bốn
Buổi tối, bà Chín Chiêu lại ra quán ngồi nhậu lai rai cá song với rượu Vĩnh Sanh Hòa. Ba Chín Chiêu ngồi một mình, khi rượu đã đời bà ta độc thoại, bà ta cười gằn chép miệng, than thở, gật gù:
- Đm. con nhỏ thiệt ngu, ăn giải gì, bây giờ nó chạy đàng làng thì b.c. nó à? Đm. con già nầy kinh nghiệm quá mà, hiểu lòng dạ chó đẻ của bọn đàn ông quá mà. Đm. chẳng thà là đi làm điếm còn có tiền. Ái tình, ái tình là cái mẹ gì, đói có mang ái tình ra đớp được không?
Bà Chín Chiêu lại cười gằn, bà hớp một ngụm rượu xé miếng cá song nhét vào miệng nhai nhóp nhép. Khi bà Chín Chiêu uống rượu, bà ta nhớ rất nhiều chuyện. Bà nhớ đến người chồng đã bỏ đi mà bà cho là bạc tình. Nghĩ đến người đàn ông đó, bà Chín Chiêu uất ức, mặt bà sắt lại, hai con mắt long lên, có những tia máu đỏ ở tròng trắng:
- Đm. cứ lấy ngay chuyện thằng cha nó nói hoài không hết. Đm. ngày nào tao còn trẻ đẹp thì quì mọp dưới chân lạy như con chó. Một đứa con, mình tàn tạ nên nó bỏ, bèn chạy dài. Đàn ông thiệt chó đẻ...
Trong lúc nầy, bà Chín Chiêu thấy mình hoàn toàn phải, tất cả mọi lỗi lầm đều do bọn đàn ông. Bà thù ghét, nhất là người chồng đã bỏ đi biệt tăm. Bà nghiến răng ken két:
- Tao mà gặp nó bây giờ thì nó chết mẹ. Tao xé xác nó ra cho coi.
Bà Chín Chiêu lại chép miệng:
- Nhưng dễ gì đã túm được nó, đàn ông mà đã chạy dài thì hết đường đuổi.
Bà Chín Chiêu cười nhạt, khật khừ, chán đời:
- Đời chó đẻ vậy đó. Con Hiền ngu, bây giờ mất cả chì lẫn chài. Mầy thấy chưa, nó “làm” rồi là nó trở mặt liền, nó xúi mẹ xúi chị nó ra đánh tháo. Tao thương mầy, bởi tại mầy ngu dại nên mới bị nó gạt, mầy đâu có hiểu tao, mầy thù oán tao... Tao có thương mầy nên mới la chửi mầy.
Thầy Tư Thung ngồi ở bàn gần đó, thầy ngừng nhậu đặt đũa xuống ngó bà Chín Chiêu.. Thầy lấy làm tức cười khi thấy con mẹ ngồi nhậu một mình mà nói trời nói đất. Thầy Tư Thung hỏi một gã đàn em:
- Này Ba, mầy biết con mẹ nầy là con mẹ nào không?
- Con mẹ Chín Chiêu đó mà thầy!
- Tao thấy tức cười, bộ bao giờ nó nhậu nó cũng nói trời nói đất vậy sao?
- Dạ con mẻ trời đất lắm thầy.
- Kêu nó sang đây nhậu cho vui.
- Kêu làm chi, con mẻ...
- Thây kệ!
Gã đàn em tên Ba đành phải đứngdậy, sang bàn bên cạnh mời bà Chín Chiêu:
- Thầy Tư mời chị sang nhậu với thầy cho vui...
Bà Chín Chiêu đang ba hoa, liền ngó lên:
- Ai?
- Thầy Tư!
- Tao không biết thầy Tư thầy Năm nào hết ráo. Tao đang chán đời đây..
Gã đàn em khéo léo:
- Bộ một mình chị chán đời sao. Thầy Tư cũng đang chán đời nên mời chị sang cùng nhậu.
Bà Chín Chiêu ngó thầy Tư Thung:
- Cha đó hả?
- Dạ!
- Nói với chả sang mời tao, tao mới sang.
Gã đàn em bực mình nhưng vẫn nhẫn nhịn:
- Trời...chị nói vậy...
- Ừa, tao nói vậy đó!
Nhưng thầy Tư Thung đã tươi cười đứng dậy sang bàn bà Chín Chiêu:
- Tôi Tư Thung đây, xin sang mời chị!
