← Quay lại trang sách

hai mươi bốn

Út hỏi Hội Thọt:

- Thế nào má tôi có được mạnh không?

- Thưa bà chủ cụ vẫn mạnh như thường!

- Công việc xây nhà đi đến đâu rồi!

- Cũng gần xong, cụ nói khi nào xong mới dám mời bà chủ đến chơi.

Trong thời gian gần đây, Út hoàn toàn tin tưởng vào Hội Thọt, hắn đã mang về cho nàng những bằng chứng nàng đòi hỏi: một bức hình của mẹ nàng chụp chung với vợ Tuyển và đứa cháu nhỏ, bức thư của bà nhờ người viết khuyên nàng cứ yên trí, bà còn xin nàng tiền để cất cái nhà đàng hoàng khi đó nàng hãy về thăm. Bà nhấn mạnh: «Út à, má biết mầy còn thương má, nhưng mầy khoan về xóm, cả xóm đều biết mầy là gái chơi bơi rồi lấy Huê Kỳ, vì má thương mầy khuyên mầy đừng về vội, miệng thế gian thối lắm, chúng nó đàm tiếu chuyện nầy nọ tội nghiệp má. Nếu muốn mẹ con gặp nhau mầy cho má ít tiền xây cái nhà, má nhờ anh Hội kiếm đất. Khi đó mẹ con gặp nhau cũng không muộn. Anh Hội là người đàng hoàng tin cẩn được, tiền mầy gởi về cho má nhận đủ cả ».

Út không còn gì nghi ngờ, nàng nghĩ Hội Thọt đã tu chỉnh làm ăn, nàng không còn tìm dịp hành hạ hắn nữa. Nàng chính thức cho phép Hội Thọt dùng xe hơi riêng của nàng đi mần công chuyện.

Út nhìn Hội Thọt bằng con mắt dịu dàng:

- Anh cố gắng giúp đỡ tôi, tôi không quên anh, có lẽ tôi còn phải nhờ anh chuyện khác nữa..

- Dạ dạ bà chủ cứ sai bảo.

Hội Thọt nói lung tung một hồi về căn nhà đang xây cất, cuối cùng hắn nói:

- Thưa bà chủ nhà còn thiếu thốn nhiều thứ, bây giờ căn nhà thành hình mới thấy tiền thêm ra.

Út dễ dàng:

- Anh cần lấy thêm bao nhiêu nữa?

Hội Thọc gãi đầu gãi tai:

- Nếu có thể bà chủ cho thêm chứng hai trăm ngàn nữa.

Út trợn mắt lên:

- Gì mà dữ vậy, tôi đã đưa cho anh ba trăm rồi!

- Thưa bà chủ; năm trăm ngàn để có một căn nhà đầy đủ tiện nghi đâu có phải mắc mỏ gì.

Út thấy Hội Thọt nói cũng có lý nhưng hiện giờ nàng không sẵn tiền:

- Thôi được, nhưng bây giờ tôi không có để đưa ngay cho anh, chiều lấy nhé!

Hội Thọt thấy kế hoạch chót của mình gặp trắc trở, thâm tâm hắn toan cuỗm lần cưối cùng rồi đi luôn, không ngờ... Hội Thọt lựng khựng:

- Bà chủ có thể xoay đâu được không?

Út quắc mắt:

- Việc gì tôi phải xoay sở, tôi nói ngày mai! chậm một ngày đâu có chết.

Hội Thọt năn nỉ một hồi không được, đành quay ra. Hắn lại vẫy tay gã tài xế, bắt đi đưa đến nhà một người quen.

Hôm nay Hội Thọt lầm lì, hắn không buồn hù gã tài xế như mọi hôm nữa. Hội Thọt xuống xe khi tới trước một con hẻm. Gã tài xế hỏi:

- Có cần đón không?

Hội Thọt xua tay:

- Khỏi, mai tao mới về,

Hội Thọt khập khiễng đi vào hẻm. Hắn đến trước một căn nhà mới cất xinh xắn gõ cửa, mãi một lúc sau mới có một cô gái ra mở cửa, nàng nhoẻn miệng cười:

- Anh vô đi anh!

Hội Thọt bước vào, cánh cửa khép kín, hắn bíu vai cô gái đi ra phòng khách, hắn ngồi xuống chiếc ghế salon còn thơm mùi vẹc-ni mới. Cô gái ngồi sà luôn vào lòng, âu yếm vuốt ve Hội Thọt:

- Thế nào anh?

Hội Thọt ngán ngẫm lắc đầu:

- Chưa được em...

Cô gái ngồi dịch ra, giận dỗi:

- Anh thiệt kỳ, hẹn lần hẹn lữa hoài, hết tin anh được.

Hội Thọt nhìn nàng tha thiết:

- Em phải hiểu cho anh, làm ăn thế nào mà chẳng có khi kẹt, nếu trôi chảy thì mình giàu có mấy hồi...

Nàng nhìn thẳng vào mặt Hội Thọt:

- Vụ anh lấy tiền xây nhà ra sao?

- Chắc chắn chiều ngày mai anh lấy nốt rồi anh vù luôn, anh không về đó nữa, sức mấy mà tìm.

Người con gái mỉm cười:

- Kế hoạch làm ăn của anh tính thì hay lắm, không biết có nước non gì không?

Hội Thọt chỉ cái nhà:

- Nhà nầy tiền ở đâu, tại sao không nước non?

Nàng mỉm cười:

- Lại sắp kể công đó, anh làm như anh phải đổ mồ hôi ra mới có tiền mua nổi nhà cho em ấy. Toàn là tiền lưu manh.

- Cũng phải mất công lưu manh chứ.

