Chương 24
Chúng tôi đã làm tình đến tận khi ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ rồi cứ thế ngủ thiếp đi trên sàn, tôi mới tỉnh dậy 30 phút trước.
Chúng tôi rời khách sạn vừa kịp giờ trả phòng.
Cứ ngỡ Ryu sẽ quay trở lại thùng nước nhưng cô ấy vẫn đang ngủ trong vòng tay tôi.
Ryu đã biết ngồi vào ghế hành khách nhưng vẫn chưa biết cách cài dây an toàn. Tôi thắt dây an toàn cho cả hai, rồi nói:
“Thế, giờ chúng ta đi đâu nhỉ?” Đến chiều tôi mới phải đi đón giám đốc và mọi người ở sân bay. Vẫn còn rất nhiều thời gian riêng cho cả hai. “Hay đi ăn nhé?”
"Ừm"
Ryu không nhìn thẳng mặt tôi nữa. Từ sáng đến giờ đã thế rồi.
“Cô muốn ăn sáng nhẹ nhàng hay ăn trưa sớm no nê luôn?”
“Thế nào cũng được.”
Cô ấy không nói gì mấy. “Thế nào cũng được” có lẽ là bắt chước nữ phóng viên kênh thông tin phát trên đồng hồ thông minh của tôi sáng nay. Còn tôi thì bỗng dưng lắm lời thật sự.
“À. Đi ngắm cảnh biển khác hôm qua nhé. Vừa ngắm biển vừa dùng bữa, thế có được không?”
"Ừm."
Ở Nagasaki có rất nhiều bãi biển. Nên chọn nơi nào nhỉ? Và tối nay lúc tôi đi gặp giám đốc thì nên bảo Ryu ở đâu nhỉ. Giám đốc và mọi người sẽ ở những khách sạn cao cấp nhất, nhì Nagasaki. Chẳng biết là hên hay xui nữa, nhưng vì phía công ty rất keo kiệt nên tôi không được ở đó mà tự lo chỗ nghỉ. Dù sao thì hôm nay là thứ Hai nên các khách sạn không thiếu phòng nghỉ, dù có đặt phòng sát nút cũng chẳng sao.
“Tối nay cô phải ở một mình gần như cả tối đấy, tôi sẽ về hơi muộn một chút”
Vì lái xe nên không thể dùng đồ uống có cồn. Tôi mong tối nay có thể đưa các sếp đến quán bar đã đặt phòng, rồi xong việc đi về.
Vấn đề là ngày mai cơ. Tôi sẽ phải đi theo họ cả ngày để khảo sát cơ sở vật chất cho văn phòng chi nhánh tương lai, rồi đi loanh quanh chào hỏi mọi người.
À đúng rồi, tôi sẽ đặt phòng hai ngày, thuê đầu DVD ở quầy lễ tân khách sạn, đổ nước đầy bồn tắm, mua sẵn một lố bánh tôm. Rồi đến cửa hàng cho thuê đĩa phim tìm thuê sê-ri phim ưa thích của Ryu: Nhà sư phá án – Kannen. Tôi muốn có thể giúp Ryu trải nghiệm thêm nhiều niềm vui ở thế giới này. Tôi muốn cô ấy nhận ra còn rất nhiều điều khác trên thế giới này – những điều không gây đau đớn. Ở cả ngày trong khách sạn nên có lẽ tôi sẽ chi mạnh tay hơn một chút. Khi về lại Tokyo hẳn tôi sẽ nợ đầm đìa, nhưng nếu làm việc chăm chỉ và cố gắng tăng doanh số, chắc sẽ lo được tiền thôi.
“Rồi. Đi thôi!”
Khởi động xe và lái đi. Dù vẫn chưa nghĩ ra sẽ đi đến nơi nào.
Giờ chúng tôi sẽ đi đâu nhỉ. Đột nhiên, tôi nảy ra một ý nghĩ.
Không hiểu vì sao. Tưởng đã quên rồi. Nhưng có lẽ vì đến Nagasaki...
Tôi quyết định đi về nhà mẹ.
Nhà hàng trong khách sạn mà tôi và Ryu đến đáng lẽ có chỗ ngồi nhìn ra biển, nhưng đã hết bàn cạnh cửa sổ rồi, nên chúng tôi được dẫn ra bàn gần cửa ra vào.
Ryu vẫn nghển cổ nhìn mãi về phía biển, dù nhà hàng khá rộng nên chỉ có thể thấy chút xíu mặt nước phản chiếu ánh nắng lung linh đằng xa, lấp ló sau mái đầu của các vị khách.
“Biển xanh hơn sông nhỉ?”
Tôi ngoái đầu ra sau để nhìn cảnh biển phía chân trời. Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp, và vùng biển đằng xa ánh xanh như ngọc.
“Thật kỳ lạ. Nước trong suốt mà sao biển lại có màu xanh nhỉ?”
“Nước cũng có màu đấy. Mùa đông màu trắng. Mùa hè xanh lục. Mùa thu ánh vàng. Khi cây thay lá, chuyển sang sắc đỏ thì nước cũng đỏ.”
“Ra vậy.”
Ryu quay lại, hếch mũi ngửi ngửi.
“A, mùi biển. Giống mùi tôm và ngao sò.”
Chúng tôi gọi hai đĩa mì Ý – một đĩa mỳ Ý hải sản sốt cà chua, một đĩa mỳ Ý kiểu Nhật. Tôi thấy đói khủng khiếp, nhưng chắc Ryu chỉ ăn một xíu thôi, nên thế là đủ cho cả hai.
“Úi nhầm, hihi”
Ryu đưa tay che miệng, cười vui vẻ. Hình như cô ấy nói nhầm tương ớt thành “tương cớt”. Hai bàn liền kề hai bên cạnh chúng tôi đều không có người, và nhà hàng ồn ào đến độ chẳng ai có thể nghe thấy chúng tôi nói gì, nhưng cô ấy vẫn nhìn quanh vẻ xấu hổ.
Bữa trưa với mì được phục vụ cùng một miếng bánh mì tròn. Ryu xé một mẩu bánh nhỏ xíu như thể cho chim ăn, đưa lên miệng. Tôi nhớ lại cảm giác mềm mại của bờ môi Ryu, sự săn chắc của bầu ngực, phần lông nơi bí mật nhạt màu cỏ nước, và cả bên trong cơ thể không khác gì những cô gái bình thường của cô ấy.
Ryu ăn mẩu bánh, gật gù, húp vài sợi mì, lại gật gù, nhìn ra phía biển và gật gù tiếp, ra chiều hài lòng lắm, nói:
“Xanh hơn đầm nước nhỉ”
Tôi biết Ryu thích biển từ lúc chúng tôi lái xe dọc bán đảo Shimabara. Ngồi trên ghế hành khách, cô ấy cứ nhìn sang bên phải về phía biển suốt. Tôi không khỏi cảm thấy nhồn nhột, như thể cô ấy cũng đang nhìn tôi.
