sáu
Tư Thung nói với đàn em của mình:
- Vợ tao đi đẻ rồi, bây giờ làm cách nào giữ được con nhỏ ở lại ban đêm.
Tám Thạch cười nhe hàm răng lợi xám:
- Sao anh không biểu nó ở lại coi mấy đứa nhỏ?
- Đâu được, vợ tao khôn giàn trời. Nó kêu một bà già nào đó từ dưới quê lên coi nhà rồi nó vẫn cho con Hiền về, vả lại con Hiền còn mẹ.
Tám Thạch suy nghĩ:
- Anh không còn cách gì sao?
- Tao chịu!
Tám Thạch cười khà khà:
- Nếu đàn anh cho tụi này một chầu, tụi này sẽ tính thiệt đẹp!
- Chú tính sao?
- Dạ tính đẹp cho anh, anh sẽ được con nhỏ.
- Chú làm sao thì làm nhưng để vợ tao biết thì thấy mẹ đó.
- Đàn anh yên chí mà!
Nói xong gã thì thào bàn tán với Tư Thung. Tư Thung đăm chiêu:
- Kế của chú này thấy ghê quá, có cách khác không?
Tám Thạch cười khà khà:
- Anh yên chí, có vậy mới đẹp, nếu không anh chẳng bao giờ chiếm nổi con nhỏ.
Tư Thung đặt chiếc ly đến cộp xuống bàn:
- Được, chú làm cho khéo, không thì thấy mẹ cả lũ!
- Không sao đâu, anh cứ tin tôi đi, tôi sẽ làm liền bây giờ!
Nói xong Tám Thạch đứng dậy:
- Anh ngồi đây chờ tôi nhé!
Tám Thạch đi khỏi, còn lại một mình Tư Thung ngồi ở bàn, hắn chống tay lên cằm suy nghĩ, nhưng hình ảnh của con Hiền lấn át tất cả những điều suy nghĩ khác của hắn. Hắn nghĩ bụng chẳng lẽ mình lại bỏ cuộc sau khi đã mất bao nhiêu công khó nhọc. Hắn buông thả, thây kệ, mình đâu phải làm gì, mình chỉ ngồi chờ kết quả.
Một lát sau Tư Thung thấy Tám Thạch đưa mẹ Chín Chiêu vào trong quán. Tư Thung vui vẻ mời:
- A chị Chín, ngồi đây nhậu cho vui!
Bà Chín Chiêu vui vẻ ngồi xuống đối diện với Tư Thung:
- Tôi uống của thầy hoài coi bất tiện quá!
- Có gì mà bất tiện, chỗ chị em mà chị.
Bà Chín Chiêu nói vậy nhưng cũng vui vẻ nhận lời. Tám Thạch đưa chai uýt-ki ra:
- Anh Tư biểu tôi về lấy chai uýt-ky này, tụi mình phải đánh đổ hết đêm nay.
Tư Thung rót rượu ra ly, kêu thêm đồ nhậu. Bà Chín Chiêu mới đầu còn giữ lễ, nhưng sau ăn uống ào ào, nói năng bừa bãi:
- Thầy Tư biết không, cái con mẹ Sáu Họ cạnh nhà tôi thiệt là người không ra gì, nó xui con nó quyến rủ con Hiền nhà tôi rồi mẹ con nhà nó còn đánh mẹ con tôi.
Tư Thung hỏi tới:
- Sáu Họ là con mẹ nào vậy chị?
- Chắc thầy không biết đâu, con mẽ chê hết nổi.. Nó có một bầy con, một đứa đi lính nên làm phách lắm, bà con lối xóm đâu có ai ưa?
Tư Thung làm bộ nổi nóng:
- Đm. con nó đi lính thì mặc cha nó chớ, đi lính là để bảo vệ dân chớ đâu có phải để đi ăn hiếp dân. Thời đại này dân chủ mà chị.
Tám Thạch chêm vào:
- Đm. nó, chị chỉ con mẹ đó cho tôi, tôi bào láng cho coi. Bộ không còn luật lệ nữa sao?
Tám Thạch ba hoa, nói trời nói đất. Bà Chín Chiêu bắt đầu ngấm men rượu, bà uống từ từ. Nửa đêm bọn đàn em Tư Thung đưa bà về nhà. Tới bờ sông, một tên trong bọn hỏi:
- Hành động được chưa?
