bảy
Vợ Tư Thung ngồi lặng người khi nghe chị đàn bà ton hót. Chị ta nói thêm:
- Con nhỏ được dấu ở một nơi khác, nó có chửa rồi!
- Con đĩ ngựa, chị chắc như vậy không?
- Dạ, thưa em mà nói sai em là con chị.
Mặt vợ Tư Thung mỗi lúc một xanh, chị ta nói như muốn tắt hơi: ·
- Tôi đâu có dè...
Chị ta lặng người trong giâv lát:
- Tôi nuôi ong tay áo, tôi già rồi, xấu rồi khiến nó phụ rẫy tôi. Ối trời, tình nghĩa vợ chồng, bao nhiêu năm trời đói rách thì có nhau, bây giờ mới mát mặt đã phụ rẫy nhau, giữa lúc tôi bịnh hoạn.
Vợ Tư Thung kể lể một thôi một hồi. Càng nói mặt chị càng xanh xám, đôi môi khô héo của chị run lên. Mụ đàn bà ton hót đâm hoảng:
- Chị, chị mới sinh nở xong...
Hai hàm răng chị Tư Thung nghiến chặt:
- Tôi sẽ giết chúng nó, giết luôn cả hai đứa.
Mụ đàn bà an ủi:
- Việc gì chị phải làm vậy, đánh cho nó một trận tơi bời xíu quách, thằng đàn ông nào mà không ngu dại, thấy gái đẹp thì tối mắt lại, lỗi là lỗi ở đứa cướp chồng mình...
Vợ Tư Thung ngồi dựa lưng vào tường thở dốc lầm bầm:
- Tôi đâu có dè đời lại chó đẻ như vậy?
Chị đàn bà đứng dậy:
- Chị khỏi phải suy nghĩ gì hết, em sẽ lo cho chị thuê người đánh thấy mẹ nó là xong.
Vợ Tư Thung vẫn ngồi như kẻ mất hồn, chị ta phải cố gắng lắm mới khỏi ngất đi vì máu ghen uất lên tận đầu. Chị ta hồi tưởng lại thời kỳ đói rách, khi hai vợ chồng cắc ca cắc củm thu nhặt từng đồng bạc. Khi giàu có, chị từng nghe dư luận về việc trai gái của chồng. Nhưng chị nghĩ bụng chồng mình không lấy vợ bé là được rồi.
Vợ Tư Thung lại nghĩ đến Hiền, con bé người làm công của mình vừa xin thôi được hơn một tháng nay. Con bé từ hồi làm ở nhà này trông đẹp ra, không biết nó và chồng mình đã nhăng cuội với nhau từ bao nhiêu lâu nay. Nghĩ đến điều đó chị lại lộn ruột lộn gan. Nước mắt tự nhiên ứa ra:
- Sao tôi khổ sở thế này...
Mụ đàn bà vội đỡ vợ Tư Thung an ủi:
- Khổ lắm, tôi đã nói chị đừng lo nghĩ gì hết ráo, chị chết ra đấy rồi ai nuôi con chị. Chỗ chị em tôi nói thiệt, tôi sẽ giúp chị một tay.
Vợ Tư Thung chỉ còn biết tấm tức khóc:
- Dạ cám ơn chị, chị cố lo giùm...
Mụ đàn bà ngồi thì thào bàn tán một lát rồi dông về. Còn lại mình vợ Tư Thung chị nằm dài ở giường, ngửa mặt nhìn lên đỉnh mùng. Chị ta quá đau khổ nên không còn nước mắt để khóc. Trong thời gian gần đây, chị ta càng ngày càng yếu. Sau lần sinh nở, Tư Thung lại tỏ ra lơ là chị, ít khi hỏi han săn sóc tới chị. Suốt ngày, anh ta rượu chè bê tha. Có khi bỏ đi hằng hai ba ngày mớí về nhà. Vợ Tư Thung có hỏi đến thì anh ta lại gắt:
- Công chuyện làm ăn của người ta cứ hỏi hoài.
Tư Thung lại bỏ đi, hôm nay là ngày thứ hai, thỉnh thoảng chị Tư Thung có nghe lời đồn đãi về chồng, nhưng chị ta không tin.