Bà Chín Chiêu nheo mắt nhìn Tư Thung:
- Chú Tư Thung đó hả?
- Dạ tôi!
Bà Chín Chiêu bỗng vỗ đùi cười:
- À Tư Thung, qua nhớ rồi. Có phải vợ chồng chú chuyên cho vay tiền đứng không?
Gã đàn em Tư Thung đứng gần đó lên tiếng:
- Nè, chị Chín ăn nói giữ lời nghen!
Nhưng thầy Tư Thung không giận, trái lại thầy vui vẻ:
- Đúng đó chị Chín...bà con lối xóm cả mà!
Thế là thầy Tư Thung kéo bà Chín Chiêu sang bàn mình nhậu. Thầy hỏi:
- Taị sao chị lại thích ngồi nhậu một mình?
- Không phải một mình thì mấy mình, tôi chán đời tôi đâu có chơi với ai.
- Chị chán đời, nói chi lạ vậy?
- Ủa, bộ người ta không được quyền chán đời sao? Lính đâu có cấm chán đời.
Tư Thung và tên đàn em cười ngất. Thầy Tư Thung tiếp:
- Tui cũng chán đời nên nhậu nhẹt hoài!
- Vậy hả?
- Chúng ta đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu mà.
Bà Chín Chiêu quên hết cả buồn phiền, bà ta cười:
- Đm. thầy xổ nho cả chùm!
Thế là bà Chín Chiêu được dịp cười cười nói nói, bà ta kể hết chuyện nọ chuyện kia, kể chuyện con gái mình bị đời phụ bạc:
- Nó ngu hết sức đó thầy. Tôi kinh nghiệm tôi biết, biểu nó đâu có thèm nghe lời, bây giờ thì...
Thầy Tư Thung biểu đồng tình:
- Đời ấy mà...Mà con gái chị có đẹp không?
Bà Chín Chiêu cong cớn:
- Không phải thứ Tây Thi, Chiêu Quân chứ cũng ăn đứt những đứa con gái ở khu nầy.
Thầy Tư Thung ngó tên đàn em dò hỏi. Tên đàn em gật đầu:
- Chỉ nói thiệt đó thầy, con Hiền đẹp có tiếng ở đây ai mà không biết.
Bà Chín Chiêu than thở:
- Tôi tiếc hùi hụi, con tôi không lấy được chồng giàu, chồng sang ít ra cũng cỡ...bà bé của ông lớn.
Tư Thung hỏi ngang:
- Bây giờ con nhỏ làm gì?
- Buôn bán đều đều!
- Buôn bán gì?
- Mía ghim ở bến tàu!
Thầy Tư Thung gật gù:
- À... ra vậy đó!
Bỗng nhiên thầy trở nên băn khoăn:
- Tôi nói vầy coi hơi không phải, nhưng tánh tôi thẳng, tôi muốn giúp đỡ bà con lối xóm..
Bà Chín Chiêu trở nên lịch sự ngang xương:
- Dạ...thầy cứ nói.
- Chị vừa nói con nhỏ gặp “tai nạn”?
- Dạ!
Thầy Tư Thung cởi mở:
- Xin chia buồn với chị, nhưng tôi thấy chị là người đàng hoàng nên muốn giúp đỡ, tôi chắc con gái chị buôn bán cái mửng đó chẳng lời lãi được bao nhiêu?
- Dạ...
Thầy Tư Thung nói một hơi:
- Không dấu gì chị, nhà tôi khá giả cũng có xe hơi nhà lầu không kém chi ai. Vợ tôi thì cứ đẻ đều đều năm một mà thời buổi này nầy mướn người khó quá. Nếu có thể chị cho con gái chị sang giúp đỡ gia đình tôi được không? Vợ tôi cũng cận ngày sanh, sấp nhỏ ở nhà không ai coi sóc...
- Dạ... Cái điều đó dễ mà thầy.
- Hề! hề! tôi cần người đàng hoàng làm ăn sạch sẽ.
Gã đàn em chêm thêm một câu:
- Điều đó thầy khỏi lo. Con Hiền coi sạch nước cản lắm, còn coi bộ hiền lành.
