← Quay lại trang sách

mười sáu

Trung sĩ Tuyển rút khăn lau mồ hôi trên cổ trên mặt, ngả cái mũ sắt xuống bờ ruộng. Anh nói với Hạ sĩ Thuận:

- Chú đi một vòng coi anh em ăn uống ra sao?

Hạ sĩ Thuận đi khỏi, Tuyển yên trí ngồi ngả lưng xuống bờ ruộng, đặt khẩu súng Carbine xuống cạnh mình, tháo bi-đông nước ra uống ừng ực.

Đã bốn giờ chiều, nắng vẫn còn gay gắt trên cánh đồng ruộng mênh mông. Trên trời chiếc máy bay quan sát lượn vòng nhòm ngó vào khu rừng cao-su Dầu Tiếng, nơi địch quân vừa rút vào.

Vị Đại úy Tiểu Đoàn trưởng ra lệnh cho đoàn quân dừng chân ngay bìa rừng nghỉ ngơi.

Cánh quân của Tuyển truy kích địch suốt từ đêm hôm qua. Một ngày mệt lả vì những trận xáp chiến kinh hồn. Mải bây giờ anh em mới được dịp nghỉ ngơi. Họ mang cơm nắm ra ăn, nhưng mắt vẫn nhìn về phía rừng cao-su Dầu Tiếng.

Muốn tiến vào đó, tiểu đoàn phải băng qua một cánh đồng trống trải. Địch rút vào một địa điểm lợi thế. Đại Úy Tiểu Đoàn truởng bực dọc chửi thề tùm lum:

- Đm. không có dân ở trỏng thì mình cho máy bay quần nát khu rừng.

Trung sĩ Tuyển nằm gối đầu lên bờ ruộng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh ngát. Nếu không có tiếng súng của địch từ phía rừng cao-su lẻ tẻ bắn ra, không có chiếc máy bay L19 lượn vòng trên bầu trời, thì cảnh vật thật thanh bình.

Bỗng Tuyển nghe thấy tiếng bước chân đi lại phía mình. Đại úy Tiểu Đoàn trưởng đứng chống nạnh nhìn xuống Tuyển:

- Dậy, bằng mọi cách chúng ta phải tiến chiếm mục tiêu trước khi trời sụp tối. Anh cho lệnh anh em!

Tuyển đã đỡ mệt mỏi, chàng đứng dậy đi một vòng kiểm soát trung đội của mình. Những chiếc thiết vận xa M113 dàn hàng ngang sẵn sàng. Năm phút sau, năm chiếc Skyraider từ hướng Tây nhào tới nhả đạn như mưa bấc xuống bìa rừng. Súng lớn súng nhỏ của địch từ trong khu rừng cao-su cũng bắt đầu nhả đạn. Tiếng hò xung phong vang động chiến trường. Bom lửa từ trong máy bay bắt đầu thả xuống khoảng đồng trống, khói bốc mù mịt. Đoàn thiết vận xa chuyển bánh thận trọng. Cánh quân dàn hàng ngang tiến bước sau xe.

Những quả đạn bích kích pháo từ trong khu rừng câu ra, mong chặn đứng đoàn thiết vận xa nhưng vô hiệu. Trái khói được thả ra mù mịt. Tuyển không nhìn rõ mục tiêu, nhưng vẫn điều động anh em tiến sau xe... Thỉnh thoảng Tuyển lại nghe tiếng la thất thanh của một chiến sĩ bị trúng đạn. Tiếng Đại úy Tiểu Đoàn trưởng la trong máy:

- Anh em cố gắng, chúng ta đã tiến được nửa đường.

Hỏa lục của địch mỗi lúc một dữ dội hơn. Một chíếc thiết vận xa dẫn đầu đã bị bốc cháy. Trên trời những chiếc Skyraider vẫn nhào lộn không ngưng. Cánh quân hơi chùn bước vì hỏa lực địch.

Bỗng Tuyển nghe thấy một tiếng nổ đinh tai ngay trước mặt mình. Tuyển ngã dội người về phía sau. Tuyển thấy mình lọt xuống một cái hố, ngực đau tức. Phản ứng đầu tiên của Tuyển khi chàng ngồi được dậy là xem xét khắp người, may quá, chàng không bị thương. Cái hố Tuyển lọt xuống là một hố do đạn bích kich pháo của địch.

Những bước chân rầm rập qua đầu Tuyển. Tiếng la hét vang động chiến tường, đạn bay trên đầu và khói mù mịt.

Tuyển leo lên mặt hố, chiếc thiết vận xa cháy rừng rực ngay truớc mặt chàng. Tuyển lao nình chạy thẳng về phía trước, trong đám khói mù mịt.

Những ụ súng đại liên trên thiết vận xa bắn che cho cánh quân dàn hàng ngang rút ngắn dần khoảng đường tiến tới mục tiêu. Tuyển nghe thấy tiếng máy bay gầm thét trên đầu mình. Tiếng la hét của địch quân ngay trước mặt.

Chợt Tuyển thấy cánh quân phía bên phải mình ngã rạp xuống vì họng đại liên của địch phía bìa rừng quạt ra xối xả. Tuyển nằm sấp xuống một mô đất quan sát, lờ mờ trong khói Tuyển nhìn thấy những tên lính Việt Cộng đang điều khiển khẩu đại liên cầm chân bước tiến của đồng đội chàng.

Tuyển nghe thấy tiếng bò sột soạt phía sau lưng mình, Tuyển ngó lại, hạ sĩ Tình bò tới:

- Trung sĩ, khẩu đại liên kia!

Tuyển suyt khẽ:

- Khẽ chứ, mày bắn che cho tao, tao phải khóa họng khẩu súng nầy.

- Có một thằng...

- Mày tìm cách hạ đi!

Hạ sĩ Tình rút chiếc lưỡi lê ngắn ra, cắn ngang miệng:

- Trung sĩ để em!

Tuyển kẹp khẩu đại liên vào nách trái, ngón tay hờm sẵn trên cò súng, tay kia móc trái lựu đạn cầm sẵn ở tay.Tuyển ra hiệu cho hạ sĩ Tình:

- Tao sẽ tiến phía trước mặt nó, mày hạ nó khi tao lộ mục tiêu.

Hạ sĩ Tình gật đầu, hắn bò vòng sang cánh trái, tên lính VC bắn tầm phơ một băng dạn. Còn cách khoảng hai chục thước Tuyển đứng dậy quạt một băng đạn về phía khẩu đại liên. Tuyển nghe thấy một tiếng rú, tên lính yểm trợ nhổm hẳn người lên, vừa vặn hạ sĩ Tình chồm lên như một con thú, chiếc luỡi lê trong bàn tay thiện nghệ của hắn phóng ra nhanh như chớp. Tiếp theo một băng “tom sông”, tên lính VC ngã bật người về phía trước.

