← Quay lại trang sách

chín

Hai Dậu sờ tay vào trong áo, trong đó có một con dao. Chuôi dao này Hai Dậu đã sờ vào đó không biết bao nhiêu lần. Bây giờ nó đã lên nước bóng loáng.

Buổi tối hôm nay, như bao nhiêu buổi tối khác Hai Dậu gặp lại Tư Thung trong quán nhậu. Mối thù xưa đã nổi dậy trong đầu Hai Dậu. Hắn không thể nào quên được hình ảnh Tư Thung cướp giật tiền trên tay mẹ hắn trong khi xác ông Sáu Họ chưa được khâm liệm.

Bà mẹ Hai Dậu khóc lăn lộn, ôm xác chồng, ôm mấy đứa con vào lòng. Mười mấy năm trời nay Hai Dậu không thể quên được hình ảnh đó. Mỗi đêm Hai Dậu lại nhớ rành rọt khi giáp mặt Tư Thung, nhìn hắn ngồi ăn nhậu mối thù thêm nặng. Bao nhiều lần Hai Dậu sờ tay vào chuôi dao, nhưng hắn không có dịp rút ra. Xung quanh Tư Thung lúc nào cũng có bọn đàn em đầu trâu mặt ngựa. Những tên đâm thuê chém mướn chuyên nghiệp mà Tư Thung thu dụng.

Đêm hôm nay Hai Dậu thấy Tư Thung chỉ ngồi có một mình lầm lì uống rượu. Chai uýt-ki hắn mang đi theo đã vơi hơn phân nửa. Hình như hắn có gì buồn, hắn cần ngồi yên tĩnh để suy nghĩ.

Đôi mắt Tư Thung đỏ ngầu nhìn xuống ly rượu. Hắn uể oải hoạt động, hình như hắn không buồn nhúc nhích. Chiếc ly cối Whisky Soda nhạt mầu dần.

Hai Dậu chợt thấy Tám Thạch bước vào quán, tới trước mặt Tư Thung kéo ghế ngồi. Tư Thung lặng lẽ ngước lên, hất đầu:

- Đi chơi chỗ khác mầy!

Giọng Tư Thung thật kẻ cả, nhưng Tám Thạch chỉ cười:

- Anh đừng buồn!

Chợt Tư Thung quắc mắt lên:

- Tao biểu mầy đi! Để tao yên!

Tám Thạch đành phải đứng dậy, hắn sang bàn khác ngồi. Nhưng hình như Tư Thung vẫn chưa hài lòng. Hắn đập tay xuống bàn:

- Tao đã biểu mầy ra khỏi đây!

Tám Thạch lựng khựng:

- Em sang đây ngồi mà.

Tư Thung quắc mắt lên:

- Tao không muốn mầy ngồi trước mặt tao!

Tám Thạch cười ngượng ngùng:

- Em ngồi khuất mắt anh vậy!

Tư Thung uống cạn ly rượu, cầm cái ly không giơ lên:

- Mầy chọc quê tao phải không?

Tám Thạch đành rút ra ngoài cửa quán:

- Đàn anh khó quá!

Tư Thung liền xáng cái ly ra phía Tám Thạch:

- Cút!

Tám Thạch bỏ chạy... Tư Thung ngoắc tay gọi nhà hàng:

- Đem chiếc ly khác!

Hắn rót rượu ra uống ừng ực. Càng uống, mặt Tư Thung càng xám lại. Hơi thở hắn trở nên nặng nề. Hình ảnh Hiền lại hiện ra trong đầu hắn.

Hai Dậu hài lòng khi thấy Tám Thạch ra khỏi quán. Vậy là mầy nhổ bớt đi cho tao một địch thủ.

Tư Thung lầm lì uống rượu, lòng buồn bã vô cùng. Hắn cứ nghĩ hoài đến Hiền. Hắn không ngờ mình lại quị trước Hiền, một đứa con gái thật tầm thường. Hiền đã bỏ đi đâu, sau trận đòn ghen của vợ, nàng đã ra đi. Nàng đi biệt tích. Tư Thung tìm khắp nơi mà không thấy.

Càng uống rượu, Tư Thung càng thấy buồn... Hắn dốc nốt những giọt rượu cuối cùng vào ly, đưa mắt nhìn khắp quán. Quán hôm nay không được đông đảo lắm, một vài mặt quen. Hắn chú ý đến gã thanh nièn ngồi ở bàn đối điện. Bao giờ Tư Thung cũng thấy hắn ngồi một mình. Tự nhiên Tư Thung thấy mình có cảm tình với hắn. Có lẽ hắn cũng có tâm sự gì buồn. Tư Thung nhìn hắn đăm đăm, hắn nhìn lại. Tư Thung mỉm cười với hắn, hắn lầm lì. Tư Thung lên tiếng:

- Sang đây ngồi nhậu đi bồ!

