Chương 18
Cửa hàng cá cảnh ấy trông như một phòng triển lãm nghệ thuật đương đại.
Bên trong cửa hàng phủ bê tông trơn được chiếu ánh sáng mờ, có ba bể nước xếp ba tầng ngay ngắn trên kệ trưng bày khung thép đen, cao đến tận trần nhà – tất cả vuông thành sắc cạnh như một bức tranh với những đường nét, góc độ hoàn hảo.
Ánh sáng xanh từ hệ thống chiếu sáng mờ rọi xuống lối đi hẹp giữa những dãy kệ trưng bày.
Phía bên phải lối đi trong cùng là khu vực trưng bày cá vàng.
Hậu cảnh màu xanh nước biển đằng sau bể cá khiến nó trông như một bức tranh trừu tượng với những chấm đỏ không đều nổi bật trên nền xanh. Một bức tranh động với những họa tiết đỏ di chuyển liên tục.
Sau khi được nhân viên cửa hàng chỉ dẫn đến chỗ đã đặt trước – “Đối diện dãy F, vị trí thứ 6 ở hàng dưới cùng” – Ryu và tôi đang đứng trước bể cá Ranchuu đen.
Ryu cúi xuống, bỏ kính ra rồi lại đeo kính vào, nghiêng đầu ngó trái ngó phải rồi lùi ra sau, chăm chú quan sát con cá vàng đen đúa xấu xí. Như thể cô ta đang cố tìm điểm hấp dẫn của thứ có phần nhạt nhòa so với những mô tuýp đỏ – xanh ở đây.
“Thế nào?”
Tóc Ryu cọ vào mũi tôi nhồn nhột lúc tôi ghé lại từ phía sau cô ta. Chẳng hiểu vì sao gần đây Ryu bắt đầu buộc tóc. Hôm nay cô ta cũng dùng sợi dây buộc hàng màu đỏ để búi phần tóc phía dưới tai lại. Hình như cô ta định búi lưng chừng, nửa buộc nửa xõa.
"Hưm..."
Ryu lại tháo kính ra và gí sát mặt vào bể nước. Chỉ có một con Ranchuu đen. Nó quay đầu bơi đi, tránh ánh nhìn của chúng tôi, không có tay để xua nên vẫy đuôi như thể muốn nói “đi chỗ khác đi”.
“Khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Độ đen”
“Đây là con cá đen nhất cho đến hiện giờ đấy.
Nơi này là cửa hàng cá cảnh thứ tư mà tôi và Ryu ghé vào. Gần đây tôi toàn dành những ngày nghỉ phép ít ỏi của mình để đi tìm cá Ranchuu đen.
Đã quá trung tuần tháng Tám, và đây là ngày thứ ba trong tháng tôi nghỉ phép. Không có chuyện được nghỉ lễ Obon ở công ty thương mại Memorial, và cuộc đua thành tích doanh số đang trở nên khốc liệt hơn – vì mọi nhân viên đều muốn được công ty cho trợ cấp nghỉ việc kha khá, hoặc được xét chuyển sang chi nhánh Nagasaki còn hơn là rơi vào cảnh thất nghiệp.
Tôi không thể nghỉ mỗi cuối tuần. Hơn nữa, bản thân tôi cũng không muốn có thời gian rảnh rỗi. Khi chẳng có gì làm, và Ryu cũng trở về bể cá, tôi lại bắt đầu suy nghĩ mông lung. Và lại cố cắn miếng bánh scone đá.
Ryu nheo mày ngẫm nghĩ, rồi quay lại:
“Có lẽ không chỉ màu đen thôi. Mà đen ngả xanh, ngả đỏ gì đó.”
“Là thế nào mới được?”
“Xanh đen, pha với đỏ đen.”
Tôi chịu. Tôi còn không biết liệu Ryu có thực sự nghiêm túc với việc tìm Ranchuu đen không nữa. Và nếu tìm được rồi, thì nó có mối liên hệ gì với quá khứ của cô ta không đây.
“Mặt cũng khác.
“Mặt kiểu nào cơ?”
“Xấu xí hơn. Như thế này này.
Cô ta nhe răng như tức giận, vặn vẹo môi như chuẩn bị phun ra những câu từ độc địa, và thè lưỡi giữa hai hàm răng nhăn nhở. Chưa đạt chuẩn dọa ma người ta. Dù cố làm ra vẻ mặt ấy, trông cô ta cũng chẳng đáng sợ chút nào. Chỉ giống như đang nhịn đau vì va ống chân vào đâu đó mà thôi.
“Kích thước cũng khác. Phải to hơn nữa.”
“To chừng nào?”
Ryu dùng cả hai tay để vẽ một vòng tròn. Đầu tiên nó to cỡ quả táo. Rồi cô ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lần này ra vòng tròn to cỡ quả dưa. Sau đó lại nghiêng đầu sang bên kia đắn đo, cuối cùng được vòng tròn cỡ quả bí đỏ.
Ryu như học sinh tiểu học mô tả lại con bọ hay con cá mình bắt được, trong đầu tự phóng đại kích cỡ nó lên nhiều lần.
Cô ta cho tôi xem vòng tròn kích cỡ bằng quả bí đỏ, nói:
“Mặt phải to chừng này.”
“Làm gì có con cá vàng nào to chừng ấy”
Đôi khi tôi nghĩ, có khi nào Ryu thật ra không muốn tìm thấy con cá đó?
“Đi thêm một cửa hàng nữa thử nhé?”
Trong túi thể thao của tôi có chuẩn bị sẵn chai nhựa 4 lít đã được rửa sạch sẽ. Nếu vào đây nghỉ khoảng 3 tiếng, thì sau đó Ryu lại có thể là Ryu-dạng-người. Tuần trước chúng tôi đã làm thế khi đi Yokohama.
“Không cần đâu.”
“Thế thì đi ăn nhé. Tôm sốt ớt được không?”
“Ta mệt rồi.”
Chuyện lạ đây. Lần trước, và cả lần trước đó nữa, cô ta không muốn về dù mặt trời đã lặn rồi.
Lần trước tôi nghỉ phép vào ngày cuối tuần. Vì hôm đó là ngày Tomobiki*. Chúng tôi đến một tiệm trưng bày cá cảnh ở Yokohama và ăn trưa muộn ở khu phố Tàu. Tôi nghĩ đi bộ ở khu phố mang nét văn hóa Trung Quốc và ăn những món Tàu chính hiệu sẽ khiến Ryu nhớ ra điều gì đó.
Chúng tôi chia nhau một suất tôm sốt ớt, cơm rang hải sản, và xíu mại cua. Như mọi khi, Ryu chỉ ăn vài miếng, nhưng cô ta có vẻ thích món tôm nướng*, lấy nước rửa sốt ớt cay đi rồi ăn hết sạch.
“Cái này ngon. Vị giống Zazamushi.”*
Tôi chưa từng nghe đến sinh vật gọi là Zazamushi. Tra cứu trên điện thoại cũng chẳng ra.
Trên đường về nhà, Ryu tròn mắt nhìn bánh xe đu quay trên cao.
“Có thể ngồi lên đó không? Nó có đưa người ta lên tận bầu trời được không?”
Suốt từ trưa đến lúc đó cô ta chưa vào bình nước nên tôi không cho và bảo về thôi, nhưng Ryu không nghe.
Bánh xe đu quay cách mặt đất cả trăm mét, cảnh vật nhìn từ trên đó khiến Ryu phấn khích vô cùng.
“Cứ thế này chúng ta có thể bay lên trời không?” “Không được đâu.
“Đi mái bai thì có được không?”
“Ý cô là máy bay? Nếu “lên trời” là lên không trung, thì được.
Xấu hổ vì nói nhịu, Ryu quay sang ngắm cảnh qua ô cửa sổ.
“Hoàng hôn rồi”
“Ừa, đẹp nhỉ”
“Tim ta xáo động.”
Thứ tiếng Nhật kỳ lạ của Ryu làm tôi phì cười. Lâu lắm rồi tôi mới cười.
“Không phải xáo động, ý cô là rung động, phải không?”
“Hoàng hôn đáng sợ lắm.”
"Hả?"
Lúc tôi rời mắt khỏi cảnh vật để quay sang nhìn Ryu thì cô ta đã biến vào chai nhựa rồi. Thấy tôi một mình bước xuống khỏi đu quay, anh nhân viên trực ở đấy hoang mang gãi đầu gãi cổ mãi.
“Được rồi. Thế thì về nhé. Tối nay cô muốn ăn gì?”
Ryu đã phăm phăm ra khỏi cửa hàng cá cảnh trước, nghe vậy liền quay phắt lại nhanh như cá. Cô ta nghiêng đầu, mái tóc xõa nửa khẽ bay bay trong gió.
“Để ta nấu cho”
“Cô làm nổi không?”
“Biết cách dùng lò là làm được.”
“Lờ” ở đây là cái bếp điện. Tôi tò mò hỏi thử:
“Cô cần những gì?”
Tôi định xoay xở làm món gì đó với những đồ có sẵn vì thể nào cô ta cũng bỏ dở giữa chừng cho mà xem.
“Vòng cổ. Như cô gái lúa mạch đeo thì càng tốt.”
Nhân tiện thì quảng cáo mới của hãng lúa mạch ấy lấy chủ đề “Nấu ăn”. Nữ diễn viên ngốc nghếch dùng tay không lấy đĩa gratin*, rồi vội vàng rụt lại đưa lên tai kêu “Úi, nóng quá!”
“Xin miễn cho. Bây giờ hãy tạm nghĩ đến các loại thực phẩm đã.”
Ryu dừng lại giữa vỉa hè, trước ô cửa kính trưng bày của một cửa tiệm, đưa ngón tay lên gõ gõ thái dương như những nữ diễn viên diễn cảnh cố gắng lục tìm thông tin trong trí nhớ.
“Hừm... rong biển wakame, tôm sakura, cá cơm khô, bánh tôm.”
Cô ta chỉ liệt kê ra tên những loại đồ ăn mà cô ta nhớ được, nhưng có vẻ như Ryu lấy làm vui vì được cư xử như một cô gái bình thường trên ti vi, nên tôi im lặng lắng nghe.
“Cuối cùng là Zazamushi.”
“Không có cái đó đâu.” Có cũng không mua.
"Ghét Zazamushi hả?"
Cô ta trưng ra bộ dạng buồn thiu, làm tôi ngắc ngứ:
“Hơi hơi”
“Thế thì”
Ryu lại gõ gõ thái dương tiếp. Từ miệng cô ta chợt tuôn ra một tràng tiếng ngoại quốc, như thể đang hát rap vậy.
“Chi chi, lương khương, sa nhân, trần bì, can hải tiêu, can hoa tiêu, cam thảo, thảo quả, bát giác, tiểu hồi hương...
“Từ từ, đợi đã. Chi chi? Lương... gì cơ?”
Ryu đưa cả hai tay lên ôm đầu, như để đóng một lỗ hổng vừa mở ra đâu đó bên trong.
“Ta không biết. Không biết. Những từ ngữ đó tự hiện ra trong đầu.