← Quay lại trang sách

Chương 23

Mắt Ryu lấp lánh như sao lúc bước vào phòng khách sạn.

“Nơi trọ xa hoa quá. Hẳn phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ”

Đúng là chỗ này rộng rãi, tiện nghi hơn hôm qua, nhưng không phải phòng VIP sang trọng gì, chẳng cô gái nào từng hẹn hò với tôi lại ấn tượng bởi một căn phòng khách sạn đơn sơ rẻ tiền như vậy. Đi so sánh với người đã khuất thì thật đau lòng, nhưng cả Ayu cũng không phải ngoại lệ.

Tôi đưa cho Ryu chai “Nước khoáng thiên nhiên vị đào” mua ở cửa hàng tiện lợi – món ưa thích của cô ta, rồi bật nắp lon bia của mình.

“Nhận phòng hay nhỉ”

"Ưm."

Đứng trước cửa khách sạn, Ryu chùng chân không chịu bước vào, nằng nặc bảo là “chưa luyện tập”. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành dạy cô ta vài quy cách ứng xử khi “nhận phòng” mà chính bản thân tôi còn không biết là có tồn tại.

Khi đến cửa tự động, đi thật nhanh lúc cửa mở. Nếu không sẽ mãi mãi không ra được đâu. Rồi nhanh chân bước đến quầy lễ tân. Tôi sẽ điền giấy tờ cần thiết. Còn cô nhớ luôn mỉm cười với nhân viên lễ tân để tỏ ra mình không phải kẻ khả nghi... Kiểu kiểu vậy đó.

“Mãi mãi không ra được?”

Hai mắt Ryu trợn tròn toàn lòng đen.

“Ấy, tôi đùa, đùa đấy. Ừm, đấy không phải là thật đâu, chỉ đùa thôi.”

Lúc chúng tôi đứng ở quầy lễ tân với đầu tóc, quần áo ướt sũng, nhân viên trực quầy hẳn nghĩ là chúng tôi mắc mưa, nên vội chạy vào trong lấy hai cái khăn tắm ra đưa tận tay. Anh ta bảo khách sạn không có dịch vụ giặt là nhưng có máy giặt, chỉ cần cho tiền xu vào là dùng thoải mái, rồi hướng dẫn đơn giản cách dùng và giá tiền cho chúng tôi. Chúng tôi đầu quấn khăn, vừa lơ đễnh nhìn những vì sao ngoài ô cửa sổ vừa gật gù trong lúc nghe anh ta nói. Ryu cười với nhân viên lễ tân suốt. Có vẻ cô ta thấy mọi chuyện đều thật hay ho, thú vị.

“Ở đây có hai giường. Ngày hôm qua chỉ có mỗi một thôi”

“Cô muốn giường nào?”

“Ồ, ngủ trên giường sao?”

Ryu lắc hông như một cô gái Latin, miệng ngân nga hát:

"Mei mei mou mou meimei moumou."

Rồi lấy chai nước khoáng vị đào gõ nhẹ lên đầu tôi. “Ngươi chọn bên nào?”

Ryu đang vui nên tôi cũng thấy vui.

“Chọn nhanh cho xong nhé. Tôi lấy giường này.”

Vẫn cầm lon bia, tôi dang hai chân hai tay lao xuống giường.

“Giờ cả hai ta đều vui vẻ. Thế ta cũng chọn bên đó.”

“Như thế không được.”

“Không được sao?”

Không được sao? Một nhân cách khác trong tôi cũng hỏi câu tương tự. Tôi đặt lon bia lên cái bàn cạnh giường, trong lòng thầm mong Ryu sẽ bò tới bên cạnh. Nhưng không có chuyện đó.

“ nước...”

"Hả?"

“Không được. Thiếu nước rồi”

Tõm! Tiếng quẫy nước. Ryu đã hóa thành cá vàng Ryukin, nhảy lại vào trong thùng giữ lạnh.

Nửa đêm tôi tỉnh giấc, vì nghe thấy tiếng Ryu. Tiếng khóc của Ryu.

