mười năm
Chiều hôm qua Hùng nhét vào tay Ba Choát một mớ truyền đơn:
- Bẩy giờ sáng mai gặp nhau ở trước rạp Vĩnh Lợi sẽ có một cuộc biểu tình lớn của toàn thể sinh viên, học sinh và sư sãi. Lợi dụng lúc lộn xộn mầy tung truyền đơn ra.
Hùng chỉ kịp nói có thế rồi biến ngay. Sáng hôm nay Ba Choát ra chợ Bến Thành sớm.
Ba Choát cảm thấy không khí bữa nay khác lạ mọi ngày. Sáu giờ sáng đường phố còn vắng, những toán lính cảnh sát chiến đấu từ các ngả đường lẻ tẻ tiến đến trung tâm thành phố. Họ đứng lầm lì tại những góc đường. Cảnh sát tập họp trong bót Lê văn Ken.
Bây giờ Ba Choát thấy đường phố đông hơn, hai ba thanh niên dắt tay nhau đi trên vỉa hè Lê Lợi, những đám thanh niên nam nữ đi ngược chiều nhau, chạm mặt nhau họ khẽ gật đầu.
Ba Choát sờ tay vào bụng mình, xấp truyền đơn vẫn còn nguyên trong áo.
Ba Choát thơ thẩn đi đến rạp Vĩnh Lợi. Hùng đã có mặt ở đó, hai người đưa mắt cho nhau. Hùng đi trước, Ba Choát theo sau. Ba Choát hồi hộp đi gần lại bạn:
- Cớm nhiều quá có lẽ lộ rồi?
- Lộ từ hôm qua, nhưng nhất định phải có biểu tình.
- Họ sẽ đàn áp?
- Dĩ nhiên!
Ba Choát lo lắng:
- Tao đi về đây, trả mầy truyền đơn nầy.
Hùng quắc mắt lên:
- Kỳ vậy? Tranh đấu mà gà chết như mầy còn làm ăn gì được.
Hùng vỗ vào bụng mình:
- Tao cũng cả núi truyền đơn đây nầy, tao có thèm than thở như mầy đâu.
Ba Choát lèo nhèo nói:
- Đm....ăn giải gì để ở tù oan mạng.
Hùng bĩu môi:
- Nhát như thỏ đế. Đm. vậy mà khoe bảnh những là đã từng vào tù ra khám...
- Ừa, vào tù ra khám đó, nhưng thà vậy...
- Mầy muốn nói gì tao không hiểu?
- Có ăn có chịu. Thà là vồ một cái xế có bị tù cũng không đến nỗi ân hận!
Hùng kéo tuột Ba Choát vào quán Thanh Bạch:
- Tao có tiền đây, đớp cho no đi. Bây giờ mầy có muốn “phản bội” Cách mạng cũng không kịp nữa.
Ba Choát năn nỉ:
- Tao đâu có phản bội, tao chỉ trả lại truyền đơn thôi, tao không muốn bị “nhúm”.
Bỗng ở ngoài đường có tiếng ồn ào, hai thanh niên đang đi bỗng bị cảnh sát chận lại, còng tay, khám khắp người không hề có một tờ truyền đơn nào. Hùng nói:
- Mầy thấy chưa, đâu cần phải có truyền đơn mới bị bắt.
Hùng cười đắc chí:
- Thôi đớp đi, đớp xong có bị bắt cũng đỡ ân hận.
Hùng chỉ tay ra ngoài đường:
- Mầy thấy chứ, bây giờ có muốn về cũng không được, các góc đường lính chận hết trơn rồi.
Ba Choát ăn hết ngon, hắn bấn lên:
- Đm. mầy hại tao vô đây để bị bắt.
Hùng vẫn cười, hắn cười to hơn:
- Bây giờ chỉ còn một lối thoát là mầy đi theo tao, tao làm gì mầy làm theo. Tao cũng muốn thoát thân vậy, đâu có phải một mình mầy.
Ba Choát ngồi chửi um lên một hồi rồi cũng cười:
- Đm., tao ở tù hoài, nhưng đâu có ở tù lảng nhách như cái mửng nầy. Thôi được, tao sẽ đi theo mầy, nhưng nếu mầy thoát thân một mình thì mầy thấy mẹ với tao. Nhưng này, tao hỏi thiệt, ở tù ra rồi có ăn cái giải gì
- Sao lại không, tổ quốc ghi ơn!
Ba Choát cười hăng hắc:
- Đm. tổ quốc là cái cóc khô gì, nhưng thôi được, tao cũng hết mình với mầy.
Giữa lúc đó, bỗng có tiếng ồn ào phía bùng binh, rồi biểu ngữ giăng lên, người ùa ra như chợ vỡ, cảnh sát chiến đấu la hét, tiếng súng nổ.
Mắt Hùng sáng lên, nắm chặt lấy tay Ba Choát:
- Đến giờ hành động rồi!
Hai người chạy vụt ra đường, chạy thẳng đến bùng bình. Hùng vừa chạy vừa tung truyền đơn. Ba Choát làm theo như cái máy. Hắn thấy phấn khởi, hắn không biết tại sao mình lại phấn khởi. Hắn la hét, chửi thề, đấm đá văng mạng với cảnh sát chiến đấu.
Những chiếc dùi cui đập tới tấp lên đầu lên cổ đám đông. Nhưng những nắm tay vẫn cố vươn lên, mặt Hùng bết máu, hắn gào lên:
- Chúng mầy giết tao đi, giết hết đi!
Hùng gục xuống. Ba Choát cũng không tránh khỏi trận mưa dùi cui. Bọn cảnh sát lôi xềnh xệch Hùng, Ba Choát và một số thanh niên khác ấn lên xe.
Hùng gắng gượng đứng dậy tung một số truyền đơn còn lại xuống đường.
Chiếc xe chuyển bánh. Dưới đường náo loạn. Đám thanh niên bị giam trong xe la hét om sòm:
- Đả đảo độc tài...
Những chiếc dùi cui đập tới tấp lên đầu lên cổ đám thanh niên yêu nước, nhưng không làm câm họng họ được.
Trong trận mưa dùi cui và máu lệ đó, tiếng hát đã cất lên hùng tráng, đắng cay, phẫn nộ:“Việt Nam minh châu trời đông... Việt Nam giống dân Lạc Hồng..”
Chiếc xe vòng một nửa bùng binh chợ Bến Thành chạy về hướng ngoại ô, tiếng hát vang lên, âm hưởng còn mãi trong lòng những người còn lại. Những giọt nước mắt xót thương vẫn âm thầm nhỏ xuống.
Ánh nắng hanh vàng của một buổi sáng đẹp trời bình thản trải trên thành phố Việt Nam. Một buổi sáng lại thức dậy oai hùng...