Chương 20
Tối thứ Sáu, tôi đỗ chiếc xe đi thuê trên con phố trước tòa nhà mình ở.
Đó là một chiếc ô tô wagon loại 1500cc. Nó nhỏ, nhưng gập hàng ghế thứ hai xuống thì buồng xe cũng đủ rộng để tôi nằm duỗi chân duỗi tay.
Xe màu đỏ, không phải tôi chọn theo màu yêu thích của Ryu, mà vì chỉ còn mỗi màu đó.
Đưa Ryu-cá-vàng lên máy bay rất khó. Tôi lo đi tàu trong tình hình này thì mất quá nhiều thời gian, nên quyết định lái xe đến Nagasaki.
Thay vội từ bộ vest sang áo phông và áo dài tay vải lanh cùng quần túi hộp. Tôi dành ba phút để ăn hộp cơm mua từ cửa hàng tiện lợi, rồi bắt đầu công cuộc đưa Ryu lên xe.
Tôi chất thùng giữ lạnh chứa đầy nước bể cá vào thùng xe, lắp đặt máy lọc nước chạy pin. Rung động không tốt cho cá vàng. Tôi xếp thùng giữ lạnh giữa thành thùng xe với thùng nhựa chứa đầy nước Hinata để cố định nó.
Tôi cũng đã chuẩn bị thức ăn cho cá vàng thừa mứa, dùng năm ngày chắc chắn cũng chẳng hết.
Túi quần áo và đồ vệ sinh cá nhân của mình thì tôi cho vào ba lô, quăng vào khoang ngồi, rồi vào ghế lái.
8 giờ 45 tối. Nếu lái xuyên đêm, thì đến sáng hôm sau sẽ vượt qua được eo biển Kanmon. Tôi gọi với tới cái thùng giữ lạnh ở phía sau.
“Được rồi, xuất phát nhé”
Tôi loay hoay mãi mới chọn được đĩa CD đầu tiên để phát trên đài trong xe. Là bài Country Roads của John Denver.
Đó là bài hát ưa thích của Ayu hồi cấp ba. Nhưng cô ấy thích phiên bản tiếng Nhật được dùng làm bài hát chủ đề cho một bộ phim hoạt hình, do một nữ ca sĩ hát hơn. Đĩa CD này tôi mua cho Ayu. Đọc lời đề trên vỏ đĩa, tôi được biết rằng John Denver, người hát ca khúc gốc, là một nhạc sĩ kiêm ca sĩ vào những năm 1970, và anh ta đã chết trong tai nạn máy bay từ hồi Ayu còn ngân nga hát theo ca khúc này.
Tôi rẽ vào đường cao tốc từ giao lộ Youga. Đây là lần đầu tiên tôi lái xe trên cao tốc Tomei vào giờ này.
Có nhiều xe cộ đi lại hơn tôi nghĩ. Phần lớn là những chiếc xe tải đường dài khổng lồ. Nhưng tốc độ lưu thông của các phương tiện nhanh, gần như không phải rời chân ga.
Đã lâu lắm rồi tôi mới lái xe. Lần cuối thuê xe là ở Azumino khi đi cùng với Ayu. Tôi chưa từng sở hữu một chiếc ô tô, và chuyện lái xe đã lâu lắm rồi, gần như không nhớ nổi nữa.
Không quen lái và cũng không muốn làm rung lắc cái thùng giữ lạnh, nên mới đầu tôi lái rất cẩn thận ở làn đường bên trái, mãi đến lúc chán ngán cái xe tải cứ chặn sừng sững trước mắt như một bức tường thành, tôi mới chuyển làn vượt lên.
Lúc vượt qua Kanagawa thì xuất hiện nhiều khúc quanh hơn. Những ánh đèn xe tạo thành dòng sông ánh sáng hai bên đường dần biến mất, chỉ còn lại đèn chiếu hậu lóe đỏ của xe phía trước và những ánh sao trên trời. Chiếc xe wagon như khoang tàu lượn siêu tốc có gắn bánh lái.
Càng lúc càng có thêm nhiều đường hầm. Buổi đêm trên đường cao tốc, đôi khi trong hầm sáng hơn bên ngoài. Bạn bị hút vào đường hầm ánh sáng hình bán nguyệt, thấy mình đang ở một vùng sáng như ban ngày trong phút chốc, để rồi lại bị ném vào bóng đêm. Chẳng mấy chốc, tôi không còn biết đầu mới là bên trong đường hầm nữa. Tôi không rõ liệu nơi mình đang đi tới có thật hay không nữa. Gia đình ba người nắm tay nhau đứng bên vệ đường lúc nãy có lẽ không phải người cõi này. Đồng hồ điện tử bên cạnh bánh lái là thứ duy nhất để tính thời gian thực. Ngày cứ thế dần trôi.
Ở khu dịch vụ Hamanako, tôi dừng lại uống cốc cà phê cho tỉnh táo và đi kiểm tra thùng giữ lạnh.
Ryu vẫn nằm dưới đáy nước. Dù đèn trong xe bật, nhưng nước vẫn tối đen, như thể cô ta đang đắm mình dưới đáy ao bùn thăm thẳm.
“Cô muốn ăn chút gì không?”
