← Quay lại trang sách

hai mươi mốt

Út ngồi ngửa người trên chiếc ghế bành, bàn chân đặt trên đùi một chị đàn bà ngồi dưới đất. Chị ta cắm cúi mài dũa những móng chân đều như san hô của nàng. Chị ngừng tay thận trọng ngắm nghía rồi tẩm Acetone vào một miếng bông gòn lau chùi cẩn thận:

- Thưa bà Giám đốc, bà tính sơn móng chân màu gì?

- Tùy chị, chị thấy màu gì đẹp?

- Dạ thưa bà, người sang trọng như bà nên dùng màu nhã nhặn quý phái, phơn phớt hồng thôi!

Đ ể bênh vực cho lập luận của mình, chị sửa móng chân nói thêm:

- Bà Đại tá Thuận cũng xài màu đó.

Út nói bâng quơ:

- Hôm vừa rồi tôi thấy bà Thiếu tướng sơn màu đẹp lắm!

- Màu hồng bạc phải không thưa bà?

- Hình như vậy.

Chị sửa móng chân dè bỉu:

- Nói xin lỗi bà, bà cứ cho phép em nói thiệt...

- Ù, chị cứ nói!

- Bà Thiếu tướng là người không biết ăn mặc, bả có trát vàng mặc vào người cũng vậy thôi. Người sang trọng như bà Giám đốc đây chỉ cần ăn mặc thật đơn sơ nhã nhặn là đủ nổi bật trong đám đông. Em xin hứa danh dự em sẽ làm cố vấn sắc đẹp cho bà Giám đốc, dù bà không trả lương cho em. Được hầu hạ một người sắc nước hương trời như bà Giám đốc em lấy làm thỏa mãn lắm rồi...

Chợt có tiếng mèo kêu meo neo ở cửa. Út mở choàng mắt:

- Lucky, Lucky “cam hia”!

Con mèo vàng lông xù kêu lên mấy tiếng nho nhỏ nhảy tót lên lòng Út. Chị sửa móng chân nịnh thêm một câu:

- Bà Giám đốc có con mèo quý quá, nó biết nghe cả tiếng Huê Kỳ!

Út nựng nịu con mèo, nàng đặt nó lên lòng:

- Sít đao pờ li!

Con mèo ngồi trên lòng nàng, rúc đầu vào ngực nàng, nó gù gù. Út chợt nhăn mặt:

- Con lạnh hả, má tắt máy lạnh nhé!

Nàng dùng chân kia khều nhẹ vào người chị sửa móng chân:

- Chị ra mở cửa tắt máy lạnh dùm.

Chị sửa móng chân trước khi đứng dậy, cẩn thận lót chiếc khăn bông trắng tinh dưới sàn để Út đặt chân lên. Chị ta ra tắt máy lạnh, mở tung mấy cánh cửa kính. Gió ngoài vườn thoang thoảng mát dịu.

Út vuốt ve, nựng nịu con mèo, nàng cù nhẹ vào bụng nó làm con vật cong người lại gậm vào ngón tay nàng. Chợt nàng trợn mắt lên:

- Trời đất ơi, mầy có bọ chét sao?

Nàng cằn nhằn:

- Thế này thì tệ thật!

Chị sửa móng chân vội vàng đỡ lấy con mèo:

- Bà Giám đốc để em bắt bọ chét cho nó.

Út tức giận, nàng giữ con mèo lại:

- Chị đi kêu con nhỏ người làm lên đây cho tôi.

Chị sửa móng chân vội vàng chạy ra ngoài, một lát sau con bé người làm đi theo chị sửa móng chân vào phòng. Vừa thấy mặt con bé Út nổi giận liền:

- Lại đây tao biểu, lại đây.

Con bé người làm đi tới, nàng vung tay tát bốp vào mặt nó:

- Khốn nạn, có mỗi việc săn sóc con mèo của tao mầy làm cũng không xong.

Con bé lãnh đủ một tát tay bỏng rát, nó lùi lại. Chị sửa móng chân vội chạy lại giữ lấy tay Út:

- Xin bà Giám đốc đừng giận...

Chị ta nhìn xuống móng tay Út:

- Bà giận đánh nó hư móng tay rồi. Để em sửa lại.

Út đáo để, xa xả mắng con bé người làm:

- Mầy chỉ có mỗi việc săn sóc con mèo cũng không xong. Tao đã biểu mầy phải bắt hết bọ chét cho nó, khi nó ăn sữa xong mầy phải lấy bông gòn lau mồm nó hiểu chưa?

- Dạ...

- Từ giờ đến tối tao còn thấy con bọ chét nào ở người nó thì mầy khó sống với tao.

- Dạ...

Chị sửa móng tay góp lời:

- Mầy bế con mèo đi, còn đứng đây làm chi, bà chủ đang giận.

Con bé vội vàng ôm lấy con mèo biến ra cửa. Út vẫn chưa đã giận. Nàng lầm bầm nói một thôi một hồi:

- Thiệt người làm không đứa nào sướng như ở nhà này. Chúng nó có phải làm gì đâu, chơi suốt ngày mà vẫn làm biếng...

Út lại nói về con mèo:

- Hôm nay là ngày sinh nhật con Lucky, tôi có mời một số người đến, rồi tới người ta bồng bế nó, bọ chét dính vào người ta thì thiệt đẹp mặt tôi. Chị biết những người đến mừng cho Lucky là hạng người nào không? Toàn ông to bà lớn... Tôi phải thay mặt chồng tội tiếp đãi vì ổng đi công tác xa...

Chị sửa móng tay dạ ngắt câu Út đều đều... Út xem lại móng chân móng tay mình, nàng hài lòng:

- Thôi được rồi đó chị!

Út chỉ cái xắc tay để trên bàn:

- Chị mang cái xắc đến đây tôi trả tiền cho.

Chị sửa móng tay vội vàng mang xắc lại. Út mở xắc lấy tờ giấy hai trăm đưa cho chị ta. Chị ta từ chối:

- Thưa bà Giám đốc, được sửa sắc đẹp cho bà là hân hạnh cho em rồi, em còn phải nhờ vả bà Giám đốc nhiều.

Út ngó chị sửa móng tay:

- Chị chê ít hả? Thôi đây cầm lấy năm trăm.

Chị sửa móng tay đẩy tiền lại:

- Dạ không phải, thiệt tình em kính trọng bà Giám đốc.

Chị ta cười e ấp:

- Chả nói giấu gì bà Giám đốc, em muốn nhờ vả bà Giám đốc từ lâu mà chưa dám mở miệng đấy ạ!

- Chuyện gì vậy?

- Nếu bà Giám đốc cho phép em xin thưa!

- Chị cứ nói!

- Dạ cám ơn bà Giám đốc có lòng tốt. Số là em có một người bà con nghèo khổ quá muốn nhờ bà Giám đốc giúp đỡ.

- Tôi làm gì được?

- Xin bà Giám đốc bảo đảm cho để xin ông Giám đốc cho một sở làm.

Út nói duỗi ra:

- Tôi biết sao mà bảo đảm, ngộ lỡ họ là VC thì sao. Mà chức vụ của chồng tôi đâu có cho phép dùng nhân viên người Việt. Vệ sĩ của ảnh toàn là người Huê Kỳ...

Chị sửa móng tay năn nỉ:

- Em xin bà Giám đốc mở lượng hải hà, em xin lấy tánh mạug bảo đảm cho tư cách của cha nầy.

Út chợt hỏi:

- Đàn ông à?

- Dạ, con người thiệt khôn ngoan hiền lành, chỉ phải mỗi cái trời bắt có tật.

- Anh ta làm được cái gì?

- Bà Giám đốc sai bất cứ cái gì ảnh cũng làm, ảnh có biết nói tiếng Huê Kỳ, biết lái xe hơi...

- Tôi có tài xế rồi.

Chị sửa móng tay năn nỉ:

- Xin bà Giám đốc thương xót dùm ảnh một vợ hai, ba đứa con, làm không đủ sống... Người Việt với nhau....

Chị sửa móng tay năm nỉ ỉ ôi, Út giơ tay che miệng ngáp:

- Tôi buồn ngủ quá, bây giờ tôi chưa thể nhận lời được, tôi còn phải hỏi lại ý kiến chồng tôi. Mướn thêm một người đối với tôi không ăn nhằm gì, nhưng chồng tôi kỹ lắm, ảnh phải gởi đi An ninh điều tra.

