Chương 28
Những quả cà chua trồng trên mảnh ruộng nhỏ đã chuyển đỏ.
Những quả cà chua đã chín tới, chỉ cần nhẹ nhàng cầm, vặn chút là rời cành. Hôm nay tôi định dùng chúng và cá ngừ để làm món mì Ý.
Đã gần 6 giờ chiều, nhưng mùa hè ở Nagasaki này trời vẫn còn sáng lắm.
Tôi bị sa thải khỏi công ty thương mại Memorial – tất nhiên là vì không đi đón các sếp ở sân bay – nhưng nhân đó đã chuyển từ Tokyo về Nagasaki.
Tôi sống ở một căn hộ nhỏ trong thành phố Shimabara để có thể đi kiếm cỏ Okichimozuku bất cứ khi nào cần. Tôi mới vào làm nhân viên tổ chức ở một nhà tang lễ địa phương, lương không cao lắm, nhưng thấy thoải mái vì không bị áp doanh số.
Vừa đặt quả cà chua thứ ba vào tô salad màu trắng, thì có tiếng gọi từ phía sau:
“Bố!”
Là con trai duy nhất của tôi – Youga (Dương Hà). Tháng Tám này thằng bé tròn 5 tuổi. Nó đang đứng trên bức tường đá trước nhà chính, khum tay trên miệng gọi:
“Bố đến đây đi. Có chuyện rồi!”
“Có chuyện?” Với Youga thì “có chuyện” là phát hiện ra cái xác ve sầu, hoặc vớ được que kem trúng thưởng, kiểu vậy đó.
Tôi thong dong quệt mồ hôi trên mặt, lẩm bầm “chuyện gì nữa đây” và leo ba bậc đá để vào mảnh vườn trước nhà. Youga càng ngày càng tinh nghịch, như con cá con thoăn thoắt khắp nhà.
Nơi tôi đang ở là một căn nhà một tầng lợp mái ngói. Nội thất bài trí kiểu truyền thống Nhật Bản. Phòng khách trải chiếu tatami xưa đã được thay thế bằng sàn gỗ. Phía bên kia bàn ăn, ở góc xa xa nơi nắng chỉ chiếu vào buổi sáng, có một bể cá cảnh.
Youga đang đứng trên một chồng sách tranh, nhòm vào bể cá. Trong bể là một con cá vàng Ryukin cỡ bự.
“Sao thế? Có chuyện gì?”
“Ngủ mất rồi ạ”
“Ngủ trưa ấy mà. Vì nó cần ngủ nhiều hơn những con cá vàng khác đó. Con có biết bài hát Cá vàng ngủ trưa không?”
Con cá vàng đo đỏ, thổi bong bóng nho nhỏ
Tỉnh dậy từ cơn mơ, sau giấc trưa hững hờ
“Nhưng vẫn chưa dậy ạ.”
Tôi không nhìn thấy vì bị khuất sau lưng Youga. Nhưng con cá đỏ rực đang nổi ngửa bụng trên mặt nước.
"Ryu!"
Tôi kinh hãi không kìm được tiếng hét.
Tôi đã sống với Ryu bấy lâu nay. Suốt khoảng thời gian ấy, Ryu chưa một lần biến lại thành người.
Dù tôi đã đặt đủ loại bánh tôm có trên đời này trước bể cá và thường xuyên thay thế như đồ cúng vậy.
Dù tôi đã bật đĩa phim Nhà sư phá án, hoạt hình Disney, truyền hình về cá vàng, phim truyện lấy bối cảnh Trung Hoa cổ đại, hay đủ mọi thể loại khác... trong phòng suốt. Tôi thậm chí còn làm mì Ý với tôm sakura và cá mòi khô, rồi mì hải sản tôm càng, bánh mì kẹp tôm, trứng, cháo tép Trung Hoa, champon, và cả đậu Hà Lan luộc... Nhưng có gọi bao nhiêu lần, cô ấy cũng không hiện ra.
Tôi cũng không còn nhìn thấy người chết nữa.