Hôm thứ Tư, tôi cho cô ta ăn ít bột giun đỏ – thức ăn ưa thích của cá vàng. Nhưng nó chỉ làm nước đục đi. Thứ Năm, tôi mua được ít mồi sống, là giun đỏ còn sống. Trông chúng như những con giun đất nhỏ xíu. Nhưng cô ta cũng chỉ rỉa rỉa đôi chút. Tất nhiên tôi thử cho cả bánh tôm vào. Và cả đậu xanh. Rồi trứng luộc. Thậm chí cả mì Ý. Chẳng có phản ứng gì.
Tôi thử tìm Zazamushi mà Ryu từng nói. Đó là ấu trùng của những con bọ sống ở sống hồ, chẳng hiểu sao lại là thức ăn cho người.
Thứ sinh vật ấy ninh tương hoặc chiên giòn là đặc sản của tỉnh Nagano. Không hiểu Ryu đã ăn món này ở đâu nhỉ. Tôi đã mua một ít Zazamushi dùng làm mồi câu trên mạng. Tuần sau hàng sẽ về.
Hôm nay tôi lại thả một con giun đỏ vào, nhưng quả nhiên cô ta không ăn. Con giun tốt số ấy hẳn vẫn còn đang ngo ngoe trong bể cá ở nhà. Có đủ loại thức ăn cho cá trong xe. Tôi đang định dùng loại thức ăn dạng hạt nhỏ như mọi khi, thì đột nhiên nghĩ ra.
“Cái này thì sao?”
Tôi nghiền nhỏ miếng bánh mua ở cửa hàng, rồi thử thả vài mẩu vào thùng giữ lạnh.
Đó là đặc sản của Hamamatsu “Đồ ăn đêm – Bánh lươn”. Vết thương trên mông Ryu do lươn cắn còn để lại vết đến giờ, đó là sinh vật mà cô ta ghét. Ăn thử đi nào. Nếu không ăn thì sẽ chết đấy.
Quầy bán bánh lươn có biển quảng cáo viết tay ghi: “Món ăn cho một buổi tối quây quần bên gia đình”, nhưng tôi nghĩ làm gì có chuyện người ta cho bột lươn vào bánh.
Tôi nhai một miếng bánh lươn lấy sức, rồi lại cầm vô lăng đi tiếp.
Chúng tôi vào đường cao tốc Meishin. Tôi vẫn đang nghe đi nghe lại đĩa nhạc cho vào máy từ lúc bắt đầu đi đến tận bây giờ. Không biết đã nghe bài Country Road đến lần thứ bao nhiêu rồi.
Trước khi sống chung với nhau, tôi cho Ayu nghe bài hát gốc của John Denver ở nhà mình (chỉ vừa mới mua), lúc đó cô ấy đã nói:
“Chắc John mà nghe được sẽ bảo đừng có đùa, nhưng mà quả nhiên em vẫn thích bản tiếng Nhật hơn.
Có vẻ như lời bài hát ở hai bản khác nhau hoàn toàn. Ayu từ hồi học cấp ba đã thông thạo tiếng Anh và giờ đang làm việc cho một công ty nước ngoài, nên chỉ nghe thôi cũng hiểu được lời gốc tiếng Anh. Bản tiếng Nhật chỉ mượn mỗi giai điệu, còn câu từ và ý nghĩa hình như đều khác hẳn bản gốc.
“Bài Country Road của John chỉ đơn giản nói về nỗi hoài niệm quê nhà. Nên câu drivin down the road có lẽ là đã chạy về phía quê nhà rồi. Lời bản tiếng Nhật thì không phải vậy.
Ayu nói trong lúc đang say mê hát “không trở về cố hương, không thể trở về..” và hòa nhịp vào giọng hát da diết:
“Muốn trở về, không thể trở về, xin tạm biệt country road."
Ra vậy. Tôi cũng thấy đồng điệu với lời bản tiếng Nhật hơn. Vì tôi cũng thế.
Hòa vào giai điệu của bài Country Road đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần trong ngày hôm nay, tôi thử hát theo lời bài hát học từ Ayu. Vốn mù nhạc, nhưng ở trên ô tô thì tôi chẳng có gì phải sợ.
Tôi hát lên là để xua đi cơn buồn ngủ. Đã 4 giờ sáng. Trước mặt là con đường thẳng đơn độc đến mức chẳng cần xê dịch bánh lái. Nếu không cử động mềm miệng, chắc tôi sẽ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hát hết bài, tôi quay sang lầm bầm với ghế hành khách trống trơn:
“Này, cô muốn trở về đâu?”
Đầu óc đang mơ màng, dù tự mở miệng nói chuyện, nhưng tôi cũng chẳng biết mình đang nói với ai.
Tối như hũ nút. Mọi thứ trước mắt, bên trái, bên phải, đâu đâu cũng chìm trong một màu đen thăm thẳm. Đây là vùng nào nhỉ?
Thậm chí không nghe thấy tiếng đài trên ô tô mà lúc nãy tôi vừa chuyển sang đĩa nhạc heavy metal.
Giữa đêm đen đặc, có một chấm đỏ đơn độc phát sáng.
Rung rung nhè nhẹ, và dần dần to lên.
Là một con cá vàng?
Ryu?
Không chỉ có một con. Còn một con nữa, ở phía xa hơn chút. Cũng là cá vàng mang sắc đỏ rực. Như thể đã lập một giao ước nghiêm ngặt, chúng luôn giữ một khoảng cách không đổi, mãi mãi không thể tiến lại gần.
Tại sao? Sao không thể lại gần nhỉ? Vì là cá vàng? Đến đây thì ý thức của tôi trở về thực tại. Nhầm rồi. Đó là đèn chiếu hậu.
