← Quay lại trang sách

hai mươi hai

Út thấy người mình bải hoải, mệt mỏi và đầu váng vất khó chịu. Nàng trở dậy, nhưng không xuống khỏi giường. Út nhìn đồng hồ, đã mười giờ sáng rồi, mọi khi vào giờ nầy nàng đã ăn điểm tâm hoặc lên phố đi mua hàng lặt vặt để quên thời gian.

Sau hôm ở nhà gã đàn ông về, Út buồn bã, nàng không thiết làm ăn gì nữa. Suốt ngày nàng ở trong giường. Cho tới hôm nay thì nàng ngã bệnh hẳn. Út kéo chăn lên che tới tận cổ, nằm im lặng ở giường không biết bao lâu.

Nàng bấm chuông gọi Hội Thọt lên...

Một lát sau nàng nghe tiếng chân tập tễnh ngoài cửa phòng, Hội Thọt không đám đẩy cửa vào. Út lên tiếng:

- Cứ vào!

Hội Thọt hiện ra ở cửa, Út nhìn từ đầu đến chân hắn. Hắn hôm nay diện một bộ vét-tông trắng, giày trắng nhưng cà-vạt đỏ. Hắn diêm dúa một cách quê mùa. Út nghĩ bụng không hiểu một con người như thế kia mà sao hồi trước mình mê được kể cũng lạ. Út giơ một ngón tay ngoắc lại:

- Lại đây biểu!

Hội Thọt tập tễnh bước lại đứng trước giường Út:

- Dạ thưa bà chủ?

Út nhìn từ đầu đến chân hắn:

- Anh đi đâu mà diện thế?

- Dạ thưa bà chủ em đi lo công việc cho bà chủ.

- Đến đâu rồi?

- Dạ thưa đã tìm được nhà cụ.

- Sao anh không đưa má tôi đến.

Hội Thọt gãi đầu gãi tai:

- Thưa bà chủ thông cảm, em đã nói cạn nước miếng mà cụ không chịu lại. Cụ nói cụ chưa từng bước chân đến nơi sang trọng bao giờ nên cụ ngại ngùng...

Út bực mình:

- Tôi có ăn thịt bả đâu mà bả không đến?

- Dạ em đã trình bày hết lời hơn lẽ thiệt. Cụ thương bà chủ lắm. Cụ nói bà chủ bây giờ là một đấng phu nhân cụ cần phải giữ thể diện cho bà chủ.

Út thở đài:

- Má tôi kỳ quá, thôi để tôi đến vậy!

Hội Thọt cười:

- Em cũng nói vậy, nhưng cụ lại nói bà chủ đừng quan tâm đến chuyện đó. Nếu bà chủ nghĩ đến gia đình thì giúp đỡ cụ, gia đình vẫn không khá giả gì hơn trựớc

Út gật đầu:

- Tôi biết.

Nàng ngẩng lên:

- Nhưng làm sao tôi tin được anh?

Hội Thọt thở dài:

- Bà chủ đã sai bảo em mà không tin em thì làm sao em có thể lo tròn công việc bà chủ giao phó được,

Út im lặng suy nghĩ:

- Tôi muốn có bằng chứng, ít ra má tôi phải có thư từ cho tôi, tôi mới có thể bỏ tiền ra giúp đỡ chứ.

Họi Thọt biết muốn bịp Út không phải chuyện dễ. Nhưng với khối óc chuyên môn nghĩ đến chuyện bất lương, hắn đã lo sẵn điều đó:

- Dạ. Em biết bà chủ không mấy tin em, vì em có lỗi nhiều với bà chủ. Để chuộc lại lỗi lầm đó, em chỉ còn tận tâm, dù em có phải tốn kém...

Út bực mình đập tay xuống giường:

- Tôi không cần anh tốn kém. Tôi không nhờ vả anh gì hết, anh làm việc đắc lực anh sẽ được thưởng, hiểu không?

- Dạ dạ!