Chị sửa móng tay vội thưa:

- Em đã nói em xin lấy tính mạng bảo đảm tư cách cha này mà, người đàng hoàng lắm.

Chị ta cười hì hì:

- Được bà Giám đốc cho một hy vọng như vậy là em tin tưởng lẳm rồi, em xin về để bà Giám đốc đi nghỉ.

Chị ta quay ra, Út vo viên tờ giấy năm trăm ném theo:

- Chị cầm lấy!

Chị sửa móng tay cúi xuống nhặt tiền, rạp người xuống chào:

- Cám ơn bà Giám đốc.

Còn lại mình Út trong phòng, nàng đứng dậy đi vào phòng riêng. Buổi sáng thật tĩnh mịch, khi nằm xuống giường, nàng lại không thấy buồn ngủ nữa. Chiếc hình của Nelson và nàng chụp chung để ở chiếc bàn đêm ngay đầu giường. Nelson hơn nàng đến gần ba chục tuổi. Hắn say mê nàng đến điên cuồng. Út không biết chức vụ thật của chồng, nhưng có lẽ hắn làm lớn lắm. Một mình hắn được chính phủ cấp cho nguyên chiếc biệt thự rộng thênh thang này, kẻ hầu, người hạ nườm nượp. Từ ngày Út về sống với hắn ở đây nàng thật sung sướng. Tiền bạc tiêu như nước, ngày nào cũng có ông này bà kia đến xin xỏ điều này điều nọ. Từ khi có Út họ xin xỏ trực tiếp với Út. Út nói lại với chồng, và nàng được đền ơn xứng đáng.

Út không thể ngờ đời mình lại có giây phút này, sự may mắn đến với nàng như chuyện thần thoại, chuyện cổ tích. Nelson nhiều lần ôm lấy chân nàng:

- Anh yêu em, thiếu em anh không thể sống được. Em đừng bỏ đi nữa. Anh đang làm thủ tục ly dị vợ anh bên Huê Kỳ.

Út đã bỏ đi một lần, khi biết Nelson có vợ. Chẳng phải nàng yêu thương gì hắn ta, nàng sợ rắc rối rồi bị ở tù.

Út thấy Nelson quá say mê nàng, nàng làm tình làm tội hắn, nàng khóc lóc bỏ ăn bỏ uống:

- Em không thể sống thế này đưọc, anh lường gạt em, anh có vợ rồi, em chỉ là gái qua đêm của anh...

- Không, em sẽ là vợ chính thức của anh!

- Anh bỏ vợ sao?

- Đúng, tháng sau anh sẽ về Huề Kỳ ly dị, anh chỉ đi một tuần thôi.

Và Nelson đã đi, hắn đi được ba ngày rồi. Út nằm gối đầu trên cánh tay mình mỉm cười. Cửa kính đóng kín, máy điều hòa không khí chạy vừa đủ mát. Vẫn có những buổi sáng, như buổi sáng nay, nàng chợt nhớ đến dĩ vãng của mình, con Út nghèo khó suốt ngày chạy rong bán từng tấm vé số xin thêm một đồng lẻ.

Út nhớ đến chàng, chàng bây giờ ở đâu, người đàn ông đẹp trai đã sống với nàng bảy dêm, dạy nàng những câu tiếng Anh vỡ lòng... Buổi sáng ngày thứ bảy chàng đã âm thầm ra đi. Khi Út tỉnh dậy nàng thấy bên cạnh mình chàng để lại mấy ngàn bạc, một mảnh giấy nhỏ: “Giúp em ít tiền, chúc em sung sướng”. Mảnh giấy không ký tên, suốt bảy ngày sống cạnh chàng, Út không biết tên thật của chàng. Hỏi chàng, chàng gạt đi:

- Quan trọng gì mà tên với tuổi.

- Biết đâu sau này em không có dịp trả ơn anh.

Chàng mỉm cười, nhìn thẳng vào mặt nàng:

- Ghê nhỉ, nhưng anh không nhận đâu, em sẽ lấy Mỹ chớ gì, biết đâu chả vớ được chú Mỹ bảnh, nhiều kẻ sẽ quì dưới chân em xin ân huệ, nhưng trong số người đó không có anh.

Chàng dí tay vào mũi nàng nói nửa đùa nửa thật:

- Anh vẫn coi em là một con đượi, một gái kiếm tiền.

Út không giận chàng, chàng vẫn có lối nói đốp chát đó. Nàng tự cho mình là kẻ hiểu chàng. Nàng cười và ngả mình vào trong vòng tay chàng.

Sau đó Út lại đi lang thang mỗi đêm với hy vọng gặp lại chàng ở một quán nào đó. Nhưng chàng bặt vô âm tín. Út không bao giờ còn nghĩ mình sẽ trở lại một ổ điếm nào khác, mặc dầu có vài người dụ dỗ nàng. Gã xích lô quen thuộc đưa nàng hằng đêm, một lần đề nghị:

- Cô bắt khứa lẻ như vày không ăn cái giải gì. Cô phải bắt một khứa nào cho đông bạc.

Út chán nản:

- Đông bạc thượng số là năm xấp một đêm chứ mấy, qua đêm nó quăng tiền cho mình rồi lại bỏ đi như những thằng khác, tụi Mẽo có tiếng là kẹo.

- Phải làm gái bao mới khá!

Gã xích lô máy chở nàng đi đến gần giờ giới nghiêm. Tới đầu đường Tự Do, hắn thấy một người Mỹ cao lớn, từ trên Queen Bee đi xuống. Gã xích lô vội ghé xe vào lề đường:

- Cô ngồi đây, tôi ra bắt thằng này cho.

Trong khi gã xích lô chặn gã Huê Kỳ già lại thì Út xuống xe. Nàng lượn qua mặt hắn cười tình, nàng đứng dựa gốc cây hút thuốc lá Salem phì phèo. Gã Mỹ già đứng mặc cả với gã xích lô một hồi. Gã xích lô chợt gọi rối rít:

- Cô, cô lại đây!

Út thủng thẳng đi tới, mỉm cười đưa ra bắt tay gã Mỹ:

- Gút nai!

Gã chào lại bằng tiếng Việt, giọng còn hơi cứng:

- Chào người đẹp Saigon.

Út bỗng cười dòn:

- Ông biết nói tiếng Việt?

- Biết, nhưng ít thôi.

Hắn chỉ chiếc xe hơi Huê Kỳ bóng loáng ở đầu đường:

- Xe của tôi, mời người đẹp lên...

Gã Mỹ già không quên dúi vào tay gã xích lô mấy trăm bạc. Út giơ tay vẫy khi lên xe:

- Mai gặp lại nghe bồ!

Gã già Mỹ đưa Út về một biệt thự thật sang trọng.

Gần sáng gã hỏi nàng:

- Em ở lại đây với tôi không?

- Bao lâu?

- Tùy em!

Út hôn vào trán hắn:

- Một tuần lễ!

Nelson gật đầu. Nhưng qua một tuần lễ, Út không ra khỏi biệt thự đó. Nelson đã yêu nàng... Hắn không ngần ngại giới thiệu nàng là vợ với mọi người. Cuộc đời nàng bắt đầu sung sướng từ đó.

Út thấy đói, có lẽ trưa rồi. Nàng nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ. Út bấm chuông gọi bồi. Chị người làm chạy lên. Út hất hàm hỏi:

- Có cơm chưa.

- Dạ thưa cô xong rồi, em nghĩ là cô ngủ nên...

- Dọn cơm cho tôi ăn!

Út uể oải đứng dậy, chị người làm nói tiếp:

- Có cô giáo ngồi chờ cô ngoài nhà...

- Lâu chưa?

- Từ lúc mười giờ:

Út vội vàng ra khỏi phòng, nàng lịch sự chào cô giáo:

-Xin lỗi cô nhé. Hôm nay người tôi hơi mệt nên vào phòng nằm nghỉ, quên bẵng mất cô đến dạy học.

Cô giáo khoảng hai mươi tuổi, nàng hàng ngày đến dạy Út học Anh Văn. Tính nết cô ta đằm thắm nên Út rất mến. Cô giáo còn là sinh viên. Cô ta nói với nàng:

- Tôi còn đi học, nhà nghèo nên phải kiếm tiền thêm.

Út quý mến cô ta nên trả tiền lương hậu lại quà cáp luôn luôn. Nhưng cô ta rất ít khi nhận. Cô ta không như những kẻ đến nhà này.

