← Quay lại trang sách

Chương 17

Một giây quý hơn 10 yên." - Màn hô khẩu hiệu bắt đầu.

“Một giây quý hơn 10 yên.”

Mọi người đồng thanh hô theo lời trưởng nhóm. Đây là thông lệ buổi sáng của công ty thương mại Memorial, nhưng nay có khác xưa một chút.

Chỉ trong vài tuần, đã có hai người phải ra đi. Trong số chín người còn lại, có một người phải hứng những lời nhiếc móc của trưởng nhóm.

“Yasukawa, nói không ra hơi à?”

Trưởng nhóm Yasukawa đã bị giáng chức xuống thành nhân viên quèn. Người đang nắm quyền trưởng nhóm là trưởng phòng trước đây. Giờ phòng kinh doanh chỉ còn một nhóm nên không cần chức danh “trưởng phòng” nữa, đó là chỉ thị của giám đốc.

“Một giây quý hơn 10 yên.”

Yasukawa trưởng nhóm cũ đờ đẫn nhìn vào không trung, cố hô lên cho rõ. Yasukawa sống cùng mẹ già, nếu chi nhánh Tokyo bị dẹp bỏ thì hắn ta chỉ có thể nghỉ việc. Lý do hắn bị giáng chức xuống thành nhân viên quèn là vì phải chịu trách nhiệm cho việc “thành tích tập thể quá kém, nhưng có lẽ đó chỉ là cái cớ để công ty cắt giảm tiền hưu trí bằng cách ép nhân viên nghỉ việc vì lý do cá nhân. -

“To nữa lên, Yasukawa”

“Một giây quý hơn 10 yên là được rồi.”

Trưởng nhóm la mắng không phải vì ghét bỏ. Giọng của (trưởng nhóm cũ) Yasukawa không còn năng lượng như trước đây nữa, đều đều, không cao độ. Dù chỉ đoán mò, nhưng là người từng có trải nghiệm tương tự, nên tôi có thể hiểu phần nào. Mất sắc thái cảm xúc trong giọng nói là một trong những dấu hiệu ban đầu của bệnh trầm cảm.

Đã vào trung tuần tháng Tám. Ryu đã ở chỗ tôi được một tháng rưỡi, và Ayu đã mất được ba tuần rồi.

Tôi không đến đám tang của Ayu. Bố mẹ cô ấy quyết định tổ chức tang lễ riêng tư, không công khai cả thời gian lẫn địa điểm cho ai hết.

Tôi tự ý tổ chức một tang lễ riêng cho cô ấy – chỉ có mình tôi, chọn ngày, đặt bát hương của công ty ở chỗ Ayu vẫn luôn ngồi trong phòng ăn, bày hoa cát tường và bánh scone vị sô cô la thật để cúng cô ấy.

Giờ tôi có thể nhìn thấy người chết, nhưng lại chẳng thể tùy ý nhìn thấy khi muốn. Từ ngày hôm đó, Ayu không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu nửa đêm cô ấy hiện về ngồi trước bàn ăn thì tôi sẽ hét lên nhưng không phải vì sợ, hay ngạc nhiên, mà vì vui mừng.

Buổi sáng, khu vực chào hàng qua điện thoại T.O trống trơn như mọi khi. Công ty thương mại Memorial có chiến dịch gọi là “Ngày hội Obon – Hàng tốt giá hời”, nhưng còn ai mua ban thờ nữa khi lễ Obon đã bắt đầu rồi. Đây là thời điểm giao dịch khó khăn.

Đến giờ ăn trưa rồi cũng chẳng ai đi ăn. Hẳn không ai ở đây muốn chuyển sang làm ở chi nhánh Nagasaki, nhưng mọi người đều thất bại trong tìm việc hoặc chuyển sang công việc khác, nên mới dạt về công ty này. Nếu chi nhánh Tokyo bị dẹp bỏ thì họ chẳng có nơi nào khác để đi. Dù có chọn nghỉ việc, thì ở cái giai đoạn không biết rõ bản thân sẽ sống sót được nay mai hay bao nhiêu năm sau này, ai cũng muốn đến cuối cùng sẽ nhận được lương đầy đủ, không bị chậm trễ trừ hao. Ai cũng muốn tránh phải nhận thêm những áp lực, căng thẳng. Khoảng thời gian khó khăn này mang tính quyết định. Có lẽ đó cũng là suy nghĩ chung của tất cả mọi người. Không ai muốn rơi vào kết cục như trưởng nhóm cũ Yasukawa.

Đi làm công ăn lương, dù là làm cho những doanh nghiệp đen đi chăng nữa, thì điều mà ai cũng sợ là bị gán cho cái mác “vô dụng”. Dù vẫn nhận được lương, nhưng nếu không được tôn trọng, thì người ta sẽ không muốn tiếp tục làm việc nữa.

Nói thật thì tôi cũng không biết phải làm gì, nhưng đã quyết định không để bản thân bị cuốn theo môi trường xung quanh nữa, nên tôi đứng dậy khỏi bàn để ra cửa hàng tiện lợi mua cơm hộp. Đúng lúc đó, trưởng phòng (cũ) lên tiếng:

"Ezawa."

Ông ta vốn là người lù đù, chậm chạp, được giữ chức chẳng qua vì là cháu của giám đốc mà thôi, nhưng không hiểu giám đốc đã nói gì mà sau khi bị giáng xuống thành trưởng nhóm, ông ta “nhiệt tình với công việc” hẳn lên.

Chắc mình lại bị trừ thêm điểm thi đua rồi đây. Tôi quay lại, định viện cớ “đi vệ sinh”, thì trưởng phòng cũ nói:

“Đi ăn trưa cùng nhau nhé”

Tôi được đưa đến nhà hàng cơm lươn yêu thích của trưởng phòng cũ – người vẫn luôn dành một tiếng rưỡi để ăn trưa – bằng taxi. Nơi này cách công ty tận 2 km.

Trưởng phòng cũ vụng về khoản ăn nói, chỉ tầm 3 phút là cạn chuyện để tán gẫu, tôi cũng không biết tiếp chuyện gì, nên đành chịu sự im lặng gượng gạo tưởng chừng vô tận trong lúc chờ nhà hàng làm lươn. Đã thế nơi này lại còn hoạt động theo kiểu gọi món xong mới bắt đầu chế biến – cầu kỳ quá mức cho bữa trưa của dân văn phòng bình thường.

Tôi nghĩ về Ryu. Chính xác hơn là nghĩ về mông Ryu. Vào ngày Doyo no Ushi*, khi đang xem một chương trình ẩm thực, cô ta đã lẩm bẩm “Ta ghét lươn.”

Nghe bảo lươn là loài hung dữ và ăn tạp kinh khủng. “Lúc ta yếu, chỉ có thể nổi lờ đờ, chúng tưởng ta chết rồi và đã cắn ta. Thật nhục nhã. Đến giờ vẫn còn vết ở đây này? Cô ta vừa nói vừa chỉ vào mông mình.

Tôi tự hỏi không biết Ryu có vui không nếu được cho ăn thịt lươn – giống loài cô ta ghét. Mà thôi, Ryu nói chúng là cái giống ăn tạp kinh tởm, ăn cả những thứ “không nên biết thì hơn”, nên có hỏi chắc sẽ bị bảo: “Sao ăn nổi cái giống ấy chứ!”.

Trưởng phòng cũ gọi phục vụ mang lên chai bia không cồn thứ hai, rồi đột ngột quay sang nói với tôi:

“Dự định là sẽ có 5 nhân viên kinh doanh ở chi nhánh Nagasaki.”

Ra vậy, vậy là tôi sẽ bị đuổi việc nhỉ. Hẳn lý do ông ta dẫn tôi ra đây là để giám đốc có cớ mắng nhiếc tôi vì nghỉ ăn trưa quá lâu đây mà.

“Giám đốc có ý thêm cậu vào nhóm nhân viên ấy.”

"Hả?"

Trưởng phòng cũ rót bia không cồn vào ly trà ô long của tôi, như để chúc mừng. Tôi không hẳn là vui mừng gì, nhưng cũng hớp một ngụm để giữ lễ, thế là ông ta lại rót thêm nữa.

Không phải bia không cồn. Chai thứ hai này là bia bình thường.

“Vài người hẳn sẽ thấy bối rối với sự thay đổi chỗ làm đột ngột này”

Không phải chỉ vài người thôi đâu. Chuyện này không giống với chuyển chi nhánh làm việc ở những tập đoàn lớn. Tất cả mọi người đều sốc trước sự thay đổi này. Có khi công ty định nhân cơ hội này để cắt giảm nhân sự, nhưng cũng nóng ruột trước viễn cảnh thiếu hụt nhân lực.

“Mà nhân tiện thì cậu cũng là dân gốc Nagasaki, nhỉ?”

Ông ta cười với vẻ thân thiết. Bởi lẽ ông ta cũng là dân Nagasaki. Nhưng mà cả ông ta lẫn giám đốc đều hiểu nhầm rồi. Đúng là tôi sinh ra ở Nagasaki thật, nhưng bố tôi chuyển nơi làm việc và tôi đã theo bố tới Tokyo từ trước cả khi vào tiểu học. Nagasaki với tôi không hẳn là quê hương, mà chỉ là nơi có nhà ông bà ngoại thôi.

“Cậu còn bố mẹ không?”

“À thì…”

Mẹ tôi đã về quê, nhưng lâu tôi không trở về rồi. Lần cuối tôi về là vào đợt tang lễ của ông ngoại.

“Cậu đi nhé. Cả giám đốc cũng rất kỳ vọng ở cậu đấy. Dẫu sao cũng là dân Nagasaki cả.”

Trưởng phòng cũ – người cũng lớn lên ở Tokyo như tôi – nói bằng thứ phương ngữ Nagasaki xa lạ.

“Xin hãy cho tôi suy nghĩ thêm một chút.”

Chắc câu trả lời của tôi nằm ngoài dự tính của trưởng phòng cũ nên ông ta nhướng mày vẻ khó hiểu.

“Quyết định nhanh lên. Tuần tới giám đốc và ta sẽ về Nagasaki. Để đi tiền trạm việc chuyển đổi địa điểm chi nhánh. Giám đốc bảo sẽ dẫn cậu theo làm trợ lý đấy. Cho ta câu trả lời trước lúc đó.”

Ông ta khịt mũi và khoanh tay lại như để thể hiện uy của cấp trên, nhưng trên mặt lại hiện ra rành rành suy nghĩ “sẽ lại bị giám đốc chửi mất”.

Dù chi nhánh Tokyo có ra sao, tôi cũng đã quyết định nghỉ việc. Tôi có cảm giác nếu muốn thì thể nào cũng sẽ kiếm được việc thôi. Chỉ cần có thể tự do chọn lựa. Thứ mà cả tôi và những đồng nghiệp đều đang bám chấp vào là tư tưởng về một công việc thỏa mãn điều kiện “đeo cà vạt, mặc áo vest, ngồi bàn giấy, làm công sở”.

Những người đã chết, và Ayu, đã dạy cho tôi rằng: Hãy sống đi!

Hãy sống hết mình, cho đến hơi thở cuối cùng.

Để có thể sống hết mình, tôi phải thay đổi.