Tuyển chồm lên quăng liền trái lựu đạn về phía khẩu đại liên, tiếp theo trái của hạ sĩ Tình. Tuyển hô lớn:

- Biệt động quân! Sát!

Tiếng hô vang động chiến lrường, tuyến đầu của địch hoàn toàn bị phá vỡ. Chiếc thiết vận xa chồm lên, đè nghiến lên công sự phòng thủ chiến đấu, nơi địch đặt khẩu đại liên. Xác địch ngổn ngang.

Tuyển và các bạn đồng ngũ không kịp tước khí giới địch, cánh quân thọc sâu vào trong rừng cao-su. Khắp nơi vang lừng tiếng hô “Biệt động quân, Sát!” Tàn quân địch vừa tháo lui vừa bắn lại. Những xác địch quân ngã ra từ các gốc cao-su.

Trời sụp tối, Tiểu Đoàn của Tuyển hoàn toàn làm chủ tình hình. Đại úy chỉ huy trưởng phái một cánh quân nhỏ đi truy kích địch.

Khoảng 1 giờ sau cánh quân trở về địa điểm tập trung. Chiến trường đã im tiếng súng. Tuyển đôn đốc binh sĩ đi canh gác khắp các địa điểm trọng yếu. Quân số còn lại được nghỉ ngơi ăn uống.

Không khí nặng nề trong rừng cao-su. Tuyển thấy dân chúng cư ngụ trong đó gọi nhau ơi ới. Một vai nhà đã lên đèn.

Tuyển đứng dậy, khoác súng lên vai đi một vòng. Đây đó còn phảng phất mùi khói súng, những thân cây gẫy, những xác địch ngổn ngang chưa kịp thu dọn, những hố đạn, những căn nhà cháy còn trơ cột. Tất cả hình ảnh đau thương đó càng thê thảm hơn khi tiếng khóc thảm thiết cất lên.

Tuyển rẽ vào một căn nhà nhiều người bu đông. Tuyển thấy Đại úy Tiểu Đoàn trưởng của mình đứng ở đó, một xác người đắp chiếu nằm trên tấm phản gỗ, bên cạnh một người đàn bà và ba đứa trẻ khóc lăn lộn.

Tuyển rẽ đám đông đi vào, chàng giơ tay chào xác chết. Đại úy Tiểu Đoàn trưởng ra nắm vai người đàn bà an ủi:

- Thôi bác, chuyện đã qua rồi, điều thứ nhất là chúng tôi xin gởi lời chia buồn cùng bác và gia quyến. Điều thứ hai chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ bác... Thời buổi chiến tranh làm sao tránh được khỏi cảnh tang tóc...

Người đàn bà nức nở, giọng đặc miền Bắc:

- Ối thầy nó ơi, tưởng rằng sống với nhau được suốt đời, rau cháo có nhau... ai ngờ hòn tên mũi đạn nó cướp mất thầy nó... Ối trời cao đất dầy...sao thân tôi khốn khổ thế này.

Người đàn bà gào thét, ôm lấy xác chồng, những đứa con ôm lấy mẹ. Nỗi bi thương ấy làm mủi lòng tất cả những người đứng xung quanh.

Tuyển nghe thấy những cái tặc lưỡi tội nghiệp, những cái lắc đầu:

- Tội nghiệp bác cọp, con người thiệt hiền lành thực thà.

Mặt đại úy Tiểu Đoàn trưởng sắt lại dưới ánh đèn dầu vàng vọt. Đại úy buông người đàn bà, tới cạnh Tuyển:

- Chú cùng tôi về nói với anh em, xem mình có thể giúp đỡ họ được gì không!

Hai người rẽ đám đông đi ra. Đêm về khuya lạnh lẽo, không khí trong khu rừng âm u nặng nề. Hồi chiều Tuyển để ý thấy sắc mặt những người phu cạo mủ ở đây đều xám xịt. Có lẽ vì không khí nặng nề nầy.

Về đến đơn vị, Đại úy Tiểu Đoàn trưởng tập họp anh em binh sĩ kêu gọi sự giúp đỡ gia đình nạn nhân.

Một binh nhất giơ tay xin nói. Đại úy Tiểu Đoàn trưởng cho phép. Anh ta đứng dậy:

- Thưa Đại úy em dám hỏi mỗi cuộc hành quân như vầy chẳng may dân bị chết mình đều phải đền cả sao? Chiến tranh mà Đại úy, chết chóc là chuyện thường. Xin nói để đại úy rõ thằng em ruột của em mới chết trong trận đánh vừa rồi, còn một điều này nữa, người ta chết chưa chắc đã do đạn của mình, mà có thể là đạn Việt cộng.

Đại úy Tiểu Đoàn trưởng từ tốn:

- Anh ngồi xuống đi, tôi hiểu anh cũng như hiểu tất cả mấy trăm con người ở đây. Mình có uy dũng của một chiến sĩ, mình cũng còn phải có cả lòng từ tâm mới là một chiến sĩ hoàn toàn. Tôi chỉ kêu gọi anh em, ai có lòng thi giúp đỡ người ta, đất nước chúng ta đau thương, nếu chúng ta xoa dịu được phần nào thì tôi thiết tưởng chẳng nên ngần ngại...

Tiếng nói của Đại úy trầm xuống buồn bã:

- Tôi là người đầu tiên giúp gia đình đó một ngàn đồng, anh em tùy kẻ ít người nhiều, ai không có thì thôi....

Đại úy Tiểu Đoàn trưởng ngồi xuống một thân cây gẫy. Trong đoàn quân có tiếng xầm xì bàn tán, một lát sau Trung úy Tiểu Đoàn phó bưng chiếc mũ sắt đến:

- Thưa Đại úy đây là tiền anh em phúng điếu.

Đại úy Tiểu Đoàn trưởng mỉm cười, nụ cười của ông buồn bã:

- Trong trận nầy mình cũng rụng mất bẩy “con”, tôi hiểu nỗi buồn của anh em. Tôi cũng buồn....

Đại úy Tiểu Đoàn trưởng thay mặt tang quyến cám ơn tất cả binh sĩ. Ông cùng Tiểu Đoàn phó cùng một số binh sĩ đại diện đến chia buồn cùng tang quyến.

Người đàn bà khóc ngất khi cầm món tiền trong tay. Tuyển khẽ thở dài, Tuyển ra ngoài cửa đứng. Một ông già mon men tới cạnh:

- Các ông tốt quá!

Tuyển quay lại, ông già nhìn chàng cười ngượng ngập:

- Chết mà được như vậy là phước lắm!

Tuyển cúi đầu chào ông già:

- Bác ở đây?

- Dạ tôi ở đây cả mấy chục năm trời nay rồi, nếu xếp rảnh rang lại nhà tôi uống ly cà-phê chơi!

