← Quay lại trang sách

hai mươi

Đứa bé khóc ngằn ngặt, nó uốn cong người trên tay bà nội. Bà Sáu Họ dỗ suốt từ tối đến giờ mà nó cũng không nín. Nhưng bà kiên nhẫn, không nỡ phát vào mông đứa bé. Bà xốc nó lên, ép đầu nó ngả vào chiếc vai còm của bà, vuốt ve, vỗ nhè nhẹ vào lưng nó:

- Đừng khóc nữa con, má sắp về kia.

Hình như đứa bé gào thét mãi cũng mệt, nó nằm trên vai bà nhưng vẫn ti tỉ khóc. Bà Sáu Họ đu đưa thân mình hy vọng đứa bé sẽ ngủ một giấc, bà nói nhỏ:

- Tội nghiệp cháu tôi, mầy đói đây mà!

Bà Sáu Họ nhìn con kinh bắt đầu sẫm màu. Bà nghe đâu đó có tiếng muỗi reo, tiếng nói chuyện bên hàng xóm, tiếng đũa bát va chạm nhau.

Trời đã tối, người ta đang ăn cơm chiều. Bà Sáu Họ quay nhìn vào nhà mình, căn nhà tối om om; bà muốn thắp ngọn đèn nhưng không thể rời được đứa cháu. Nó sẽ khóc ré lên khi bà đặt nó xuống giường để làm một việc gì. Cơm nước bà cũng chưa nấu được.

Bà Sáu Họ nóng ruột, không hiểu tại sao tới giờ nầy mà con vợ thằng Tư Tuyển chưa về. Chắc nó kẹt đường kẹt sá đâu đó vì vụ biểu tình.

Bất giác bà Sáu Họ thở dài, biểu tình hoài làm ăn gì nổi. Hồi trưa con vợ thằng Tuyển có nói thức ăn thức uống bắt đầu lên giá, và nó thở dài thườn thượt. Nó than phiền vì tiền lương của chồng gởi về không đủ xài. Nó nói:

- Má à, nếu ảnh làm xong giá thú và khai sinh cho con, ảnh sẽ lãnh thêm phụ cấp gia đình thì có thể dư dả được đó má.

Bà Sáu Họ gắt lên:

- Sao mầy không biên thơ hối nó làm lè lẹ lên!

Vợ Tư Tuyển cãi lại:

- Má tưởng làm dễ lắm sao, ít gì mình cũng phải bỏ ra dăm ba ngàn gọi là tiền chè nước chớ bộ người ta làm khơi khơi cho mình sao.

Vợ Tư Tuyển chép miệng:

- Tội nghiệp ảnh đi lính cực nhọc mà lãnh được đồng tiền luơng nào cũng giữ bo bo để gửi về. Nhiều khi ảnh đưa tiền cho con, con lại đưa cho ảnh mấy trăm cà-phê cà-pháo.

Vợ Tư Tuyển nói bằng giọng xót xa khiến bà Sáụ Họ cũng cảm động. Bà mừng cho con trai đã lấy được một con vợ đàng hoàng, biết lo cho gia đình nhà chồng đến nơi đến chốn.

Bây giờ thì bà Sáu Họ chỉ còn biết hy vọng vào vợ chồng thằng Tuyển.

Những đứa con của bà mất tích dần vì nhiều lý do khác nhau. Con Út bỏ nhà đi biệt tích, mới đây bà nghe nói nó khá lắm, bà không dám hy vọng nó sẽ về giúp đỡ bà. Bà cho rằng nó giận mẹ, quyết chí đi lấy chồng giàu. Bà Sáu Họ khóc lóc chán rồi nghĩ rằng thôi cũng mừng cho nó. Lâu dần bà cũng quên đi, thỉnh thoảng nhớ tới bà nói với con dâu:

- Chắc con Út bây giờ khá lắm!

Người con dâu lặng yên. Nàng quá hiểu chuyện đời.