Tôi vội vàng đạp phanh. Bánh xe wagon phanh kít lại cách xe phía trước chỉ vài mét.
Tệ quá. Chỉ vài giây thôi nhưng tôi đã lỡ ngủ gật. Đằng trước xe ô tô xếp thành một hàng. Sắp hết đường cao tốc Meishin rồi.
Dọc đường cao tốc Sanyo, bóng những ngọn núi hai bên đường đen đặc, hiện lên như một bức tranh thủy mặc. Bầu trời cũng ngả màu xám tro, cây trên sườn đồi nhìn như họa tiết moiré.*
Màn đêm rạng dần. Tôi nhai một miếng kẹo cao su chứa caffeine mua ở khu dịch vụ đầu tiên sau khi ra khỏi đường cao tốc Meishin. Đây là gói kẹo cao su thứ hai rồi. Và tôi cũng đã uống đến lon cà phê thứ ba. Nên dù không đói nhưng tôi vẫn cảm thấy bụng dạ nôn nao.
Một “thằng tôi” khác bên trong tôi lên tiếng:
“Mày quên cô ta chỉ là một con cá vàng rồi à? Sao phải khổ sở vì một con cá đến thế chứ?”
Tại sao nhỉ?
“Cô ta vốn là một con cá vàng mà, sao không kệ đi? Mày định tiếp tục sống cuộc đời quái dị này à?”
Ừ, đúng thật.
Nhưng dẫu biết thế, tôi vẫn cưỡng lại cơn buồn ngủ và nôn nao, tiếp tục lái xe. Mùa lễ Vu Lan đã qua, đã cuối tháng Tám rồi. Xe cộ trên đường nhiều dần, cuối cùng thì đông nghịt. Ô cửa phía sau của chiếc sedan đằng trước có một loạt thú nhồi bông Disney xếp thành hàng. Chiếc xe bán tải bên tay trái thì chở ván lướt sóng trên mui. Người ta đang đi đâu vậy nhỉ?
Tôi đang đi đâu vậy nhỉ?
Chúng tôi đi qua đường hầm Kanmon vào địa phận Kyushu trễ hơn dự định một chút, lúc khoảng hơn 10 giờ sáng. Cơn buồn ngủ đã tan biến, đầu óc tôi rơi vào trạng thái tỉnh táo kỳ lạ. Nhưng chân phải thì bị chuột rút, còn sống lưng thì đau nhức đến mức muốn gào thét lên.
Phân vân chẳng biết có nên rẽ phải ở giao lộ giữa Saga và Tosu không, cuối cùng tôi đi thẳng. Rẽ phải sẽ đến Nagasaki bằng đường bộ. Nhưng tôi chọn con đường vượt biển Ariake bằng phà.
Đã đến mức giới hạn, không thể lái xe nổi nữa rồi. Hơn nữa, đã lâu lắm rồi mới có cơ hội ngắm biển Nagasaki.
Tôi ra khỏi cao tốc Kyushu ở nút giao thông lập thể* Nankan, đi thẳng về phía cảng Nagasu ở Kumamoto. Sau một hồi lái qua vùng ngoại ô, cuối cùng tôi cũng tìm được một cửa hàng tiện lợi và mua hai miếng cơm nắm. Dạ dày ngập ngụa trong caffeine đã cạn dịch vị, nhưng tôi phải ăn chút gì đó. Một tay cầm bánh lái, một tay tống hai nắm cơm trứng cá cay và cá ngừ sốt mayonnaise vào bụng. Sau một giờ, tôi vừa kịp lái xe lên phà đúng giờ rời bến.
16 tiếng trôi qua kể từ khi chúng tôi rời Tokyo. Đã hơn 1 giờ chiều. Lúc dừng tại khu dịch vụ để kiểm tra, tôi thấy Ryu vẫn đang thu mình vào góc, nằm thẫn thờ trong nước. Đưa tay vỗ nhẹ mặt nước thì cô ta loạng choạng bơi ra, nên tôi nghĩ cô ta chỉ bị choáng bởi chuyển động của ô tô, chứ cũng không đến mức yếu lắm.
Không gian bên trong thùng giữ lạnh nhỏ hơn so với bể cá, nên nước cũng nhanh đục hơn. Tôi quyết định đổ thêm nước Hinata đã chuẩn bị sẵn vào.
Để di chuyển Ryu, tôi nhúng cái bình miệng rộng xuống nước, cô ta phi ngay vào. Tốt quá. Có vẻ vẫn còn khỏe lắm.
Tôi đậy chặt nắp bình miệng rộng, đặt vào khe giữa thùng nhựa chứa nước Hinata và thành xe để tránh xê dịch, rồi đem thùng giữ lạnh vào nhà vệ sinh, đổ bớt một phần ba chỗ nước xuống bồn rửa tay.
Đột nhiên tôi nảy ra một sáng kiến. Cho Ryu ngắm biển xem nào!
Khi trở lại xe, tôi ôm cái bình miệng rộng ra boong phà.
Ánh mặt trời chói chang rọi vào đôi mắt đã nhìn đăm đăm vào bóng đêm suốt nhiều giờ của tôi. Những đám mây trắng lững lờ trôi giữa hai tông màu xanh của bầu trời trong xanh sáng rực và mặt nước biển bao la thăm thẳm. Trời nắng, nhưng gió biển hiu hiu thổi khiến lòng người thấy thật dễ chịu.
Ariake là một vùng biển hẹp. Có thể thấy những ngọn núi vùng Kumamoto cách đuôi phà không xa, và những ngọn núi vùng Shimabara xa xa phía mũi phà.