Tuyển theo ông già về nhà. Căn nhà của lão không khác với những căn nhà của phu cạo mủ ở đây. Bất giác Tuyển buồn buồn. Ngay xưa cha Tuyển cũng từng sinh sống ở đây. Có lẽ ông già này cũng là một trong những người cùng rời bỏ quê hương xứ sở với cha chàng.

Tiếng nói miền Bắc pha lẫn giọng Nam, cha Tuyển ngày xưa cũng đã nói như vậy.

Ông già xô tấm cửa liếp vào nhà, vặn to ngọn đèn dầu khua vợ con dậy:

- Dậy, dậy đi bu nó, có xếp tới chơi!

Tuyển can lại nhưng không kịp. Ông già mời Tuyển ngồi ở phản giữa. Vợ con ông già lục đục ra chào Tuyển.

Tuyển nhìn sững người con gái mặc áo trắng, tay áo có ren, nhưng nhầu nát. Tuyển thấy nàng quen quen nhưng không nhớ mình đã gặp ở đâu. Ông già giới thiệu:

- Đây là con gái tôi. Cách đây ít lâu nó có lên Saign làm ăn, của không người khó, chẳng ăn thua gì nó lại về cạo mủ...

Ông già chép miệng xua vợ con vào nhà:

- Bu mầy vô pha ly cà-phê mời xếp.

Ông ta tán tụng:

- Thiệt tôi chưa thấy đơn vị nào lại có lòng như đơn vị này, chiến tranh mà được các ông tận tình giúp đỡ như vầy là khá lắm. Đồng bào chúng tôi không dám quên ơn các ông.. Ấy tôi cũng có hai thằng con lớn đi lính đã lâu rồi tôi không nhận được tin tức gì, không biết sống chết ra sao?

Ông già thở dài thườn thượt rồi lại hỏi:

- Xếp hả, bao giờ thì hết chiến tranh? Liệu có yên được không? Chết chóc hoài tội quá.

Tuyển lắc đầu chán nản:

- Không biết được bác ơi!

Tuyển đang mải suy nghĩ về người con gái, chàng đào xới dĩ vãng mình, không biết mình là gặp nàng ở đâu?

Người con gái bưng hai tách cà-phê ra đặt lên phản:

- Thưa, hơi ít đường, xếp và thầy uống đỡ.

Tuyển nói:

- Được mà, không sao!

Ông già lôi cái điếu cày ra, tra thuốc lào vào nỏ, châm đóm vào ngọn đèn dầu. Tiếng điếu cầy rít lên dòn dã. Ông già nhả khói lơ mơ nhìn ra ngoài trời:

- Thuốc lào ở đây không được ngon như ngoài Bắc, nhưng hút cũng được. Xếp làm một điếu không?

- Dạ thưa bác cháu không biết hút.

Ông già mời Tuyển uống cà-phê, ông lơ mơ nhìn ra ngoài trời:

- Tôi là người kỳ cựu nhứt ở đây, từ khi Tây mới lập đồn điền này, tính ra cũng tới ba chục năm...

Vừa uống cà-phê ông vừa than thở:

- Anh em vào đây có ngót một trăm người, khi đi chỉ mình tôi có vợ có con. Anh em sau này lớp chết lớp bỏ đồn điền xuống Saigon làm ăn, chắc họ khá cả rồi.... Tôi suốt một đời làm cu-li khổ vẫn hoàn khổ, chưa bao giờ tôi ngóc đầu lên nổi.

Đêm khuya dần, câu chuvện của ông già càng say sưa:

- Tôi nói thiệt đó xếp, một lần tôi về Saigon đi qua một dẫy nhà bán đồ ngà voi tôi thấy toàn là người Bắc mình, mấy mặt đó tôi biết quá mà... Nó cũng chẳng thèm nhận mình. Thằng Ti ở quê tôi bây giờ làm hàng giò chả cũng xe hơi nhà lầu... Lần đó tôi gặp nó, tôi hỏi, nó nhìn tôi bằng nửa con mắt, hỏi lại tôi: “Anh là ai, tôi không quen!”

Ông già cười nhạt, giọng ông ta hậm hực:

- Đời mà, mình cũng chẳng trách móc làm chi, số phận mình hẩm hiu thì đành chịu vậy.

Tuyển tò mò hỏi:

- Hẳn bác quen mặt với tất cả những người Bắc ở đây?

- Tôi biết hết, ừ.... không thiếu mặt nào, chúng nó những thằng còn sống đều khá cả.

Ông già kể ra một dọc tên, ông ta kể cả tên làng tên xã ở ngoài Bắc. Khi nhắc đến tên Sáu Họ, cha Tuyển, ông ta nói lại:

- Chúng nó khá cả, thằng Sáu Họ còn kém tuổi tôi. Tôi nghe người ta nói bây giờ nó giầu có lắm ở Sài gòn con cái đều ăn nên làm ra. Có lẽ thằng Sáu Họ là thằng giầu nhất đám, nhà lầu hàng rẫy ở Sài gòn, xe Huê Kỳ cả chục chiếc...

Tuyển cay đắng khi nghe bạn của cha mình nhắc nhở đến tên Sáu Họ. Ông ta hiểu lầm và Tuyển cũng không muốn cải chính làm chi:

- Giàu nghèo có số cả bác ạ!

- Tôi cũng nghĩ vậy, tôi đâu có than thở gì, thấy bạn mình giàu có, mình mừng cho nó.

Tuyển tò mò hỏi:

- Với cái ông Sáu Họ bác thấy sao?

- Thằng đó khá, hồi nó vào đây, tôi tưởng nó chết. Nó lấy vợ người trong nầy, nghe đâu về quê vợ làm ăn một thời gian rồi mới lên Sài gòn. Đối với tôi nó tử tế lắm...

Ông già tiếp tục nói:

- Nếu Sáu Họ biết tôi còn ở đây, thế nào nó cũng tới thăm, giúp đỡ...

- Sao bác không lên Sài gòn tìm ông ta?

- Biết đâu mà tìm, mà tôi cũng không muốn tìm đến làm chi, nếu họ có lòng, tự khắc họ sẽ đến. Tôi vẫn tin tưởng nó là người tốt...

Tuyển cay đắng, nhưng chàng không thể nói gì hơn, tốt hơn cứ để ông già tin tưởng, dù niềm tin đó không tưởng.

Đêm đã khuya, Tuyển từ giã ông già ra về. Tuyển chợt thấy người con gái đứng ở cổng. Tuyển thắc mắc không hỏi. Nàng vẫn còn đứng đó, nàng nhìn theo. Đêm lạnh sương xuống nhiều, bóng người con gái mờ đi...

Rừng cao-su rì rào tiếng lá khua động. Thỉnh thoảng một tràng súng máy bắn vu vơ khua động đêm trường.

Tuyển trở về đơn vị mình, mắc cái võng lên ngang hai thân cây, leo lên nằm.

