng lời đã lỡ nói ra không thể rút lại.
Dù sao cô ấy đến đây, nếu không phải để nói “em muốn lấy cái gương về, thì cũng là “em sắp kết hôn”. Không thể cứ lòng vòng nói mãi không tới trọng tâm được. Một bên phải đi thẳng vào vấn đề, dù vấn đề chẳng dễ chịu gì. Khi tôi nhắc đến tên nhà hàng mà cô ấy và người đàn ông kia đi vào, Ayu chớp chớp mắt hai lần, im lặng một lúc rồi cuối cùng cũng lên tiếng.
“À.”
Cô ấy nói tiếp, mặt không biểu cảm:
“Em có nói giữa người đàn ông ấy với em không có gì cả thì chắc anh cũng không tin đâu nhỉ. Ra vậy, anh cũng biết rồi.”
Ayu nhìn xuống cốc nước của mình. Tôi không nghe được từ đoạn giữa câu cô ấy nói gì. Vì qua cánh cửa kính dẫn ra hành lang có thể nhìn thấy bóng Ryu. Cô ta đang không mặc gì cả. Hẳn là bắt chước bộ phim truyện thời lượng hai tiếng đồng hồ lúc nãy. Cô ta ở trần, quấn mỗi cái khăn tắm quanh người, đang ép cả mặt và hai bàn tay lên tấm kính, lom lom nhìn bóng lưng Ayu – với bộ váy vải thô và mái tóc màu hạt dẻ nửa buộc nửa xõa – như thể nhìn thấy một con mèo ở cuối phố vậy. Đôi môi đang ép vào mặt kính y hệt cá vàng Ryukin lúc đớp mồi.
Tôi lườm Ryu, hất cằm ra ngầm ra hiệu. Quay về phòng tắm đi.
“Có chuyện gì thế?”
“... À, không, không có gì.”
“Jun khó chịu cũng đúng thôi. Chúng ta chuyển đến đây chưa được đến nửa năm mà.”
Ayu có vẻ hiểu nhầm cái lườm về phía cánh cửa của tôi, còn Ryu thì đã biến mất khỏi chỗ ấy.
“Nhưng mà, đừng nghĩ rằng chuyện đã thay đổi. Tin em đi. Chúng em quen biết nhau sau khi em rời khỏi đây. Từ ba tháng trước. Vào dịp em được mời đến một bữa tiệc giao lưu các doanh nghiệp.”
Đã có những lúc tôi nghĩ có khi nào họ đã quen nhau từ trước khi chúng tôi chia tay không, vì tôi đã thường xuyên cho Ayu thấy bộ dạng đáng xấu hổ, đáng thất vọng của tôi. Nhưng, biết được lý do Ayu rời đi hoàn toàn là vì tôi chứ không phải vì có người khác, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng lại thất vọng về bản thân hơn bao giờ hết.
“Tin em thêm một điều nữa. Em đã chia tay với hắn ta rồi. Hắn là một tên cặn bã.” Tôi chưa bao giờ thấy Ayu có biểu cảm đầy căm hờn khinh miệt đến thế. “Một tên dối trá, cặn bã của cặn bã.”
Tôi cũng từng bị cô ấy mắng nhiếc nhiều lần – “vô dụng”, “yếu đuối”, “nhìn lầm người” – nhưng chưa bao giờ bị gọi là “cặn bã”. Hoặc có khi quá say nên không thể nhớ cũng nên.
Ayu lườm khoảng không như thể lườm ai đó, rồi quay sang nhìn tôi. Nụ cười trên gương mặt cô ấy vẫn như lần chúng tôi gặp nhau ở buổi họp lớp sau chín năm, hay như hồi cấp ba - khiến tôi tan chảy như que kem sau buổi hoạt động ngoại khóa ở câu lạc bộ trường. Ayu là quản lý của đội bóng chày, và dù không tỏ tình với cô ấy lúc tốt nghiệp, nhưng tôi vẫn luôn thích Ayu từ hồi đó đến tận bây giờ.
