← Quay lại trang sách

Chương 26

“Hả?”

Ryu vừa nói gì cơ?

Trước khi não tôi bắt kịp những lời của cô ấy thì ngực tôi đã nóng hổi bởi những hơi thở nức nở của Ryu.

“... lúc thấy mẹ ngươi, ta đã nghĩ vậy... ngôi mộ kia đã gợi về những ký ức chôn sâu bấy lâu, không thể nhầm được.”

Tựa cằm trên mái đầu Ryu, mộ ông nằm ngang tầm mắt tôi. Bia mộ cũ kỹ và thân thuộc như mọi bia mộ khác trong nghĩa trang này. Những dòng chữ thiếp vàng nho nhỏ khắc trên bia mộ cũng rất đỗi bình thường.

“Hayashi Tộc Chi Mộ”

Họ thời con gái của mẹ tôi là Hayashi. Dù trưởng nhóm bảo chúng tôi có khi chung họ, nhưng họ Hayashi quá đỗi phổ biến ở Nagasaki, nên tôi phủ nhận điều đó hoàn toàn. Sao có chuyện tổ tiên tôi là người Trung Quốc được cơ chứ? Nhầm rồi.

“Đợi... đợi đã!”

“Ta đã không muốn tin điều này.”

Cánh tay Ryu siết chặt lại.

“Ryu, đau..”

Ryu càng vùi mặt sâu vào lồng ngực tôi hơn nữa. Tiếng nức nở bị chèn lại.

“Ta đã không muốn tin... mỗi khi nghĩ là không phải, ta vui lắm. Ta ôm ngươi để xóa đi nỗi bất an trong lòng. Mỗi khi nghĩ không thể nhầm được, ta đều khóc... Sao ngươi lại là hậu duệ của kẻ đáng kinh tởm đó.”

“Đợi đã...”

Cảm giác ớn lạnh chạy xuống cổ tôi.

Có gì đó mềm mềm bao quanh cổ tôi. Không tin nổi nhưng đôi bàn tay Ryu lúc trước còn ở sau lưng, giờ đã đưa lên ôm quanh cổ tôi.

Tôi không thở nổi.

Như thể không phải lực tay của một cô gái mà là một cái vòng sắt đang siết lấy cổ tôi. Không, không phải lực tay của một cô gái. Không phải lực tay của một con người.

Tôi không tức giận hay hoảng sợ trước Ryu, chỉ cố gắng kéo những ngón tay mảnh dẻ lạnh lẽo ấy ra xa. Giờ những gì hiện lên trong đầu tôi chỉ là hình ảnh mẹ. Như thể đọc được tâm tư tôi, Ryu nói:

“Đừng lo. Ta sẽ không giết một người phụ nữ không còn sinh con được nữa”

Phổi tôi gào thét đòi ôxy. Não và nhãn cầu như muốn nổ tung khỏi hộp sọ. Tôi không thể mở mắt nổi nữa. Mí mắt trong chuyển đỏ. Vô số sắc đỏ tan hợp hợp tan. Như một đàn cá vàng vô số con.

Khi ý thức của tôi mờ dần, những lời của Nagasaka Tsunejiro – người đàn ông trong lốt cá Ngưỡng Thiên hiện về trong tâm trí:

Tất cả đều liên kết với nhau.

Tất cả đều liên kết với nhau.

Lời của ông lão ở cửa hiệu Dejima-ya - người đã quên mất việc mình không còn tồn tại trên cõi đời này cũng văng vẳng bên tai:

Bánh xe xoay vòng rồi cũng trở lại vị trí ban đầu.

Đàn cá vàng bơi lội trong mí mắt tôi tụ thành một con cá lớn rồi phóng đi. Một con cá thân tròn với vây đuôi thướt tha – là giống Ryukin.

Đêm hội mùa hè tôi vớt được Ryu; trong tiệm sách cổ tôi tìm thấy cuốn Kim Ngư Truyện; rồi lúc chúng tôi cùng nhau đi tìm con Ranchuu đen; và cả việc đến Nagasaki này, lẽ nào từ đầu mọi chuyện đều đã được ấn định? Tôi cố hết sức mở mắt, cúi xuống nhìn mặt Ryu.

Cô ấy vẫn vùi mặt trong lồng ngực tôi. Như thể lắng nghe đến khi nào trái tim tôi ngừng đập.

Tôi cất tiếng, nhưng không thành lời.

