Chương 21
Tưởng chỉ chợp mắt 15 phút, nhưng khi tôi tỉnh dậy, đã thấy có ánh sáng rọi qua những tấm rèm cửa. Cầm điện thoại lên xem giờ, đã 9 giờ 15.
Tôi đã ngủ gần 12 tiếng đồng hồ. Nhưng nhờ vậy mà sống lưng đã cứng đờ như sắt thép của tôi mềm ra nhiều, cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn. Tôi vươn vai ngáp, rồi nhìn sang phía giường.
Không thấy Ryu đâu.
Chắc đã biến về dạng cá vàng. Tôi để mở thùng giữ lạnh đặt cạnh giường, cho cô ta có thể quay về đó bất cứ lúc nào. Bánh tôm mới và trứng đã bóc vỏ sẵn trên kệ đầu giường vẫn còn nguyên.
“Chào buổi sáng. Cô muốn ăn thức ăn cho cá vàng không? Hay bánh tôm?”
Tôi lên tiếng và nhòm vào thùng giữ lạnh.
Trống trơn.
Tôi đã để mở thùng nhựa chứa nước Hinata, nhưng ở đó cũng không có gì.
Để cho chắc, tôi thử nhìn xuống gầm giường. Không có.
Kiểm tra cả trong ấm nước, nhưng đến nước còn không có.
Không lẽ cô ta đi ra ngoài trong bộ dạng như hóa trang thành nhân vật trong phim Trung Quốc thời xưa ấy? Tôi vội ra cửa, đi nhón chân để nếu cô ta có nằm đó trong dạng cá vàng thì cũng không lỡ giẫm phải.
Không, cửa vẫn đáng đóng chốt cài then cẩn thận.
Tôi nhận thấy cánh cửa nhà tắm gần cửa ra vào đang mở hé.
Lần đầu tiên kể từ lúc nhận phòng tôi bước vào đây. Trần, sàn, toàn bộ nhà tắm đều màu trắng. Nước được mở đầy ngập bồn tắm. Giữa bồn tắm, một chấm đỏ nhỏ đang bơi lững lờ.
Xem ra cô ta đã trưởng thành hơn. Biết tự mở nước để mà bơi lội. Hẳn Ryu đã khá vất vả với hệ thống vòi sen lạ của khách sạn – nước văng tung tóe khắp nơi. Không chỉ trên sàn, mà cả bồn rửa mặt cũng ngập nước. Một bụi cỏ Okichimozuku đơn độc đang nổi lềnh bềnh trong bồn tắm.
Ryu dạng cá vàng Ryukin nằm im dưới đáy nước. Chắc là đang ngủ. Tôi nhẹ nhàng khép cửa bồn tắm lại.
Vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới phải trả phòng. Tôi mặc áo cộc tay vào và vớ lấy chìa khóa xe, để đi kiếm quần áo cho Ryu thay.
Rời khách sạn, tôi thơ thẩn lái xe dạo quanh thành phố cho đến khi tìm được một cửa hàng bán đồ jeans dọc đường quốc lộ, nhưng nó vẫn chưa mở. Tôi ngả ghế xe xuống và quyết định làm gì đó giết thời gian trong lúc đợi đồng hồ điểm 10 giờ.
Tôi muốn làm gì nhỉ? Thả Ryu xuống nơi nước sạch có cỏ Okichimozuku sinh trưởng chăng?
Làm thế với cá vàng thông thường thì nhẫn tâm quá, nhưng với Ryu có lẽ lại là điều tốt. Tôi đã nghĩ vậy nên mới không mang đồ cho Ryu thay. Đó là suy nghĩ trước khi lên đường.
Có nên đi xem những nơi từng phát hiện cỏ Okichimozuku khác ở Kumamoto? Có thể Ryu-cá-vàng sẽ sống được ở đó. Nếu cứ thế quay về Tokyo, đến một lúc nào đó, cỏ Okichimozuku lại héo khô thì phải làm sao?
Đến một lúc nào đó...?
Tôi định ở với Ryu đến bao giờ?
Trước khi kịp tìm ra câu trả lời, cửa kéo của cửa hàng bán đồ jeans mở ra.
Áo thì tôi sẽ chọn màu đỏ ưa thích của Ryu. Đáng tiếc không có áo hình con hổ – “loài thú mang điều lành” như Ryu nói, nhưng có một cái hình cá nhiệt đới trắng. Quần thì sao nhỉ? Tôi nhặt một chiếc quần xanh nhạt cỡ nhỏ nhất ở chỗ có cắm biển “Hàng hot nhất”, bỏ vào giỏ đồ. Và thêm một đôi tất màu xanh đậm, cùng với giày thể thao cỡ 22,5 cm nữa.
Khi mang bộ đồ nữ đến quầy tính tiền, nhân viên thu ngân hỏi: “Anh mua làm quà ạ?”. Tôi chỉ lắc đầu. Rồi đột ngột nghĩ ra.
“Tôi mua thêm một món nữa. Cái đó thì hãy bọc lại thành gói quà cho tôi.”
Quay trở lại nơi trưng bày, hiện tại chỉ có thể chọn đồ giảm giá, nhưng tôi đã cố hết mức rồi.
“Này, dậy đi”
Đã gần đến giờ trả phòng, nhưng Ryu vẫn ngủ trong lốt Ryukin. Có vẻ không chỉ mình tôi mệt mỏi vì phải di chuyển trong một thời gian dài.
Không còn cách nào khác. Cứ thế đem cô ta ra ngoài vậy. Tôi chỉ đặt phòng cho một người, nên như thế này cũng tiện hơn.
Tôi định vớt Ryu lên bằng chậu rửa mặt, cứ ngỡ đang ngủ, nhưng vừa nhúng chậu xuống thì cô ta bơi đi ngay. Cứ đưa cái chậu lại gần thì cô ta lại trốn xuống đáy bồn tắm.
Này!
Tôi với tay xuống đáy bồn, thì lần này cô ta lại bơi lên trên. Dẫu sao thì bồn tắm cũng khá to, không phải là chỗ phù hợp để chơi vớt cá vàng. Dồn được cô ta vào một góc, thì lúc vớt lên cô ta lại trốn thoát qua khe hở giữa thành bồn tắm và cái chậu tròn.
Bực thật.
Tôi không kìm được, gọi Ryu-cá-vàng, dù biết chắc cô ta chẳng nghe lời tôi.
“Này, làm ơn. Ngoan ngoãn nghe lời đi. Chúng ta phải rời khỏi đây rồi.”
Tôi vươn tay xa nhất có thể, luồn cái chậu vào bên dưới Ryu trước khi cô ta lại lặn xuống đáy nước. Đáng lẽ không nên nóng vội vung tay lên nhanh quá. Tôi mất thăng bằng, ngã cắm đầu xuống bồn tắm.
Nước tràn vào mũi, cơn đau như thể có mũi kim vô hình từ mũi xộc lên não bắt đầu lan ra. Tôi khá vụng về trong nước. Vì huấn luyện viên đội bóng chày hồi nhỏ của tôi là một người truyền thống với lối suy nghĩ kiểu cũ, ông ấy cấm thành viên đội bóng không được đi bơi.
Tôi có thể bơi một chút, nhưng không biết bắt nhịp thở trong nước. Thậm chí không mở mắt trong nước được. Tôi hoảng loạn cố bám lấy thành bồn tắm, nhưng những ngón tay trượt đi trong nước.
Tôi với tay còn lại về phía sau. Nhưng cũng không bám được vào đâu, chỉ có bụi cỏ Okichimozuku mắc giữa những ngón tay. Cả hai chân cũng vậy. Duỗi chân ra nhưng không thấy chạm vào thành bồn tắm. Chỉ thấy toàn nước là nước.
Ơ?
Chẳng hiểu sao giữa cái bồn tắm khách sạn không thể nói là to này, tôi thấy trái, phải, trên, dưới – xung quanh mình toàn là nước.
Tôi mở mắt nhìn quanh, dù đáng lẽ không thể.
Nước không trong mà tối tăm và đục ngầu. Tối như khoảng không giữa đêm và ngày, khi bóng tối và ánh sáng vừa đấu tranh vừa giao thoa với nhau. Trong cái tối tăm đục ngầu ấy có vô số loài cá uốn mình bơi qua. Những con cá với thân mình thuôn thuôn như chiếc lá ấy ánh lên sắc bàng bạc. Là cá chép chăng? Vài con đang bu quanh tôi. Tôi thậm chí có thể cảm thấy lớp vảy ánh kim mềm mại của chúng chạm vào da thịt.