Tôi mới đi phà này có một lần trước đây. Đó là hồi được ông đưa đi chơi núi Aso trong ngày. Nghe bảo nếu may mắn thì có thể thấy cá heo, nên tôi cứ chăm chăm nhìn mặt biển mãi, nhưng cuối cùng thì chẳng thấy con nào.
“Nhìn này, Ryu, có thấy không? Là biển đấy.”
Tôi nâng cái bình miệng rộng lên ngang mặt để cô ta có thể nhìn thấy cùng một quang cảnh với mình. Ryu lượn một vòng tròn trong bình. Không biết đôi mắt tròn xoe đen thẳm trong bình có thể nhìn rõ biển không nhỉ? Hay đối với Ryu-cá-vàng, thì nó chỉ như một thế giới xa lạ, không chút liên quan đến vũng nước nhỏ của cô ta, như vũ trụ đổi với con người?
Hải âu tụ họp thành bầy trên boong tàu ngay bên cạnh chúng tôi. Một cặp đôi đang ném đồ ăn cho chúng. Không rõ cô gái đang kêu lên vì sợ hay thích thú, còn anh chàng kia thì đang thể hiện bằng cách vung tay ném mồi đi thật xa như ném bóng chày.
Tôi tưởng tượng ra cảnh Ryu đứng kế bên, mặc áo phông đỏ và quần jeans xanh, với mái tóc nửa búi nửa xõa vụng về phất phơ bay trong gió biển.
Có khi nào Ryu-cá-vàng không muốn ăn là bởi đang tuyệt vọng vì không thể biến lại thành người không nhỉ? Tôi nghĩ nhiều khả năng là thế. Đối với Ryu-dạng-người thì sống tiếp dưới dạng cá vàng cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Sẽ ổn thôi. Tôi sẽ không để cô chết đâu.
Nhất định tôi sẽ giúp cô trở lại dạng người.
Nhất định sẽ vì cô...
Vì cô ta?
Có thật chỉ mỗi thế thôi không?
Trên mặt biển gợn sóng phản chiếu ánh nắng hè lấp lánh, xuất hiện một vệt nước nhỏ, rồi một bóng xám vọt lên. Trong khoảnh khắc có thể thấy chiếc vây lưng hình tam giác.
Ồ, là cá heo.
Sau 45 phút, phà cập cảng Taira trên bán đảo Shimabara.
Cách bến cảng này không xa là con sông Hijikuro chảy về phía nam.
Sau khi rời phà, tôi lái dọc tuyến đường quốc lộ kéo dài về phía thượng nguồn sông. Nơi phát hiện có Okichimozuku cách đường bờ biển khoảng 3 km.
Tôi dừng xe trên quốc lộ để phủ bạt che nắng lên cửa sổ, và mở hé thùng giữ lạnh một chút cho Ryu không bị luộc chín.
Tôi lấy dụng cụ câu cá từ thùng xe ra. Đó là một bộ đồ nghề câu cá biển tôi mua từ vài năm trước, hồi được một người bạn rủ đi câu đêm. Làm vậy để tránh bị nghi ngờ lúc lội xuống sông. Dù gì thì cũng đang lấy trộm Biểu tượng Thiên nhiên mà.
Đi vào đường nhánh. Tôi đã tra cứu trên Google Earth trước khi đến đây, và theo hệ thống định vị trên ô tô thì khu vực này là một vùng ngoại ô thanh bình, nhưng không phải đồng không mông quạnh giữa núi. Hai bên đường là những khu nhà vườn trải dài. Trông không giống nơi có thể tìm thấy một loài đang ở tình trạng nguy cấp, chỉ sinh trưởng ở vùng nước sạch. Rồi, như để trả lời cho câu hỏi của tôi, từ đâu vang lên tiếng chuông đeo cổ bò.
Tôi đi theo con đường bên trái và tìm thấy một cây cầu nhỏ. Nghe nói bên phải cây cầu này, có một nơi từng phát hiện cỏ Okichimozuku. Dù được gọi là Biểu tượng Thiên nhiên nhưng chẳng có bảng hiệu hay biển báo. Không có hàng rào kiên cố ngăn chặn như tôi lo. Tất cả những gì hiện ra trước mắt chỉ là một con sông nông hẹp, không có gì đặc biệt. Tôi tìm thấy những bậc thang dẫn xuống lòng sông được đẽo vào bức đá ở hai bên bờ.
Nước quả thật trong mát. Trong đến mức có thể nhìn thấy đáy sông rõ mồn một. Hẳn đây là một dòng sông không bị dùng làm chỗ xả nước thải sinh hoạt. Thử nhúng tay xuống nước thì thấy nước lạnh bất ngờ dù đang giữa hè.
Tôi cởi giày, xắn ống quần túi hộp và đi xuống sông. Đáy sông mấp mô sỏi đá, có những chỗ nông đến nỗi chỉ bằng một vũng nước.
Tôi căng mắt quan sát sang bờ bên kia – gần nơi phát hiện giống cỏ Okichimozuku. Hằng ngày đều nhìn thấy thứ cỏ ấy trong bể cá, nhất định tôi sẽ không nhìn sót.
Không nhìn sót, nhưng không nhìn thấy.
Tôi đi dọc theo bờ sông bên phải. Không có.
