← Quay lại trang sách

tám

Tư Thung đã tính đâu vào đó đủ mọi chuyện, hắn yên chí rằng vợ mình chỉ nghi ngờ mình thôi, còn không tài nào tìm ra nơi mình dấu vợ nhỏ.

Hắn bật đèn đêm lên, ngắm nghía Hiền đang say ngủ. Hắn vuốt ve vợ, càng ngày nàng càng đẹp ra. Bộ quần áo đã thay đổi hẳn con người. Ngày nay không ai còn nghĩ Hiền xuất thân từ một nơi bùn lầy nước đọng ra nữa. Càng nhìn người vợ nhỏ, Tư Thung càng thấy yêu, ngày nào hắn không được gặp Hiền, hắn bứt rứt khó chịu. Mỗi khi phải về nhà với vợ lớn, Tư Thung thấy khó chịu vô cùng. Tình nghĩa vợ chồng của hắn bây giờ chỉ còn lại sự thương hại.

Vợ lớn của Tư Thung sau lần sinh nở cuối cùng bịnh hoạn liên miên, nàng cứ thấy mặt chồng là chửi bới khóc lóc. Tuy còn thương vợ lớn, nhưng Tư Thung không thể bỏ được Hiền. Mới đầu hắn chỉ nghĩ mình dùng Hiền như dùng những đứa con gái khác để thỏa mãn. Nhưng dần dần, Tư Thung nhận thấy mình thật tình yêu thương nàng. Hắn muốn hợp thức hóa, nhưng hắn chưa thể nói với vợ lớn.

Một sự hối hận về hành động sát nhân của hắn khiến hắn càng thấy nặng tình hơn với Hiền. Lần đầu tiên trong đời, Tư Thung biết thế nào là hối hận. Có những đêm thức giấc như đêm nay, hắn vuốt ve người vợ nhỏ, nhủ thầm:

- Anh sẽ đùm bọc em suốt đời, anh không thể bỏ em. Anh hối hận.

Hiền choàng mở mắt, thấy Tư Thung còn thức, nàng hỏi nhỏ:

- Anh không ngủ sao?

Tư Thung lắc đầu:

- Anh không thể ngủ được.

Suốt từ ngày nhận lời chung sống với Tư Thung, nàng không mảy may yêu người chồng luống tuổi này. Nhưng nàng cũng cảm động khi thấy Tư Thung thật lòng thật dạ với mình. Nàng hiểu nỗi khổ tâm của Tư Thung. Nàng không nỡ đối xử tệ bạc với chồng. Nàng tự nhủ mình đã yên phận, và hình ảnh Tuyển mờ dần trong trí nàng.

Hiền âu yếm chồng:

- Em không muốn anh nghĩ ngợi nhiều. Anh hãy quên đi tất cả những sự khó chịu rồi thủng thẳng mình tính...

- Em tính sao?

- Chưa biết được, nhưng mình phải bình tĩnh.

Tư Thung thấy sự ngần ngại vơi đi phần nào, hắn bạo dạn hơn, nắm vai người vợ trẻ:

- Anh muốn nói với em một điều này, không biết em có bằng lòng không?

- Anh cứ nói!

Tư Thung nhìn thẳng vào mắt vợ, nắm chặt tay vợ:

- Anh muốn thú thiệt chuyện này với vợ lớn của anh.

Hiền ngồi bật dậy:

- Không!

Đã ném lao phải theo lao, Tư Thung năn nỉ:

- Trước sau gì vợ lớn của anh cũng biết...

Bây giờ lại đến lượt Hiền khổ tâm, nàng cau mặt:

- Không thể được anh ạ!

- Sao vậy, mình cần phải hợp thức hóa.

Hiền buồn bã lắc đầu:

- Em đâu còn mặt mũi nào nhìn chị ấy nữa... Em sống với anh như vầy nghĩa là em đã là một con cướp chồng của người khác...

Tư Thung thở dài:

- Sao em lại nói vậy, anh tin rằng vợ anh chỉ giận dỗi đôi ba ngày rồi đâu lại vào đó mà!

Hiền bướng bỉnh:

- Nhưng em không bằng lòng!

Tư Thung rầu rầu:

- Anh chỉ muốn lo cho em yên tâm, anh hợp thức hóa tình trạng của em. Trước sau gì vợ lớn của anh cũng biết chuyện này.

Hiền im lặng, suy nghĩ mông lung. Ý kiến của Tư Thung không phải không hợp lý. Nhưng nghĩ đến chuyện vợ lớn vợ nhỏ, nàng thấy ngại ngùng. Hiền chỉ còn biết thở dài.

Tư Thung tưởng Hiền đã xuôi theo ý kiến mình, tấn công tiếp:

- Em suy nghĩ kỹ đi, mình không thể dấu diếm lâu được, nhất là bây giờ em đang bụng mang dạ chửa.

Tự nhiên Hiền nổi nóng:

- Tôi không suy nghĩ gì hết, chính ông đã hại tôi. Bây giờ ông phải lo cho tôi...

Tư Thung xuống nước:

- Thì anh đang lo đó!

- Anh lo lối chó đẻ đó sao, tôi không mặt mũi nào nhìn bà chủ của tôi. Anh ép buộc tôi, dồn tôi vào thế cướp chồng người khác, tôi có muốn thế đâu..

Hiền bật khóc, nàng khóc thật mùi mẫn, khiến Tư Thung quính lên:

- Em làm sao vậy? Anh có nói gì em đâu...

Hiền dấu mặt vào gối tấm tức khóc, Tư Thung an ủi:

- Em muốn thế nào phải cho anh biết chứ, bây giờ em muốn sao anh cũng chịu hết, chuyện lỡ rồi...