Tuyển buông cái mùng chụp lên trên võng, gác khẩu Carbine bên cạnh. Tuyển hy vọng ngủ được một giấc thoải mái sau một ngày một đêm thần kinh căng thẳng. Nhưng Tuyển không tài nào ngủ nổi, không phải vì những tiếng hô ban đêm của lính gác, không phải vì những tràng đạn bắn vu vơ. Những tiếng động đó đối với Tuyển quá quen thuộc.

Tuyển đang nghĩ đến nét quen thuộc của người con gái mà chàng gặp ở nhà ông già. Không biết Tuyển đã gặp nàng ở đâu, chiếc áo lụa trắng nhầu nát có thêu ren. Khuôn mặt buồn bã, đôi mắt không được tinh nhanh.

Tuyển kiểm điểm lại những kỷ niệm của mình, những nơi chàng đã đi qua. Ở một nơi tối tăm nào đó, trong một cơn phẫn nộ, những vũng nước đọng trong con đường hẻm sâu. Tuyển bỗng nhớ ra, đúng rồi, người con gái này đã ở nơi đó. Nàng run rẩy khi bàn tay Tuyển giơ lên, đôi mắt hãi hùng trong bóng tối nhá nhem ở trong phòng một nhà chứa miệt bến xe An Đông.

Đêm hôm đó Tuyển uống rượu say, chàng đau khổ phẫn nộ và muốn phá phách để giải tỏa nỗi ấm ức của mình, sự tuyệt vọng vì một mối tình..Và sau đó Tuyển hạ tay xuống, chàng thấy rằng mình không thể đánh một người con gái vô tội, yếu ớt...

Tuyển thở phào khoan khoái khi thấy mình đã nhớ được người con gái nầy. Và có lẽ nàng cũng nhận ra Tuyển. Tuyển sờ tay lên khuôn mặt đầy sẹo của mình. Khuôn mặt ác quỷ nầy ai mà không nhớ được, chỉ cần một lần gặp gỡ.

Tuyển lại thắc nắc, không hiểu tại sao nàng lại lần mò lên Saigon làm ăn ở chốn đó, rồi nàng lại về đây?

Khuôn mặt xanh lướt, với đôi mắt buồn rười rượi của nàng phóng lớn trong tâm tưởng Tuyển. Giấc ngủ đến với Tuyển nặng nề.

Khi Tuyển mở bừng mắt ra, trời đã sáng rõ. Anh em trong đơn vị trở dậy nấu nướng. Một số tản vào nhà dân chúng... Một số khác ngồi nhậu đế với khô nướng. Họ nói đùa nói bỡn nhau.

Tuyển trở dậy gấp đồ đạc gọn ghẽ cho vào trong ba-lô, dốc nước trong bi-đông ra rửa nặt, súc miệng.

Mặt trời đã lên, nhưng sương mù trong khu rừng cao-su vẫn chưa tan hết. Tuyển đi qua đám nhậu, bọn lính mời rối rít:

- Trung sĩ, ngồi nhậu chơi!

Tuyển giơ tay chào:

- Cám ơn, để khi khác.

Tuyển đi thẳng đến căn lều của ông già, bọn lính reo vang:

- Tụi bây ơi, ổng chịu chơi rồi. Ở trỏng có một em thơm lắm!

Tuyển mỉm cười, mặc cho các bạn đồng ngũ chế diễu. Khi Tuyển bước chân vào nhà đã thấy ông già ngồi xếp chân bằng tròn trên tấm phản gỗ, bên cạnh điếu thuốc lào.

Ông ta vui vẻ:

- Mời xếp vào chơi, tôi biết xếp thế nào cũng tới chơi.

Ông già hướng vào trong nhà kêu:

- Thuận ơi, pha trà, pha cà-phê con.

- Thôi bác, khỏi vẽ vời!

Người con gái đi ra, nàng vẫn nhìn Tuyển bằng đôi mắt ngại ngùng như đêm qua. Mái tóc uốn lâu ngày không được chải gỡ rối bù, sắc mặt nàng sáng nay có vẻ mệt mỏi, đôi nắt thâm quầng.

Khi nàng bưng khay cà-phê và trà ra, Tuyển để ý đến bàn tay của nàng, những ngón tay có móng nhọn loang lổ sơn đỏ.

Tuyển biết mình không thể nhầm lẫn được. Dấu vết cuộc đời chơi bời của nàng vẫn còn đó. Nàng e dè lùi bước.

Ông già chợt nhìn Tuyển rồi nhìn con gái. Ông ta rít một hơi thuốc lào xòng xọc nhả khói mù mịt:

- Ấy em nó hồi trước cũng làm ở Sài gòn một thời gian, nó nói làm ở nhà sang lắm nên phải chải chuốt không hiểu sao sau mấy tháng nó lại bỏ về không có một đồng xu dính túi, lại bệnh lên bệnh xuống...

Tuyển biết người con gái đã nói dối cha mẹ mình. Tuyển nghe tiếng nàng ho trong nhà. Tuyển hỏi:

- Cô nhà tại sao không làm nữa?

- Tôi cũng không được rõ, nó cũng không nói gì với tôi. Mấy tháng đầu nó còn gửi được ít tiền về, sau rồi bặt luôn. Tôi lo quá toan lên Sài gòn tìm nó thì nó mò về, thân tàn ma dại. Hồi này là khá lắm rồi đó.

Ông già thở dài:

- Cái số gia đình tôi không may mới gặp vận đen như vạy, nhiều đứa lên Sài gòn làm ăn một hồi mang được cả cha mẹ lên, con nhỏ nhà tôi nó đần quá!

Tuyển thấy xót xa cho gia đình ông già. Nếu cha Tuyển còn đến ngày nay chắc cũng già như vậy. Ông già nói tiếp:

- Chắc đời tôi cũng đến chết dấm chết dúi ở đây mất, tôi không còn hy vọng gì...

Ông già nói bằng giọng buồn buồn, Tuyển chỉ còn biết an ủi qua loa. Bỗng ông già hỏi, giọng đặc miền Bắc:

- Cậu ở đâu cơ?

Từ đêm hôm qua, Tuyển không muốn nói, nhưng lại không nỡ nói dối. Chàng hạ thấp giọng:

- Thưa bác cháu là con ông Sáu Họ đây!

Ông già trợn mắt, lắp bắp hỏi:

- Cậu nói sao, Sáu Họ nào?

Tuyển bình tĩnh giải thích:

- Vâng, thưa Sáu Họ cùng bỏ quê hương với bác về đồn điền Dầu Tiếng nầy cạo mủ cao-su.

Tuyển thấy ông già run lên, hai tay đưa ra trước:

- Trời ơi! Mầy!... Mầy là... con thằng Sáu Họ thiệt sao?

Ông già mừng quá gọi thất thanh:

- Bu nó ơi, Thuận ơi, ra mà coi con trai thằng Sáu Họ này!

Tự nhiên Tuyển thấy mủi lòng, nước mắt chàng lâu lắm mới có dịp chảy ra. Tuyển thấy cổ họng mình nghẹn ngào:

- Cháu là thằng Tư Tuyển, con của Sáu Họ.

