← Quay lại trang sách

Chương 19

Thái quả trứng đã được luộc chín già. Cho tôm luộc thái nhỏ vào, rưới sốt mayonnaise lên.

Vậy là được nhân bánh kẹp cho bữa sáng.

Đặt miếng bánh mì gối đã cắt bỏ viền lên trên chỗ trứng và tôm. Không cho bơ. Cũng không có mù tạt. Nếu thêm rau thì tôi muốn chọn dưa chuột hoặc bắp cải, nhưng cuối cùng lại cho đậu xanh vào.

Không hiểu sao Ryu rất thích đậu xanh. Ở nhà hàng trong khu phố Tàu, cô ta chỉ nhặt mỗi đậu xanh từ đĩa cơm rang ra để ăn.

Trứng luộc chín già cũng là món ưa thích của Ryu. Cô ta nói: “Cảm giác tội lỗi khi tước đi sinh mạng chưa ra đời nâng hương vị lên một bậc. Nhưng cô ta cũng chỉ ăn mỗi lòng đỏ. Không ăn trứng lòng đào. Tôi sẽ ăn phần viền bánh mì và lòng trắng trứng.

Hôm nay là sáng thứ Ba. Tôi không có nhiều thời gian vào buổi sáng các ngày trong tuần, nên sẽ thả thức ăn cho cá vào bể, hoặc nếu Ryu hiện ra thì đưa cho cô ta ít bim bim tôm, rồi rời nhà mà không kịp ăn sáng. Thế này không ổn, tôi tự kiểm điểm trong đầu. Để có thể sống tử tế thì điều cơ bản là phải ăn uống tử tế.

Lý do tôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cầu kỳ như này là để đáp lễ cho bữa tối Ryu nấu hôm kia.

Hôm kia – tức Chủ nhật – chúng tôi ghé qua siêu thị trên đường trở về từ cửa hàng cá cảnh. Lần đầu tiên vào siêu thị, Ryu căng thẳng đến độ bám dính lấy cái xe đẩy hàng tôi đang đẩy. Có vẻ cô ta đã quên mất những gì mình nói, nên lúc tôi đi về phía gian hàng thực phẩm để mua nguyên liệu làm bữa tối, cô ta bắt đầu hếch mũi đánh hơi như một chú cún.

Ryu chạy qua quầy gia vị, gí mũi lên những giá bày hàng, thi thoảng lại cầm một gói lên hít hít ngửi ngửi. Khó mà tin được cô ta có thể ngửi thấy mùi gì từ những lọ, hộp được đóng gói kín mít, nhưng không hiểu dựa trên tiêu chí gì, mà có vài lọ cô ta ngửi rồi gật gù, thả vào giỏ hàng. Đây chỉ là một siêu thị bình thường, chẳng có những thứ như chi chi hay lương gì đó mà Ryu nói. Thứ cô ta chọn ra là dầu mè, nước súp gà và những thứ kiểu vậy. Ở gian rau củ thì chọn được gừng và ớt. Gian đồ khô là sò điệp và mộc nhĩ. Qua gian bán đồ ăn vặt, cô ta lấy mấy món tủ dạo này – “bánh tôm mềm cỡ đại” và các loại hạt hỗn hợp. Và chẳng hiểu vì lý do gì, mà cô ta cũng hít hít ngửi ngửi sang bên gian thuốc men, và chọn lấy hai loại thảo dược Trung Quốc. Số tiền cũng đội lên kha khá rồi nên tôi muốn bảo cô ta thôi không lấy nữa, nhưng đã được một bài học nhớ đời rồi nên đành mua. Thậm chí còn phải mua thêm cả thức ăn cho chim ở gian bán đồ cho thú cưng nữa.

Trở về nhà, Ryu sốt sắng làm cái nọ cái kia. Hay chính xác hơn, cô ta sốt sắng sai tôi làm cái nọ cái kia. Tôi làm theo chỉ dẫn, băm gừng, ngâm cho sò điệp và mộc nhĩ cho nở, và giúp Ryu mở những chai lọ, túi gói mà cô ta không biết cách mở.

Khi tôi chuẩn bị bếp xong xuôi – tức đặt nồi, chảo lên bếp đã bật, Ryu nói với điệu bộ vô cùng nghiêm túc:

“Thế là được rồi, phần sau để ta. Cứ ngồi chơi, thong thả đợi đi. Nhưng không được dòm ngó vào đây.”

Nghe lời cô ta, tôi vào xem trận đấu buổi đêm của đội SoftBank Hawks*, nhưng chẳng thể nào “thong thả đợi” được. Lo ngay ngáy về viễn cảnh một điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra, tôi thử ngó vào bếp và bị ném cho một miếng gừng. Thi thoảng nghe có tiếng Ryu cố tình kêu “Úi!”, nhưng tôi không ngó lại. Tôi không muốn phải mua cho cô ta một cái vòng cổ để nịnh nọt làm hòa.

Đội Hawks dẫn trước 2-0 ở đầu hiệp 3, nhưng bị đảo ngược tỷ số thành 7-5 ở cuối hiệp thứ 8, đúng lúc đó, mùi đồ ăn ngào ngạt tỏa ra từ phía bếp.