Ngày hôm qua, một con nợ đến khất nợ nói bóng nói gió:
- Bà chủ bịnh hoạn yếu đuối như vầy thì để cho ông chủ lấy vợ hai cho rồi.
Chị Tư Thung gượng cười:
- Tôi có cấm cản gì đâu.
- Nếu bà chủ ưng cho ông chủ lấy vợ bé thì cũng phải kiếm người đàng hoàng, nó phải tới trình diện bà chủ đàng hoàng.
- Dĩ nhiên!
Chị ta ngồi nói một thôi một hồi:
- Tôi thì tôi không ghen bà chủ à, chồng tôi muốn lấy vợ bé tôi cho, nhưng phải có phép có tắc. Chớ cướp giật chồng tôi, tôi sẽ xé tan xác ra cho coi.
Chị Tư Thung im lặng một lát, ngó người đàn bà:
- Chị nói vậy là có ý gì?
Chị đàn bà cười:
- Ấy là tôi nói vậy, thời buổi này mà bà chủ, nếu mình không đàng hoàng không biết giữ chồng, nó giật của mình như chơi. Thằng đàn ông như cái gậy thằng ăn mày, chọc được vào đâu là chọc.
Trong câu chuyện, chị đàn bà nói xa nói gần khiến chị Tư Thung càng trở nên nóng ruột. Cuối cùng chị ta ghé tai chị Tư Thung nói nhỏ:
- Bà chủ coi chừng ổng, mình không thể buông thả được. Bà chủ giầu có, thiếu gì con ham địa vị này. Con gái bây giờ nó ghê lắm bà chủ ơi!
Chị Tư Thung chỉ còn biết cúi đầu suy nghĩ.
Chị Tư Thung chợt nghĩ đến bà già giúp việc, may ra bà ấy có giúp mình biết thêm được gì chăng. Chị lên tiếng gọi, một lát sau bà già lên:
- Bà chủ kêu tui?
Chị Tư Thung chỉ chiếc ghế bên cạnh giường:
- Bà ngồi xuống giường đây, tôi hỏi chuyện nầy!
Bà người làm len lén ngồi xuống ghế, bà ta không hiểu chủ mình muốn nói điều gì.
Chị Tư Thung gằn giọng:
- Tôi hỏi gì, chị biết chị phải khai thiệt.
- Dạ!
- Chị có biết tại sao thầy lại đuổi con Hiền đi không?
Bà già ngâp ngừng:
- Dạ tui đâu có rõ, tôi nghĩ là con nhỏ hỗn chi đó với thầy, thầy nóng thầy đuổi...
Vợ Tư Thung hỏi một câu thình lình:
- Trong những ngày tôi nằm ở nhà thương, chị có bao giờ thấy thầy mắng chửi gì con Hiền không?
- Không, thầy tử tế lắm, à... à có một lần tôi thấy con nhỏ khóc sưng mắt lên, kế mấy ngày sau tui không thấy nó tới làm nữa. Tui có hỏi thì thầy trả lời đuổi rồi. Chắc lần đó thầy chửi nó...
Chụp được cơ hội, vợ Tư Thung hỏi tới:
- Đâu, chị kể lại nội vụ tôi coi...
Bà già phân trần:
- Nào tôi biết gì mà kể. Tôi đã nói với bà chủ rồi mà. Đêm hôm đó tôi bị ăn cướp bắt trói nhét vô trong lỗ cống. Mãi sáng ngày hôm sau thằng Tám Thạch đi qua thấy tôi nó mới cởi trói cho chớ không thấy mẹ luôn.
- Đêm hôm đó thầy có đi nhậu không?
- Đâu có, thầy kêu nhức đầu, thầy ở nhà. Mà cũng may đêm hôm đó con Hiền ngủ ở nhà coi hai đứa nhỏ.
Vợ Tư Thung xạm mặt lại, chị nói nhỏ:
- Thôi chị xuống nhà đi...
Bà già đứng dậy, phân vân không hiểu bà chủ mình lại hỏi han như vậy để làm gì?