Bà vợ của ông già chạy ra, nhìn hai người ngồi khóc:

- Sao, ông nói sao? Sáu Họ, Sáu Họ nào?

Ông già mừng quá gắt lên:

- Thằng Sáu Họ chớ thằng nào bà quên rồi à?

Bà già chợt nhớ ra reo lên:

- Tôi nhớ rồi! Trời ơi con trai chú ấy đây à? Ba má con hồi này ra sao con?

Tuyển nhìn hai ông bà bằng con mắt đẫm lệ:

- Ba con chết rồi, chỉ còn má con!

Tuyển kể lại chuỗi ngày bi thảm của gia đình mình. Ông già chép miệng:

- Tội nghiệp, vậy mà tao tưởng bố mày khá lắm, nếu cứ chịu khó làm ăn ở đây đâu đến nỗi nào.

Cả hai ông bà đều chép miệng thở đài. Bà già thẫn thờ nói:

- Chú Sáu Họ là người hiền lành, cùng gia đình tôi bỏ xứ ra đi... Ờ, hồi đó ông tây Ba Danh (Bazin) mộ phu... Tôi tưởng sẽ bị đưa ra Tân Thế Giới, lại được ở lại quê hương xứ sở là may rồi,

Vợ chồng ông già nhắc lại kỷ niệm khốn cùng của họ với Sáu Họ:

- Thấm thoát ba chục năm qua, đời người ta như bèo bọt.

Ông già nói:

- Tao tưởng như mới ngày hôm qua còn trông thấy thằng Sáu Họ.

Ông hút thuốc lào, nhả khói, uống ly chè tươi.

Cô con gái tên Thuận ngồi tư lự. Thấy trời đã muộn bà già mời Tuyển:

- Cháu ở lại ăn bữa cơm rau với hai bác nhé!

Tuyển nhận lời trong ngần ngại. Tuyển hiểu hơn ai hết gia đình này quá nghèo. Hai mẹ con đưa nhau vào bếp thì thào bàn tán. Tuyển đứng dậy:

- Xin phép bác cho cháu về qua đơn vị một lát.

Tuyển ra ngoài đứng đón đầu, chàng biết chắc thế nào Thuận cũng phải đi chợ qua. Quả nhiên một lát sau nàng cắp rổ ra. Thấy Tuyển, nàng đi chậm lại gật đầu chào.

Tuyển tiến tới, hỏi nhỏ:

- Cô nhận ra tôi không?

Nàng gật đầu, mặt nàng hơi biến sắc:

- Anh nói gì với thầy em?’

Tuyển lắc đầu:

- Tôi không nói gì hết!

Thuận tẩn mẩn bẻ một cái nan rổ:

- Em vẫn giấu thày bu em chuyện đó.

- Tôi biết!

Tuyển móc túi đưa cho Thuận một trăm bạc:

- Em cầm thêm tiền chợ!

Nàng cầm tiền không ngần ngại. Tuyển nói nhỏ:

- Tối nay mình gặp nhau nói chuyện nhiều.

Thuận quay đi.

- Em không bao giờ muốn nhắc đến chuyện đó nữa, đau thương lắm. Nhưng em không giấu anh, vì anh đã biết em. Anh đã đến gia đình nhà em, bố mẹ em nghèo quá, và em nghĩ rằng em phải có bổn phận giúp đỡ... Em theo chúng bạn lên Saigon, em hy vọng mỗi tháng sẽ gửi được dăm bẩy trăm. Anh biết đó, em đã làm nghề gì...

Thuận cúi gầm mặt xuống, giọng nàng xót xa. Đêm yên lặng, Thuận nhìn ra xa, trời tối, nhũng lùm cây mờ nhạt trong bóng đêm.

Hình như sương mù đang xuống nhiều. Tuyển thấy lạnh, chàng nói nhỏ:

- Em bỏ nơi đó về là phải, không mấy chốc đời em sẽ tàn tạ...

Thuận lắc đầu:

- Em không thiết gì hết, em chỉ mong bố mẹ sẽ có một cuộc sống khá hơn, nhất là thoát khỏi nơi này.

Thuận cười cay đắng:

- Em làm đĩ cũng không xong!

Đột nhiên Tuyển cầm lấy bàn tay Thuận:

- Đừng nhắc đến chuyện ấy nữa.

Thuận kể lể:

- Em dành dụm được năm ngàn đồng, nhờ một người quen cầm về cho bố mẹ em, họ đi luôn. Sau ba tháng bán thân rốt cuộc không được gì, mất cả chì lẫn chài. ·

Giọng Thuận cay đắng, Tuyển vẫn giữ nguyên tay nàng trong tay mình:

- Anh phải xin lỗi em, hôm đó anh quá say.

- Chuyện đó thường lắm, khứa đánh gái chơi bời xảy ra hàng ngày trong xóm. Chỉ có những đứa có chồng làm ma cô mới được bảo vệ...

- Sau khi anh đi khỏi họ có làm gì em không?

- Em bị một trận đòn nên thân.

Thuận nói bằng giọng thản nhiên. Tuyển nắm chặt tay nàng hơn:

- Anh ân hận vô cùng, anh không biết làm cách nào cho hết ân hận...

Thuận buồn cười:

- Anh đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa, cái gì qua cho qua luôn.

Đêm hình như đã khuya lắm, sương xuống nhiều, khu rừng cao-su càng trở nên thâm u. Phía xa xa le lói vài ngọn đèn ở những túp lều vải của tiểu đoàn Tuyển. Tuyển không biết tiểu đoàn mình sẽ đóng ở đây đến bao giờ mới đi nơi khác. Hàng ngày Đại úy Tiểu Đoàn trưởng phái từng cánh quân nhỏ đi truy lùng địch.

Thuận ngồi bên cạnh Tuyển, nàng quên cả thời gian, hình như nàng có cảm tình rất nhiều với người chiến binh nầy. Lần đầu tiên nàng gặp Tuyển, nàng đã ghê khiếp khuôn mặt rách nát này. Chàng hiện ra sặc sụa mùi rượu đế, đôi mắt đỏ ngầu... Bây giờ trái lại, Thuận thấy chàng thật dễ thương. Tiếng nói của chàng nhỏ nhẹ và đàng hoàng.

Tuyển nhìn vào mắt Thuận, nhìn vào đôi mắt nàng. Hình ảnh người yêu cũ của Tuyển thoáng hiện ra, rồi chìm ngay trong dĩ vãng tối đen.

Thuận ngả người xuống, nàng thấy lưng mình chạm vào thềm đất. Khuôn mặt Tuyển gần hơn, Thuận lắp bắp:

- Anh...

- Gì em?

- Em van anh, van anh đừng làm thế... tội em lắm.

Đôi mắt Tuyển phủ đầy bóng tối:

- Anh không bỏ em, anh sẽ lấy em!