- Rồi!
Một bàn tay đẩy bà té lăn tòm xuống sông. Bọn họ đứng nhìn cho tới khi bà Chín Chiêu chìm nghỉm rồi mới ra về.
- Xong rồi, a men chúc ngủ ngon lành!
Hiền nhận thấy mình nép trong vòng tay Tư Thung hơi lâu. Nàng ngượng ngùng đẩy ra, Tư Thung đi theo nàng:
- Về việc chôn cất má em để tôi lo liệu cho.
Tư Thung lấy hai trăm đưa cho người coi nhà xác:
- Anh tắm rửa thay quần áo cho người nhà tôi đàng hoàng nhé!
Tư Thung lại quay sang Hiền:
- Em ở lại đây nhé! Tôi đi mua hòm, tôi giúp được em cái gì là tôi giúp liền.
Khi Tư Thung đi khỏi, gã coi nhà xác đến bên Hiền hỏi:
- Thầy đó và bà già cô là người thế nào?
- Tôi làm công cho thầy!
Gã coi nhà xác tấm tắc khen:
- Thầy tốt quá, cô thiệt có phước, chớ cô làm ở chỗ khác thì còn lâu.
Hiền chỉ biết cúi mặt khóc. Lúc này tâm hồn nàng rối như tơ vò, nàng không biết mình phải làm sao. Trong bao nhiêu năm sống cạnh mẹ, mãi bây giờ nàng mới cảm thấy thương mẹ thật tình, nhưng đã muộn. Hiền không còn nước mắt để khóc nữa...
Đám ma bà Chín Chiêu thật chu đáo, tươm tất.
Sau mấy ngày mẹ chết, Hiền cũng nguôi ngoai dần nỗi buồn. Ai cũng khen Hiền tốt số gặp được người tốt.
Hàng ngày Hiền vẫn phải vào nhà bảo sanh săn sóc vợ Tư Thung. Sau lần sinh nở này chị ta quá yếu nên phải nằm nán lại điều trị.
Tư Thung suốt ngày la cà hết tiệm nọ đến tiệm kia, thỉnh thoảng anh ta về nhà lại thăm hỏi Hiền thật chân tình. Một đôi khi Hiền nghe dư luận nói về Tư Thung không được tốt, nàng đều gạt đi:
- Ngươi ta đồn bậy, đối với ai thế nào không biết chớ riêng tôi thấy thầy cô đối với tôi rất tốt.
Người đàn bà nói chuyện với Hiền dè bỉu:
- Dĩ nhiên rồi, với người con gái đẹp như em người ta tốt thì người ta có lợi.
Hiền nóng mặt hỏi tới:
- Chị nói vậy là nghĩa lý gì?
Người đàn bà cười khẩy:
- Điều đó đâu có phải mình tôi nói, ai ai người ta cũng nói ráo trọi.
Hiền tức uất người:
- Nè tôi nói thiệt, tôi nể chị lớn tuổi, nếu không...
- Không thì sao hả mầy?
- Tôi đánh thấy mẹ chị!
Người đàn bà bĩu dài môi ra:
- Tao biết mầy bảnh rồi mà Hiền, mầy sắp làm bà nhỏ của Tư Thung nên mới lối vậy!
Hiền không nói không rằng, nhào tưới lại đánh kẻ vừa nói móc mình. Thế là mụ dàn bà la lối om sòm:
- Tổ cha mầy, mới vậy mà mầy đã lối rồi, tới khi mầy làm vợ hai Tư Thung chắc mầy giết tao phải không?
- Chị nói bậy, tôi đánh thấy con đĩ mụ nội.
Trận đánh lộn um lên, đưa đến tận cò bót. Lúc đó Tư Thung lại ung dung tới. Hắn thân mật nói với ông Cò:
- Tôi có đứa em gái, nhân viên ông bắt, chỗ anh em mong ông thả ra.
Hiền được thả ra trước sự ngạc nhiên của mọi người
Hai ngày sau, người đàn bà đánh lộn với Hiền cũng được thả ra, nhưng khi mụ về đến nhà, nhà cửa của mụ bị giật sập, đồ đạc trong nhà bị Tư Thung xiết nợ ráo trọi.
