← Quay lại trang sách

mười bốn

Những vết tím bầm trên người Út lặn dần sau ba ngày xoa bóp tận tình của chị Ba. Nàng còn được y tá đến chích thuốc khỏe đều đặn hàng ngày, ăn uống tẩm bổ cho lại sức.

Sau đêm kinh hoàng, Út như kẻ mất hồn. Nàng phó mặc cho số phận đẩy đưa. Út biết mình đã lỡ rồi, mà bây giờ có hối cũng không kịp. Nàng tính đến một đường khác, đường thoát thân. Nhưng nàng phải chờ cơ hội thuận tiện. Cơ hội đó thế nào cũng đến...

Buổi sáng hôm nay chị Ba đưa vào phòng Út một chị chuyên nghề sửa móng tay móng chân.

Chị ta lấy đồ nghề từ trong giỏ bày ra giường, những cái kéo, cái dũa, con dao nhỏ xíu bóng loáng. Những lọ thuốc bôi móng tay các mầu.

Chị ta nâng bàn tay Út lên ngắm nghía, vuốt ve:

- Bàn tay em đẹp quá, để chị sửa móng tay, móng chân cho, sẽ đẹp can không nổi... Ừa, ngón tay này mà đeo cái cà rá hột xoàn vô thì số dách.

Út chán nản, nàng đâu còn thiết gì:

- Đẹp mà làm gì hả chị, em muốn chết phứt đi cho rồi!

Út đang cần có một người để giải tỏa nỗi ấm ức trong lòng. Thấy chị sửa móng tay có vẻ hiểu chuyện, nàng không ngần ngại kể kết cho chị ta hoàn cảnh thảm thương của mình. Chị sửa móng tay an ủi:

- Số mạng cả em ạ, ông trời cho mình được sướng thì hưởng, ông trời bắt mình khổ thì phải chịu...

Út mủi lòng, nàng lại khóc tức tửi:

- Chị có cách gì giúp em không?

- Chịu em ạ, chị chỉ đi gọt sửa móng tay như vầy để lấy tiền độ nhật, chị làm gì được. Người ta thế lực mạnh như trời mình chống đối để tù rục xương sao em. Mong em thông cảm cho chị, thôi em rán nhịn nhục một thời gian, chờ có cơ hội rồi thoát. Chị đã gặp nhiều trường hợp còn thảm hơn em nhiều mà chị cũng chỉ biết an ủi mà thôi.

Út tuyệt vọng hoàn toàn, nàng cô đơn, xung quanh nàng không còn ai. Toàn những kẻ đồng lõa với tội ác.

Chị cắt móng tay bắt đầu ca tụng vợ chồng anh Ba:

- Tại nghề nghiệp người ta đành phải làm vậy chớ người ta đâu có muốn hành hạ em làm gì, xem vậy chớ anh chị Ba là người tốt, còn hơn chán vạn mụ Tú Bà khác. Nếu mình ngoan ngoãn họ cũng biết đến công ơn khó nhọc của mình. Chị đã thấy nhiều con ở nhà này khá ra phết có chồng có con đàng hoàng. Chồng bảnh chớ không phải hạng xích lô xe kéo đâu. Như con Lài lấy chồng giám đốc, lâu lâu lại đi xe Huê Kỳ đến mang quà biếu anh chị Ba để đền ơn, đó em coi, con người ta có số mạng cả, em chẳng qua gặp cái hạn, biết đâu cái hạn này lại không phải là dịp may cho mình sau này...

Út lau nước mắt, ngán ngẫm, nàng cũng cho là mình đang gặp vận xui. Chị sửa móng tay ngừng dũa, lật ngửa bàn tay Út lên, xem những đường chỉ:

- Số em không đến nỗi mạt hạng đâu, hồng nhan đa truân là chuyện thường. Nhưng rồi em sẽ có một thời gian vẻ vang, vua biết mặt chúa biết tên...

Đang đau khổ lại được người an ủi mình, Út dịu bớt nỗi buồn. Nàng tò mò hỏi:

- Chị biết xem tướng tay sao?

Chị sửa móng tay cười nhũn nhặn:

- Chị làm nghề này nên cũng học qua về bói toán để xem chơi. Rồi em nghiệm coi có đúng không.

Chị ta sờ tai Út:

- Cái tai em dầy, sống mũi cao, em đâu có phải người khổ, nếu chị không muốn nói em giàu sang phú quí.