Tôi đã sống ở Shimabara bốn năm, chỉ rời thành phố ấy vì không tìm thấy cỏ Okichimozuku đâu nữa. Nhưng có vẻ như Ryu-cá-vàng không có vấn đề gì với chuyện ấy, vẫn thảnh thơi bơi lội giữa đám cỏ bình thường mua ngoài hàng. Tôi đã vô cùng buồn khổ, vì đó có vẻ là dấu hiệu cho thấy cô ấy đã biến thành một con cá vàng bình thường. Cả việc mỗi năm Ryu cá vàng lại lớn hơn một chút nữa, cũng có nghĩa là cô ấy đã giống như bao con cá vàng khác.
“Đáng lẽ ra sẽ không bao giờ lớn thêm...”
Tôi vẫn không biết Ryu ở tình trạng này là vì cô ấy muốn thế, hay là vì linh hồn của cô ấy đã tiêu tán và bây giờ chỉ còn là một con cá vàng Ryukin bình thường.
“Làm sao bây giờ ạ?”
Youga hỏi, chạy đuổi theo tôi vào bếp.
“Cho nó tắm nước muối. Sẽ ổn thôi.” Cô ấy sẽ ổn, nhất định sẽ khỏe lại.
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn làm vậy mỗi khi tình trạng Ryu không ổn. Tôi cũng đã tính nhẩm được lượng muối cần sử dụng khi pha nước muối tắm cho Ryu. Là 0,5%, tức 9 gram.
Trong nhà tôi có một bể nước khác dùng để chữa bệnh cho Ryu. Đó là bể nước nhỏ ngày xưa Ryu vẫn ở. Bể hiện tại to quá cỡ cho mỗi một con cá vàng Ryukin, kích thước bằng bể trưng bày, triển lãm. Vợ tôi ngán ngẩm vô cùng, nhưng đó là điều tôi đã hứa với Ryu.
Tôi thả Ryu vào bể cũ với lượng nước muối vừa đủ. Không được.
Vây đuôi, vây ngực đều không cử động. Cả vây bụng cũng thế.
Tôi đã nhận thấy lần này khác với những lần bệnh vặt vãnh từ trước đến nay, nhưng tâm trí tôi từ chối chấp nhận sự thật. Tôi lại hòa thêm chút nước nóng vào bể và dần dần tăng nhiệt độ nước lên cho đến khi đạt 29,5°C. Thử thay đổi lại nhiệt độ nước, và lại nâng mức nhiệt lên.
Không được.
Youga bắt chước tôi, gãi đầu băn khoăn, hỏi:
“Chết rồi ạ?”
“Không đâu, làm gì có chuyện đó.”
Không thể có chuyện đó được.
Vừa thay bụi cỏ nước cũ bằng loại mới vẫn luôn trữ sẵn, thì tôi nghe thấy điệu nhạc Trung độc đáo của chuông cửa ra vào vang lên.
“Chào cả nhà, ơ, có chuyện gì thế?”
Vợ tôi đi làm về. Hiện tại tôi là gia sư ở một trung tâm dạy thêm, tuần đi dạy ba ngày, thời gian còn lại thì ở nhà quán xuyến nhà cửa. Tôi gặp Yoshie – vợ tôi năm chuyển từ Shimabara tới Nagasaki. Chúng tôi kết hôn vào năm sau đó. Sau khi cầu hôn cô ấy, tôi đã bảo: “Anh muốn chúng ta sống cùng cá vàng Ryukin nữa.”
Không phải cưới khi đã lỡ mang bầu, nhưng (ngạc nhiên là) chẳng mấy chốc chúng tôi có Youga. Tôi là người đặt cho thằng bé cái tên Youga. Tự nhiên cái tên ấy hiện lên trong đầu tôi vào lần đầu tiên thấy con ở bệnh viện.
“Anh đi bệnh viện đây.”
“Sao thế, anh không khỏe à?”
“Không phải anh, mà là Ryu.”
Gần sân bay có một bệnh viện thú y nhận chữa trị cho cả các loại cá nhiệt đới.
Yoshie đã quen với chuyện tôi bị kích động như này, chỉ nhún vai ngán ngẩm. Trước đây cô ấy từng nói: “Anh với Ryu như một đôi tình nhân ấy nhỉ?” Dù biết là cô ấy chỉ nói đùa, nhưng tôi thấy nhột như thể bị bắt quả tang ngoại tình vậy.
