mười tám
Út ngồi xuống ghế. Anh hầu bàn đến bên cạnh lễ phép đưa cái thực đơn. Út không cần xem thực đơn. Nàng gọi liền:
- Một tô bún bò xào!
- Cô uống gì ạ?
- Chai bia-lây (nước ngọt Bireley's)!
Út ngồi soi mặt vào gương ở tường, sửa lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán. Nàng thấy đám con trai ngồi ở bàn gần đó nhìn nàng. Út giả vờ như không hay biết. Nàng cúi xuống mở bóp lấy một mảnh giấy phấn lau mặt.
Bỗng một đứa con gái khoảng mười bốn, mười lăm đến cạnh nàng:
- Xổ số mới, mời cô mua một tấm!
Út ngẩng lên, đứa con gái nhìn sững nàng, miệng hả ra:
- Chị... chị... có phải là... cô...
Út biết con nhỏ đó, nhưng hoàn ảnh này nàng không thể bừa bãi. Nàng bình thản cầm tập vé số của đứa bé, chọn:
- Mười đồng một tấm hả?
- Dạ xin cô thêm mỗi tấm một đồng.
Đứa con gái nhìn nàng đăm đăm, nhưng nó không dám hỏi tiếp vì không thấy Út có phản ứng gì khi nó gợi hỏi. Út lấy năm tấm vé số đưa ra:
- Năm tấm đây nhé, mua là mua vậy thôi chớ hy vọng gì!
- Dạ em may mắn lắm, họ mua của em trúng hoài.
Út đưa ba tờ giấy hai chục:
- Cho em luôn khỏi thối lại.
Đứa con gái nghĩ mình không thể nhầm lẫn. Đúng khuôn mặt đó, lời nói đó, chỉ khác bộ quần áo sang trọng. Đúng là chị Út, con bà Sáu Họ đã bỏ đi mất tích mấy tháng trời nay. Có lẽ bây giờ họ sang rồi họ không muốn nhận lối xóm.
Cầm tiền rồi, đứa con gái còn lựng khựng đứng lại gợi chuyện:
- Em trông cô quen quá!
Út cười:
- Vậy hả, em gặp tôi ở đâu phải không?
- Dạ! Trước cô có ở Cầu Muối?
Út làm ra vẻ ngơ ngác:
- Cầu Muối ở tỉnh nào vậy?
Đứa con gái đành mỉm cười:
- Thưa cô tôi nhầm, tôi nghĩ cô là người ở đây.
- Có, trước tôi có ở Sàigòn, nhưng mới đi Huê Kỳ ba năm về nên cũng quên mất nhiều.
- Dạ tôi nhầm cô với một người quen. Xin lỗi cô.
- Không hề gì!
Đứa con gái quay đi, nó phân vân về Út. Không lẽ lại có người giống người vậy sao? Nó nghĩ mình không thể nhầm lẫn. Đúng là con Út Cầu Muối mà gần một năm trước đây còn chạy rong bán vé số. Dáng người nó có thể nhầm được, chứ tiếng nói làm sao mà nhầm.
Đứa con gái chạy ra ngoài khều một con bạn:
- Ê mầy, tao gặp một người nầy lạ lắm.
- Gì vậy mầy?
Đứa con gái kéo bạn ra đứng nấp vào một xó cột, chỉ cho bạn thấy Út:
- Mầy có thấy cô kia hồi nào chưa?
Con bé lắc đầu, đứa con gái nói:
- Mầy cố nhớ lại coi?
Đôi lông mày nó hơi nhíu lại:
- Hình như...hình như mình đã gặp ở đâu rồi.
- Còn hình như gì nữa. Chị Út con bác Sáu Họ đó.
- Vậy hả, sao bảnh quá vậy? Để tao đến hỏi thăm, mời chỉ mua vé số.
- Vô ích mầy ơi, người ta sang rồi, người ta đâu còn muốn nhận bà con.
- Coi chừng mầy lầm.
- Sức mấy mà lầm, đúng nó đó. Có một hồi lối xóm nói là nó đi theo một thằng cha thọt chân rồi mất tiêu luôn. Đến bây giờ lại xuất hiện giàu sang.