Nàng cho rằng khi người ta giàu có người ta dễ quên kẻ ruột thịt. Nàng không biết mặt cô em chồng nhưng nàng từng nghe lối xóm tán tụng con Út đẹp lắm. Với sắc đẹp sẵn có, người con gái dễ nhảy lên bà nọ bà kia lắm. Út là đứa con nhà nghèo, nếu lấy chồng giàu chắc chắn nó sẽ giấu chồng về hoàn cảnh gia đình mình. Và đó là lý do nó không buồn bước chân về thăm mẹ. Bà Sáu Họ cũng chung ý nghĩ như con dâu, nên bà không nuôi hy vọng nữa.

Còn thằng Ba Choát, bà không hiểu tại sao vợ chồng bà lại đặt tên nó là Ba Choát.. Cái tên thật xứng với người. Gần ba mươi tuổi đầu mà cứ lông bông lang bang, chỉ chuyên đi lường gạt, ăn trộm ăn cắp, vào tù ra khám.

Thỉnh thoảng nó tạt qua về nhà rồi lại đi biền biệt. Trong những ngày gần đây nó nói nó ở chùa mấy ông sư thương nó lắm. Bà Sáu Họ chỉ biết có thế. Đám con bà Sáu Họ lớn lên như một đám cỏ hoang, bà mệt mỏi quá không còn hơi sức đâu để ý đến đời sống của các con, trời sinh trời dưỡng.

Chợt bà Sáu Họ nghe tiếng chân lội bì bõm ở vũng lội dẫn vào nhà bà. Bà đoán là con dâu đã về nhưng bà không lên tiếng hỏi. Cô con dâu lên tiếng trước:

- Má à!

Đứa bé chợt nghe tiếng mẹ khóc ré lên, bà Sáu Họ quay vào:

- Này Tư mầy cho con bú đi!

Chị Tư Tuyển đặt cái thúng xuống sàn nhà chạy lại đỡ lấy con, nàng nói:

- Má đốt dùm cái đèn!

Ngọn đèn dầu được thắp sáng, xua đuổi bóng tối trong căn nhà nghèo nàn. Chị Tư Tuyển ngồi xuống chiếc võng vạch vú ra cho con bú. Đưa bé chớp lấy vú mẹ bú lấy bú để, chị Tư Tuyển đu đưa chiếc võng, gió từ dưới con kinh thoảng lên mang theo mùi bùn tanh nồng.

Chị Tư Tuyển quá mệt nhọc, chị muốn ngủ thiếp đi nhưng những con muỗi đói vo ve trong căn nhà hẹp không để cho chị yên, chị vừa đuổi muỗi cho mình vừa đuổi muỗi cho con. Chị vuốt ve đứa bé:

- Tội nghiệp con trai má. Con đói lắm phải không?

Chị Tư Tuyển chợt nhớ đến chồng, từ khi nàng về đây ở với mẹ chồng nàng yên phận. Hàng ngày nàng chạy hàng vặt lấy tiền thêm thắt vào số tiền lương chồng gởi về quá eo hẹp.

Bà Sáu Họ lúi húi nhóm bếp, ngọn lửa bùng lên, ánh lửa hắt lên mặt bà ánh sáng yếu ớt, làm những vết nhăn trên mặt bà sâu hơn. Bà nhìn đăm đăm vào ngọn lửa. Bà đã quá quen thuộc với khung cảnh nầy. Từ khi có thêm con dâu và đứa cháu nội bà đỡ cô đơn. Bà tưởng tượng đến đứa con trai của mình, không biết bây giờ nó ở chân trời góc biển nào. Bỗng bà lên tiếng hỏi con dâu:

- Tư, mầy có nhận được thư của chồng mầy không?

- Một tháng nay không nhận được thư ảnh má à! À hình như tiểu đoàn ảnh về Sàigòn rồi má.

Bà Sáu Họ hỏi dồn:

- Vậy hả, sao mầy biết?

- Con đoán chừng vậy thôi, con thấy lính biệt động quân về đông lắm, về đàn áp biểu tình mà.

Chị Tư Tuyển ngừng lời một lát, nói tiếp:

- Hồi chiều con có thấy mà tới gần không được, lính gác quá trời, lúc đó lựu đạn cay ném vung vãi cũng chẳng ai muốn tới làm chi.