Ngày hôm sau, Ryu vẫn không động đậy. Khi tôi gõ cửa phòng khám bệnh viện thú y sau giờ làm việc, người ta chỉ cộc lốc đáp:
“Nó chết rồi còn đâu”
Tất nhiên tôi không tin lời bác sĩ. Kể cả khi chết đi, cũng không hẳn là không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Có thể tái sinh mà. Tôi biết điều đó rất rõ. Tôi tiếp tục theo dõi Ryu suốt cả ngày. Thậm chí nghỉ làm thức suốt đêm để theo dõi tình hình. Khi Yoshie đã ngán ngẩm bỏ đi ngủ, tôi nói với cái bể cá:
“Sao vậy Ryu? Ăn bánh tôm đi này. Đây là loại mới đấy.”
“Cũng có tuổi rồi nhỉ. Nếu là cá vàng thì cô đã già rồi đấy. Chắc chỉ là cô mệt quá thôi nhỉ?”
“Cô đùa đúng không? Định trêu tôi hả? Tôi bị bất ngờ đấy, lừa được tôi rồi, nên quay trở lại đi.”
Tôi nói mãi, nói mãi nhưng Ryu vẫn nổi ngửa bụng, trôi lập lờ theo dòng nước máy bơm đưa đẩy. Tôi lật Ryu lại, nhìn thẳng mặt cô ấy, gọi:
“Nào, dậy đi. Mở mắt đi. Thức uống buổi sáng. Lúa mạch tươi mát lạnh nào”
Suốt mười năm nay, Ryu đã to gấp đôi, nhưng đôi mắt tròn và đôi môi đỏ mọng vẫn như hồi nào.
“Này, dậy đi. Hôm trước tôi tìm thấy cái áo phông đỏ có hình con hổ ở Nagasaki đấy.”
Những năm đầu không hề để ý, nhưng vì cô ấy cứ lớn dần lên, nên tôi dần nhận ra. Cả phần bụng Ryu vốn đỏ rực, nhưng phía cổ lại có một chấm trắng. Cứ ngỡ là một mảnh vảy bị bong, nhưng không phải. Đó là một chấm hình trái tim nhỏ xíu.
Ngày hôm sau, sau khi đón Youga từ trường mẫu giáo về, tôi cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Cầm thân thể nhỏ xíu từng nhảy bổ về phía tôi trước đây, tôi nói:
“Hãy tổ chức đám tang cho Ryu thôi.”
Đôi mắt Ryu đã mất đi ánh sáng lấp lánh và chuyển sang màu trắng đục. Cơ thể mà tôi từng nhẹ nhàng với lên bao lần bốc mùi như một con cá bình thường – mùi của cái chết. Tôi không thể để thế này mãi. Tôi không nghĩ Ryu muốn ở trong tình trạng đó.
Youga vịn tay tôi, hỏi:
“Đắp mộ ạ?”
Thằng bé mới biết từ “mộ” gần đây thôi. Vì năm ngoái, mẹ – vốn đang sống chung với chúng tôi – qua đời. Bệnh của bà không chữa khỏi. Chăm sóc bà cũng là một trong những lý do tôi ở nhà quán xuyến việc nội trợ.
“Ừ. Chúng ta đến mộ bà nhé, chôn ở gần đó. Phía đó có thể ngắm biển.
“Đốt pháo hoa nhé bố?”
Lễ Obon vẫn chưa đến, nhưng tôi gật đầu.
“Ừ, được, bố con mình đốt pháo nhé.”
Tôi đào một cái hố ở nghĩa trang bên sườn đồi, gần chỗ hàng rào dây thép. Một cái hố đủ sâu để đám mèo hoang Ryu ghét không đào bới được.
Tôi không chuẩn bị đồ đựng để làm quan tài cho cô ấy. Cảm giác để Ryu được trực tiếp trở về với lòng đất có lẽ sẽ tốt hơn.
Giây phút cuối cùng không thể kìm lòng được, tôi ôm cái xô nước muối dùng để đưa cô ấy đến đây như ôm Ryu vào lòng.