Út trở lại hoàn cảnh của mình, nàng thở dài:

- Thôi chị ơi, nói ra thêm buồn...

- Ủa, cái gì là buồn, chị khuyên em nên nhẫn nhịn một thời gian, không lâu đâu.... Em sẽ gặp được một người chồng vừa giàu vừa sang.

Chị sửa móng tay đã gọt dũa vong, chị ta lấy Acétone ra lau chùi cẩn thận, chị tấm tắc khen:

- Bàn tay đẹp quá em thấy không, em muốn sơn mầu nào?

Út không còn tâm trí nào để làm đẹp, nàng nói:

- Tùy chị!

Chị ta ngắm nghía bàn tay Út:

- Thôi được, em cho chị được hân hạnh săn sóc bàn tay ngọc ngà của em nhé!

Chị ta ngắm từng lọ mầu:

- Móng tay em phải sơn mầu bạc, nhưng chỉ sơn một nửa thôi, một nửa bạc nửa hồng, “téch ních cô lo”, chu choa là đẹp! Sơn kiểu “ốp a”?

Út mặc kệ chị ta muốn làm gì thì làm, chị ta nói luôn miệng:

- Chị chưa từng ưng ý một bàn tay nào, chỉ riêng tay em chị mê luôn.

Mùi sơn móng tay thơm ngọt, Út nhìn vào những móng tay nàng, cũng hơi thấy kỳ cục, nó có vẻ diêm dúa làm sao.

Chị sửa móng tay dặn dò:

- Đừng sờ vào nhé, để cho khô đã.

Chị ta thu dọn đồ nghề:

- Chị về, mấy ngày chị sẽ lại tới sửa móng tay cho em. Nhớ giữ gìn đừng để gẫy móng nhé, chân tay phải luôn luôn sạch sẽ.

Chị sửa móng tay ra khỏi, chỉ còn lại mình Út trong phòng. Nhìn bàn tay mình Út thấy chán nản đến tột độ, nàng tự hỏi người ta sẽ còn lôi mình ra làm gì nữa đây. Càng suy nghĩ Út càng đau xót cho thân phận mình. Trời xanh thật ác nghiệt.

Út nghĩ đến lời nói của con mẹ sửa móng tay. Phải chăng mụ ta muốn an ủi nàng trong cơn hoạn nạn, giúp nàng một tia sáng tin tưởng để nàng sống qua ngày, sống làm thân tôi mọi cho họ. Dù sao ý tưởng thoát thân vẫn bừng sáng trong tâm hồn Út. Mình sẽ đi khỏi nơi này bằng bất cứ cách nào. Và Út ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Út choàng tỉnh dậy khi có người đẩy cửa vào phòng, chị Ba hiện ra tươi cười:

- Ngủ đã chưa em?

Út ngồi dậy, nhìn chị ta không trả lời. Chị ta dùng tất cả lời lẽ ngon ngọt dỗ dành Út. Nhưng sau những lời ngon ngọt đó, như ẩn chứa một sự đe dọa: đòn của anh Ba.

Chị ta ngắm nghía Út, xoa bóp vào những vết thương của Út:

- Tội nghiệp em, nếu em ngoan ngoãn, em biết điều thì anh Ba đâu có nổi nóng như vậy. Thằng chả tốt nhưng cũng nghiêm khắc lắm, chả biểu em chửi chả!

Út cãi:

- Em chửi hồi nào, em chỉ lạy van...

- Nào chị đâu có biết, chị nghe chả nói vậy, chị... còn ngán chả nữa kia. Em tưởng chị làm nghề này sung sướng lắm sao?

Út ngạc nhiên khi nghe chị Ba nói được câu đó mà không ngượng mồm. Chị Ba tiếp:

- Cũng bần cùng bất đắc dĩ cả, thời buổi nầy của khôn người khó, chị em mình dựa dẫm vào nhau để sống vậy thôi. Hằng đêm em thấy đó, chị vẫn tụng kinh gõ mõ, rằm mồng một chị vẫn lên chùa cúng quẩy đèn nhang. Mới hôm qua đây chị cúng vào chùa một chục ngàn để đúc chuông.