Bà Sáu Họ chợt hỏi:

- Ở ngoài Sài gòn loạn vậy sao?

Chị Tư Tuyển thở đài:

- Hết buôn hết bán má à. Không chừng mai mốt còn đình công bãi thị.

- Vậy là làm sao mầy?

- Chợ không họp nữa... Mấy hôm nay vật giá lên vùn vụt, buôn bán khó quá. Con phải mua ít khô cá để trữ ngộ lỡ... Ngày mai phải mua thêm ít gạo nữa.

Bà Sáu Họ hài lòng vì con dâu biết lo xa:

- Mầy lo vậy cũng phải.

Chợt nhớ đến câu chuyện còn bỏ dở, bà Sáu Họ hỏi con dâu:

- Thằng chồng mầy về nó ở đâu?

- Ai biết được, chắc tiểu đoàn ảnh về hậu cứ.

Bà Sáu Họ chép miệng:

- Tội nghiệp nó cực nhọc. Nó về Sài gòn thì trước sau gì cũng sẽ về thăm nhà...

Bà Sáu Họ hy vọng hơn:

- Ùa, có thể nó mang tiền về. Tao sẽ bồng thằng cu ra chợ mua cho nó một bộ quần áo mới, một đôi dép da.

Bà Sáu Họ say sưa với dự tính của mình. Như chợt nhớ ra bà nói:

- Mua cho nó cái chai bú sữa bò nữa. Cứ phải pha sữa vào ly đổ cho nó ra ngoài hết trơn...

Bà giơ bàn tay xương xẩu của mình lên:

- Hồi nầy tay tao run quá trời. Tao đổ sữa cho nó không được. Mua một ly sữa lạt nhách ngoài quán về, thì tao đổ mất ra ngoài hơn phân nửa, nó đói nó khóc hoài.

Ngỡ con dâu chưa đồng ý với mình, bà hỏi:

- Tao nói vậy phải không mầy? Mầy mua ít hộp sữa để ở nhà tao pha cho nó...

Đứa bé bú no nê, rời vú mẹ nghẹo đầu sang một bên ngủ say sưa. Chị Tư Tuyển xốc con lên, đi nhẹ ra giường đặt con xuống, buông mùng, quạt muỗi. Chị nói:

- Sữa đâu có dễ mua hả má. Họ bán chợ đen đến ba chục đồng một hộp, khó khăn lắm má ơi!

Bà Sáu Họ lắc đầu:

- Thiệt không thời đại nào lại như hồi nầy, cái gì cũng chợ đen chợ đỏ.

Chị Tư Tuyển đến bên mẹ chồng coi nồi cơm rồi lại đứng dậy:

- Má coi cơm, con ra dọn chén đũa.

Nàng lấy trên giỏ xuống một miếng khô cá:

- Má nướng miếng khô nầy ăn thử coi có được không.

Mùi cá nướng thơm làm bà Sáu Họ nuốt nước miếng. Bà hối hả gắp miếng cá ra khỏi bếp lửa, để vào lòng bàn tay thổi phù phù. Cô con dâu lấy lại mang ra ngoài đầu nhà kê miếng khô lên cục đá lấy búa đập chan chát. Nàng xé nhỏ miếng cá bày lên đĩa. Bà mẹ chồng không thể nhịn được nữa, bà lên tiếng:

- Mầy đưa tao một miếng ăn thử coi!

Cô con dâu bưng luôn dĩa cá đến bên mẹ, bà lấy một miếng cho vào miệng nhai nhóp nhép, bà hít nước ngọt:

- Ngon lắm, cá nầy là cá chi vậy Tư?

- Cá song má à!

- Ừa, tao cũng đoán chừng vậy!

Chị Tư Tuyển chợt nghe thấy tiếng chân của ai đi ngoài hẻm đang hướng về phía nhà mình. Chị nói với mẹ chồng:

- Có ai vô nhà má à?

Bà Sáu Họ ngừng nhai, bà nói nhỏ:

- Hay là... chồng mầy về?