- Tôi không muốn làm bé ai hết!

- Em muốn anh bỏ vợ?

- Không phải vậy, nhưng tôi không thể ngang nhiên nhìn mặt bà chủ. Ít ra tôi phải tự nuôi sống được tôi nếu một khi ông bỏ tôi, tôi còn phải nuôi con...

Hiền không ngần ngại nói huỵch toẹt tất cả ý nghĩ của mình với Tư Thung. Nàng yêu sách, Tư Thung đành gật đầu:

- Em muốn sao cũng được hết, anh sẽ chiều em.

Hiền thoáng nghĩ đến cuộc sống mai sau, nàng sẽ có một đứa con với Tư Thung, ít ra nó cũng phải có một cuộc sống tương đối vững vàng.

Trong lúc này hình ảnh của Tuyển lại thoáng hiện ra. Không biết lúc nay chàng ra sao? Chàng đã quên Hiền chưa? Hiền không ngờ cuộc đời nàng lại đi đến hoàn cảnh này. Cuộc sống thật trớ trêu, tất cả những gì nàng dự định, nàng ao ước đều không như ý muốn của nàng. Những điều ao ước thật nhỏ bé của nàng với người yêu đầu tiên ngày nay không còn nữa, chúng đã lùi vào dĩ vãng, cùng sự đắng cay. Hiền thở dài.

Trời sáng rõ dần Tư Thung ngồi dậy vuốt ve nàng:

- Sáng rồi đó, em dậy đi ăn sáng với anh không?

Hiền uể oải lắc đầu. Hôm nay nàng không muốn đi đâu, nàng chỉ muốn nằm ở nhà.

Tư Thung trở dậy mặc quần áo:

- Anh phải về, anh đã đi mấy ngày rồi!

Hiền không nói gì, nàng nằm quay mặt vào tường cố dỗ giấc ngủ trở lại. Nhưng không tài nào nhắm mắt được. Nàng nghe tiếng giày của Tư Thung ra khỏi phòng, tiếng máy xe hơi.

Tư Thung đi khỏi, căn phòng trở lại yên lặng, Hiền không thể nằm mãi được, nàng đành trở dậy. Nửa giờ sau nàng ra khỏi nhà, gọi xe lên Saigon ăn sáng và mua một ít đồ dùng lặt vặt.

Hiền không ngờ đời mình lại đến một khúc quanh này. Đời sống hiện tại của nàng thật đầy đủ. Nàng đã xa lánh hẳn những căn nhà lụp xụp trên con kinh nước đen ngòm chảy qua lòng Cầu Muối. Hiền không bao giờ muốn trở lại nơi đó, nơi đã ghi dấu mối tình đầu đầy trắc trở của nàng, nơi mẹ nàng chết thảm thương. Hiền đã yên phận làm vợ bé, Hiền thấy Tư Thung đối xử với nàng khá tốt. Hắn luôn luôn chiều quí nàng. Làm vừa lòng tất cả những gì nàng đòi hỏi.

Gần 12 giờ trưa Hiền mới trở về nhà. Nàng chợt thấy một đứa nhỏ chạy ra giữ lấy tay nàng:

- Cô ơi, có người phá nhà cô đó!

Hiền rụng rời tay chân:

- Ai đó em!

- Không biết, vô mà coi, có kêu lính không cô?

Hiền không biết lý do gì, nhưng nàng cũng cứ trở về nhà. Nàng hồi hộp, lo lắng khi thấy người đứng xúm đông trước cửa nhà. Vừa thấy mặt Hiền, một mụ đàn bà chột mắt la lên:

- Nó đó!

Ba mụ đàn bà khác rẽ đám đông chạy ào ra, vừa chửi vừa la:

- Đánh chết mẹ mầy đi. Mầy cướp chồng người ta.

Hiền không kịp trở tay đã bị ba mụ đàn bà xúm lại rút guốc đập như mưa bấc vào người nàng. Nàng la hét, dẫy dụa, nhưng nàng bị đè nghiến xuống đất, quần áo bị xé tan nát. Hiền chỉ còn biết đỡ gạt qua loa.

Khi Hiền đã rũ người ra, ba mụ đàn bà mới chịu ngừng tay. Mụ mắt chột chỉ tay vào mặt nàng:

- Lẽ ra tao tạt át xít vào mặt mầy, nhưng tao thương tình nên còn để cho mầy cái mặt, để đi làm điếm nuôi thân.

Đám đông ùn ùn dãn ra. Một chiếc xe hơi bóng loáng lướt tới. Vợ Tư Thung ngồi trên xe, mở cửa, ngó xuống Hiền bằng con mắt khinh bỉ:

- Tổ cha bây, bây cướp chồng bà, bà cho biết tay...

Nói xong vợ Tư Thung đóng sầm cửa xe lại:

- Nói cho mầy biết, mầy phải rời ngay căn nhà nầy. Mầy lộn xộn còn đeo đuổi chồng tao thì lần sau tao không tha đâu.

Chiếc xe từ từ chuyển bánh, bọn đánh ghen thuê cũng tản đi, đám đông hiếu kỳ đổ xô đến. Hiền không còn khóc được nữa, nàng nhục nhã, nàng chỉ muốn cắn lưỡi tự tử chết ngay cho rảnh.

Mãi bây giờ mới có cảnh sát tới, một người cảnh sát đưa cho Hiền chiếc áo mưa để quấn cho thân thể đỡ lõa lồ...

- Cô có gì để khai không?

- Không!

- Có thưa gởi gì không?

- Không!

Hiền cúi gầm mặt đi theo người cảnh sát, xung quanh nàng là đám đông hiếu kỳ. Hiền trở nên lì lợm, nàng không buồn ngó ai.