← Quay lại trang sách

năm

Từ ngày vợ chồng Tư Thung làm ăn mát mặt ra đến giờ, nếp sống của họ thay đổi hẳn. Trong nhà luôn luôn có hai chiếc xe hơi. Một chiếc của chồng, một chiếc của vợ. Tư Thung suốt ngày lái xe ra Chợ Cũ ngồi la cà ở mấy quán cà-phê bắt áp-phe. Chị vợ thì lên tiệm cầm đồ để mắt qua vào công việc buôn bán.

Tư Thung thường nói với vợ:

- Anh đâu có dè mình có ngày hôm nay.

- Ừa, cũng nhờ phước Trời Phật, bởi vậy ngày rằm, mồng một nào em cũng phải có mặt trên chùa để cúng dường tam bảo.

Chị vợ Tư Thung đã cúng dường không biết bao nhiêu tiền vào việc đúc chuông, xây chùa, nay một cân nho, mai một cân táo lên biếu các thầy. Nhưng những con nợ của chị vẫn là những nạn nhân khốn khổ nhất.

Khi vợ Tư Thung thức giấc thì trời đã sáng rõ. Chồng chị đã lấy xe hơi ra đi, lũ con đã đi học cả, chỉ còn hai đứa nhỏ ở nhà do Hiền coi.

Chị ta lên tiếng gọi:

- Con Hiền đâu?

Hiền đang ngồi đút bột cho đứa nhỏ nhất ăn, vội bế cả hai đứa chạy lên lầu:

- Dạ thưa bà chủ kêu em?

Chị Tư Thung cau có hỏi:

- Thầy đâu rồi?

- Dạ thưa thầy mới đi khỏi!

- Còn mấy đứa nhỏ?

- Dạ đi học hết!

- Hôm nay thứ mấy mà đi học?

- Thưa thứ năm!

- Tao cứ ngỡ là chủ nhật chớ!

Chi Tư Thung ngồi thòng chân xuống giường xoa cái bụng chửa tròn vo:

- Tao mệt quá xuống lầu ngại hết sức, mầy xuống bê một thau nước lên đây cho tao rửa mặt.

Hiền đã làm việc với vợ chồng Tư Thung ngót một tháng nay. Cuộc sống của nàng thật bình thản, hầu như không có gì nặng nhọc, ngoài việc trông mấy đứa trẻ và sai bảo lặt vặt.

Vợ Tư Thung chỉ nghiệt ngã với những con nợ, chị ta đối với Hiền cũng tử tế. Đôi khi Hiền thấy bà chủ mình hợm của, lớn lối nhưng đối với Hiền nàng không muốn để ý đến. Hiền tự nhủ, mặc kệ họ, mình là người làm công hơi sức đâu để ý đến những chuyện đó.

Hiền đứng soi mặt vào chậu thau nước vừa múc đầy. Hiền nhận thấy mình mát da mát thịt ra sau khi không còn phảii buôn bán lam lũ nữa. Nàng cũng nguôi ngoai nỗi buồn vì tình duyên trắc trở với Tuyển.

Tiếng bà chủ trên lầu lại kêu:

- Hiền ơi, sao lâu quá vậy?

Hiền vội vàng dạ lớn một tiếng rồi bê chậu thau nước lên lầu. Vợ Tư Thung rửa mặt xong, ngồi trước bàn trang điểm sửa soạn. Hiền tò mò ngắm bà chủ của mình, nàng thấy bà ta chẳng đẹp tí nào. Nàng chỉ hiểu lờ mờ về dĩ vãng của chủ mình. Bà chủ nói:

- Chắc tao sắp sanh, hôm nay tao phải đi thăm bác sĩ.

Hiền dạ nhỏ, bà chủ tiếp:

- Mầy đi luôn với tao.

- Còn các em?

- Cho chúng nó đi theo, mầy xuống nhà biểu tài xế!

Hiền quay lại chạy xuống nhà, anh tài xế đi uống cà-phê, nàng phải ra quán tìm. Thấy mặt Hiền anh ta chớt nhả liền:

- Đi đâu đó em cưng?

Hiền lườm anh ta:

- Đừng có nham nhở, bà chủ kêu anh đó!

Anh ta bạo dạn nắm lấy tay Hiền:

- Ngồi uống cà-phê, còn sớm mà!

Hiền vùng ra:

- Anh này kỳ không, bà chủ chờ đó.

Anh tài xế cười nham nhở, buông tay Hiền ra:

- Em về trước đi, anh về liền mà, mới đi uống cà-phê chút xíu mà đã tìm kiếm rồi, anh có mèo mỡ chi đâu em.

Hiền bực mình vùng vằng đi về. Đám đàn ông trong quán cười rộ lền. Một người hỏi:

- Nhà Tư Thnng mướn được con nhỏ nầy ở đâu coi ngộ quá hén.

- Con gái mẹ Chín Chiêu đó mà!

- Con mẹ Chín Chiêu “quẹo qui lát” tối ngày đó phải không?

- Mẽ chớ ai!

Người đàn ông chặc chặc luỡi:

- Chà con mẽ vậy mà đẻ được đứa con gái coi cũng sạch nước cản.

Bọn đàn ông mới đầu còn bàn tán tử tế, sau bắt đầu đấu nhảm:

- Chắc không thoát khỏi tay tay thằng Tư Thung đâu.

Gã tài xế trả lời ngang:

- Chưa đâu, nhưng rồi trước sau gì con nhỏ này cũng bị. Cha Tư Thung còn chờ con vợ nó đi nằm nhà bảo sanh. Bây giờ thi im rơ bà rờ...

Một người khác nheo mắt:

- Mầy kiếm cách làm trước đi!