Chị Tư Tuyển im lặng nghe ngóng, tiếng bước chân đã ngừng lại trước nhà, một người đàn ông bước vào. Ba Choát. Hai người đàn bà không nói gì. Ba Choát lên tiếng:

- Có cơm cho tôi ăn không?

Chị Tư Tuyển lẳng lặng dọn cơm ra chiếc pan, bê cái đèn dầu đặt lên bàn gần đó, Ba Choát sà vào liền, bốc khô nướng nhai ngon lành:

- Lâu nay ở chùa ăn chay hoài ngán quá!

Hắn tự ý đơm cơm đầy một chén, húp canh bằng cái muỗng xùm xụp. Đến lúc nầy bà Sáu Họ mới lên tiếng:

- Mầy đi đâu cả tháng bây giờ mới vác mặt về ăn uống. Nhà tao đâu có chứa cái hạng người như mầy, không chịu làm ăn gì hết trơn...

Ba Choát hứ một tiếng:.

- Tôi ăn tôi trả tiền chớ bộ. Tôi có ăn không của má đâu?

- Mầy trả tiền hồi nào?

- Hôm trước tôi đưa cho má ba trăm bạc tôi ăn có hai chén cơm, bây giờ tôi mới về má đã kiếm chuyện rồi.

Bà Sáu Họ đơm cơm đưa cho con dâu:

- Mầy ăn đi để lấy sữa cho con bú!

Bà cũng đơm một chén cho mình. Hai người chưa ăn hết một chén cơm, Ba Choát đã vét nồi quèn quẹt:

- Sao nấu ít cơm vây?

Chị Tư Tuyển nhỏ nhẹ nói:

- Tôi đâu có biết chú về.

- Từ lần sau chị cứ nấu thêm ra một chút.

Bà Sáu Họ nói ngang:

- Không thừa cơm cho mầy!

Ba Choát hứ một tiếng, buông chén đứng dậy:

- Má tưởng tôi cần ăn cơm ở cái nhà nầy lắm hả. Chẳng qua tôi nghĩ đến tình gia đình nên về đó thôi.

- Tao không cần cái mặt mầy!

Ba Choát móc trong túi ra một nắm tiền:

- Tôi thiếu gì tiền, về tính cho má một vài trăm chơi, vậy mà má tiếc mấy chén cơm, má chửi bới tôi. Vậy thì thôi tôi không thèm cho má xu nào nữa...

Bà Sáu Họ nhìn nắm tiền, bà đoán chừng cũng đến năm bảy ngàn bạc chớ cũng không ít. Bà không biết nó lấy tiền ở đâu, nhưng chắc chắn không phải đồng tiền lương thiện. Dầu biết vậy, nhìn số tiền quá nhiều, bà Sáu Họ không thể dằn lòng ham muốn. Bà lên tiếng hỏi:

- Tiền ở đâu mà nhiều quá vậy?

Ba Choát đút tiền vào túi, vênh mặt lên:

- Má hỏi chi vậy?

- Tao đoán chừng mầy lại ăn cắp ăn trộm ở đâu!

Ba Choát lườm mẹ, nói dỗi:

- Má muốn nghĩ sao thì nghĩ, nhưng đồng tiền nào cũng thơm hết trơn hà. Má khi rẻ tôi thì từ nay má đừng coi tôi là ai.

Hắn nhìn thẳng vào mặt mẹ:

- Nói cho má biết, tôi trúng áp phe, người ta tín nhiệm tôi, giao tôi một công tác quan trọng. Rồi má coi, lật đổ được độc tài quân phiệt tôi bảnh như trời...

Ba Choát nói mà mặt cứ vênh váo lên. Hắn vỗ ngực:

- Ở nhà má khi rẻ tôi, coi tôi không có ki-lô nào, chớ các thầy coi tôi là đạo hữu. Không tin tôi sao tôi có thể chỉ huy được bao nhiêu người, tôi hô lên một tiếng là..

Hắn nhún vai:

- Thôi, nói với má làm gi, má đâu hiểu nổi. Tôi đi đây.

