← Quay lại trang sách

hai mươi năm

Cơn mưa kéo dài từ ngày nầy sang ngày khác.

Đài phát thanh loan tin do ảnh hưởng trận bão rớt.

Út trang điểm xong, nàng khộng biết đi đâu cho hết buổi tối. Căn nhà vắng vẻ quá. Út buồn bã, cô đơn ngay chính trong sự giầu sang của mình. Gã chồng Mỹ già một tuần lễ chỉ về nhà vài lần, hắn biết nàng buồn, hắn muốn đưa nàng đi du lịch thế giới một phen nhưng vì bận công việc hắn hẹn lần hẹn lữa. Út nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối, nàng quyết định phải ra khỏi nhà, nàng không thể chịu đựng nổi không khí tù túng nầy.

Út xuống gara, tự lái xe ra đường, Út quay cửa kính. Chiếc xe chạy dưới trời mưa từ đường nầy sang đường khác, nàng đậu xe ở đường Tự Do, vào Givral ngồi một mình. Tự nhiên Út thấy lòng mình xao xuyến, nàng nhớ đến tiếng cười, khuôn mặt của người thanh niên mà nàng đã gặp ở đây.

Út soi mặt vào ly café, khuôn mặt nàng mờ mờ hiện ra trong màu cà-phê đen. Út thấy buồn kinh khủng. Hình ảnh người con trai hoàn toàn chi phối nàng. Út trả tiền, ra khỏi quán, nàng lại lái xe chạy vòng vèo qua những đường phố.

Nàng chợt mỉm cười, tại sao mình không đến chàng, nàng nghĩ mình có quyền cắm sừng lên đầu chàng Mỹ già không thắc mắc. Nàng còn quá trẻ, nàng chỉ lấy Mỹ vì tiền và bây giờ nàng đã thỏa mãn.

Những giọt mưa rơi van vát làm mờ cửa kính xe hơi, cái gạt nước chạy qua chạy lại làm nhòa ánh đèn đường. Út rú ga cho xe vọt nhanh. Nàng cho xe leo lên lề đường, đậu lại. Nàng khoác cái áo mưa chạy nhanh vào ngõ hẻm. Căn nhà chàng đóng cửa kín nuít. Chắc chàng chưa về, Út đứng dưới mái hiên rút thuốc gắn lên môi. Nàng bật lửa, ánh lửa lập lòe soi tỏ khuôn mặt mặn mà của hàng. Mưa vẫn rơi... Út ngước nhìn lên bầu trời đen kịt.

Út không biết mình đã hút đến bao nhiêu điếu thuốc lá, khuya lắm nàng mới thấy bóng gã đàn ông lái xe vào xóm. Út rời mái hiên tới trước cửa nhà anh ta. Chàng tắt máy xe nhìn sững vào mặt Út:

- Em đến từ hồi nào?

- Lâu rồi, vào nhà đi, người anh ướt hết.

Gã thanh niên thân mật giắt tay Út vào trước cửa. Hắn mở cửa lái xe vào nhà. Út đi theo, đèn bật sáng.

Út thấy khoan khoái, nàng cởi áo mưa ném lên một chiếc ghế gần đó, nàng ngả lưng nằm xuống chiếc ghế salon dài.

- Em chờ anh một lát, anh vào thay quần áo.

Một lát sau gã trở ra trong bộ quần áo pi-da-ma màu xanh nước biển, hắn ngồi xuống cạnh Út:

- Mưa gió như vậy em đến anh làm gì?

Út cười hóm hỉnh:

- Nhớ anh!

- Lãng mạn.

- Anh có bao giờ nhớ đến em không?

Gã thanh niên lắc đầu:

- Không!

Út cười xòa:

- Anh thật bạc tình.

- Anh tình nghĩa với em hồi nào, ngủ với nhau một đêm mà tình nghĩa à?

Út bịt miệng gã lại:

- Thôi đi, anh ăn nói kỳ cục bỏ xừ.

Gã thanh niên đỡ nàng dậy, hôn lên cổ nàng.

- Em cắm sừng chồng em hoài coi sao tiện.

- Cắm sừng Huê Kỳ đâu có tội tình gì.

Gã thanh niên mỉm cười:

- Em đừng hy vọng vào anh, bởi vì không bao giờ anh nghĩ đến chuyện lấy em.

- Em biết chứ, nhưng hy vọng vẫn cứ hy vọng. Em sợ những ngày sắp tới, thằng chồng Mỹ của em già rồi mà em thì còn quá trẻ, năm nay em mới 23 tuổi.