Út loáng thoáng nghe thấy hai cô gái nói chuyện về mình, nhưng nàng lờ đi. Nàng không còn muốn nhận quen thuộc với một ai hết, hay ho gì nghề nghiệp nàng đang làm, chỉ thêm lôi thôi.
Út trả tiền ra khỏi quán giữa sự ngấm nguýt của hai cô gái. Út về đến nhà lăn ra ngủ. Chị Ba vào phòng nàng đánh thức dậy tiếp khách, Út cau có:
- Không khách khứa gì hết, buồn ngủ muốn chết nè.
Chị Ba dỗ dành:
- Chịu khó đi em, khách này cỡ bự chớ không phải hạng tầm thường đâu. Hôm nay em ngủ đêm.
Út làm eo làm sách với chị Ba đã đời, chị Ba nói cạn lời, nàng mới uốn éo ngồi dậy:
- Thiệt nể chị hết sức vậy đó!
- Thôi mà cưng, phần nào thôi chứ!
Út vào buồng tắm, nàng vẫy chị Ba vào:
- Chị vô đây!
- Chi vậy?
- Kỳ lưng cho em!
Chị Ba lắc đầu:
- Mày thiệt quá xá rồi Út ạ, tao hầu mầy còn hơn hầu bà nội tao.
Út cởi quần áo, xối nước lên người.
- Ê, coi chừng ướt hết tao.
Út cười khanh khách, xoa xà-bông lên người. Nàng ngồi lên một cái ghế thấp:
- Kỳ đi chị!
Chị Ba vừa tắm rửa cho Út vừa tán tỉnh:
- Hồi nay em đẹp quá, con gái cứ có hơi đàn ông vào là tươi tỉnh liền, chị phải lên giá em.
- Tôi có được chia không?
- Dĩ nhiên, mầy hỏi thiệt kỳ, mầy coi tao ăn ở ra sao, không có tiền thì thôi, khi có thì chia đều. Nói cho mầy biết mầy có tương lai lắm, tao mới làm một cái nhà đẹp lắm.
- Ăn nhằm gì đến tôi.
- Ngu, tao sẽ đưa mầy về đó, ở đó tao chỉ tiếp toàn khách sang, những ông lớn thôi.
Chị Ba say sưa với dự tính của mình:
- Tao sẽ làm đủ hết, có bàn đèn thuốc phiện, có sòng bài, gái thơm, tao đang đi kiếm mấy con mồi. Nghĩa là khứa đến đó chơi bời khi ra khỏi nhà phải chi ít ra là mười xấp.
- Dữ thần vậy sao?
- Tao tổ chức như bên Hồng Kông “nhất dạ đế vương” lận.
- Chị sang Hồng Kông hồi nào mà biết vậy?
- Người ta nói vậy, có thằng cha làm lớn lắm bỏ một triệu ra hùn với tao. Mầy yên trí, kiểm tục hết đường vô đó bắt ai, bắt xếp của chúng nó à!
Chị Ba cười đắc chí:
- Nhà tao mua được rồi, một biệt thự thiệt sang ở xa Sài gòn.
Chị Ba lấy chiếc khăn bông trắng tinh lau người Út:
- Dù có làm trên đó tao vẫn giữ cơ sở này!
- Để làm chi vậy?
- Bắt mối, dụ khị những thằng có tiền.
- Chị định đưa mấy người lên đó?
- Mầy và con Thúy thôi, con Thúy tao sẽ đưa đi mỹ viện ủi da bụng, còn mầy cũng phải giữ gìn, đừng tham lam quá rồi hư hết trơn. Nhất là đừng mết thằng nào nó làm một bụng là đời mầy “tàn theo khúc nhạc chơi vơi”.
Út cười khanh khách:
- Còn lâu chị ơi, sức mấy bây giờ thằng nào tán nổi tôi. Tôi đâu có ngu như hồi trước nữa.
- Ấy là tao dặn chừng mầy. Đời này chó đẻ lắm, chỉ có chị em mình biết thương xót nhau, chớ mấy thằng đàn ông tin không nổi.
Trời đã tối, chị Ba đưa Út ra phòng, chị không quên xức nước hoa đắt tiền cho nàng:
- Phải thơm tho sạch sẽ như vầy mới câu được khứa lắm địa.