Dứt lời hắn quay ra cửa. Bà Sáu Họ kêu, hắn không trở lại. Mâm cơm sạch bách, bà Sáu Họ và con dâu đặt chén xuống..

- Mầy biết nó làm cái quỷ cái quái gì không Tư?

- Ai mà biết được, à có lẽ ảnh đi theo mấy người biểu tình.

- Biểu tình mà có tiền sao?

- Má không thấy hồi năm ngoái ảnh có tiền à, cũng biểu tình đó, Công giáo Phật giáo đâm chém nhau đổ máu ra má quên rồi sao?

Bà Sáu Họ gật gù:

- Ừa mầy nói có lý!

Ba Choát đi ra khỏi nhà với sự bực bội, hắn cằn nhằn:

- Đm. khi rẻ thằng nầy, thằng nầy đ... cần, rồi sẽ biết tay thằng nầy.

Bọn đàn em Ba Choát đã chờ hắn ở quán cà phê, thằng nào cũng có vẻ nôn nóng. Thấy Ba Choát ra, mặt buồn rười rượi, chúng nó hỏi:

- Có chuyện gì đó anh Ba?

Ba Choát ngồi xuống ghế với bao thuốc lá Pall MaIl để trên bàn, hắn gắn một điếu thuốc lên môi, một thằng đàn em tự động bật quẹt. Ba Choát hơ đầu điếu thuốc vào ngọn lửa, nhả một nạm khói:

- Chuyện gia đình tao, chúng bây hỏi làm chi?

Ba Choát nhìn khắp lượt đàn em:

- Không thiếu thằng nào phải không?

- Dạ, tới lĩnh tiền mà thiếu sao được đại ca.

Ba Choát nhìn thẳng vào mặt tên vừa nói:

- Chưa đâu!

Bọn đàn em sững người:

- Sao lại chưa? Anh là đầu nậu của tụi nầy, anh lãnh hết rồi mà!

Ba Choát chỉ vào ngực mình:

- Đúng, người ta tín nhiệm tao, người ta giao tiền cho tao. Nhưng nếu chúng mầy không làm đủ bổn phận, chúng mầy lãnh tiền rồi chạy làng tao sẽ nói sao với người ta?

Một thằng mặt mũi bướng bỉnh:

- Như vậy anh không tin tụi tôi!

Ba Choát đập mạnh tay một cái cụp xuống bàn:

- Sức mấy tao tin tụi bây!

- Không tin thì làm ăn sao được.

Ba Choát gật gù:

- Có tiền thiếu gì thằng chịu làm. Điều kiện của tao cũng biết điều lắm, tao giang hồ lâu quá rồi mà...

Không chờ cho bọn đàn em vặn hỏi, Ba Choát nói ngay vào đề:

- Tao đặt cọc tui bây một phần ba tiền trước, sống mà về được thì lãnh nốt. Rất đẹp phải không tụi bây?

Bọn đàn em yên lặng. Một lát mới có thằng lên tiếng:

- Một nửa tiền trước!

- Một phần ba!

Bọn quái nhìn nhau dò hỏi, chúng nó gật đầu:

- Đồng ý!

Ba Choát nhếch mép cười, hắn nhẩm đếm lại từng đầu người:

- Chẵn chòi sáu mạng!

Ba Choát móc tiền trong túi ra, hắn thè lưỡi nhấp nước bọt vào ngón tay, hắn đếm những tờ giấy trăm nghe sột soạt. Những đôi mắt của bọn quái đàn em sáng lên, hau háu nhìn vào xấp tiền trong tay Ba Choát. Đếm tiền xong, hắn lại nhếch mép cười. Hắn nhìn vào mặt từng thằng, xỉa ra từng hai trăm một:

- Mỗi đứa cầm tạm hai bò!

Bọn đàn em giật lấy tiền trên tay Ba Choát:

- Hai bò mà làm quái gì được!

- Xong công tác 10 giờ sáng mai tới chỗ hẹn lấy nốt.

- Biết có sống mà về lấy tiền không?

Ba Choát đứng dậy:

- Nếu không về được là bởi tại số mạng. Nhưng tao tin rằng trời đánh không chết tụi bay.