Gã con trai ngần ngại một lát rồi đứng dậy, cầm theo ly rượu của mình. Hắn kéo ghế ngồi đối diện Tư Thung. Tư Thung nói:

- Ngồi nhậu cho vui!

Gã thanh niên không nói gì, lặng lẽ đưa ly rượu lên miệng uống một hớp rồi đặt chiếc ly xuống bàn:

- Anh là Tư Thung?

Câu hỏi thật xấc xược, nhưng trái với mọi khi, hôm nay Tư Thung không nổi nóng, hắn gật đầu:

- Qua là Tư Thung đây, còn em?

- Hai Dậu!

Hai Dậu trả lời nhát gừng. Tư Thung ngắm nghía Hai Dậu:

- Coi bộ em chì lắm!

- Không chì hơn ai, nhưng cũng dám giết người!

- Giết người, nói chi mà ghê vậy?

Hai Dạn cười nhạt:

- Tôi nói thiệt đó, tôi sẽ giết người.

- Giết ai!

- Giết kẻ thù của tôi!

Tư Thung đã say mèm, hắn không còn suy nghĩ:

- Nên lắm, nếu là kẻ thù thì nên giết! Mà chú em thù oán ra sao kể cho nghe đi...

Hai Dậu nhìn thẳng vào mặt kẻ thù:

- Một tên bất nhân bạc ác, nó đã cướp những đồng tiền trên xác cha tôi.

- Ừ.. giết nó chết mẹ đi, tao không có can. Tao cũng đang có chuyện buồn, tao thất tình...

Hai Dậu cươi khinh bỉ:

- Anh cũng biết đau khổ vì tình?

- Chứ sao, người chớ có phải gỗ đá đâu?

Hai Dậu nghĩ đến Hiền, người tình của em hắn. Hai Dậu nghe đồn Tư Thung đã cuỗm mất Hiền đem đi lập tổ ấm ở đâu. Hai Dậu tò mò muốn biết rõ đầu đuôi câu chuyện:

- Câu chuyện ra sao, anh có thể cho biết được không?

Tư Thung gật gù:

- Sao lại không đuợc, tao đang muốn giải tỏa nỗi lòng, tao sẽ kể lại thiên tình sử não nùng bi ai của tao...

Tư Thung bắt đầu kể cho Hai Dậu nghe, nhưng hắn còn đủ sáng suốt dấu câu chuyện thủ tiêu bà Chín Chiêu:

- Mầy hiểu chứ, tao đã giúp đỡ con nhỏ hết mình, khi mẹ nó chết tao lo liệu đầy đủ...

Hai Dậu uống một hớp rượu:

- Một sự lạ, lần đầu tiên tôi thấy anh giúp đỡ người, lần đầu tiên anh không cướp tiền trên xác chết!

Tư Thung cười khà khà:

- Tùy từng chỗ chứ mầy!

- Những chỗ nào thì anh cướp tiền!

- Nếu nó nợ tao, hoặc không có gì lợi cho tao.

- Nhà Chín Chiêu thì có gì mà lợi cho anh?

Tư Thung vỗ đùi đến đét một cái:

- Mầy con nít con nôi biết gì, tao nhắm con Hiền từ lâu rồi!

Hai Dậu cau mặt:

- À ra vậy?

- Đời mà, tao không khôn ngoan thủ đoạn thì đâu có giầu sang như bây giờ...

Gã Tư Thung đã say bét nhè, gã bắt đầu nói huyên thuyên hết chuyện nọ sang chuyện kia. Hai Dậu cũng thấy đầu óc mình choáng váng, anh ta tự nhủ mình không thể say mèm như hắn được, mình sẽ làm hỏng việc. Cơ hội nầy thật hiếm có.

Hai Dậu thấy máu nóng bốc lền đầu phừng phừng khi ngồi đối diện với kẻ thù. Anh ta lại thọc tay vào sau lần áo bụng nắm lấy chuôi dao.

Mắt Tư Thung lờ đờ, hắn cười gằn hoài, hắn thân mật vỗ vào vai Hai Dậu:

- Này chú mình!

Hai Dậu giật mình, tay nới lỏng chuôi dao:

- Gì đó!

- Chú mình tính giết người thật đấy à?

- Bộ giết chơi sao?

- Có súng không?