- Anh nói với má tôi, muốn tôi giúp đỡ thì phải viết thư cho tôi, gửi hình cho tôi. Ít ra phải có bằng chứng gì tôi mới tin chớ.

- Dạ dạ!

- Anh đi ra!

Nhưng Hội Thọt chưa chịu ra ngay.

- Hình như bà chủ bịnh?

Út gật đầu:.

- Mấy ngày hôm nay người tôi khó chịu quá!

- Nghe tiếng nói của bà chủ em biết liền, để chiều về em thuê một thằng cha tẩm quất, giác hơi cho bà chủ.

Út ngần ngại một lát rồi gật đầu.

Hội Thọt ra khỏi phòng, hắn lại xuống nhà dưới kêu gã tài xế:

- Mầy lấy xe đưa tao đi có việc gấp.

- Anh nói với bà chủ chưa?

- Trời ơi, mầy hình thức quá tao chịu hết nổi rồi. Mầy không biết vì công tác đặc biệt, tao được quyền xử dụng xe nầy à? Mầy đưa tao đến «địa điểm» rồi về liền, công tác mật tao không thể để mầy nhúng tay vô được.

Gã tài xế đành lấy xe đưa Hội Thọt đi. Hội Thọt ngồi bắt chân chữ ngũ ở ghế sau. Hắn quay kiếng xe lên, ra lệnh cho gã tài xế mở máy điều hòa không khí.

Hội Thọc cắm cái đót vào miệag, gắn điếu thuốc lá Pall Mall rồi châm lửa. Hắn ngồi bật lửa trên nệm. Chiếc xe chạy qua những đường phố ồn ào, Hội Thọt làm mặt nghiêm.

Gã tài xế nhìn vào kính chiếu hậu bực mình chửi thề:

- Đm. đời tao mà phải đi hầu một thằng chủ như mầy thì mạt rệp rồi.

- Ở đời nầy có số cả mầy ơi. Tao vốn dĩ bảnh thì ném tao vào hoàn cảnh nào cũng bảnh hết trơn, còn cái số trâu ngựa thì ở đâu cũng trâu ngựa.

Gã tài xế bị Hội Thọt móc một câu tức anh ách. Gã chỉ còn biết chửi lại:

- Này đm. đừng lối! Phần nào thôi chớ, mầy chửi cha tao hoài, tao không để mầy yên đâu.

Hội Thọt cười hăng hắc:

- Hôm nay tao thấy mầy bạo mồm bạo miệng lắm. Dễ thường mầy muốn ám sát tao, ám sát nhân viên của CIA.

- Mầy nói gì kỳ vậy?

Hội Thọt thủng thẳng nói:

- Tao hiểu ý rằng, chỉ có Việt cộng mới ám sát CIA thôi, chớ dân ngu khu đen đâu có ai dại gì làm chuyện đó.

Gã tài xế không ngờ Hội Thọt lại gài mình vào cái tội động trời vậy. Gã xuống nước:

- Trời, mầy thiệt, tao nói vậy mà...

Hội Thọt gật gù:

- Tao biết, tao biết...

- Mầy biết mà mầy lại gài tao ác ôn vậy sao?

- Tao thương cho thân phận trâu ngựa của mầy nên tao mở mắt cho mầy.

- Mở mắt gì mà kỳ vậy?

- Ấy, đời vậy đó. Với cái khối óc ngu đần của mầy tao có nói văn chương nghĩa lý mầy cũng đâu có hiểu. Tao thông thạo tâm lý quần chúng nên phải cho mầy một bài học bình dân, mầy sẽ nhớ đời. Từ lần sau mầy không còn dám lép nhép cái miệng thối nữa.

Gã tài xế hậm hực nhưng đành phải nín khe. Gã cố tình nói một câu cho đỡ bực:

- Bây giờ xếp đi đâu?

- À, xuống Phú Thọ. Tao biểu ngừng là ngừng liền rồi lẹ làng ra mở cửa xe cho tao theo đúng lễ nghi quân cách.