Chị bật đèn lên:
- Có lẽ chả sắp tới rồi, lát chị biểu nó mang cơm lên cho em ăn. Nhớ ăn no nhé.
Chị Ba khép cửa phòng lại xuống nhà.
Bữa cơm Út ăn hôm nay thấy ngon miệng lạ, con nhỏ người làm mang lên một ly sâm Cao Ly:
- Bà chủ biểu cô uống cái này để giữ sức.
Út nhìn vào cái ly:
- Nước gì vậy?
- Sâm, quý lắm đó. Uống cái nầy vô làm việc không biết mệt, hôm nay cô phải thức đêm phải không?
Út dòm con nhỏ:
- Xuống nhà đi mầy, lẻo mép hoài!
Con nhỏ nhìn Út cười:
- Bà chủ cưng cô nhất đó!
Con nhỏ quay ra. Út nhìn ly nước sâm rồi uống cạn.
Út nằm lơ mơ, nàng nghĩ đến thân phận mình, nàng sẽ ra sao? Thỉnh thoảng Út lại hốt hoảng nghĩ đến điều đó. Nghĩ xong rồi nàng lại quên ngay, khi hàng nắm tiền ném vào sòng Tứ Sắc. Khi hết tiền, Út lại lo lắng, sau mấy tháng trời làm đĩ, nàng vẫn trắng tay, nàng chỉ hơn con Út thuở bán vé số bộ quần áo... Út vẫn chưa lo gì được cho riêng mình, chưa có dịp nào cho mẹ một đồng.
Út nghĩ đến gia đình, mẹ và các anh, nhưng nàng bất lực. Sòng Tứ Sắc thường xuyên ở nhà này luôn luôn bóc lột nàng.. Út lại tự nhủ để dịp khác.
Út bỗng nghe tiếng chân người đi ngoài hành lang. Âm thanh đó đối với nàng quá quen thuộc, quen đến độ nàng phân biệt nổi người đàn ông đến với mình béo hay gầy. Nàng bình tĩnh, nàng không còn hốt hoảng như những ngày đầu tiên khi nàng nghe tiếng chân đàn ông đi về phía phòng mình.
Tiếng chân dừng lai ở trước cửa, tiếng chị Ba:
- Mời thầy vô, em ở trỏng.
Con chốt cửa xoay nửa vòng, người đàn ông da ngâm đen hiện ra ở của, hắn cao lớn dềnh dàng, lầm lì tiến vào. Chị Ba đi sau, săn đón:
- Thưa thầy em Lan đó, cô Lan là hoa khôi ở nhà nây. Được tin thầy đến em nó đã phải dọn mình suốt một tuần nay để đón tiếp thầy...
Người đàn ông ngắm nghía Út, quay lại hỏi chị Ba:
- Thiệt vậy hả?
- Dạ, em đâu dám nói láo với thầy!
Chị Ba ngồi xuống bên Út:
- Em “đại diện” cho chị đó. Em phải khéo léo, thầy mà bất mãn điều gì là chết cả đám.
Út cười:
- Rồi, chị yên trí đi.
Gã khoát tay cho chị Ba:
- Chị ra ngoài đi, xong rồi!
Trước khi lui ra, chị Ba còn nói:
- Thầy dùng Whistky để em mang lên.
Gã đàn ông cởi nút áo:
- Thôi khỏi. Nhấp nháy năm mười phút thôi mà.
Chị Ba khựng lại:
- Thầy không ngủ đêm ở đây?
Gã đàn ông ngần ngại:
- Để tính sau!
Chị Ba chèo kéo:
- Thầy ở lại đêm đi, ở cho khỏe!
Gã đàn ông mỉm cười:
- Ở đêm mà khỏe cái nỗi gì?
Chị Ba đành xuống nhà, gã đàn ông cởi áo mắc lên chiếc đinh trên tường. Gã hất hàm ra hiệu cho Út:
- Còn chờ gì nữa?
Tự nhiên Út thấy ngán gã đàn ông này, nàng cởi dần từng nút khuy. Bộ quần áo lụa hồng của nàng gom thành một đống ném dưới chân giường.