Theo như lời khai của bà già người làm thì ba năm rõ mười Tư Thung và con Hiền đã có tình ý với nhau. Vợ Tư Thung không còn nghi ngờ gì nữa. Chị ta lại cho đòi một đàn em chuyên môn đánh lộn mướn của chị lên.
Sau khi trình bày tự sự và lập kế hoạch đánh ghen, con mụ đàn em của vợ Tư Thung hăng hái:
- Đuợc, bà chị cứ tin ở em, nó không thoát khỏi tay bọn em đâu. Bà chị mà đã sai bảo có bao giờ em không tận tình.
Vợ Tư Thung mở két đựng tiền ngay trên đầu giường, chị lấy ra một xấp tiền:
- Tôi chi trước cho chị một ít, đuổi được con này ra khỏi Saigon, tôi sẽ thưởng chị thêm.
Mụ đàn bà nhận tiền, cười chúm chím. Chị ta không quên khoe thành tích đánh nhau thuê của mình. Nội nghe chị ta nói không đã phát sợ. Vợ Tư Thung lại nằm xuống giường:
- Thôi được, chị cứ vậy mà làm. Tôi mệt cần nghỉ ngơi.
- Dạ bà chủ cứ nghỉ, hôm nào em đến xẻ xác nó mời bà chủ tới coi. Em sẽ đánh thiệt đẹp, đẹp can không nổi...
Buổi chiều xuống dần ngoài cửa sổ. Chị Tư Thung thấy mình cô đơn. Tủi thân, chị khóc ướt hết cả mặt gối trắng nõn.
Tới lúc lên đèn Tư Thung mới về nhà. Anh ta chẳng buồn hỏi han vợ con, bước sang buồng tắm dội nước ào ào, xịt nước hoa thơm lừng.
Vợ Tư Thung gắng gượng trở dậy sang bên phòng chồng. Tư Thung đang đứng trước gương ngắm vuốt quần áo. Anh ta nghe tiếng bước chân của vợ nhưng không quay lại.
Vợ Tư Thung đến sau lưng chồng:
- Anh không ở nhà ăn cơm còn đi đâu?
Tư Thung sửa lại cái cà-vạt:
- À hôm nay anh không ăn cơm nhà, anh phải đi ăn với ông Cò. Ổng mới nhậm chức ở khu Cầu Muối này, biết đâu mình không nhờ vả ông?
Vợ Tư Thung biết chồng nói dối. Chị ta nghẹn ngào nhưng không khóc, chị tự nhủ mình không thể để lộ chuyện. Chị chỉ nói sơ sơ:
- Hồi này anh đi hoài, em chỉ thấy anh tốn tiền tốn bạc chứ đâu có trúng áp phe nào?
Tư Thung cũng không buồn quay lại, anh ta hừ một tiếng:
- Chuyện áp phe chứ đâu phải đi làm công chức mà đều đều hằng tháng có tiền có bạc. Mình có ăn thì cũng có nhả chớ. Mình không lợi cái này thì cũng lợi cái khác, anh lấy làm lạ là tại sao hồi này em xét nét anh từng tí.
Vợ Tư Thung chửi thầm chồng, thằng này mê gái lại muốn phụ rẫy mình đây, nhưng chị vẫn nhỏ nhẹ:
- Thì em thấy anh tốn kém nên hỏi vậy thôi chớ đâu có nói gì...
Tư Thung cũng lấy làm lạ tại sao vợ mình hôm nay lại «tử tế» như vậy. Anh ta đoán chừng có lẽ vì bịnh hoạn nên chị ta đổi nết. Tư Thung thấy cảm động, anh quay lại đặt tay lên vai vợ hỏi han:
- Sức khoẻ em thế nào?
Tới lúc này, vợ Tư Thung không còn nhịn được nữa, chị ta bật khóc:
- Chắc em chết mất anh ơi!
Tư Thung đỡ lấy vợ:
- Em chỉ nói dại, bệnh em đâu có gì là nguy hiểm.
Vợ Tư Thung gục đầu trong vòng tay chồng. Chưa bao giờ chị ta thấy khổ sở như bây giờ. Chị rên rỉ:
- Anh không thương gì vợ con anh hết, anh chơi bời.