Gã tài xế vẫn sùng sùng:

- Bộ mầy không có tay sao?

- Thằng nầy kỳ thiệt, mầy chống đối tao hoài. Chắc tao hết thông cảm nổi mầy rồi. Cứ cái thái độ đó chắc có lần tao chết oan vì mầy quá, Việt Cộng nó tinh lắm qua một vài thái độ của mầy là nó biết liền...

- Thôi đi cha! hù con hoài, bây giờ cha muốn con làm gì vậy?

- Tới nơi mở cửa xe cho tao. Khi tao bước xuống khỏi xe mầy còn phải cúi đầu chào: «Thưa ông chủ, ông chủ có cần em chờ không?»

Gã tài xế gật đầu lia lịa:

- Xong rồi, xong rồi. Mầy dạy tao hoài, nếu tao không kẹt thì còn lâu.

Hội Thọt cười nhếch mép:

- Chịu khó ngoan ngoãn đi, có thưởng.

- Mẹ, mầy thí cho tao một ngàn bạc mà mầy hành hạ tao còn hơn con chó.

- Đừng than thở, tao đã biểu mỗi người có một phần số. Biết đâu mầy lại không sung sướng hơn tao, may mắn hơn tao. Cái thân tao một trăm phần trăm là ăn đạn VC, còn mầy thứ tép riu chỉ có lãnh mười phần trăm thôi con ạ. Nếu mầy muốn ngang hàng tao thì tao nhường...

Gã tài xế đành nín khe. Xe tới Phú Thọ, Hội Thọt ra hiệu cho xe đậu lại. Gã tài xế nhanh nhẩu ra mở cửa xe, Hội Thọt bước xuống, hắn vô ý bước cái chân thọt xuống trước, mất thăng bằng ngã khụy xuống. Gã tài xế vội vàng đỡ Hội Thọt. Người ở căn nhà cũng vội chạy ra:

- Có sao không?

Hội Thọt vội đứng ngay lại, xốc quần áo:

- Không sao?

Gã tài xế cúi đầu:

- Thưa xếp, xếp có cần em chờ xe không?

Hội Thọt vênh mặt lên:

- Khỏi cần, cho anh về nghỉ. Mang xe đi rửa, hiểu?

- Dạ!

Hội Thọt làm bảnh, rút tờ giấy một trăm ra đưa cho gã tài xế:

- Cho anh một bò uống cà phê.

- Dạ cám ơn ông chủ.

- Thôi về đi, lát khỏi đón nghen.

Gã tài xế lái xe đi. Hội Thọt quay lại người đàn bà đang đứng chờ hắn.:

- Chào chị, con cháu Hương có nhà không?

- Dạ, cháu nó vẫn có ý chờ chú. Thiệt gia đình tôi đội ơn chú thiệt nhiều, chú cố gắng giúp cho cháu...

Hội Thọt làm như không để ý gì đến lời nài nỉ đó.

Hắn nói về hắn:

- Đối với ngươi làm tôi vẫn vậy. Mình có rộng rãi với chúng, chúng mới phục mình. Không phải riêng thằng tài xế nầy mà đối với tất cả mọi người...

Người đàn bà dạ đều đều, mời Hội Thọt vào nhà, kê một cái ghế:

- Mời chú ngồi tạm. Nhà nghèo quá, từ ngày nhà tôi mất đi, mẹ con tôi sống thiệt khổ.

Người đàn bà toan vào trong nhà kêu con gái ra, Hội Thọt chặn lại:

- Khoan, chuyện nầy không thể cho cháu biết được, nó có thể buồn...

Người đàn bà hiểu Hội Thọt muốn nói gì:

- Vâng chú đã giúp cháu thì giúp cho trót. Chú có thể nói với ông xếp bớt với chút nào được không?