Bà Chín Chiêu còn thắc mắc, vì nếu con Hiền đi làm thì ai là người sẽ cấp tiền cho bà mỗi tối đi uống rượu. Nhưng sự thắc mắc đó được thầy Tư Thung giải tỏa liền:
- Đừng ngại gì hết trơn. Chị cứ cho con nhỏ làm việc với gia đình tôi, tối nó về nhà mà...Tối nào tôi cũng đi nhậu, chỗ tôi với chị là bà con lối xóm, tối chị cứ ra đây nhậu với tôi cho vui.
Bà Chín Chiêu nói lảng:
- Dạ tôi đâu có ngại ngùng gì, nhất là thầy lại là người đàng hoàng.
Cả ba người ngồi ăn nhậu cười vang. Bà Chín Chiêu đêm nay được dịp uống thả giàn. Bà uống một hồi rồi nói huyên thuyên. Bao nhiêu buồn phiền hình như vơi hết. Bao nhiêu năm nay bây giờ ba Chín Chiêu mới biết yêu đời. Bà Chín Chiêu uống rượu Whisky, lần đầu tiên bà ta được uống thứ rượu ngon như vậy.
Hai Dậu đã vào quán, ngồi ở một chiếc bàn góc phía trong. Tại chỗ nầy anh ta có thể quan sát kẻ thù thật kỹ. Anh ta ngạc nhiên tại sao hôm nay Tư Thung lại chịu ngồi ăn nhậu với con mẹ Chín Chiêu. Người đàn bà bị cả xóm bờ sông nầy coi rẻ vì tư cách bê bối.
Tư Thung trông càng càng tốt tướng, hắn bệ vệ hách dịch. Thuở hàn vi của Tư Thung, Hai Dậu còn bé, hắn không được rõ. Nhưng bà con lối xóm kể lại rằng ngày xưa Tư Thung cũng là một đứa trẻ sống đời đá cá lăn dưa ở khu bờ sông nầy. Vợ Tư Thung bán đậu phọng rang. Hai đứa sống với nhau, ký cóp tiền ăn cắp ăn trộm được đem cho vay lời. Sau nầy của cải đó nẩy nở ra, Tư Thung trở nên có thế lực, hắn tàn ác với kiểu cho vay đứng. Hắn bóc lột con nợ đến hơi thở cuối cùng, cũng như trường hợp cha của Tuyển. Khắp khu bờ sông nầy hầu hết là con nợ của vợ chồng hắn. Ngày nay vợ chồng hắn đã có một cửa tiệm cầm đồ lớn ở khu Cầu Muối.
Hai Dậu ngồi quan sát kẻ thù, bao nhiêu năm nay hắn đã ngồi như vậy, kể từ khi biết uống rượu. Hắn không biết mình sẽ còn ngồi nhìn kẻ thù đến bao giờ. Vì mỗi lần Tư Thung đi đâu hắn đều mang theo ít nhất một thằng đàn em. Mà tên nào cũng thuộc loại anh chị bự, võ nghệ cao cường.
Hai Dậu chán nản, hắn sờ vào chuôi dao. Con dao vẫn nằm nguyên trong cạp quần, chưa lần nào hắn được dịp xử dụng đến. Hai Dậu nghĩ bụng mình sẽ giết người, nhưng chỉ giết một người là Tư Thung mà thôi.
Hai Dậu loáng thoáng nghe thấy Tư Thung và bà Chín Chiêu nói đến tên Hiền. Hắn lắng nghe, nhưng quán ồn ào quá nên nghe tiếng được tiếng mất. Cuối cùng hắn cũng hiểu đại khái là Tư Thung tính mướn Hiền về nhà làm người ở, bà Chín Chiêu lấy làm hỉ hả lắm.
Hai Dậu nghĩ đến Tuyển, thằng em của mình. Hắn bây giờ ra sao? Hai Dậu nghĩ đến lời hứa hẹn của mình với em khi hắn đi. Hai Dậu sẽ nói lại với con Hiền, tội nghiệp chúng nó thương nhau, chỉ vì mấy người đàn bà nên mới có chuyện “rẽ thúy chia loan”.
Tư Thung càng uống rượu, mặt hắn càng đỏ hồng. Nhìn tên đàn ông đó, bỗng nhiên Hai Dậu lo lắng cho Hiền. Gã nầy từng nổi tiếng “phá hoại” nhiều đời con gái. Hai Dậu nghĩ ngay đến chuyện Tư Thung mượn Hiền chắc không ngoài mục đích đó.