“Jun, em nhận ra rằng”
Câu chuyện lại bị ngắt mạch. Trong phòng ngủ vang lên bài nhạc phần giới thiệu “Loop & Loop” của chương trình THẾ HỆ KUNG-FU CHÂU Á. Đó là tiếng chuông điện thoại của tôi – cái điện thoại vẫn còn để trong túi áo bộ vest. Là ai nhỉ. Lại còn gọi vào giờ này. Đã sắp 11 giờ đêm rồi.
“Anh cứ nghe máy đi”
Ayu có vẻ rất mừng vì cuộc hội thoại bị ngưng giữa chừng.
“Thôi, không sao đâu. Anh muốn nghe chuyện của em trước.”
Điện thoại đã ngừng kêu một lúc, giờ lại tiếp tục đổ chuông. Khi bắt đầu sống với Ayu, tôi đã ngưng nhận lời đi uống, và bạn bè tôi – vốn cũng chẳng nhiều nhặn gì – cũng dần dần trở nên xa cách. Từ lúc Ayu rời đi, tôi còn ít giao thiệp hơn nữa. Tôi chẳng bắt máy cũng chẳng thèm trả lời tin nhắn.
“Có ổn không vậy?”
“Không sao.”
Ayu thở hắt ra, ngực nhấp nhô lên xuống
“Này, chúng ta.”
Rồi cô ấy lí nhí tự lầm bầm một mình: “Em biết thế này thật ích kỷ..” Ayu tránh nhìn tôi một lúc rồi lại mấp máy môi định nói tiếp.
Tách...
Có tiếng động từ phía bên kia cánh cửa.
“... Có ai đó ở đây à?”
“Hả?... Gì cơ?”
Tim như muốn ngừng đập, tôi chộp lấy cái gương cầm tay. Hình như Ayu để nó lại đây. Ayu quay lưng về phía cửa nên không thấy Ryu đang ở đó – trong tình trạng khỏa thân, quấn mỗi cái khăn tắm. Trên tay cô ta là cái gương tròn, chẳng hiểu đang định làm gì nữa.
Tôi tuyệt vọng ra hiệu cho cô ta bằng ánh mắt và cử động cằm.
Làm ơn đi đi, đi đằng kia kìa.
Ryu cầm gương bằng tay phải, giơ xa ra như thể đang kéo cung tên, để tự soi mặt mình. Cô ta vặn vẹo uốn éo, hết cười nhăn nhở lại phồng mang trợn mắt làm trò.
Tôi nhăn mày, đánh mắt hất cằm thêm nữa.
Làm ơn biến đi.
Ayu đã để ý đến biểu cảm khác thường của tôi, từ từ quay lại. Ryu – đang chọc tay lên má làm đỏm - cũng liếc qua.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Tim tôi hoàn toàn ngừng đập.
Ayu nói mà không quay lại nhìn tôi.
“Ai đây?”
Phải giải thích như thế nào bây giờ. Cô ấy đang nghĩ tôi đã trở lại là tôi của ngày xưa, giờ tôi không thể nào nói: “Đó là một con cá vàng” được.
“Ừm... Đó là một câu chuyện dài.”
“Nói ngắn gọn thì cô ta là bạn gái mới của anh hả?”
“Không phải. Không có chuyện đó đâu.”
“Thế là gì. Anh giới thiệu đi.”
Ayu vẫn chưa quay lại phía tôi. Tay cầm cốc của cô ấy khẽ run run. Làm sao bây giờ. Làm thế nào để cho cô ấy hiểu. Hay là nhờ Ryu biến lại thành cá vàng cho cô ấy xem?
Nhưng có vẻ như Ryu muốn cư xử như một cô gái bình thường trước mặt Ayu.
Cô ta dùng một tay túm tóc lên và chu môi thành hình chữ O, hẳn là bắt chước quảng cáo bia lúa mạch. Cô ta quay ngược gương về phía chúng tôi và lầm bầm gì đó như thể đang niệm chú. Rồi nhanh chóng chạy biến về phía cuối hành lang. Nhất định cô ta là một thứ ôn thần.
Ayu cuối cùng cũng quay mặt lại nhìn tôi. Có thể thấy rõ cô ấy đang cố cười, đầy gượng ép.
