← Quay lại trang sách

hai mươi ba

Nhà quê, lố bịch!

Chương lầm bầm khi nghe đúa con gái nheo nhéo ở máy micro. Hình như nhiều người ngồi chung bàn chàng đều có cái cảm giác nhột nhạt như chàng. Cái không khi chó đẻ nầy có thể làm người ta đỏ mặt và van vái cho bữa tiệc sớm tàn.

Chương nhìn bộ áo mình đang mặc, bộ «vét» xám đắt tiền. Chàng hối hận sao mình lại ăn mặc sang trọng như vậy, sao chàng lại đến đây. Chương cho rằng Thành, người tổ chức bữa tiệc nầy cũng ngượng như chàng. Nhưng hắn không thể tốp được cái không khí thối tha nầy. Hắn là một nguời trí thức, nhưng gia đình hắn, đàn em hắn là những kẻ nhà quê. Chương vùa ngượng vừa thương cho bạn. Thành ơi tội nghiệp cho mầy.

Khi Chương bước lên thang gác, bà mẹ của Thành đon đả:

- Chào cậu, ông Thượng nhà tôi ở trên lầu.

Chương muốn phì cười vì tiếng «ông Thượng» mà bà cụ đã dành cho con mình. Đối với gia đình Thành, việc Thành trúng cử thượng nghị viện là một vinh hạnh lớn lao. Nếu ngày xưa ở nhà quê người ta phải mổ bò khao cả làng.

Trên lầu, người đông nghẹt, tất cả đều trịnh trọng. Trong đám người mặc «vét», hoặc khăn đóng áo dài còn thấp thoáng những tà áo màu, những bộ duýp thời trang. Chương nhìn những thiếu nữ ấy, họ vẫn quê làm sao, bộ quần áo không thể che được sự quê mùa đó.

Cho đến bây giờ rượu đã uống, bánh đã ăn và bọn con gái con trai đang làm tình nhau trên máy micro, Chương mới dám chắc rằng mình nhận xét không lầm, không thiên vị.

Tiếng thiếu nữ nheo nhéo trong máy:

- Thể theo lời yêu cầu của quí vị, tôi xin ca bài « Bây giờ tháng mấy » để tặng riêng anh...Thành. Tôi thương anh Thành lắm!

Tiếng cười ré lên nghe chói tai. Trời không nóng lắm mà Chương thấy toát mồ hôi. Anh chàng nhạc sĩ ngồi ở kẹt trong cùng mặt cứ pghệt ra, hắn lẩm bẩm:

- Bỏ mẹ tao, chúng nó thấy tao rồi. Nó sẽ xách cổ tao lên máy hành hạ tao.....

Hắn nói như sảng. Một gã nhà báo chửi thề nhoi nhói:

- Đm. một miếng bánh mà bố biết nhục như vậy thì bố đấm «kẹ» vào.

Anh chàng viết văn chuyên nghiệp cười hinh hích:

- Chương trình văn nghệ tạp lục đấy các cụ ạ!

- Thối tha ma muội.

Sau khi cô con gái hát xong bài «Bay giờ tháng mấy» một cậu con trai mặt búng ra sữa cà-vạt cổ cồn giành lấy máy ca liền bài «Cô láng giềng». Giọng cậu ta không lấy gì làm hay ho cho lắm lại thêm giọng: Cô náng... giềng ôi... Nếu cô còn ngó đến tôi...

Một người bạn ngồi cạnh Chương ghé tai chàng:

- Tao nhột quá mầy ạ, tao chuồn đây.

- Tao cũng rút dù luôn.

- Khoan, chờ một chút. Chờ đứa nào lên hát tiếp, mình chuồn mới được.

Khi một cô khác lên ngâm thơ, Chương đứng dậy:

- Chuồn lẹ!

Chương phải khó nhọc lắm mới ra khỏi đám đông. Vừa xuống cầu thang thì gặp Thành. Thành ngạc nhiên:

- Sao mầy về sớm vậy hả?

- Cám ơn. Ngày vui mừng của mầy tao có mặt vậy là đủ.

Thành nắm chặt tay Chương, chàng nhìn thấy trong mắt Thành một sự ngường ngượng mà không thể nói ra. Chương nghĩ thầm: Tao quí mầy lắm, nhưng nếu có dịp tao phải chửi mầy, tao chửi mầy để mầy đỡ đau khổ.

Chương đi vội xuống nhà, gặp bà mẹ Thành, bà cụ lại giữ lại:

- Sao cậu về à, cậu không ở lại chia vui với ông Thượng nhà tôi.