- Ơ hay, anh chơi bời bao giờ!
- Anh bỏ nhà đi hết ngày nọ sang ngày kia...
Tư Thung chối dài:
- Anh đã nói với em là anh đi có công chuyện, mà chẳng lẽ mỗi lần đi công chuyện anh lại phải khai với em hết sao?
Sức nhịn nhục của vợ Tư Thung chỉ có giới hạn, chị ta nói thẳng:
- Anh lại đi với con đĩ nào?
Tư Thung đẩy vợ ra:
- Con đĩ nào, em chỉ ghen bậy.
Thấy vợ khóc tấm tức, anh ta nghĩ mình chẳng nên gây chuyện lúc này:
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Em làm anh bực mình. Tại em bệnh hoạn nằm ở nhà một mình hoài nên nghĩ quẩn. Tuần tới này em khỏe một chút em nên lên Đà Lạt đổi gió.
Bỗng nhiên vợ Tư Thung tru tréo lên:
- Tôi không đi đâu hết, tôi đi để anh khuân hết của cải đi cho gái à?
Tư Thung đứng sững người:
- Em làm gì mà lạ quá vậy?
- Tôi không làm gì hết nhưng tôi không để anh mang tiền mồ hôi nước mắt đi bao gái.
Tư Thung bỗng nổi nóng:
- Em coi chừng à!
- Anh làm gì tôi, có giỏi thì anh giết mẹ con tôi đi.
Tư Thung hầm hầm:
- Mầy muốn kiếm chuyện phải không?
- Ừa! Tôi báo cho anh biết trước, tôi sẽ xé xác con Hiền ra cho anh coi!
Tư Thung bỗng choáng váng mặt mày. Con mụ nầy đã khám phá ra sự bí mật mà Tư Thung cố tình dấu giếm mấy tháng trời nay. Chẳng lẽ Tư Thung nói toạc móng heo ra. Anh ta chối dài:
- Thật khổ quá, mầy lại nghe con mụ nào thọc chớ gì. Con Hiền nào, tao đã đuổi nó mấy tháng nay, mầy không thấy sao?
Chị Tư gầm lên:
- Anh đừng hòng che mắt con nầy, khó lắm anh ơi. Anh muốn theo nó thì đi, nhưng đừng mang của mồ hôi nước mắt của tôi đi cho gái.
Tư Thung vốn là một gã đàn ông vũ phu, hắn dang tay tát cho vợ một cái rồi lừng lững bỏ đi. Vợ Tư Thung tru tréo, lăn lộn trên sàn nhà. Khi biết chồng đã đi khỏi chị ta đập phá lung tung. Một lát sau mệt mỏi quá, chị ta nằm lả người ngay trên đống đồ đạc đổ vỡ.
Tư Thung xuống nhà, hắn ngồi vào xe hơi, đóng cửa đến sầm, de thẳng ra đuờng. Anh ta cằn nhằn chửi thề:
- Đm. vậy mà đổ bể!
Con mẹ Ba Chột vẫn đứng lấp ló ở phía đầu đường từ lúc Tư Thung trở vào nhà đến giờ. Mụ đoán chừng thế nào Tư Thung cũng trở ra, quả nhiên đúng như mụ nghĩ. Mụ rối rít vẫy thằng nhỏ ngồi trên yên xe Goebel đợi ở đầu đường:
- Đi lẹ mầy!
Thằng nhỏ đạp máy xe, vọt qua đường đậu lại ngay trước mụ:
- Chạy hướng nào?
- Theo chiếc xe của thầy Tư!
Chiếc xe hơi của Tư Thung chạy vòng vèo một hồi rồi quẹo ngay vào một cư xá miệt Phú Thọ. Thằng nhỏ ngừng xe lại ở đầu hẻm.
- Xuống đi má, để tôi theo dõi.
Thằng nhỏ nhanh nhẹn dựng xe, theo sát thầy Tư Thung vô nhà. Chiếc cổng mở, Tư Thung biến vào trong nhà, thằng lỏi đứng lấp ló ngoài cửa, nó thấyTư Thung đi thẳng vào trong buồng. Nó lẻn vào cổng, rón rén. Nó nhìn thấy cái máy lửa để trên bàn. Nó thoắt biến vô nhà, chụp chiếc máy lửa thật lẹ rồi chuồn ra khỏi cửa, chạy ù về phía mẹ đứng.