Ryu ngẩng lên. Trông mặt cô ấy không giống như đang bóp cổ một người. Ryu vẫn đang khóc. Hàng mi dài ướt nhòe nước mắt, cô ấy nhìn tôi với đôi mắt to tròn, đen láy.

Ryu thì thầm.

“Tại sao...?”

Đó là những gì tôi đang cố nói.

“Tại sao lại là ngươi?” Những từ khó nhọc lắm mới thoát ra khỏi khóe môi run run.

Tôi không thể nói nên chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt. Xin đừng. Hãy dừng lại đi.

"Jun."

Lần đầu tiên Ryu gọi tên tôi.

Tôi chỉ có thể mấp máy môi:

(Ryu)

Đột nhiên những ngón tay Ryu thoát lực, trượt khỏi cổ họng tôi. Tôi gập người ho sặc sụa. Đầu óc chấn động vì lượng ôxy đột ngột xộc lên não.

Một giọt nước mắt rơi trên cổ tôi. Có lẽ là nước mắt Ryu. Tiếng thì thầm của cô ấy phả lên lưng tôi.

“Ta đã từng muốn ở bên ngươi.”

Khi tôi ngẩng lên thì Ryu đã quay người chạy đi. Cô ấy chạy sâu vào trong nghĩa trang, đến nơi chỉ có một hàng rào dây thép.

Dù chỉ chạy thôi nhưng quần áo Ryu tuột ra theo từng bước chân, như thể bị gió cuốn bay. Chiếc áo phông đỏ phấp phới trong gió, chiếc quần jeans xanh nhạt tuột xuống, và đôi giày văng đi.

Phía bên kia hàng rào là vách đá. Bên dưới vách đá là dòng sông chảy ra biển.

Ryu tiếp tục chạy, trần trụi, trắng ngần.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài giây, trước khi tôi kịp đứng lên.

Tôi cố gắng hét gọi, nhưng dù vòng tay cứng như sắt thép đã biến mất khỏi cổ họng, vẫn không có âm thanh nào thoát ra.

Ryu dừng lại trước hàng rào, giũ mái tóc dài và quay lại nhìn tôi. Tôi có thể thấy rõ ánh mắt cô ấy dù ở mãi đằng xa.

Lần đầu tiên chúng tôi ra ngoài cùng nhau, cô ấy giơ tay ra như một nàng công chúa, và nhìn tôi bằng ánh mắt ấy.

Cái đêm Ayu mất, cô ấy ném chiếc khăn tắm đang quấn trên người về phía tôi, và nhìn tôi cũng bằng ánh mắt ấy.

Lúc ngồi xe đi ngắm biển Shimabara, cô ấy nhìn tôi mãi, cũng bằng ánh mắt ấy.

Đêm qua, khi ấy lao về phía tôi, miệng nói “Đùa thôi mà”, cũng là Ryu với ánh mắt sáng rực sức sống ấy.

Ryu quay về phía hàng rào, vươn tay ra như cá vươn vây. Cô ấy định làm gì vậy? Âm thanh cuối cùng cũng thoát ra được từ miệng tôi:

"Ryu!"

Lúc tôi hét lên, cũng là lúc Ryu tung mình vào không khí. Vượt qua hàng rào mà không cần động tay động chân. Như cá vàng búng mình trên mặt nước.

Giây phút vượt qua đỉnh hàng rào, cơ thể Ryu phồng lên và hóa đỏ, như thể nụ hoa trắng bung nở thành màu đỏ rực. Ryu hiện ra trong bộ hỷ phục Trung Hoa cổ đại như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Tung mình giữa bầu không.

Vạt tay áo xòe rộng như vậy ngực cá vàng. Gấu áo phất phơ như vậy đuôi, rơi xuống. Tựa cánh hoa cuối cùng rụng theo một đời hoa tàn.

Không có tiếng va đập vào nước.

"Ryu!"

Tôi chạy trên đôi chân đang nhũn ra không chút sức lực. Đâm sầm vào hàng rào, quên cả đau, nhìn xuống.

Vách đá cao và dốc hơn tôi tưởng, gần như dựng đứng. Thẳng bên dưới là bờ kè bê tông nơi cửa sông nước xiết.

Nhưng chẳng có đến một gợn sóng. Chỉ có dòng nước xám xịt chầm chậm trôi ra biển.

Ryu biệt tăm không rõ tung tích.