Phía xa xa trong vùng nước đục ấy – nơi tôi không thể thấy rõ – có một đám lùng bùng màu đỏ giữa những bong bóng nước đang từ từ chìm xuống. Trông như bụi cỏ nước khổng lồ, nhưng hóa ra lại là một bộ y phục đỏ. Là một người phụ nữ trong bộ y phục đỏ đang chìm xuống đáy nước.
Là Ryu chăng? Có thể, hoặc cũng có khi không phải...
Nhìn kỹ hơn, tôi thấy khuôn mặt trắng sứ của cô ta bị mái tóc đen che phủ, nhưng khác với Ryu mà tôi biết, tóc của cô ta búi cao trên đỉnh đầu, giống như vậy đuôi cá vàng Ryukin.
Khi người phụ nữ chìm dần xuống, tóc cô ta bung ra và món đồ trang sức lớn bằng vàng tuột khỏi đầu, lấp lánh chìm xuống đáy nước trước cả người.
Dưới đáy nước, loại cỏ trông như những vạt tóc đỏ phủ kín mọi ngóc ngách, lay lay như muốn vươn ra, tóm lấy người phụ nữ. Giây phút người phụ nữ trong bộ y phục đỏ chạm đáy và mắc vào đám cỏ nước, những bong bóng khí bao quanh cô ta sủi lên dày đặc. Chúng nhanh chóng tạo thành một dòng xoáy lớn, khiến nước đã đục lại càng thêm đục. Tôi cố vung vẩy tay nhưng không thể di chuyển về phía trước. Vì cả hai chân tôi cũng đang bị mắc vào đám cỏ nước. Không bị ngộp thở, nhưng e rằng cứ thế này sẽ không thể trồi lên mặt nước được mất, nghĩ đến đó tôi thấy sợ. Thở ra một hơi sau hồi lâu nín nhịn, từ miệng tôi những bong bóng nước lần lượt phả ra, trông như bong bóng từ máy bơm trong bể cá vậy. Tôi bị bao kín giữa đám bong bóng rõ ràng là quá nhiều so với những gì một người có thể phả ra từ lượng khí nén trong lồng ngực. Giây phút phổi vừa cạn khí, tôi thấy mình đang ở trong cái bồn tắm nhỏ xíu, tay chân co quắp, khua khoắng loạn xạ.
Bám lấy thành bể để ngồi dậy. Đầm nước tối tăm sâu thẳm hóa ra chỉ là một chiếc bồn tắm kiểu Tây đầy nước. Khi tôi đứng thẳng, nước chỉ đến đầu gối. Tôi đần người, ướt sũng, đứng giữa bồn tắm, ngẩn ngơ nhìn mặt nước trong vắt.
Từ phía sau vọng đến tiếng nói pha vẻ ngạc nhiên. “Đang làm gì vậy?”
Là giọng Ryu. Không thấy bóng dáng con cá vàng Ryukin trong bồn tắm đâu nữa. Chỉ có duy nhất một sợi cỏ Okichimozuku lững lờ trôi.
“Giá mà có hình hổ”
Có thể nghe thấy tiếng Ryu phàn nàn từ phía sau cánh cửa. Tôi ở trong phòng tắm thay quần áo. Ngoài bộ đồ để thay này, tôi chỉ còn mỗi bộ vest để mặt lúc họp mặt với giám đốc và mọi người. Chẳng còn cách nào khác, đành vắt sạch nước rồi lại mặc vào. Chẳng có thời gian để sấy khô tóc. Còn 5 phút nữa là phải trả phòng.
Ryu vẫn đang thay đồ. Lần này cô ta phàn nàn về cái quần tôi chọn cho.
“Giá mà có váy”
Tôi đợi một phút rồi ló mặt ra từ phía sau cửa.
“Xong chưa?”
Hơi sớm quá. Ryu đang tròng quần dài vào trong tình trạng không mặc đồ lót, đập vào mắt tôi là bờ mông trắng hồng như quả đào. Tôi vội vội vàng vàng rụt lại (y như lúc tắt bộ phim người lớn đang chiếu trên màn hình ti vi đi).
“Cô đi ra trước đi. Rồi đợi tôi ở bên ngoài tòa nhà nhé”
“Vì sao?”
“Vì nhiều lý do.”
Vì tôi không muốn bị tính giá phòng cho hai người. Tiền mua quần áo cho Ryu khiến ngân quỹ cho chuyến đi này càng ngặt nghèo hơn.
“Không thích đâu”
“Làm ơn đi.”
Tôi lại ló đầu ra. Ryu vẫn chưa mặc xong quần.
“Tôi trả tiền phòng cho hai người.”
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành khai báo tại quầy lễ tân. Ryu cùng tôi đi bộ ra thang máy, tôi cố gắng xoa dịu sự lo lắng của cô ta, giải thích mọi chuyện rõ ràng, cẩn thận như thể dặn dò một đứa trẻ trong lần đầu tiên sai nó làm việc vặt.
“Nghe này. Cô vào thang máy một mình nhé. Khi cửa thang máy mở, đi thẳng tới cửa ra vào. Cô biết cửa ra vào chứ? Ra bên ngoài sẽ thấy một con đường. Cứ đứng ở chỗ nào đó xa cửa ra một chút xíu thôi. Đừng đi ra giữa đường, nếu không sẽ bị xe đâm đấy. Được không? Không có gì phải sợ cả. Nhé, nhé?”
Tôi ấn cô ta vào thang máy, với tay vào bấm nút xuống tầng một. Thang máy xuống tầng một rồi lại trở lên luôn. Cửa mở ra, Ryu đang đứng đó, nhìn tôi cười ngượng ngùng.
“Thang máy khó ghê.”
Tôi để cô ta đi thang máy một mình thêm lần nữa. “Các cô gái bình thường, ai cũng làm thế hết đó. Tôi nói thêm để động viên. Vì Ryu dễ xiêu lòng trước cụm từ “các cô gái bình thường”.
Lần này thang máy không lên. Nên tôi đợi thêm một phút rồi xuống tầng một.
Ryu đang đóng mở cánh cửa khu nhà hàng phía trước quầy lễ tân. Nhìn thấy tôi, cô ta xịu mặt gọi, đến mức người ở quầy lễ tân có thể nghe thấy rõ:
“Làm gì có đường”
Nhân viên lễ tân đang làm hóa đơn, mặt không cảm xúc nhưng giọng lạnh tanh:
“Kênh truyền hình trả phí tính tiền xem 20 phút thưa quý khách.”
Hẳn anh ta đang nghĩ trong đầu là: “Dẫn gái về phòng cơ đấy. Đây có phải là khách sạn tình nhân đâu”
Tôi cười cười, tỏ ra thân thiện và xin lỗi vì đã trả phòng muộn 10 phút, mong được thông cảm, nhưng vẫn bị tính phụ phí.
Ryu đứng trước cái xe đi thuê đậu trong bãi của tôi.
“Đây là ô tô phải không?”
“Ừa. Chúng ta đến đây bằng cái này đấy”
“Kiểu như không có ngựa kéo mà vẫn chạy được nhỉ”
Dù cố tỏ ra bình thường không chút bận tâm, nhưng giọng Ryu đang run lên vì lo lắng. Dù chẳng hiểu “kiểu như” là ý gì, nhưng tôi vẫn gật đầu hùa theo.
Lúc tôi mở khoang sau để chất hành lý lên xe, thì cô ta leo vào luôn.
“Không phải ngồi ở đây đâu”
Ryu đang ngồi bệt trong khoang sau, nghe vậy liền bắt chước những cô gái bình thường, đưa cả hai tay lên bưng miệng:
“Úi, nhầm”
“Lên từ phía này này.”
Tôi mở cửa bên hành khách, đưa cô ta vào chỗ. Vừa ngồi xuống, Ryu đã nhún nhún trên ghế, thích thú kêu “Hô! Hô!” như tiếng chim cú vậy. Từ ghế lái, tôi vươn tay sang thắt dây an toàn bên ghế hành khách, lần này cô ta hoảng hốt kêu lên như chim non:
“Đừng trói lại mà.”
Có vẻ cô ta lại học được một câu kỳ cục rồi, chắc là từ bộ phim người lớn hôm qua.
Ryu có vẻ đang rất hưng phấn, hai má đỏ bừng lúc hỏi tôi hết cái này đến cái khác:
Chỉ vào gương chiếu hậu: “Sao cái gương này mảnh thế?”, săm soi hệ thống định vị: “Đây là ti vi à?” rồi nhướng mày nhìn bánh lái: “Cái bánh xe này vướng víu nhỉ?”