Gã đàn ông nằm xuống cạnh nàng, gã nói thật tự nhiên, sau khi nhìn ngắm thân thể nàng:
- Em coi được lắm, nếu em biết xử dụng kèn nữa thì tuyệt hảo!
Út rùng mình, nàng klông ngờ gã đàn ông nầy lại đưa ra trường hợp quái ác. Nàng từng nghe đến lối chơi bời quái gở của bọn đàn ông, mà bọn chị em đồng nghiệp của nàng phải cắn răng chịu đựng. Những trường hợp đó chỉ có bọn điếm già đói mới làm. Còn nàng dẫu sao cũng là một thứ có hạng, nàng không thể hành động bẩn thỉu như vậy. Với những khứa khác có lẽ nàng đã nổi nóng, co chân đạp xuống giường.
Bàn tay thô bạo của gã đàn ông không để yên, Út khó chịu, gã ngóc đầu dậy hỏi:
- Sao?
Út đành xuống nước năn nỉ:
- Em xin thầy, em không quen làm việc đó.
- Không quen rồi cũng quen!
- Xin thầy, em không làm được.
Út xô gã đàn ông ra. Gã chưng hửng ngồi ngó Út, cười nhạt:
- Chị của cô có dạy bảo cô đối đãi với tôi ra sao không?
Út run lên, nàng biết mình lỡ tay:
- Xin lỗi thầy. Thầy làm gì em cũng được, nhưng việc đó xin thầy tha cho.
Gã đàn ông cương quyết:
- Tôi chỉ khoái vậy thôi, không làm được thì thôi.
Gã đàn ông đi ra, Út lo lắng gọi giật lại:
- Anh!
Nhưng gã đã kéo sập cửa lại. Gã xuống nhà mặt hầm hầm. Chị Ba lo lắng, nhưng vẫn phải tươi cười hỏi:
- Sao anh?
Gã đàn ông lẳng lặng đến ghế Salon ngồi, rút thuốc ra hút:
- Tôi đi về!
Chị Ba vội hỏi:
- Sao anh lại về?
- Không chịu được đàn em của chị, nó hỗn quá!
- Vậy hả?
Gã đàn ông sửa lại quần áo:
- Tôi khó tính lắm, tôi không thể chịu được những con điếm mất dạy.
Chị Ba vội níu lại:
- Anh, nếu em nó có điều gì sơ xuất mong anh bỏ qua cho, nó trẻ người non dạ chưa hiểu chuyện đâu. Tôi xin thay mặt nó, xin lỗi anh, mình còn làm ăn lâu dài với nhau.
Gã đàn ông cười khẩy:
- Tôi không làm ăn gì hết.
Chị Ba toát mồ hôi, chị cố gắng năn nỉ:
- Tôi thật không còn biết nói sao, nhưng sự đã rồi, để tôi kêu nó xuống. Tôi đánh nó trước mặt cho anh coi. Tôi không hề binh em út. Khách tới là quý rồi, đằng này anh đã dời bước tới đây.
Chị Ba kêu lớn:
- Lan, mầy xuống đây biểu.
Gã đàn ông chặn lại:
- Thôi khỏi, tôi về!
Gã quay lưng ra cửa, chị Ba níu kéo thế nào gã cũng không chịu ở lại. Chị Ba dẫm chân bành bạch than trời than đất:
- Vậy là con Lan giết tôi rồi!
Chị xồng xộc chạy lên lầu, đạp tung cửa phòng Út:
- Út!
Út ngẩng lên, nước mắt chan hòa. Chị Ba vào nhào như một cơn lốc. Chị ta túm lấy Út vả tới tấp vào mặt:
- Trời ơi là trời, mầy giết tao rồi!
Út không còn kịp cãi, nàng chỉ đỡ gạt. Nàng bị chị Ba xé tan nát. Đánh Út đã tay chị đứng đựa lưng vào tường thở hổn hển. Chị chỉ mặt Út:
- Mày giết tao, thiệt mầy đã giết tao, tùy từng thằng mầy làm eo làm sách, chớ bộ thằng nào mầy cũng leo lên đầu nó được sao.
Út đã lấy lại bình tĩnh, nàng bị một trận đòn phủ đầu, nhưng nàng không còn ngán nữa. Nàng cũng đáo để như ai:
- Tôi nhường chị, tôi chưa đập lại chị đó. Chị cần nó chứ tôi thì cần đ... gì.