Hiền có than phiền vụ đó với Tư Thung thì hắn cười hè hè:
- Cho nó chết luôn, qua đã nói mà. Thằng nào con nào đụng vào em là nó bỏ mẹ.
Hiền không biết nói sao đành im lặng. Nhưng từ đó nàng thành ra cô đơn. Bà con lối xóm xa lánh nàng dần. Ai gặp Hiền đều có vẻ e dè, một vài người còn mỉa mai:
- Con đó vậy mà tốt số, vợ thằng Tư Thung sắp chết rồi...
Hiền bị điều tiếng, nhưng nàng đành phải cắn răng chịu đựng. Có người dựng đứng hẳn câu chuyện:
- Rõ ràng thằng cha tài xế ở nhà Tư Thung nói.
Mỗi buổi tối Hiền vẫn về nhà ngủ đều đều, nhưng chuyện đó không làm lối xóm tin ở sự trong sạch của Hiền.
Buổi tối hôm nay Hiền về nhà đã thấy mụ Hai Thuộc đứng chờ nàng ở cửa. Nàng cau mặt hỏi:
- Có chuyện gì đó chị?
Mụ Hai Thuộc thân mật nắm lấy tay nàng:
- Hồi này chị coi em có da có thịt, đẹp ra đó.
Hiền chán những lời nói tán tụng đó, nàng bực mình:
- Thôi chị ơi, chị cho tôi vào ngủ.
Mụ Hai Thuộc hứ một tiếng:
- Lâu lâu chị em mới gặp nhau, em không mời được chị vô nhà uống miếng nước sao?
Hiền đẩy cửa vào nhà, nàng miễn cưỡng:
- Mời chị vào chơi.
Chị Hai Thuộc vào nha, chị ta tới trước bàn thờ mẹ Hiền thắp một nén nhang:
- Tội nghiệp bà Chín, hôm bả chết tôi có đi đưa đám.
- Cám ơn chị!
Chị ta nhìn quanh nhà:
- Hồi này coi nhà cửa của em khang trang hơn.
- Có gì đâu chị, tôi chỉ dọn dẹp lại...
Chị Hai Thuộc la cà nói hết chuyện nọ sang chuyện kia, cuối cùng chị ta nói nhỏ với Hiền:
- Chị muốn nhờ em một việc!
- Việc gì đó chị?
- Em làm ơn nói với thầy Tư Thung cho chị khất lại món nợ chị đã...
Hiền vội ngăn lại:
- Ô hay sao chị lại nói vậy?
- Thì em thân với thầy Tư Thung.
- Ai nói vậy với chị, tôi chỉ là người làm công.
- Thì người ta nói um lên, làm công được như em thì phước bảy đời rồi...
Hiền giải thích thế nào chị Hai Thuộc cũng không chịu nghe, chị ta buộc Hiền là chỗ «thân tình» với Tư Thung. Cuối cùng Hiền bực quá bỏ đi.
Buổi tối ngày hôm sau, Hiền sửa soạn về nhà thì Tư Thung giữ nàng lại:
- Hôm nay em ở lại đây coi các em.
Tư Thung nói bằng giọng thản nhiên, nhưng Hiền vẫn thấy ngần ngại. Tư Thung nói tiếp luôn:
- Dỗ cho các em ngủ rồi em xuống nhà ngủ với bà giúp việc. Hôm nay em nó nóng đầu nên tôi mới phải phiền đến em.
Tư Thung đối với nàng quá tốt, không lẽ hắn nhờ nàng một chuyện nhỏ nhặt như vầy nàng lại từ chối. Hiền vững bụng vì mình ngủ chung với bà già giúp việc. Nàng không ngần ngại một sự «nguy hiểm » nào hết.
Tư Thung mặc bộ quần áo bà ba trắng, hắn giơ tay che miệng ngáp:
- Em ở lại coi em nhé, tôi đi ngủ...
Hắn lệt xệt lê đôi đép vào phòng. Hiền ngạc nhiên không hiểu tại sao hôm nay Tư Thung không đi nhậu.