Chưa đi được bao xa thì tôi bị những lùm cỏ dại cao ngất chặn đường. Tôi dùng cần câu mang theo ngụy trang để gạt chúng sang bên, nhưng được một lúc thì từ bỏ khi gặp một bụi lau sậy lớn. Ở đây lau không mọc thành từng vạt nhỏ như ở lòng sông khu vực Tokyo. Rễ lau bện dày như những cành cây nhỏ, cao gấp đôi đầu người. Một con thằn lằn lớn bò ra từ đám rễ ken chặt hơn cả hàng rào do con người dựng, chạy vèo qua chân tôi. Vâng, đúng là vùng Kyushu.
Tôi lội xuống sông, băng qua những phiến đá và tiếp tục đi xuống hạ lưu, nhưng không thấy bất cứ loại cỏ nước nào chứ đừng nói là Okichimozuku.
Quay lại nhìn thì khu vực phát hiện loại cỏ này đã ở xa tít phía sau. Làm sao bây giờ? Hay đi thêm một chút nữa xem sao?
Lo nghĩ cũng bằng thừa. Đi thêm vài bước nữa trên khúc sông quanh co thì thấy con đập xi măng. Đường cụt rồi.
Có lẽ cũng chẳng cần mang cần câu cá để ngụy trang. Tôi đã lội thế này suốt gần hai tiếng đồng hồ, nhưng chỉ gặp con thằn lằn và đám muỗi vằn, chứ chẳng thấy một bóng người.
Tôi bỏ cuộc, quyết định tìm kiếm thử phía bên kia cây cầu – hướng lên thượng nguồn sông. Tình - hình phía thượng nguồn còn tệ hơn. Tôi phải vạch đường băng qua bụi tre mọc lan đến sát bờ sông. Lòng sông dốc đến mức gần như chẳng có bờ để mà đi. Chưa kể lòng sông khúc này rộng, nước cũng sâu hơn. Rộng và sâu nên cũng chẳng có đá để bước lên, chưa kể phía trước hẳn là đập nước. Mà dù sâu đến mấy thì cũng không thấy có tí cỏ nước nào trông na ná Okichimozuku. Đôi chỗ thấy lòng sông nhuốm đỏ, tôi vội vàng chạy tới, thì hóa ra là đá đỏ hay rêu chết khô. Cảm giác mệt mỏi vì lái xe đường dài mà tôi đã tạm thời quên đi đột ngột trở về, lan khắp cơ thể. Tôi quay về chỗ có cây cầu, ngồi xuống một phiến đá trên bờ sông, thở dài.
Cỏ Okichimozuku đã nhiều năm không thấy xuất hiện, kể cả ở sông Hijikuro – một trong những nơi nó từng sinh trưởng. Tôi biết điều đó, nhưng cứ lạc quan nghĩ đến tận nơi tự khắc sẽ dễ dàng tìm thấy. Cũng như nghĩ rằng đến hồ Loch Ness sẽ bắt gặp quái vật Nessie, hay đi Himalayas sẽ thấy dấu chân của Người Tuyết vậy. Khi đặt mục tiêu cho một chuyến thám hiểm hay hành trình khám phá, chỉ suy nghĩ và hướng đến nơi đã định thôi là người ta đã có cảm giác như làm được phân nửa công việc rồi.
6 giờ chiều. Mặt trời bắt đầu lặn. Tôi chỉ còn có thể đặt cược vào cơ hội cuối cùng.
Tôi đi một con đường nhánh khác xuống sông và thử tìm kiếm ở phía bên kia con đập. Duỗi thẳng cột sống đã cứng đơ như sắt thép, tôi đứng dậy.
Đúng lúc đó, có tiếng gọi từ phía trên cầu vọng xuống:
“Anh đang làm gì đấy?”
Một chiếc máy kéo đang đậu trên cầu và một khuôn mặt nhăn nheo, rám nắng đang nhìn xuống phía tôi.
Định nói đang đi câu cá, nhưng rồi tôi lại đổi ý:
“Tôi đang tìm loại cỏ nước tên Okichimozuku.”
Hỏi dân địa phương thì nhanh hơn tra cứu thông tin trên mạng nhiều.
“À à, thi thoảng cũng có những người như anh”
“Tôi có thể tìm thấy nó ở đâu ạ?”
“Vô ích thôi. Đã mấy năm rồi tôi không thấy bóng dáng chúng”
Tôi đã lường trước điều này.
“Có thì cũng không phải lúc này. Những nơi khác tôi không biết, nhưng ở đây thì cứ đến hè là chúng biến mất”
Hả? Đang không phải mùa cỏ này sao?
Quay lại xe, tôi tự đấm lưng một chút cho giãn cơ ra. Và xoa bóp cả chân phải – bắt đầu căng cứng khi đạp chân ga.
Không sao. Sông Hijikuro chỉ là lựa chọn đầu tiên. Còn những nơi khác ở Kyushu cũng phát hiện có giống cỏ này sinh trưởng. Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện không tìm thấy ở nơi này. Địa điểm tiếp theo là sông Shizugawa ở Kumamoto. Nơi phát hiện cỏ Okichimozuku là khu vực gần đền Manganji ở thị trấn Minami-Oguni, phía bắc núi Aso. Okichimozuku ở đây được ghi nhận là xuất hiện cả vào mùa hè. Vậy nên tôi mới cho rằng ở những địa điểm khác chúng cũng mọc không theo mùa, và không kiểm tra thời điểm chúng xuất hiện ở sông Hijikuro.