Hội Thọt nhìn lên bàn thờ, ở đó có bày cái ảnh một người đàn ông mặc áo nhà binh:

- Tôi với anh Chín là chỗ bạn cũ, ảnh đã hy sinh vì nước, không lẽ thấy cảnh chị và cháu túng thiếu tôi không giúp. Chị hiểu cho, tôi không bao giờ ăn của chị một cắc bạc, phiền là mấy thằng xếp nó đâu có biết đến cái thâm tình giữa tôi và anh Chín. Chúng nó chỉ cần tiền, đó là tôi phải nói nhiều, lắm nó mới chịu hai chục ngàn, tôi còn phải đưa chúng đi ăn đi nhậu...

Người đàn bà chớp chớp mắt:

- Cám ơn chú, thiệt tình hôm nay tôi mới chạy được có mười ngàn đồng.

Hội Thọt làm ra bộ ngẫm nghĩ:

- Thôi cũng được. Tôi sẽ cho chị vay chỗ thiếu.

Ngươi đàn bà mừng rỡ:

- Trời ơi, thiệt tôi khôag biết lấy gì tạ ơn chú.

- Ơn huệ gì chị, với anh Chín tôi mới tận tình chớ người khác tôi xin thưa là không dám. Tôi phải đứng ra bảo đảm. Ôi đủ thứ, nào là an ninh điều tra, tôi lãnh đủ, làm sở Mỹ mà chị, đâu phải cứ khơi khơi...

- Dạ tôi hiểu.

Hội Thọt nhìn vào trong nhà:

- Cháu Hương đâu?

Người đàn bà nhanh nhẩu:

- Dạ để tôi vào kêu cháu.

Một lát sau cô con gái đi ra cúi đầu chào Hội Thọt.

Hội Thọt ngắm nghía nàng, người con gái đang tuổi dậy thì đẹp mặn mà, da trắng môi hồng. Nàng ra vẻ e lệ, Hội Thọt mỉm cười:

- Lại đây cháu, mới ngày nào mầy bé xíu bây giờ đã...

Người đàn bà có vẻ hài lòng vì con:

- Ấy, có vài đám đánh tiếng rồi đó, nhưng cháu nó chưa chịu. Nó thấy tôi cực khổ nuôi các em quá nên tính đi làm một thời gian.

Hội Thọt lên giọng cha chú:

- Tôi cũng mừng cho chị. Con gái thời nay ít đứa được như cháu.

Hội Thọt chỉ cái ghế:

- Cháu ngồi chơi, chú cần phải hỏi cháu một vài câu chuyện.

Cô gái còn e lệ nói:

- Cháu đứng cũng được.

Bà mẹ la con gái:

- Chú biểu mầy ngồi thì ngồi đi, con nhỏ nầy kỳ quá thôi. Chú là bạn của bố mầy chứ ai xa lạ mà mầy e lệ.

Cô gái rón rén ngồi xuống một cái ghế kê gần Hội Thọt. Hội Thọt nhìn ngắm cô gái, hắn hỏi:

- Cháu học đến đâu rồi?

- Thưa chú Đệ nhị!

- Tốt, tiếng Anh cháu khá không?

- Cháu học đến lớp mười Hội Việt Mỹ.

- Khá lắm l

Hội Thọt bắt đầu ba hoa với bà mẹ Hương:

- Trình độ Anh văn của cháu như vậy khá lắm. Nhiều đứa vào làm ở sở tôi chỉ biết nói vài ba câu tiếng Mỹ bồi mà cũng kiếm được khá tiền đấy. Với học lực của cháu, tôi có thể thưa với ông xếp cất nhắc cháu lên, ít ra lương cũng phải được ba chục ngàn một tháng. Tôi đã hứa với chị thì thế nào cũng lo liệu được cho cháu...

- Dạ cám ơn chú, trăm sự nhờ chú chỉ dạy. Bố nó chết, trong nhà thiếu người đàn ông dạy bảo tôi lo lắm, chú có lòng thương gia đình tôi, tôi giao nó cho chú...

