mười chín
Út phải cầm bán nốt những món đồ cuối cùng của mình để trả tiền khách sạn. Nàng không thể chơi dông dài được nữa. Nàng phải kiếm tiền để sống. Út không thể về nhà, nàng không muốn trở về với hai bàn tay trắng. Sau mấy tháng làm điếm tiền bạc vào như nước nhưng đồng tiền không đậu. Út thường nghe người ta nói đồng tiền kiếm được bằng nghề mạt hạng đó, cũng như tiền được bạc, của phù du.
Út ngồi trước gương, xoa nhẹ bàn tay lên má mình. Không còn cách gì khác, mình phải kiếm tiền. Út lấy phấn sáp trang điểm thật rực rỡ, xức nước hoa mùi trầm thơm hắc. Nàng mặc chiếc áo dài kim tuyến ra đứng trước gương soi bóng mình. Út tự thấy mình đẹp, chẳng lẽ nàng không kiếm nổi một khứa lắm địa tối nay.
Út đóng cửa phòng, xuống nhà. Gã bồi khách sạn nhìn nàng ngạc nhiên vì sự rực rỡ của nàng đêm nay. Gã cười đểu:
- Thưa cô đi chơi?
Út gật đầu. Gã nói xa gần để dò ý:
- Ở khách sạn này nhiều người sang trọng lắm.
Út không nói gì, đi thẳng xuống nhà. Nàng đi dọc theo đường Nguyễn An Ninh rồi lên Saigon. Ban đêm, Saigon tấp nập người đi dạo, không khí se se lạnh. Út thấy nhiều người mặc áo len.
Út thường nghe chị em đồng nghiệp nói muốn bắt khứa riêng thì phải đứng phất phơ ngoài đường, hoặc vào một quán giải khác nào đó ngồi bắt tình.
Nghĩ vậy Út liền đẩy cửa vào một quán ăn có máy điều hòa không khí mát rượi. Quán đông khách, chỉ còn mỗi một bàn trống bên cạnh máy quay đĩa. Út kéo ghế ngồi kêu một ly cà phê sữa.
Những thanh niên ngồi trong quán quay lại nhìn nàng kể cả mấy người ngoại quốc, Út liếc nhanh xuống quần áo mình. Nàng nghĩ, rất có thể họ không cho nàng là gái kiếm tiền, vì bộ quần áo sang trọng.
Út soi mặt vào tấm gương dát ở cột hàng, mở xắc tay ra lấy hộp phấn xoa lại lên mặt mình, tô lại môi son. Út để ý đến mấy người Mỹ, những tên này có lẽ lắm tiền, nhưng nàng lại không biết một câu tiếng Mỹ nào để bắt tình.
Út lấy một điếu thuốc Salem, gắn lên môi bật quẹt hút phì phèo. Út yên trí mình đã làm đầy đủ lệ bộ của một con điếm chuyên nghiệp. Nàng yên trí rằng sẽ có người để ý đến nàng.
Út ngồi khá lâu, nàng không thấy một ai sang bàn mình như nàng dự tính. Ly cà phê sữa đã nguội tanh nguội ngắt. Một số khách vào quán thấy không có bàn trống liền trở ra.
Út bắt đầu thất vọng. Có lẽ nàng lại phải đi lang thang ngoài đường kiếm khứa, đứng tựa lưng ở một cột đèn nào đó nháy nhó với người qua đường. Út không ngờ đời mình lại có lúc kẹt như bây giờ. Ngày mai nàng không còn một xu dính túi, rồi tiền ăn, tiền phòng. Bất giác Út thở dài...
Nhiều khách hàng đã sửa soạn ra về. Bỗng tấm cửa kính ra vào mở.
Một người thanh niên đi vào. Không thấy bàn trống, hắn nhìn về phía bàn Út. Hắn đi thẳng đến lịch sự nói:
- Xin lỗi cô, ở đây có ai ngồi không?
Út ngẩng lên lắc đầu. Gã thanh niên kéo ghế ngồi trước mặt nàng tự nhiên. Hắn rút thuốc lá ra hút, búng tay kêu cái tách gọi người hầu bàn:
- Cho mấy cái “giớt tông” nghe nhạc, một ly cà phê đen.
Hắn bấm nút ở cái máy, bỏ miếng sắt tròn vào khe hở, tiếng nhạc bốc lên. Út lặng lẽ quan sát từng động tác của hắn. Hắn còn trẻ, người to lớn, hắn mặc chiếc áo polo mầu huyết dụ dài tay. Mặt hắn lạnh như tiền khi ngồi nghe nhạc.