Út đề nghị với cô giáo:

- Hôm nay muộn rồi, cô giáo cho tôi nghỉ một buổi và mời cô giáo ở lại đây ăn cơm với tôi, tối này dự sinh nhựt của Lucky.

Cô giáo ngó Út thắc mắc:

- Lucky là ai đấy ạ?

Út mỉm cười:

- Con mèo lông xù của tôi.

Cô giáo bật cười:

- Ăn sinh nhật cả con mèo nữa sao?

Con mèo Lucky kêu meo meo từ dưới nhà chạy lên, nhảy tót lên lòng Út. Nàng vuốt ve nó:

- Nó khôn như người ấy cô ạ. Tôi thương nó như con, nó được một năm rồi.

Cô giáo nhìn con mèo, nàng thầm nghĩ sao họ có thể rởm đến như vậy được. Nàng từ chối:

- Tối hôm nay tôi bận nhiều chuyện, rất tiếc không thể đến được. Vả lại lại tôi không hợp với không khí đông đảo...

Út cố mời mọc:

- Có gì là đông đảo đâu, tôi chỉ mời mấy người thân, mấy ông đổng lý, Giám đốc bên phía người mình thôi mà.

Cô giáo tò mò hỏi:

- Người ta nhận lời chưa ạ?

- Họ nhận lời hết rồi, ăn uống ở nhà ấy mà.

Cô giáo muốn cười lớn, nhưng không thể cười được.

Nàng đứng dậy:

- Để hôm khác tôi sẽ đến dạy bà, bây giờ xin phép bà tôi phải ra thư viện.

Út tiễn cô giáo ra cửa, nàng chợt giữ tay cô giáo lại:

- Cô cần mượn tiền trước không?

- Cám ơn bà, cứ để cuối tháng tôi lấy một thể.

Cô giáo ra khỏi nhà, nàng tủm tỉm cười nghĩ đến thái độ vừa rởm vừa “phú quí sinh lễ nghĩa” của bà chủ mình. Nàng nghĩ đến người yêu của mình, kể cho anh ấy nghe chuyện này chắc là cười bằng thích. Nghĩ đến chàng, nàng thấy mát cả lòng. Chàng thật là người hoàn toàn, kiêu kỳ nhưng không phách lối.

Bữa tiệc sinh nhật con Lucky được tổ chức vào buổi tối, thân mật, nhưng không kém phần long trọng.

Út vui vẻ ôm con mèo ra tận cửa đón khách, nàng vui vẻ nhận những món quà tặng. Nàng vào nhà, đặt con mèo trên một chiếc gối nhung ngay bên cạnh chỗ ngồi của mình. Bữa tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ. Câu chuyện xoay chiều ra công việc buôn bán, đổi chác đô-la. Út hỏi một bà bạn:

- Chị cần đổi bao nhiêu?

Ba ta hợm hĩnh:

- Chị có bao nhiêu tôi đổi hết...

Một bà khác nói xen vào:

- Ê, đâu có được. Còn để tụi nầy chứ!

Út cười thật tươi:

- Yên trí mà, tôi hết thì còn nhà tôi...

Út lại nói về những vụ mua bán đồ Mỹ trong PX:

- Cứ tới nhà tôi rồi chở đi, bao nhiêu tủ lạnh, máy điều hòa không khí cũng có.

Bà Thiếu tá nói:

- Dễ mà, chỉ mua là khó chứ chở đi dễ ợt, nhưng bà chị phải hạ giá hơn người ta thì mới có thể bao thầu được.

- Chị chở bằng xe T.N. hay xe gì?

- Xe nhà binh thiếu gì, nói cho chị biết tôi bảo đảm còn có xe hộ tống nữa. Bố phú-lít cũng không đám đụng đến.

Út cười, nàng ngó bà bạn:

- Chị đừng tưởng tôi không lo được vụ đó đâu, nhưng tôi nhiều việc quá nên không có thì giờ rảnh... Thôi được tôi giao cho chị.

Bà Thiếu tá mặt mũi hớn hở:

- Thiệt nhé chị...Chị đã nhận lời...

Út gật đầu, bà Thiếu tá mở liền cái xắc tay:

- Em ký ngay cho bà chị cái “xếch” một triệu để xài chơi.

Út ngăn lại:

- Khoan, hôm nay ngày vui mà. Chuyện buôn bán mình xếp lại đã.

Bà Thiếu tá cố nài nỉ:

- Em biết bà chị không thiếu gì tiền, nhưng cứ cầm cho em tin tưởng...

Út cười dòn:

- Nếu chị không tin được lời hứa của tôi thì mình buôn bán với nhau sao được.

Bà Thiếu tá vội vàng nói:

- Ấy chết, em chân thành đề nghị với bà chị, bà chị lại nói dỗi...

Út ra bàn đặt ly rượu:

- Thôi bây giờ chúng ta ra đánh bài. Bà Thiếu tá cứ yên chí, chuyện đó cũng xong rồi.

Nàng ngó ra phía đàn ông, các ông đang tranh luận ráo riết về một vấn đề nào đó. Út đi tới:

- Các ông nói chuyện gì mà hăng say quá vậy,?

Một ông trán hói cười tươi:

- Chúng tôi đang nói về chuyện tranh cử, anh Hoàng kỳ nầy ra nữa.

Út vui vẻ:

- Thế ạ, bây giờ tôi mới biết đấy!

Người đàn ông tên Hoàng lịch sự:

- Tôi ra kỳ này mong bà chị giúp cho một phiếu.

- Một phiếu của tôi thì ăn thua gi?

- Cứ được nửa phiếu của bà chị cũng là quí lắm rồi.

Gã nhìn nàng:

- Tôi còn phải nhờ bà chị nhiều, phải nói trắng ra rằng nếu không được sự giúp đỡ của người Mỹ thì...

Gã bỏ lửng câu nói, cười lớn:

- Đất nước chúng ta đau thương quá rồi, tôi cũng muốn trong dịp này ra tranh cử để họa may có giúp nước được gì không? Mình là người trí thức không thể khoanh tay ngồi nhìn được.

Chỉ một lát sau ông ta trở nên hùng biện:

- Chúng ta phải có tự do dân chủ, chiến tranh phải chấm dứt ở đất nước đau thương này. Cũng vì vậy mà tôi đã từng vào tù ra khám. Nếu tôi đắc cử, tôi nguyện đem hết tâm lực giúp dân giúp nước.

Một lát sau ông ta nói đến sự thối nát của xã hội hiện tại, sự bất công v.v...

Một ông khác hỏi:

- Khi ra tranh cử, anh đã có hậu thuẫn nào chưa?

Ông nghị tương lai đưa một ngón tay lên môi suỵt khẽ:

- Bí mật, nhưng ở đây anh em thân tình cả, tôi có thể tiết lộ được.

Ông ta yên lặng nhìn mọi người:

- Thời buổi này không có hậu thuẫn thì ông nội tôi cũng không dám ứng cử. Xong hết rồi, Phật giáo, Công giáo, Lao động. Vậy là đủ quá rồi.

Ông ta lần lượt kể đến sự tiếp xúc của mình với các vị lãnh đạo tôn giáo. Câu chuyện càng lúc càng sôi nổi. Cuối cùng tất cả câu chuyện được kết thúc bằng một canh bạc thâu đêm. Một bà giơ tay che miệng ngáp, đứng dậy:

- Thôi tôi về đây, cháy túi. Mất mẹ nó mấy cái đầu quân dịch.

Út vào ngủ sau khi tiễn chiếc xe hơi cuối cùng ra cửa.

Nàng thiếp đi tới chiều mới tỉnh dậy. Nàng bấm chuông gọi người làm, con bé ở chạy vào:

- Có gì cho tao ăn không?

- Dạ vẫn để phần cơm bà chủ, à thưa bà có chị sửa móng tay ngồi chờ bà ở ngoài, chị ta có đưa một người đàn ông tới.

Út ngồi dậy, nhíu mắt:

- Chị ta có nói là đến việc gì không?

- Dạ không thấy nói!

Út vào phòng tắm riêng rửa mặt trang điểm qua loa. Khi Út vừa ra đến cửa phòng, nàng sững người khi thấy gã đàn ông không phải ai xa lạ, mà chính là Hội Thọt. Sau mấy năm không gặp lại hắn, Út thấy hắn vẫn vậy, diêm dúa một cách quê mùa. Bộ quần áo giặt ủi trắng lôm lốp, tóc chải bi-dăng-tin bóng lưỡng. Hội Thọt cũng sững người luống cuống, mồ hôi hắn toát ra xâm xấp trên trán.