Có lẽ không hẳn cô ấy thích biển, mà thương nhớ hướng biển thì đúng hơn.
Đôi mắt Ryu lấp lánh như ngọc trai đen, nhìn ra xa, phải chăng là về phía Trung Hoa Đại Lục, hay phía vương quốc Ryukyu - nguồn gốc xuất xứ giống cá vàng Ryukin.
Ở vùng biển hẹp như hồ nước có một con thuyền. Đó là thuyền cao tốc loại nhỏ, có vẻ đang chuẩn bị cập cảng, nhưng trong mắt tôi, hiện đè lên nó là hình ảnh một chiếc thuyền kiểu cổ trong lễ hội Nagasaki Kunchi* – loại thuyền của các thương nhân thời Đường.
Mũi thuyền được sơn vẽ hình rồng. Trên cột buồm, cờ gió* màu đỏ phất phơ bay. Tôi thậm chí có thể hình dung ra cảnh trên thuyền. Boong thuyền đầy những thủy thủ mặc đồ Trung Quốc, nói chuyện sang sảng bằng thứ tiếng ngoại quốc với âm lượng cao chót vót, còn dưới hầm chứa đồ thì có một vại nước, bên trong là một con cá vàng đỏ rực. Đó là một con Ryukin với vây ngực như ống tay, vây đuôi như gấu áo choàng thướt tha. Mỗi lần thuyền chao đảo, nước trong vại lại sóng sánh làm nó giật mình, im lìm lặn xuống đáy nước.
Ryu đang rỉa rỉa mẩu bánh mì, bỗng lẩm bẩm gì đó như thể vừa nảy ra một ý tưởng.
“Không biết bơi ở biển được không nhỉ?”
“Hay thử đi tắm biển nhé? Sau khi tôi xong việc hôm nay và ngày mai ấy?”
“Ở dạng người, ta không bơi được?”
“Thế còn dạng cá vàng? Có khi không nên. Vì cô là cá nước ngọt mà.”
“Cố hết sức cũng không được sao?”
“Ờ... Ừm, không được. Tại sao cô lại muốn bơi ở biển?”
“Hmm... chẳng có lý do gì đâu”
Dường như Ryu đang nghĩ gì đó, tôi buột miệng nói ra điều vừa hiện lên trong đầu. Có lẽ để cô ấy không nghĩ thêm nữa.
“Này, hôm nay ở lại đây nhé.”
Khách sạn này trông có vẻ xa xỉ, nhưng dẫu sao thì tôi sẽ để Ryu phải đợi đến tận đêm, nên không thể keo kiệt được. Sẽ thật tuyệt nếu chúng tôi có thể lấy được một phòng nhìn ra biển.
Ryu ngó nghiêng các bàn xung quanh, như thể băn khoăn “ở đây” thì ngủ ở đâu.
“Phía trên nhà hàng này có phòng để nghỉ lại. Từ giờ đến lúc đi nhận phòng vẫn còn dư thời gian, nên chúng ta đi thuê đĩa DVD, mua thật nhiều bánh tôm và cả đồ ăn nữa nhé. Cô muốn uống chút rượu không? Ừa, được đấy, thế nhé.
Cơn phấn khích của tôi khiến Ryu bối rối tròn mắt, ngơ ra như cá vàng.
“Cô biết đĩa DVD là gì không? Là một đĩa mỏng, hình tròn, có nó thì cô có thể xem chương trình ti vi yêu thích. Xem phim nhé. Hay xem hoạt hình Disney như đợt trước?”
Mắt Ryu trợn tròn khi bắt đầu nghĩ xem DVD là cái gì, nhưng cô ấy nhanh chóng tập trung lại, nheo mắt nhìn tôi nghi hoặc như một con mèo hoang đầy cảnh giác:
“Sao ngươi tốt với ta thế?”
“Vì tôi muốn cô vui”
“Để làm gì?”
“Chẳng để làm gì cả. Tôi chỉ muốn làm cô cảm thấy vui vẻ thôi”
Ryu chớp chớp mắt, hiếm khi cô ấy làm thế. Đánh mắt xuống như thể tránh ánh nhìn của tôi, cô ấy nói:
“Vì đuôi ta dài phải không? Mọi người đều khen ngợi vây đuôi của ta.”
“Không, tôi muốn làm Ryu-dạng-người vui cơ”
Ryu cúi đầu nhìn xuống, như thể nói chuyện với con tôm dài còn nguyên đầu trên đĩa mì Ý hải sản xốt cà chua.
“Có phải vì khả năng làm tình. Ta nhìn theo và ghi nhớ ở mọi buồng ngủ ta từng đến. Để tiếp cận tên Ryukou.
Tôi lắc đầu, nhưng có vẻ Ryu không nhìn thấy vì cô ấy đang nhìn hướng khác.
“Không còn cách nào khác. Vì trên cơ thể ta có vết sẹo xấu xí”
“Không phải vậy. Chỉ là khi cô vui vẻ, tôi cũng cảm thấy vui”
“Tại sao ta vui ngươi lại vui?”
Câu trả lời vọt ra khỏi miệng trước khi não bộ kịp ý thức khiến chính bản thân tôi cũng phải ngạc nhiên:
“Vì tôi thích cô”
Ryu lại chớp mắt liên tục, rồi quay mặt về phía biển.
Tôi ngắm nhìn gương mặt trắng như sứ của cô ấy, nói tiếp:
“Từ giờ hãy ở bên nhau nhé. Mãi mãi về sau.”
“Ta là cá vàng đấy.”
“Giờ khác rồi mà”
Tôi không quan tâm đến sự kỳ lạ của mối quan hệ này, quá khứ của Ryu, hay thậm chí cả tương lai mai sau nữa. Sao cũng được. Đây là những lời chân thành từ tận đáy lòng. Mãi rồi Ryu cũng quay lại phía tôi. Hai bên má cô ấy ửng đỏ, như thể sắp biến lại thành cá vàng vậy.
Không chờ được đến giờ nhận phòng, nên chúng tôi đến quầy lễ tân, rồi lên phòng đã đặt trước. Đó là một phòng đôi nho nhỏ, giá khá rẻ so với phòng ở một khu nghỉ dưỡng gần biển như thế này. May mắn là chúng tôi lấy được phòng hướng ra biển.
Vừa vào phòng, Ryu đã chạy đến bên cửa sổ, với tay thò mặt ra ngoài ngắm cảnh:
"Wow!"