“Đến giờ ăn rồi ~ Nào. Ăn thôi. Và uống lúa mạch nữa”

Nhại lời thoại từ quảng cáo mới, Ryu bày ra bàn bếp một đĩa đồ ăn lộn nhộn với màu nâu sậm. Có những miếng bánh tôm mềm bẻ vụn nổi trên bề mặt hỗn hợp đặc quánh.

“Nào nào, nhanh ăn thôi, nào.”

Tôi miễn cưỡng nhắm mắt, run rẩy đưa một thìa vào miệng.

"Ô ô?"

Ngạc nhiên thật.

Tôi chưa từng ăn thứ gì có mùi vị thế này. Và nó rất ngon.

Bánh tôm được dùng thay cho cơm cháy trong ẩm thực Trung Hoa gốc. Hỗn hợp đặc quánh hơi lộn nhộn có vẻ như là sốt đậu và thảo dược Trung Hoa – mang một hương vị phức tạp, có chiều sâu.

“Cô làm món này bằng cách nào vậy?”

“Bằng tay thôi.”

Thế đấy, tôi làm bữa sáng cầu kỳ này, không hẳn để đáp lễ, mà để cạnh tranh thì đúng hơn.

“Này, ra ăn sáng”

Từ bếp tôi gọi với vào chỗ bể cá trên bàn ăn.

Ryu không ra. Hôm qua cũng vậy. Hẳn cô ta mệt vì không quen việc nấu nướng, cả sáng lẫn tối lúc tôi về nhà cũng không thấy ra khỏi bể cá. Sáng hôm qua tôi không có nguyên liệu để làm món ăn cạnh tranh với cô ta, nên chỉ để cái bánh tôm ở đó như mọi khi, rồi rời nhà, nhưng cô ta không đụng tới, vẫn còn nguyên đó.

“Này…”

Mau ra đi chứ, tôi làm cả salad rong biển wakame và cá ngừ đấy.

Ryu vẫn không hiện hình. Cô ta đang làm gì vậy nhỉ.

Tôi mang đĩa bánh kẹp tôm trứng đến trước bể cá, định cho cô ta xem và ngửi. Ryu ở dạng cá vàng Ryukin đang nổi trên mặt nước. Nổi ngửa bụng.

“Sao thế?!” Hai tay tôi níu chặt cái đĩa suýt chút nữa thì rơi xuống đất. “Này, sao thế!??”

Chỉ mỗi chiếc vây đuôi dài là hơi khẽ động đậy. Vây bụng và vây ngực chỉ có thể run rẩy cùng với thân mình không còn chút sức lực. Cái miệng cũng hơi động đậy – ngáp ngáp với vẻ đau đớn, gấp gáp như cố hớp thêm chút dưỡng khí.

Phải làm... làm gì bây giờ?

Tôi chạy vào phòng ngủ lấy máy tính xách tay, đặt trên bàn ăn, cắm nguồn. Tay run rẩy vì mãi chưa bật được máy tính, sau khi bật, tôi vội tra cứu “Bệnh của cá vàng”.

Vô vàn kết quả tìm kiếm hiện ra. Vấn đề của việc tra cứu trên Internet là có quá nhiều thông tin đến mức khó mà tìm được thông tin cần thiết vào lúc cấp bách.

Tôi bắt đầu xem từ trên xuống dưới những trang hiện ra đầu tiên.

Có một dòng là: “Nếu cá vàng nổi ngửa trên mặt nước thì đó là bệnh rối loạn bong bóng”, tiếp đó tôi tra “Cách chữa bệnh rối loạn bong bóng ở cá vàng”

Tôi không định tra cứu bằng cuốn Kim Ngư Truyện. Đã đọc từ đầu đến cuối, tôi thấy những thông tin trong đó đã quá lỗi thời. Cuối sách không thấy ghi ngày xuất bản như mọi cuốn sách bình thường đều có.

Trong sách cũng có mục “Các bệnh ở cá vàng” nhưng phần mô tả quá vắn tắt, cụt ngủn:

“Cần sớm tách con bị bệnh ra (loại bỏ) trước khi nó gây ảnh hưởng xấu đến những con cá vàng khác. Một thông tin có cũng như không.

Thế nhưng, ở phần “bổ sung” – có vẻ được thêm vào sau đó, có một câu với ý đồ khác hoàn toàn.

“Các bệnh ở cá vàng (bổ sung)”

Cá vàng mắc bệnh phải chịu sự đau đớn ngoài sức tưởng tượng của con người. Cá vàng là một sinh vật nhân tạo - do con người nhào nặn ra, vì vậy chúng vốn có một cơ thể yếu đuối và luôn phải hoạt động quá mức chỉ để tồn tại. Không ai có thể tưởng tượng nổi những thay đổi tinh vi của môi trường, những mầm bệnh, hay cách chăm sóc thiếu hiểu biết của người nuôi có thể gây đau đớn đến nhường nào cho những con cá vàng.

Giọng văn quá cảm xúc. Đoạn văn phê phán những người bình thường không quan tâm đến cá vàng hay những người nuôi cá vô tâm, nhưng tôi có cảm giác, thật ra tác giả đang phẫn nộ, nguyền rủa tất cả nhân loại nói chung.

Nói tóm lại, đây là một cuốn sách điên rồ. Vì tôi đã gặp tác giả Nagasaka Tsunejiro rồi, nên càng thấy chắc nịch về điều ấy. Không biết thật sự thì ông ta là ai, nhưng hẳn là một kẻ điên.