Chương chào bà cụ, chuồn ra khỏi nhà, khỏi cái không khí vừa tức cười vừa đáng thương hại nầy. Chương leo lên xe ; gió mát làm chàng tỉnh táo. Buổi tối còn sớm quá, chẳng lẽ Chương lại về nhà nằm khoèo.

Nhiều khi Chương thấy cô đơn, buỗi tối đi chơi về mở cửa căn nhà vắng hoe, chàng chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình, tiếng thở của mình. Bao nhiêu năm rồi chàng đã sống như thế, sống cô đơn và chàng bằng lòng với nếp sống nầy.

Đêm nay tự nhiên Chương thấy buồn, chàng lo lắng khi nghĩ đến chuyện về nhà. Chàng có cảm tưởng mình không thể chịu đựng được nữa. Chàng sẽ nổi điên lên vì cái không khí ngột ngạt ấy. Bao nhiêu lần Chương đã để vuột mất những cơ hội tình yêu. Sau một cuộc tình, Chương thấy thoải mái, chàng hài lòng mình lại được sống tự do, không một ràng buộc nào. Không một người con gái nào làm phiền chàng. Cơm hàng, cháo chợ, vợ nhà thổ. Chương mỉm cười khi nghĩ đến câu nói của bọn độc thân như chàng.

Chương nghĩ ngợi lang bang. Tại sao mình không đi «bê bối» một phen. Nghĩ đến gái, Chương quẹo xe lại phía đường Yên Đổ. Một ổ nhền nhện hạng sang Chương thường lui tới.

Chương dừng xe lại trước một biệt thự. Cổng đóng kín mít. Chương nhìn đồng hồ, mới tám giờ, chắc chưa đóng cửa tiệm. Mình có thể ngủ lại đây không hại gì..

Chương bóp còi xe ba lần, khung cửa nhỏ mở ra, một khuôn mặt ở đó đang quan sát Chương. Chương nói lớn:

- Tao đây chứ ai xa lạ đâu?

Tiếng mở khóa loạch xoạch, cánh cổng hé mở vừa đủ chiếc xe Lambretta của Chương vào lọt, gã con trai chải đầu tém mặc áo bỏ ngoài quần khóa cửa cẩn thận rồi tự động nhẩy lên sau yên xe Chương:

- Hôm nay sao cậu đến muộn vậy?

- Tao đi nhậu!

- Đã đời không?

- Đíu ra gì hết, à này có em nào mới không?

- Cậu đến vừa gặp may, có một em mới!

- Mấy ngày rồi?

- Hôm qua!

- Tốt!

Chiếc xe đậu lại trước biệt thự, gã ma cô nhảy xuống:

- Cậu giao chìa khóa cho em, em cất xe vào ga-ra.

Trước khi bước lên thềm nhà, Chương hỏi:

- Chị Ba có nhà không?

- Có đó, mấy ngày hôm nay chị Ba đâu có ra khỏi nhà, chị còn phải dạy bảo kinh nghiệm cho con gà tơ...

- Nó không chịu?

Gã ma cô biết mình nói hớ, gã cười hì hì:

- Gà mới bao giờ mà không giở chứng.

Gã lái xe đi, Chương vào nhà. Chị Ba ngồi ở ghế salon đang coi vô tuyến truyền hình, Chương tự động ngồi cạnh:

- Có gì lạ không chị?

- Có đó, nhưng chưa được thuần lắm, em mới mà.

- Không sao...

Chị Ba tắt máy:

- Khuya rồi, hay cậu để đến mai vậy?

- Không được!

- Tôi sợ nó làm phiền cậu, nếu cậu có thể ngủ đêm thì được.

- Ngủ đêm chứ sao.

Chị Ba đứng dậy.

- Cậu uống gì không?

- Mang lên phòng cho tôi.

Chương tự động lên lầu, chị Ba theo sau, vừa đi chị vừa quảng cáo món hàng. Chương cười nhạt:

- Hy vọng như chị nói...

Chị Ba đưa Chương vào phòng, một lát sau chị đưa vào một thiếu nữ trẻ măng rồi lui ra. Chương lầm lì ngắm nghía nàng, nàng ngồi ở cuối giường. Giọng nói của Chương chợt trở nên đểu giả:

- Làm ơn thoát y dùm đi người đẹp.