Bên dưới chúng tôi là bến cảng Nagasaki rộng lớn. Biển ở đây khá hẹp vì được bao quanh bởi những ngọn núi và thành phố ven núi, nhưng dẫu sao vẫn là biển, vẫn thật tráng lệ. Nước mang sắc xanh đậm như hòa quyện giữa màu xanh của mây trời và màu xanh của núi non.
“Đây là biển nhỉ?”
Ryu quay lại, trên ngực lấp lánh ánh bạc của chiếc vòng cổ mới. Đó là chiếc vòng mà cô ấy muốn được tặng. Ở cửa hàng đồ jeans tại Shimabara, tôi thấy một chiếc vòng cổ rất giống cái mà nữ diễn viên trong quảng cáo “Nấu ăn” mới của hãng thức uống lúa mạch đeo. Chỉ giống thôi chứ không phải y chang, chắc giá thành khác nhau lắm.
Tôi định tặng nó cho cô ấy sau khi xong công việc hôm nay và ngày mai, nhưng cảm giác “chính là lúc này”, nên đã đưa cho cô ấy ngay ở nhà hàng. Mắt Ryu mở to như hai hòn bi ve, miệng thốt lên: “Wow! Hình củ cải nhỏ xinh!”
Mặt vòng ấy không phải hình củ cải, mà là hình trái tim.
Tôi lấy đồ ra khỏi túi đồ chật cứng của cửa hàng tiện lợi. Đặt hai bịch bánh tôm hương vị khác nhau lên bàn rồi dạy Ryu cách mở nắp chai nhựa.
“Cụng ly nào!”
Ryu giơ chai nước khoáng vị đào lên. Chắc cô ấy đang bắt chước cặp đôi bên bàn nhìn ra biển trong nhà hàng lúc nãy. Tôi quên mua đồ uống cho chính mình, nên lấy một chai nước khoáng 500 ml từ tủ lạnh ra. Tôi cũng dạy Ryu cách lấy đồ uống – đóng/ mở tủ lạnh cẩn thận – và giấu hết đồ uống có cồn vào két an toàn.
“Cụng ly vì gì nào?”
“Cụng ly vì thích cụng ly.”
“Được, cụng ly vì thích cụng ly nào.”
"Haa haiii haa."
Tôi mở nước đầy bồn tắm, cho đĩa DVD vào, rồi thay sang bộ vest.
Ryu cười híp mắt nhìn tôi mặc cái quần đùi hình gấu vào:
“Hi hi, hôm nay là con chồn à.”
Tôi không muốn dội một gáo nước lạnh vào cơn cao hứng của Ryu, nhưng có vẻ như cô ấy vẫn chưa hiểu những gì tôi nói lúc đi chọn đĩa DVD, hay lúc mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, nên quyết định nhắc lại:
“Này Ryu?”
Ryu vỗ gói bánh tôm vào lưng tôi, phá lên cười. Chẳng hiểu sao cô ấy lại thấy cái quần đùi hình gấu của tôi buồn cười đến thế.
“Con chồn, hahaha, con chồn!”
Điệu cười của cô ấy làm tôi ngần ngừ, tạm hoãn nói chuyện chính lại.
“À phải rồi, nếu cô ghét bị gọi là Ryu, thì gọi cách khác nhé?”
“Gì cũng được. Dẫu sao thì tên Ryukou cũng đã thay tên đổi họ rồi.”
Từ lúc ngồi ăn ở nhà hàng, điều này đã khiến tôi suy nghĩ mãi. Cách cô ấy nói như thể ngầm gợi ra rằng tên Ryukou ấy vẫn còn tồn tại ở thế giới này. Có khi nào hắn cũng biến thành cá vàng và sống ở đâu đó? Nhưng vấn đề bây giờ là phải thuyết phục Ryu.
“Ờm, thì…”
Ryu đang cao hứng, lại nhoài người ra ngoài cửa sổ, nghe vậy đột nhiên quay phắt lại nhìn tôi.
"Ha!"
Đừng nhìn tôi như vậy mà. Cô ấy khiến tôi càng thấy khó nói.
“Như đã bàn lúc nãy, giờ tôi phải ra ngoài.”
“Ô, ra ngoài à. Đi đâu đấy?”
Ryu vẫy vẫy gói bánh tôm như phe phẩy quạt.
“Không phải. Chỉ có mình tôi đi thôi. Đến tối, không quá muộn đâu, tôi sẽ trở về. Chắc vậy.”
Bộp. Gói bánh tôm rơi khỏi tay Ryu.
“Đi đâu?”
“Sân bay. Rồi đến thị trấn nhà mẹ tôi.”
“Cho đi với”
Vấn đề đây.
“Tôi sẽ về sớm nhất có thể. Tôi ra sức thuyết phục cô ấy trong lúc thắt nốt cà vạt.”
“Đừng đi ra ngoài nhé. Cô cũng thấy rồi đấy. Một loạt cửa giống lúc nãy. Nếu cô đi khỏi đây một mình sẽ như lạc vào mê cung vậy. Không quay lại được đâu.”
“.. Mê cung”
Để đề phòng, tôi đưa chìa khóa và thẻ có ghi số phòng tận tay Ryu.
“Nếu cô ra ngoài và bị lạc thì đưa cái thẻ này cho ai đó và nhờ họ chỉ cho phòng mình. À, và cô cũng phải mở cửa cho tôi đấy nhé.”
Càng giải thích tôi càng thấy lo lắng hơn. Ryu có vẻ không nghe kỹ lắm.
“Đã nói sẽ ở bên nhau mà?”
“Đến tối tôi sẽ quay về mà. Kìa, Nhà sư phá án sắp bắt đầu chiếu kìa”
“Ồ”
Trong lúc Ryu ấy đang phân tâm bởi ti vi, tôi quay lưng, nhanh chóng thu xếp đồ đạc và khẽ khàng chạy ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Tôi treo cái biển “Không Làm Phiền” lên cửa như một lá bùa phong ấn.
Tôi vào đường cao tốc Nagasaki dành cho ô tô, chạy về hướng bắc. Đang là đầu giờ chiều ngày trong tuần nên đường cao tốc rất thông thoáng, chưa đến 10 phút đã tới giao lộ Isahaya.
Dù tự nghĩ ra ý tưởng đi ô tô, nhưng vừa chạy xe tôi vừa bắt đầu thấy sai sai, hình như lạc đường rồi. Nếu muốn về nhà mẹ ở phía nam thành phố Omura, cần ra khỏi cao tốc ở giao lộ Isahaya. Nếu đi quá thì điểm ra tiếp theo là giao lộ Omura – gần sát sân bay Nagasaki. Vẫn còn hơi sớm, nhưng tôi nghĩ sẽ đến thẳng sân bay luôn.