Hai Dậu rút con dao nhọn ra, cấm phập xuống mặt bàn:

- Không có súng chỉ có dao thôi

Tư Thung nhìn lưỡi dao rung rung trên mặt bàn bằng đôi mắt bình thản:

- Dao thiệt hả?

Hai Dậu đâm bực mình thấy kẻ thù quá say nên mất khôn:

- Đừng giỡn mặt cha nội.

Tư Thung đưa tay lên toan cầm lấy chuôi dao thì Hai Dậu chụp lấy giấu luôn vào người. Tư Thung hứ một tiếng:

- Chia cho tao một con, tao cũng đi giết người.

- Có một con dao mà chia cái nỗi gì.

Mặt Tư Thung ngẩn ra:

- Ủa vậy ra mầy chỉ có một con dao thôi sao, tao cứ ngỡ là hai chứ.

Hai Dậu biết kẻ thù đã quá say, bây giờ hắn nhìn cái gì cũng thành hai ba hết. Tư Thung gật gù:

- Tao cũng sẽ giết người. Tao giết con vợ tao trước, nó xử tệ với tao, nếu nó klông làm dữ, con vợ nhỏ của tao đâu có bỏ đi.

Hai Dậu thấy không thể ngồi lâu được ở đây chén tạc chén thù hoài với kẻ thù. Hắn nhìn quanh quán, mình không thể hạ sát được Tư Thung ở chỗ này. Hành động không thể nào thoát khỏi bọn đàn em của Tư Thung. Hai Dậu chợt nghĩ ra một kế. Hắn ngon ngọt với kẻ thù:

- Anh Tư, có lẽ mình nên về, khuya rồi, mai tụi mình lại gặp nhau.

- Phải đa, ngày mai nhé, tao còn mấy chai cỏ-nhắc nữa. Mầy uống cỏ-nhắc bao giờ chưa?

Hai Dậu đỡ Tư Thung đứng dậy ra khỏi quán, Tư Thung vui như Tết.

- Tao coi chú mầy như bạn, chịu không?

Khi Tư Thung say, hắn trở thành một con người cởi mở. Hắn cười nói luôn miệng, thân mật vỗ vai bá cổ Hai Dậu. Hai Dậu thấy lòng mình mềm đi, hắn có cảm tưởng mình không đang tay hạ sát kẻ thù dễ thương này được. Mối thù đã lâu quá rồi, đáng lẽ nó phải phai tàn theo thời gian.

Hai người đi ra lối bờ sông để về nhà. Tư Thung hỏi:

- Nhà mầy ở đâu?

- Mé sông!

- Nhà ai vậy?

- Sáu Họ!

Tư Thung vỗ vỗ trán suy nghĩ, hắn lẩm bẩm:

- Sáu Họ, Sáu Họ là ai vậy cà?

Thật tình Tư Thung không tài nào nhớ được tên Sáu Họ. Hắn có không biết bao nhiêu con nợ, hắn từng chà đạp lên những con người đó, nhưng ít khi hắn nhớ được tên nạn nhân của mình.

Chợt Hai Dậu thấy có kẻ đi theo, kẻ đó là Tám Thạch, một đàn em trung thành nhất của Tư Thung. Nếu hắn cứ bám sát mãi như thế này thì sẽ hỏng việc. Ý chí giết người của Hai Dậu sẽ nhạt dần khi có quá nhiều cản trở. Hai Dậu thử lại lần chót, nếu lần này không giết nổi Tư Thung chẳng bao giờ hắn còn nhớ đến mối thù nầy nữa.

Hai Dậu ghé tai Tư Thung nói:

- Ê, có người đi theo mình!

- Ai?

Tư Thung ngoái cổ nhìn lại phía sau:

- Ê đứa nào vậy?

Tám Thạch tiến lên:

- Em đây đại ca!

Tư Thung sừng sộ:

- Mầy theo tao hoài là sao vậy?

Đôi mắt của Tám Thạch sắc sảo nhìn sang Hai Dậu:

- Em đi theo để bảo vệ đại ca.

Tư Thung xô Tám Thạch liền một cái:

- Dẹp đi mầy ơi, anh em nhà cả mà!

- Em sẽ đưa đại ca về trước cửa nhà!

Tư Thung nổi nóng:

- Đm., tao biểu mầy không nghe lời hả?

Tư Thung đá liền Tám Thạch một phát sau tiếng chửi thề. Hai Dậu làm bộ mặt hiền lành:

- Đàn anh cứ yên chí, thầy Tư Thung ai còn lạ gì. Tôi xin đưa thầy về. Hôm nay thầy uống hơi nhiều.