Bà Chín Chiêu uống đã đời. Thầy Tư Thung thân mật vỗ vai bà ta:
- Vậy hôm nào chị cho con gái chị sang giúp tôi?
- Để tôi về biểu nó, con nhỏ nhà tôi cứng đầu cứng cổ lắm.
Tư Thung đề nghị:
- Tôi nói dứt đạt là nuôi cơm nó nuôi cơm luôn cả chị nữa. Mỗi tháng tôi còn trả cho nó một ngàn tiền công. Chị nên hiểu cho không phải ai tôi cũng mướn với giá đó.
- Dà...
Thầy Tư Thung móc cái bóp to tổ bố ra, lấy tờ giấy hai trăm mới toanh đưa cho bà Chín Chiêu:
- Chị cầm lấy, tôi đặt cọc đó!
Bà Chín Chiêu nhìn thấy tờ giấy hai trăm thì ham, nhưng vẫn làm bộ khách sáo:
- Thầy đưa vậy coi sao tiện.
Thầy Tư Thung cứ dúi tiền vào tay bà Chín Chiêu:
- Thì chị cứ cầm lấy!
- Lỡ ra con tôi nó làm mình làm mẩy không chịu...
- Lúc đó chị trả lại tôi sau.
Bà Chín Chiêu nghĩ bụng sức mấy mà mình trả lại được. Tốt hơn hết là bà nên về ép Hiền nhận lời đi làm. Bà cười:
- Dạ xin thầy, tôi cam đoan mà.
Gã đàn em của Tư Thung chêm vào:
- Con chị có phước lắm mới được làm với thầy Tư đó.
Bà Chín Chiêu đã bốc, bà ta phụ hoạ ca tụng vợ chồng Tư Thung đủ điều. Bà ra khỏi quá với vẻ mặt hớn hở.
Hai Dậu lắc đầu: thế là rồi đời con Hiền. Hai Dậu tự nghĩ, mình phải làm gì chứ, không lẽ chịu trận để nhìn con Hiền rơi xuống vực thẳm sao. Nghĩ vậy anh ta liền ra khỏi quán.
Tư Thung đã say bí tỉ, hắn không còn cần giữ gìn gì hết. Hắn hỏi tên đàn em:
- Con nhỏ đẹp thiệt không mầy?
Gã đàn em tặc lưỡi phác một cử chỉ bâng quơ trong không khí:
- Đm. tôi không biết phải tả làm sao. Nhưng có điều anh nhớ giùm tôi là chưa bao giờ tôi tìm thứ của ôi của thối đưa cho anh.
Tư Thung tâm sự:
- Đm. con vợ tao cái bụng bằng cái chum không nước non gì hết. Nếu mướn được con nhỏ nầy thì vừa dịp. Nhưng không biết nó có dễ dàng không?
- Ăn thua ở mình chớ anh, anh từng có tiếng điệu nghệ một cây mà.
Tư Thung cười khà khà:
- Tao phải xài của dư!
- Ấy mà tốt đáo để, thứ đó mới dữ thần đó anh.
Tên đàn em cười lớn. Tư Thung vỗ vai đàn em bồm bộp, cười ngặt nghẽo. Họ bắt đầu nói bậy về người con gái, nói không cần giữ gìn.
Hai Dậu ra bờ sông, anh ta để ý tìm Hiền, anh ta tìm không khó. Hai Dậu tới bên Hiền:
- Hiền!
Hiền nhìn anh ta, hỏi xẳng một câu:
- Gì đó!
Hai Dậu ngần ngại một lát rồi mới ngập ngừng nói:
- Tôi có chuyện riêng cần nói với em!
Hiền cười nhạt, lắc đầu:
- Không có chuyện gì là chuyện riêng hết.
- Không, chuyện nầy quan trọng lắm!
Hiền nhìn trước nhìn sau:
- Anh đi chỗ khác, tôi đã bị cả nhà anh đánh vì em trai anh, bây giờ anh muốn để tôi tan xác nữa sao?
Hai Dậu năn nỉ:
- Kìa Hiền, sao em lại nói vậy, em hết thương Tuyển rồi sao?
Hiền nhìn Hai Dậu, nàng buồn bã cúi xuống:
- Anh đi đi, tôi sợ lắm. Anh không thấy mấy đứa bạn tôi đang ngó kia sao?