Giám đốc và trưởng nhóm sẽ đến Nagasaki vào chiều thứ Hai. Tôi có thêm hai ngày nữa. Nếu không tìm được ở Kumamoto, tôi dự định sẽ đến thị trấn Kawanabe ở Kagoshima.
Vẫn còn nhiều thời gian để lên chuyến phà cuối cùng đến Kumamoto, nhưng tôi không muốn Ryu phải khổ sở vì di chuyển quá nhiều thêm nữa, nên tạm dừng ở đây. Ryu trong thùng giữ lạnh nằm im không nhúc nhích gì. Tôi quyết định tìm chỗ nghỉ lại tai Shimabara.
Tôi gọi cho một khách sạn để hỏi về việc đặt phòng. 4.000 yên/đêm. Tôi đã dùng hết chỗ tiền tiết kiệm còn lại để chi trả cho chuyến đi này, nghĩ tới lệ phí cao tốc và chỗ nghỉ lại sau đó thì không thể phung phí được.
Không hiểu do khách sạn quá nhỏ, hay do thông tin trong hệ thống định vị trên xe đã quá lâu không được cập nhật, mà tôi không thể tìm thấy nó. Lạc giữa thành phố Shimabara, tôi lại gọi điện cho khách sạn để xác nhận lại địa chỉ. Họ bảo nó ở phía tây tòa thành Shimabara. Đây là khu vực phía nam. Có vẻ đã đi quá, để vòng lại phía thành phố Shimabara, tôi rẽ vào đường nhánh gần đó.
Một con đường kỳ lạ.
Nó là đường một chiều với vỉa hè lát đá. Không chỉ hẹp mà hai bên đường còn có rãnh nước chảy róc rách.
Tôi xoa bóp cẳng chân tê cứng, cố gắng mở căng hai mí mắt nặng trĩu, từ từ lái xe để không sụt xuống rãnh.
Đã gần 7 giờ tối. Mùa hè ở Kyushuu thường tối muộn, nhưng mặt trời cũng đã ngả về tây, nhuộm lên bầu không khí một màu đỏ ửng, những vạt nắng cuối ngày phủ lên dãy nhà mang phong vị xưa cũ cũng nhạt dần.
Tôi thoáng thấy bóng đỏ vắt ngang rãnh nước. Chưa kịp nghĩ thì chân đã vội đạp phanh.
Vừa rồi là gì vậy?
Tôi ló đầu ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nhìn xuống mặt nước.
Có cá chép bơi trong đó.
Đây có phải một cơn mơ màng do buồn ngủ và kiệt sức không nhỉ
Con cá đỏ rực vừa biến mất thì lại xuất hiện một cái bóng màu vàng kim.
Là thật. Có vô số cá chép. Chép đỏ, chép nửa đỏ nửa trắng, chép đen, chép vàng kim...
Tôi từng nghe đến điều này rồi. Shimabara là kinh đô nước. Trong thành phố có nước suối chảy quanh, và người dân ở đây vẫn dùng nước suối để ăn uống, sinh hoạt. Những con cá chép này có lẽ bơi đến từ suối. Nước chảy dưới rãnh đá trong vắt như nước suối trên núi, và có cả cỏ nước ở đó nữa. Trong lúc ngắm nhìn đàn cá chép, tôi chợt thấy một thứ. Là bụi cỏ nước mọc giữa rãnh nước, ngay phía trước, đang phản chiếu ánh tà dương lấp lánh. Cứ ngỡ là trời chiều nhuộm đỏ nó, nhưng xuống xe xem thử thì không phải. Nó vốn có màu đỏ, là cỏ nước màu đỏ.
Ôi ôi, từ từ, đợi đã.
Tôi ngồi xổm xuống trước rãnh nước, căng mắt nhìn.
Trông giống rong biển hơn là cỏ nước. Những nhánh mảnh mai như sợi chỉ, bện xoắn vào nhau, khẽ đung đưa trong làn nước trong vắt.
Không thể tin nổi. Nó ở chỗ này.
Cỏ nước Okichimozuku.
Vừa vào phòng khách sạn, tôi liền đi tẩy rửa chỗ cỏ Okichimozuku mới ngắt được.
Để tẩy rửa cỏ nước, không nhất thiết phải sử dụng các loại hóa chất đặc biệt hay tốn nhiều công sức. Cách dễ nhất là ngâm chúng vào nước máy, rồi xả sạch qua một lượt. Bởi vì nước máy chứa clorin có khả năng tiêu độc khử khuẩn.
Sau khi ngâm Okichimozuku trong nhà tắm, tôi nằm vật xuống giường - thứ chiếm diện tích khiến căn phòng khách sạn vốn đã nhỏ trông lại càng còn nhỏ hơn. Tôi nhìn đồng hồ, vì ngâm càng lâu càng tốt nên phải chờ thôi. Một giờ trôi qua, lần này đến công đoạn ngâm nước nóng cho hết vi sinh vật.
Cần ngâm trong nước nhiệt độ tương đương với nước tắm. Để không ảnh hưởng nhiều đến cỏ, chỉ ngâm một lúc thôi.
Tôi rửa qua nước máy một lần nữa cho chắc ăn, rồi cắm xuống lớp sỏi rải đáy thùng giữ lạnh.
Thật ra lúc nhìn thấy bụi cỏ Okichimozuku, tôi đã định phóng sinh Ryu luôn tại đó. Trồng trong bể cá thì đến một lúc nào đó, cỏ sẽ lại chết thối mất thôi. Tôi nghĩ làm như vậy sẽ tốt hơn cho Ryu.