Khi tôi cắm chìa khóa khởi động xe và xe bắt đầu rung rung tiếng động cơ, thì Ryu rít lên: “Íjji”.
“Có ngựa mà phải không?”
Trả lời cụ thể thì phiền phức quá, nên tôi đáp bừa:
“Ừa, ngựa được nhét vào trong đấy”
Ryu tròn mắt hướng về phía mui xe, lẩm bẩm: “Một con ngựa nhỏ xíu vậy à?”, tôi lên tiếng:
“Giờ ta đi đâu nào?”
Trong một phút, tôi đã nghĩ đến chuyện tới Shizugawa ở Kumamoto vùng nước sạch nơi cỏ Okichimozuku sinh trưởng. Nhưng chỉ trong một phút thôi. Dẫu sao tôi cũng không thể để Ryu một mình được. Chỉ mặc quần thôi mà mất tận 3 phút, rồi thì không biết cửa ra vào khách sạn, không biết cách lên xe, và đủ thứ chuyện khác nữa...
“Đến thành phố Nagasaki nhé? Ở đó có khu phố Tàu. Có cả đền chùa Trung Hoa nữa.”
Dù gì thì đến thứ Hai tôi cũng phải có mặt ở Nagasaki.
“Nagasaki..” Ryu lại nhíu mày, hướng mắt nhìn ra xa xăm như ngày hôm qua. Rồi đột nhiên, như thể nhớ ra giai điệu của một bài hát cổ, cô ta buột miệng: “ Kasuteira... biidoro."
“Quả nhiên là cô đã từng ở Nagasaki nhỉ”
Cá vàng Ryukin du nhập vào Nhật Bản qua hòn đảo Ryukyu, thế nên chúng mới có cái tên như vậy. Trong Kim Ngư Truyện có ghi thế. Cũng có một khả năng khác là chúng được du nhập qua vùng Nagasaki. Không biết Ryu từng ở Nagasaki vào thời điểm nào nhỉ.
“Có nơi nào tên Yamaruya không?”
"Yamaruya?"
“Có khi là Maruyama cũng nên.”
“Maruyama... Maruyama à... Đợi chút, để tôi kiểm tra thử”
Tôi lôi điện thoai ra tra cứu.
Không ngờ có thật. Căn nhà nơi tôi sinh ra và cả nhà ông tôi đều không ở Nagasaki. Tôi ở thành phố Omura, nơi có sân bay Nagasaki, nhưng thường sang Nagasaki để mua sắm và thi thoảng ăn ở các nhà hàng xịn, nên cũng biết ít nhiều về nơi này.
Tôi nhớ lần duy nhất mình được đi chơi cùng bố là lần đi xem một trận bóng chày ở sân vận động cấp tỉnh tại thành phố Nagasaki. Đó là trận đấu giữa đội Hanshin* và đội Yakult*. Bố tôi là fan hâm mộ đội Giants, nhưng hiếm khi ông đến Nagasaki để xem một trận bóng chày chuyên nghiệp chính thức, nên có lẽ lần đó ông đi là để cho tôi xem. Tôi không nhớ kết quả trận đấu, nhưng nhớ như in những lời ông nói lúc cầm cốc bia trên tay, trìu mến nhìn tôi cười:
“Jun, bóng chày hay nhỉ.”
Những lời đó mở đầu “sự nghiệp” bóng chày của tôi.
Mùa thu năm ấy, gia đình tôi chuyển đến Tokyo, chúng tôi di chuyển bằng taxi.
Bố tôi cũng là một tài xế taxi, ông nói với mọi người rằng mình sẽ “gây dựng sự nghiệp ở Tokyo”, nhưng lý do thật sự là ông nghĩ căn bệnh lâu năm của mẹ tôi có thể được chữa khỏi ở bệnh viện trên Tokyo.
Tết năm sau, qua bao ngày đêm miệt mài không ngơi nghỉ lái xe trên những con phố xa lạ ở Tokyo, bố kiệt sức ngủ gật trên tay lái và đâm vào dải phân cách. Ông mất, còn mẹ tôi – người bác sĩ chẩn đoán là chẳng sống được bao lâu nữa – thì vẫn sống đến giờ.
Mà thôi, chuyện cũ sao cũng được. Tôi gõ thử “Nagasaki Maruyama” vào điện thoại.
Đây rồi.
“Có phố Maruyama. Và cả công viên Maruyama nữa”
Dù Ryu có vẻ không hiểu từ “công viên”, nhưng có lẽ đến đó sẽ nhớ ra điều gì đó cũng nên.
“Được rồi. Chúng ta sẽ đến thành phố Nagasaki. Tới phố Maruyama thử nhé.”
Hệ thống định vị trên xe gợi ý tuyến đường xuyên qua bán đảo Shimabara đến Nagasaki, nhưng tôi chọn tuyến vòng quanh mạn phía bắc bán đảo, nơi có thể thấy cảnh biển suốt dọc đường. Hơi xa, nhưng cũng chẳng gấp gáp gì. Tôi mở hé nắp thùng giữ lạnh ở thùng xe để Ryu có thể vào nước bất cứ lúc nào cô ta muốn.
“Nhìn này, đây là biển đó.”
Chẳng cần nói gì Ryu cũng dán mắt về phía biển bên tay phải. Trời trong nắng vàng, mặt biển phản chiếu màu trời xanh ngắt.
“Đây có phải lần đầu cô nhìn thấy biển?” Có vẻ cô ta không nhớ hôm qua ở trên phà tôi đã chỉ cho cô ta cảnh biển.
“Không, từng thấy trước đó rồi.”
“Ở đâu cơ?”
Ryu thở dài, đáp:
“Ở nhiều nơi lắm”
Vừa nói, cô ta vừa tự gật gù tán đồng.
“Không phải một ao nước lớn hay một con sông rộng đấy chứ?”
“Cấm cười! Biển có mùi như hàu khô chứ gì?”
Hàu khô. Cũng đúng. Tôi mở hé cửa sổ xe một chút. Ryu chun mũi ngửi rồi lại gật gù:
“Ừa, đúng mùi này. Mùi hàu khô. “Này, tôi hỏi chút được không?” “Hỏi chuyện hàu khô á?”
“Không phải. Lúc trước, cô có kể cho tôi nghe về ký ức đầu tiên của cô.”
“Ta thích ăn những thứ có mùi hàu khô lắm.”
“Này, cô ở trong nước, có rất nhiều cá chép, à không, gọi là dii nhỉ. Rồi cô nghĩ muốn hóa thành di.”
“À à, nhớ rồi. Nhưng mà ta chẳng nhớ chuyện trước đó hay sau đó. Có khi nào tại vì bị cá Ayu mổ vào đầu nhỉ?”
“Lúc đó cô có mặc bộ y phục đỏ chứ? Cái bộ cô vẫn hay mặc ấy.”
“Tại sao lại hỏi chuyện đó?”
“Không có gì, tôi chỉ nghĩ đó là đầu mối để gợi lại ký ức thôi”
Không hiểu những gì tôi nhìn thấy lúc ngã vào bồn tắm là gì, nhưng nó quá đột ngột và quá rõ ràng, không thể chỉ là suy nghĩ thoáng qua, cũng không thể chỉ là ảo giác được. Dẫu có thấy ảo giác, tôi cũng không tin người nghèo nàn óc tưởng tượng như tôi có thể tạo ra những hình ảnh như vậy trong đầu. Có cảm giác như đó là một cảnh tượng ai đó hoặc thế lực nào đó, đã đưa vào đầu tôi bằng một sức mạnh nào đó.
“Bộ y phục đỏ... không nhớ. Ryu siết lấy sợi dây đai an toàn bằng cả hai tay, thở dài. “... Mà nghĩ lại thì, tại sao ta lại mặc một bộ y phục đỏ nhỉ?”
“Không phải vì cô thích màu đỏ sao?”
“Không phải vậy. Màu đỏ là một màu đặc biệt”
“Trước khi ở trong vùng nước đầy dii, tóc cô đang vấn lên đúng không? Và cô đeo một thứ đồ trang sức vàng rất lớn trên đầu?”
Chẳng hiểu từ lúc nào, tôi trở nên chắc nịch. Tôi không biết vì sao cảnh tượng đó lại được đưa vào đầu mình, nhưng đó hẳn là ký ức đầu tiên mà Ryu đã quên.
Ryu day day trán, nhắm nghiền mắt.
“Sao vậy?”
“... Không sao.”
Có lẽ lần đầu đi xe nên cô ta bị say. Tôi quyết định giữ im lặng một lúc, chỉ tập trung vào việc lái xe cho cẩn thận.