Thuận lại bật khóc:

- Trời ơi, em không còn xứng đáng, em van anh đó.

Nụ hôn của Tuyển lấp kín tiếng nức nở của nàng. Bàn tay của nàng sờ soạng trên khuôn mặt sứt sẹo của Tuyển, vò rối những sợi tóc người tình. Nàng khóc nức nở:

- Em không còn xứng đáng...

Thuận buông xuôi. Đêm yên lặng trôi, Thuận nghe đâu đó tiếng chim gõ mõ trong khu rừng, như nàng đã ngle từ thuở thơ ấu...

Tuyển đỡ thân thể rã rời của người yêu dậy, nàng lại ngồi nép đầu vào vai Tuyển. Nàng nói nhỏ:

- Anh cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, anh có thể ra đi, không thắc mắc. Đằng nào em cũng là đứa con gái hư hỏng rồi, thêm một lần nữa chẳng sao.

- Anh cấm em nói điều đó! Anh thương em, anh không ngần ngại điều gì hết, sáng mai anh sẽ đi hỏi em làm vợ. Trước sau gì em cũng phải rời khỏi nơi này, em về Saigon ở với má anh. Anh nói thiệt đó.

Tuyển đã nói với người yêu thật nhiều, trời dần dần rựng sáng. Tuyển nhìn thấy ráng hồng phía trời Đông. Tuyển đỡ người yêu dậy:

- Thôi em vào nhà đi, ngay bây giờ anh phải đi lo việc cưới xin. Tiểu Đoàn sẽ lo cho anh, chiều hôm nay một chuyến trực thăng đáp xuống thì vô khối đồ.

Tuyển quay lưng đi, Thuận trở vào nhà, cha nàng đã trở dậy. Ông ngồi ở phản hút thnốc lào vặt. Me nàng cũng ngồi ở đó. Thấy Thuận vào, bà ngẩng lên hỏi:

- Mầy đi đâu suốt đêm qua con kia?

Thuận tủm tỉm cười, nàng nhìn mẹ, nhìn cha:

- Con vô ngủ hén bu.

- Trời ơi, mầy không làm không ăn gì sao?

Nàng quay vào phòng trong:

- Làm làm chi, hôm nay thầy bu ở nhà, người ta đến hỏi lấy con làm vợ đó.

Bà già dựng người lên:

- Trời ơi, mầy nói sao? Thằng nào vậy?

- Lính má à!

Thuận đi thẳng vào trong phòng, bà già tụt xuống khỏi phản chạy theo:

- Dân vệ hay Bảo an?

- Biệt động quân! Sát.

Ông già bỗng nở một nụ cười, ông tra thuốc lào vào nỏ điếu, rít một hơi ròn rã. Lâu lắm ông mới thấy mình hút một điếu thuốc lào ngon như vậy. Ông lẩm bẩm nói:

- Mẹ, mấy thằng Dân vệ trên đồn từ nay thì hết tòm tèm con nhỏ.

Một lát sau bà già chạy ra:

- Thầy nó ơi, thằng Tuyển. Trung sĩ Tuyển!

- Làm sao cơ?

- Còn làm sao gì nữa, nó hỏi con Thuận làm vợ!

- Vậy hả?

Bà già đâm bực mình vì không thấy ông già tỏ ra đon đả:

- Chuyện trăm năm của con mà tôi thấy ông cà bơ cà bơ đến là bực mình.

- Thế bà bảo tôi phải làm sao?

- Thì ông cũng phải lo lắng chút...

- Thương nhau thì lấy nhau, có gì mà phải lo lắng.

Để mặc cho vợ trách một thôi một hồi, ông già mới từ tốn nói:

- Tôi biết rồi bà ơi, tôi đâu cần phải bà nói.

- Ai nói cho ông biết vậy?

- Chả ai nói hết, có mắt để làm gì?

- Ông thấy?

- Chứ sao!

- Ông thấy gì?

Ông già thủng thẳng nói:

- Thấy đêm hôm qua, khi tôi ra sau nhà đi đái...

Ông già cười tít mắt:

- Tôi lại đi vòng ra chỗ khác!

Bà già rít lên:

- Ông thấy thế nào, sao không nói cho tôi biết?

- Nói làm quái gì, bà biết chuyện đó quá nhiều rồi, nói để bà ra dòm ấy à?

- Ông này thiệt quỷ, làm như vậy còn ra cái thể thống gì nữa. Để tôi vào hỏi con ranh này coi, ai con gái lại dễ dàng quá vậy?

Ông già níu tay bà già lại:

- Thôi, tôi xin bà, đời nay đâu có phải như ngày xưa, đợt sống mới mà! Mà có vậy mới nên chuyện.

Bà già rít lên:

- Cái trò tiền dâm hậu thú đó tôi không ưng, làm xấu hổ gia phong.

- Mình có gia phong mẹ đâu mà xấu hổ với chả xấu mình. Tôi nói cho bà biết, trọn đời làm thằng phu cạo mủ cao-su, Tây đánh như đánh chó bà tưởng bảnh lắm sao lại còn làm bộ làm tịch. Nó nhận lời lấy cho là may phúc rồi. Bà thử hỏi coi con gái ở miệt Dầu Tiếng này có đứa nào lấy nổi một thằng chồng làm tới chức ông Đội chưa, người ta sẽ gọi con gái mình là bà Đội Tuyển. Trời ơi, nó quyền sinh quyền sát trong tay, bao nhiêu lính dưới quyền, trông thấy xếp là chào cụp cụp.

Ông già nói một cách hăng hái:

- Thời buổi này là bình dân lắm đó, như ngày xưa ở làng mình, mỗi lần ông Đội về làng là linh đình chiêng trống. Làng phải giết lợn giết trâu khoản đãi, ông Đội ăn là ngồi mâm trên với cụ tiên chỉ... Vậy bà đòi gì nữa?

Bà già ngồi thẫn thờ:

- Tôi cũng bàn với ông vậy thôi, ông làm gì mà nói dữ quá vậy?

Ông già vẫn làm bảnh:

- Bà đi quét dọn nhà cửa đi, nhà trai sắp đến bây giờ đó.

Bà già cười ngỏn ngoẻn. Lần đầu tiên trong đời bà biết vui.

Ông già chợt nói:

- Này bu nó!

- Cái gì?

- Đừng có bép xép cái miệng nhé!

- Biết rồi!

° ° °

Đám cưới của Tuyển vội vàng nhưng không kém phần chu đáo. Khi bọn lính được Đại úy Tiểu Đoàn trưởng chính thức loan tin Tuyển lấy vợ, chúng reo hò ầm ĩ, công kênh Tuyển đi một vòng.

