Chương 25
Hoàng hôn đã buông, nhưng bên bờ đầm nước trong núi sâu, Ryukou vẫn tiếp tục thả câu.
Đã tám năm trôi qua kể từ khi hắn bị miễn nhiệm chức Thái thú. Tóc đã rụng gần hết, chỉ còn lơ thơ vài sợi bạc trắng, nhưng máu hung tàn của hắn vẫn như ngày nào, và chân cẳng cũng vẫn còn vững lắm.
Ẩn cư rồi nên hắn không còn kẻ hầu người hạ, việc đi bộ qua núi đồi đồng bằng để tìm nơi câu cá đã trở thành thông lệ mỗi ngày của Ryukou.
Dù không đời nào sánh được với Thái Công Vọng Lữ Thượng* - người được Văn Vương chiêu mộ vào năm 80 tuổi,* nhưng Ryukou vẫn chưa từ bỏ tham vọng giành lại quyền lực. Hắn chưa từng sao nhãng việc đem của cải ngầm tích trữ bấy lâu biếu xén cho những kẻ có chức quyền ở kinh thành.
Từ bìa rừng vọng đến tiếng ngựa hí kinh hãi. Chắc nó giật mình bởi một con dơi liệng qua đây mà. Cũng đã đến lúc thu dọn rồi, không thì phải đi đêm về nhà mất. Ryukou chuẩn bị thu cần câu về thì thấy vệt sóng di chuyển thoăn thoắt giữa làn nước bùn. Cần giật mạnh.
Tưởng cá to cắn câu, kéo lên hóa ra chỉ là một con dii nhỏ xíu.
Nhưng màu sắc của nó thật đáng kinh ngạc. Dù dáng vẻ trông như bao con dii bình thường khác nhưng vảy của nó ánh màu tuyệt đẹp, không hẳn vàng, cũng chẳng phải đỏ, mà pha trộn cả hai. Dưới ánh tà dương, con cá tỏa sáng lấp lánh.
Báu vật và mỹ nữ là những thứ mà Ryukou không thể cưỡng lại, có bao nhiêu cũng không thỏa mãn. Hắn quyết định đem con dii nhỏ với màu sắc hiếm có về nhà. Nhìn sang giỏ cá bên cạnh, trống trơn.
Là do lũ chồn sao? Ryukou ghét bọn chồn. Hốt hoảng nhìn xung quanh, hắn phát hiện ra chẳng hiểu từ lúc nào, cái giỏ đã bị cuốn trôi và mắc kẹt vào một cành củi phía hạ lưu sông.
Đặt con dii lên cỏ nơi cách xa bờ, hắn đi nhặt lại giỏ cá, bất chấp việc phải dò dẫm nhảy cóc từng bước. Bờ sông lầy lội toàn bùn là bùn vì đợt mưa triền miên gần đây. Chật vật mãi mới lấy được cái giỏ, lúc quay về, hắn thấy một người phụ nữ lạ đứng đấy.
Một cô gái trẻ làm gì ở nơi này chứ? Chưa kể cô ấy đang mặc một bộ y phục màu đỏ, trông như hỷ phục. Mái tóc đen dài buông xõa, lòa xòa trước mặt.
Chưa kịp nghĩ đến chuyện cô gái này có phải hồ ly tinh không thì hắn đã phải trầm trồ trước nhan sắc ẩn hiện sau làn tóc mây kia. Có gì đó quen quen, hình như hắn từng thấy khuôn mặt này ở đâu rồi.
“Này, ta từng gặp nhà ngươi chưa nhỉ?”
Người phụ nữ liếc Ryukou một cái, rồi quay đầu đi như để tránh ánh mắt hắn.
“Phía trước là nhà ta, có muốn ghé qua không?”