Út lấy lại bình tĩnh, ra ghế xa-lông ngồi:

- Hai người ngồi xuống đi!

Chị sửa móng tay đon đả:

- Thưa bà Giám đốc, được bà Giám đốc nhận lời, em đưa người của em lại.

Út hất hàm về phía Hội Thọt hỏi:

- Chú này đấy phải không?

- Dạ! Bà Giám đốc cố giúp em cháu, nó nghèo quá, vợ con đùm đề. Dạ thưa bà Giám đốc em xin bảo đảm, chú em đây là người lương thiện đàng hoàng, thực thà lắm, một là một hai là hai, em mà nói sai em xin chịu tội với bà Giám đốc.

- Chị bảo đảm phải không? Chị có chắc chắn anh này là người lương thiện không?

Hội Thọt toát mồ hôi hột. Hắn thấy da thịt mình như bỏng rát vì cái nhìn của người thiếu phụ. Hắn không quên được tội lỗi hắn đã gây ra cho nàng. Nàng sẽ xử trí với mình ra sao?

Chị sửa móng tay vẫn xoen xoét tâng bốc Hội Thọt. Út vừa nghe vừa gật gù. Nàng hỏi:

- Hắn làm được nghề gì?

- Dạ chú nó có bằng lái xe hơi!

- Ở nhà tôi có ba tài xế rồi, người nào cũng lành lặn chứ không què quặt như chú này,

Chị sửa móng tay ăn nỉ:

- Xin bà Giám đốc thương cho hoàn cảnh hắn, cùng người Việt mình cả.

Út cười lớn:

- Để xem đã, tôi chỉ ngán chú này lại giở thói đưa gái cho chồng tôi hoặc quyến rũ con sen nhà tôi đem bán thì hỏng to.

Hội Thọt giật mình, mặt đỏ lên. Út kiếm chuyện trả thù mình chăng. Chị sửa móng tay vội vàng chống chế:

- Thưa bà Giám đốc làm gì có chuyện đó, chú em tôi thật thà như đếm. Bà Giám đốc đừng quan tâm đến vấn đề lương lậu. Bà trả chú nó bao nhiêu cũng được miễn là chú nó được hân hạnh hầu hạ bà Giám đốc.

Út gật gù:

- Anh ta hầu hạ tôi thì hầu hạ gì được?

- Thưa bà Giám đốc bà sai làm bất cứ cái gì cũng được.

Út mở hộp lấy một điếu thuốc lá gắn lên môi, ngoắc Hội Thọt lại:

- Anh có bật lửa không?

Hội Thọt vội đứng dậy chạy lại bật lửa. Út giằng lấy cái bật lửa, nàng xem đi xem lại, mỉm cười hỏi Hội Thọt:

- Cái quẹt máy này có phải quẹt máy nguyên tử không?

Mặt Hội Thọt đỏ Iên, Út hỏi gặng:

- Phải không? Kìa, tôi hỏi sao không trả lời?

Chị sửa móng tay thúc giục:

- Chú câm à, bà Giám đốc hỏi kìa.

Hôi Thọt lắp bắp trả lời:

- Dạ không... hộp quẹt ga.

Út cười, nhả một nạm khói:

- Vậy mà tôi cứ ngỡ là hộp quẹt nguyên tử chớ.

Hội Thọt tập tễnh về ghế mình. Út nói:

- Nếu tôi mượn chú, tôi phải gởi chú sang Huê Kỳ lắp cái chân khác, cái chân thọt của chú tôi thấy xốn con mắt quá!

Hội Thọt nín khe, chịu đựng. Hắn lo lắng không biết nàng sẽ làm gì mình. Chị sửa móng tay cứ luôn miệng tán tụng Hội Thọt. Út bực mình:

- Thôi, chị nói ít chứ, vậy là đủ rồi. Chị biểu ảnh đưa giấy tờ cho tôi coi.

Hội Thọt đành phải đưa ra. Út xem thẻ căn cước rồi giữ lấy:

- Tôi nhận lời, chiều đến làm!

Chị sửa móng tay cám ơn rối rít, Hội Thọt bần thần. Hắn xin lại cái thẻ căn cước. Út lắc đầu:

- Không được, tôi phải gởi số thẻ căn cước của anh đi điều tra đã. Lỡ anh là VC vô đây ám sát vợ chồng tôi thì sao!

Chị sửa móng tay một lần nữa lại ra lời bảo đảm.

Út gạt đi:

- Tôi không cần chị bảo đảm, tờ lý lịch của cảnh sát giá trị hơn lời chị nhiều.

Út ra bàn ăn. Nàng đang định đuổi hai người ra khỏi nhà, bỗng gọi giật lại:

- Này, anh kia trở lại tôi biểu.

Chị sửa móng tay toan quay lại, Út xua tay:

- Chị xong rồi, về đi, để anh này lại cho tôi hỏi.

Chị sửa móng tay dạ một tiếng, chị không quên nhắn nhủ Hội Thọt:

- Chú phải trả lời bà Giám đốc đàng hoàng nhé.

Chờ cho trong phòng không còn ai, ngoài Út và Hội Thọt, nàng ngẩng lên:

- Anh còn nhớ tôi chứ?

Hội Thọt chắp hai tay lại vái:

- Mong bà Giám đốc tha thứ cho.

Út đứng dậy, khoanh tay trước ngực đi đi lại lại.

Nàng bỗng ngửa mặt cười dòn:

- Quả đất tròn, tôi không ngờ lại gặp anh ở đây. Nếu anh không nhớ tôi, tôi nhắc lại con Út bán vé số đây. Đứa con gái dại khờ bị anh quyến rũ vào nghề điếm đàng đây.

Nàng ngồi phịch xuống ghế xa-lông, đưa cái thẻ căn cước của Hội Thọt ra:

- Bây giờ anh ở trong tay tôi, tôi có thể bỏ tù anh rục xương.

Út chỉ cái điện thoại:

- Chỉ một cú điện thoại, sẽ có người đến còng tay anh liền, đồ lưu manh!

Hội Thọt nhìn trước nhìn sau không thấy ai, sụp xuống lạy:

- Xin lạy bà trăm lạy, bà tha thứ tội lỗi cho em, em biết tội rồi.

Út cười ho sặc sụa, nàng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, mặt đanh lại:

- Anh chỉ là một thằng hèn.

- Dạ, em thân hèn hạ!

Út bỗng nhìn bãi nước bọt của mình:

- Anh muốn tôi tha tội cho anh không?

- Xin bà mở lượng khoan hồng!

Út chỉ bãi nước bọt:

- Liếm đi!

Hội Thọt ngẩng lên:

- Bà nỡ lòng nào!

Út vẫn kênh kiệu, nàng ra chiếc bàn nhỏ nhắc cái điện thoại màu đỏ lên:

- Tùy anh, có liếm hay không, tôi không bắt buộc.

Hội Thọt cuống lên:

- Lạy bà, em xin chuộc lại tội lỗi bằng cách liếm nước miếng của bà.

Út đặt ống điện thoại xuống. Nàng trở lại ghế ngồi chống tay vào cằm nhìn Hội Thọt một cách độc ác:

- Liếm đi!

Hội Thọt cúi xuống, hắn thè lưỡi ra, liếm bãi nước bọt trên gạch bông. Út rót một ly nước lạnh, đưa cho Hội Thọt:

- Nuốt đi rồi uống ly nước này,

Hội Thọt không làm sao được đành nuốt xuống bụng, chiêu một ngụm nước. Út giằng lấy cái ly không liệng ra ngoài cửa sổ:

- Đáng lẽ tao bắt mầy ăn cứt tao mới phải.

Út bấm chuông kêu con bé người làm lên:

- Đưa anh này ra ngoài.

Nàng nói, đưa trả lại Hội Thọt chiếc thẻ căn cước:

- Muốn làm thì chiều đến!

Hội Thọt tập tễnh ra khỏi nhà. Út cười ngất, chưa bao giờ nàng cười to như vậy.

Út bắt đầu thấy đời sống của mình buồn bã, nàng không còn việc gì để làm, ngoài công việc trang điểm phấn son. Nàng có những món nữ trang quý giá nhất, những bộ quần áo đẹp đẽ nhất. Bây giờ thì nàng đã là vợ chính thức của Nelson, một Nelson quyền thế. Nàng giao thiệp với những bà lớn, những nhân vật tiếng tăm, giàu có. Nói tóm lại, nàng không thiếu thốn một thứ gì.