Hắn coi như không có Út ngồi trước mặt. Hắn xúc đuờng vào ly khuấy đều. Chợt hẳn ngẩng lên, bắt gặp Út đang quan sát hắn. Út mỉm cười. Mặt hắn vẫn lạnh lùng, ngồi uống cà-phê và hút thuốc lá.
Út rút điếu thuốc cuối cùng của mình gắn lên môi. Nàng lại nhớ đến cái kinh nghiệm bắt khứa của mấy con điếm thập thành mà nàng đã được nghe nói qua. Nàng lấy vẻ mặt tươi tỉnh, chỉ vào điếu thuốc lá của mình:
- Xin ông vui lòng cho mồi lửa?
Gã thanh niên nhìn nàng một giây, gã lặng lẽ rút bật lửa ra mồi thuốc cho nàng. Gã vẫn không nói một câu, Út không hiểu trong đầu hắn đang nghĩ gì?
Đôi mắt hắn nhìn nàng lặng lẽ, mặt hắn khó đăm đăm.
Trong đầu Út bỗng có ý nghĩ thằng cha này là con nhà giàu và có tính khinh người. Nàng từng thấy những thằng đàn ông đến xóm chơi bời, chúng nham nhở, ham hố đểu giả. Có lẽ gã này không phải là hạng người chơi bời, hắn có tâm sự gì buồn nên vào đây ngồi. Chẳng hạn hắn thất tình.
Ý nghĩ đó làm Út chú ý đến gã thanh niên hơn, gã khá đẹp trai, lịch sự. Một người như vầy mà thất tình sao? Út nhất định chài bằng được gã nầy, nàng chưa hề chịu thua ai. Không lẽ nàng bỏ cuộc vì sự lầm lì của hắn. Nhưng nàng phải làm cách nào thật kín đáo, nàng không thể níu kéo ở nơi lịch sự này. Nàng muốn buông lời tán tỉnh, nhưng nàng lại sợ những lời nói của mình vụng về, rất có thể hắn cười mình. Mặc cảm đó làm Út e ngại.
Út hồi hộp khi nàng để chạm chân mình vào chân gã ở dưới gầm bàn. Gã thanh niên lờ đi như không biết, gã lặng lẽ hút thuốc lá.
Út bạo dạn hơn, hắn vẫn mặc kệ. Út chưa hề thấy gã đàn ông nào lại “gan góc ” như gã này.
Gã thanh niên hút hết điếu thuốc lá, hắn lặng lẽ dập tắt điếu thuốc vào cái gạt tàn bằng sành. Một sợi khói mỏng bay lên, gã múc một muỗng cà-phê đổ lên. Sợi khói tắt ngấm.
Gã thanh niên ngồi chống tay vào cằm, lặng lẽ nhìn nàng:
- Cô muốn gì?
Út không ngờ gã lại hỏi một câu đột ngột như vậy.
Út bối rối, nàng không biết phải trả lời làm sao. Út đành rút chân lại, nàng lí nhí nói:
- Xin lỗi ông!
Mặt gã đàn ông vẫn lạnh lùng:
- Không có gì!
Út nghĩ mình không nên ngồi đây nữa, nàng đành chịu thua gã thanh niên lì lợm nay. Cái mặc cảm hèn kém sống dậy trong đầu óc Út, có lẽ mình rẻ tiền quá chăng? Tâm trạng Út thật bối rối, nàng thù ghét gã đàn ông này. Nàng muốn ra ngay khỏi quán để khỏi nhìn cái vẻ mặt khinh ngưoi của hắn,
Út cầm mảnh giấy tính tiền lên, nàng nhìn vào đó chẳng hiểu gì cả, vì giá tiền in bằng máy, cả một dãy số cả chữ nữa.
Bỗng gã thanh niên giật lấy mảnh giấy trên tay nàng sang phía của mình:
- Tôi trả cho!
Út ngạc nhiên, nàng mở to mắt nhìn gã, thật tình nàng không hiểu nổi tâm trạng gã. Trên đôi môi khô héo của gã thoáng nở nụ cười:
- Hình như cô muốn nói chuyện gì với tôi, ở đây không tiện, lát ra ngoài kia.
Tiếng nói của gã cũng lạnh lùng như gương mặt hắn. Út ngồi yên một lát, nàng nói:
- Bây giờ chẳng còn chuyện gì nói hết.
Bỗng Út thấy hai cẳng chân của gã thanh niên kẹp lấy chân nàng ở dưới bàn:
- Tôi biết cô muốn gì rồi, nhưng cứ hỏi lại vậy thôi. Tối hôm nay tôi rảnh tôi không muốn về nhà.