Hoặc dù tôi không muốn tin, nhưng có lẽ người đàn ông đó cũng giống Ryu – là một con cá vàng.

Thông tin đầu tiên về cách trị bệnh rối loạn bong bóng mà tôi tìm thấy trên máy tính, là:

“Từ từ nâng nhiệt độ nước lên 30°C, và giữ ở nhiệt độ đó.”

Tôi thử cắm cái nhiệt kế mua ở cửa hàng thú kiểng vào bể cá.

27°C.

Tôi đun nước sôi, trong lúc chờ thì mang xô nước Hinata từ ban công vào và thay một phần nước trong bể bằng nước Hinata bằng cái muôi dùng để chăm sóc cá vàng.

27,5°C.

Nước không sôi nhanh. Bất cứ khi nào vây đuôi của con Ryukin ngừng chuyển động, tim tôi lại đập thình thịch. Bụng cũng thắt lại. Ryu đang ở tư thế lộn ngược, đôi mắt hướng lên nhìn tôi như cầu cứu.

Lúc hơi bắt đầu thoát ra từ miệng phích là tôi đã không thể chờ nước sôi hẳn nữa rồi. Một tay vẫn cầm cái nhiệt kế, một tay tôi rót từng chút nước nóng từ miệng phích xuống nước ở mé xa nhất để tránh không làm Ryu bị bỏng. Rồi cứ thế hòa nước nóng vào.

Khi phích cạn thì nhiệt độ nước cuối cùng cũng chạm mốc 29,5°C. Tôi lập tức bắt đầu bước trị liệu tiếp theo. Đó là chữa bằng nước muối.

“Nên nhớ nước muối không chỉ có thể chữa rối loạn bong bóng mà còn có hiệu quả với mọi bệnh tật ở cá vàng nói chung. Quan trọng là phải cho cá vàng vào nước có hòa tan 0,5% lượng muối.”

Cái bể này có khối lượng 18 lít. Có nghĩa là...

Cần 90 gr muối.

Như vậy có nhiều quá không nhỉ? Lượng muối đo được bằng cái cân Ayu dùng để làm bánh, nhìn thế nào cũng quá nhiều.

“Tất nhiên dùng muối mỏ, muối thô tốt hơn là dùng muối hóa học.”

Không có thứ đó. Cuối cùng tôi tin theo thông tin trên trang web cá nhân “Lời độc thoại của anh cá vàng N.T”, và hòa tan gần nửa cốc muối vào bình có tay cầm cùng với nước Hinata hòa một chút nước ấm, rồi từ từ rót từng chút vào bể cá.

Tôi đợi đến khi muối đã hòa tan hết vào nước. Nhưng Ryu vẫn cứ nổi ngửa bụng lên.

“Cô sao vậy, Ryu?”

Dù làm thế nào cô ta vẫn không trở lại nguyên hình.

Tôi không muốn mất đi thêm một ai nữa.

Trong đầu tôi, một thằng “tôi” khác – lạnh lùng hơn thằng “tôi” đang vật lộn với thực tại này – chợt lên tiếng:

“Mày quên mất cô ta là một con cá vàng rồi à?”

Tôi lại tra cứu trên mạng, tiếp tục tìm cách chữa trị. “Nước bể cá có đục không?”

Như đã hứa với Ryu, tôi thay nước bể cá ba ngày một lần, mỗi lần thay một phần ba lượng nước.

Đây là chính miệng cô ta – một con cá vàng – yêu cầu. Nhất định chính xác hơn mọi thể loại hướng dẫn chăm nuôi cá cảnh khác.

“Bạn có cho cá ăn nhiều quá không?”

Tôi liếc nhìn đĩa bánh kẹp trứng tôm trên bàn. Nếu là cho một con cá vàng thì đúng là quá nhiều. Nhưng với Ryu-dạng-người, thì lượng ăn vào của cô ta còn ít hơn cả khẩu phần của một cô gái đang kiêng khem khắt khe, có thể so sánh với một võ sĩ quyền Anh ở giai đoạn cuối của quá trình giảm cân. Chưa kể từ hôm qua đến giờ cô ta chưa ăn tí gì.

“Căng thẳng do tiếng ồn, rung động… cũng có thể là một trong những nguyên nhân dẫn đến bệnh rối loạn bong bóng”

Hay tại vì cô ta suốt ngày xem ti vi nhỉ, băng dính cố định nút âm lượng vẫn ở nguyên vị trí, không thấy bị di chuyển.

Tôi lại mở trang “Lời độc thoại của anh cá vàng N.T”.

“Hãy cẩn thận chú ý đến những cây thủy sinh. Cây thủy sinh là cái nôi an toàn kiêm nơi trú ẩn cho cá vàng, nhưng cũng có thể là nguyên nhân gây bệnh.”

Cây thủy sinh? Có phải là bụi cỏ nước?

Tõm!

Ryu đang nổi ngửa bụng đập vây đuôi trong nước, như thể thúc giục tôi mau làm gì đó.

Tôi tra cứu “Bệnh do cỏ nước” và lần lượt đọc những kết quả hiện ra.

“Cỏ nước có thể là một kênh dẫn truyền mầm bệnh. Trứng của những côn trùng có hại có thể bám vào đây.”

“Phần lớn cỏ nước trên thị trường là hàng nhập khẩu, một lượng lớn thuốc bảo vệ thực phẩn được dùng như biện pháp kiểm dịch. Sẽ an toàn hơn nếu khử độc rồi mới thả chúng vào bể cá.