Người con gái thỏ thẻ hỏi:

- Anh chưa kể cho em nghe kế hoạch bóc tiền của mẹ chủ anh?

- Khó gì đâu, nhà mẹ nó vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, anh tới nói láo nói lếu một hồi, xách mẹ nó đi chụp hình mang về viết thêm một cái thơ nữa, chủ anh làm sao mà nghi ngờ được. Anh cố tình giữ không cho con mẹ chủ anh về nhà cũ, mình lấy được tiền rồi «dù» biết đâu mà tìm.

Người con gái cười the thé dí ngón tay vào trán Hội Thọt:

- Anh là thứ bịp quốc tế!

Hội Thọt ôm chầm lấy nàng hôn lên cổ.

- Anh yêu em lắm nên không giấu diếm gì, vậy mà em cứ làm anh khổ hoài.

Hội Thọt bị «mái xùy», hắn biết điều đó nhưng hắn không hiểu tại sao mình lại mê nàng kịch liệt như vậy? Nàng đẹp, khôn ngoan và mưu trí không kém gì hắn, chính nàng đã giúp hắn trong công việc lừa đảo. Mặc nhiên Hội Thọt coi nàng như một cộng sự viên đắc lực. Hội Thọt tâm sự:

- Anh tính hết cả rồi, ngày hôm nay mà lấy được hết tiền anh vù luôn, mình có nhà có cửa, anh sẽ mua thêm cái xe hơi vừa để làm ăn vừa đi chơi.

- Em thì muốn mở một cai ba nuôi em út, nghề đó kiếm ra bạc, nhất là hồi nầy lính Huê Kỳ đông đảo...

Hội Thọt nằm bàn tính tương lai, mải đến chiều mới về. Trước khi về nhà Út, hắn không quên rẽ qua nhà bà già của nàng.

Bà cụ thấy Hội Thọt, tươi cười:

- Cậu đi đâu đó?

- Đi chơi, buồn buồn ghé qua thăm má!

Bà cụ ái ngại cho Hội Thọt:

- Thôi lo lấy vợ đi, con Út nhà tôi là đứa rắn mắt cậu còn nghĩ đến nó làm gì. Cậu là người tốt Trời Phật không phụ cậu.

Hội Thọt làm ra vẻ buồn bã:

- Con Út nó phụ rẫy tôi đi lấy chồng Hoa Kỳ, nhưng tôi cao thượng, tôi tha thứ cho nó. Tôi ăn ở có Trời, tôi chỉ thương má nghèo nên tôi giúp đỡ má chút đỉnh.

Bà già cảm động:

- Cám ơn cậu.

Hội Thọt móc bóp lấy tiền:

- Tôi biếu má năm trăm ăn trầu, hôm nào có tiền nhiều tôi biếu má thêm.

Bà Sáu Họ cầm tiền rơm rớm nước mắt:

- Cậu đối với tôi tốt quá, tôi không biết lấy gì tạ ơn cậu!

- Má đừng để ý đến chuyện đó.

Bà Sáu Họ như chợt nhớ ra, hỏi:

- À mấy cái hình cậu đưa bà cháu tôi đi chụp mấy hôm trước xong chưa?

- Xong rồi má à, hôm nào tôi sẽ mang lại.

- Ừa mang về tôi bầy chơi.

Bà già lại ngồi kể lể gia cảnh mình cho Hột Thọt nghe như bao nhiêu lần trước. Thỉnh thoảng Hội Thọt lại hỏi thêm một chi tiết cần thiết. Bà già không ngần ngại trả lời.

Hội Thọt nói chuyện tình đời với bà Sáu Họ một lát rồi ra về. Hắn đến thẳng sòng bạc ngồi đánh suốt một đêm. Vừa bước chân ra khỏi, hắn bị hai người đàn ông chặn lại:

- Xin lỗi cho xem giấy tờ!

Hội Thọt mất tinh thần, nhưng hắn trấn tĩnh được ngay, hắn nhìn thẳng vào mặt người đàn ông đối diện:

- Các ông là gì mà hỏi giấy tờ tôi?

Người đàn ông rút ở túi áo sơ-mi ra một cái thẻ ba sọc vàng đưa trước mặt hắn:

-Nhận viên công lực.

Hội Thọt nhìn trước nhìn sau miệng cười méo xệch.

- Anh em cả mình có thể ra đây uống cà phê!

Mặt hai người công an lạnh như tiền, một người móc cái còng răng cưa ra:

- Đưa tay ra!

Hội Thọt biết không thể thoát nổi, xuống nước:

- Tôi tội tình gi, anh em nên thông cảm nhau, tôi có chiếc đồng hồ Rolex đáng giá trên bốn chục ngàn.

Một cái đấm như trời giáng phóng thẳng vào miệng Hội Thọt làm hắn ngã quay lơ ra đất. Người kia xốc cổ hắn dậy còng nghiến tay hắn vào tay mình. Hàng phố tò mò đổ ra chỉ kịp nhìn thấy Hội Thọt bị lôi đi xềnh xệch, ấn lên chiếc xe hơi cảnh sát đậu bên kia đường.

Trước khi chiếc xe hơi phóng vút đi, người công an nhìn vào mặt Hội Thọt cười:

- Chào đồng nghiệp CIA, người anh em làm ăn dữ quá, mải hôm nay đàn em mới được diện kiến.

Hội Thọt ngồi cúi gầm mặt, mình hết thời rồi. Người công an cười khà khà:

- Con hết đường rồi con ơi, tao còn phải đi vồ nốt thằng tài xế lái xe cho mầy mới đủ bộ.

Một tia hy vọng chợt loé lên trong đầu Hội Thọt.