Chị ta ngừng lời, nhìn Út dò xét, mặt Út thản nhiên như không. Chị ta thấy mình đã có thể nói thẳng được rồi:

- Nói gần nói xa chẳng qua nói thiệt. Chị là người đàng hoàng, thẳng thắn, em đừng sợ chị bóc lột em, em làm với chị thì em được chia tiền, chị chia ba, em một phần và chị hai phần. Chị lấy hai phần chị sẽ bao em ăn ở may mặc quần áo. Nói tóm lại không ai bóc lột ai hết. Em nghĩ sao?

Út thở dài:

- Bây giờ chị muốn tính sao cũng được, không chi tiền em cũng phải chịu kia mà.

- Ậy, sao em lại nói vậy, mình làm ăn với nhau thì phải vui vẻ với nhau chớ... Em cứ nói dỗi vậy chị không chịu đâu. Nếu em biết điều thì chúng ta có thể nói chuyện với nhau đàng hoàng.

Câu nói chót của chị Ba như một tới đe dọa ngầm.

Út im thin thít, chị Ba tiếp:

- Làm nghề này dễ kiếm ra tiền lắm, nếu em biết chắt bóp thì chỉ một năm thôi, là em có một số vốn lớn, lúc đó em muốn thôi, chị đâu có giữ...

Chị ta móc túi lấy ra một xấp giấy trăm:

- Chị có thể đưa cho em một số tiền trước để em tiêu xài may mặc, nợ nần gì mình tính sau.

Chưa bao giờ Út nhìn thấy một món tiền lớn như vậy. Những tờ giấy trăm được chị Ba trải ra giường

- Mười ngàn đồng đó em ạ!

Chị ta thu nhặt lại tiền, dúi vào tay Út:

- Em cứ cầm lấy đi!

Không biết nghĩ sao, Út cầm lấy số tiền. Chị Ba nhoẻn miệng cười:

- Thôi thế là xong, chúng ta đã thỏa thuận với nhau.

Trước khi ra khỏi cửa, chị ta nói huỵch toẹt:

- Chiều nay em sẽ tiếp người khách đầu tiền, ngoan ngoãn nhé, người này không phải là người tầm thưrờng dâu.

Út cúi đầu. Nàng nhìn xuống nắm tiền nàng đang cầm trong tay. Nàng thở dài. Thì cũng đành.

Trời sẩm tối, Út lại nghe tiếng dép lẹp xẹp của chị Ba lên lầu, lần này xen lẫn tiếng giầy đàn ông. Cửa phòng bật mở, chị Ba và một người đàn ông to lớn hiện ra. Chị Ba tươi cười giới thiệu:

- Đây cô em mà tôi đã giới thiệu với ông anh “o ri din” đó.

Người đàn ông ngắm Út từ đầu đến chân, hắn mỉm cười:

- Lan đấy phải không?

- Dạ Lan đó, một bông hoa mới!

Gã đàn ông lại hỏi:

- Tôi ở đây một đêm chứ?

- Dạ!

- Có thể mang đi nơi khác được không?

- Xin ông anh thông cảm cho, em nó mới, sợ để ông anh mang đi, nó có điều chi sơ xuất, ông anh không vừa lòng thì chết cho nhà em.

Gã đàn ông cởi nút áo, phanh ngực, Út nhìn thấy một khẩu súng lục giắt trong cạp quần. Gã đàn ông nhìn ngắm căn phòng, giọng hách dịch:

- Thôi được, tôi dành căn phòng này, lần sau gắn máy điều hòa không khí nhé, chị xuống mang Uýt-ki lên cho tôi.

Chị Ba luôn miệng dạ dạ vâng vâng. Người đàn ông gọi giật lại:

- Này, nhưng chờ dứt hiệp đầu đã nhé!

Người đàn ông cười, nụ cười đĩ thõa. Hắn đóng ập cửa lại, cởi áo, rút khẩu súng lục để lên bàn.

Út ngó khẩu súng, ngó người đàn ông. Nàng ngồi thản nhiên, không cười, không nói một câu.

Người đàn ông ngồi xuống cạnh Út, khoác tay qua vai Út, nâng cằm nàng lên, nhìn vào mặt nàng:

- Sao em buồn vậy?

Út không nói gì, nàng gỡ tay hắn ra, cởi nút áo mình. Gã đàn ông giữ tay Út lại:

- Làm gì mà gấp vậy?

Út thản nhiên nói:

- Ông mất đồng tiền vào đây chơi bời, tôi sẽ làm vừa lòng ông.