Lời nói của hắn dịu dàng hơn, và ánh mắt của hắn nhin nàng với vẻ thiện cảm hơn:
- Tôi biết cô không phải vũ nữ, không phải một người chán đời, cô tới đây có mục đích.
Gã nói xong quay nhìn sang mấy cô gái ngồi đón khứa ở bàn bên kia. Hắn mỉm cười bí mật. Gã búng tay gọi bồi trả tiền. Hắn không lấy lại tiền thối. Hắn cầm tay Út:
- Mình ra ngoài!
Út thầm phục gã thanh niên này sành chuyện đời. Nàng líu ríu đi theo gã ra ngoài, nàng biết gã này cao tay ấn. Gã không phải như hạng đàn ông thường đến xóm nàng chơi bời.
Ra khỏi cửa gã thanh niên ngửa mặt nhìn trời đêm:
- Đêm nay trời hơi lạnh.
Út không còn giận gã nữa. Gã thân mật choàng tay qua vai Út đi bộ dọc theo đường Tự Do. Út nhìn thấy một vài cô gái ăn mặc diêm dúa đứng ở góc cây. Những gã xích lô ngồi ngay trên xe mắt láo liên nhìn những người đàn ông đi một mình.
Bỗng gã thanh niên nói:
- Em còn trẻ đẹp như vậy mà việc gì phải đi bắt khứa ở những nơi này. Chỗ nầy chỉ dành cho những gái hết thời.
Út im lặng nàng mặc nhiên coi gã thanh niên đã biết mình làm nghề gì. Gã nói chuyện vu vơ:
- Đi coi hát bóng phim dở quá nên anh ra, anh cũng muốn tìm một người bạn gái nào đó để đi chơi suốt đêm cho đỡ buồn.
Gã nhìn xuống mặt Út, gã hỏi:
- Em có nhà riêng?
Út đã quen với ngôn ngữ của gã này, nàng bạo dạn hơn:
- Không có nhà rièng, chỉ có phòng ở khách sạn.
- Vậy càng tiện.
Út nghe rõ tiếng gót giầy mình và giầy gã gõ trên vỉa hè, gã nói:
- Mình đi ăn gì rồi về.
- Tùy anh!
- Đi ăn bánh cuốn ở Phan Đình Phùng. Anh có xe, anh ra lấy xe đi một vòng.
Út theo gã thanh niên đi trở lại phía nhà gửi xe.. Gã lái xe đưa thẳng nàng đến chỗ bán bánh cuốn ở Phan Đình Phùng.
Khi trả tiền, Út nhìn thấy gã có một xấp giấy năm trăm, nàng yên trí.
Gã thanh niên đạp máy xe:
- Khách sạn của em ở đâu?
Út chỉ, gã lái xe về thẳng đó. Tên bồi phòng thấy Út mang thêm một người đàn ông vào thì làm khó:
- Ê, không được mang thêm người vào phòng đâu nghen, bộ không coi điều lệ sao?
Gã thanh niên vừa bước chân lên thang lầu liền quay xuống:
- Khách sạn này cũng có điều lệ sao?
- Khách sạn nào mà không có?
- Đưa coi!
Gã bồi phòng mở ngăn kéo lấy ra một tấm giấy bọc ni-lông đưa cho gã thanh niên. Gã cầm tờ điều lệ xé đôi ném xuống đất trước sự ngạc nhiện của Út.
Gã bồi phòng ngạc nhiên:
- Tại sao anh lại xé?
Gã thanh nièn thản nhiên móc túi lấy tờ giấy năm trăm căng ra trước mặt gã bồi phòng:
- Tôi mua điều lệ của các anh giá này được không?
Gã bồi phòng cười một cách trơ trẻn, cầm lấy tờ giấy bạc nhét vào túi:
- Mời thầy lên lầu, nếu cần gì cứ gọi em.
Gã thanh niên mỉm cười dìu Út lên cầu thang. Gã nói với nàng:
- Đồng tiền đi trước đồng tiền khôn.
Út đưa gã thanh niên lên phòng. Nàng thấy gã này ăn xài bảnh quá nên có mặc cảm, mặc cảm với mình và với căn phòng xuềnh xoàng.
Nàng cất tiếng nói để phá tan bầu không khí nặng nề giữa hai người:
- Anh cho nó nhiều tiền quá, một trăm bạc cũng đủ.
- Ăn nhằm gì!