Nhỏm nửa người dậy, tôi thấy Ryu đã biến trở lại dạng người trong bộ y phục đỏ tà rộng, xòa quét đất như mọi khi. Cô ấy đang ngồi dựa vào cái thùng giữ lạnh, khóc thút thít.

Việc thức tỉnh ký ức ở Nagasaki có vẻ đã khiến tâm tư Ryu thay đổi muôn hình vạn trạng như kính vạn hoa. Có lẽ kể cả lúc vui vẻ cao hứng thì thật ra trong lòng cô ấy cũng đang gắng gượng, kìm nén nhiều. Ryu đang tuyệt vọng vì một chuyện gì đó, và mong muốn một điều gì khác mà tôi không thể biết được. Cảm giác đó cứ lặp đi lặp lại mãi trong tôi.

Tôi giả vờ ngủ say vì nghĩ để cô ấy được yên thì sẽ tốt hơn, nhưng tiếng khóc thút thít day dứt mãi không ngừng. Như những mũi tên vô hình liên tục đâm vào trái tim tôi. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi vừa cất tiếng thì tiếng khóc ngưng bặt. Trong căn phòng mờ mịt chỉ còn tiếng khịt mũi của Ryu.

“Nếu được thì hãy kể cho tôi đi.”

Không có tiếng trả lời. Trong cơn nức nở thi thoảng xen lẫn thứ tiếng ngoại quốc mà tôi không hiểu của Ryu, nhiều lần có cụm từ “Wankai”. Có lẽ đó là tên một người nào đó quan trọng với cô ấy. Biết là không nên hỏi thì hơn, nhưng tôi vẫn hỏi:

“Wankai là ai vậy?”

Đáng lẽ tôi nên dừng lại. Ryu lại bắt đầu khóc tiếp. Òa lên thảm thiết.

“Tôi xin lỗi. Tôi không nên hỏi chuyện đó. Nếu không muốn thì cô không cần phải nói gì cũng được.”

Tôi tụt khỏi giường và ngồi xuống cạnh Ryu. Phân vân không biết có nên xoa lưng an ủi cô ấy không, hết đưa tay ra rồi lại rụt về.

“Đừng khóc nữa, đừng khóc mà..” Nhìn Ryu đau khổ tôi cũng thấy đau lòng theo.

Cuối cùng tôi đặt bàn tay đang lơ lửng trong không trung lên lưng Ryu, cứ ngỡ cô ấy sẽ hất ra, nhưng không. Vậy nên tôi im lặng, xoa nhẹ tấm lưng đang khoác bộ y phục đỏ này. Có vẻ như Ryu đã khóc rất lâu rồi, bộ y phục đang dần khô, tôi có thể cảm thấy chất lụa trơn mịn. Tôi nhớ lại phần mô tả về hỷ phục Trung Quốc cổ: “ Vào thời xưa ở Trung Hoa, lụa là chất liệu tốt nhất để may hỷ phục.

Tiếng khóc lặng dần, tôi thu tay lại. Lúc đó Ryu chợt quay sang nép mình vào lồng ngực tôi. Rồi nghẹn ngào nói trong cơn nấc:

“Khi quay lại thế giới này, ta đã quên hết mọi chuyện. Điều đầu tiên ta nhớ ra là Wankai. Tình nhân của ta. Hôn phu của ta. Ta trở lại đây để tìm Wankai. Đó là những gì ta vẫn nghĩ.”

Giọng Ryu nghe như đang hát một khúc ca bi sầu. Mỗi lần cô ấy nấc lên, tôi lại cảm thấy một luồng hơi nóng phả vào ngực.

“Nhưng Wankai không còn ở thế giới này. Không thể nào còn ở đây nữa. Đã hàng trăm hàng nghìn năm trôi qua. Người còn tồn tại nhờ những ký ức vĩnh cửu chỉ có mình ta thôi.”

Tôi cảm thấy ghen tị với Wankai, kẻ đã ở trong tâm trí Ryu suốt hàng nghìn năm.