“Như vậy là sao nhỉ? Cô ta đang bảo em hãy nhìn gương và tự nhận ra cô ta trẻ đẹp hơn đi à?” Tỏ ra đùa đùa nhưng giọng Ayu gay gắt hơn bình thường.
“Xinh phết nhỉ. Nhưng có nhỏ tuổi quá không? Trông như thể cô ta mới mười mấy thôi. Không phải là học sinh cấp ba đấy chứ?”
Mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng trên trán tôi.
“Thật sự không phải như em nghĩ đâu.”
Nên giải thích từ đâu, thế nào bây giờ. Từ đoạn “nhỏ tuổi” thì, liệu Ayu có tin không nếu tôi bảo cô ta có khi đã 1.700 tuổi rồi.
“Em phải tin anh. Đó không phải bạn gái anh đâu. Sự tình có hơi phức tạp.”
Điện thoại lại kêu. Lần này là tiếng tin nhắn. Ayu vẫn đang mỉm cười với vẻ không tin lời tôi, hạ giọng nói:
“Này, có lẽ anh nên kiểm tra điện thoại đi thì hơn? Có khi là cô ta gọi đó, để bảo anh đuổi em đi.”
Không thể nào có chuyện đó, nhưng tôi vẫn nghe theo lời Ayu. Tôi cần giữ một cái đầu lạnh, cần bình tĩnh lại. Cần thời gian để nghĩ cách giải thích.
Vừa vào phòng ngủ lấy điện thoại từ túi áo vest, tôi vừa tiếp tục suy nghĩ.
Không biết trước đó Ayu đang cố nói gì với tôi nhỉ? Liệu có phải là muốn bắt đầu lại từ đầu không.
Dù cô ấy có không tin, tôi vẫn phải nói chuyện này với cô ấy. Tôi không muốn lôi cô ấy vào chuyện kỳ quái này, nhưng có cô ấy ở bên cạnh thì sẽ vững tâm hơn biết bao. Hồi còn ở đội bóng chày trung học, tôi tiếp tục ném bóng là nhờ có tiếng reo hò cổ vũ của cô ấy. Có một lần tôi thắng hoàn toàn trong trận đấu tập với một trường tuyển – hạt giống thường xuyên của các giải đấu – đó là vì đã hứa với Ayu “duy trì được trong khoảng 3 điểm”.
Là tin nhắn từ đồng đội trong đội bóng chuyền trung học.
Tiêu đề tin nhắn là dòng này:
“Đã biết chưa? Chuyện của Kikuchi ấy.”
Kikuchi là họ của Ayu.
Tôi đọc lướt qua nội dung tin nhắn. Rồi trở lại chỗ bàn ăn.
Uống một ngụm cà phê nguội để lấy lại bình tĩnh. Vị như nước bùn vậy. Đầu óc tôi lộn xộn hơn bao giờ hết, chẳng nghĩ ra điều gì để nói cả, nên tôi chỉ đờ ra nhìn mặt Ayu. Chẳng biết mặt tôi đang trưng ra biểu cảm gì, nhưng Ayu là người lên tiếng trước.
“Em sẽ nói thật hết với anh. Em đã bị lừa. Cái tên đó, hắn nói dối rằng đang điều hành một công ty khởi nghiệp. Và có lẽ cũng nói dối về việc còn độc thân nữa. Hắn lừa lấy thông tin phía đối tác của bên em rồi biến mất. Mãi sau này em mới được biết rằng hắn là “kẻ cướp công ty”*. Chắc hắn nghĩ em là đứa săn trai đào mỏ, thật thảm hại cho cái thân em, nhỉ.”
Tôi tiếp tục đăm đăm nhìn Ayu trong lúc cô ấy nói liền một mạch không ngừng nghỉ, nhìn bờ môi, đôi mắt đang hướng về phía tôi, và cả gò má đã gầy đi hơn một chút so với trước đây của cô ấy.
“Thôi em về đây. Thấy Jun đã khá hơn nhiều, em an tâm rồi.”