Hẳn là đây rồi.

Tôi vẫn giữ bụi cỏ nước èo uột mỏng manh được tiệm vớt cá vàng cho. Vì Ryu có vẻ thích nó nên tôi cứ nghĩ không có vấn đề gì.

Nhìn kỹ hơn thì thấy sắc đỏ kỳ dị của bụi cỏ nước đã chuyển sang màu nâu. Nó khẽ lay động trong nước như những lọn tóc nâu được nhuộm bằng thứ thuốc nhuộm rẻ tiền.

Có khi nó sắp thối rữa rồi cũng nên. Đúng như những gì Nagasaka Tsunejiro nói. Cơ thể của cá vàng đã bị suy yếu đi bởi những “cải tạo” của loài người, vậy mà tôi quá chú ý đến Ryu-dạng-người, đến nỗi từ lúc nào đã quên không chăm sóc cô ta ở dạng cá vàng một cách cẩn thận.

Ryu ở dạng cá vàng Ryukin nổi ngửa bụng, yếu ớt phe phẩy vây đuôi, trông nhỏ xíu như một cánh hoa trên mặt nước.

Tự nhiên tôi nhớ đến chuyện về kim ngư thảo. Trong vườn nhà ông tôi ở Nagasaki, cứ mỗi độ xuân về là hoa kim ngư thảo* tưng bừng nở rộ. Như cái tên của nó, đây là loài hoa xinh đẹp có cánh như vậy cá vàng Ryukin. Đẹp là vậy, nhưng ông tôi bảo:

“Kim ngư thảo khi héo tàn trông rất đáng sợ. Jun, cháu thử nhìn vỏ cuống xem.

Vỏ cuống là thứ còn lại sau khi hoa đã héo và rụng hết. Tôi nghĩ chắc chỉ có ông mới đi ngắm hoa đã héo tàn, nhưng khi nhìn theo lời ông nói, thì tôi – lúc ấy còn là một thằng bé con – đã gặp ác mộng suốt nhiều đêm.

Vỏ cuống hình oval của kim ngư thảo có ba lỗ tròn lớn. Những lỗ này vừa đúng nằm ở vị trí hai mắt và khuôn miệng, trông hệt một chiếc sọ người. Trên nhánh kim ngư thảo héo khô là vô số đầu lâu lủng lẳng thành chùm.

Hình ảnh chiếc đầu lâu nhỏ xíu chồng lên hình ảnh Ryu đang ở dạng Ryukin làm tôi rùng mình, bật dậy khỏi ghế như một con rối lò xo nhảy ra từ hộp đồ chơi.

“Nếu lo lắng, hãy loại bỏ cỏ nước.”

Rửa tay kỹ càng bằng xà phòng y tế, xả sạch để у không gây ảnh hưởng xấu, rồi tôi nhúng tay vào bể cá.

Vớt bụi cỏ nước từ đáy bể lên, tôi ngửi thử. Có mùi thối rữa. Ném nó vào góc bếp rồi quay trở lại chỗ bể cá.

Vây ngực và bụng của Ryu bắt đầu chậm chạp chuyển động. Cô ta bơi quanh rìa bể như cố bám vào và lật mình lại bằng góc phải của bể. Không được như ý, nhưng cuối cùng cũng có thể lật nghiêng người.

Quả nhiên vấn đề nằm ở bụi cỏ nước.

Bơi đến góc bể tiếp theo, cô ta thành công dựng thẳng cơ thể đang ở trạng thái nghiêng lại, và có thể bơi bình thường ở một mức độ nào đó dù vẫn loạng choạng. Tôi nhẹ nhõm thở phào:

“Này, cô ổn chứ?”

Tất nhiên Ryu không trả lời khi đang ở dạng cá vàng. Thậm chí tôi còn không rõ cô ta có nghe được tiếng tôi không.

Vẫn còn lo lắng, nhưng đã gần đến giờ phải tới công ty rồi. Hình như cỏ nước có “khả năng lọc nước, nên tôi sẽ đi mua cỏ mới để thay. Trên đường trở về nhà sẽ ghé cửa hàng thú kiểng xem thử.

Tôi chỉ thả vài hạt thức ăn cho cá vào bể nước, rồi lấy phần bánh kẹp bỏ trong túi ni lông của mình. Vội vàng cạo râu rồi thay bộ vest và đeo cà vạt. Công ty thương mại Memorial không áp dụng Cool Biz*. Nhân viên kinh doanh được yêu cầu phải mặc trang phục sao cho có thể đi dự đám tang hoặc lễ Thông Dạ.* Dù giữa hè cũng vẫn luôn phải đeo cà vạt đen.

Đúng rồi, tôi sẽ đi mua chút cỏ nước ở cửa hàng cá cảnh vào buổi chiều khi đi ra ngoài chào hàng.

Trưởng nhóm (trưởng phòng cũ) khác với Yasukawa, ông ta không mấy mặn mà với việc kiểm tra vị trí hiện tại của nhân viên trên GPS. Loại cỏ nước nào thì được nhỉ, tôi lôi điện thoại ra tra thử.

Tôi trở lại phòng ăn, hy vọng Ryu lại bơi vòng vòng trong bể nước như mọi khi.

Bể trống trơn. Chỉ có vài sợi cỏ nước còn sót lại nổi lềnh bềnh.