Nelson rất ít khi có mặt ở nhà, căn biệt thự này trở nên một trung tâm giải trí cho những kẻ dư ăn dư mặc. Riết rồi Út cũng chán, nàng không còn muốn nghe những lời tâng bốc mình để cầu lợi. Nhiều khi Út đóng cửa không muốn tiếp một ai. Nàng nằm lỳ suốt ngày trong phòng có gắn máy điều hòa không khí.

Nelson thấy nàng không còn vui chơi nữa thì lại càng chiều chuộng nàng. Hắn hứa hẹn:

- Mùa xuân năm nay công việc của anh rảnh rang anh sẽ đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới.

Rồi Nelson lại nói đến cái nông trại của hắn ở Mỹ. Út nghe đến những điều hứa hẹn ấy một cách lơ là. Bây giờ nàng không còn thiết gì, nàng thấy tâm hồn mình hoàn toàn trống rỗng. Nàng chỉ cảm động ở lòng tốt của Nelson đối với nàng, còn nàng tuyệt nhiên không hề yêu hắn. Hàng đêm nàng nằm đó để mặc Nelson hưởng thụ mình.

Những lúc đó nàng thường nhớ lại những kỷ niệm xa xưa. Khu Cầu Muối, con kinh nước đen chảy xuôi, căn nhà lá lụp xụp, người mẹ. Ừ lâu lắm nàng không gặp lại mẹ. Bây giờ không biết người ra sao?

Thỉnh thoảng Út nghĩ đến mẹ, nàng hẹn lần hẹn lữa thế nào nàng cũng giúp đỡ mẹ. Không biết gia đình nàng còn ở nơi đó không?

Út thấy tâm hồn không yên khi chưa giúp đỡ được gì cho gia đình. Út chợt nghĩ đến Hội Thọt, chỉ có hắn là biết gia đình nàng.. Út mỉm cười, hắn có thể làm được việc này cho nàng.

Út trở đậy. Nàng ra ngoài phòng ăn dùng bữa điểm tâm thường lệ. Nàng sai con bé người làm kêu Hội Thọt lên. Hội Thọt vẫn diêm dúa như hồi nào. Hắn đã vào làm ở nhà này được một tháng trời nay. Việc làm độc nhất của hắn là mở cửa xe hơi và ôm áo mưa, che dù cho Út mỗi khi nàng đi đâu. Hắn tỏ ra là một kẻ làm công mẫn cán, trung thành. Hắn luôn luôn được ở cạnh bà chủ nên hắn bắt đầu nói nửa úp nửa mở với anh tài xế:

- Tôi với bà chủ vốn có sự liên lạc mật thiết từ thưở hàn vi.

Nhưng anh tài xế không tin, anh ta đốp chát:

- Chẳng qua bà chủ thấy anh què quặt nên thương hại cho anh hầu hạ bả, chớ anh sức mấy mà liên lạc mật thiết.

Hội Thọt cũng biết rằng mình không nên khai tất cả sự thực của Út ra, vì trước sau gì cũng đến tai nàng, bất lợi cho hắn, hắn nói tránh đi:

- Liên lạc mật thiết đây là nói về tình bà con xa gần vậy thôi.

Gã tài xế vừa cười vừa gật gù:

- Vậy chớ, nhà anh không nói rõ ra, úp úp mở mở cứ làm như là...

Vì Hội Thọt thường được bà chủ sai bảo, nên người làm bắt đầu nhờ vả hắn chuyện nọ chuyện kia.

Đôi khi cũng có kết quả. Hội Thọt càng huyênh hoang.

Đang ngồi đấu láo với con bé người làm mới, nghe thấy bà chủ gọi mình, Hội Thọt vội vàng đứng dậy:

- Chết cha, ngồi chơi nhé em, lát anh xuống. Hình như sáng nay bả đi đâu.

Hội Thọt tập tễnh chạy lên nhà. Út đã ăn sáng xong, đang uống ly sữa tươi. Nàng gắn điếu thuốc Jasmine lên môi. Hội Thọt tự động móc hộp quẹt ra, đánh diêm. Từ khi thấy Út nhắc đến hộp quẹt máy, Hội Thọt biết ý, hắn không muốn nàng nhớ đến câu chuyện cũ ấy nữa. Nàng còn nhớ đến, rất có thể có hại cho “tương lai” hắn.

Út nhả một nạm khói thơm ngát:

- Anh ngồi chơi đi. Tôi muốn nhờ anh một việc này.

- Dạ bà chủ cứ dạy!

Út vào đề ngay:

- Anh còn nhớ nhà tôi ở chỗ bến Vân Đồn không?

- Dạ thưa bà chủ, em không nhớ rõ, nhưng nơi đó em có nhiều người quen, em có thể hỏi thăm.

- Anh có thể giúp tôi chuyện này. Anh tìm bằng được má tôi. Nếu tìm thấy anh cho tôi biết ngay, tôi cần giúp đỡ bà.

Hội Thọt toét miệng cười:

- Dạ thưa bà chủ, em đã tính thưa với bà chủ chuyện đó từ lâu, nhưng thấy bà chủ bận nhiều công chuyện quá nên em chưa dám nói. Dù sao cụ nhà cũng là mẹ ruột của bà chủ. Mình phận làm con phải có bổn phận.

Út quắc mắt lên:

- Tôi không khiến anh dạy tôi hiếu thảo, anh tìm được mẹ tôi, tôi thưởng công cho anh vậy thôi.

Hội Thọt biết Út chưa nguôi cơn giận với mình. Hắn cười hèn:

- Dạ thưa bà chủ, em chỉ bày vẽ lời hơn thiệt.

Út mở bóp, ném ra một ngàn bạc:

- Đây tiền xe của anh, khi nào tôi nhận được tin của má tôi, tôi sẽ nhờ anh một việc khác.

Hội Thọt lễ phép cầm tiền:

- Dạ bà chủ cứ tin em, em sẽ hết lòng hết dạ.

Út xua tay:

- Thôi anh đi đi!

Hội Thọt cúi thấp đầu chào Út, đi giật lùi ra cửa. Vừa ra đến cửa, Hội Thọt xốc lại quần áo, làm ra vẻ quan trọng. Mặt hắn lầm lì, không ngó ngàng gì đến cô người làm mà hắn nói chuyện hồi nãy. Hắn ngồi xuống một cái ghế đẩu hút thuốc lá liên miên. Chị bồi hỏi:

- Có chuyện gì đó anh Hội?

Hội Thọt chặc lưỡi, lắc đầu:

- Khó quá, bà Giám đốc giao cho tôi việc này thiệt là đưa tôi vào kẹt...

Hắn thở dài thườn thượt:

- Chết còn sướng hơn...

Anh tài xế nóng ruột hỏi đồn

- Mà chuyện chi vậy?

Hội Thọt ngán ngẩm lắc đầu:

- Bây giờ tôi chưa thể nói được...

Hội Thọt than vắn thở dài một hồi. Út bất chợt xuống nhà, nàng thấy Hội Thọt còn ngồi đó thì la lên:

- Cái anh này sao chưa đi?

Hội Thọt giật bắn người:

- Dạ! dạ...

Hắn làm bộ lăng xăng. Út chỉ xuống qua một chút rồi lên ngay. Hội Thọt vội nói:

- Dạ em đi ngay bây giờ!

Hắn chạy theo Út gãi đầu gãi tai:

- Giờ này xe cộ đông quá, kêu xe chắc khó...

- Chú muốn gì?

Hội Thọt lại gãi tai bên phải:

- Nếu có thể, nhân tiện anh tài xế về nhà, bà cho em đi nhờ xe, chắc sáng nay bà chủ cũng không đi đâu.

Út nhíu mắt gật đầu. Hội Thọt năn nỉ thêm:

- Bà chủ nói cho một tiếng với tài xế!

Út quay lại gọi vào trong nhà bếp:

- Anh tài, tôi cho anh về nghỉ bữa trưa nay mang xe đi rửa. Nhân tiện anh đưa chú này đi công chuyện cho tôi.

Anh tài xế dạ một tiếng thật to.

Út dặn anh tài xế xong lên nhà. Hội Thọt tập tễnh ra xe, mở cửa sau leo lên. Gã tài xế la lên:

- Lên phía trên ngồi mầy!