Bọn quái nhóc tì cười khoái trá. Ba Choát chỉ vào ngực mình:

- Chính tao sẽ chỉ huy tụi hay, tao làm luôn tụi bây coi. Không có gì nguy hiểm hết. Nếu tụi bây ngán thì đưa lại tiền đây!

Một thằng vỗ ngực:

- Thằng nầy chưa hề biết ngán cái gì hết, nói là làm.

Ba Choát tin tưởng:

- Xong rồi, mình đã từng làm ăn với nhau nhiều lần. Lần nầy nữa..

Ba Choát bỏ lửng câu nói. Hắn đưa tay ra một cách hết sức đàn anh cho bọn quái bắt tay mình:

- Sáng mai đúng sáu giờ gặp nhau. Ăn sáng xong thì mình đi. Chúng bây cứ yên trí, đã sắp đặt đâu vào đó rồi.

Nhìn bọn đàn em tản mác đi, tự nhiên Ba Choát thấy buồn. Hắn nhớ lại dĩ vãng mình hồi mấy năm về trước, hắn cũng như bọn quái nầy, cũng cầm những đồng tiền chia của một tên đàn anh nào đó để làm bất cứ chuyện gì. Bao nhiêu lần vào sinh ra tử, bây giờ hắn đã già kinh nghiệm.

Ba Choát biết bọn đàn em kia đêm nay sẽ không ngủ được. Chúng sẽ đi tìm gái, tìm những điếu thuốc cần sa để cười, để quên niềm lo lắng, để thấy đời không còn nghĩa lý gì... Như Ba Choát đã làm cách đây mấy năm.

Tự nhiên Ba Choát thấy lo lắng vu vơ. Cái tâm trạng hồi mấy năm về trước trở lại với hắn. Hắn bực mình đá một chiếc lon không ở vệ đường lăn long lóc, lắng nghe âm thanh đó rồi mỉm cười:

- Tại sao mình không tìm một con mái đêm nay. Một con mái cho đời đỡ sầu!

Ba Choát thọc tay vào túi, xấp giấy trăm dày cộm còn nguyên ở đó.

° ° °

Ba Choát ngồi dậy, hắn nhận ra ả làng chơi nằm tênh hênh bên cạnh. Hắn nhìn ả mà thấy chán mứa. Hắn không còn thiết gì nữa. Vậy mà một xấp một đêm.

Bây giờ trời đã sáng rõ, lớp son phấn trên mặt ả đêm qua đã trôi hết, da ả tái ngắt như một cái xác không còn sinh khí. Ba Choát thấy người mệt mỏi một cách lạ thường, mệt mỏi đến độ không còn muốn cử động chân tay, đầu hắn rỗng tuếch. Ba Choát che tay lên miệng ngáp. Cô ả giang hồ ngủ mê mệt. Ba Choát bực mình giơ tay phát đến đét vào mông ả một phát, làm ả giật bắn người. Ả mở bừng mắt, đôi mắt ngái ngủ đỏ ngầu. Ả bỗng nhoẻn miệng cười:

- Để người ta ngủ nào, phá hoài...

- Dậy trả tiền nầy.

Ả giang hồ nằm xuống, dấu mặt vào gối:

- Ra đưa tiền cho chị Bảy được rồi.

Ba Choát ngao ngán bò xuống khỏi giường, hắn không muốn nhìn vào cái mặt phèn phẹt của ả nữa. Người hắn mệt mỏi lạ kỳ. Hắn vặn xương sống kêu răng rắc, làm vài cử động thể thao để người đỡ mỏi.

Gã trở ra nhà ngoài trả tiền rồi chuồn thẳng. Lòng gã tiếc một ngàn bạc hùi hụi. Gã đi đến nơi hẹn, bọn quái nhóc tì đã đến đủ mặt. Nhìn thấy Ba Choát bọn chúng hỏi:

- Đêm qua đại ca du hí ở đâu?

Ba Choát kéo ghế ngồi:

- Đm. ngủ với điếm. Tao hết mẹ nó xíu quách rồi.