Khi dừng đèn đỏ, tôi đột nhiên cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình, nên liếc sang bên ghế hành khách. Ryu đang đăm đăm nhìn tôi không chớp mắt. Với biểu cảm đầy băn khoăn, như thể muốn hỏi tại sao tôi lại ở đây.
“Sa... Sao thế. Có chuyện gì à?”
“Không có gì.”
Khoảng 1 giờ chiều, chúng tôi đến thành phố Nagasaki. Đậu xe vào bãi cạnh trạm xe điện Shiambashi rồi đi xuống phố. Từ đây đi bộ một quãng ngắn về phía nam là phố Maruyama. Nhìn bản đồ trên điện thoại, chúng tôi quyết định giờ sẽ tìm đường tới công viên Maruyama.
Đây là lần đầu tiên tôi đến khu vực này. Shiambashi và khu vực xung quanh là khu phố đêm - không phải nơi ông từng đưa tôi đến. Shiambashi ban ngày vắng vẻ đến lạ, như thể đang thiêm thiếp ngủ, lặng lẽ chờ màn đêm buông xuống.
“Đây là phố Maruyama rồi đó.”
Ryu nhìn quanh con phố với những tòa nhà xếp thành từng hàng ngay ngắn, khịt khịt mũi, đôi khi dỏng tai như thể nghe ngóng gì đó.
“Thế nào, có nhớ ra gì không?”
Cô ta chỉ lắc đầu buồn bã đáp lại.
“Đằng kia có vẻ là công viên Maruyama đó.”
Đó là một công viên nhỏ hơn tôi nghĩ. Có vài băng ghế đặt dưới hàng cây râm ran tiếng ve. Không hiểu vì lý do gì, còn có một bức tượng đồng của Sakamoto Ryoma* ở góc công viên. Bên cánh cổng vào là tấm bảng đề: “Phì Tiền Nagasaki Maruyama Khuếch Trung Chi Phong Cảnh”.
Dưới dòng toàn Hán tự ấy, có hình minh họa cảnh phố phường theo lối Nishiki-e ở phía bên trái, và phần chú thích ở phía bên phải.
“Bức tranh của nghệ nhân Utagawa Sadahide* này họa lại quang cảnh khu phố đèn đỏ Maruyama sau thời Edo. Cánh cổng phía dưới bên trái là cổng thứ hai dẫn vào khu phố đèn đỏ (gần đồn cảnh sát Maruyama ngày nay)...”
Đồn cảnh sát ư? Phía trước công viên này có một toà nhà xây bằng đá theo lối cổ, quả đúng là đồn cảnh sát thật.
“... Một góc khu vực trung tâm hiện nay là công viên Maruyama, phía trên có vẽ tòa thanh lâu Kagetsuro (Hikidaya).”
Có vẻ khu vực này ngày xưa là phố đèn đỏ. Nghĩa là Ryu từng là kỹ nữ ở đây sao?
Đi đến rìa công viên, chúng tôi thấy một tòa nhà trông như quán trọ thuần Nhật kiểu cổ. Ở đây cũng có bảng giới thiệu di tích lịch sử. Dòng chữ trên bảng hiệu ở cột trước cổng ghi “Kagetsu”, chữ “Thanh lâu” đã không còn, chỉ còn “Kagetsuro” sót lại.
“Có nhớ ra chút gì không?”
Ryu đăm chiêu nhìn “Kagetsuro” không chớp mắt.
Cánh cổng lợp ngói nhỏ xíu so với kích thước của tòa nhà, như thể được xây dựng để nhốt người chứ không phải để mời người vào trong. Ryu khẽ lẩm bẩm như thể thì thầm với ai:
"... Okichi."
“Hử? Cô nói gì cơ?”
“Không biết nữa, tự dưng ta buột miệng thế thôi.”
Ryu bối rối như con cá vàng lần đầu được thả vào bể nước, hoang mang trốn xuống đáy bể. Dù từng đến đây rồi, thì cũng là từ thời không có ô tô, ti vi hay quần jeans. Có lẽ thành phố này đã thay đổi quá nhiều.
Ryu trở nên im lặng nên tôi cũng không nói gì, đắm mình trong những suy nghĩ riêng. Nghĩ lại thì không thể có chuyện Ryu từng là kỹ nữ được. Kỹ nữ đang yên lành tự dưng biến thành cá vàng thì làm sao có khách. Có lẽ cô ta được nuôi như cá vàng Ryukin ở nơi này, từ rất lâu về trước, khi công viên yên tĩnh này từng là khu nhà thổ.
“Nghe nói có một ngôi đền Tenmangū* nổi tiếng gần đây, cô có muốn đến xem thử không?”
“Không cần đâu”
Ryu có vẻ tâm trạng, tôi cố an ủi:
“Thế đi xem thử những chỗ khác nhé. Nếu có ký ức về bánh bông lan và thủy tinh thì hẳn cô ta đã từng ở Nagasaki từ rất lâu về trước. “Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian. Tôi rảnh đến tận chiều thứ Hai cơ”
“Thứ Hai là bao giờ?”
“Ngày mai. Chiều mai tôi phải gặp mặt các sếp”
“Síp là ai?”
“Sếp. Là người chức to nhất nơi tôi làm việc”
“Kiểu như quan phụng hành hả?”
“Quan? Phụng hành là kiểu như nắm quyền điều hành ấy hả? Ngày xưa ở Nagasaki có chức vụ đó sao?”
“Không, có khi phải từ thời xa lắc xa lơ cơ.”
Dù không có manh mối gì ở đây, nhưng có vẻ như Ryu đang dần dần nhớ ra điều gì đó. Nếu Ryu nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, thì sẽ thế nào nhỉ? Liệu cô ta có trở thành người bình thường hay biến thành cá vàng? Hay sẽ hóa độ siêu thoát và biến mất? Như để rũ bỏ những cảm xúc lẫn lộn trong tim, tôi nói với giọng tưng tửng như không có gì:
“Tôi muốn giới thiệu Ryu với sếp ghê. Nhưng mà nói trước nhé, ông ấy khá át vía người khác đấy. Nói chung là một người có dáng vẻ và cách ăn nói mà chỉ cần gặp một lần thôi cũng sẽ nhớ mãi. Nhưng không phải theo nghĩa tốt. Ông ta còn đáng sợ hơn “yêu quái” Ryu.
Trông Ryu như muốn nói gì đó, nên tôi phẩy tay nói tiếp:
“Yên tâm. Tôi không thật sự mong cô phải gặp ông ta đâu. Nhưng tối thứ Hai tôi phải đi với các sếp nên không ở với cô được, cô cứ chơi ở khách sạn nhé. Tối thứ Ba hoặc sáng thứ Tư là về Tokyo rồi. Lúc về chúng ta sẽ đi máy bay. Cô chịu khó biến thành người trong khoảng hai tiếng là được.”
Tôi sẽ dùng thẻ. Không muốn đụng đến thẻ tín dụng, nhưng vì khi về chúng tôi đi hai người, nên không còn cách nào khác. Tôi cứ nghĩ và nói không ngừng để tự đánh lạc hướng bản thân khỏi những điều quan trọng.
“À, cô có ghét máy bay không? Nếu thế thì lại đi xe về cũng được. Hoặc đi phà. Chắc sẽ mất khoảng 2, 3 ngày. Có khi tôi sẽ xin trưởng phòng cho nghỉ hè. À đúng rồi, thứ Hai tôi cũng gặp một người được gọi là trưởng nhóm. Đi thuyền thì sao? Có thể nhìn thấy cảnh biển mênh mông còn hơn cả lúc trước đó.
“Có thể yên lặng chút được không?”
“Xin lỗi.”
Đứng ở góc phố từng là khu nhà thổ, nhưng giờ không còn gì sót lại, Ryu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, như thể cố gắng ngửi mùi phấn trắng thoa mặt và chút hương phảng phất nơi từng nhộn nhịp người qua lại. Mắt vẫn nhắm nghiền, cô ta lẩm bẩm:
"Tay son naafa."
Rồi lặp lại một lần nữa như đọc câu trì chú gì đó.
“Tây thôn Nafua có ở gần đây không?”
“Tây thôn Nafa? Chưa nghe bao giờ. Đợi chút.”
Tôi thử tra cứu trên điện thoại, nhưng không tìm thấy kết quả nào. Mà tôi cũng không nghĩ đó là tên địa danh.
“Thế còn Giang Nam thì sao?”
Lần này thì tôi lắc đầu luôn.
“Xin lỗi, tôi nghĩ cũng không có đâu. Ở Nagasaki thì không có.”