“Nhưng món đồ ta thấy ban ngày đã gợi lại rất nhiều ký ức. Wankai đã bị Ryukou sát hại. Anh ấy bị chôn sống đến tận cổ, bị đánh đập đến chết. Ngay trước mắt ta. Cho đến khi nhân hình biến dạng không thể nhận ra. Khuôn mặt anh ấy tím đen và sưng phồng. Như Hắc Ranchu. Rồi bị cứa họng, cắt lưỡi..”

Tôi vuốt nhẹ suối tóc dài đã xổ tung ra của Ryu, như muốn tuốt hết những nỗi đau khỏi tâm trí cô ấy.

“Đủ rồi. Thế là đủ lắm rồi.”

“Ta nhảy xuống đầm dii khi bị truy đuổi bởi quân của Ryukou. Trong đầm nhung nhúc dii. Ta đã nghĩ ‘Mình muốn hóa thành dii. Nếu hóa thành dii thì có thể chạy trốn khỏi những cơn đau trong từng hơi thở, nỗi tuyệt vọng và lửa hận hừng hực cháy trong trái tim này. Đó là những gì ta đã nghĩ. Giây phút ấy đột nhiên ta có thể thở trong nước. Vạt tay áo biến thành vây ngực và tà áo biến thành vây đuôi, còn đai lưng hóa vây bụng của ta. Và ta cứ thế mà sống tiếp. Trở thành một con cá vàng mãi mãi không lớn, mãi mãi không chết. Ta đã ngủ lâu đến nỗi quên đi tất cả. Người ta cần tìm không phải là Wankai...”

“Được rồi. Dừng lại thôi.”

Tôi ôm Ryu vào lòng. Không quan tâm cô ấy là cá vàng hay là gì đi chăng nữa. Tôi chỉ muốn lấy đi hết những nỗi đau đớn và sầu muộn quá đỗi nặng nề so với cơ thể nhỏ bé mong manh này.

“Xin lỗi nhé.”

“Tại sao ngươi lại xin lỗi?”

“Vì lỡ đặt tên cô là Ryu. Tôi không biết đó là tên kẻ thù của cô…”

Hơi thở của Ryu khiến lồng ngực tôi nóng rực.

“Không vấn đề. Bị gọi là Ryu suốt khiến ta nhớ ra... Nhớ ra chuyện đó.”

“Tên thật của cô là gì?”

Ryu buồn bã đáp:

“Cái đó... ta vẫn chưa nhớ ra.”

Vì là cá vàng Ryukin, nên mới lấy tên Ryu. Tôi cứ ngỡ mình chỉ vô tình đặt tên, thế nhưng có thật vậy không? Giờ nghĩ lại, cái tên Ryu không giống tự nảy ra trong đầu mà được đưa tới từ bên ngoài, như một lá thư không rõ người gửi. Có khi nào là để nhắc Ryu nhớ lại cái tên của kẻ tử thù?

Nagasaka Tsunejiro đã nói: “Tất cả đều liên kết với nhau”

Người chủ đời trước của Dejima-ya cũng đã nói: “Bánh xe xoay vòng rồi cũng trở lại vị trí ban đầu.

Mọi điều trên thế gian này giống như một chuỗi DNA xoáy kép kéo dài từ quá khứ đến tương lai, và sự tồn tại của tôi chỉ là một hạt nhỏ bé trên cái chuỗi ấy. Nhưng một hạt dù nhỏ bé đến đâu cũng mang ý nghĩa của riêng nó. Tôi muốn tin rằng cuộc đời của tôi có một ý nghĩa hoặc một vai trò gì đó.

Hiện giờ vai trò đó có lẽ là để xoa dịu trái tim Ryu.

“Tôi nên làm gì? Tôi có thể làm gì đó cho cô không?”

Ryu ngẩng lên, nhìn tôi với đôi mắt to tròn như ngọc trai đen. Như thể muốn hỏi tại sao tôi lại ở đây.

“Ôm ta.”

"Ừm."

Tôi ôm Ryu chặt hơn một chút. Nhưng có lẽ ý của cô ấy không phải vậy. Ryu trượt khỏi vòng tay tôi như động vật không xương, rồi đứng thẳng dậy.

“Ôm ta đi.”

Ryu nói, rồi đưa tay lên hai mép cổ áo.

“Sao lại...?”