Gã đàn ông hôn vào má nàng:

- Vậy sao em không cười cho anh vừa lòng, chắc em cười đẹp lắm.

- Hoàn cảnh này mà cười sao được ông.

- Đừng gọi anh là ông!

- Dạ!

Gã đàn ông đặt những cái hôn tới tấp lên mặt lên cổ nàng. Hắn đỡ nàng ngã xuống giường. Đôi mắt hắn bỗng nhíu lại khi nhìn thấy những vết bầm tím trên da thịt mịn màng của nàng:

- Sao vậy em?

Út lắc đầu:

- Anh đừng hỏi, anh bỏ tiền ra chơi bời thì anh cứ việc...

Út nằm gọn trong tay gã, nàng dấu mặt vào gối. Nàng không muốn kể lể, nàng mất tin tưởng với tất cả mọi người. Gã đàn ông làm xong nhiệm vụ, gã ngồi dậy, kéo tấm “ra” phủ lên thân thể nàng:

- Em có thể nói cho anh rõ về những vết tím bầm trên người em?

Út vẫn lắc đầu:

- Anh biết không ích gì?

- Sao vậy?

Út quay mặt vào trong tường:

- Thôi đừng hỏi đến chuyện đó nữa.

Bỗng có tiếng gõ cửa cạch cạch. Gã đàn ông nói:

- Cứ vào!

Chị Ba xoay chốt cửa:

- Anh khóa cửa rồi.

Gã đàn ông đứng dậy ra mở he hé cửa, đón khay rượu mang vào, đặt trên bàn đêm. Gã rót rượu ra ly uống. Út nghe thấy tiếng những viên đá chạm lanh canh trong thành ly. Út nghe thấy tiếng bật lửa tách tách, khói thuốc thơm phảng phất.

Út nằm im, nàng không buồn đụng đậy, thân thể nàng rã rời, mệt mỏi. Gã đàn ông đặt tay lên vai nàng lay nhẹ:

- Nói cho anh nghe đi!

Út nghĩ đến những lằn roi của anh Ba, nàng lắc đầu:

- Không được đâu anh!

Gã đàn ông xốc nàng ngồi dậy, để nàng ngồi dựa đầu vào ngực hắn:

- Anh thấy em có điều gì uất ức không nói ra được.

Út im 1ặng. Gã đàn ông tiếp:

- Nếu anh giúp em được gì anh sẽ giúp, nói đi.

Út thở dài:

- Không ích gì hết!

Gã đàn ông hơi xẳng giọng:

- Em không tin anh sao?

Út buồn bã lắc đầu:

- Thiệt tình bây giờ em không tin ai hết. Cũng chỉ vì tin người nên bây giờ em lạc bước vào đây!

Gã đàn ông nhìn thẳng vào mặt nàng:

- Vậy sao, tội nghiệp em, em mất tin tưởng hết trơn rồi?

Gã đàn ông gật gù:

- Anh hiểu hoàn cảnh của em rồi, hoàn cảnh em thảm thuơng như bao nhiêu người con gái khác lạc chân vào chốn hồng lâu.

Tự nhiên Út tủi thân, nước mắt nàng ứa ra. Tiếng nói của gã đàn ông như rót vào tai nàng. Út càng khóc mùi... Gã đàn ông nâng mặt nàng lên, hôn vào những giọt nước mắt, hôn lên môi nàng. Hắn thì thầm:

- Anh sẽ cứu em!

Út tấmtức

- Anh làm gì được?

- Anh sẽ đưa em ra khỏi chốn bẩn thỉu này, “bào láng” cơ sở làm ăn bất lương của vợ chồng thằng Ba.

Tự nhiên Út thấy gã đàn ông có súng này là nơi nương tựa, nàng lại lo lắng cho gã:

- Thôi anh ơi, anh đừng dính vào việc này, nguy hiểm lắm.

- Tại sao lại nguy hiểm?

- Không ích lợi gì anh ạ!

Gã đàn ông đứng dậy mặc quần áo, giắt súng vào bụng. Út sợ quá vội níu lại:

- Anh làm gì đó?

- Rủ em đi!

- Đi đâu?

- Đi ăn!

- Đâu có ra khỏi được đây?

- Anh sẽ đưa em ra, cho em thấy rằng vợ chồng thằng Ba sợ anh đến bậc nào?

Út níu gã đàn ông lại:

- Em sợ lắm anh ơi!