Gã thanh niên im lặng, hắn đứng dậy ra mở nhạc. Tiếng saxo buồn tỏa trong căn phòng khách ấm cúng.

- Em không bằng lòng với cuộc sống hiện tại của em sao?

Út lắc đầu:

- Đầu tiên thì ham thật, nhưng càng sống càng thấy chán. Ngày xưa khi em còn là con bán vé số nghèo đói nhìn những ông to bà lớn em thấy họ cao sang quá sau nầy em quá rõ bộ mặt họ.

- Em thấy sao?

- Tầm thường!

- Tùy người chớ em!

- Em muốn nói đến những người vác mặt đến nhà em, em đã thấy những bà cao sang ngủ với bạn của chồng em, ở chính ngay nhà em.

- Biết đâu không phải vì yêu?

Út lắc đầu:

- Họ ngủ vì một quyền lợi nào đó, tranh một vụ thầu cơm thừa của nhà binh Mỹ, một bãi rác.

Gã thanh niên nhìn nàng.

- Em cũng ngủ với Mỹ vậy?

Út nhìn thẳng vào mặt gã thanh niên:

- Em là một con điếm, em kiếm tiền bằng cách ấy là lẽ dĩ nhiên.

Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió tạt nước mưa qua cửa, gã thanh niên ra đóng cửa:

- Đêm nay em ngủ ở đây hay về?

- Dĩ nhiên ở lại đây với anh...

Gã thanh niên đỡ Út ngồi đậy:

- Mình lên lầu, xe hơi của em để ngoài đường phải không?

Út gật đầu, gã thanh niên tiếp:

- Ngày mai em ra em sẽ thấy bao nhiêu đèn xe bị gỡ hết.

- Không ăn thua gì, nó có lấy luôn chiếc xe cũng được.

Đưa Út lên lầu, gã thanh niên ném cho nàng bộ pi-da-ma đàn ông.

- Em mặc đỡ bộ quần áo nầy, từ lần sau còn muốn đến đây thì mang quần áo đến.

- Một chiếc va-li.

- Ở đỡ một hai ngày thì được, ở đến ngày thứ ba anh sẽ tống cổ em đi.

Út cười ròn, ôm lấy gã thanh niên:

- Anh cứ làm như có giá lắm!

- Dĩ nhiên.

Đêm khuya dần, ngọn đèn độc nhất đã tắt. Út nằm bên cạnh gã thanh niên, nàng áp đầu lên ngực chàng, nàng sờ soạng trên bộ vai mạnh khoẻ của chàng:

- Mỗi lần đến với anh, em không muốn về nữa.

- Em phải về, chồng em sẽ kiện anh.

- Sức mấy!

Nàng cười rúc rích:

- Anh biết trước sau gì em cũng bỏ chồng. Em chán nản quá rồi, em muốn trở về và bây giờ, em trở về rất kịp, em đã có một số tiền lớn đủ để sống phong lưu.

Gã thanh niên đẩy nàng ra:

-Em đừng dụ khị anh, anh không ham những đồng tiền đó đâu.

- Không về với anh, em cũng không thể sống mãi với anh Mỹ già được, em đã sửa soạn đầy đủ cả.

- Em sửa soạn những gì?

- Xây một căn nhà cho má em, rồi sẽ biếu bả một số tiền để dưỡng già, tội nghiệp bả khổ sở suốt đời.

Út kể câu chuyện giúp đỡ gia đình ra sao cho gã thanh niên nghe. Gã thanh niên ngồi đậy:

- Đúng như em nói vậy?

- Dạ đúng!

- Em tin được thằng thọt chân?

Út gật đầu:

- Đầy đủ bằng chứng của má em mà.

Gã thanh niên thở đài:

- Em dễ tin thật, em giầu có nên không coi đồng tiền ra gì hết.

Gã thanh niên nằm xuống, hắn hút một điếu thuốc lá. Út gỡ điếu thuốc trên môi gã dụi tắt vào cái gạt tàn:

- Anh hút thuốc nhiều quá!

Nàng kéo cái mền mỏng đắp cho gã, nàng thì thầm hỏi:

- Từ ngày biết anh, em chưa biết tên anh.

- Anh tên là Chương.

Chương âu yếm hôn nàng:

- Em ngủ đi, mai anh sẽ đưa em đi ăn sáng rồi đi tới nơi nầy với anh.

- Đi đâu? Em không muốn đi đâu hết.

Chương bất chợt hỏi Út:

- Gã thọt chân làm cho em tên gì?