- Kệ chúng nó, tôi muốn nói chuyện riêng với em.
Hiền bực bội gắt lên:
- Không có chuyện gì là chuyện riêng hết!
Hai Dậu vẫn nhẫn nại:
- Chuyện xẩy ra hôm vừa rồi chỉ là một sự hiểu lầm, mình nên bỏ qua, tội nghiệp thằng Tuyển.
Nghĩ đến người yêu, Hiền cũng thấy lòng mình nao nao. Nhưng nghĩ đến trận đòn của chị Hai Đoan, đến sự nhục nhã hôm vừa rồi, Hiền lại nóng mặt lên:
- Tôi không muốn ai nhắc đến chuyện đó hết, tôi đã quên rồi.
- Còn Tuyển?
Hiền mím môi:
- Tốt hơn anh đừng nhắc tới!
- Hiền không còn nghĩ đến Tuyển nữa sao?
Hiền rất khó chịu vì những câu vặn hỏi của Hai Dậu. Mặc dầu còn thương Tuyển, nhưng nàng không muốn đến chuyện lôi thôi. Nàng cương quyết lắc đầu:
- Không còn gì hết!
Dứt lời Hiền quay lưng đi, mặc cho Hai Dậu gọi theo. Nàng cúi gầm mặt bước tới. Nàng có cảm tưởng người mình nhẹ hững. Nàng chớp mắt, nàng thấy ánh đèn đường nhòe nhoẹt.
Đêm đã khuya, Hiền đã bán hết hàng, nàng cắp cái mẹt đi lang thang trên đường bờ sông. Những con đường nầy Hiền và người yêu đã từng đi qua. Tuyển đã bạo dạn nắm lấy tay nàng ở đây, chàng đã ngỏ tình. Người con trai đó Hiền làm sao có thể quên được. Nàng ngồi xuống vỉa hè, con đường về khuya vắng vẻ. Hiền ngửa mặt nhìn lên hàng cây cao. Trên đó có những vì sao thấp thoáng. Những ngôi sao cô đơn giữa bầu trời đêm. Tự nhiên Hiền nghĩ đến người yêu, bây giờ anh đang làm gì hở anh? Hiền không ngăn nổi nước mắt mình, nàng gục đầu xuống hai cánh tay khóc nức nở, nàng gọi tên người yêu:
- Anh Tuyển ơi!
Hiền nức nở khóc và một lát sau khi nước mắt đã cạn, nàng thấy vơi bớt nỗi sâu. Nàng đứng dậy uể oải đi về nhà. Con đường bờ sông lúc nầy chỉ còn những cặp nhân tình ngồi quay mặt ra lòng sông đen. Bên kia là Thủ Thiêm. Một con đò dọc nào đó trôi trên sông. Hiền nghe tiếng mái chèo bì bõm.
Hiền chán nản, nàng tự nhủ mình chẳng còn gì nữa. Nàng đi qua những vũng lội trong đường hẻm. Nàng về tới nhà, mẹ nàng đã ngủ say.
Nhìn mẹ, Hiền càng thêm chán nản. Nàng leo lên giường nằm, nàng ngửi thấy mùi rượu nặc nồng xông lên. Hiền trở mình trằn trọc mãi mới ngủ được.
Buổi sáng khi Hiền tỉnh dậy đã thấy mẹ nàng ngồi ở đầu giường. Bà nở một nụ cười khi thấy Hiền thức giấc:
- Đêm qua mầy đi đâu mà về muộn thế con?
Hiền ngạc nhiên khi thấy mẹ có lời lẽ âu yếm với mình. Nàng thấy mệt mỏi kỳ lạ, nàng nằm nguyên không trở dậy.
Bà Chín Chiêu lay vai nàng:
- Dậy con!
- Dậy làm chi, còn sớm mà!
- Dậy đi ăn hủ tiếu uống cà-phê.
Hiền linh cảm thấy mẹ muốn nói một điều gì với nàng, dĩ nhiên là một điều có lợi cho bà.
- Tôi không đi!
Bà Chín Chiêu nhẫn nại:
- Tao mời mầy chớ tao có bắt mầy bao đâu, tao muốn bàn đến một câu chuyện có lợi cho mầy.
Hiền ngạc nhiên, tại sao hôm nay mẹ nàng lại có tiền và lại đối xử với nàng tử tế như vậy. Nhưng nàng vẫn nói:
- Có chuyện gì má cứ nói đi!