- Không có việc gì phải sợ, em cứ tin ở anh, ngồi đây chờ anh đi lấy quần áo cho em, ra đường mặc như vầy đâu được.

Gã đàn ông gỡ tay Út ra, hắn ra ngoài. Út lo lắng; việc gì nữa sẽ xảy ra cho nàng. Một vụ lường gạt nữa chăng?

Nhưng chỉ một lát sau gã đàn ông lên. Theo sau là chị Ba mang một bộ quần áo cho Út.

Gã đàn ông hất hàm:

- Tôi mang con nhỏ này đi ăn, chị tin không?

Chị Ba cười:

- Anh mà, vợ chồng tôi không tin thì còn tin ai.

Gã đàn ông chỉ Út:

- Từ nay con nhỏ nầy là người yêu tôi, vợ chồng chị coi chừng.

- Dạ!

Chị Ba lùi ra cửa. Gã đàn ông mỉm cười với Út:

- Em thấy chứ, anh cho chúng nó sống là được sống, mà bắt chết là phải chết.

Út đi từ ngạc nhiên nầy sang ngạc nhiên khác. Út lắp bắp:

- Cám ơn anh!

Gã đàn ông chỉ bộ quần áo:

- Bận vào đi, chúng ta sẽ đi nói chuyện nhiều.

Út hy vọng rất nhiều, nàng không còn nghi ngờ gì nữa. Nàng mặc quần áo lẹ làng:

- Đi luôn hả anh!

- Khoan, em đàn bà nông nổi, mình làm gì cũng phải có kế hoạch.

Út đi với gã đàn ông xuống thang lầu, nàng thấy những cô gái ở nhà nầy len lét nhìn nang. Chị Ba đon đả:

- Về sớm nhé ông anh!

Gã đàn ông hiên ngang đưa Út ra khỏi cửa. Út không thể đoán được gã này là thành phần nào trong xã hội lại bảnh đến thế, gã có súng sáu, nói một lời là vợ chồng anh Ba rúm lại. Út đoán chừng hắn là một ông bự thứ thiệt, không phải loại ông bự ma-cô như Hội Thọt. Nghĩ đến Hội Thọt, Út lại uất người lên. Nàng không ngờ con người mà mình đã hy sinh cho tất cả lại lòng lang dạ thú như vậy.

Ngồi trong quán an, Út bỗng nghĩ đến cách thoát thân. Gã đàn ông ngồi truớc mặt nàng cắm cúi ăn, không nói với nàng lời nao. Út rụt rè khều tay hắn:

- Anh!

- Hử?

- Em van anh, anh cứu em!

Gã đàn ông nhồm nhoàm nhai mì:

- Xong rồi!

- Em xin đền ơn anh!

- Bằng cách nào?

Út ngượng ngùng:

- Em không có gì... Anh tha hồ, thà anh còn...hơn.

Gã đàn ông uống một hớp bia:

- Cũng xong rồi!

Út cười, nàng đề nghị:

- Mình đi luôn bây giờ?

Gã đàn ông đặt ly bia xuống bàn:

- Em tính cũng phải.

Nhưng gã lại nói ngay:

- Em không thể sống ích kỷ được.

Út ngạc nhiên:

- Tại sao lại ích kỷ?

- Em chỉ biết có một thân em, tại sao em không nghĩ đến những cô gái khác cũng đang ở trong hoàn cảnh thảm thuơng còn có thể nói... hơn em. Họ cũng đang chờ được giải thoát khỏi nanh vuốt Tú Bà. Anh thương những nguòi con gái đó, nhiệm vụ của anh là giải thoát họ...

Út ngồi im lặng nghe, nàng thấy lời đề nghị của gã đàn ông hữu lý. Hắn tiếp:

- Đêm nay em với anh cứ về nhà mụ Ba như thường để mụ không nghi ngờ gì hết. Sáng ngày mai anh mới ra tay, một khi ra tay là anh phải bào láng, anh sẽ cho lính đến hốt ráo trọi. Anh giải thoát cho tất cả.

Gã đàn ông thì thào bàn kế hoạch với Út, sắc mặt nàng tuơi lên:

- Anh làm được việc đó biết bao nhiêu gia đình mang ơn anh.

Gã đàn ông vênh mặt:

- Em không tin anh làm được sao?

- Tin chớ!

- Anh sẽ bắt vợ chồng thằng Ba bỏ tù rục rương, anh chỉ vì lòng nhân đạo.

- Dạ!

- Em thấy chớ, anh đâu ăn cái giải gì?

- Dạ, anh làm việc đó để lại phúc đức cho con cháu là đủ. Riêng em, em xin hứa một điều, em không bao giờ quên ơn anh, sau nầy, dù em có chồng có con, nếu anh gặp em, anh chỉ cần ngoắc tay một cái là em đi theo anh liền....

Gã đàn ông tủm tỉm cười:

- Để làm chi vậy?

Út đỏ mặt, vì nàng biết mình nói hơi hố. Gã đàn ông đặt tay lên tay Út:

- Bộ em không muốn sống chung hoà bình với anh sao?

Út nhìn gã đàn ông tha thiết:

- Sợ anh có gia đình rồi!

- Anh có gia đình em không thèm lấy anh nữa sao?

Út bối rối, nàng không biết phải trả lời ra sao. Gã đàn ông tiếp:

- Anh thú thật anh đã có vợ, có con, nhưng anh không có hạnh phúc.

- Anh bỏ vợ để lấy em?

Gã đàn ông lắc đầu:

- Anh là kẻ có nhân có nghĩa, nhất là anh thương con, anh bỏ sao được.

Út rụt rè hỏi:

- Vậy anh... vậy anh biểu em phải làm sao?

Gã đàn ông nắm lấy cổ tay Út:

- Em có chịu làm bé anh không? Anh sẽ thuê nhà riêng cho em ở, chu cấp em đàng hoàng.

Tự nhiên Út thấy nhói lên trong tim. Nàng không ngờ nàng lại mắc kẹt vào hoàn cảnh khó nghĩ này. Một bên là ân nhân, một bên là đời sống của mình. Út không bao giờ nghĩ mình sẽ làm vợ bé một người nào. Nhưng nàng đã trót hứa với ân nhân, nàng gật đầu, nước mắt đoanh tròng.

Gã đàn ông mỉm cười, đỡ nàng đứng dậy:

- Thôi mình về, mai anh cứ hành động như vậy.

Trở về phòng, Út đã thấy giường nệm mình trải “ra” mới trắng bong. Hai phin cà-phê và rượu Whisky để trên mặt bàn đêm.

Tiếng gã đàn ông vang trong căn phòng ấm cúng:

- Trong khi chờ đợi mình hãy hưởng thụ, dịp may hiếm có cho chúng mình.

Khẩu súng lục của hắn lại được rút từ trong thắt lưng ra, dấu xuống dưới nệm. Ánh đèn đêm hồng nhạt trong phòng. Gà đàn ông khuấy ly cà-phê đưa cho Út:

- Em uống cho tỉnh ngủ!

Uống hết ly cà-phê, Út ngã người nằm xuống giường.

Nàng nồng nhiệt đón nhận ái ân không mặc cảm....

Trời sáng hẳn, gã đàn ông ngồi dậy vươn vai:

- Anh phải tới sở, đúng mười giờ anh sẽ tới giải thoát em.

Út gật dầu, nàng âu yếm vít cổ gã xuống, thì thầm vào tai:

- Em mang ơn anh, ơn trời biển đó em không bao giờ quên.

Gã đàn ông mỉm cười đi ra khỏi phòng, Út nhìn theo với tất cả âu yếm. Nàng nằm xuống, nàng muốn ngủ một giấc thoải mái, nhưng nàng không thể ngủ được. Nàng sung sướng vì chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa nàng sẽ được tự do.

Một lát sau chị Ba trở lên tươi cười chị ta ngồi xuống giường:

- Em ngoan lắm, ông cò khen em hết điều.

Út mỉm cười nhũn nhặn, nàng thầm đe “chỉ lát nữa thôi chúng mầy sẽ chết vì tay bà”.

Chị Ba vẫn không hề hay biết về ý nghĩ trả thù trong đầu Út. Chị tính toán:

- Đêm qua em làm được ba ngàn, chia ba chị lấy hai phần tức là em có một ngàn bỏ túi. Chị đã đưa cho em mười ngàn trước, vậy bây giờ chị khỏi đưa, em đi khứa mười tối là em trả hết nợ chị, ấy là chưa kể những vụ ban ngày. Nói tóm lại một tháng em có thể kiếm được dăm chục ngàn dễ ợt.

