Chương 22
Những chiếc đèn lồng lễ hội đỏ rực phát ra âm thanh rào rào như rang đậu. Mưa lại thêm nặng hạt. Koizumi Akio nhìn lên bầu trời xám xịt đang dần ngả về đêm, rồi buông một tiếng thở dài. Suốt hai ngày nay mưa liên miên không ngớt. Mưa gió thế này chẳng làm ăn được gì, người ta vẫn bảo cái nghiệp bán hàng rong chỉ cần ba ngày mưa là đủ chết đói. Mấy hôm nay nào có bán được gì đâu, sau khi trả tiền hàng, tiền quầy hàng, tiền điện đóm thì trắng tay méo mặt. Trời đổ mưa, người đổ nước mắt.
Mà thôi kệ. Đằng nào thì lần này cũng là đi làm ăn xa. Nơi đây là một ngôi đền ở Nagano. Hắn được phân cho một khu ở cuối đường dẫn tới đền. Hơn nữa đang là cuối tháng Sáu, đỉnh điểm mùa mưa. Cũng chẳng mong đợi sẽ kiếm được nhiều tiền.
“Ông chủ, dọn dẹp đóng tiệm thôi nhỉ?”
Là Shouta của quầy bán mì yakisoba bên cạnh. Cậu ta vừa nói vừa vẫy vẫy cây gắp mì. Hắn đã bảo xào mì chút một thôi để cho khách ngửi thấy mùi thơm mà đến, nhưng còn cả một núi mì trên quầy bếp. Người chỉ bằng nửa tuổi hắn, còn khướt mới đủ tư cách bảo hắn phải làm gì. Akio xoa xoa cái đầu cạo nhẵn của mình, càu nhàu.
Hắn muốn bảo: “Chú mày chỉ muốn trốn việc thôi. Im lặng làm tiếp đi”, nhưng đúng là cũng muộn rồi. Dẫu sao thì lễ hội cũng sắp kết thúc. Đêm nay là đêm hội chính rồi.
“Thôi, vậy cũng được. Đóng tiệm thôi.”
Dù đã làm nghề bán hàng rong nay đây mai đó bao nhiêu năm, nhưng Akio vẫn không thể hiểu nổi tại sao tháng Sáu lại có nhiều lễ hội mùa hè đến vậy. Có lẽ vì trước đây người ta theo âm lịch, nhưng giờ đã đổi sang dương lịch, nhưng vẫn tổ chức các sự kiện theo lịch cũ. Năm mới rơi vào ngày đầu xuân. Chính hạ rơi vào ngày Lập Thu. Hừm, từ hồi học xong cấp ba, hắn chẳng thể hiểu nổi những chuyện phức tạp nữa.
Những giọt mưa vẽ các vòng tròn gợn sóng trên mặt nước ở góc bể phao thò ra ngoài mái che. Những con cá vàng hoảng hốt túm tụm lại một góc bể được che chắn. Ngày nào đông khách, đến giờ đóng tiệm chỉ còn lơ thơ vài đốm đỏ, nhưng hôm nay thì cả bể vẫn đỏ rực.
Tháng Sáu ít cá vàng cỡ nhỏ, nên giá nhập hàng đắt đỏ.
Akio có hai em trai, hắn giao cho mỗi đứa một quầy - đứa làm mì yakisoba, đứa làm bánh bông lan cỡ nhỏ, trong khi vợ hắn quản quầy rút thăm trúng thưởng, còn bản thân hắn trông gian hàng vớt cá vàng.
Mùa hè mà phải đụng đến bếp lửa thì nóng như ở hỏa ngục. Từ khi hắn bước vào cái nghiệp này, năm 16 tuổi – đến nay đã 30 năm rồi. Một phần trong hắn muốn nhàn thân hơn nên giao cho đám trẻ làm phần việc nặng nhọc, nhưng ngoài lý do đó còn là bởi Akio yêu cá vàng. Khi chờ khách đến, hắn ngắm nhìn chuyển động của đám cá – hết tụ lại rồi tản ra – không biết chán. Nếu giao cho đám trẻ công việc tinh tế như chăm coi cá vàng, thì chúng thậm chí còn chẳng thèm để ý.
Những “đồng nghiệp” của hắn thường đổ cá vàng thừa xuống sông, hoặc bán lại cho các công ty thu mua thức ăn cho cá piranha hoặc cá sấu, nhưng Akio thì giữ lại, đem về nhà để lần sau lại mở quầy tiếp. Ban công nhà hắn xếp đầy những bể nước lớn để giữ cá. Hắn thấy tiếc khi con cá vàng mình thích bị khách vớt mất.