Giờ là chính ngọ, mặt trời chói chang lơ lửng giữa không trung. Mùa hè ở Nagasaki không nóng ẩm như ở Tokyo, nhưng nắng gắt hơn. Tôi quay sang Ryu - người vẫn đang đứng ì một chỗ nơi góc phố – nói:
“Này, từ sáng đến giờ cô ở ngoài suốt vậy, có ổn không đấy?”
“Không vấn đề. Vì ta đã ở trong nước nhiều ngày rồi.”
“Ừm, thế giờ đi ăn thôi nhỉ?”
Ryu chậm rãi lắc đầu.
“Hay đi thử những chỗ khác?”
Lần này không thấy lắc.
Được, vậy đi. Giờ đi đâu nhỉ? Di tích Tojin Yashiki*. Dinh thự Glover.* Hay khu Dejima nhỉ? Đúng rồi, đến “Miếu Khổng Tử”. Đó là một điểm thăm quan du lịch gần Dốc Hà Lan*”. Dù tôi chưa vào bao giờ, nhưng trong số những khu di tích lịch sử liên quan tới Trung Quốc rải rác khắp Nagasaki, thì đó là nơi tiêu biểu nhất – đậm đà “bản chất Trung Hoa.
Bên trong Miếu Khổng Tử chật hẹp và tiêu điều hơn tôi nghĩ. Đi qua cổng chính sẽ thấy một khu vườn nhỏ kiểu Trung, tiếp đó là một khoảng sân với những bức tượng của Khổng Tử và các vị hiền triết xếp thành hàng ngay ngắn, rồi đến một toà nhà kiểu Trung. Tất cả chỉ có vậy.
Trông Ryu chẳng mấy hứng thú với bất cứ thứ gì. Có lẽ cô ta để ý nhất là cái ao cá trong khu vườn kiểu Trung.
Có lẽ không thả cô ta xuống rãnh nước ở Shimabara − nơi có đàn cá chép – là một quyết định đúng đắn. Khi Ryu nhận thấy có cá chép bơi lội trong ao, cô ta giật lùi lại như đi rừng gặp gấu nâu vậy. Khi nhớ ra mình đang ở dạng người – cách xa tầm với (tầm vây và tầm miệng) của chúng, cô ta nhặt một hòn sỏi nhỏ lên định ném chúng. Khi bị tôi ngăn lại, cô ta hậm hực quăng viên sỏi đi, làu bàu “đồ cá chép!”
Để bõ tiền mua vé, chúng tôi vào tòa Bảo tàng Lịch sử Trung Quốc gắn liền với khu Miếu Khổng Tử thăm thú thử.
Đó là bảo tàng trưng bày những công cụ sinh hoạt trong cuộc sống và đồ thủ công mỹ nghệ Trung Hoa cổ đại. Có con dấu trang trí hình rồng, những đồ đựng, kẹp tóc và lược chải đầu được chạm khắc tinh xảo, cùng với những bộ y phục thêu lộng lẫy. Tôi cứ ngỡ Ryu sẽ rất hào hứng, hay cô ta sẽ dừng lại, thậm chí bật khóc trước một số hiện vật trưng bày, nhưng cô ta chỉ nhìn lướt qua từng món rồi đi băng băng. Lạnh lùng như thể không thực sự muốn tìm hiểu quá khứ của chính mình.
Nói thật thì đâu đó trong tôi cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm khi lướt qua bảo tàng theo bước chân Ryu. Tôi không biết nữa, một cô gái mặc áo phông quần jeans tùy tiện mua bừa mà vẫn hợp đến bất ngờ, với mái tóc không cài trang sức, nửa xõa nửa búi (trong lúc ngồi xe) vụng về, hay một sinh vật không rõ giống loài, bật khóc trước những hiện vật ngoại lai cổ đại, thì bên nào tốt hơn?
Ở một góc bảo tàng, người ta bày vô số áp phích và hiện vật. Có vẻ là gian triển lãm đặc biệt. Trên một tấm áp phích có đề dòng chữ: “Hôn lễ và Hỷ phục Trung Quốc”.
Hiện vật trưng bày là những hòm gỗ và đồ trang sức được chú thích là “Đồ của cô dâu”. Những tấm áp phích hoặc ghi thông tin, hoặc là ảnh chụp tái hiện phong tục cưới hỏi thời xưa. “Hôn lễ Trung Quốc luôn được cử hành theo những lễ nghi long trọng và vô cùng cầu kỳ, phức tạp. Từ lúc ăn hỏi đến lúc kết hôn, có sáu nghi lễ, được gọi là “Lục Lễ”, gồm: Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Chánh, Thỉnh Kỳ, Thân Nghinh.”*
Sau khi đọc qua thông tin diễn giải trên tấm áp phích đầu tiên, tôi liếc sang bên ảnh minh họa, để rồi thảng thốt nuốt khan.
Đó là bức ảnh chụp một cặp nam nữ mặc hỷ phục.
Cả hai đều đang mặc những bộ y phục đỏ kiểu cổ. Bộ của người phụ nữ rất giống với bộ y phục đỏ mà Ryu vẫn luôn mặc. Tóc cô ta búi thành búi to cao trên đỉnh đầu, và được cài một món đồ trang sức xa hoa lộng lẫy, trông giống hệt như hình ảnh cô gái mà tôi nhìn thấy lúc ở trong bồn tắm. Như thể tôi đã có một giấc mơ mang điềm báo vậy.
“Này, Ryu!” Tôi gọi Ryu – người vừa đi lướt qua, không thèm để ý tấm áp phích. “Đến đây mà xem.”
Thông tin trên tấm áp phích ghi:
“Màu đỏ được sử dụng trong phong tục cưới hỏi truyền thống của người Trung Quốc, để thể hiện niềm vui, thậm chí, lớp trang điểm của cô dâu cũng được gọi là ‘Hồng Trang (trang điểm theo tông màu đỏ).”
“Này, có khi nào bộ y phục đỏ của Ryu chính là hỷ phục không?”
“Hỷ phục... Hôn lễ?”
Tấm áp phích bên cạnh bức ảnh người mẫu mặc hỷ phục có tiêu đề “Quá trình rước dâu”. Nó là ảnh tái hiện cảnh rất nhiều người mặc lễ phục, đi theo một chiếc kiệu hoa hoặc xe lọng gì đó.
“Có khi nào, trước khi biến thành cá vàng, cô đang chuẩn bị kết hôn với ai đó không?”
Có khi nào lúc đó cô ta đang ở trong một nghi lễ xa hoa, cầu kỳ, diễn ra rất lâu? Đối tượng kết hôn, có khi nào chính là gã tên Wankai? Trong lòng tôi lại bắt đầu xáo động, bứt rứt không yên.
Ryu đã quay phắt khỏi bức ảnh đoàn rước dâu, hướng về phía ao cá chép, nói với vẻ bực bội:
“Đi khỏi đây thôi.”
Tôi định gọi món đặc sản Champon* của Nagasaki cho bữa trưa. Loại cho nhiều tôm và ngao, sò. Tôi nghĩ hẳn Ryu sẽ thích món này.
Nhưng lúc tôi rủ đến quán ăn ở khu phố Tàu, thì Ryu – trông cỏ vẻ không gấp gáp lắm – lại bảo:
“Ta vào trong nước một lúc. Cứ đi một mình đi.”
Nên tôi lái xe vào một bãi đỗ tư nhân. Ở đây ít bị chú ý hơn.
“Tôi đi đây, trước khi vào trong nước, cô nên cởi đồ ra. Vì nếu mặc nguyên đồ ướt đi giữa phố thì sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Tôi nhắc nhở vì muốn đi dạo quanh Nagasaki với Ryu thêm chút nữa. Mà vừa dứt lời thì Ryu đã bắt đầu cởi đồ, nên tôi vội vàng ra khỏi xe. Đã định cho sẵn chút thức ăn cho cá vào thùng giữ lạnh mà lúc đó cũng quên mất tiêu.
Dù đã quen với việc đi ăn một mình, nhưng một mình giữa khu phố xa lạ làm tôi nhanh chóng mất đi cảm giác thèm ăn. Chẳng còn muốn đến quán Champon “ngon nhất Nagasaki” theo lời ông tôi từng nói nữa, tôi vào một quán đồ ăn nhanh.
Khi đang tự rót cho mình một cốc cà phê đá để ăn kèm cái bánh hamburger mùi vị nhạt thếch như giấy gói, thì điện thoại đổ chuông.
Trưởng nhóm gọi.
“Sao rồi. Lâu lắm mới về quê nhà nhỉ, đang được nhị vị phụ huynh cưng chiều hả?”