Nhưng đấy là trong trường hợp cỏ mọc ở một dòng suối hay ao nước tự nhiên. Rãnh nước như lúc nãy thì không được. Chẳng biết ở đâu hay khi nào, nhưng một con cá vàng nhỏ xíu như Ryu đã từng bị cá chép nuốt chửng, bị cá sông mổ vào đầu, hay bị lươn cắn mông. Không thể để cô ta lại nơi lúc nhúc cá chép to đùng như vậy được. Chưa kể nơi đó còn lộ quá. Lúc hỏi nhân viên quầy lễ tân khách sạn, tôi được biết rằng rãnh nước là một điểm thu hút khách du lịch trong thành phố. Nếu có một con cá vàng lẫn vào giữa bầy cá chép, có lẽ nó sẽ bị vớt bỏ đi cũng nên.
Vừa cho cỏ Okichimozuku vào, thì cá vàng Ryukin nhỏ bé vẫn nằm im lìm một chỗ từ trước đến giờ lập tức rúc ngay vào bụi cỏ um tùm. Trong căn phòng khách sạn nhập nhoạng thiếu ánh sáng, cô ta như mất hút trong bụi cỏ màu đỏ.
Tôi gọi với tới chỗ có vẻ Ryu đang ở:
“Thế này là được rồi phải không?”
Có vẻ đã ổn.
Phía sau vọng đến tiếng nói:
"Aa."
Tôi từ từ quay lại.
Ryu đang đứng cạnh giường. Nước nhỏ giọt từ bộ y phục đỏ và mái tóc đen dài ướt đẫm.
“Chà, lâu lắm mới gặp.”
Tôi nhẹ nhàng nói. Ryu không đáp, chỉ im lặng, đăm đăm nhìn tôi.
Dù chỉ không gặp có bốn ngày, nhưng trông Ryu có chút gì đó khang khác.
Cặp má tròn của cô ta đã hóp vào một chút. Có lẽ vì thế mà đôi mắt vốn đã to tròn lại càng to hơn, nổi bật trên khuôn mặt nhỏ xíu. Con ngươi đen láy lấp lánh như hòn bi thủy tinh. Hàng mi của cô ta vẫn luôn dài đến thế sao? Còn bờ môi thì vẫn đỏ rực tựa tô son như lúc khỏe mạnh bình thường.
“Cô gầy đi một chút rồi nhỉ?”
Tôi định đùa chút nhưng không nói thành lời.
“Có đói bụng không?”
Cô ta lắc đầu nhè nhẹ. Môi vẫn chu ra nhưng không nói gì. Có khi nào cô ta quên tiếng người rồi không nhỉ?
“À đúng rồi. Tôi có mang bánh tôm đấy.”
Chắc cô ta vẫn nhớ bánh tôm. Lúc tôi lôi gói bánh từ túi hành lý ra, ánh mắt cô ta lướt từ mặt tôi sang túi bánh màu đỏ.
“Cô thích chứ. Bụi cỏ nước mới”
Đôi mắt to tròn nheo lại lườm tôi chằm chằm. Như một con vật đang cảnh giác cao độ. Có vẻ không phải quên cách nói tiếng người. Cuối cùng Ryu cũng mở miệng, lúng búng nói gì đó nghe không rõ.
“Cô muốn nói cảm ơn hả?”
Một lọn tóc ướt rủ xuống gương mặt trắng như sứ Trung Quốc của cô ta. Từ đó nước chậm rãi nhỏ giọt.
“... À, không có gì đâu, đó chỉ là..”
Tất nhiên tôi đến tận đây là vì Ryu. Nhưng có thật là chỉ vì cô ta không nhỉ? Thực sự thì tôi cũng không rõ nữa.
Giọt nước nhỏ xuống đọng lại ở đuôi lọn tóc, trông như một bông pháo hoa lấp lánh, rồi nó rơi xuống.
Như thể nhận được tín hiệu, Ryu đột nhiên nhảy xồ tới. Tôi bị bất ngờ, ngã xuống giường với Ryu trong vòng tay. Ryu đè lên người tôi, hai tay chụm lại, nhìn xuống. Một lọn tóc ướt của cô ta cọ trên mặt tôi nhồn nhột.
Ryu chụm tay ôm lấy hai má tôi, ánh mắt như đang lướt từ mắt xuống mũi và các đường nét trên khuôn mặt tôi. Từ đôi môi đỏ mọng, những từ ngữ chậm rãi rỏ xuống như nước.
“Cảm ơn nhiều”
Má vẫn đang bị ép, tôi trả lời với khuôn miệng chữ O như một con cá vàng:
“Không có gì?”
“Aa, aa.” Ryu vừa thốt lên vừa đập đầu xuống. Mái đầu ướt mềm liên tục giáng lên lồng ngực tôi. "Aa, aaa."
“Đauu”
“Cứ ngỡ sẽ chết mất thôi”
Lúc nghĩ màn đập đầu dừng rồi, thì cô ta lại bắt đầu dụi dụi như thể muốn rúc vào trong tôi. Áo tôi ướt sũng hết cả.
“Thôi, thôi, bình tĩnh lại nào”
“Aa, aaaa. Cái chết thật đau đớn mà”
Hơi thở của Ryu phả lên cái áo đã ướt sũng của tôi. Chợt nhớ ra tay vẫn đang cầm gói bánh tôm, tôi đưa cái gói hình ống lên chọc chọc vào má Ryu.