Công việc chạm ngõ ăn hỏi xong ngay trong buổi sáng, buổi chiều đám cưới. Đám cưới linh đinh với năm trăm binh sĩ họ nhà trai, ngực đeo đầy huy chương. Chú rể rạng rỡ trong bộ quân phục tác chiến mới nhất, vai đeo dây biểu chương, ngực hàng dẫy huy chương. Tiểu Đoàn Trưởng chọn ba chú lính cấp bậc từ Trung sĩ trở xuống, sạch nước cản làm phù rể.

Chiếc thiết vận xa M113 đi đón dâu kết hoa rừng sặc sỡ. Trong xe chú rể ngồi với ba gã phù rể, hai bên xe một dãy lính đi hộ tống, súng chỉ thiên. Khi tới cửa nhà gái, khẩu đại liên gắn chỉ thiên trên xe bắt đầu khai hỏa hiệu lệnh cho hàng trăm khẩu súng cùng bắn một lượt.

Đạn bay đỏ trời trong tiếng reo hò vang dội. Tiếng thiết vận xa gầm thét như mãnh hổ.

Họ nhà gái bưng tai. Khi khói súng còn mờ mịt, chú rể và ba chàng phù rể nhảy ào xuống xe. Bọn Biệt Động quân hô:

- Biệt Động Quân! Sát!

Tiếng hô vang dội khu rừng. Đại úy Tiểu Đoàn Trưởng cũng xuống xe, đầu đội mũ sắt, trên cổ áo ba bông boa mai vàng chóe, ngang hông đeo khẩu súng Colt 12 xệ xuống đùi. Họ nhà gái vừa đinh tai nhức óc vì hồi đạn nổ thay pháo đã phải bước ra cửa đón đàng trai.

Ông Phó Dư, cha của cô dâu, khăn đóng áo dài, tay khoanh trước ngực cúi đầu xá đại úy đại diện đàng trai. Bỗng có tiếng “moọc chê” 61 thục ùng ùng. Đại úy quên cả lễ nghĩa, quay lại quắc mắt hét như sấm:

- Thằng nào đó? Ai cho thụt moọc?

Một người lính vội nói:

- Chắc anh em nào đó ăn mừng!

- Nhốt nó ba củ!

Đại úy chợt nhớ nhiệm vụ mình, quay trở lại chìa tay bắt tay ông Phó Dư:

- Chúng tôi đến đón đâu!

Ông Phó Dư hai tay xoa tít:

- Dạ mời đại úy và các vị vào nhà xơi chén nước trà.

- Khỏi khách sáo, cô dâu đâu, lẹ lẹ còn ăn nhậu rồi về.

Cô dâu ra trình diện, nàng mặc chiếc áo dài đỏ chót, phấn sáp thơm tho, những thứ đó nàng mang từ Saigon về, và bây giờ mới có dịp chưng diện, nàng e lệ, khép nép. Đại úy đứng ngắm nghía một hồi, gật gù:

- Đẹp lắm, cô dâu không ngờ lại văn minh như vậy?

Ông quay lại:

- Chú rể đâu?

- Dạ!

Tuyển buớc lên một bước tới trước mặt đại úy chủ hôn. Ông ưỡn ngực ra hô:

- Nghiêm!

Tuyển đứng nghiêm cái rụp. Đại úy hô tiếp:

- Trình diện!

Tuyển dõng dạc nói:

- Trung sĩ Nguyễn văn Tuyển, số quân 58A 600215, Trung đội trưởng Trung đội 3, Tiểu Đoàn... Biệt Động quân xin trình diện Đại úy Tiểu Đoàn trưởng.

Đại úy quay lại Thuận:

- Tên cô là gì?

- Dạ thưa Đại úy tên con là... Lê thị Thuận!

- Bằng lòng lấy Trung sĩ Nguyễn văn Tuyển không?

Cô dâu thẹn chín người, nàng cúi gầm mặt. Đại úy nạt lớn:

- Bằng lòng lấy y không?

Thuận giật thót người, nàng lắp bắp gật đầu:

- Dạ bằng lòng!

Ông lại quay sang Tuyển:

- Chú có thương yêu người con gái này thật tình không?

Tuyển đứng cứng người như cây gỗ, vắn tắt:

- Thương yêu!

Ông ngẩng nhìn ông bà già:

- Hai ông bà có chịu gả con gái cho Trung sĩ Tuyển không?

Ông Phó Dư khoanh tay trước ngực, khúm núm:

- Dạ thật hân hạnh cho gia đình tôi...

Đại úy quen với nếp sống quân đội nhắc nhở:

- Vắn tắt, có hay không?

- Dạ có!

- Trung sĩ Tuyển có dùng áp lực đòi ông bà gả con gái cho không?

Ông Phó Dự lại xua tít hai tay:

- Dạ đâu có chuyện đó, tôi xin thề trước ngọn đèn...

- Vắn tắt, có hay không?

- Dạ không có!.

- Xong rồi!

Đại úy Tiểu Đoàn trưởng kéo cô dâu chú rể lại gần mình:

- Nhân danh Tiểu Đoàn trưởng Tiểu Đoàn... Biệt Động Quân, tôi tuyên bố tên Nguyễn văn Tuyển lính của Tiểu Đoàn, và cô Lê thị Thuận thành vợ chồng bắt đầu từ giờ phút này, hồi 20 giờ ngày 31-10-1963. Xin thánh thần của trời cao đất dầy phù hộ cho đôi uyên ương trăm năm đầu bạc.

Đại úy hướng ra phía binh sĩ phù rể:

- Thế bắn đứng thủ thế.

- Một viên đạn lên nòng!

Tiếng cơ bẩm loạch xoạch, Đại úy lại hô:

- Chỉ thiên, sửa soạn!

- Bắn!

Không phải chỉ có mấy tiếng súng trường, mà hàng băng đạn đủ loại súng nổ ran. Trái sáng phóng lên trời sáng rực... Bọn lính khuân từ trên xe xuống nào là thịt chó thui, ếch, rau cỏ, rượu đế hàng trăm bi-đông. Họ la hét om sòm, mời nhà gái ra bãi cỏ nhậu nhẹt tưng bừng:

- Hoan hô Trung sĩ phu nhân!

- Biệt Động Quân! Sát!

- Sát! Sát!

Chỉ một loáng, ba con chó thui hết tiêu. Đại úy Tiểu Đoàn Trưởng chìa tay ra bắt tay ông nhạc của Trung sĩ Tuyển:

- Thôi xong rồi, đám cưới rất đẹp, đám cưới con cụ là nhất đó, hồi tôi lấy vợ không được đông đảo như vầy đâu...

- Dạ thật hân hạnh cho gia đình tôi, không ngờ con nhỏ xấu xí vậy mà lại tốt phúc.

Đại úy ra lệnh cho Tuyển phải bồng cô dâu lên xe:

- Đi về hết tui bây!

Chiếc thiết vận xa xoay tròn, quay bánh, những người được cử đi ăn cưới bíu đầy trên xe ca hát vang trời.