Tôi đã nói với trưởng nhóm sẽ dành ngày thứ Bảy, Chủ nhật để về Nagasaki, nhưng không nói mình không còn nhà ở đây.
“Xin lỗi đã gọi vào ngày nghỉ nhé, nhưng giám đốc nói muốn ăn tiệc Shippoku*. Anh đặt quán được không? Nhớ chọn chỗ tốt nhất Nagasaki nhé. Chắc anh rành khoản này nhỉ
Không, tôi nào có biết gì. Cũng chưa bao giờ ăn cái gì gọi là Shippoku cả.
Dẫu sao thì tôi vẫn tra cứu trên mạng và chọn nhà hàng danh tiếng nhất, nhưng không thể đặt chỗ ngay được. Giám đốc rất coi trọng vẻ bề ngoài. Dù hương vị có ngon đến mấy, ông ấy cũng vẫn sẽ nổi cơn thịnh nộ nếu nội ngoại thất nhà hàng không đạt chuẩn. Phải đến tận nơi xem mới được. Tôi quyết định đi xe điện công cộng của thành phố thay vì lấy xe, để Ryu có thể nghỉ ngơi yên tĩnh.
Khi tôi trở về bãi đỗ xe, Ryu vẫn đang ở dạng cá vàng Ryukin. Áo phông và quần jeans cô ta cởi vẫn ở trên ghế hành khách, được gấp một cách vụng về đến khó tin. Mà nhân đây tôi mới nhớ, sáng nay cô ta cứ nhìn bộ đồ cho khách mặc trong phòng của khách sạn mãi, vẻ thích thú lắm. Có vẻ cô ta quên cởi tất rồi. Chóp đuôi cá vàng Ryukin giờ đã chuyển màu xanh đậm.
Sau khi thả chút thức ăn cho cá vào nước, tôi lại đi vào thành phố. Lần này là để tìm quán bar có tiếp tân phục vụ.
“À đúng rồi, nhớ tìm chỗ đi sau bữa tối nhé. Ừ, quán nào có tiếp viên nữ ấy. Trẻ trung, ngực bự càng tốt..”
Làm sao tôi biết được cái đó chứ.
Đến lúc quay lại xe, mặt trời đã gần lặn. Ryu vẫn ở trong nước. Trong lúc chờ cô ta trở lại, tôi lấy điện thoại tra cứu chỗ nghỉ qua đêm.
Tôi lờ việc giá phòng hơi cao đi và đặt một căn phòng đôi ở khách sạn xịn hơn ngày hôm qua. Tất nhiên với trường hợp của Ryu thì tôi không thể lịch thiệp đi đặt hai phòng riêng biệt được. Làm thế có khi phòng sẽ ngập nước, hoặc cô ta sẽ vô tình bị xả xuống bồn cầu, lọt vào hệ thống nước thải mất.
Đặt phòng xong, vừa ngả lưng ra ghế thì tôi nghe có tiếng nước lõm bõm đằng sau. Đặt áo quần của Ryu vào khoang sau xe, tôi cất tiếng hỏi giữa lúc cô ta đang loạt soạt thay đồ:
“Cô nghỉ ngơi được chứ?”
"Ưm."
Ryu trượt vào ghế hành khách lanh lẹ như bơi trong nước. Từ tóc và mặt cô ta, nước nhỏ giọt tong tỏng, chỉ nhìn nghiêng thôi cũng có thể đoán được là Ryu vừa khóc. Mắt sưng và đỏ hoe.
Cảm thấy không nên tọc mạch, nên tôi quay đi, không nhìn mặt Ryu mà nói:
“Cô có đói không?”
Ryu đáp lại bằng giọng bình thường như mọi khi:
“Đói.”
“Được rồi, thế đi ăn món champon nhé.”
Tôi không hỏi vì sao cô ta khóc, hay cô ta đã nhớ ra điều gì, nhưng trông Ryu có vẻ đã lấy lại tinh thần.
Ở quán champon, Ryu vô cùng thích thú khi được ngồi phòng riêng có bàn sưởi, và ăn tôm, ngao sò trong món champon, cùng với bánh chả tôm rán đặc sản Nagasaki tên “Hatoshi”. Tôi ăn phần lớn miến và rau củ trong suất của Ryu, và cả món tráng miệng chân châu nữa.
Lúc chúng tôi đi bộ trở lại bãi đỗ xe, cô ta vỗ vỗ cái bụng căng tròn, nhớ lại lúc ở quán, nói:
“Ngon ghê. Champon ngon. Ngon hơn cả mì Ý” “Tôm ở đó to nhỉ. Hẳn là tôm sống lâu năm.”
“Quay lại chỗ kia được không? Đây là lần cuối.”
Nói như một bà lão sắp về với cát bụi, không còn bao lâu nữa để hưởng thụ cuộc đời vậy.
Xung quanh tối đen. Bãi đỗ xe ở đường nhánh, cách đường chính một quãng, hai bên có chiếu đèn neon. Ryu tròn mắt nhìn một cặp đôi đang hôn nhau trong bóng tối.
Cách bãi đỗ xe vài căn nhà, có một cửa hiệu được thắp đèn sáng trưng. Ánh sáng lọt qua cửa kính ở mặt tiền, lấp lánh như đèn mời gọi bướm đêm. Khi tôi rời bãi đỗ xe, trời vẫn còn nhá nhem, nên chỗ này không nổi bật lắm. Tấm biển hiệu neon lớn cũng thật chói lòa:
“Thủy Sinh DEJIMA-YA.”
Là một cửa hiệu bán cá cảnh.
Tôi dừng chân vì thấy một trong những tấm áp phích trên cánh cửa kính ghi: “Ranchuu Đen mới về”.
“Này, vào thử nhé?”
Tôi vừa hỏi thì tâm trạng vui vẻ của Ryu vụt biến mất.
“Hôm nay đủ rồi.”
“Chỉ một lúc thôi. Đi cho tiêu cơm.”
Với tôi, cửa hiệu này như thể đã ở đây chờ đợi chúng tôi tìm đến. Trong đầu tôi hiện lên câu nói của Nagasaka Tsunejiro cách đây ít lâu:
Tất cả đều liên kết với nhau.
Tên thì có vẻ sang chảnh, nhưng bên trong lại đơn giản và mang vẻ xưa cũ đến bất ngờ. Nếu không có những bể nước đủ kích cỡ xếp thành hàng, hẳn nơi này sẽ giống một cửa hàng bán cá ở ngoại ô hơn là một hiệu thú kiểng.
Nó là một cửa hiệu cũ kỹ, chỉ có ngoại thất bên ngoài là mới mẻ hiện đại. Ở cuối cửa hiệu, phía trên quầy thu ngân, có một tấm bảng đồng cũ kỹ, có vẻ đã được dùng lâu lắm rồi. Trên đó ghi “DEJIMA-YA” theo phông chữ cổ.
Ryu và tôi vừa bước vào thì có tiếng nói từ phía sau một dãy bể nước vọng đến: “Tôi có thể giúp gì cho quý khách không?”
Nghe có vẻ lịch sự, nhưng tông giọng như thể có ý nói: “Tôi không muốn tiếp mấy người khách du lịch thờ ơ vào ngó nghiêng cho có”.
“À, có cá Ranchuu đen không?”
Tôi vừa đáp thì chủ nhân của giọng nói – người đang ngồi xổm sau một bể nước, ngó ra.
Đó là một người đàn ông to béo. Trông khoảng hơn 40 tuổi, nhưng mái tóc vuốt ngược ra sau của anh ta nhuộm vàng hoe. Với đôi mắt tròn nhỏ nằm cách xa nhau, mặt anh ta trông như một loại cá vàng nào đó.
“Ranchuu đen hả? Hừm hừm, quý khách gặp may đấy.”
Với tôi, những lời ấy như thể ngụ ý: “Tôi đã đợi các người mãi”
Anh ta giờ mới ló mặt ra khỏi chỗ bể cá, với tay ra cái kệ phía sau:
“Đây!”
Một con Ranchuu đen bơi lững lờ giữa bể cá đầu tiên ở tầng ba của cái kệ ấy.
Nhìn tới nhìn lui vẫn thấy nó là một con cá xấu xí. Cục bướu trên đầu – đặc trưng của loài Ranchuu – có màu loang lổ nên trông giống vô số khối u nhọt nổi lên vì một căn bệnh tồi tệ gì đó hơn là một cục bướu.
Cơ thể của nó bị biến đổi méo mó bởi quá trình phối giống, với xương sống cong vòng, trông giống một con ếch có vây ngực và vây đuôi thay cho tứ chi. Chẳng hiểu do hình dạng cơ thể, hay do chịu ảnh hưởng của nhiều lần phối giống phi lý, mà nó bơi vô cùng chậm chạp, vụng về. Như thể em bé sơ sinh lẫm chẫm tập đi vậy.