Biển báo hiệu lối ra đã ở ngay trước mắt.
Nếu đến thẳng sân bay thì tôi sẽ dư dả thời gian rảnh rỗi trước khi giám đốc và trưởng nhóm đến. Nếu vậy thì vội vã bỏ Ryu lại như vậy làm gì cơ chứ. Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh Ryu lang thang ở hành lang khách sạn, khóc sụt sùi vì lạc đường sau khi rời khỏi phòng...
Tôi đánh tay lái về bên trái. Sau khi ra khỏi giao lộ, đi thêm một quãng ngắn nữa trên cao tốc, rồi vào thành phố Omura. Lúc lái xe dọc đường bờ biển phía bắc thì cảnh vật dần trở nên quen thuộc. Hiện giờ mẹ đang sống ở nơi tôi biết rất rõ – nhà ông ngoại.
Là nơi mà mẹ từng từ chối trở về sau khi chúng tôi chuyển đến Tokyo ngay cả sau khi ông mất vào năm tôi lên 6. Vào năm đầu tiên tôi học cấp ba, mẹ tái hôn với một bác sĩ ở bệnh viện mà mẹ vẫn đến chữa bệnh. Đối phương cũng từng có một đời vợ, tôi bất đắc dĩ có một người bố và một người anh mới lớn hơn những 9 tuổi.
Bố dượng của tôi khác hoàn toàn so với bố đẻ. Ở nhà ông cũng ăn mặc tươm tất, thích nghe nhạc cổ điển, không bao trung tiện hay ợ hơi trước mặt người khác, và khi uống trà sẽ giơ ngón út cong cong ra. Ở bàn ăn, ông và anh kế tôi – người lúc đó đang là một sinh viên y khoa – lúc nào cũng thảo luận hay giảng giải về y học chuyên môn.
Tôi ghét người đàn ông ấy. Điều khiến tôi khó chịu nhất là ông ta luôn chế nhạo bộ môn bóng chày – thứ tôi và bố ruột tôi yêu thích. Chẳng thể phân biệt nổi “curve”* với “fork”* mà dám mở miệng nói: “Đàn ông đang tuổi phong độ mà đi vung gậy chạy rong. Cái thể loại ấy, chỉ có người Nhật với đám dân Mỹ não tàn mới thích. Hẳn là hồi nhỏ ông ta chơi bóng dở tệ, bị bạn bè xa lánh nên mới hậm hực thế.
Thế là tôi bắt đầu thấy ghét ông bố dượng và ông anh trai luôn khinh thường không thèm nhìn vào mắt tôi, cùng mẹ – người luôn cười hùa theo họ nữa.
Tại sao đến tận bây giờ bà ấy vẫn còn sống? Trong khi bố tôi, người đã hy sinh tất cả để chữa bệnh cho bà, thì lại không còn trên cõi đời này nữa. Đôi khi tôi tự hỏi không biết lý do tôi không trở về Nagasaki nữa, kể cả sau khi bố dượng đã mất, có phải là vì từ hồi đó tôi đã có mối quan hệ chẳng mấy tốt đẹp gì với ông. Bố dượng đã cho tôi đi học trường tư để sau làm bác sĩ, có lẽ vì thể diện của chính ông ta mà thôi. Nhưng tôi là con trai của một người đàn ông kinh doanh, bán buôn ở các lễ hội – người yêu thích bóng chày nghiệp dư, rượu sochu và rước kiệu diễu hành – người không có lối suy nghĩ thượng đẳng, tỏ vẻ ta đây. Tôi đã vào đội bóng chày của trường. Dù không hẳn là một thành viên sáng giá, nhưng trường có chế độ ký túc xá cho các thành viên đội bóng chày, nên tôi đã quyết định thi vào. Và thế là tôi dồn công sức cho bộ môn bóng chày nhiều hơn học hành. Tôi quyết định chọn một trường đại học xa trung tâm thành phố, nên để mẹ không nghi ngờ, tôi đã thi tuyển vào một trường gần nhà nhưng chỉ nộp giấy trắng.
Cuối cùng tôi đã đỗ vào một trường đại học có khuôn viên ở tỉnh Kanagawa, dù không quá xa nhà, nhưng tôi thông báo cho gia đình rằng mình sẽ ở trọ. Mẹ phản đối nhưng bố dượng tán thành. Chắc hẳn ông ta vui mừng vì thoát khỏi một cục nợ.
Từ đó đến giờ tôi chưa một lần quay lại nhà bố dượng. Những cuộc gọi liên miên từ mẹ đã ngớt dần khi tôi vào năm ba đại học.
Rẽ bên trái để vào quốc lộ. Từ đoạn này nhiều ruộng đồng và cây cối rậm rạp hơn là nhà cửa. Nhà của mẹ tôi – hay nói đúng hơn – nhà của người ông ngoại thân thương mà tôi luôn nhớ về – ở đâu đó ngay đây thôi.
Mẹ đã ly hôn 5 năm về trước – đáng lẽ ngay từ đầu bà không nên kết hôn với người đàn ông ấy. Tôi nghe mọi người nói bà đã trở về Nagasaki. Sống trong ngôi nhà không còn bóng dáng ông để chăm sóc bà ngoại tôi ở viện dưỡng lão gần đó. Tôi cũng yêu quý bà nhưng chưa từng về thăm. Vì đã từng luôn nghĩ mình không cần đến cha mẹ.
Tôi không khát nhưng cổ họng bắt đầu nghèn nghẹn, nên với tay sang ghế hành lý để lấy chai nước khoáng từ ngăn bên của ba lô.
Khi mở nắp chai và kề miệng chuẩn bị húp một ngụm, tôi chợt nhận thấy có gì đó là lạ. Tôi không khỏi giật mình:
"Ôi!?"
Chen chúc trong chai nhựa chật hẹp là một con cá vàng Ryukin.
Không thể tin nổi! Từ lúc nào đây? Lúc tôi đóng nắp chai bỏ vào ba lỗ? Lúc rời khỏi khách sạn, không phải tôi biến đi trong chớp mắt, mà là Ryu!
Tấp xe vào lề đường, tôi thở dài, nói với cái chai nhựa trước mặt:
“Thôi được rồi, cô ra đi. Tôi chịu thua rồi đó.”
Có nghe thấy không nhỉ? Tôi có cảm giác lúc Ryu ở dạng cá vàng thì không thể giao tiếp bằng ngôn từ mà phải dùng tâm tưởng, suy nghĩ hay cái gì đó kiểu kiểu vậy. Lúc trước ở nhà hàng, Ryu vừa ngắm biển vừa nói:
“Có thể nhìn thấy cá heo không nhỉ?”
Lần đầu tiên hai người chúng tôi nhìn thấy cá heo là ở trên phà băng qua biển Ariake, với Ryu trong chiếc bình miệng rộng. Tôi chưa từng nói về cá heo với Ryu-dạng-người.
Tôi lắc lắc chai nhựa để gọi cô ấy ra. Cá vàng Ryukin vặn vẹo, bơi lên bơi xuống trong chai phản đối.
“Không phải cô ghét mùi vị thứ nước ngoại quốc như này sao? Ở trong không gian nhỏ hẹp như thế, cô sẽ sớm bị ngạt thở đấy.”
Chai nước khoáng bắt đầu sủi bọt như nước có ga. Có vẻ Ryu ghét bị nhìn thấy lúc biến thân còn hơn lúc khỏa thân, nên tôi quay đi. Nhắm mắt lại và đếm. Đếm đến 9 thì nghe có tiếng động nhỏ phía bên tay trái.
Bộp...
Tiếng nước nhỏ giọt trên ghế ngồi.
B…ộ…p…
Mở mắt ra, tôi thấy Ryu ướt sũng, đang ngồi bên ghế hành khách. Cô ấy ngồi quỳ, tay ôm cái ba lô của tôi, mắt chớp chớp như vừa tỉnh ngủ.
“Đây là đâu?” Ryu vừa nheo mắt mơ hồ nhìn tôi qua gương chiếu hậu vừa hỏi. “Đang làm gì đấy?”
“Tôi phải hỏi cô câu ấy mới đúng”
“Hãy ở bên nhau nhé”
Tôi day day thái dương. Có biện pháp nào khả thi không nhỉ.
“Chẳng còn cách nào khác. Nhưng có một điều kiện.”
“Nói đi. Mà điều kiện nghĩa là gì?”
“Cô có thể biến lại thành cá vàng không?”
“Không thích.”
“Thế hả. Hiểu rồi”
Tôi thắt dây an toàn vào và lại khởi động xe. Bên trái đường là căn nhà một tầng lợp mái ngói. Không hàng rào, nhưng có bức tường đá chạy dọc sườn dốc thoai thoải, thu hẹp dần bề rộng như ký hiệu khuếch đại âm thanh trong nhạc lý. Trên bức tường đá, những đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực trải dài. Phía trước còn có một khoảng ruộng nhỏ.
Đó là ngôi nhà thân thương một thời của ông tôi.
Chúng tôi đỗ xe trước khoảng ruộng một quãng.
“Đợi ở đây nhé.”
“Ta đi cùng cơ.”
Không được.
“Tôi sẽ xong việc nhanh thôi. Không định ở lại lâu mà.”
Thắt lại cà vạt rồi tự đập đầu vào bánh lái vài lần để lấy lại sự bình tĩnh, tôi hít một hơi thật sâu, bước xuống xe.
Ryu không ra được vì không biết tháo dây an toàn. Tôi nghe thấy cô ấy vật lộn càu nhàu mắng mỏ, nhưng không quay đầu lại.
Sau khi nghỉ hưu khỏi xưởng đóng tàu, ông tôi ở nhà làm ruộng, trồng trọt thu hoạch vừa đủ cho gia đình và hàng xóm. Tôi cứ ngỡ cánh đồng giờ đã mọc đầy cỏ dại, nhưng vẫn như ngày xưa, giờ rau củ đang lên mơn mởn. Cuối vườn là những luống cà chua cành lá xanh tốt, mọc cao hơn đầu người và chi chít quả.
Vừa nhác thấy một bóng người đội mũ rơm thì bóng người ấy cũng quay sang nhìn tôi. Khuôn mặt với nước da trắng xanh nay đã có chút rám nắng. Bà bỏ mũ ra, để lộ mái tóc dài ngày trước đã được cắt ngắn. Đôi mắt nhỏ, dài giống tôi mở to ngỡ ngàng, môi mấp máy gì đó. Dù không nghe ra, nhưng chỉ nhìn cũng có thể đọc được bà đang nói gì:
“Jun đấy à?”
Bà là mẹ tôi. Lần cuối chúng tôi gặp nhau là 7 năm về trước. Ở đám tang ông. Lúc ấy bà đã nói rất nhiều nhưng tôi không đáp câu nào, và bắt chuyến bay cuối cùng để trở về Tokyo luôn trong ngày.
Mẹ chạy vội đến chỗ tôi:
"Jun!"
Mắt chạm mắt, tôi quay đi. Nhưng vẫn thấy mẹ quăng cả chiếc mũ rơm đang đội sang một bên, hớt hải chạy dù vốn không chạy được, đến trước mặt tôi. Bà thở đứt quãng, nói không ra hơi:
“Mẹ đã cố gọi con suốt. Fusako cho mẹ số của con...”
Fusako là người dì báo tin cho chúng tôi lúc ông mất.
“À..."
Tôi không biết phải mở lời thế nào. Tôi không về đây vì được khuyên bảo mà tự bản thân muốn gặp lại. Nhưng sau bao lâu vẫn chẳng thể nói thành lời những cảm xúc của mình.
Mẹ tôi nhìn chiếc ô tô đỗ cách đó một đoạn, cố tìm cách bắt chuyện với tôi – người vẫn đang im lặng như một đứa trẻ hờn dỗi:
“Giờ con đã là người trưởng thành rồi nhỉ.”
Nhờ câu nói bâng quơ ấy mà cuối cùng tôi cũng có thể mở miệng:
“Không phải xe con, là xe đi thuê thôi.”
“Ý mẹ không phải thế.”
Nhìn mẹ có vẻ băn khoăn khó hiểu, tôi bèn quay lại. Cửa bên ghế phụ phía trước đang mở, Ryu đang mắc kẹt với cái dây an toàn, tức tối thò đầu thò tay ra ngoài vùng vẫy.
“Bạn gái con hả? Đưa về giới thiệu với mẹ à?”
“.. À, không ạ, không phải đâu”
Biểu cảm khó hiểu trên gương mặt mẹ dần tan. Có vẻ bà không tin lời tôi.
“Con không ra giúp cô ấy à? Có vẻ cô ấy đang mắc kẹt kìa.”
Trời ạ. Mọi chuyện đáng lý không phải thế này. Tôi đã hình dung khi gặp lại mẹ mình sẽ làm gì, muốn làm gì, nói gì, nhưng thực tế khác hẳn những gì tôi nghĩ.
Quay lại chỗ xe, tôi cởi dây an toàn cho Ryu – đang vật lộn nhe răng gầm gừ tìm cách thoát ra.
“Tôi xin cô đấy. Làm ơn ngoan ngoãn chút đi. Đừng nói gì thừa thãi”
Tôi giơ ngón tay cảnh cáo Ryu. Đôi mắt to tròn của cô ấy nheo lại cảnh giác.
“Người phụ nữ đó là ai?”
“Là... mẹ tôi.” Khó khăn lắm tôi mới nói ra được những từ ấy.
Ryu quay ngược quay xuôi, cố gắng so sánh mặt tôi với mặt mẹ, nhưng đôi mắt cận thị của cô ấy không thể nhìn xa thế được. Cô ấy đi cạnh tôi, vừa đi vừa nói như để xác nhận lại.
“Mẹ... là mẫu thân hả. Là người sinh ra ngươi?”
“Ừa, là thể đó.”
Mẹ nhìn tôi trong bộ vest, và Ryu trong bộ áo phông đỏ cùng quần jeans đứng bên cạnh, như thể nhìn trực diện vào ánh mặt trời buổi sáng. Điều bất ngờ là Ryu cúi đầu chào. Không chỉ có thế, còn mở miệng nói chuyện bằng giọng điệu dễ thương dễ mến khác hẳn mọi khi:
“Cháu chào bác, cháu là Ryu ạ.”
“Có chuyện gì mà cháu ướt sũng vậy?”
Hẳn bà đang không hiểu sao tôi và Ryu lại đột ngột xuất hiện như này. Mẹ nói: “Đợi một chút nhé”, rồi chạy vào nhà như sực nhớ ra điều gì đó. Thế mà hồi bé lúc nào cũng cấm tôi chạy. Tôi huých vai Ryu, hỏi:
“Cô học ở đâu thế? Cách chào hỏi lúc nãy ấy?”
“Lúc nàng dâu đến chỗ Kannen. Nàng dâu là trợ lý thanh tra của sở cảnh sát”
Có vẻ mùa hai của sê-ri phim Nhà sư phá án Kannen có diễn biến mới.
Mẹ tôi trở lại với một cái khăn tắm.
“Thật là... có phải hai đứa vừa đi biển? Ướt hết cả thế này.”
Bà có vẻ phân vân không biết có nên đưa cho Ryu hay không, rồi, có lẽ thấy Ryu nhỏ tuổi hơn nhiều, nên bà vòng ra phía sau, tự tay lau mái tóc dài cho cô ấy. Như thể đang thẩm định người “của” con trai mình.
“Lỡ cảm lạnh ra đấy thì sao?”
Ryu khụt khịt mũi, mặt đanh lại căng thẳng đến buồn cười. Nhìn cô ấy, những kỷ niệm xưa cũ tự nhiên hiện về trong tôi.
Bố mất năm tôi mới 6 tuổi. Hồi ấy, mỗi ngày tôi đều ra công viên khi xưa bố và tôi cùng chơi bóng với nhau. Tôi cứ thế tự ném bóng vào tường cho nó nảy lại rồi bắt. Vì bố từng nói: “Jun, mỗi ngày đều luyện tập nhé. Làm vậy thì sẽ chơi bóng chày giỏi hơn đấy. Ngày hôm nay luyện tập thì ngày mai sẽ giỏi hơn một chút. Tôi làm theo lời bố, ngày gió lạnh, ngày mưa rào cũng vẫn tập. Dù chỉ một lúc thôi, khi mẹ rời khỏi nhà để đi làm thêm.
Một ngày mưa, sau khi đi tập ném – bắt bóng như mọi khi, tôi trở về nhà thì thấy mẹ đã ở nhà, bà phải xin nghỉ sớm vì kiệt sức.
Mẹ bảo tôi thay đồ ra rồi chạy đi lấy một chiếc khăn tắm lớn để quấn cho tôi, vì thế mà họ khù khụ không dứt. Bà lau mạnh đến đau cả đầu.
“Lỡ cảm lạnh ra đấy thì sao?”
Mẹ lau một lúc rồi đưa cái khăn cho Ryu – vẫn đang im thin thít, ngoan ngoãn như một chú mèo con. Bà cười cười, ý là tự lau tiếp nhé, và hỏi:
“Thế, có khi nào là hai đứa sắp cưới?”
Bà hỏi tôi, nhưng lại nhìn sang Ryu. Mắt chạm mắt, Ryu nhìn mẹ rồi cụp mắt xuống, môi mấp máy như định nói gì. Tôi biết là không nên để cô ấy nói nên vội cất lời trước:
“Không phải đâu mẹ ơi.”
“Nhưng con cũng sắp 29 rồi đó. Ryu này, nhờ con nhé. Nó tuy cứng đầu nhưng là một đứa ân cần dịu dàng. Bao giờ cưới thì nhớ mời ta nhé. Dẫu gì thì ta cũng là mẹ con.”
Bà luân phiên vừa nói với Ryu vừa nói với tôi. Hôm nay bà nói nhanh và nhiều đến lạ.
“Không phải mà mẹ. Không như mẹ nghĩ đâu.”
“Thế thì, con về có việc gì thế?”
Tôi về đây vì lý do gì nhỉ. Quên mất rồi.
“Con về thăm mộ ông”
Mẹ bĩu môi, là con trai bà, tôi có thể hiểu bà đang muốn nói: “Hừm, thôi được. Con làm gì cũng được.”
“Thế hương đâu?”
“Con không mang.”
“Còn hoa cúng?”
“Con quên mất”
Tôi chẳng chuẩn bị gì để đi viếng mộ. Vì những chuyến viếng mộ ông của tôi thường kiểu chỉ ghé qua ngồi đó. Mẹ ngán ngẩm nhún vai như kiểu tôi là đứa xuề xòa hết thuốc chữa.
“Vào trong nhà lấy đi.”
Nói rồi mẹ tự vào nhà. Tôi không nhờ mẹ lấy hộ, nhưng có lẽ bà sợ tôi sẽ lại từ chối, nên cứ ra ra vào vào suốt, như để câu giờ.
“À, còn cần xô và gáo* nữa nhỉ. Đợi chút nhé”
“Con... không hút thuốc nhỉ. Không có bật lửa đúng không? Jun không thích bố hút thuốc mà.”
Bố dượng tôi ghét khói thuốc đến mức coi việc hút thuốc như một tội ác. “Bố” mà mẹ nói, là bố ruột của tôi. Hồi vào đại học, tôi bắt chước bố học hút thuốc, và bây giờ thi thoảng vẫn hút, nên có mang bật lửa. Nhưng khi mẹ hỏi thì tôi lắc đầu như một học sinh cấp ba gương mẫu, nói không với thuốc lá.