Gã thanh niên vừa nói vừa đi ra mở tung cửa sổ, gã ngước nhìn màn đêm ngoài khung cửa:
- Đêm thiệt đẹp, mở ra cho thoáng em nhé!
- Tùy anh đó!
Gã thanh niên đứng tựa khung cửa nhìn trời nhìn đất một lát rồi quay vào. Út đã thay xong quần áo. Nàng tắt ngọn đèn giữa phòng, bật đèn ngủ lên.
Gã thanh niên để nguyền quần áo, nằm dài trên giường. Út nằm cạnh. Vẻ mặt gã thanh niên trở nền thâm trầm, gã gắn thuốc lá lên môi, móc túi tìm bật lửa. Út bỗng chợp lấy cái bật lửa:
- Để em bật cho!
Út cầm chiếc bật lửa trên tay, nàng ngắm nghía. Nàng không thể không nhớ đến cái bật lửa của Hội Thọt, nó y hệt cái này. Cuộc đời nàng bắt đầu từ cái bật lửa, khi nàng biết cái bật lửa không cần dùng đến tim mà vẫn cháy được thì đã muộn.
Bất giác Út thở dđài.
Gã thanh niên ngó nàng, lấy lại cái bật lửa trên tay nàng đặt lên bàn đêm:
- Em nghĩ gì vậy?
- Cái bật lửa.
- Sao?
- Đời em bắt đầu bằng cái bật lửa “ga” y hệt cái nầy.
Gã thanh niên ngồi dậy cởi quần áo vắt lên thành ghế. Gã tắt nốt ngọn đèn đêm:
- Ý kiến em hay đó, anh có thể nằm nghe chuyện đời của em suốt đêm.
- Em chỉ là một cô gái giang hồ!
- Biết, anh biết mà!
Gã thanh niên ôm nàng trong vòng tay, vuốt ve vỗ về nàng:
- Kể cho anh nghe nhé!
- Để làm gì vậy?
- Để biết!
Út cười nhẹ, nàng dấu mặt vào ngực gã. Gã thanh niên đưa đẩy câu chuyện, và Út không thể không trả lời hắn. Gã lại với lấy cái bật lửa, mồi thêm một điếu thuốc nữa:
- Nguy hiểm thật, chỉ vì một cái bật lửa nguyên tử.
Gã cười, tung tung cái bật lửa trong tay, gã nói tiếp:
- Có lẽ anh phải bắt chước cha này, vậy mới đáng mặt bịp chứ!
Út cấu nhẹ vào ngực gã:
- Anh ngạo em phải không?
Gã vuốt ve trên tấm vai trần nuột nà của nàng:
- Đâu có. Anh phải bịp để có một người yêu.
- Bộ anh không có người yêu sao?
Gã lắc đầu:
- Anh rất cô đơn.
- Chắc tại anh khó tính quá đó!
Gã thanh niên cười nhẹ. Út tiếp:
- Nếu anh có bịp người ta thì lấy người ta nghen, đừng có đem bán người ta tội nghiệp lắm.
- Em nhân đức quá nhỉ!
- Không, em thương cái thân em.
Út cảm thấy vòng tay gã thanh niên khép chặt hơn.
Gã thì thào bên tai nàng những lời của tình yêu, có lẽ không phải cho nàng, cho một hình bóng con gái nào đó qua sự hưởng thụ xác thịt với nàng.
Sự cuồng nhiệt tận hưởng làm Út xót xa, nàng vẫn chỉ là một con điếm để bất cứ người đàn ông nào đó đến để tìm quên. Hơn lúc nào hết, Út thấy chán nản đến tột độ. Nàng nằm giấu mặt xuống gối.
Út nghe ngoài hành lang có tiếng chân di chuyển của cặp nào đó. Tiếng mở khóa phòng, tiếng nói và tiếng cười. Phía dưới đường có tiếng động cơ xe hơi chạy vội vàng.
Gã thanh niên xoay mặt nàng lại, nhìn vào khuôn mặt phủ đầy bóng tối của nàng. Hắn nói khi hôn nàng:
- Em như một khúc gỗ!
Út im lặng. Nàng xô nhẹ vào vai gã, nhỏm dậy, ra ghế. Gã thanh niên nằm lại một mình hút thuốc lá. Út không lạ gì cảnh đó, sau mỗi cuộc giao hoan những người đàn ông vẫn thường hút thuốc lá.
Nàng cho rằng họ muốn hưởng thụ đến tận cùng khoái cảm, muốn kéo dài thêm cái giây phút còn rơi rớt lại.
Đốm lửa đỏ lập loè trong bóng tối.