Khi Thuận được đưa về đằng nhà trai, nàng thấy một chiếc lều vải, dựng cách xa hẳn các lều khác, xung quanh kết hoa kết lá có chữ “Tân Hôn” kết bằng hoa đỏ.

Tuyển đưa vợ đến:

- Nhà của chúng ta đây!

Bọn lính la hét om sòm. Một gã binh nhì khật khưỡng đi lại:

- Trung sĩ nhớ Biệt Động Quân sát cho hăng nhé!

- Được rồi, chú mày về ngủ đi!

Gã binh nhì cười ngất.

Đại úy Tiểu Đoàn Trưởng hét như sấm:

- Ai về chỗ nấy, cấm xì xào bàn tán.

Đại úy ngoắc ông Thượng sĩ lại:

- Anh cho một thằng gác phòng cô dâu chủ rể hai giờ đổi phiên một lần. Đứng cách xa phòng hoa chúc mười thước, thằng nào láng cháng đến gần bắn què giò.

Thấy Đại úy Tiểu Đoàn trưởng còn cắt đặt công việc cho đơn vị, Tuyển chui ra:

- Vợ chồng em xin cảm ơn đại uý!

Đại úy quắc mắt:

- Nghiêm. Đằng sau quay, bước đều bước, một hai, một hai chui vào lều. Nghỉ!

Tuyển gieo mình đến phịch xuống ổ rơm dày, bên trên trải toan-đờ-tăng, chàng nói với vợ:

- Lệnh, lúc nào ổng cũng lệnh, mình hết đường cám ơn.

Thuận sung sướng nép đầu vào ngực chồng.

Bọn lính lảng vảng quanh căn lều vải Tuyển tỉnh khô.

Thuận thì có vẻ lo sợ, nàng không yên tâm khi được Tuyển đòi hỏi.

Bỗng có tiếng la ở ngoài:

- Ê ngó gì vậy?

Tiếng chân chạy huỳnh huych rồi lại tiếng la:

- Tao bắt được mày rồi, tổ cha thằng Đậu lé.

- Thôi mà xếp em thèm quá nên ngó chơi chút xíu mà...

- Mầy phá chúng nó tao nhốt thấy mẹ.

Đêm trở lại yên lặng, Thuận thở phào:

- Mấy ông lính kỳ cục!

- Kệ chúng nó.

Bỗng Thuận hỏi:

- Bao giờ anh lại đi?

- Không biết!

Nàng thở dài:

- Chắc em không đi theo được.

- Em cứ ở nhà một thời gian, anh sẽ thu xếp để em về Saigon với má anh.

- Bao giờ?

- Tháng sau anh xin phép thường niên, anh sẽ về kiếm em.

Thuận sung sướng, nàng ngủ thiếp trong vòng tay ấm áp của chồng.

Gần sáng bỗng Tuyển. nghe tiếng gọi:

- Dậy trung sĩ ơi!

Thuận cũng thức giấc, nàng lo lắng hỏi chồng:

- Gì đó anh?

- Không biết để anh ra coi.

Tuyển chui ra ngoài, gã hạ sĩ nói nhỏ gì đó. Tuyển đi theo. Một lát sau Tuyển trở về hốt hoảng nói với vợ:

- Có lệnh, anh phải đi ngay với tiểu đoàn bây giờ.

Thuận sững sờ:

- Ngay bây giờ?

Tuyển gật đầu, Thuận ôm chầm lấy chồng. Nàng khóc mùi. Tuyển vỗ về:

- Anh sẽ về, anh hứa sẽ về với em.

Tuyển gỡ tạy vợ ra xếp đồ đạc, quần áo vào trong ba-lô. Thuận nằm gục mặt xuống nệm cỏ khóc nức nở. Nhưng chỉ một lát sau nàng ngồi dậy lau nước mắt giúp chồng thu xếp đồ đạc. Mười phút sau Tuyển gọn ghẽ trong bộ đồ tác chiến, ba-lô trên vai, súng cầm tay:

- Em ở nhà ngoan, thế nào anh cũng về.

Thuận gạt nước mắt ngồi im lặng. Tuyển móc túi lấy nốt mấy trăm đưa cho vợ:

- Em cầm lấy, đầu tháng anh sẽ gởi lương về.

Khi Thuận nhìn thấy những đồng tiền của chồng, nàng lại bật khóc. Nàng không quên được những lần cầm tiền sau cuộc giao hoan.

Tuyển cúi xuống ôm lấy vợ:

- Nín đi em, em cứ khóc lóc như vầy anh đi không yên tâm chút nào hết.

Nước mắt của Thuận thấm ướt ngực áo chồng. Niềm vui chưa tàn, biệt ly đã đến. Thuận lo lắng cho chồng, chàng sẽ ra sao khi xông pha nơi hòn tên mũi đạn. Bên ngoài lều tiếng hô quân vang trong đêm, Tuyển nhắc nhở:

- Đến giờ anh đi rồi đó!

Thuận ôm cứng lấy Tuyển:

- Em không muốn anh đi chút nào hết?

- Công vụ, em phải thông cảm cho quen.

Tuyển hôn vội lên má người vợ mới cưới. Chàng thấy lòng mình ngùi ngùi, thương cảm. Tuyển gỡ tay vợ vén tầm bạt chui ra ngoài lều:

- Anh đi!

Thuận bỗng khóc nấc lên, nàng nằm bò trên mặt đất. Hình ảnh Tuyển lẩn trong sương mù cùng với đoàn quân. Mắt Thuận nhòa lệ, nàng úp mặt xuống cỏ, hơi đất ẩm mốc xông lên. Thuận nghe thấy những bước chân di chuyển. Trong hàng ngàn bước chân đó, có bước chân của chồng nàng.

Khu rừng cao-su trở lại yên tĩnh.

Mờ sáng hôm sau, dân vùng đồn điền Dầu Tiếng ra chỗ đóng quân, những chiếc lều vải dựng san sát đêm qua ở bãi đất trồng đã biến đi đâu hết.

Riêng căn lều kết hoa có chữ Tân Hôn còn nguyên. Họ thấy Thuận ngồi đó, ngay trước căn lều nhìn về hướng mặt trời mọc. Hướng đó đoàn quân và chàng đã ra đi.

Ông Phó Dư hốt hoảng chạy lại hỏi con gái:

- Đoàn quân đâu? Chồng mầy đâu?

Thuận ngẩng lên, mắt nàng ráo hoảnh:

- Đi hết rồi!

Ông Phó Dư thẫn thờ:

- Đi hết rồi à?

Ông nhìn về hướng con gái đang nhìn:

- Nó có nói bao giờ về không?

Thuận lắc đầu. Ông già thở dài, khuôn mặt ông đăm chiêu, những vết nhăn như sâu hơn, rõ hơn trên mặt ông, dưới ánh mặt trời buổi sáng mai.

Có tiếng chim hót đâu đó, tiếng súng từ xa vọng lại...