Tám Thạch xuýt xoa vì cái đá của Tư Thung. Hắn hết nhìn đàn anh lại nhìn Hai Dậu:

- Được rồi tôi sẽ trở về, đại ca hiểu cho một điều là chỉ có mình tôi trung thành với đại ca.

Hai Dậu hơi chột dạ, nhưng vẫn bình tĩnh nói với Tám Thạch cho hắn vừa lòng:

- Không sao cả mà, anh đối với thầy Tư Thung thế nào tôi cũng xin hết lòng như vậy.

Tư Thung đứng chống nạnh, vênh mặt:

- Mầy nghe thấy chưa hả Tám!

Tám Thạch không trả lời, hắn quay lưng đi trở lại. Khi thấy hai người tiếp tục đi, hắn chạy vụt vào một hàng hiên gần đó, đi men bờ tường. Đôi mắt theo dõi hai bóng người.

Bỗng nhiên Tư Thung chép miệng:

- Tao buồn quá mầy ơi!

- Buồn gì?

- Tao nhớ con vợ nhỏ của tao!

- Nhớ thiệt sao?

- Đm. mầy không tin tao sao, bộ tao giỡn... Tao thương nó hết mình. Tao cho nó riêng một căn nhà này, tao sắm sửa may mặc cho nó đủ thứ để chuộc lại...

- Chuộc lại cái gì?

Tư Thung khựng lại:

- Mà tao không nói với mầy được, một chuyện bí mật chỉ có tao với Tám Thạch biết thôi.

Hai Dậu đánh đón tâm lý:

- Anh không tin tôi sao?

Tư Thung bĩu môi:

- Sức mấy mà tao tin mầy, mầy chỉ cần biết một điều là trước khi lấy con Hiền, tao phải mất bao nhiêu công phu, tao không từ một việc gì!

Hai Dậu hỏi ngang:

- Kể cả việc giết người!

Tư Thung không còn đủ sáng suốt, hắn gật đại. Hai Dậu hồi hộp, hắn nghĩ ngay đến cái chết của mẹ Hiền:

- Anh giết bà Chín Chiêu?

Tư Thung biết mình hố, hắn lắc đầu:

- Nói bậy nào, bả say rượu, rồi té xuống sông.

- Anh vừa nhận rồi thôi!

- Đâu có!

Tư Thung chối một cách ngon lành, hắn sợ như không được chắc chắn lắm nên nói thêm:

- Tao không có giết!

Tự nhiên hắn thấy hồi hộp, lo sợ, hắn nhìn Hai Dậu nói gần như năn nỉ:

- Tao không giết thật đó!

Tư Thung đâm sợ, mặc dầu từ trước đến nay hắn chưa hề biết sợ ai, men rượu đã làm hắn mềm lòng. Kẻ đứng trước mặt hắn chỉ là một tên vô danh tiêu tối nhưng giữa đêm khuyên vắng vẻ này Tư Thung thấy hắn sao mà nguy hiểm thế. Tư Thung lại biết hắn có ý định giết người, con dao sắc lem lẻm của hắn cài trong bụng. Tư Thung hối hận hồi nãy mình đã quá say đuổi Tám Thạch về.

Tư Thung nhìn quanh, con đường bờ sông sâu hun hút, không một bóng người. Gió từ dưới sông thổi lên mát lồng lộng, nhưng Tư Thung cũng toát mồ hôi vì sợ. Hai Dậu mặt lạnh như tiền, một tay hắn thọc vào trong áo:

- Ai giết?

Câu hỏi của Hai Dậu gằn mạnh, Tư Thung càng cuống:

- Tao... tao không có giết!

Tư Thung thấy đôi môi của Hai Dậu hơi nhếch lên, một nụ cười, không phải một nụ cười. Sắc mặt hắn lúc này trông thật dễ sợ, bềnh bệch dưới ánh đèn đường. Tư Thung cố giữ bình tĩnh:

- Hỏi làm chi vậy mầy?

Hai Dậu chỉ vào mặt mình:

- Mầy có biết tao là ai không?

Tư Thung cố moi mớ đầu óc rối tinh của mình để nhớ xem kẻ đứng trước mặt mình là ai:

- Mầy là Hai Dậu!

- Biết rồi, nhưng Hai Dậu là ai mầy biết không?

Tư Thung thấy thái độ của Hai Dậu mỗi lúc một thêm gay cấn, hắn ngán, miệng lập cập trả lời:

- Tôi không nhớ, ủa anh nói chi kỳ vậy, tôi có làm gì anh...đang nói chuyện Chín Chiêu mà.

- Không phải chuyện Chín Chiêu, còn nhiều vụ khác nữa, trong đó có chuyện của tao.