Một lát sau, gã thanh niên dụi tắt thuốc trở đậy ra cửa sổ đứng nhìn xuống đường. Thốt nhiên Út nghĩ mình chỉ là hạng gái chơi bời, hơi sức đâu mình nghĩ đến vấn đề tình cảm lặt vặt đó.
Nghĩ vậy tâm hồn Út thấy yên. Nàng hình dung đến sáng ngày mai khi trở dậy, gã thanh niên sẽ để dưới gối nàng một nắm tiền, hôn lên trán nàng và hắn sẽ ra đi, như tất cả những người đàn ông khác đã đến với nàng.
Hình ảnh gã thanh niên in đậm nét trên khung cửa.
Gã quay trở vào, đến bên Út:
- Thôi lên ngủ em, ngồi đây chi vậy?
Út đứng dậy mặc cho gã thanh niên dìu nàng vào giường. Nàng nói nhỏ:
- Sao anh không ngủ đi?
- Anh không ngủ được!
- Em cũng vậy.
Cả hai nằm im lặng. Út không hiểu đêm nay tại sao mình lại buồn, nàng chán nản đến tột độ. Nàng quay đầu nhìn ra khung cửa sổ, ánh đèn đường sáng làm khung trời ngoài cửa sổ cũng ánh lên.
Út nhìn khung cửa sổ, nhìn căn phòng, nhìn người đàn ông nằm cạnh mình. Lâu lắm Út mới có dịp nghĩ về thân phận mình, đến khúc quanh kỳ lạ của đời mình. Trong đầu Út lờ mờ hiện ra hình ảnh xóm Cầu Muối, con kinh nước đen ngòm chảy qua.
Út đã sinh ra ở đó, sống ở đó... Và rồi cuộc đời nàng sẽ ra sao? Nàng ở ngay Saigon mà cả năm nay nàng không về qua đó.
- Em nghĩ gì vậy?
Gã thanh niên lên tiếng hỏi. Út trở lại thực tế, nàng mỉm cười:
- Không hiểu sao đêm nay em buồn quá.
- Anh cũng vậy!
Nói xong gã thở dài, gã vòng lay ôm Út:
- Em định sống thế này hoài sao?
Út buồn bã:
- Anh bảo em làm gì, em không có nghề nghiệp nào hết. Em không thể trở lại bán vé số như ngày xưa.
- Em sẽ theo đuổi nghề nầy hoài sao?
- Cũng đành, xả láng cuộc đời một phen rồi muốn đi đến đâu thì đi.
Gã thanh niên im lặng một hồi lâu, rồi nói huỵch toẹt:
- Đã không làm điếm thì thôi. Đã bán trôn nuôi miệng thì làm cho bảnh một phen.
Út hỏi một cách ngây thơ:
- Làm thế nào bảnh được?
- Thiếu gi cách, em bổ lẻ như vầy thì chẳng ăn cái giải gì hết. Huê Kỳ bắt đầu sang nhiều đó, tụi đó thiếu gì đô-la, một nguời con gái như em đáng tiền lắm.
- Em không biết tiếng Mỹ!
- Đi học!
- Anh dạy em nghen!
- Nếu em trả lương anh.
Út cười, nàng rúc đầu vào ngực gã:
- Tiếng Huê Kỳ nói: “Em yêu anh” sao hả anh?
- “Ai lô du ”!
Út nhắc lại:
- “Ai lô du”!
Gã thanh niên ghé tai nàng nói:
- Anh sẽ dạy em dăm câu làm ăn, ráng mà thuộc; đó là chìa khoá mở tủ đô-la.
Út vui vẻ. Đêm im lặng trôi ngoài cửa sổ. Trời sáng, gã thanh niên trở dậy. Út hỏi:
- Anh về hả?
Gã thanh niên gật đầu:
- Anh phải về đi làm!
- Tối nay anh có đến nữa không?
- Sức mấy anh đến hoài...
Út nhìn gã tủm tỉm cười:
- Em không lấy tiền đâu!
Nàng xòe hai ngàn bạc gã thanh niên vừa đưa cho nàng:
- Em đủ tiền trả tiền phòng và tiền ăn trong một tuần. Anh sẽ dạy em tiếng Huê Kỳ.
Gã thanh niên mỉm cười quay ra:
- Để coi, nhưng tối cứ chờ anh đến chín giờ.
Chiếc cửa ra vào khép lại. Út nghe tiếng bước chân của hắn đi ngoài hành lang, xuống cầu thang. Nàng nằm vật mình xuống giường tự nhủ: “Mình ngủ một giấc cho lại sức”.