Thiếu nữ nhìn Chương đầy sự bất mãn, nàng cởi quần áo, liệng xuống giường rồi leo lên nằm cạnh chàng không nói một tiếng. Chương nằm im quan sát nàng, một lúc sau chàng hỏi:

- Em không ưng?

Nàng từ từ mở mắt, vẫn không ngó chàng:

- Tôi đâu dám, tôi lộn xộn bị đòn thấy mẹ. Tôi cần phải sống để ra khỏi nhà nầy.

- Ai cấm đâu.

Nàng cười nhạt:

- Không dễ như ông tưởng đâu.

- Không phải cô muốn làm nghề nầy?

Nàng bỗng cười:

- Cái chuyện bẩn thỉu nầy mà ông kêu là nghề à, nói để ông hiểu, tôi bị gạt vào đây.

Chương suy nghĩ một lát rồi nói:

- Thôi, cô bận đồ vào đi.

- Tôi làm ông buồn?

Chương lắc đầu:

- Tôi đâu có trẻ con, bận đồ vào đi rồi mình nói chuyện.

Thiếu nữ tần ngần, rồi nàng mặc đồ lại, nàng thấy thái độ thành thật của Chươag nàng hơi vững dạ.

Nàng nhìn Chương lắc đầu, rơm rơm nước mắt:

- Tôi lo lắm ông ạ!

Chương ngồi xuống cạnh vỗ về:

- Cô lo gì?

- Tôi không còn thiết sống nữa, tôi bị lường gạt vào đây đã một tuần lễ nay rồi, đôi khi tôi nghĩ mình liều thân chết cho rảnh nhưng tôi thương mẹ.

Chương chặn lại:

- Khoan, đêm còn dài, cô uống ly nước cam nầy đi rồi hãy kể.

Nàng đỡ lấy ly nước cam trong tay Chương trước khi đưa lên môi, nàng nhìn Chương:

- Nếu ông không thực tình tôi có thể chết được lắm!

- Cứ tin tôi!

- Ông giúp gì được tôi?

- Tôi hứa sẽ giúp nếu có thể giúp được!

Nàng uống cạn ly nước cam. Chương tự động tắt đèn:

- Mình nằm với nhau, cứ việc nói chuyện, tôi không ngủ với gái một đêm không chết.

Thiếu nữ không ngần ngại nằm xuống bên Chương:

- Tôi cũng chẳng còn gì để giữ gìn nữa, tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi nầy, tôi ngu dại nên mới mang họa. Những đứa hại tôi chúng phải chết...

Điếu thuốc lá lập lòe trên môi Chương:

- Tôi chưa từng giúp đỡ ai hết, tôi quân tử Tầu một phen cũng chẳng thiệt hại gì.

Thiếu nữ bíu lấy vai Chương:

- Anh không thiệt hại gì hết, anh cứ việc tiêu đồng tiền anh đã bỏ ra đêm nay, giữ gìn làm gì.

Chương mỉm cười:

- Muốn dứt khoát như vậy cũng được, em kể lại chuyện tại sao em lại lạc vào cái nhà nầy cho anh nghe đi.

Hương kể lại hết cho Chương nghe, nàng không dấu diếm một điều gì:

- Tại má em, má em túng thiếu quá nên khi thấy thằng cha thọt chân đi xe Huê kỳ đến nói là tin ngay. Em đâu có dè nó chỉ là một thằng ma cô.

Chương vỗ về nàng:

- Tội nghiệp em, bây giờ em muốn ra khỏi nhà nầy nhưng em sẽ ra bằng cách nào?

- Em không thèm trốn ra, khi ra khỏi đây em sẽ thưa cảnh sát bắt cả cái ổ nầy, em không sợ xấu hổ như những đứa con gái khác đâu. Cứ coi em như vật hy sinh đi.

- Em can đảm lắm!

Hương ngồi dậy lật nệm lấy một tờ giấy viết sẵn:

- Đây là cái đơn của em, em tố cáo đủ hết, kể cả thằng thọt chân, em chỉ cần tờ đơn nầy lọt được ra ngoài.

Chương ngạc nhiên:

- Em làm cách nào mà viết đơn được?

- Anh quên là khi em đến đây em có mang theo bao nhiêu đơn từ giấy má à?

Chương gật gù:

- Em yên chì, anh cứ việc mang đến một quận cảnh sát nào đó đưa đơn cho em.

Hương nghi ngờ:

- Anh có giúp em thật tình không đó?

- Anh hứa, tin anh thì nhờ anh mà không thì thôi.