Akio từng định thử tự nuôi phối cá để tiết kiệm tiền nhập về. Nhưng Naomi – vợ hắn – bảo nuôi chơi chơi kiểu đó thì còn tốn kém hơn, nên hắn đã bỏ cuộc. Giờ Akio chỉ giữ những con đã quá lớn, sót lại sau nhiều lần khách chơi. Những con sót lại là những con khỏe mạnh và may mắn thoát khỏi lưới của khách. Con sống lâu nhất nay đã được 7 năm tuổi. Nó từng chỉ bằng một đốt ngón tay, nhưng giờ đã to cỡ con cá sòng loại nhỏ. Người ta nói cá vàng nếu được chăm sóc cẩn thận có thể sống đến 10 năm. Đối với Akio – kẻ không con cái, cũng không có sự nghiệp xuất sắc như người anh trai làm ở ngân hàng của mình, cá vàng còn đáng yêu hơn nhiều so với đám em luôn chực chạy trốn mỗi khi hắn nói gì hơi gay gắt.
Tình yêu đối với cá vàng của Akio có lẽ bắt đầu từ việc ngôi nhà nơi hắn sinh ra có cái ao nuôi vô số cá vàng. Mẹ hắn cũng là người vô cùng đam mê cá vàng, lúc kết hôn, bà mang theo cá vàng về nhà chồng.
Akio gọi Shouta – đang lúi húi cạo phần cháy trên quầy bếp:
“Nhớ dọn dẹp cho sạch sẽ đấy. Dọn dẹp là bài học vỡ lòng của dân bán hàng rong”
Shouta rướn thẳng lưng, lật đật lau chùi. Dù nói chuyện bình thường, nhưng giọng Akio lúc nào cũng nghe như thể đang tức giận. Có khi chẳng phải giọng điệu mà là vẻ ngoài của hắn. Akio có dáng người to lớn, đầu cạo trọc và râu ria lởm chởm. Hắn có một vết sẹo trên cổ – dấu tích của một thời tuổi trẻ nổi loạn. Không phải dân yakuza nên hắn không xăm trổ gì hết, và khi hắn cười, trông hắn tử tế dịu dàng đến bất ngờ.
Akio ném đống vợt vớt cá đã qua sử dụng vào túi rác, rồi quay lại cất cá, thì thấy một cô gái trẻ mặc bộ yukata đỏ rực, ngồi xổm cạnh góc bể phao.
Không, không phải yukata, cũng chẳng phải kimono. Bộ đồ cô gái ấy mặc trông như trang phục dân tộc ở vùng nào đó trong khu vực châu Á, chứ không phải của Nhật Bản. Là đồ hóa trang à? Dạo này ở các lễ hội lớn, nơi đám thanh thiếu niên tụ tập đông đúc thường có nhiều người mặc đồ hóa trang. Dù luôn nghĩ mình vẫn còn trẻ, nhưng Akio chả thể hiểu nổi bọn họ hóa trang cái gì hay nghĩ gì trong đầu nữa. Hay là có lễ diễu hành hóa trang ở lễ hội này nhỉ?
“Em gái muốn chơi thì chơi lẹ luôn đi. Còn người khác đang chờ đến lượt đấy.”
Tất nhiên nói đùa để chọc cười khách thôi, nhưng người nói là Akio thì không phải lúc nào cũng vui, có lẽ bởi diện mạo của hắn. Đôi khi hắn còn làm người ta sợ mất mật. Cô gái này cũng không thấy buồn cười. Khuôn mặt trắng sứ của cô ta vẫn lạnh như băng.
“Ta đùa đấy. Em gái là vị khách cuối cùng trong ngày rồi. Giảm giá đặc biệt cho em, một lần vớt là 200 yên nhé”
Cô gái lắc đầu, một vệt nước dài nhỏ xuống từ mái tóc dài đen mượt. Giờ mới để ý cô ta không mang ô. Cả tóc và bộ đồ hóa trang của cô ta đều ướt sũng, trông không giống ướt nước mưa, mà như thể ngấm nước từ đâu đó khác.
Dù ướt sũng nhưng vẫn xinh đẹp. Nhìn kỹ thì thấy cô ta quả thực rất đẹp. Không trang điểm nhưng đôi mắt to thu hút mọi ánh nhìn và môi thì đỏ thắm tự nhiên. Nếu cao hơn một chút, có khi cô ta có thể làm người mẫu cũng nên. Akio tự nhiên hạ giọng, cố nói chuyện nhẹ nhàng:
“Mưa nhỉ. Ta thu dọn bạt che cuối cùng, nên em gái cứ ở lại đến lúc đó cũng được. Có muốn vào trong không?”
Sau khi ngó lại để đảm bảo Naomi – đang thu dọn quầy ở cách đó ba gian hàng – không nhìn về hướng này, Akio cất tiếng hỏi. Cô gái dường như không nghe thấy những gì Akio nói. Mãi mới cất tiếng lần đầu, điều cô ta hỏi là:
“Đây là đâu?”