Nhưng con Ranchuu đen này hơi khác những con tôi từng thấy ở cửa hàng cá cảnh. Giữa những vảy đen có một số chỗ vảy vàng, như thể được phủ bột vàng vậy. Cả phần dưới bụng nó cũng màu vàng.
“Xin hỏi nó nhập từ đâu về vậy?”
Đáp lại câu hỏi của tôi, đôi mắt tròn nhỏ xíu của người đàn ông kia đảo trái đảo phải. Anh ta lầm bầm đáp:
“À… thì… từ Trung Quốc.”
Giá là 1.580 yên. Sau khi đi vô số cửa hàng cá cảnh, tôi phát hiện ra phần lớn cá Ranchuu đen có trên thị trường Nhật Bản ngày nay đều được nhập về từ Thái Lan, và hàng Thái cũng được ưa chuộng hơn. Đặc điểm của chúng là có màu đen tuyền, kể cả dưới bụng. Giá khoảng 4.000 – 5.000 yên.
“Màu sắc khá đẹp phải không. Một số dân chơi cá cảnh cho rằng giống Ranchuu đen Trung Quốc trông có thần hơn là giống Ranchuu đen tuyền...”
“À không sao. Chúng tôi đang tìm giống nhập về từ Trung Quốc mà.”
Người đàn ông nãy giờ vẫn khá cau có cứng nhắc, nghe vậy bèn cười vui vẻ:
“Ồ thế hả, tốt tốt...”
Ryu căng mắt nhìn chằm chằm, rồi lại nheo nheo quan sát con cá đen trong bể nước. Biết thế tôi đã mang theo kính cho cô ta.
Cô ta khịt mũi. Nhìn nghiêng không thể đoán nổi Ryu đã tìm ra điều gì đó về con cá Ranchuu Trung Quốc này, hay lại đang thất vọng. “Kích thước khác. Phải to hơn cơ. Tôi nhớ ra điều cô ta từng nói, bèn hỏi thử người đàn ông:
“Có con nào lớn hơn không?”
Thân mình tròn ủng của con Ranchuu đen trước mắt tôi to cỡ quả trứng gà lớn, khoảng 10 cm tính cả vây đuôi.
“Đây là con cuối cùng. Khá lớn mà. Ranchuu đen kích cỡ này gần như là lớn nhất rồi.”
Con cuối cùng sót lại trong cửa hiệu thú kiểng, liệu có là hàng tốt không chứ?
Có vẻ sự “không hài lòng” đã hiện rõ trên mặt tôi. Người đàn ông căng thẳng chớp mắt liên tục.
“Nó là một con Ranchuu tốt, chẳng hiểu sao còn sót lại. Chắc nhiều khách hàng thấy loại nho nhỏ thì đáng yêu hơn. Có lẽ nó hơi to quá. Hơi xấ... à hơi độc đáo quá chăng? À đúng rồi. Có thể đặt hàng đấy. Để tôi mang quyển danh mục hàng cho quý khách xem nhé”
Không đợi tôi trả lời, anh ta biến vào sau cửa hiệu. Tôi gọi Ryu – đang đứng phía sau.
“Thế nào? Con Ranchuu đen này có đúng không?”
Không trả lời. Chỉ nghe thấy cô ta thở dài. Hít sâu và thở ra một hơi thật dài. Hít thở bầu không khí thời cổ đại – lúc lớp băng vĩnh cửu đang dần tan rã – hẳn cũng giống thế này.
“Vậy không phải à?”
Tôi quay lại nhìn Ryu. Cô ta đã biến mất. Đi đâu rồi? Ryu nhỏ người nên nếu đi sang phía bên kia dãy kệ thì sẽ bị che khuất hoàn toàn. Tôi nhìn sau dãy kệ.
Không có.
Cô ta đi ra ngoài sao? Không, nhanh như vậy không thể đi kịp, và ở đây có cửa tự động, sẽ phát ra tiếng chuông khi mở và đóng.
Có lẽ nào?
Tôi thử nhìn vào trong bể nước.
Đúng là cô ta ở đó thật.
Ryu dưới dạng cá vàng Ryukin đang ở đó, giữa làn nước mờ tối dưới ánh đèn cửa hiệu.
Ở một góc bức tranh thủy mặc, có dấu mực đỏ – thật ra giống giọt máu đỏ hơn – đang lơ lửng trôi.
Lượn vòng xung quanh con Ranchuu đen, như đang trôi chứ không hẳn đang bơi. Vây đuôi Ryu phất phơ như vạt váy mỹ nhân ngư mỗi khi khẽ uốn mình. Sau khi bơi một vòng, cô ta lượn ra trước mặt co Ranchuu đen. Hai con cá vàng đối diện nhau, cách một khoảng bằng một thân cá, rồi bất động. Như thể đang quan sát đối phương.
Ryu di chuyển trước. Cô ta mổ vào cục bước xấu xí trên đầu con cá kia. Như nụ hôn phá vỡ lời nguyền trong truyện cổ tích. Thế rồi con Ranchuu đen rùng mình.
Bóc!
Những bong bóng nước phả ra từ khuôn miệng lổn nhổn những cục u của nó. Bong bóng nước từ con cá dài có 10 cm mà to đùng như bong bóng xà phòng. Những bong bóng chậm rãi trồi lên, và Ryu đuổi theo, miệng mổ mổ chúng như sư tử biển chơi tâng bóng. Khi cô ta đâm đầu vào đám bong bóng nước, chúng bao phủ toàn bộ xung quanh cơ thể cô ta. Chậm rãi uốn thân mình đỏ rực, cô ta lượn lại. Giây phút đó, bong bóng nước vỡ tung.
Bóc!
Nước nổi bong bóng, cơ thể con Ranchuu đen vặn vẹo rồi biến mất, một người mặc bộ y phục đen hiện у ra ngoài bể nước... Chẳng hiểu sao cảnh tượng đó hiện lên trong đầu tôi, nhưng thực tế thì chẳng có gì bất thường xảy ra trong bể nước cả. Con Ranchuu đen vẫn là chính nó. Ryu thì lại bơi vòng vòng.
Khi đã bơi xa khỏi con Ranchuu đen, Ryu phóng tới như một mũi tên, lần này mổ vào phần màu vàng dưới bụng nó. Con Ranchuu đen lại giật thót.
Tôi biết cá vàng là sinh vật sống chứ không phải món đồ trang trí di động, và chúng cũng có cảm xúc, dù không giống như loài người.
Rõ ràng con Ranchuu thấy không thoải mái.
Tôi cũng không thoải mái. Mồ hôi lạnh túa đầy gáy, tôi có cảm giác chủ cửa hiệu sắp quay lại. Thò mặt vào bể nước, tôi thì thầm:
“Ryu, mau về thôi”
Lúc trước không phải là một nụ hôn lãng mạn. Trông như Ryu đang tấn công một con cá to hơn chính cô ta rất nhiều. Con Ranchuu đen loạng choạng chạy trốn, và Ryu đuổi theo, mổ nó liên tục. Đôi mắt tròn lún sâu trong đống u bướu của nó như thể lồi ra vì sợ hãi.
Tôi thì thầm to hơn một chút:
“Dừng lại đi. Về thôi!”
Sống lưng tôi lạnh toát. Vì tôi cảm thấy có người đứng phía sau mình.
Tôi lúng túng quay lại trong lúc cố vắt óc nghĩ lời biện hộ. Người đàn ông đứng đó không phải người tôi thấy lúc trước. Đó là một ông già bé nhỏ gầy gò. Ông ta đang mặc bộ đồ lao động màu xám và đi bốt cao su. Có lẽ là nhân viên cửa hiệu chăng.
Ông ta đã đứng đó bao lâu rồi. Hy vọng ông ta không thấy lúc Ryu biến thành cá vàng.
Tôi gật đầu chào để trấn tĩnh lại trái tim đang đánh trống thùm thụp trong lồng ngực, quan sát biểu cảm của ông lão.
Ông ta không chào, mà chỉ nhìn tôi đăm đăm. Ông ta hẳn đã già lắm rồi. Thịt đã teo đến mức mặt trông như chỉ còn một lớp da mỏng phủ bên ngoài hộp sọ. Trên đầu ông ta lơ thơ vài cọng tóc bạc. Hẳn là khoảng 80 tuổi rồi. Nhưng cặp mắt tròn nhỏ, cách xa nhau của ông ta trông như của thanh niên lúc trước. Nếu thanh niên kia là chủ cửa hiệu, thì ông lão này hẳn là chủ hiệu đời trước? Không, có lẽ là đời trước nữa.