Chị Ba chưng hửng, chị không ngờ em út của mình lại dám trở mặt với mình. Chị la lên:
- Mày nói sao, mầy chửi lại tao.
Út xốc lại quần áo:
- Xí, chị có phải bà nội tôi đâu.
Chị Ba nhào lại:
- A con này giỏi!
Út gạt bắn chị ta vào góc tường, nàng giơ tay lên hăm:
- Chị mà kiếm chuyện nữa tôi không để chị yên đâu.
Chị Ba lồm cồm bò dậy, chị ta léo nhéo nói, nhưng đã xuống nước nhiều:
- Mày xử với tao vậy hả Út?
- Chị tử tế thì tôi tử tế, mà chị xử ức với tôi tôi đ...cần. Vợ chồng chị giết được tôi thi giết đi.
Út biết không bao giờ chị Ba dám làm to chuyện, nghề chị ta là nghề lậu. Chị càng đỡ tới cò bót bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, Út được thể làm già:
- Tôi không công nợ chị gì bết, tôi thôi đó, tôi không làm. Chị coi hù được những đứa mới chớ sức mấy chị hù nổi tôi bây giờ.
Chị Ba ức ói máu, chị run lên vì giận:
- Tao không dè tao nuôi ong tay áo!
- Hứ! Sức mấy. Vợ chồng con cái nhà chị ăn trên xương máu người ta.
- Thiệt con này không còn xài được nữa.
- Khỏi nói. Tôi đi liền bây giờ.
Chị Ba hầm hầm:
- Thứ ăn ở bạc tình bạc nghĩa đó không thọ đâu. Tao ăn ở có Trời có Phật.
- Thôi đẹp đi!
Út thu dọn đồ đạc, chị Ba hầm hầm đi ra khỏi cửa:
- Rồi mầy biết tay tao!
Út ngừng tay, chợt nàng nghĩ đến sự trả thù của chị ta. Rất có thể chị ta nhờ đến ma cô làm thịt nàng khi nàng bước ra khỏi cửa.
Nàng điểm mặt những thằng ma cô trong xóm này. Thằng chúa trùm từng say mê nàng, nhưng hắn chưa làm gì được. Út chợt mỉm crrời... Nàng thu dọn đồ đạc thật nhanh.
Út sửa soạn lại cho đàng hoàng. Nàng bình tĩnh bước xuống cầu thang. Chị Ba ngồi hầm hầm ở ghế. Út lờ đi như không thấy.
Chị Ba càng tức, chị chỉ mặt Út:
- Mày không ra khỏi xóm này được đâu.
Út vén màn cửa đi ra ngoài không thèm nói một câu.
Nàng tự tin.
Quả như dự đoán của Út, nàng thấy nhiều bóng người chạy vội vào đường hẻm. Tiếng giày cao gót của Út gõ cồm cộp trền nền xi măng. Nàng biết mình không thể đi trót lọt ra ngoài lộ được,
Nàng đứng lại dựa lưng vào tường, nàng chờ đợi bọn quái đến gần. Nhận ra một tên vẫn thường đưa mối nàng lên tiếng gọi:
- Năm Xịa, Út đây. Tôi muốn gặp anh Bảy?
Gã tiến lại gần:
- Chi vậy?
Út vẫn giữ bình tĩnh:
- Anh nói dùm Út muốn gặp ảnh, Út đang lâm nguy nuốn nhờ ảnh giúp.
Năm Xịa cười nhạt, hắn biết đàn anh mình chủ mưu vụ này, tại sao nàng lại kêu cứu đến Bảy:
- Không có ảnh ở đây. Ảnh đi rồi!
Nói xong hắn từ tiến lại. Út run lên, chắc chắn hắn không giết nàng, hắn có thể rạch nát mặt nàng. Nàng nhìn trước nhìn sau đều có bóng người thấp thoáng. Phen này mình không thể thoát được. Út muốn la lên nhưng không thể la được.
- Ê, Năm Xịa!