Ba Choát kêu một ly sô đa hai bột gà, kêu thêm ly cà-phê nữa. Hắn cằn nhằn hoài về vụ ngủ với điếm.

Bọn quái nhóc hỏi:

- Mấy giờ bắt đầu hả đại ca?

- Chờ chút xíu để chợ đông mình mới dễ hành động, vả lại để cho tao thở đã...

Bọn quái lỏi tì ăn uống ào ào, chúng bàn tán đến kế hoạch sắp thực hiện. Một lát sau có kẻ lạ mặt xách đến một cải giỏ trao cho Ba Choát. Hắn trao xong rồi đi ngay. Ba Choát mở ra xem. Hắn đưa luồn đưới gầm bàn cho mỗi tên một cây pháo đại, thằng thì chai dầu hôi:

- Như những lần trước nhé tụi bây!

- Xong rồi, em thông thạo mà đại ca!

- Mười giờ đúng tao gặp tụi bây tại đây.

- Đại ca không đi sao?

- Có chứ, tao phải làm gưrơng cho tụi bây.

- Hay lắm, nhưng cố chạy cho thoát về trả tiền tụi nầy.

- Tụi bây yên trí, chưa chắc chợ hôm nay đã dám họp. Ngày hôm qua truyền đơn thả tùm lum kêu gọi đình công bãi thị rồi, nếu họ còn ngoan cố mình mới phải hành động. Chợ Vườn Chuối teo rồi, còn chợ Thái Bình thôi...

Bọn nhóc tì lại nói chuyện về lựu đạn cay, đến vụ bàn thờ Phật xuống đường. Một thằng khoe thành tích:

- Chiều hôm qua có một thằng đi xe gắn máy qua bàn thờ Phật mà không chịu xuống xe, bọn nầy túm lại đánh cho một trận mê tơi.

- Nó có sao không?

- Ngất ngư thôi!

- Mầy có ăn giải gì không?

Thằng quái lỏi rút túi ra một cái đồng hồ đeo tay.

Bọn kia chúi đầu vào xem:

- Vầy mà cũng lấy. Tưởng thứ Rô Lếch, Long Din, cái nầy mại chỉ được cao lắm là năm choạc!

Thằng quái có chiếc đồng hồ ngẩn ngơ:

- Bộ thứ nầy thường lắm sao?

- Hạng bét vứt mẹ nó đi!

Thằng quái đeo vào tay mình:

- Vất sao được, tao đeo để coi giờ.

- Mầy biết chữ không?

Thằng quái lỏi nổi hung:

- Đ... cần biết chữ, tao mang để lấy le với gái.

Bọn quái cười phá lên:

- Đm. “thằng nhỏ” chưa mở mắt mà đòi le gái.

Bọn quái đang đấu láo thì chợt ba chiếc xích lô máy dừng lại trước quán. Ba Choát trả tiền ăn uống cho cả bọn:

- Thôi đi tụi bây, xe đến rồi kia!

Chúng nó ào đứng dậy giành nhau lên xe. Ba Choát lên sau cùng. Chiếc xe hắn dẫn đầu, hắn ngoái cổ lại nói với người tài xế xích lô máy:

- Lát đến đón tụi nầy nghe. Các anh đứng ở đầu đường Bùi Viện.

Chiếc xe dẫn đầu thận trọng tránh những con đường có nhiều cảnh sát gác. Một chiếc xe hơi của Mỹ bị đốt chiều hôm qua còn nằm chỏng trơ ở giữa đường. Phía chùa Kỳ Viên vẫn còn hai chiếc bàn thờ Phật ngoài đường, khói nhang nghi ngút. Một thân cây bị đốn nằm ngang đường ngăn cách vùng của nhà chùa và cảnh sát. Trước cửa chùa, một tốp thanh niên đứng gác bàn thờ, trên đầu họ đội chiếc bao ni-lông sẵn sàng kéo chụp xuống để chống khói lựu đạn cay. Ở góc đường Cao Thắng - Phan Đình Phùng một chiếc xe Jeep của cảnh sát vẫn đứng trông chừng từ đêm hôm qua.

Ba chiếc xích-lô máy đã vượt qua được khúc đường hiểm nghèo. Ba Choát thở phào, hắn không ngờ lại qua mặt cảnh sát một cách dễ dàng như vậy. Tới trước rạp Khải Hoàn cả bọn xuống xe. Đã bầy kỹ kế hoạch nên bọn Ba Choát tự động tản ra, ai làm phận sự nấy. Chúng nó lần vào phía trong chợ Thái Bình một cách dễ dàng Trong túi quần Ba Choát thủ sẵn chai dầu hôi. Hắn đi thẳng vào khu hàng thịt. Sau lưng Ba Choát, hai thằng quái lỏi miệng ngậm thuốc lá phì phèo, trong túi đứa nào cũng có một cây pháo cối.

Ba Choát tới trước một cửa hàng thịt, hắn nhìn thẳng vào mặt người đàn bà:

- Chị nhận được truyền đơn kêu gọi đình công bãi thị chưa?

Người đàn bà biến sắc:

- Truyền đơn nào?

- Chị ngoan cố, chị theo phe độc tài quân phiệt!

Người đàn bà nhìn trước nhìn sau, bà ta ở trong thế kẹt nên đối đáp yếu ớt:

- Tôi không ở phe nào hết, tôi buôn bán...

- Đã có lệnh không buôn bán nữa.

Bà hàng thịt càng thêm hốt hoảng:

- Tất cả mọi người ở đây đều dọn bàng, đâu có phải mình tôi.

Bỗng một người đàn bà đến truớc quày hàng. Bà hàng thịt như vớ được cứu tinh:

- Mời bà mua hàng dùm em!

Ba Choát mặt hầm hầm quay lại:

- Hôm nay đình công bãi thị, không mua bán gì hết!

Người đàn bà toan mua hàng nhìn sững Ba Choát, chị ta còn thấy hai thằng nữa tiến lại, nên hốt boảng rảo bước đi. Ba Choát cười gằn, nói với chị hàng thịt:

- Chị thấy chưa, tôi báo trước cho chị biết, tôi bắt chị phải dẹp hàng ngay.

Bà chủ hàng thịt nhìn thớt thịt còn ê hề:

- Tội nghiệp tôi, còn bao nhiêu thịt...

Giọng Ba Choát đanh lại:

- Không cần biết, đổ đi!

Bị va chạm quyền lợi, chị đàn bà không còn biết ngán:

- Các người lấy quyền gì mà bắt người ta dẹp hàng?

Ba Choát trợn mắt:

- Quyền gì hả? Tôi sẽ đổ thịt đi giùm chị!

Dứt lời Ba Choát dốc luôn chai dầu hôi lên phản thịt.

- Bớ người ta!

Nhanh như cắt hai thằng quái lỏi châm hai quả pháo đùng vào đầu điếu thuốc lá. Ba Choát hô:

- Chạy tụi bây ơi!

Hai tiếng pháo nổ vang làm khắp chợ nhốn nháo, liên tiếp hàng chục quả pháo nữa nổ ở trong chợ. Tiếng la ó vang dội:

- Lựu đạn, lựu đạn!

Bọn Ba Choát chạy thục mạng, đạp đổ lung tung hàng hóa. Bỗng có tiếng la:

- Bớ người ta, bắt lấy nó!

Ba Choát xô dạt người để chạy, hắn thở hồng hộc.

Bỗng một cây đòn gánh từ con đường ngang phang ra trúng ngay vai hắn, Ba Choát la lên:

- Ối chết tôi rồi!

Người đuổi theo mỗi lúc một đông, Ba Choát nhịn đau. Hắn cùng đường rồi, hắn chạy bừa bãi, thêm một cái ghế nữa vào lưng, nhưng hắn đã chạy ra được cửa chợ, miệng khô ran. Phía đàng sau tiếng la vang:

- Đánh chết nó đi, thằng đó!...

Ba Choát thở hồng hộc, chệnh choạng. Một cái ngáng chân, hắn ngã sấp mặt xuống vỉa hè. Đòn gánh, guốc, ghế phang như mưa bấc lên người hắn, hắn co rúm người lại và mê đi.