Tôi ngã ngồi ra sau.

Ryu chỉ cần nới lỏng cổ áo là cả bộ y phục – lẽ ra đã được thắt lại bởi đai lưng – tuột xuống mắt cá chân cô ấy. Cơ thể trần trụi lộ ra từ lớp vải đỏ, nhanh hơn cả khi cô ấy biến hình thành cá vàng. Ngực Ryu nhỏ và đẹp, còn lông bên dưới thì nhạt màu và mềm mại như cỏ nước.

“Cần lý do sao?”

Không, không cần. Ryu hiện giờ không phải cá vàng, mà là một cô gái quyến rũ. Tôi cũng có cảm tình với cô ấy, có lẽ nhiều hơn mức cảm tình. Nói ngắn gọn thì tôi đang căng cứng. Nhưng mà...

“Làm thế nào đây?”

Ryu nhấc một chân lên và giũ bộ y phục khỏi mắt cá chân.

Có một vết sẹo bỏng màu hoa anh đào ở má đùi trong của cô ấy. Ai đó đã làm điều này với cô ấy sao? Nhưng đến cả vết sẹo ấy cũng thật đẹp.

“Ta đẻ trứng, và ngươi có thể phóng tinh lên đó.”

Cái gì cơ?

Giây phút đó nụ cười trở lại trên khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt của cô ấy.

“Đùa thôi mà.”

Ryu trần trụi nhào về phía tôi. Chúng tôi ôm nhau lăn dưới sàn dù có đến tận hai chiếc giường.

Làn da Ryu mát lạnh, giống như làn da của một cô gái bình thường lúc vừa ra khỏi bể bơi, với hơi ấm ở sâu bên trong.

Môi Ryu áp lên môi tôi, hơi thở cô ấy trở nên gấp gáp trong vòng tay tôi.

“Đây gọi là hôn nhỉ. Là hôn nhỉ?”

Ryu nói, như thể đang cố khẳng định rằng mình là con người, và vẫn còn sống, đang sống. Tôi cũng vui mình trong vòng tay Ryu, gấp gáp áp môi lên làn da cô ấy, ở tất cả mọi chỗ có thể.

Chỉ mới hai tháng trước, tôi còn muốn chết, nhưng giờ đây tôi muốn khẳng định sự tồn tại của bản thân rằng tôi vẫn đang sống.

Đôi môi mang sắc anh đào. Cần cổ mảnh khảnh như một kiệt tác nghệ thuật. Bầu ngực tròn trịa nhỏ nhắn như trái chín. Vết lõm trên tai lấp ló sau suối tóc nơi cô ấy từng bị cá Ayu mổ. Dấu răng mờ trên bờ mông trắng sứ chỗ từng bị lươn rỉa. Vết sẹo bỏng trên má đùi trong. Và sâu bên trong cơ thể đó nữa.

Người Ryu phảng phất một mùi hương. Đó không phải mùi nước, rong rêu, hay hương trầm Trung Quốc, mà là mùi da thịt người sống. Một thứ mùi ấm áp, ngọt ngào.

Bên trong Ryu đón nhận tôi một cách êm ái, mượt mà như cá bơi vào rãnh nước.

Đột nhiên, tôi tỉnh táo lại.

Không có bao cao su, phải làm sao đây?

Hay xuất ra ngoài?

Nhưng Ryu quấn quýt không buông. Đôi tay và đôi chân bé nhỏ quấn chặt lấy tôi.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh vô số con cá vàng nhỏ bé bơi lội thành đàn. Những con cá vàng ấy không bơi trong bể nước nhỏ, mà trong một dòng sông lớn không rõ nguồn gốc. Nó là một dòng sông trải dài đến vô tận, chẳng thể nhìn thấy thượng nguồn hay nơi nó chảy đi. Một dòng sông đầy ắp cá vàng mang sắc đỏ rực như máu. Số lượng cá lên đến hàng chục, hàng trăm nghìn – không thể đếm nổi – tất cả đều đồng loạt bơi ngược dòng như hòa làm một và đang bị hút tới cái gì đó xa vời phía trước.

Thế rồi... tôi xuất ra.