Hắn đứng dừng lại khi nghe tiếng gọi đằng sau lưng. Một bóng người cao lớn dềnh dàng hiện ra. Hắn là anh Bảy. Anh Bảy bước tới, đẩy Năm Xịa ra sau lưng, tiến đến trước mặt Út... Nàng thất thần, đôi mắt nàng mở trừng trừng nhìn gã đàn ông tên Bảy như một con thỏ bị rắn thôi miên.
Anh Bảy đứng trước mặt Út, đưa tay nâng cằm nàng lên nhìn vào mặt nàng. Anh thò tay vào túi quần Út rú lên kinh hãi... Ánh lửa xòa lên bập bùng. Anh Bảy soi cái bật lửa trước mặt nàng:
- Khuôn mặt xinh đẹp như vầy chỉ đáng giá một xấp thôi sao?
Út liều lĩnh, nàng ôm chầm lấy anh Bảy:
- Anh ơi anh cứu em với, người ta tính giết em.
Mùi nước hoa thơm dịu từ người nàng tỏa ra làm anh Bảy ngây ngất. Anh ta nhẹ xiết vòng tay trên vai Út:
- Ai muốn giết em?
Út biết anh Bảy không đang tâm rạch nát mặt nàng. Nàng phải dùng đến lợi khí nước mắt, nàng khóc tấm tức trên ngực anh Bảy nói bằng giọng đau đớn:
- Con mẹ Ba thuê anh giết em phải không? Anh giết đi, em đứng nguyên cho anh làm thịt đó.
Anh Bảy ngần ngại một lát rồi nói thẳng:
- Không giết, nhưng rạch nát mặt em thôi.
Út sợ run lên, rồi nói cứng:
- Anh cầm tiền của người ta rồi sao anh không làm đi?
Út nghe tiếng cười nhạt:
- Đừng trách anh!
Hắn gỡ tay Út ra, nàng bàng hoàng khi thấy gã rút con dao bấm. Hắn nhìn thẳng vào mặt nàng, con dao cầm ngang. Út nhìn con dao trừng trừng.
Bỗng hắn bẻ đôi con dao, ném xuống đất. Tiếng động khô khan. Hắn quay lại nói với đàn em:
- Xong rồi!
Hắn móc tiền trong túi đưa cho thằng đàn em đứng gần nhất:
- Tụi bay cầm tiền đi nhậu!
Năm phút sau con hẻm vắng hoe, chỉ còn anh Bảy và Út. Gió từ phía ngoài lộ ùa vào trong se se lạnh. Anh Bảy choàng một tay qua vai Út:
- Anh không quen đâm chém đàn bà. Thường thường anh chỉ nhận tiền để làm thịt đàn ông.
Út như một kẻ mất hồn đi theo anh Bảy. Nàng không tự chủ được mình, cất tiếng hỏi:
- Mình đi đâu?
- Về nhà anh, sáng mai em đàng hoàng ra đi...
Út theo anh Bảy vào sâu trong một con hẻm. Căn nhà của anh ta ở tuốt trong cùng. Anh ta đẩy cửa vào nhà, bật ngọn điện độc nhất. Anh ta chỉ cái ghế:
- Ngồi xuống đi kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện tại sao em lại bỏ đi.
Út đã lấy lại bình tĩnh, nàng thong thả kể, nàng không quên thêm bớt cho câu chuyện thêm bi thảm. Sau cùng nàng ngước lên, nhìn thẳng vào mặt anh Bảy:
- Thà em ngủ với anh còn hơn ngủ với thằng đó.
Sắc mặt anh Bảy lầm lì không biến đổi:
- Em ở lại đây một đêm, sáng mai cứ việc đàng hoàng ra đi, anh bảo đảm cho em.
Út đứng dậy ra khép cửa, nàng cởi phăng ảo:
- Em đền ơn anh đó!
Bảy cũng đứng dậy, anh nhìn sững thân thể nàng.
Út nhấn ngón tay vào công tắc điện, căn phòng tối mò. Vòng tay anh Bảy choàng ngang thân thể Út nâng bổng nàng lên, lưng Út chạm xuống mặt nệm, giọng anh Bảy xúc động:
- Nếu em không có chuyện rắc rối thì đâu có đêm nay.
Út mỉm cười trong bóng tối. Nàng ứ hự, nũng nịu...