Xinh đẹp, nhưng kỳ quặc thật. Mắt cô ta mơ màng lơ đễnh, như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Miệng cô ta cử động gượng gạo như thể đã lâu lắm rồi không nói chuyện với ai. Chưa kể không biết nói năng lễ phép với người lớn tuổi. Thật muốn gõ đầu cô ta một phát. Nhưng thôi, dẫu sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ.
“Ở đâu à... em gái lạc đường hả? Từ đâu đến đây thế?”
Cô gái thò đầu ngón tay ra khỏi ống tay áo đỏ rực, chỉ về phía cái ao lớn, nơi nuôi cả rùa của đền thờ, ở phía bên tay phải gian hàng của Akio. Ôi trời. Ta dính vào thứ gì đó nguy hiểm rồi đây. Akio cố giữ bình tĩnh, trả lời:
“Đây là đền thờ thần Inari*. Rất xin lỗi nhưng ta không chỉ đường hướng cụ thể cho cô được. Bọn ta cũng là dân ở xa, tận Tokyo đến đây.”
Akio sống ở Unohara, Tokyo, và địa bàn hoạt động của hắn cũng ở khu vực quanh đó. Nagano là quê hương hắn. Mẹ hắn sống một mình nên thi thoảng hắn lại về Nagano để thăm bà. Người anh trai làm ngân hàng ở Nagano bỏ bê chẳng hề quan tâm đến bà. Đây là cách hắn cố gắng bù đắp lại việc bỏ nhà ra đi năm 15 tuổi. Bà mẹ năm nay đã 78 tuổi của hắn bỗng dưng mắc chứng lú lẫn tuổi già. Dù năm ngoái bà vẫn còn đủ sức để đi thăm quê nhà ở thành phố Nagasaki, đến tận vùng Shimabara. Ngày hôm qua, sau bao nhiêu tháng cuối cùng hắn cũng về thăm nhà, thì thấy cái ao trong sân vườn đã cạn khô. Mẹ hắn đang ngồi trong căn phòng khách trống trơn, nói chuyện với ai đó vô hình. Bằng thứ phương ngữ của Nagasaki – nơi bà đã sống đến tận những năm cuối của cuộc chiến. Cô gái, cô lại đến à. Ở đây không có người tìm cô đâu.
"... Tokyo."
Cô gái nhìn lên, khịt khịt mũi như thể đang ngửi mùi mưa.
“Cách đây bốn gian hàng, có một gian hàng của dân địa phương, cô nên qua đó hỏi thì hơn.”
Akio chỉ về phía quầy bán kem đá bào ở cuối đường, rồi quay lại.
Hơ?
Cô gái lúc trước còn đứng ở góc bể phao, giờ đã biến mất.
Nhanh vậy? Akio vươn cổ, trố mắt nhìn quanh cả hai bên bên đường nhưng chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu. Cảm giác như thể bị hồ ly biến hình mê hoặc vậy.
Trong lúc vớt cá vàng lên, bỏ vào bịch ni lông để mang đi, Akio lại một lần nữa ngạc nhiên.
Hô? Sao lại có một con cá vàng Ryukin ở đây nhỉ? Bình thường phần lớn cá vàng hắn mua về đều là cá con loại màu đỏ. Chỉ có vài con cá vàng mắt lồi được thả vào làm “mồi nhử khách” mà thôi.
Hay ai đó bày trò chơi khăm nhỉ? Chưa kể có một bụi cỏ nước lạ, trông như búi tóc đỏ phất phơ dập dềnh trong nước.
Chắc là cô gái lúc nãy. Hẳn cô ta lén bỏ nó vô đây vì không nuôi nổi nữa. Hừm, cũng không lạ, có khách vớt cá rồi sau đó đem trả khi nhận ra họ không nuôi được. Họ trả lại mà không đòi tiền, nên Akio luôn vui vẻ nhận về.
Lần này cũng vậy. Akio định vứt bụi cỏ nước đi, nhưng lúc bốc nó lên để ném sang túi rác, tay hắn bỗng bị chuột rút, ngón tay buông lơi, thế là bụi cỏ rơi xuống góc bể. Nhặt lên một lần nữa thì cơn đau lại ập đến. Lại không thể cử động cánh tay. Sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ do cơ bắp tuổi 40 giở chứng? Hay là ý thần Inari không cho vứt đi nhỉ?
Thấy hơi rợn người, Akio cho con cá vàng Ryukin và bụi cỏ nước vào một bịch ni lông để mang đi. Có vẻ nó không có độc.
Thôi, kệ vậy. Lần tới mở gian hàng ở Tokyo, mình sẽ mang ra bày. Akio thầm nghĩ.