“Chào ông. Làm phiền ông ạ.”
Tôi lên tiếng. Ông lão vẫn không phản ứng gì. Có lẽ vì lú lẫn tuổi già. Dù sao thì tôi nghĩ với đôi mắt mờ đục như quả nho bóc vỏ ấy, ông ta chẳng thể thấy Ryu đang bơi trong bể cá với con Ranchuu đen, chứ đừng nói là cảnh cô ta biến thân.
Ông lão mấp máy đôi môi nhăn nheo:
“Thật kỳ diệu.”
“Dạ? Ông nói gì ạ?”
“Con cá vàng Ryukin ấy..”
Thôi xong. Lộ rồi. Ông lão nhìn thấy từ đâu nhỉ? Viện lý do nào bây giờ? Trước khi tôi kịp nghĩ ra cách lấp liếm, thì ông lão đã nói tiếp:
“Đó là con Ryukin chỗ Nagasaka tiên sinh phải không?”
Tôi trợn tròn mắt. Nagasaka? Ý ông lão là Nagasaka Tsunejiro sao?
“Ông là...?”
“Thế ra vẫn còn sống nhỉ?”
“Ông biết về Ryu?”
Ông lão không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ lẩm bẩm tự nói chuyện một mình.
“Sống lâu hơn cả ta, ngạc nhiên thật đấy.”
Nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra bóng hình ông lão có chút mờ mờ nhạt nhạt. Ông đang mặt bộ đồ lao động dài tay không phù hợp với mùa hè, và có thể nhìn xuyên qua bức tường đằng sau.
Chấm đỏ uốn lượn trên khuôn mặt nhăn nheo của ông chính là con cá vàng phía sau. Tôi đã quen với việc gặp người chết đến mức không còn thấy sợ nữa, nhưng khi hỏi chuyện ông lão thì giọng tôi vẫn run lên, không phải vì sợ, mà vì một lý do khác.
“Nagasaka tiên sinh mà ông nói, có phải là tác giả cuốn Kim Ngư Truyện – Nagasaka Tsunejiro không ạ?” Tôi như van xin câu trả lời. “Làm ơn cho tôi biết với. Ryu – con cá vàng ấy – chuyện gì đã xảy ra với cô ta ạ?"
Có lẽ người chết nhìn thấy những thứ chúng ta không thể nhìn thấy. Có lẽ họ biết... Nhưng ông lão vẫn chỉ lầm bầm một mình:
“Bánh xe xoay vòng rồi cũng trở lại vị trí ban đầu. Nghĩa là sao nhỉ? Ryu vẫn đang đuổi con Ranchuu đen vòng vòng.
“Tôi... chúng tôi phải làm gì bây giờ?”
“Đây rồi đây rồi.”
Không ổn. Chủ cửa hiệu đang từ sau đi ra.
“Đã để quý khách đợi lâu. Đây rồi.”
Anh ta có vẻ chẳng hề nhìn thấy ông lão đứng trước tôi.
Ông lão nheo mắt nhìn gã thanh niên tóc vàng đang sấn sổ tới như thể muốn đẩy mình sang bên.
“Hửm? Người đi cùng quý khách đâu rồi?”
Tôi đứng chắn trước bể nước. Để anh ta không nhận thấy Ryu, và cũng để che phần gáy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh của mình.
“À, ra ngoài hít khí giời rồi.”
“Mùi hơi tanh nhỉ, trong tiệm cá vàng mà.”
“Không không, không có đâu?”
“Quý khách có thể đặt mua vô số loại cá vàng Trung Quốc. Cửa hiện này đã nhập ngoại cá vàng về kinh doanh từ trước Thế chiến II rồi. Đời chủ trước... ông tôi, mới mất năm nay, là một người có tiếng đấy, dù không kiếm được bao nhiêu, nhưng ông nhập cá từ khắp nơi về..”
Ông lão với đôi mắt mờ đục lườm anh chàng chủ cửa hiệu. Danh mục các loại cá anh ta đang cầm là một tập giấy in hình lấy trên mạng, chú thích ghi bằng tiếng Trung. Tôi hững hờ ngó qua một lượt, rồi chỉ vào một bể nước ở phía xa xa:
“Cho tôi xem con cá vàng đằng kia một chút được không?”
Tôi đã mong anh ta sẽ dẫn tôi ra xem để rời khỏi chỗ này, nhưng không. Anh chàng có vẻ muốn tôi mua một con cá vàng Trung Quốc – vì nó đắt tiền hơn một con Ranchuu đen.
“Tôi luôn nhập hàng từ Công ty TNHH Thủy sinh Hồ Nam. Đó là một công ty có danh tiếng lâu đời ở Trung Quốc đấy. Nghe nói họ dùng nguồn nước sạch từ một nhánh sông Dương Tử để chăm nuôi cá. Có bán cả Ranchuu đen nữa, loại nhỏ nhỏ rất khỏe mạnh hoạt bát... Ơ kìa?”
Mắt anh chàng trố lồi ra khi nhìn vào bể nước phía sau mà tôi không thể che kín. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
“Gì thế này?”
Phải làm sao bây giờ? Chuồn đi? Nhưng nếu vậy sẽ không đưa Ryu về được. Làm gì mới được? Làm gì lúc này? Hay bảo tôi thả con cá mới này vào: “Đây là con cá vàng tôi nuôi ở nhà. Định là thả chung một bể nên mới thử xem chúng có hợp nhau không… Nghe không thuyết phục lắm, nhưng còn hơn là bảo thật ra nó chính là cô gái lúc nãy... Trường hợp xấu nhất là Ryu sẽ biến trở thành người trước mắt anh chàng chủ cửa hiệu này.
Ánh nhìn của anh ta chuyển từ bể nước sang tôi, tôi cứ ngỡ anh ta sẽ hạnh họe: “Anh đã làm gì?” Nhưng không, chỉ thấy anh chàng có vẻ ngại ngùng, xấu hổ cười cười chữa thẹn.
“Đúng là khó tránh khỏi nhỉ. Kiểu như nước không hợp ấy. Dù chăm sóc cẩn thận thế mà vẫn không ổn.”
"Hả?"
Ryu đã biến mất khỏi bể nước từ lúc nào. Chỉ còn con cá Ranchuu đen đang nổi ngửa bụng trong nước. Anh chàng chủ cửa hiệu thò tay vào khe hở giữa bể nước này và bể phía trên, khua khua như cố gọi con Ranchuu đen dậy. Chỉ liếc qua tôi cũng có thể thấy tình trạng của nó nghiêm trọng hơn là chứng rối loạn bong bóng. Vây đuôi của nó thông thượt, không hề cử động chút nào.
“Ấy, không được rồi. Anh ta nhăn mặt.”
Bóng ông lão đang đứng phía sau bắt đầu chập chờn rung rinh như màn hình nhiễu sóng. Quần áo và da thịt ông ta bợt màu dần. Như thể một cột nước hình người đang đứng đó, mặt mũi và cơ thể trong suốt nhìn thấu cả những con cá vàng phía sau. Khi những rung động chập chờn mỗi lúc một mạnh lên thì hình bóng ấy biến mất, như đài phun nước phụt tắt.
“Chuyện này rất hiếm khi xảy ra ấy.”
Lời bao biện bị ngắt giữa chừng. Vì anh ta đã để ý thấy Ryu ở trong bể cá vàng Ping Pong bên cạnh. Những con cá đang quẫy đuôi như trong một vũ điệu dữ dội, vội vã bơi tứ tán. Hoảng hốt trước kẻ xâm nhập, những con cá nhỏ xíu căng tròn màu cam túa về mọi hướng, y như tên gọi của chúng.
Khi Ryu lượn vòng trong nước, sắc đỏ của cô ta hòa lẫn vào cả vùng màu cam của những con cá vàng Ping Pong. Thế rồi tiếp đó cô ta bơi lên trên, về phía góc trái bể nước, nơi có một con cá vàng to lớn đang thong dong bơi lượn. Ryu lượn vòng quanh một con cá khổng lồ có biển tên đề “Cá vàng Đầu Lân” – trông như đầu Ranchuu gắn trên thân Ryukin. Thi thoảng cô ta quay lại mổ vào cái đầu giống Ranchuu của nó. Mỗi lần như vậy, cơ thể to lớn chỉ tính phần thân đã bằng cả lòng bàn tay người trưởng thành của con Đầu Lân lại run rẩy, như voi sợ chuột v