Hội Thọt nhũn nhặn:

- Nói chi đến chuyện đó, hồi trước tôi với chồng chị là chỗ thân tình. Bây giờ ảnh chết không lẽ thấy hoàn cảnh chị tôi làm ngơ sao?

Hội Thọt quay lại cô gái:

- Giấy tờ cần thiết cháu đủ không?

Cô gái chớp chớp mắt:

- Dạ cháu đã lo liệu, cháu có làm thêm một cái đơn bằng tiếng Mỹ chú coi dùm, còn lỗi chú sửa cho cháu.

Nàng chạy vào nhà mang ra một xấp giấy, nàng kiểm từng thứ. Nàng đưa cho Hội Thọt lá đơn. Hội Thọt nhìn vào đó như nhìn vào tường. Nhưng hắn vẫn làm bảnh:

- Tạm được, văn chương của cháu còn học trò nên chưa được sắc bén lắm.

Hương ngây thơ hỏi:

- Vậy phải làm lại hả chú?

- Thôi khỏi.

Bà mẹ cũng lo lắng:

- Nếu phải làm lại chú làm ơn thảo giùm. Dẫu sao chú cũng từng trải, kinh nghiệm. Hương, con vô lấy giấy bút ra.

Hội Thọt xua tay:

- Khỏi, khỏi mà chị. Hì hì. Tôi với chỗ ông xếp thân tình nhau, đơn từ chỉ là hình thức.

Hội Thọt vội xếp mớ giấy má, cuộn tròn lại cắp bên nách:

- Công việc làm ăn của cháu càng sớm càng tốt. Ngay chiều nay tôi sẽ đưa cháu đi thử «tét». Minh đi tắt mà.

Bà mẹ sốt sắng:

- Dạ, chú có lòng như vậy còn gì bằng. Hương mầy vô mặc quần áo rồi đi với chú cho sớm.

Cô gái ngơ ngác:

- Sao lại chiều nay, chiều thứ bảy mà má! Con lại trót hẹn với anh...

Bà mẹ mắng át đi:

- Làm ăn không lo làm ăn, đói rã họng ra. Thằng Thanh nuôi mầy được bữa nào không?

- Cả năm anh mới được về phép.

Bà mẹ sấn sổ:

- Tao biểu mầy vô thay quần áo đi với chú, không cãi. Con nít chỉ ham chơi.

Hương quay sang Hội Thọt:

- Sáng thứ hai được không chú?

Hội Thọt cau mặt:

- Một tháng mới có một kỳ thử «tét», tùy cháu đó.

Huơng đành đứng dậy đi vào nhà trong, bà mẹ quay lại Hội Thọt:

- Nó con nít ham chơi, chú đừng chấp!

- Dạ, tôi hiểu mà chị.

Một lát sau Hương trở ra, nàng đẹp mặn mà trong chiếc áo dài màu huyết dụ. Da nàng vốn trắng, màu áo càng làm nổi bật nước da nàng hơn. Hội Thọt thầm khen ngợi, hắn đứng dậy:

- Thôi, đi cháu.

Hắn quay sang nguời đàn bà:

- Nếu cháu về muộn chị đừng lo, có thể tôi sẽ mời cháu cùng đi dự tiệc với tôi trong tòa đại sứ Mỹ.

Hương chợt ngẩng lên:

- Thôi chú ơi, cháu ăn mặc thế nầy...

- Không sao, chiếc áo dài Việt Nam cháu không từng nghe người Mỹ ca tụng đẹp nhất thế giới đó sao, còn mặc duýp thường quá...

Hương yên lòng đi theo Hội Thọt ra cửa. Hội Thọt vẫy taxi. Hương hỏi:

- Xe hơi của chú đâu rồi?

- Chú cho tài xế đưa đi rửa để tối nay còn tới tòa đại sứ.

Hương xuýt xoa khen:

- Chú có chiếc xe đẹp quá, chú mua bao nhiêu tiền vậy?