Gã tài xế ưỡn ngực làm bảnh:

- Thì tao đang tính đây!

- Tính cái con c... lúc đó lại trơ mắt ếch ra.

- Con nhỏ này coi bộ đỏng đảnh dữ, tao rủ nó đi coi cải lương mấy lần mà chưa được.

Gã tài xế ngồi nói tào lao một hồi rồi mới đủng đỉnh ra về. Tới cửa, gã đã thấy bà chủ, Hiền và mấy đứa nhỏ đứng chờ.

Chị Tư Thung gắt lên:

- Uống cà-phê chi mà lâu quá vậy, mỗi ngày chỉ có việc đưa tôi đi mấy lần mà cũng không xong.

Gã tài xế nín khe. Hiền nháy mắt chế nhạo, gã ức trong bụng: «Con nhỏ nầy ngạo mình, mầy sẽ biết tay tao».

Bà chủ và hai đứa nhỏ ngồi băng sau xe, Hiền ngồi trước. Bà chủ nói vói lên:

- Anh cho tôi tới nhà bác sĩ Thuận.

Gã tài xế lái xe chầm chậm, hắn liếc nhìn vào kính chiếu hậu, bà chủ hắn ngồi nhìn qua cửa sổ xe hơi. Gã nhìn sang bên cạnh, Hiền cũng nhìn vu vơ đâu đó. Đôi chân nàng duỗi song song, suông đuột trong màu quần đen bóng nhẫy. Một ý tưởng đểu giả thoáng hiện trong đầu gã. Mắt gã chăm chú nhìn về phía trước. Bàn tay đặt lên cần số, hắn sang số xe. Bỗng Hiền giật nẩy mình, nàng đập đến bốp một cái vào tay gã. Bà chủ ngồi sau giật nẩy mình hỏi:

- Gì dó?

Hiền gượng trả lời:

- Không!

- Vậy mà làm tao hết hồn.

Hiền lườm xéo gã, nàng muốn chửi cho hắn một câu, nhưng sợ bà chủ nên lại thôi. Lần nầy nàng ngồi một cách thận trọng hơn. Gã tài xế tủm tỉm cười.

Tới bệnh viện bà chủ xuống xe vào phòng thăm thai. Hiền dắt hai đứa nhỏ vào theo, nhưng bà chủ đã bảo nàng:

- Mầy đưa hai em ra vườn chơi, lát nữa tao ra.

Hai đứa nhỏ chạy tung tăng trong vườn. Hiền xuống một cái ghế đá. Gã tài xế cũng mon men đi vào, hắn tủm tỉm cười, tới bên Hiền tán tỉnh:

- Em hai ơi!

Hiền hứ một tiếng:

- Anh còn lộn xộn có ngày tôi đập bể mặt anh ra đó.

Gã tài xế ghé đít ngồi ngay xuống cạnh Hiền:

- Làm chi mà khó vậy. Em có biết anh hằng đêm mơ tưởng đến em không. Hôm nay, anh đánh bạo giải tỏa cái nỗi lòng.

Gã tài xế tán như một anh kéo độc cải lương. Gã có vẻ đắc ý về lối tán tỉnh bay bướm của mình. Hắn nhìn Hiền dò xét xem nàng có cảm động không? Miệng Hiền chầu bầu ra:

- Anh coi chừng!

- Trời ơi, em không lòng nào để ý đến anh sao? Em có biết rằng nhiều đêm anh ngủ không đặng vì hình ảnh diễm kiều của em lởn vởn trong tâm tưởng anh không?

Gã tài xế chỉ còn thiếu điều ca vọng cổ. Anh ta chúm chím cười hoài. Đôi mắt cố làm ra vẻ tình tứ si dại. Hiền ngán hắn làm ẩu nên phải ôm đứa nhỏ vào lòng. Đứa nhỏ dẫy lên:

- Chị Hiền cho em đi chơi!

Nhưng Hiền cứ giữ chặt lấy, gã tài xế được thể ngồi thụp ngay xuống gỡ đứa nhỏ ra khỏi tay Hiền.

- Cho nó đi chơi, ôm nó khư khư chi vậy?

Hiền đẩy hắn ra:

- Công việc nầy không phải của anh, anh đi chỗ khác đi.

Đứa nhỏ bị giằng co trong tay Hiền và gã tài xế, khóc ré lên. Hiền phải bồng nó dậy, hai tay gã tài xế không chịu cứ để nguyên.

Hiền quắc mắt:

- Tôi la à!

- Em la đi, em hãy la mã tà tới hốt anh đi, anh nhất định hi sinh vì tình, mối tình chung thủy, không bao giờ phai tàn trong con tim khô héo nầy. Một con tim mang hình ảnh “cành vàng lá ngọc” của em.

Hiền không còn chửi bới hắn nữa, nàng hầm hừ:

- Anh nói nghe lảng nhách à!

- Em cứ chê cứ chửi anh đi, nhưng em hãy nhớ cho anh một điều là anh yêu em, ngày đêm anh ước ao được sống với em dưới một túp lều tranh với hai quả tim vàng.

Hiền tuy bực mình cũng thầm khen gã nầy tán tỉnh coi bộ bùi tai. Không biết gã học được những lời bay bướm nầy ở đâu?

Vừa lúc đó vợ Tư Thung trở ra, chị ta la lối òm sòm vì Hiền để hai đứa nhỏ nghịch đất. Hiền tức uất người khi nghe bà chủ chửi xiên chửi xẹo:

- Các người đi đâu cũng có đôi có cặp, có lần mãi tán nhau để xe cán chết con tôi...

Hiền lườm gã tài xế:

- Từ nay xin dang tôi ra!