Mụ Ba Chột đứng xa xa vẫn theo dõi hành động của con. Mặc dầu là trời tối, nhưng nhờ ánh điện đèn đường nên mụ vẫn trông rõ. Khi thằng nhỏ trở lại mụ hỏi:
- Mầy coi số nhà chưa?
- Rồi, số 471
Mụ nắm lấy đầu thằng nhỏ:
- Mầy mới ăn cắp cái gì ở trong nhà?
Thằng nhỏ chối leo lẻo:
- Không tui ăn cắp gì đâu. Tui ăn cắp Chí Hòa kêu tôi đi!
Nhưng mụ Ba Chột không đời nào tin lời thề của con, mụ nắn túi thằng bé:
- Cái gì đây mầy?
- Của tui!
- Mầy mới ăn cắp ở trỏng hả?
- Ừa đó!
Mụ Ba Chột nạt nộ:
- Mầy đưa ngay cho tao không chết mẹ bây giờ!
Thằng nhỏ vênh váo:
- Sức mấy, đưa cho má để má bán sao?
- Tao trả lại người ta!
Thằng nhỏ bĩu môi:
- Bỏ đi Tám, làm như lương thiện lắm!
Hai mẹ con đang đôi co thì chợt khựng lại vì Tư Thung vừa ra khỏi nhà, Hiền theo sau. Nàng bận đồ đầm đàng hoàng. Thằng oắt con, con mụ Ba Chột hít hà:
- Đm. bảnh quá ta!
Mụ Ba Chột suỵt khẽ:
- Mầy chở tao theo xem tụi nó đi đâu.
Thằng oắt con háy mắt:
- Phải chia cho tôi đó má, công lao tôi cũng bộn...
Mụ Ba Chuột còn mải theo dõi nên không trả lời.
Tư Thung lên xe, Hiền lên ngồi bên cạnh. Mụ Ba Chột vội quay mặt nhìn đi chỗ khác khi chiếc xe chạy qua. Mụ hối con phóng xe đuổi theo:
- Mầy theo sát nghen, trời tối họ không nhìn ra mình đâu.
Chiếc xe hơi chạy lên miệt Sàigòn quẹo đường Phan Thanh Giản lên lối xa lộ. Thằng nhỏ phóng xe Goebel bám sát. Nó càu nhàu:
- Đm. xe đi đâu mà xa dữ vậy cà?
Mụ Ba Chột khuyến khích:
- Đi đâu mầy cũng phải bám sát. Chắc bọn này đi ăn uống gì đây?
Chiếc xe thẳng xa lộ lên quá Thủ Đức. Bỗng chiếc xe Goẹbel xịt xịt giảm dần tốc độ, thằng nhỏ la lên:
- Chết mẹ!
- Chi đó mầy?
- Hết xăng!
Thằng nhỏ vội mở «rề dẹc», vòng xe lại:
- Thôi về má ơi!
Mụ Ba Chột la lên:
- Bộ mầy bỏ cuộc sao?
- Má muốn đi bộ về hả, mở «rề dẹc» rồi chạy về được khúc nào hay khúc ấy!
Mụ Ba Chột chửi bới vang rần:
- Đm. lại mầy ăn bớt tiền xăng. Hồi chiều tao cho mầy tiền đổ đầy bình kia mà?
Thằng nhỏ lại mồm năm miệng mười cãi mẹ. Chiếc xe quay trở về chỉ tới ngang cầu xa lộ thì cạn hết xăng. Mụ Ba Chột nhìn quãng đường dài rồi lại nhìn con căm tức:
- Đm. tại mầy ráo trọi. Tao phải lội bộ về nhà mầy thấy mẹ với tao.
Thằng nhỏ đẩy xe thở hồng hộc, cằn nhằn:
- Mệt thấy mẹ còn chửi bới nữa!
Hai mẹ con gấu ó nhau cùng đường.