Trong phòng chỉ còn lại Hiền, bà già giúp việc và hai đứa trẻ. Hiền ngồi nói chuyện vặt với bà già một hồi thì thấy Tư Thung mò ra. Hắn mắt nhắm mắt mở:
- Bà già đi mua cho tôi tô cháo, đói quá ngủ không được.
Trong phòng chỉ còn lại Hiền và Tư Thung. Hiền lo sợ sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng Tư Thung tỏ ra đứng đắn. Hắn nói chuyện trời đất, tuyệt nhiên không buông một lời sàm sỡ, Hiền cũng tiếp chuyện với hắn cầm chừng.
Một lát sau hắn chợt nhớ ra một điều gì, hắn thọc tay vào túi:
- À tôi có cái này cho em!
Hắn đưa cho Hiền một thỏi dài bằng ngón tay bọc giấy bạc, Hiền nhìn, hỏi:
- Cái gì đó thầy?
- Cái kẹo sô-cô-la, có người cho tôi, tôi ăn không hết.
Hiền thích ăn kẹo, nhưng rất ít khi nàng được ăn kẹo sô-cô-la. Hiền còn khách sáo:
- Em không biết ăn thứ nầy!
- Ăn thử thứ này coi, ngon lắm!
Tư Thung lấy lại cái kẹo, tự tay bóc ra, hắn toan cho vào miệng Hiền thì Hiền đỡ lấy:
- Cám ơn thầy!
Nàng đưa lên miệng...
Tư Thung chờ cho Hiền ăn xong rồi quay đi:
- Thôi em nghỉ đi, lát bà già về thì biểu mang cháo sang phòng tôi.
Hắn quay đi với nụ cười trên môi.
Bà già giúp việc vừa cầm cái tô ra khỏi cổng liền bị hai người đàn ông chặn lại, khúc đường nầy vắng vẻ. Một người đàn ông tiến lại gần, dí mũi dao sáng loáng vào bụng bà ta:
- Bà muốn sống hay muốn chết!
Bà già sợ rụng rời tay chân:
- Ông...ông đừng giết tôi!
- Vậy phải biết điều!
- Dạ...dạ.. tôi đâu có tiền nhiều.
Một gã đàn ông khác lục soát túi, hắn thất vọng nói với tên kia:
- Bà ta chỉ có hai chục bạc!
- Dạ... thiệt tình chỉ có hai chục bạc mua cháo.
Gã cầm dao cáu kỉnh:
- Trói nó lại!
Bà già hết hồn lạy van rối rít. Nhưng gã đứng sau ba ta đã lẹ làng bịt miệng bà ta. Gã kia phụ lực trói giật cánh khuỷu nhét giẻ vào miệng bà.
Sau khi hai tên gian đã trói bó giò bà lại, chúng hỏi nhau:
- Để con mẽ nằm đâu được hả mầy?
Chúng nhìn quanh, rồi khiêng luôn bà già ra một ống cống bên đường, nhét đại vào trong.
Trong khi đó Tư Thung lại từ phòng bên kia bước sang. Mặt Hiền đỏ bừng, mắt long lanh. Nàng ngồi bó gối trên giường, ngước lên nhìn Tư Thung. Nàng thấy khó chịu trong người. Nàng ngã xuống một cách dễ dàng sau cái đẩy của Tư Thung. Tư Thung tắt đèn.
Hai đứa trẻ vẫn nằm ngủ say sưa ở giường bên cạnh. Thời gian trôi đi thật chậm. Hiền tưởng chừng mình đã mất hút vào một sự trống vắng nào đó.
° ° °
Hiền tấm tức khóc. Tư Thung vỗ về:
- Đừng khóc em, anh thương em mà!
Hiền gục đầu trên hai cánh tay:
- Tôi sẽ tự vận cho coi, tôi không thể sống như vầy.
Nàng hất tay Tư Thung ra. Tư Thung lúc nầy trở nên một con người yếu xìu. Hắn luôn miệng van xin Hiền, hắn hứa hẹn:
- Anh không bỏ em, anh hứa danh dự sẽ bao bọc em suốt đời.
- Còn vợ ông, tôi không thể làm vậy!
Nhưng Tư Thung không nản lòng, hắn nói điều hơn lẽ thiệt, đôi khi lại không ngần ngại quì xuống dưới chân Hiền “khóc lóc”
Khi đó trời đã sáng rõ