Tư Thung đã tỉnh rượu, lúc nầy đầu óc hắn rối tinh:

- Mầy làm gì tao?

Hai Dậu cười gắn:

- Làm gì hả, mầy không nhớ tao cũng phải, vì mầy gây ra nhiều tội ác quá. Thôi để tao nói cho mầy biết.

Hai Dậu chậm rãi kể lại mối thù của mình:

- Hồi đó tao còn quá nhỏ, chưa cầm nổi con dao nhưng tao ghi khắc mãi mối thù đó. Tao thề sẽ làm thịt mầy khi tao cầm nổi con dao. Đêm hôm nay tao phải thực hiện lời thề đó...

Lần lượt Hai Dậu kể lại đầu đuôi câu chuyện. Hắn kết luận:

- Mầy chỉ là một thằng bất nhân bạc ác...

Hai Dậu rút xoạc con dao ra, lưỡi dao sáng bóng run run trong bàn tay Hai Dậu. Tư Thung cuống lên:

- Ấy đừng làm vậy chớ...bây giờ mầy muốn gì, tao...tao sẽ đền tiền lại cho mầy...hì...hì...vụ đó đâu đáng gì.

Hai Dậu cười nhạt, tiến gần đến, hoa lưỡi dao trước mặt Tư Thung, khiến hắn phải lùi sát vào chân tường, nơi khuất ánh đèn:

- Không đáng gì, chính những cái không đáng gì đó đã tạo dựng nên cơ nhiệp của vợ chồng mầy...Tao giết, tao phải giết!

Tiếng nói của Hai Dậu rít qua hai hàm răng. Tư Thung vớt vát cái hy vọng một lần chót:

- Mầy đừng dại dột...mầy giết tao xong mầy đâu có yên...

- Mặc!

Tư Thung để tay lên túi áo. Hai Dậu dùng lưỡi dao gạt ra:

- Bỏ tay xuống!

- Tao...tao...lấy tiền cho mầy!

- Tao không cần đồng tiền bẩn thỉu của mầy...

Mồ hôi xâm xấp trên trán Tư Thung:

- Tao đã nói... mầy không yên đâu khi giết tao, mầy sẽ bị bắt..., tốt hơn mầy nên tha tao, tao sẽ cho mầy một món tiền. Tao hứa danh dự...

Hai Dậu chỉ cười nhạt lắc đầu, hắn hỏi tiếp:

- Còn vụ Chín Chiêu?

- Tao đã nói tao không có giết!

- Ai?

Tiếng nói của Tư Thung như hụt hơi:

- Thằng Tám Thạch!

- Mầy sai nó giết?

Tư Thung chối:

- Tao không sai, tự nó...

Hai Dậu cười gằn, hắn dơ con dao lên. Con dao phản chiếu ánh đèn đường sáng loáng như một lằn chớp...

Tám Thạch chợt nghe một tiếng rú, tiếng rú thất thanh, một người vùng chạy ra đường rồi ngã vật xuống. Một gã con trai hùng hổ nhẩy ra. Tám Thạch la lên:

- Ê!

Hắn chạy đến vừa vặn tên sát nhân vung dao bồi thêm một nhát nữa vào lưng nạn nhân. Nạn nhân dẫy dụa một lát rồi nằm yên, một bàn tay cào trên mặt đường. Hai Dậu ngẫng lên, người hắn vấy đầy máu. Tám Thạch la lên:

- Bớ người ta, giết người!

Hai Dậu nhẩy xổ đến, Tám Thạch không có khí giới, hắn nhảy lùi, Hai Dậu cười hềnh hệch tiến tới:

- Tao giết mầy luôn, sát nhân giả tử...

Tám Thạch biết không thể nào chống lại nổi một kẻ đang say máu, kẻ đó lại có khí giới trong tay. Đường vắng, hắn ngoái lại phía sau, hắn quay lưng vụt chạy. Hai Dậu giơ con dao lên, hắn nhắm Tám Thạch phóng vèo... Tám Thạch rú lên, hắn giơ hai tay lên trời chới với, hắn ngã sấp mặt. Con dao cắm sau lưng hắn ngập đến cán.

Hai Dậu vuốt những tia máu của nạn nhân dính trên mặt mình. Hắn tiến tới, dùng mũi giày hất ngửa xác Tám Thạch lên, chuôi dao bị cả sức nặng của xác nạn nhân ấn xuống mặt đường. Bóng Hai Dậu đổ trên xác nạn nhân. Đôi mắt Tám Thạch trợn trừng, Hai Dậu nói nhỏ:

- Chết cả rồi!

Hắn nhìn con đường xa tắp...