- Chú đâu có phải mua, sở cấp cho chú đấy chứ.

Hương tự nhiên:

- Chắc chú làm lớn lắm nhỉ?

Hội Thọt lờ đi, Hương cứ hỏi mãi. Hội Thọt phải nói:

- Chú làm sở nầy bí nật lắm. Chú chưa thể tiết lộ được.

- Thế sau nầy cháu làm đâu?

- Chú sẽ xin cháu về văn phòng chú.

Hương reo lên:

- Vậy thì sướng quá. Cháu sợ làm chung với mấy ông Mỹ, ẩu một cây.

Hội Thọt bẹo má Hương.

°

Một phòng khách rộng thênh thang với những đồ đạc bày biện đắt tiền hiện ra trước mắt Hương. Nàng hơi e ngại, người đàn bà bỗng trở nên thân mật:

- Em cứ tự nhiên ngồi chơi đây.

Hội Thọt đưa Hương ngồi xuống chiếc ghế sa lông êm ái. Hội Thọt hỏi:

- Anh đi đâu hả chị?

- Nhà tôi mới lái xe đi có chút việc cần.

Người đàn bà vỗ tay bộp bộp, một lát sau một cô gái bưng ra một khay ba ly cam vắt. Người đàn bà lịch sự mời:

- Uống đi!

Hội Thọt vào đề ngay:

- Thế nào, chị bằng lòng hột xoàn của tôi chưa?.

- Trông cái mẽ thì đuợc lắm, còn có bọt hay không thì làm sao tôi biết được.

- Em cam đoan với chị mà.

Người đàn bà cười:

- Tôi phải coi lại mới tin được.

- Dạ chị cứ coi, bây giờ xin chị cho nửa tiền trước.

Người đàn bà gật đầu:

- Không sao, dù đắt tiền mà là hột xoàn nguyên vẹn, tôi phải mua đắt hơn người ta cũng không sao.

- Dạ em bảo đảm. Em còn nhiều món hàng khác sẽ giao cho chị sau.

- Chú nên nhớ công lao tôi mài dũa không phải là để đâu.

- Dạ em hiểu.

Người đàn bà mở cái bóp lấy ra quyển chi phiếu:

- Tôi đưa chú ba chục ngàn trước, còn hai chục nhà tôi sẽ đưa cho chú tối nay nếu là hàng thiệt.

Hội Thọt đỡ lấy tấm chi phiếu gấp bỏ vào túi:

- Bây giờ em về, chị cho em gởi cháu Hương một lát!

- Được mà!

Tự nhiên Hương lo lắng. Nàng thấy sợ người đàn bà nầy:

- Chú, chú cho cháu đi cùng được không?

- Cháu cứ yên chí ở đây chơi. Công chuyện làm ăn của cháu một phần chú cũng phải nhờ đến bà Hội Đồng đây, có lẽ bả còn phải hỏi cháu một vài điều, bà đứng tên bảo đảm cho cháu mà.

Người đàn bà trở nên đon đả:

- Con ở đây, thím còn phải hỏi con nhiều chuyện, nhất là thân thế con. Con yên chí, con sẽ có công ăn việc làm ngon lành.

Hương đành phải ngồi lại, trước khi Hội Thọt đi, hắn còn vuốt má nàng:

- Cháu ngoan nhé, bả hỏi gì phải trả lời cho thiệt nghe!

- Dạ!

Hương ngơ ngẩn nhìn theo Hội Thọt bước ra cửa.

Một gã con trai chạy ra mở cửa, hắn cười đểu:

- Sao anh hay quá vậy, con gái nhà người ta ngon lành vậy mà anh mang được tới đây?

- Tao kiếm sở làm sung sướng mà ra bạc cho nó mà. Biết đâu sau nầy nó lại chẳng là bà chủ tao.

Hội Thọt thoáng nghĩ đến Út. Hắn ra khỏi cửa, cánh cổng khép kín, hắn ngoái nhìn lại một lần chót...