Cô ta đi đâu mất rồi? Sàn nhà ướt nhẹp. Có một vệt nước kéo dài phía tay trái, như thể ai đó quét cây chổi lau nhà sũng nước qua.

Bộp...

Có tiếng quần áo sũng nước nặng nề quét trên sàn nhà. Tiếng động phát ra từ bếp.

Bộp...

Tôi thấy bóng bộ y phục đỏ dưới bồn rửa tay. Vạt y phục xòe trên mặt đất như vậy đuôi cá vàng, phát ra âm thanh ẩm ướt kia và biến mất dần vào sau bồn rửa.

“Cô đang làm gì đấy?”

Bồm bộp, bồm bộp...

“Đợi đã. Tôi đến đây.”

Ryu đang bò trên sàn trong gian bếp nhỏ. Cô ta rẽ mái tóc ướt sũng ra như xòe quạt.

Như một con rắn, cô ta đang víu lấy tay cầm của bệ tủ dưới bồn rửa bằng cả hai tay.

Bộp, bộp, bộp bộp...

Như yêu quái vậy. Không, cô ta vốn là yêu quái mà... Tôi sợ Ryu đã biến thành thứ gì đó không phải người mà cũng chẳng phải cá vàng. Khi tôi gọi, cô ta rên rỉ với vẻ đầy đau đớn:

“ Đừng vứt đi.”

"Hả?"

Cô ta níu lấy tay cầm của bệ tủ dưới bồn rửa và bắt đầu rướn người lên, bám víu, bò toài như thể cố leo vào trong bồn. Nhưng nửa chừng thì kiệt sức, lại trượt xuống sàn.

Tôi cúi xuống đưa tay đỡ cô ta, nhưng Ryu túm lấy cà vạt của tôi. Khuôn mặt Ryu đăm đăm nhìn tôi trông còn trắng hơn bình thường. Mà cũng không phải trắng.

Cơ thể của cô ta trắng đến mức như thể có thể nhìn xuyên qua để thấy bức tường bên kia. Dưới mắt cô ta nổi lên hai quầng thâm xanh đen.

“... Trả lại đây.”

Ánh mắt Ryu hướng sang phía bồn rửa. Con ngươi đen như lấn át hết cả lòng trắng mắt. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

“Ý cô là bụi cỏ nước?”

Bể cá như phòng riêng của Ryu, nên có lẽ cô ta cảm thấy gắn bó với bụi cỏ nước – thứ nội thất duy nhất cô ta có.

“Nhưng nó thối rữa rồi”

“Không được. Không có thì không được.”

Bàn tay đang túm cà vạt của tôi siết chặt lại.

“Không được, không được.”

Đau.

“Hiểu rồi, tôi hiểu rồi, thả tay ra đi...”

Tôi lấy bụi cỏ nước từ rổ lọc rác bồn rửa. Ryu dùng cả hai tay víu lấy cạnh bồn rửa, ngóc đầu lên nhìn, hít thở nặng nhọc.

“Cô ổn chứ?”

“Khò... khè..”

“Có ổn không đấy, cho thứ này vào bể?”

“Khò... khè... khò... khè..”

Bụi cỏ nước bắt đầu biến màu ở đầu nhánh, phần gần gốc vẫn còn sắc đỏ ban đầu. Tôi cắt bỏ khoảng một phần ba đoạn lá hoặc rễ gì đó trông như tóc người của bụi cỏ và thả nó lại vào bể cá.

“Như này được chứ?”

Tôi nhìn lại chỗ bếp. Khuôn mặt trắng xanh vừa rướn cổ quan sát mọi hành vi của tôi vừa khò khè hít thở ở chỗ bồn rửa đã biến mất.

Ngó sang phía bể cá. Ryu đã trở về trong đó.

Cô ta đang mổ mổ vào bụi cỏ nước như để kiểm tra, rồi cọ cọ bụng vào gốc cỏ đã biến màu. Và, tôi chưa kịp định thần thì chuyện đó lại xảy ra, cô ta lại bị lộn ngược, ngửa bụng lên trời.

Đấy, thấy chưa?

Rõ ràng là tại thứ này. Tôi lại một lần nữa vớt bụi cỏ nước lên, và vớt cả những cọng cỏ đứt trôi nổi trong nước.

Như lần trước, Ryu lại bơi ngược men theo thành bể, liêu xiêu lật người lại. Như để phản đối, cô ta bởi vòng quanh chỗ từng là bụi cỏ nước.

Tôi cho bụi cỏ nước vào cái bình miệng rộng, đặt bên cạnh bể để cho cô ta thấy nó không bị vứt đi. Ryu trong lốt cá vàng Ryukin đăm đăm nhìn về phía chiếc bình miệng rộng như để chắc chắn bụi cỏ nước đang ở đó. Tôi canh chừng cô ta một lúc, có vẻ không phải lo về chứng rối loạn bong bóng nữa.

“Thôi, tôi đi làm đây.”

Về đến nhà, tôi vội vã cởi giày rồi chạy vào phòng ăn. Bên ngoài trời vẫn còn sáng. Dẫu sao thì vẫn chưa đến 5 giờ chiều. Tôi lấy cớ không khỏe để về sớm. Dù thực ra không phải tôi không khỏe, mà là cá vàng của tôi.