Hội Thọt vắt chân chữ ngũ, ngồi rung đùi:

- Nếu mầy muốn ăn đạn với tao thì tao sẽ lên với mầy!

Gã tài xế trợn mắt lên:

- Mầy nói cái gì ghê quá vậy?

- Tao đã nói công tác của tao mật, nguy hiểm, đừng hỏi nhiều.

Hội Thọt chồm lên lưng ghế trên ghé tai gã tài xế:

- Mầy chịu khó hầu hạ tao đi, có tiền!

- Thế hả?

Hội Thọt hù tiếp:

- Mật đó, tao sẽ cho mầy hay sau, nhớ kín miệng không thì chết cả chùm.

Gã tài xế vừa lái xe ra cổng vừa cằn nhằn:

- Tiền tao cũng không ham, tao chết rồi bỏ vợ bỏ con cho ai nuôi.

Hội Thọt ngồi vắt vẻo hút thuốc lá. Hắn quay cửa kính xe lên cho máy lạnh chạy:

- Bộ tao không có vợ có con sao? Mầy chỉ đi đưa rước tao, còn tao hành động, tao chết còn lẹ hơn mầy nữa kia.

Gã tài xế tò mò:

- Bây giờ không có ai, mầy có thể bật mí cho tao nghe chút đỉnh không?

Hội Thọt ra chiều đăm chiêu, một lát hắn mới thủng thẳng nói:

- Thật ra vụ này không phải của bà chủ. Ông chủ giao cho bả để bả nhờ tao. Tao phải điều tra một tổ chức của Việt Cộng ở Đô Thành, vì bà chủ biết tao đông tay chân ở Sài gòn lắm. Thành công cú này tao bợ hơi nhiều bạc.

Gã tài xế dựng tóc gáy:

- Ý da, thôi mầy ơi vậy không có tao. Nó đặt lát-tích vào đít tao thì thấy mẹ. Mầy kéo tao vào vụ này chi vậy?

- Tao thương mầy, tao muốn mầy có ít tiền xài chơi.

- Thôi mầy ơi, tao không ham.

Hội Thọt thở một hơi thuốc lá:

- Muộn rồi!

- Muộn sao được, tao không ăn tiền thì thôi chớ gì?

- Tao đã trót bật mí cho mầy rồi, bây giờ mầy thôi ngang xương ai tha cho mầy. CIA nó sẽ kê súng vào đầu bắn mầy cái đùng.

Gã tài xế càng sợ, mồ hôi hắn toát ra:

- Chết tao rồi, câu chuyện đó chỉ có tao với mầy biết, mầy tha cho tao.

- Tao nói muộn rồi. Xong công tác là tao phải về trình ở Trung ương, nó sẽ gắn máy nói thật vào quai hàm tao, nói gì với ai là tao tự động khai ra ráo trọi. Tao khai tên mầy, nó biết mầy ly khai, nó sợ mầy phản, nó cho người ám sát mầy.

Gã tài xế run lên:

- Thiệt mầy giết tao.

Hội Thọt cười mũi:

- Tốt nhất là giờ nào rảnh xe mầy cứ đưa tao đi. Lâu lâu tao đưa mầy ít tiền xài chơi.

Gã tài xế tuyệt vọng:

- Đành vậy chớ biết sao. Nhưng này, mầy nói thiệt hay giỡn tao đó?

Hội Thọt mặt tỉnh bơ:

- Chuyện chết người chớ bộ, tao đâu có giỡn mặt tử thần hả mầy.

Gã tài xế lo lắng:

- Bây giờ mầy đi đâu?

- Chợ Cũ!

Xe vòng ra Chợ Cũ, Hội Thọt ra hiệu cho xe dừng lại:

- Mầy xuống mở cửa xe cho tao!

Gã tài xế bất mãn:

- Mầy cha tao rồi!

- Không cha mẹ gì hết, bây giờ tao là xếp mầy rồi. Mầy cứ làm như tài xế riêng của tao sẽ ít nguy hiểm hơn. Mầy lên mặt ngang hàng với tao thì rất có thể VC không tha mầy. Tao thương mầy mà mầy không biết gì hết.

Gã tài xế vốn nhát gan, nghe Hội Thọt nói có lý, đành xuống mở cửa xe. Hội Thọt bước xuống:

- Vậy mới được!

Người ở nhà trước cửa thấy chiếc xe đậu trước cửa thì ngó ra, khi thấy Hội Thọt bước xuống, một người đàn bà hỏi:

- Ai như chú Hội!

Hội Thọt xuống xe nói lớn:

- Anh cứ về nhé. Tôi sẽ về bằng Taxi.

Hội Thọt sửa lại quần áo, đi vào nhà. Người trong nhà vội chạy ra đón:

- Chú Hội, sao lâu quá không thấy chú đến chơi!

- Tôi mắc nhiều công chuyện quá chị ạ, anh có nhà không?

- Để tôi đi kêu.

Hội Thọt tự động ngồi xuống một cái ghế, hắn nhìn quanh:

- Hồi này chị buôn bán khá không?

- Thường thôi chú a, chồng tôi thất nghiệp hoài...

Người đàn bà nhìn Hội Thọt dò xét:

- Chú chắc hẳn khá lắm?

Hội Thọt cười:

- Khá cũng không hơn ai, vì công việc tôi nặng nhọc lắm chị à!

- Thôi đi chú, tôi thấy chú đi xe Huê Kỳ đến đây mà!

Hội Thọt nhũn nhặn:

- Xe của sở cấp cho tôi...

Người đàn bà tự nhiên kiêng nể Hội Thọt:

- Chắc hẳn chú làm lớn lắm nên được sở cấp xe?

Hội Thọt lại cười bí mật. Người đàn bà hạ thấp giọng:

- Nếu chú thấy có việc gì giúp cho anh làm.

Hội Thọt đăm chiêu:

- Để xem đã, người ta tôi còn giúp nữa là ảnh. Tôi còn phải gặp ảnh để coi xem ảnh làm được việc gì rồi mới sắp đặt chớ!

Chị đàn bà mặt hí hửng, gọi con um sùm, bắt đi kêu bố. Chị ta lại hỏi Hội Thọt:

- Chú uống gì để tôi lấy?

- Uýt-ky!

Chị đàn bà giật thót người nhưng vẫn phải làm tỉnh. Cả cửa hàng của chị ta có ba chai Uýt-ky. Chị nghĩ mình cứ đãi đằng chú ấy đàng hoàng, may ra chú ấy có giúp đỡ gia đình này được gì chăng?

Hội Thọt ngồi uống Whisky tỉnh. Một lát người chồng trở về, anh ta là một người đàn ông mập, da mặt sần sùi đỏ au. Anh ta vui vẻ bắt tay Hội Thọt:

- Trời ơi chú Hội, một năm trời nay tôi không gặp chú. Hồi nãy tôi ngồi ngoài quán thấy chủ ngồi xe Huê Kỳ đi qua ngỡ là không phải nên không kêu.

Hội Thọt cười tươi:

- Anh đâu có dè thằng Hội Thọt lại có ngày ngồi xe Huê Kỳ, có tài xế riêng phải không?

Người đàn ông cười ha hả:

- Tôi biết chú là người xoay trở giỏi lắm. Ê chú đến đây có chuyện gì không?

Hội Thọt ra điều bí mật:

- Câu chuyện dài lắm. Dĩ nhiên có việc phải nhờ anh.

Người đàn ông hỏi luôn:

- Có ra bạc không?

- Tại sao không?

Hội Thọt nhìn trước nhìn sau:

- Có lẽ mình nên ra quán nói chuyện. Câu chuyện này không thể hở ra ngoài được.

Người đàn ông đứng dậy:

- Xong rồi, mình đi liền.

Hội Thọt cũng đứng dậy:

- Chị có thể đổi giùm tôi cái “xéc” không?

- Chi vậy chú?

- Tôi không mang tiền mặt, đi ăn với anh...

Gã đàn ông xua tay:

- Khỏi khỏi tôi có tiền đây!

Hội Thọt đậy nút chai Uýt-ky lại, cắp vào nách:

- Mang theo chai này mình sẽ đỡ tiền rượu.

Hội Thọt quay lại người đàn bà:

- Tôi sẽ trả tiền chai rượu chị sau.

- Được mà chú!

Hai người đi ra khỏi cửa. Hội Thọt tập tễnh:

- Tiếc quá, tôi lại cho xe về nhà...

- Không sao, quán gần mà.