Bà Chín Chiêu hơi bực mình vì sự làm cao của con gái, bà bèn văng tục một câu:
- Đm. bây giờ mầy lối với tao phải không? tao cho mầy đi ăn, mầy cũng không thèm đi phải không?
Hiền đành ngồi dậy:
- Đi thì đi, nhưng mà nói ít thôi nghe, tôi còn nhiều công chuyện!
- Thì tao cũng phải nói cho đủ chớ, nói ít sao được.
- Tôi muốn má nói vắn tắt.
Hiền ra sau nhà rử mặt, nàng phân vân hoài về thái độ của mẹ. Nàng tặc lưỡi, thì mình cứ đi xem bà nói gì. Nếu phải thì nàng nghe, quấy thì nàng có quyền từ chối kia mà.
Bà Chín Chiêu cằn nhằn vì Hiền sửa soạn lâu, bà đưa Hiền ra quán cà-phê. Lâu lắm hôm nay nàng mới đi chung với mẹ. Từ lâu nàng vẫn nghĩ mẹ nàng bây giờ không còn “xài được nữa”. Suốt này bà say sưa be bét, mang tai mang tiếng với lối xóm. Tất cả mọi người đều nhìn bà bằng cặp mắt khi rẻ. Hôm nay bà lại muốn nói chuyện có vẻ “làm ăn” với Hiền, khiền nàng không khỏi nghi ngờ.
Bà Chín Chiêu hỏi Hiền:
- Mầy ăn gì?
Hiền trả lời buông thả:
- Cái gì cũng được, à tôi ăn hủ tiếu.
- Thôi ăn hủ tiếu mì đi!
Hiền gật đầu, bà Chín Chiêu còn kêu cho Hiền một ly cà-phê sữa. Bà cũng ăn như con gái. Bà không quên nói với con gái:
- Hôm nay tao không uống rượu, tao phải tỉnh táo mới nói chuyện đàng hoàng với mầy mới được.
- Chuyện gì má nói gấp đi!
- Thì để thủng thẳng nào, mầy đi đâu mà gấp quá vậy?
Bà Chín Chiêu khề khà một hồi rồi mới nhập đề:
- Mầy có biết thầy Tư Thung không?
Hiền nhíu mày:
- Thằng cha Tư Thung cho vay tiền đứng ấy hả?
Bà Chín Chiêu mắng át đi:
- Mầy chỉ nói bậy, ai mầy cũng kêu là thằng cha...
- Chớ gì nữa, mấy đứa hút máu hút mủ người đó mà thầy với cô cái mẹ gì?
Bà Chín Chiêu nổi sùng:
- Mầy ăn nói hoài cái mửng đó có ngày người ta đập bể mặt mầy ra.
Hiền nghĩ mình nên nhịn mẹ một lần cũng chẳng thiệt thòi gì, nàng hỏi:
- Chuyện gì má nói đi, cái gì mà lại dính líu cả thầy Tư Thung vô đó.
Bà Chín Chiêu cũng nghĩ nên hoà hoãn với con gái hơn là gây toáng lên với nó. Rồi câu chuyện bà muốn nói sẽ không có dịp nói nữa. Bà chậm rãi nói:
- Thầy Tư Thung tuy vậy cũng là người tốt. Hôm qua thầy có gặp tao và nói chuyện với tao...
Hiền hoang mang, nàng không biết mẹ muốn nói gì. Nàng hỏi tới:
- Chuyện gì đó má?
Bà Chín Chiêu kể vắn tắt cho Hiền nghe về đề nghị của Tư Thung. Nàng ngồi trầm ngâm suy nghĩ, nàng hỏi mẹ:
- Má trả lời sao với người ta?
- Tao chưa trả lời chi hết, tao biểu phải về hỏi ý kiến mầy.
Hiền thoáng ngần ngại:
- Tôi nghe nói cha nầy không được đàng hoàng.
Bà Chín Chiêu gắt lên:
- Mầy chỉ nghe nói bậy bạ. Mầy còn lạ gì cái lỗ miệng thiên hạ, mình đi làm công chớ bộ làm gì đâu, mà mầy...