“Cho con đốt pháo hoa nhé?”
“Chưa được đâu con.”
Đốt pháo hoa là bước cuối cùng. Nếu pháo bay cao nổ to, nhất định người đã khuất ở trên thiên đàng sẽ nhìn thấy và trở về.
Youga chạy quanh nghĩa trang, ôm đống pháo hoa to cỡ cây gậy phát sáng. Thằng bé lê đôi giày thể thao mới mua, có vẻ không đúng kích cỡ lắm, mỗi bước đi lại phát ra tiếng kêu lộp bộp.
Tôi đặt Ryu xuống cái hố mới đào – to quá khổ so với một con cá vàng – và mở một gói bánh tôm loại mới, đặt bên cạnh miệng cô ấy.
Sau khi bị tôi la, cuối cùng Youga cũng chịu ngồi xuống, thằng bé nhìn Ryu cá vàng, nói:
“Chết rồi thì làm sao mà ăn được ạ.”
“Không đúng đâu.”
Tôi biết một cô gái đã ăn mì Ý và cả món champon dù từng chết một lần rồi.
Phía chân trời xa xa, những đám mây lững lờ trôi trên biển hứng ánh mặt trời, và bắt đầu tỏa sáng nhè nhẹ. Hoàng hôn sắp buông.
Youga tay cầm cái xẻng xúc cát đồ chơi, miệng lẩm bẩm:
“Con sẽ cho Zazamushi vào nữa”
"Zazamushi?"
“Ừm, chắc chắn Ryu sẽ thích lắm.”
Zazamushi. Tôi không nhớ đã từng nói từ đó trước mặt Youga. Tôi cũng không nghĩ Yoshie – người sinh ra ở đảo Nozaki, tỉnh Nagasaki này lại biết về loài sinh vật ấy.
“Vì Ryu thích Zazamushi mà.”
“Ai bảo con thế?”
“Một chị gái ạ.”
“Chị gái nào?”
Tôi dừng tay lấp hố.
“Chị gái mặc bộ kimono đỏ. Chị ấy vào phòng con mấy lần rồi.”
Tay cào xẻng, tôi quay đi tránh mặt Youga để thằng bé không thể nhìn thấy biểu cảm của tôi lúc này.
Gì chứ. Cô ấy đã biến trở lại thành người sao? Vì cớ gì mà lại không đến gặp tôi?
“Chị ấy chỉ xuất hiện lúc con tỉnh giấc giữa đêm, có lẽ là mơ cũng nên.”
Nếu chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ thì đáng lẽ cô ấy phải xuất hiện trong giấc mơ của tôi chứ.
Cố tình lấp đất thật chậm, nhưng cơ thể Ryu cũng biến mất dưới lớp đất. Tôi quệt má giả vờ lau mồ hôi, hỏi Youga:
“Chị gái đó trông mặt thế nào?”
“Mặt thế nào là sao ạ?”
“Trông có buồn không, hay có vẻ cô độc, hay là mỉm cười với con?”
- Youga ngước đôi mắt to tròn đen láy - trông chẳng giống mắt tôi, hay vợ tôi chút nào – nhìn trời. Mỗi khi nghĩ ngợi chuyện gì đó, thằng bé lại làm thế. Mái tóc nó ánh đỏ nhàn nhạt, phản chiếu màu tà dương.
“Hừm... Trông có vẻ vui ạ. Có những lúc chị ấy còn hát. Bằng thứ tiếng con chưa từng nghe thấy.
“Vậy à?”
“Bố, bố khóc kia..”
“Hả... à…. thế à.”
Bầu trời đang ngả dần sang màu đỏ ối. Mặt biển cũng nhuốm đỏ. Dường như đâu đây vọng về bài ca tiếng Trung cổ, bài ca mà tôi vốn dĩ không thể nghe thấy. Sắc đỏ nhàn nhạt của thời khắc hoàng hôn lúc nào cũng phai nhòa nhanh quá đỗi.
Thế nên lúc này, và có lẽ mãi mãi về sau nữa, tôi sẽ luôn luôn mang cảm xúc này...
Thời khắc ngày tàn luôn khiến lòng người ngổn ngang.