Có lẽ vì vài ngày trước, Yasukawa (trưởng nhóm cũ) cũng nghỉ làm với lý do bị cảm, nên sau khi tôi họ khù khụ vài bận lúc gọi điện thoại chào hàng, trưởng nhóm đã đồng ý cho tôi về sớm.

Ryu không bị ngửa bụng, nhưng có vẻ cũng không khỏe lắm, chỉ nằm im gần đáy bể như để thế chỗ cho bụi cỏ nước. Có vẻ cô ta cũng chẳng ăn gì. Chỗ thức ăn tôi thả vào buổi sáng vẫn còn nguyên dù đã chìm xuống lớp sỏi rải đáy bể. Không ăn gì thì không ổn chút nào.

Tôi thả một chút “Đồ ăn lành mạnh bổ sung rau củ dành cho cá vàng” mua lúc ra ngoài trốn việc vào bể.

Cô ta thậm chí còn không thèm nhìn. Trên mạng có ghi “đồ ăn dạng nổi trên mặt nước cũng có thể là nguyên nhân gây rối loạn bong bóng”, nên đã mua đồ ăn dạng chìm xuống đáy bể, nhưng cô ta chỉ phẩy đuôi hất những viên đồ ăn màu xanh lục ấy đi.

Để cho cỏ nước mới vào bể, tôi dùng vợt với Ryu lên, chuyển vào xô. Ryu nảy trên mặt vợt, phần bụng phình phình có vẻ đã xẹp đi chút ít, phập phồng trong không khí vì không có nước, nhưng đôi mắt cá to tròn thì không chút biểu cảm.

Tôi lấy thùng đá, chậu rửa mặt, xô cá nhựa... đủ mọi xô chậu trong nhà để trút nước từ bể cá sang, rồi đem bể và sỏi rải đáy bể vào nhà tắm cọ rửa. Hình như nếu cọ rửa kỹ quá sẽ làm mất hết vi khuẩn có lợi. Tôi chỉ rửa sạch lớp mốc xanh trong bể, không cọ bộ lọc nước, và cho tạm sỏi rải đáy bể vào nồi để kỳ sạch vì đã dùng hết đồ đựng rồi. Từ chỗ sỏi trôi ra một lượng lớn đồ ăn thừa còn sót lại, nấm mốc mọc trên đó, và cả những sợi phân dài, mảnh như sợi chỉ. Cảm giác như nhìn thấy thứ không nên nhìn, tôi quay mặt đi và tiếp tục làm cho xong.

Tôi cho sỏi đã được cọ rửa sạch sẽ trở lại bể, và lấy từ bịch ni lông ra chỗ cỏ nước mà chủ tiệm cá cảnh bảo là “trồng trong nước, đã được khử khuẩn tiêu độc”. Thứ cỏ nước này tên là rong la hán – một loại cây thủy sinh có nhiều lớp lá kim như lá thông. Chỗ bọt biển bọc quanh rễ hình như có chứa chất diệt nấm mốc. Tôi vứt hết phần đó rồi trồng vào lớp sỏi rải đáy bể.

Được rồi, thế này hẳn sẽ diệt bớt vi khuẩn, vi sinh vật gây bệnh. Tôi thả lại Ryu vào bể cá. Cô ta lập tức bơi lại chỗ cỏ nước trông như lá thông và bắt đầu mổ mổ rìa lá cỏ. Không biết cô ta có thích không nhỉ. Nghe nói cá vàng có thể ăn được loại cỏ nước này. Ryu đang chăm chú rỉa rỉa những lá rong la hán. Thế rồi đột nhiên nhổ nó ra.

Không phải ăn. Cô ta chỉ nhổ lá cỏ ra mà thôi. Chẳng mấy chốc một nhánh rong la hán đã bị rỉa trụi, những vụn lá kim trôi nổi rải rác trên mặt nước mới được làm sạch. Có vẻ như đây là biểu hiện của sự bất mãn.

Tôi thở hắt ra.

“Sao thế? Nếu cô muốn than phiền gì thì ra đây đi. Cho tôi thấy mặt đi. Nói chuyện như mọi khi đi. Thế thì tôi sẽ hiểu ngay cô không khỏe chỗ nào, và phải làm thế nào mới được.”

Hay có khi tại tôi cứ nhìn chòng chọc vào bể cá nhỉ? Ryu ghét bị nhìn lúc biến từ dạng cá về dạng người, và từ dáng người về dạng cá. Tôi về phòng ngủ tháo cà vạt rồi quay trở lại phòng ăn. Không có gì thay đổi.

Tôi vào phòng rửa mặt mũi một lúc khá lâu rồi trở ra. Ryu vẫn quyết giữ ở trong lốt cá vàng mãi.

Cô ta hờn dỗi chăng? Không phải thứ cỏ đỏ rực, trông như tóc người kia thì không được à?

Tôi đã thử tìm rồi đấy chứ. Nhưng mà tìm trên điện thoại và trên cả máy tính công ty, đừng nói là thứ tương tự, thậm chí loại hao hao giống thôi cũng chẳng thấy. Tôi thậm chí còn hỏi cả chủ tiệm cá cảnh, nhưng ông ta bảo chưa từng thấy loại này bao giờ.

Cá vàng Ryukin thổi ra một đám bọt khí. Như thể thở dài chán ngán tôi.

“Biết rồi, khổ quá, để tôi thử tìm tiếp vậy.”