Bà Chín Chiêu bỏ lửng câu nói, bà ngó con gái đăm đăm:
- Tao nghĩ mầy nên nhận lời làm, người ta nuôi cơm mình lại trả công hậu tội gì mà không làm. Tao thấy mầy đi bán hàng tối ngày mà đâu có được bao lăm, lại cực nhọc cái thân nữa. Bọn con trai thấy mầy có sắc đẹp chọc phá mầy mất công.
Hiền thấy mẹ nó cũng hợp lý. Nhưng nàng còn hỏi:
- Tại sao người ta không mướn người khác lại cứ phải tôi?
- Mầy ngu quá, mầy không biết gì hết. Sở dĩ người ta mướn mầy vì mầy sạch nước hơn những đứa khác. Người ta nhà giầu người ta cũng cần đẹp mặt dầu là kẻ ăn người ở. Công việc mầy đâu có gì, trông vài đứa trẻ.
Hiền nghe xuôi xuôi tai, nàng nói:
- Má để tôi suy nghĩ lại đã....
Bà Chín Chiêu gắt lên:
- Còn suy nghĩ gì nữa, mầy thấy còn chỗ nào ngon lành hơn không?
Hiền thú thật về hoài vọng của mình:
- Má à, tôi tính học nghề uốn tóc.
- Ai cho mầy học?...
- Tôi có quen một chị làm ở tiệm uốn tóc, chị nói có thể giới thiệu được tôi....
Bà Chín Chiêu lấy làm bất mãn, bà gạt phăng đi:
- Mầy ngu lắm, học nghề mầy đâu có tiền lương. Vả lại học nghề đó mầy phải chữ nghĩa chút đỉnh, còn nói tiếng Tây tiếng Tàu chớ bộ. Mà mầy thì tao thấy đâu có mấy sức...
- Không mà má, uốn cái tóc đầu cần phải biết tới tiếng Tây tiếng Tàu...
Bà Chín Chiêu nói lý:
- Giả dụ bây giờ đầm vô uốn tóc nói biểu mầy uốn kiểu nầy mầy lại uốn kiểu khác thì có chết mẹ mầy luôn không, chủ nó tống cổ ra như con chó... Đằng này mầy làm việc ở nhà người ta phây phây lại tiền nhiều...
Hiền phụng phịu:
- Tôi vẫn khoái học nghề đó.
Bà Chín Chiêu nổi nóng:
- Đm. may mà hôm nay tao không nhậu lai rai ba sợi vô, chớ không thì mầy chết mẹ rồi. Tao đã bày hết lẽ phải trái mà mầy còn cố cãi, trứng cứ đòi khôn hơn gà thì khôn làm sao nổi. Tại tao nuông chiều mầy quá nên bây giờ tao không dạy nổi. Mầy thấy không, tao bày toàn điều lợi cho mầy chớ có điều gì bậy bạ thiệt thòi cho mầy đâu. Ừa, khi tao say tao nói mầy không nghe đã đành, hôm nay tao tỉnh mà mầy. Tao sáng suốt như ông thần chớ bộ, việc đời tao từng trải...
Bà Chín Chiêu mắng con gái một hơi một hồi, bà chêm thêm một câu:
- Tao nói một trăm điều, nếu có sai thì cùng lắm là chín mươi chín điều, ít ra cũng có một điều phải.
Hiền bị mẹ tấn công tới tấp, nàng xuôi luôn:
- Tùy má đó!
- Tùy là làm sao, người ta đâu có mướn tao, người ta mướn mầy kia mà, sao mầy không trả lời dứt đạt cho tao nhờ. Để tao còn nói lại với người ta. Chỗ người lớn nói chuyện với nhau chớ có phải con nít đâu.
Hiền thấy mẹ nói mình quá, nàng bực mình xuôi luôn:
- Tôi nhận lời!
Bà Chín Chiêu tươi ngay nét mặt:
- Ừa, có vậy chớ, ít ra mầy cũng biết điều phải điều trái.
Hiền uống nốt hớp cà-phê đứng dậy:
- Tôi đi đây, má biểu với người ta đầu tháng tới làm. Hôm nay tới đầu tháng chỉ còn mấy hôm nữa thôi.
Bà Chín Chiêu móc tờ giấy hai trăm mới toanh ra trả tiền. Hiền ngạc nhiên hỏi:
- Tiền ở đâu đó má?
Bà Chín Chiêu cười:
- Thầy Tư Thung đưa trước cho tao!
Hiền lắc đầu:
- Hèn chi!
Nàng quay lưng đi thẳng một mạch.