“Đợi đã. Anh cũng có chuyện muốn nói”
Tôi chỉ nói vậy để giữ Ayu lại chứ chẳng nghĩ ra phải nói gì tiếp theo. Vậy nên, tôi vọt miệng nói ra điều đầu tiên hiện lên trong đầu.
“Thật sự thì anh đã luôn yêu em.”
Ayu cười buồn.
“Đã? Ừ, là quá khứ nhỉ, vì giờ có cô gái đó.”
Tôi lắc đầu phủ định. Không phải thế.
“Tất nhiên, bây giờ anh vẫn yêu em. Cô ta thật sự không phải như em nghĩ đâu. Không phải người bình thường, mà là cá vàng”
“Cá vàng... cá vàng cảnh á?”
Ayu vẫn cười, đảo mắt chán nản. Là biểu cảm mà cô ấy vẫn thường trưng ra khi muốn chọc tôi không có tí khiếu hài hước nào.
“Tháng trước, có một lễ hội mùa hè tổ chức ở ngôi đền gần đây..”
Ayu vuốt tóc mái ra sau, kiên nhẫn đợi tôi lắp bắp rặn từng câu. Ở chân tóc cô ấy có một vệt máu đang từ từ rỉ xuống trán. Cô ấy không hề để ý thấy điều đó, quay sang hỏi tôi.
“Này Jun, sao anh lại khóc thế?”
"Hả?"
Tôi đưa tay lên quệt má phải. Đúng thật. Ướt. Nước mắt cũng đang rỉ ra từ mắt trái và chảy xuống má tôi nữa.
“Nên nói từ đâu đây. Từ hồi cấp ba nhé?” Tôi không thể giấu những giọt nước mắt nữa. “Cảm ơn em đã đến đây.”
Tôi không tin những gì đọc được trong tin nhắn. Nhưng khi trở lại phòng ăn, tôi đã nhận ra một điều.
Ngoài khoảng hiên hẹp với khung cửa sổ hướng về phía nam của phòng ăn, là cảnh đêm yên bình nơi khu dân cư nằm dọc tuyến đường sắt tư nhân. Cánh cửa gương phản chiếu cảnh vật trong phòng. Dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy bóng chiếc chạn bát ưa thích của Ayu, và bộ bàn ghế mà hai người chúng tôi cùng đi chọn. Nhưng không có bóng Ayu.
“Đã biết chưa? Chuyện của Kikuchi ấy. Biết chúng mày chia tay rồi, nhưng tao nghĩ vẫn nên báo cho mày. Bạn đại học của tao cũng ở ngân hàng chỗ Kikuchi làm việc. Hình như Kikuchi phạm lỗi trong công việc, đã nhảy tàu tự tử. Chiều tối nay. Nghe bảo được đưa đến bệnh viện ngay lập tức nhưng không kịp. Kinh khủng thật. Gọi lại sau nhé”
Một vệt máu nữa lại chảy xuống từ trán Ayu, đọng thành giọt đỏ thẫm trên hàng mi dài của cô ấy. Cô ấy đưa ngón tay giữa lên kiểm tra đường kẻ mắt. Và có lẽ cuối cùng cũng nhận ra.
“Đây, là gì nhỉ?” Ayu nói, đăm đăm nhìn đầu ngón tay nhuốm đỏ. “Cô gái lúc nãy bảo em nhìn vào gương vì cái này sao? Nè Jun, nói em biết đi.”
“... Anh xin lỗi”
Chớp chớp hàng mi nhuốm máu, Ayu lẩm bẩm một mình:
“Ra vậy. Đây là mơ nhỉ. Thảo nào em thấy cứ là lạ. Ừ, đúng vậy. Đây là giấc mơ của em thôi.”
Tôi cố hết sức ngăn không cho nước mắt trào dâng, để Ayu không nhận ra thêm điều gì nữa, nhưng không thể. Giả vờ lau mồ hôi, tôi quệt sạch nước mắt trên mặt.
“Nếu em đang ở đây thì thật lạ. Rõ ràng đang được đưa đến bệnh viện mà”
Cô ấy đứng dậy, tìm túi xách. Mà từ đầu cô ấy đã không cầm theo túi xách. Ayu nhìn tôi, từ từ lùi lại. Lùi dần, tan biến dần khỏi thế giới này.
Tôi cũng đứng dậy và nhìn cô ấy, chăm chú hơn bao giờ hết.
Môi Ayu mấp máy:
“Tạm biệt”
Những lời cuối cùng nói không thành tiếng.
Ayu chạy khỏi phòng ăn nhanh như một con cá sông vụt đi giữa dòng nước.
“Đợi đã!”
Tôi vội vã đuổi theo cô ấy, nhưng đến lúc mở được cánh cửa dẫn ra hành lang, Ayu đã biến mất dạng. Không thấy cô ấy dừng lại đi giày, và cũng không hề nghe thấy tiếng mở cửa.
Tôi rời căn hộ, chạy ra hành lang, đi thang máy xuống tầng một, ra cửa, xuống đường và nhìn quanh bốn phía. Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy Ayu một lần nữa. Lúc chạy trên con đường dẫn ra ga, tôi mới nhận ra mình đang đi chân đất.
Hộp bánh cô ấy mang đến khá nặng. Lúc trước tôi nghĩ bên trong đầy bánh scone nên mới thế. Nhưng mở ra, bên trong là hai miếng đá rải đường tàu vỡ vụn.
Ayu mang đến cho hai người chúng tôi cùng ăn. Để làm hòa, vậy mà...
Thu mình vào góc bếp, tôi gặm miếng bánh scone vị sô cô la cứng quá đà ấy. Chỉ có tiếng răng va vào đá khô khốc. Tôi lại khóc.
Từ phía sau vang đến tiếng bước chân đẫm nước tiến lại gần. Ryu cất tiếng:
“Không nên ăn những thứ kỳ dị đâu.”
Tôi không nói gì, tiếp tục gặm miếng đá.
“Quả nhiên là người đó không hiện hình trong gương nhỉ”
Tôi quay sang chỉ thẳng tay vào mặt Ryu. Không muốn nói gì, nhưng cảm xúc tự trút ra ngôn từ.
"Quay về bể!"
Tất cả là lỗi tại cô ta. Nếu có thể cho người ta cái khả năng nhìn thấy người chết đáng nguyền rủa này, thì sao không thể đưa người chết trở lại trần thế?
“Sao ngươi khóc?”
“Cá vàng sao hiểu nổi cảm xúc của con người. Cô ta thở dài, hơi thở như một luồng gió lạnh. “Ngươi cũng đâu có hiểu được cảm xúc của ta”
“À, không”
“Trong tim ta có một nỗi buồn sâu thẳm. Nhưng chính bản thân cũng không hiểu nổi nguồn cơn của nỗi buồn ấy”
Tôi cho những miếng đá rải đường tàu trở lại hộp bánh, sáng mai chúng nhất định sẽ biến thành bánh scone vị sô cô la cho mà xem. Rồi cuộn người lại như hài nhi trong bụng mẹ, tôi tiếp tục cạo bùn đất khỏi lòng bàn chân. Có khi nào bùn đất biến sạch thì tôi có thể quay ngược thời gian không...
“Thế thì, đêm nay cả hai chúng ta cùng ở một mình ôm ấp nỗi buồn đi.”
“Hiểu rồi. Dùng cách này đi.”
Ryu cởi bỏ khăn tắm, ném qua chỗ tôi. Vừa thoáng thấy bóng da thịt lấp ló, thì cái khăn tắm đã trùm lên mặt tôi.
Tôi bật khóc thành tiếng dưới tấm khăn tắm ám mùi hương trầm Trung Quốc.
Đến lúc chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt đang thấm đẫm mặt mình nữa, thì tôi đứng dậy.
Vì nghe như có tiếng Ryu đang hát. Chẳng biết ý nghĩa những gì cô ta hát, nhưng đó là một giai điệu kỳ lạ, nghe vừa vui tươi lại vừa mang mác buồn.
Tôi nghe nhầm rồi.
Không thấy bóng dáng Ryu dạng người trong phòng ăn, nhưng trong bể, một con cá vàng nhỏ bé, đỏ tươi đang uốn lượn như nhảy theo một điệu múa cổ Trung Quốc.