Hai người vào nhà hàng Đô Thành. Hội Thọt nhìn liếc qua thực đơn:

- Mình kêu đồ nhậu thôi nghe anh.

- Ừa!

Người đàn ông nhìn Hội Thọt:

- Chú có thể cho tôi biết suốt một năm trời nay chú đi đâu không?

Hội Thọt bí mật:

- Anh phải kín miệng, chỗ anh là người thân thiết tôi mới nói. Suốt một năm trời qua tôi đi huấn luyện.

Người đàn ông nhổm lên:

- Hả, huấn luyện cái gì?

Hội Thọt nói khẽ:

- Tôi thú thật với anh tôi là CIA.

- Hả, chú là CIA?

Hột Thọt xuỵt:

- Xin anh, anh kín miệng cho, tai vách mạch rừng – hắn càng làm ra vẻ quan trọng – Anh nói hở ra là VC ám sát tôi liền. Anh nhớ hồi VC đặt lát-tích ở tòa đại sứ Mỹ không? Chính tôi điều tra đó, bao nhiêu bộ phận đầu não của đặc công VC tôi túm hết trơn rồi...

- Vậy hả?

Người đàn ông bàng hoàng, nhìn vào mắt Hội Thọt. Rất có thể thằng này làm CIA thật. Hội Thọt nói:

- Công việc điều tra vẫn còn tiếp tục.

- Xong rồi mà!

- Xong trên hình thức thôi, chúng nó còn nhiều dây mơ rễ má...

Hội Thọt nhìn thẳng vào mặt gã đàn ông:

- Tôi phải nhờ anh giúp một tay.

- Tôi đâu có được huấn luyện mà giúp cái chi được.

- Ậy, anh đâu biết bí mật của nghề điệp viên quốc tế, ai cũng có thể trở thành điệp viên trong từng giai đoạn được hết.

Người đàn ông nghe Hội Thọt nói trôi chảy nên bắt đầu cảm phục:

- Vậy sao?

Hội Thọt gật đầu:

- Tôi đang tổ chức một đoàn phản gián của CIA ở Cầu Muối. Tôi tính giao cho anh làm xếp sòng. Ở đó anh có nhiều tay em.

Người đàn ông gật gù:

- Thằng này chịu chơi mà, chú đừng ngại. Mà công việc gì đó.

Hội Thọt ghé tai người đàn ông nói nhỏ một hồi. Anh ta có vẻ hiểu chuyện, khi mắt nhíu lại, khi gật gù, khi mím chặt môi. Khi Hội Thọt dứt lời, người đàn ông nói:

- Chiều mai tôi có thể trả lời chú. Gia đình đó tôi biết, tôi đâu có dè.

Hội Thọt xoa hai tay vào nhau tỏ vẻ hài lòng:

- Chiều ngày mai, chắc chắn nhé, để tôi về báo cáo với cấp trên.

Gã đàn ông chặc chặc lưỡi:

- Tao đâu có dè, thằng Ba Choát trước là đàn em tao, nó chết rồi.

- Sao, Ba Choát chết rồi?

Gã đàn ông gật đầu:

- Tao nghe đâu nó phá chợ nên người ta đập ngất ngư, lết được về nhà nằm mấy hôm ho ra máu rồi đi đoong luôn.

Hội Thọt không mấy quan tâm đến cái chết của Ba Choát. Hắn chỉ hỏi qua loa, ăn uống lấy lệ rồi từ giã.

Hội Thọt về nhà Út, nàng ngủ chưa dậy, hắn lại được dịp ba hoa với kẻ ăn người làm. Hắn nói riêng với gã tài xế:

- Công việc tiến triển lắm, trưa mai mầy lại phải đưa tao đi. Mầy phải đóng kịch thật khéo người ta mới không nghi ngờ mầy, mầy đỡ nguy hiểm phần nào. Tao biểu sao mầy phải làm vậy. Ráng sống mà lãnh tiền.

Gã tài xế lo lắng. Vừa lúc ấy Út trở dậy, nàng cho kêu Hội Thọt. Hội Thọt được thể lấy le:

- Rồi, bà kêu tao, cha sao khó quá vậy...

Hội Thọt tập tễnh lên nhà. Út ngồi ở ghế Salon:

- Anh Hội giúp tôi việc đó chưa?

Hội Thọt gãi đầu gãi tai:

- Dạ, dạ em mất cả buổi trưa hôm nay đi tìm nhà.

- Thấy không?

- Dạ khu nhà đó giải tỏa rồi nhưng bà chủ yên trí em đã cho người đi tìm, chắc chắn trưa mai có thể trả lời dứt khoát cho bà chủ.

Út lo lắng:

- Không biết má tôi còn ở nơi đó không?

- Nếu không ở đó chắc cũng quanh quẩn thôi.

Út nói nhỏ:

- Cám ơn anh, anh cố giúp tôi.

- Em xin hết lòng hết dạ.

Hội Thọt gãi đầu gãi tai:

- Trưa nay em đi kiếm hết hơi không thấy nên bắt buộc phải nhờ bọn lâu la đi, thú thiệt với bà chủ một ngàn đồng tiền xe bà chủ đưa, em đã cho chúng nó nhậu nhẹt hết trơn rồi.

Út ngẩng lên nhìn Hội Thọt, nàng suy nghĩ một lát rồi nói:

- Anh cố gắng, tôi không để anh thiệt thòi đâu.

Hội Thọt toét miệng cười:

- Dạ, đối với giới giang hồ muốn mua chuộc chúng nó mình chỉ còn cách tung tiền ra...

- Tôi hiểu!

- Em đã mạn phép bà chủ hứa ẩu vơi chúng nó...

Út trợn mắt:

- Anh hứa gì?

- Dạ, hứa nếu tìm được cụ nhà em sẽ bao chúng nó một cuộc ăn nhậu lớn.

- Được, miễn là anh đưa được má tôi đến đây.

- Dạ dạ, chiều mai chắc chắn chúng nó tìm thấy rồi.

- Anh muốn lấy tiền phải không?

Hội Thọt gãi đầu:

- Dạ em trót hứa rồi, nếu tìm thấy em phải trà nước cho chúng nó liền.

Út đứng dậy vào, buồng lấy tiền. Nàng trao cho Hội Thọt mười ngàn:

- Được việc, tôi không tiếc tiền.

Trước khi xuống nhà, Hội Thọt không quên kể công:

- Em sẽ có gắng hết mình. Nếu không được việc, em đâu dám nhận công lao của bà chủ.

Út dặn với:

- Tối nay tôi đi coi hát, anh dặn tài xế lau chùi xe cẩn thận nhé!

- Dạ!

Hội Thọt đi xuống nhà mặt mũi hí hởn. Hắn kêu gã tài xế ra một chỗ, nhét một ngàn đồng vào tay:

- Cầm lấy, tiền trà nước tao cho mầy.

Gã tài xế sững sờ:

- Mầy cho tao?

- Sức mấy, đây là tiền quỹ “noa” của tổ chức, tao lấy tạm.

Sau khi đưa tiền cho gã tài xế. Hội Thọt kéo tuột hắn ra đường:

- Mình đi uống cà phê để bàn đại sự. Bà chủ sáu giờ chiều mới đi kia mà.

° ° °

Út ra hiệu cho xe đậu lại ở góc đường Nguyễn Huệ. Hội Thọt vội vàng nhảy xuống xe vòng ra lối sau mở cửa, hắn giương cái dù lên, Út gạt đi:

- Đêm mát khỏi cần che dù.

- Thưa bà chủ đi đâu ạ?

- Tôi coi hát, các anh ở ngoài này chờ, mười một giờ rưỡi đón tôi.

Hội Thọt nhanh nhẩu:

- Thưa bà chủ để em vô lấy vé!

Út lưỡng lự:

- Thôi khỏi cần.

Nàng quay lưng lững thững đi vào rạp Rex. Nhìn đám người đông đảo chen lấn nhau ở chỗ bán vé, nàng lại hối hận đã không nhờ Hội Thọt mua vé. Nàng toan quay ra thì một bàn tay giữ vai nàng lại. Út sững sờ ngẩng lên, một thanh niên cao lớn hiện ra trước mặt nàng:

- Không mua được vé à?

Út bỗng nhoẻn miệng cười, người thanh niên đó đối với nàng không có gì xa lạ. Chính là người đã dạy vỡ lòng nàng những câu tiếng Anh:

- Anh, lâu quá mới gặp anh!