Có lẽ cô ấy là một kỹ nữ bị đuổi khỏi vùng vì lý do nào đó. Hẳn cuộc sống khốn khó quá nên mới đến nơi thâm sơn cùng cốc này bán thân. Hoặc cô ấy biết hắn từng là quan Thái thú nên đến xin được làm vợ để có chỗ nương tựa? Lúc hắn bị cách chức, vợ cả lẫn thê thiếp đều bỏ đi hết.
Ryukou mê muội bởi cô gái có vẻ là một mỹ nhân nếu búi tóc gọn gàng, nên trong đầu chỉ nghĩ đến những tình huống có lợi cho bản thân.
Cô gái có vẻ đã quen đường núi, nên đi trước nhẹ tênh, không chút khó khăn. Cô ấy bước như lướt đi trên mặt đất lầy lội toàn bùn là bùn. Ryukou cố sống cố chết đuổi theo để không bị coi như một lão già.
Soạt.
Một chân hắn ngập sâu trong bùn. Cố gắng thoát ra, thì đến lượt chân kia cũng lún xuống. Càng vật lộn, người hắn càng lún sâu xuống bùn. Mặt đất đầy bùn mà cô gái kia băng qua nhẹ như không, hóa ra là đầm lầy không đáy. Chẳng có đến một ngọn cỏ gần tầm với của Ryukou.
“Cứu ta!”
Bị lún sâu đến tận thắt lưng, Ryukou gào lên cầu cứu, khiến cô gái quay lại.
“Cô gái, mau gọi người đến ứng cứu!”
Cô gái phá lên cười. Phẩy tay vén tóc, trưng ra khuôn mặt vẫn luôn giấu kín. Cô ta xinh đẹp hơn tưởng tượng, nhưng biểu cảm thì như ma quỷ:
“Cứu? Wankai cũng đã cầu xin cứu mạng như vậy nhỉ?”
"Wankai?"
Nhất thời hắn không thể nhớ ra khuôn mặt của người mang cái tên nghe có vẻ quen quen ấy.
Số người Ryukou đã giết nhiều hơn số ngón trên cả hai tay hai chân hắn, và số người ôm hận với hắn thì nhiều không kể xiết.
Đến khi lún sâu tận cổ trong đầm lầy thì người hắn mới không chìm xuống tiếp nữa, nhưng chẳng thể cựa quậy đến một ngón tay. Phổi thì bị ép chặt bởi đất bùn nặng trĩu. Chỉ còn mỗi cái đầu nhô lên khỏi mặt đất, Ryukou sực nhớ ra Wankai và cả người phụ nữ kia là ai.
Cô ta là người đáng lý ra không còn sống.
Vừa nhớ ra thì đầu hắn bị đập rõ mạnh. Mắt mờ đi trong cơn đau dữ dội, hắn thấy cô gái đứng đó – giữa đầm lầy mà không lún một phân – hai tay giơ cao một cành cây lớn.
“Người đâu! Có ai không, có ai không???”
Một cú đập nữa, đầu hắn phát ra âm thanh khô khốc như có gì đó vỡ nứt từ bên trong. Thứ cô gái cầm không phải cành cây. Đó là một khúc chân ngựa đã bị vặt đứt rời từ khớp khuỷu xuống. Ryukou rống lên thảm thiết như con hươu rên rỉ lúc sắp chết.
Hắn bị đập dập tai phải, tai trái, mũi cũng vỡ nát.
“Đau! Đau! Xin tha mạng!!!”
Máu đầm đìa chảy từ trán, mũi, tai, nhuộm đỏ cả mặt, Ryukou thảm thiết cầu xin tha mạng:
“Đau đau đau đau đau. Xin hãy tha mạng cho tôi!!!”
Tiếng van vỉ của Ryukou tắt lịm. Vì hắn bị tống cả cái móng ngựa vào mồm. Răng vỡ vụn thành những mảnh sắc lẻm, đâm xuyên họng hắn.
Cô gái liếm môi, như một con rắn độc.
“Ta không tha thứ. Cho đến khi cổ họng ngươi rách toang, lưỡi ngươi đứt rời.”