Người có lá phổi yếu như mẹ tôi đời nào có sẵn bật lửa, bà đưa tôi dụng cụ đánh lửa dùng cho thờ cúng:
“Con cầm luôn cũng được”
Bà nói, như thể muốn tôi sau lại về thăm nhà. Lúc tôi quay đi, mẹ còn gọi với theo:
“Được gặp con, thấy con thế này, thật tốt quá. Biết con vẫn ổn, mẹ an tâm rồi.”
Không hiểu Ryu nghĩ gì, nhưng cô ấy cứ quay lại cúi chào mãi, nên tôi cũng quay lại nhìn mẹ. Mẹ đứng đó dõi theo mãi đến tận khi chúng tôi lên xe đi tiếp, rẽ vào khúc quanh chữ U và khuất hẳn khỏi tầm nhìn.
Khu mộ họ ngoại tôi gần nhà ông, trong phạm vi có thể đi bộ được, nên đi xe thì chỉ mất vài phút. Nó nằm giữa lưng đồi, dọc đường bờ biển. Nhà thờ tổ từ lâu đã không còn, chỉ còn những bia mộ cô quạnh hướng ra biển.
Tôi đỗ xe, lấy xô ra, đi bộ lên lưng đồi. Một bên đường là rừng cây, bên còn lại có một con sông chảy ra biển. Từ tán rừng, tiếng ve râm ran như tiếng mưa rơi trên lá. Không có vòi nước ở nghĩa trang nên tôi dùng xô nước mẹ đưa để múc đầy nước. Chẳng biết sau đó tôi nên để nó lại khu mộ hay mang về nhà trả mẹ đây.
Ryu đi theo phía sau. Chúng tôi không nói gì suốt quãng đường đi xe. Cô ấy xõa mái tóc đã được mẹ lau khô ra phía trước, tiếp tục im lặng quan sát tôi.
Từ phía sau có tiếng lầm bầm khe khẽ:
“Đừng ghét bỏ nữa”
"Hả?"
Ryu nói, như đang nói với ai đó khác chứ không phải với tôi:
“Ngươi ghét mẹ mình à? Cứ thế mà chia tay cũng được sao. Có thể trở về đó mà”
Ryu hiếm khi nói chuyện sắc bén thế. Nhưng nhầm rồi. Tôi không còn ghét bỏ mẹ nữa. Không đúng, vốn dĩ tôi đâu có ghét bỏ bà. Nhưng tôi chưa thể chân thành bày tỏ cảm xúc ấy một cách rõ ràng, nên không đủ dũng khí mở lời.
“Hầy, ta kệ đấy”
Có thể nghe thấy tiếng thở dài của Ryu giữa tiếng ve râm ran.
Gần đến nghĩa trang, đường càng lúc càng dốc hơn. Tôi đi chậm lại để Ryu bắt kịp. Nhưng Ryu vẫn tụt lại phía sau mãi. Cô ấy bắt đầu thở hổn hển và lẩm bẩm gì đó.
“Ta cũng thế.”
"Hả?"
“Ta cũng có mẹ.”
"À."
Tôi cũng đang nghĩ vậy. Cô ấy cũng có mẹ.
“Một người mẹ không có con thì có cô đơn không nhỉ?”
“Sao nhỉ.” Miệng nói, đầu gật. “À, hẳn là như vậy nhỉ”
Càng đến gần khu mộ, những rặng cây ven đường càng dày đặc hơn, và tiếng ve càng inh ỏi, ồn ào.
Những tấm bia mộ xếp thành hàng dọc theo sườn đồi tương đối bằng phẳng. Vì chỉ còn những tấm bia từ xưa sót lại, nên tất cả trông thật cổ xưa, như di tích của một thời quá vãng. Lễ Obon mới chỉ vừa kết thúc, những xác pháo hoa vẫn còn vương vãi đây đó. Ở Nagasaki người ta đốt pháo hoa trong các nghĩa trang vào dịp lễ Obon.
Vào lễ Obon sau khi bố mất, tôi cũng đốt pháo hoa. Dù mẹ có cố cản nhưng tôi vẫn tự mình đốt 20 ống pháo hoa cỡ đại. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi đốt pháo, trước đây toàn là bố làm. Tôi làm vì tin lời họ hàng: “Nếu đốt pháo hoa thật lớn, người đã khuất ở trên thiên đàng cũng có thể nhìn thấy được và sẽ trở về”
Chúng tôi đứng trước mộ ông. Hẳn là mẹ thường xuyên ghé qua đây, vì cỏ đã được cắt tỉa gọn gàng, và bia mộ cũng được lau chùi sạch sẽ. Những đóa phượng tiên hoa vẫn còn tươi thắm nở rộ trong bình.
Chữ khắc trên bia mộ ông được dát một lớp vàng lá, dù đã bong tróc nhiều. Phần lớn các bia mộ khác cũng vậy. Hồi nhỏ sống ở Nagasaki, tôi cứ nghĩ đốt pháo hoa trước mộ và dát vàng lên bia mộ là điều bình thường. Mãi đến khi chuyển đến Tokyo, tôi mới biết đó là một tập tục hiếm trên khắp cả nước.
Tôi kỳ cọ bia mộ bằng bàn chải mượn của mẹ, và cắm thêm hoa từ vườn vào bình phượng tiên hoa. Ryu cứ đứng nhìn suốt, như thể chẳng mấy khi đi viếng mộ.
Tôi vừa thắp hương thì điện thoại đổ chuông. Có những người toàn liên lạc với bạn vào những lúc không phù hợp chút nào. Trong trường hợp của tôi, thì đó chỉ có thể là một người.
Đúng như dự đoán, là trưởng nhóm. Ông ta gọi điện để thông báo vừa mới lên máy bay. Đúng là toàn gọi vì những chuyện vụn vặt, thừa thãi.
Mùi hương trầm hòa với gió biển lồng lộng. Ryu khụt khịt mũi.
Hai giờ nữa các sếp sẽ xuống sân bay. Tôi khá chắc các sếp không muốn ngồi cái xe đi thuê nhỏ xíu chật chội của tôi nên đã đặt xe đưa thẳng họ về khách sạn rồi. Ryu chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở bãi đỗ xe là được. Tôi sẽ mua một chai nước lớn để cô ấy chui vào trong trường hợp khẩn cấp.
Tay tôi đặt lên bia mộ ông. Nhờ có ông mà tôi mới có thể trụ lại đến giờ. Tiền bảo hiểm bố để lại không nhiều, và mẹ ốm yếu nên thường phải nghỉ việc ở chỗ làm thêm, ông là người đã chi trả phần lớn sinh hoạt phí cho chúng tôi. Thậm chí còn bán cả mảnh ruộng từ thời ông cố để lấy tiền cho tôi tham dự giải bóng chày thiếu niên – một khoản xa xỉ đối với gia đình một mẹ một con chúng tôi. Ông nói: “Jun nó muốn thì cứ làm thôi. Đối với mẹ, hẳn đó là một gánh nặng. Nếu một phần lý do bà quyết định tái hôn không vì kinh tế, có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ mâu thuẫn.”
Mỗi kỳ nghỉ hè, tôi đều đến nhà ông. Sau khi mẹ tái hôn và tôi đã vào trung học, tôi dành cả kỳ nghỉ hè ở đó. Giúp ông chăm sóc ruộng vườn, đi câu cá, ngắm nhìn biển cả... hồi ấy tôi coi nơi đây là ngôi nhà thật sự của mình.
Ryu cũng bắt chước tôi, chắp hai tay lại cầu nguyện. À không, có lẽ không phải bắt chước tôi, mà đang cầu nguyện một điều gì đó chỉ riêng cô ấy biết.
Ông à, cháu xin lỗi vì nhiều năm rồi mới đến. Nhưng không phải cháu đã quên đâu.
Tôi tin rằng dù ông đã mất, nhưng ông – cháu tôi vẫn luôn kết nối với nhau. Có ông bà nên mới có mẹ. Có mẹ nên mới có tôi. Giờ tôi thật sự chân thành nghĩ vậy.
Mở mắt ra, tôi nói với sang Ryu ở bên cạnh:
“Xong việc ở đây rồi. Tiếp theo là đến sân ba..”
Tôi ngưng nói giữa chừng. Vì Ryu đang khóc. Ryu đã khóc rất nhiều kể từ lúc đến Nagasaki. Như thể lúc là cá vàng, cô ấy tích trữ bao nhiêu nước vào trong thì giờ khóc hết ra một thể vậy. Tại sao nhỉ, sao lại khóc trước mộ ông tôi khi chưa một lần gặp mặt.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ta nhớ ra rồi. Khuôn mặt của mẹ. Và ngày cuối cùng ấy, mẹ đã chải đầu, vấn tóc, cài trâm cho ta. Mẹ đã gọi tên ta mãi”
“Vậy là cô cũng nhớ ra tên mình rồi phải không? Là gì vậy?”
“Thôi đủ rồi.”
Hai mắt Ryu ướt đẫm, nước mắt chảy thành dòng, lăn xuống má, xuống môi, nhỏ giọt trên cằm. Như mưa dầm dề không ngớt. Như nước vôi trong động thạch nhũ tí tách rơi suốt bao tháng năm.
Tôi ôm lấy Ryu. Chẳng thể nghĩ ra cách nào khác để an ủi cô ấy, và cũng chỉ biết làm thế. Ryu nói giữa những cơn nấc nghẹn ướt đẫm nước mắt:
“Từ trước đây ít lâu.”
“Trước đây?”
“Ta đã biết rồi”
“Biết gì cơ?”
“Vì lý do gì mà ta ở đây, lúc này.”
Bầu trời phía tây vàng rực. Tiếng ve trên những tán cây buổi sáng từ lúc nào đã chuyển sang âm điệu râm ran của buổi chiều tà. Ryu lại khóc tiếp, khóc mãi. Tay trái ôm lấy bờ vai nhỏ bé của cô ấy, tay phải kéo mái đầu kia ngả vào ngực mình. Ryu cũng vòng cả hai tay ôm lấy tôi.
“Phải từ biệt rồi.”
“Tại sao?”
Tôi cố nhìn mặt cô ấy nhưng Ryu càng vùi sâu vào lồng ngực tôi. Mặt vòng cổ hình trái tim chà vào bụng tôi.
“... Tại sao lại đột ngột như thế?”
Tôi chỉ có thể vuốt mái tóc của cô ấy. Ryu lại nức nở:
“Ta đã đuổi theo những kẻ mang trong mình dòng máu nhà Ryu. Từ năm này qua năm khác, đời này qua đời khác”
Hơi thở nóng rực của cô ấy thiêu đốt lồng ngực tôi.
“Có những kẻ ta đã trả thù thành công. Nhưng cũng có những kẻ trốn thoát. Thế nên mệnh ta vẫn chưa dứt”
Tôi tự hỏi “trả thù” kiểu gì, nhưng cũng không muốn nghĩ quá nhiều.
“Ta sống vì lẽ đó. Suốt ngàn năm qua.”
“Tại sao? Có liên quan gì đến thế hệ sau đâu?”
Nếu là vài tháng về trước thì không thể có cuộc nói chuyện này. Tôi bắt đầu cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ dài, rất dài.
“Dòng máu ác độc ấy phải bị tiêu diệt. Nếu không chấp niệm của ta sẽ chẳng thể tan biến. Nỗi oán hận của Wankai cũng chẳng thể tiêu tan. Ta sống tiếp chẳng có nghĩa lý gì.
“Cô không thể dừng lại sao?”
Ryu lắc mái đầu vẫn đang vùi trong lồng ngực tôi. “Nhưng đây là Nhật Bản mà”
“Hậu duệ trực hệ của dòng họ Ryu đã dạt đến đất nước này. Nhân quả đã cuốn theo ta, ta cũng vượt biển đến đây”
“Thế, kẻ hậu duệ trực hệ ấy, cô có biết đang ở đâu không?”
Ryu gật đầu trong lồng ngực tôi.
Tôi phải ngăn Ryu lại. Từ cái sắc lạnh trong tiếng nức nở ngắt quãng, từ sức mạnh của những ngón tay đang bấu chặt sau lưng tôi, tôi có thể hình dung điều Ryu sẽ làm là một chuyện kinh khủng.
Là ai? Từ lúc thức tỉnh lại giữa thế giới hiện đại, Ryu đâu đã gặp được nhiều người. Có khi nào là ai đó ở Nagasaki này? Là người xung quanh tôi? Đã gặp trực tiếp rồi? Hay ai đó chưa gặp nhưng có thể nhận ra nhờ giác quan đặc biệt khác người bình thường của cô ấy?
Vì một lý do nào đó, một người hiện lên trong đầu tôi. Một người tôi đã kể với Ryu nhiều lần. Có khi còn đưa ảnh cho cô ấy xem rồi cũng nên. Ở mẩu tin cắt ra từ báo mà tôi mang về nhà. Chẳng lẽ chính là...
“Là giám đốc của tôi?”
Có khi nào Ryu không tình cờ đến với tôi mà là đến để gặp kẻ tử thù của mình. Có khi nào một thế lực nào đó đã sắp xếp để tôi vô tình dẫn đường cho Ryu?
Ryu lại lắc đầu.
Giọng nói trầm khàn xuyên qua lồng ngực tôi, như giọt nước trong động thạch nhũ cuối cùng cũng rơi xuống.
“Là ngươi.”