Gã thanh niên có nụ cười thật tươi. Sau hai năm xa cách, hắn không đổi khác mấy. Vẫn bộ quần áo giản dị nhưng sang trọng.

- Tôi cũng đi coi hát, nhưng đông quá nên ngại.

Út đề nghị ngay:

- Hay mình đi chơi, lâu quá mới gặp nhau. Em muốn có thì giờ nói chuyện nhiều.

- Xong rồi!

Hắn kéo tay Út ra khỏi rạp hát bóng, Út đi nép người vào hắn:

- Hồi này anh khá chứ!

- Không hơn gì hồi hai năm trước.

- Anh có bà xà chưa?

Gã đàn ông lắc đầu:

- Đã nói không có gì thay đổi mà, chắc em thay đổi nhiều...

Út gật đầu:

- Dạ, em đã có chồng.

- Mừng cho em!

- Một người chồng Huê Kỳ!

- Đúng như anh đã nghĩ. Chắc em sung sướng và hài lòng...

- Sung sướng thì có, nhưng hài lòng thì chưa chắc.

- Sao vậy?

- Vì hoàn cảnh nên phải lấy chồng ngoại quốc.

Gã thanh niên tủm tỉm cười:

- Của khốn người khó, yên phận đi. Sao hôm nay lại đi một mình?

- Chồng đi công tác.

- À ra vậy?

Hắn kéo Út vào Givral, Út lưỡng lự, hắn nói tiếp:

- Em sợ chỗ nầy à?

Út lắc đầu, nàng bước vào theo gã thanh niên. Hắn chọn đúng cái bàn mà hồi hai năm trước nàng và hắn đã ngồi. Hắn rất tự nhiên nắm lấy bàn tay nuột nà của nàng:

- Em nhớ gì?

Út nhìn sâu vào mắt hắn:

- Em nhớ hồi hai năm trước mình gặp nhau ở đây.

Sau câu nói, Út thấy lòng mình bỗng nhiên xao xuyến.

Nàng nhẹ lắc đầu nói tiếp:

- Em cố ý tìm anh nhưng không gặp.

- Tìm chi vậy?

Út không ngần ngại thú thật:

- Em không thể quên được anh.

Gã mỉm cười:

- Sao lãng mạn quá vậy?

Út thấy tức giận vì những lời nói nhấm nhẳn của gã này:

- Nghe anh nói bực bỏ xừ...

Gã thanh niên cười thành tiếng, bóp tay nàng.

- Quả thật em thay đổi nhiều.

Út nhìn quanh quán, vẫn khung cảnh đó không có gì thay đổi. Người thanh niên ngồi hút thuốc lá luôn miệng. Hắn nhìn nàng, thở khói thuốc vào mặt nàng, mỉm cười:

- Chắc lâu lắm em không đến đây?

Út gật đầu:

- Vâng, dạ lâu rồi. Từ khi lấy chồng có hai lần em tới!

- Đi ăn với chồng?

- Không, đi tìm anh!

Gã cười lớn:

- Tìm anh chi vậy?

- Nhiều khi em chợt nhớ đến anh, nhớ đến những ngày chúng ta sống với nhau.

- Em lãng mạn, nhưng thôi chuyện đó gác lại. Bây giờ em gặp anh rồi đó, em muốn gì?

- Đi chơi với anh! Đi chơi suốt đêm.

- Suốt đêm,– gã lầm bầm, rồi ngước lên hỏi nàng – Em không phải về nhà sao?

- Không, chồng em không có ở nhà!

- Em muốn ngoại tình?

Út mỉm cười, gật đầu. Gã thanh niên lại nắm lấy bàn tay Út:

- Được anh chìu em!

Gã bỏ tờ giấy hai trăm lên mặt bàn:

- Mình đi!

Hắn đưa nàng ra khỏi quán, Út nói:

- Em có xe hơi.

- Cho xe về đi. Đi với anh thì không có xe hơi, mình đi xe gắn máy.

- Dạ!

Út ra chỗ để xe, nàng không thấy xe hơi của mình đâu.

- Thôi kệ nó mình cứ đi.

Gã ra chỗ gởi xe lấy chiếc Lambretta, đạp nổ máy. Út tự động ngồi phía sau ôm eo gã thanh niên, xe chạy về mạn Chợ lớn. Út ghé miệng vào tai gã thanh niên hỏi:

- Nhà anh ở đâu?

- Sắp tới rồi! À quên em ăn gì chưa?

- Ăn rồi anh ạ. Còn anh?

- Anh về nhà ăn.

Chiếc xe quẹo vào một ngõ hẻm, đứng lại ở một căn nhà nhỏ nhắn khá lịch sự. Gã tắt máy xe, mở cửa và lái xe thẳng vào trong nhả. Hắn bật đèn, Út thấy sự trang trí trong căn phòng tuy đơn sơ nhưng lịch sự. Tiếng gã thanh niên vang lên trong căn phòng vắng vẻ:

- Em ngồi chơi đi.

Hắn ra đặt một đĩa nhạc vào máy, tiếng nhạc nhẹ êm ấm áp tràn lan trong căn phòng. Út ngồi dựa đầu vào ghế Salon:

- Anh ở có một mình?

Gã đang mở tủ lạnh lấy thịt nguội và bánh mì xếp lên một cái khay nhỏ:

- Thì anh vẫn ở một mình từ trước tới nay.

- Em cứ ngỡ anh nói dối.

Gã bưng cái khay đặt lên bàn, ngồi đối điện Út:

- Anh cần gì phải nói dối em!

Lời nói đó như có vẻ khinh thường nàng. Út hơi bất mãn, nhưng nàng không thể nói ra điều đó. Nàng biết tính chàng vốn ngang ngang bướng. Bướng nhưng rất dễ thương.

Gã mời nàng:

- Em ăn với anh không?

Út uể oải với một miếng bánh mì đưa lên miệng cắn:

- Anh ở một mình, không buồn sao?

- Đôi khi cũng thấy buồn, thấy cô đơn, nhưng quen đi... ·

- Anh nhất định không lấy vợ?

- Chưa tìm thấy người lý tưởng!

Út để miếng bánh mì xuống mặt bàn, đứng đậy đi quanh căn phòng:

- Căn phòng của anh đẹp thật!

Út trở lại ghế ngồi, người thanh niên đã ăn uống xong. Gã thu dọn cái khay:

- Anh thường ăn uống kiểu nầy!

- Tại anh không chịu lấy vợ.

Gã cười nhạt không trả lời, đi ra thay một đĩa nhạc

- Chắc hẳn nhà em sang lắm?

Út gật đầu:

- Vâng, nhưng em đâu có sung sướng gì!

- Chồng em ghét bỏ em?

- Không, trái lại, ảnh rất yêu thương em. Em sung sướng, đầy đủ, nhưng chỉ là vật chất.

- Em muốn nói đến tinh thần?

- Dạ, dù sao em vẫn muốn có một người yêu Việt Nam, mặc dầu ở đất nước này không đãi ngộ những hạng người như em, một trong những con mẹ Mẽo...

Hình như gã đã chịu nghe chuyện của nàng. Nhìn hắn, Út thấy một sự kiêu kỳ như lúc nào cũng toát ra ở con người, ở đôi mắt nhìn, ở thái độ nói chuyện.

Út nhìn đồng hồ:

- Khuya rồi!

- Em cần về?

Út lắc đầu:

- Không, em sẽ ở lại với anh đêm nay.

- Được. Nhưng nói trước, ở đây không có tiện nghi cho một người đàn bà đâu.

- Cần gì điều đó!

Gã đứng dậy, đưa tay ra đón Út. Nàng ngã vào vòng tay gã. Gã hôn lên trán nàng:

- Anh thương xót em, anh không thể làm gì hơn được.

Út run rẩy trong vòng tay gã, nàng rung động thật sự như thuở đầu tiên nàng ngả đầu trên vai người tình. Mùi nước hoa ở người gã tỏa ra, nồng nàn hơi đàn ông. Nàng vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của gã, nói nhỏ:

- Gặp anh, đến với anh, em thấy sung sướng. Căn nhà anh nhỏ bé nhưng ấm cúng. Em muốn ở mãi nơi đây, với một người chồng như anh.

Gã vuốt ve nàng:

- Đừng lãng mạn chứ.

Hắn dìu nàng đi qua phòng khách, lên cầu thang. Hắn bật đèn, một căn phòng xinh xẻo hiện ra trước mắt nàng: