Chương 27
Tôi chạy xuống sườn dốc, trèo qua rào chắn bờ sống, thở hổn hển quệt mồ hôi chảy vào mắt đi và nhìn chằm chằm mặt nước. Chắc chắn Ryu đang ở đâu đó quanh đây.
Tôi đi bộ dọc bờ kè bê tông cho đến khi ra tận cửa sông, lộn lại về hướng thượng nguồn, rồi lại quay về.
Phía bên kia sông có bãi cỏ um tùm. Tôi qua cầu, bám bờ kè leo xuống, đi đi lại lại tìm kiếm hết lùm cỏ này đến lùm cỏ khác dọc bờ sông. Cỏ rậm rạp cao quá đầu, tôi lặn ngụp trong đó, thấy một vũng nước ngập ngang thắt lưng.
Bầu trời dần chuyển sang màu đỏ ối. Điện thoại trong túi áo ngực bắt đầu đổ chuông. Đã quá 6 giờ chiều từ lúc nào.
Âm ĩ quá. Làm ơn im đi. Dẫu sao thì tôi cũng ướt sũng cả rồi. Tôi mặc nguyên bộ vest lội xuống sông và lao vào vũng nước nơi có vẻ Ryu đã nhảy xuống. Nước gần cửa sông đen đặc đầy bùn, nhưng chắc chắn Ryu ở đâu đó quanh đây. Cái điện thoại kêu inh ỏi nãy giờ, cuối cùng cũng chịu im.
Từ bỏ việc tìm kiếm ở sông, tôi đi về phía biển. Lom khom cúi tìm ở mọi hốc đá, mọi bãi bờ có thể, tôi đi lòng vòng ven biển, chạy đua với thời gian, với ánh tà dương đang đuổi sát phía sau. Có lẽ nào cô ấy thật sự định bơi ra biển? Tôi lội lại cửa sông. Tôi muốn gặp lại cô gái đã định giết tôi – sinh vật không rõ là yêu quái, hay âm hồn với chấp niệm không phai ấy. Tôi muốn nói với cô ấy: Nếu có thể nói chuyện thì có thể hiểu nhau.
Bầu trời hoàng hôn nhuộm đỏ mặt đất giờ đã nhạt bớt, chẳng mấy chốc cả vùng nước này cũng sẽ tối đen lại.
Lộp bộp... lộp… bộp.
Nước nhỏ giọt từ bộ vest ướt sũng trong lúc tôi lóp ngóp leo về khu nghĩa trang trên sườn dốc. Thở dài thườn thượt trên đường đi, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi định kiếm cái đèn pin ở đâu đó rồi lại ra sông tìm tiếp.
Ở nghĩa trang chỉ có mỗi ánh trăng vằng vặc soi rọi bầu trời đêm, giữa bóng tối âm u, tiếng côn trùng rì rầm báo hiệu ngày hạ tàn. Hôm nay không thấy bóng dáng những người đã khuất.
Tôi nhặt lại cây chổi chà và dụng cụ đánh lửa trên mộ ông. Lúc xách xô nước lên, chỗ nước còn lại sóng sánh ì oạp.
Nước ở đáy xô đùng đục, hòa màu với màn đêm âm u.
Trong chỗ nước xám xịt ấy, nổi bật lên một chấm đỏ rực như lửa.
“Gì vậy, hóa ra là ở đây sao?”
Tôi ôm chầm lấy xô nước bằng cả hai tay, miệng gọi con cá vàng Ryukin tên Ryu:
“Nào, chúng ta về thôi.”