Chị ta nhìn Út:

- Nếu em chịu chơi ra mỗi ngày em có thể đi vài ba chục “dù”, trừ tiền nọ tiền kia đi em có hàng trăm ngàn một tháng. Em làm chừng hai ba năm em có bạc triệu...

Chị Ba tính toán mức kiếm tiền của Út theo ” hệ thống dọc “, xuôi rót, Út nghe cũng bắt mê luôn. Nhưng nàng chợt nghĩ lại, nghĩ đến giờ phút nàng thoát khỏi chốn này do lòng hào hiệp của một gã dàn ông xa lạ. Ý tưởng thoát ly đối với Út lúc này hấp dẫn hơn.

Chị Ba lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi ra:

- Đây chị ghi “dù” của em vào trang này, mỗi “dù” nếu cẩn thận em có thể ký tên. Tên em bây giờ là Lan, Lê thị Xuân Lan.

Chị Ba tán dương cái tên mới của nàng:

- Em có nhan sắc, cái tên này thiệt hạp với em. Khứa chúng nó kỳ lắm, chúng nó khoái cái tên đẹp, vì như bông hoa đẹp, có hương thơm ngào ngạt hấp dẫn loài bướm loài ong...

Chị Ba có vẻ đắc ý về lý luận của mình, lời nói của chị ngon ngọt và chị tỏ ra biết điều với cộng sự viên của mình. Út chỉ ngồi nghe, nàng không có ý kiến gì. Nàng nghĩ đến phút thoát ly sắp tới.

Chị Ba đẩy cuốn sổ đến trước mặt Út:

- Em coi kỹ rồi ký tên.

Chữ của chị Ba viết lem nhem. Út phải đọc mãi mới ra: Đêm mồng 7 tháng 9 Xuân Lan tiếp khứa, trừ huê hồng “đương sự” còn lại một xín. Trừ vào mười xín chi trước, đương sự còn thiếu lại chín xín.

Út gập cuốn sổ lại, đưa trả cho chị Ba:

- Thôi khỏi cần ký tên.

Chị Ba tươi cười, chị ta nhét cuốn sổ vào túi bà ba:

- Em biết điều lắm, em tin chị lẽ nào chị không cưng chiều em.

Chị Ba vuốt những sợi tóc xổ tung của Út ra lưng:

- Ngày mai chị sẽ đưa em lên Saigon làm đầu, chị sẽ biểu thợ uốn tóc uốn cho em kiểu “nữ sinh thơ dại “, may quần áo mới cho em. Em khoái mặc “ríp” không?

Út ngơ ngác

- “Ríp” là gì hả chị?

Chị Ba cười ngặt nghẽo

- Trời ơi, “ríp” mà em cũng không biết sao. Thật ngây thơ, “ríp se rê” ấy!

Út lắc đầu:

- Em đâu hiểu gì đồ yêu đồ quỷ đó!

- Sao lại đồ yêu đồ quỷ, nói nôm na theo người mình là mặc váy đầm. Nói theo tiếng Tây là “ríp se rê..”

Út lắc đầu:

- Thôi chị ơi, coi vậy kỳ quá!

- Kỳ sao được, mình ăn mặc cho người ta trông vào, em đã ví em như loài hoa muôn sắc hương, mình biết o bế mình thì lo gì không bướm ong dập dìu.

Chị Ba tán tụng về cách ăn mặc một cách hăng hái:

- Chị sẽ mua tặng em một ve nước bông hiệu “Sè nên nuy rô xe” nữa. Mùi thơm quí phái.

Út ngồi yên, mặc chị Ba nói trời nói đất gì thì nói nàng nóng ruột. Nàng đang nghĩ đến con đường thoát ly sắp tới.

Chị Ba thôi không nói về cách ăn mặc và cách xịt nước bông nữa. Chị ta quay sang vấn đề “ăn ở với nhau ở đời”. Tình nghĩa giữa nhà thổ và Tú Bà. Cuối cùng chị ta kết luận:

- Chị là người biết điều lắm, nhiều đứa ra khỏi nhà chị lên bà mà chúng nó đâu có quên công ơn của chị. Tánh chị thẳng lắm, đối với những con biết điều thì chị thương hết lòng hết dạ, đối với đứa phản bị chị trừng trị thẳng tay.

Chị Ba nhìn thẳng vào mặt Út:

- Những hạng ăn cháo đái bát đó không dễ gì qua mặt nổi chị đâu.