Khịt mũi hít vào một cái, Ryu ngẩng mặt lên. Cô ta gí múi vào gói bánh, nhìn theo đến lác cả mắt. Tôi huơ huơ gói bánh, ánh mắt Ryu cũng di chuyển theo.
Trước khi tôi kịp hỏi có muốn ăn không, thì cô ta đã giật lấy và xé bung ra bằng móng tay sắc như móng vuốt của mình, rồi ngốn ngấu bằng cả hai tay. Lấy luôn ngực tôi làm bàn ăn, cô ta hớn hở đánh chén sạch túi bánh, miệng nhồm nhoàm, má phồng lên như con cá vàng Ryukin.
Vừa ngáp một hơi rồi leo xuống khỏi người tôi, cô ta vừa dốc ngược gói bánh sạch trơn như thể muốn hỏi còn nữa không.
“Chỉ có thế thôi. Còn đâu là thức ăn cho cá vàng. Tôi sẽ đi đâu đó mua về cho”
Tôi đứng dậy khỏi giường, ngẫm nghĩ xem có thấy cửa hàng tiện lợi nào trên đường đến khách sạn không. Nhân tiện đi mua đồ ăn tối cho chính mình luôn.
“Cứ đợi ở đây nhé.”
“Đây là đâu vậy?” Ryu vẫn ngồi trên giường, nhìn khắp phòng như thể giờ mới để ý xung quanh. Đây là căn phòng khách sạn giá 4.000 yên một đêm. Ngoài cái giường đơn, chỉ có kệ đầu giường, bàn viết và ti vi.
“Khách sạn. Ở Shimabara, Nagasaki.”
"Nagasaki..."
Ryu lầm bầm, vừa quệt vụn bánh tôm dính trên khóe môi vừa nhìn lên trần nhà ố màu như thể cố nhớ ra một điều gì đó.
“Cô có biết Nagasaki không?”
Cô ta nhíu mày, gật gật, nhưng rồi lại lắc lắc.
“Không”
Tôi nhặt chìa khóa xe lên, nói:
“Thôi, tôi ra ngoài đây.”
“Không ở lại một mình đâu.” Ryu tha thiết nhìn tôi. “Cho đi với”
Ryu cố gắng ra khỏi giường, vật lộn giữa đống chăn gối, rồi ngã lăn ra, tóc tai xõa xượi.
“Cô nên nghỉ thêm đi. Xem ti vi ấy.”
Quăng điều khiển lên giường, tôi rời phòng ra ngoài.
Ở cửa hàng tiện lợi gần tòa thành Shimabara được thắp đèn sáng rực về đêm, tôi mua một gói bánh que vị tôm, trứng luộc, thanh cua, và một hộp bánh khoai tây korokke vị rong biển cho mình, rồi trở về khách sạn.
Ryu đang nằm trên giường với gói giun đỏ trong tay. Điều khiển ti vi rơi dưới sàn và ti vi thì vẫn đang mở. Chẳng hiểu cô ta bấm vào đâu, bấm thế nào mà trên màn hình ti vi đang là kênh phim người lớn trả phí.
Nhặt điều khiển lên định tắt đi, nhưng cô gái trên phim xinh đến mức tôi ngừng bấm nút nguồn.
Nghe thấy tiếng Ryu phía sau, tôi vội vàng tắt phụt, hắng giọng nói:
“Cô chưa tắt ti vi này.”
Ryu nhắm mắt, môi dẩu ra như đang thổi bong bóng. Đang nói mơ à?
Ngủ nguyên trong bộ y phục ướt sũng vậy không biết có bị cảm lạnh không nhỉ. À không, trường hợp của cô ta thì bộ y phục khô cong mới không tốt ấy chứ. Tôi tăng nhiệt độ điều hòa lên và đắp chăn cho cô ta.
Lúc ngồi xuống sàn ăn tối, đầu tôi nặng trĩu, quay quay. Cơn buồn ngủ khó cưỡng ập đến. Có vẻ như hậu quả của việc lái xe xuyên đêm giờ mới tới. Miếng bánh khoai tây trên đũa sao mà nặng trĩu. Quăng đũa đi, tôi dựa lưng vào tường. Thôi thì chợp mắt một lúc. 10 phút. À thôi 15 phút. Vừa nhắm mắt lại thì cảnh vật trên đường đi ngày hôm qua chạy trong tâm trí tôi như một thước phim hồi tưởng được tua nhanh. Ánh đèn chiếu hậu của chiếc xe đằng trước mà tôi đã nhìn chằm chằm suốt cả đêm biến thành Ryu dạng cá vàng Ryukin, bơi lội trong mí mắt. Những bóng cây ven đường hóa những bụi cỏ Okichimozuku rung rinh trong nước.
Đầu tôi gục xuống sàn. Giây phút ấy, những cảnh vật hiện lên trong mí mắt sủi bọt, và khi bọt tan hết, thì Ryu trong bộ y phục đỏ hiện lên. Liền đó có tiếng nói. Là tiếng nói mơ của Ryu:
"Wankai"
Tôi đã từng nghe thấy từ này. Hình như là tên người. Nhưng là ai mới được?
Giữa cơn mơ màng của tôi, bên cạnh Ryu trong bộ y phục đỏ là một vùng tối rung rinh, từ đó hiện ra một cái bóng thẳng đứng, lớn hơn Ryu. Ryu đang nhìn về phía tôi, giờ hướng ánh nhìn sang bên đó. Trông như một bóng người, nhưng trước khi kịp thấy rõ, tôi đã rơi vào giấc ngủ.