Hương mỉm cười:

- Xin lỗi anh, tại em thấy anh có vẻ thân thiện với con mẹ Tú Bà nầy nên em phải...

- Anh hiểu, anh hiểu!

Chàng gấp gọn lá đơn bỏ vào túi

- Ngay sáng mai anh sẽ đưa lá đơn của em đi...

Bỗng nhiên Chương nghe tiếng Hương sụt sịt khóc.

- Một đời con gái, anh hiểu chứ. em đã mất hết rồi, mấy ngày hôm nay em muốn chết được, em nghĩ như vậy là dại, không việc gì mình phải làm vậy. Em trả thù.

- Em yên trí, bây giờ em ngủ đi.

Hương im lặng một lát:

- Em sẽ hoàn lại số tiền anh tốn đêm nay.

Chương giơ tay che miệng ngáp:

- Hai đứa mình đều là hạng quân tử Tầu cả. Một vài ngàn bạc đối với anh không nghĩa lý gì.

- Thật ra em chẳng còn gì để giữ gìn, em cũng không thể trở lại với người yêu, em hết cả rồi.

Nàng vòng tay ôm ngang vai Chương...

Bảy giờ sáng hôm sau Chương trở dậy Hương vẫn còn ngủ. Nàng mở mắt ngồi dậy khi Chương mặc quần áo chỉnh tề:

- Anh đi ngay bây giờ?

Chương gật đầu.

Chàng nhìn Hương mỉm cười:

- Một đêm đã qua; không có chuyện gì xảy ra, anh rất mừng.

Hương bỗng bẽn lẻn vì chiếc áo ngủ quá hở hang của mình:

- Em không biết nói gì hơn là rất cảm phục anh.

Chương thắt lại cái cà vạt:

- Chẳng có gì lạ cả vì anh đã từng ngủ với gái đẹp.

Chàng nhìn Hương ranh mãnh:

- Nằm cạnh em anh cố nhịn là được, để khi nào ra ngoài có nhìn thấy em anh cũng đỡ xấu hổ...

Hương ngước lên:

- Em sẽ gặp lại anh!

- Đừng lãng mạn, trở về với người yêu đi.

Chàng hôn lên trán Hương:

- Anh coi em như một người em gái.

Chương quay lưng ra cửa...Chương đi xuống nhà, chị Ba ngồi nhàn nhã dũa móng tay ở ghế Salon. Chị ta lên tiếng:

- Về sớm thế hả anh, ngồi chơi uống cà phê đã.

Chương ngồi xuống móc bóp ra trả tiền. Chị Ba hỏi chàng:

- Con nhỏ được không hả anh?

- Tốt lắm.

- Nó có cằn nhằn gì không?

Chương lắc đầu:

- Ngoan lắm!

Chị Ba thở phào:

- Tôi mất ngủ suốt đêm, nó là gái mới ngộ lỡ có điều gì thất thố làm khách hàng bực mình thì mang tiếng chết. Tôi làm ăn lâu năm cần giữ tín nhiệm...

Chương nhìn thẳng vào mặt chị ta:

- Chị làm nghề nầy đã bao giờ bị bắt chưa?

Chị Ba lại nhìn Chương:

- Sao anh lại hỏi vậy.

- Tò mò hỏi biết chơi vậy thôi.

Chị Ba cười, co chân lên ghế:

- Sức mấy, anh thấy nhà của tôi như vậy ai nghi ngờ, những ông to ông lớn ra vô đây thường trực, mà có bắt thì cũng như cóc bỏ đĩa thôi, mình có tiền, một vài chục ngàn đấm mõm...

Chị Ba cao hứng, chị nói hết ông nọ đến ông kia, đến những thế lực che chở cho hành động chị ta. Chương nghĩ bụng nếu mình không tận tâm, không thể cứu nổi Hương ra khỏi căn nhà nầy, có khi còn mang họa cho nàng, rất có thể con mụ nầy nói thật chứ không phải nói để hù Chương.

Chương từ giã chị Ba, chị ta còn nói:

- Hôm nào anh tới chơi, luôn luôn có món mới, ở đây cứ vài tháng là tôi thảy xuống xóm liền.

Chương ra garage lấy xe, vừa đi chàng nghĩ đến những người bạn có thế lực của mình, chắc chắn mình phải nhờ đến chúng nó mới phá nổi ổ nhền nhện nầy.

Trước hết, Chương lái xe chạy thẳng xuống Phú Thọ tới địa chỉ nhà Hương.