Tôi gõ vào máy tính vô số từ khóa như “cỏ nước màu đỏ, “cỏ nước trông như tóc người, nhưng kết quả vẫn như trước. Tôi băn khoăn liệu nó có phải là cỏ nước cho cá vàng thật không. Dù từ trước đến nay nó vẫn sống trong nước, nhưng chẳng biết là cỏ nước hay là thứ gì khác.

“Rốt cuộc thì đây là thứ gì?”

Tôi không kìm được, đành nói chuyện với Ryu-cá-vàng.

“Này, làm ơn nói cho tôi biết đi, Ryu.”

Lại là độc thoại. Giống như một tháng rưỡi trước. Một mình tôi trong căn hộ này, đơn độc, bất lực.

Không còn cách nào khác, đành dựa vào cuốn sách quái gở đó. Mở cuốn Kim Ngư Truyện, tôi cảm thấy như mình đang bám víu vào sợi cỏ nước mong manh.

“Cá vàng và cây thủy sinh.”

Cây thủy sinh là thứ đạo cụ kiêm sân khấu thiết yếu để phô bày vẻ đẹp của cá vàng. Như trong kịch Kabuki, nó đóng vai trò là hậu cảnh. Tương tự như trong vở Yoshitsune Senbon Sakura,* dù Morita Kanya đời thứ 14* có diễn giỏi đến đâu đi chăng nữa, thì sức hấp dẫn của vở kịch vẫn sẽ giảm đi một nửa nếu không có hình ảnh hoa anh đào trên núi Yoshino ở hậu cảnh. Khi chọn lựa cây thủy sinh, cần xét đến màu sắc và dáng vẻ của từng con cá vàng. Với giống Ryukin hào nhoáng bóng bẩy, nên chọn loại lá dày, rậm rạp. Mặt khác, với giống Ranchuu thì...

Tôi thấy hơi thất vọng khi được biết cỏ nước chỉ là vật trang trí không hơn không kém, nhưng sau đó, giọng văn đột ngột thay đổi.

Tuy nhiên, từ góc nhìn của cá vàng, thì thật nông cạn nếu chỉ mua cây thủy sinh theo hình dáng bên ngoài. Đừng quên cây thủy sinh là cái nôi cho cá vàng đẻ trứng, là nơi trú ngụ để chúng tránh ánh nắng mặt trời chói chang, chưa kể, còn là hệ thống thanh lọc nước tự nhiên. Cần lưu ý chọn loại cây thủy sinh phù hợp với chế độ ăn của cá vàng, để làm nguồn dự trữ lương thực khẩn cấp cho chúng khi không có đủ đồ ăn.

Cuối cùng, dưới đây là danh sách những loại cây thủy sinh cơ bản phù hợp với cá vàng.

Rong đuôi chó, rong nâu, bèo tây, cây mặt trời xanh, cỏ đuôi ngựa, giang thảo nhăn, cây đàn thảo, Okichimozuku.

Tôi lần lượt tìm từng loại cỏ nước được liệt kê trong Kim Ngư Truyện. Chỉ thấy rong đuôi chó trông na ná rong la hán, còn đâu thì chẳng loại nào có chút gì tương đồng với thứ cỏ như búi tóc đỏ ấy.

Cuối cùng chỉ còn lại một cái tên: Okichimozuku. Những cái tên khác đều được viết bằng hán tự và hiragana*, chỉ có cái này được viết bằng katakana. Có vẻ như nó được thêm vào sau. Tôi chẳng hy vọng gì mấy.

Gõ “Okichimozuku” vào và bấm “Tìm kiếm hình ảnh”.

Trên màn hình hiện ra hàng loại hình ảnh những bụi cỏ nước có màu đỏ, trông như tóc người.

Chính nó! Như một cú lội ngược dòng vào phút 90!

Tôi đọc tiêu đề. Hẳn là đây rồi.

“Okichimozuku là một loại tảo nước ngọt màu đỏ, thuộc họ Benimozuku. Nhánh chính có đường kính dưới 1 mm, từ đó mọc ra các nhánh phụ mỏng mảnh, tổng chiều dài từ 10 cm đến 40 cm.

Nhưng sau khi đọc kha khá bài viết, niềm hứng khởi trong tôi dần cạn.

Okichimozuku mong manh khó giữ nên không có ở những tiệm thú kiểng hoặc cửa hàng nhỏ lẻ. Dù có đến tiệm cá cảnh chuyên phục vụ dân chơi cá cũng không có. Chẳng nơi nào bán cả.

“Okichimozuku là một loại cỏ nước bí hiểm, từ khi được phát hiện vào năm 1938, người ta mới chỉ thấy nó sinh trưởng ở một số ít nguồn nước sạch vùng Shikoku và Kyushu. Ngày nay, nó là một loài có nguy cơ tuyệt chủng, cách vài năm mới thấy xuất hiện ở một số nơi trong nước. Nó cùng với những nơi nó sinh trưởng được chỉ định là Biểu tượng Thiên nhiên Quốc gia.

Cầm máy tính đến trước bể cá, tôi phóng to một bức hình lên, hỏi:

“Này, Ryu. Cô muốn cái này hả?”

Không có lời đáp. Tôi chỉ có thể tự phán đoán.

Ryu đã từng nói: “Không có thì không được.” Vì sao nhỉ?

Trông cô ta khẩn thiết như thể sinh mạng phụ thuộc vào nó.

A!

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Đầu tiên thì nó lóe sáng như bóng đèn 20 watt chập chờn, nhưng càng nghĩ càng thấy sáng tỏ, như thể tôi đã gạt được công tắc chỉnh điện của cái bóng đèn ấy lên.

Cókhinàonếukhôngcóthứcỏnước Okichimozuku ấy thì Ryu không trở về dạng người được? Có lẽ thứ cỏ nước trông như một loại rong rêu èo uột màu đỏ này đóng vai trò chất xúc tác gì đó.

Sáng nay cô ta ra khỏi bể với sắc diện gần như trong suốt, đi đứng không nổi, là vì trong bể chỉ còn sót lại những vụn cỏ Okichimozuku đứt khúc. Tôi đã dọn sạch chỗ cỏ ấy rồi, nên giờ cô ta không thể hiện thân.

Chắc chắn là như vậy.

Chỉ có một cách để xác nhận suy nghĩ của tôi. Đó là lại thả Okichimozuku vào bể một lần nữa.

Tôi vớ lấy cái bình miệng rộng đã thả thứ cỏ kia vào, mở nắp. Nắp vừa mở ra thì một thứ mùi kinh tởm xộc thẳng lên mũi. Mùi nước thải hôi thối ứ đọng. Chỗ cỏ ấy đã thối rữa thêm so với sáng nay.

Không được. Nếu cho thứ này vào, Ryu lại bị rối loạn bong bóng mất thôi. Đừng nói là dạng người, mà có khi đến tính mạng cũng không giữ nổi.

Tôi nằm vật xuống sàn phòng ăn.

Giống ngày hôm ấy, vào thời khắc chiều tà dần buông, tôi cũng nằm bẹp một chỗ, ngước mắt nhìn ra ô cửa sổ. Mây trời nhuốm sắc đỏ, hệt ngày đó.

Tất cả như một giấc mơ. Như thể tôi đã có một giấc mơ dài thật dài, suốt từ đêm hội mùa hè ấy. Hay có lẽ đầu óc tôi đã hỏng hóc đến độ sinh ra ảo giác.

Một con cá vàng biến thành một thiếu nữ trẻ, thật là phi lý. Trong bể cá có một con Ryukin thẫn thờ bơi qua bơi lại, và trong căn phòng này có một thằng tôi đơn độc một mình. Đây là hiện thực.

Dù là mơ, hay ảo giác, thì cũng chẳng quan trọng. Cuối cùng tôi đã trở lại hiện thực bình thường. Như vậy thì có vấn đề gì đâu?

Tôi thở dài, lật người quay mặt khỏi cửa sổ, hướng ánh nhìn về phía chạn bát. Cặp cốc đôi không còn ở đó nữa. Thế chỗ nó là hai cục màu nâu số cô la. Hai cục đá rải đường tàu vỡ nát mà Ayu mang đến.

Đó cũng là hiện thực sao?

Không còn chỗ để quay mặt đi, tôi nhắm mắt lại. Đây là hiện thực. Một ngày bình thường. Một ngày bình thường ngột ngạt. Tôi lại thở hắt ra, đặt tay phải lên ngực. Những ngón tay chạm vào thứ gì đó mắc trên áo, tôi bèn nhặt lên.

Đưa lên gần mặt, mở mắt ra nhìn. Đó là một sợi tóc đen dài. Hẳn là tóc Ryu mắc vào lúc cô ta túm lấy tôi sáng nay.

Tôi ngồi dậy, với lấy cái điện thoại.

Tôi không có số điện thoại của khách hàng thân quen, cũng ít bạn bè, nên không phân chia danh bạ thành từng mục riêng biệt. Chọn một cái tên bắt đầu bằng “H” trong danh bạ, tôi ấn nút gọi. Hayashi Takaaki. Là trưởng nhóm. Ông ta là họ hàng của giám đốc, nên có cùng họ “Hayashi”.

Hôm nay ông ta lại gọi tôi, hỏi:

“Cậu đã quyết định về vụ chi nhánh Nagasaki chưa? Tôi đang đợi câu trả lời tích cực đấy.”

Tôi nghĩ lý do ông ta cho tôi về sớm dễ dàng thế, là vì đang chờ đợi tôi đồng ý với đề nghị kia.

Trưởng nhóm nghe máy. Tôi xin lỗi vì ra về sớm và nói dối rằng đã đi khám lấy thuốc, ngày mai sẽ lại đi làm bình thường.

“Ồ, tốt quá. Yasukawa nhập viện rồi. Mẹ cậu ta gọi điện báo. Thấy bảo không phải cảm lạnh, mà bệnh tâm lý gì đó.”

Sau khi nghe những lời hơi thô nhưng không có ác ý của trưởng nhóm, tôi nói tiếp:

“Tôi sẽ đi chuyến công tác đến Nagasaki.”

“Ồ, thế còn chuyện chuyển chi nhánh, cũng oke luôn chứ?”

Chuyện đó tôi không biết. Giờ thì sao cũng được. Một trong số những nơi hiếm hoi ở Nhật Bản có thứ cỏ Okichimozuku kia là tỉnh Nagasaki. Ở sông Hijikuro trên bán đảo Shimabara.

Sau khi cúp máy, tôi nói với về phía bể cá: “Ryu, chúng ta sẽ đi Nagasaki.”