Út đâm ngán, nàng lo lắng dò xét chị Ba, không lẽ chị ta lại rõ âm mưu của nàng. Nhưng Út yên tâm ngay vì thấy chị Ba nhoẻn miệng cười

- Em ngủ đi cho lại sức!

Chị Ba đứng dậy xuống nhà. Út nằm một mình, nàng hồi hộp, bồn chồn. Có lẽ cũng đến 9 giờ rồi. Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa ân nhân của nàng sẽ đến giải thoát, Út tin tưởng, nhưng nàng không khỏi lo lắng. Nàng sẽ ra sao? Út chỉ biết khấn vái Trời Phật phò hộ cho nàng. Dưới nhà yên lặng như tờ... không khí ngột ngạt đó càng làm cho Út trở nên lo lắng. Nàng nghĩ mình cần phải sửa soạn cho cuộc ra đi.

Út thay lại quần áo bà ba của mình. Nàng lật gối lên, nàng nhìn mười ngàn đồng, nàng có ý định lấy luôn. Nhưng bỗng dưng tay Út run lên, nàng nhìn sững đống bạc. Cuối cùng Út chắc lưỡi, nàng run run cầm bó tiền, nàng dấu vào trong người.

Út bỗng nghe tiếng chân người đi lên cầu thang, tiếng chân dõng dạc. Út vội nằm xuống giường giả vờ như say ngủ. Tiếng chân dừng lại ở trước cửa phòng nàng. Ba tiếng gõ cửa nhẹ. Út không lên tiếng.

Bỗng Út giật thót người vì tiếng đạp cửa cái rầm.

Cánh cửa bật mở. Anh Ba hiện ra ở trước khung cửa. Anh ta cầm chiếc roi da, mặt hầm hầm. Út ngồi bật dậy, anh Ba cất tiếng cười ngạo nghễ:

- Mầy giỏi lắm!

Út chưa kịp hoàn hồn, chiếc roi da trên tay anh Ba quất túi bụi. Út la thất thanh, anh Ba vừa quất vừa chửi:

- Đm. toàn phản bội, tao đối với mầy như bát nước đầy.

Út quằn quại dưới làn roi ác nghiệt. Những tờ giấy bạc nàng dấu trong người rơi vung vãi khắp giường.

Anh Ba ngừng tay đứng thở:

- Chưa gì mầy đã giở thói lưu manh rồi, qua mặt tao sao được.

Anh Ba nhảy xổ tới, túm tóc Út, Út la chói lói:

- Ối em lạy anh, em trót dại...

Anh Ba vả như điên vào mặt Út:

- Mầy toan phản bội tao, nhờ lính bắt vợ chồng tao, còn lâu con ạ! Mầy xuống đây, mầy sẽ rõ...

Anh Ba túm tóc Út lôi đi xềnh xệch ra hàng hiên, ấn cổ nàng ngó xuống cầu thang:

- Mầy ngó xuống, ngó xuống để hiểu rõ tình đời hơn!

Út khóc nhếch nhải, nàng lặng người khi nhìn thấy gã đàn ông đêm qua đang ngồi uống rượu ở ghế salon. Chị Ba đếm tiền đưa cho hắn.

Anh Ba giật một cùi chỏ, Út ngã bật trở lên, nàng ngất đi... Anh Ba ném cái roi da. xuống sàn gạch, phủi tay. Anh ta đứng ngó nàng rồi kêu lớn:

- Con Huệ con Hường đâu, lôi con nhỏ này đi.

Hai người con gái chạy vội từ dưới cầu thang lên. Họ tránh không nhìn vào mặt anh Ba

Họ cúi xuống đỡ Út. Trước khi quay đi anh Ba còn dặn:

- Tụi bây phải săn sóc nó, đêm nay nó phải tiếp khách. Đm. quân phản bội, có đánh chết cũng không thương.

Anh Ba xuống nhà, ngồi đối diện gã đàn ông:

- Cảm ơn đại ca!

Gã đàn ông uống hớp rượu:

- Tôi phục anh lắm, anh thử “tét” các em khá lắm. Lần sau tôi sẽ giúp anh một tay nữa.

- Anh đã đưa được mấy em vào “nẻo chánh” rồi nhỉ?

Gã đàn ông lắc cục nước đá trong ly rượu:

- Không nhớ nữa!

Cả hai cười ha hả.