- Tên Hội người ta thường kêu là Hội Thọt.

- Mấy ngày hôm nay có ở nhà không?

- Có lẽ hắn bận việc xây nhà nên biến vài ba ngày.

Chương kê tay cho nàng gối đầu:

- Thôi ngủ đi!

Một lát sau Chương nghe tiếng thở đều đều của nàng. Chàng mở mắt nhìn vào bóng tối mông lung, chàng lẩm bẩm:

- Đúng rồi, không thể sai được nữa.

Chương lại hút tiếp một điếu thuốc lá nữa. Ánh lửa lập lòe soi tỏ khuôn mặt kiều diễm của nàng. Bàn tay Chương vuốt ve trên chiếc cổ nõn nà.

Út cựa mình, nàng mở bừng nắt, nàng mỉm cười, hàm răng nàng trắng đều đặn. Nàng đưa tay nhón điếu thuốc lá của chàng thả rơi xuống giường:

- Anh hút thuốc lá hoài.

Út nằm gọn trong vòng tay chàng. Ở bên ngoài trời mưa to hơn, Út nói nhỏ:

- Trời mưa hoài.

Những tiếng cười ngắn thoát ra từ cổ Chương:

- Em cứ đến đây hoài có lần anh chết oan.

- Sức mấy!

- Chồng em bắn anh!

- Không có chuyện đó đâu, nó ngán em lắm, em có cắm lên đầu nó năm bảy cái sừng nó cũng chịu vậy thôi.

- Em cứ làm như người Mỹ ngu đần lắm!

- Không hơn gì mấy thằng Mỹ đen, ngu bỏ mẹ.

Một lát sau Út lay vai Chương:

- Anh có vẻ không cảm tình với người Mỹ?

Chương im lặng một lúc:

- Anh biết nhiều chuyện về bọn chúng, anh không nói tất cả, nhưng người Mỹ đã đưa sang đây nhiều phần tử vô giáo dục, em đã thấy những tủi nhục của người mình làm sở Mỹ chưa, nhất là những người con gái vì sinh kế.

Chương thở dài:

- Nhưng thôi nói đến chuyện ấy làm gì.

- Hãy biết em đang cắm sừng lên đầu một thằng Mỹ, rồi trước sau em sẽ bỏ nó và nó sẽ chạy theo van lạy em như một con chó.

Út cười, tiếng cười nàng thỏa mãn. Chương sờ tay lên bụng Út:

- Nếu em có chửa với nó thì sao?

- Em phá thai, em đã phá thai một lần.

- Vậy sao?

- Em không thể đẻ ra một thằng Mỹ con.

- Nó không tội tình gì hết.

Út im lặng một lát:

- Em biết nếu nó thành người nó sẽ khổ, là con trai chỉ có thể làm ma cô, là con gái chỉ làm điếm. Người Mỹ không thể ở đây mãi được, một ngày kia họ sẽ đi...

Út ôm chặt lấy Chương:

- Em muốn có một đứa con hoàn toàn Việt Nam, một đứa con của anh.

Chương vuốt ve Út:

- Nó lớn lên nó sẽ đi quân dịch

- Đâu phải một mình nó!

Tiếng nói của Út đứt quảng:

- Một đứa con... Nhé anh... Em đang... đang nghĩ đến nó.

Út say sưa ghì chặt người yêu.

Trời sáng dần, mưa cũng ngớt hạt. Út thiếp đi trên một giấc ngủ ngắn. Chương đã trở dậy, chàng ra cửa sổ đứng nhìn xuống lòng con hẻm. Sinh hoạt một ngày bắt đầu. Chàng quay trở vào ngồi nhìn nguời đàn bà nằm ngủ say sưa. Chương đắp lại cái mền cho nàng, nàng mong đợi một đứa con, một đứa con Việt Nam, giản dị quá.

Tự nhiên Chương thấy bồi hồi xúc động. Chương thương pgười đàn bà nầy, tâm hồn nàng mộc mạc, đơn sơ. Nàng không suy tư, không có những tính toán rắc rối. Điều ước muốn của nàng cụ thể. Bất giác Chương sờ tay lên bụng mình, ở đó có một vết mổ, một vết sẹo, dấu tích của chiến tranh.

Chuơng bỗng thấy một bàn tay ấm áp nắm cổ tay chàng, Chương ngoảnh lại, Út mở mắt nhìn chàng:

- Dậy sớm thế anh?

Chương mỉm cười:

- Dậy đi uống cà phê với anh!

Út uể oải ngồi dậy, nàng xuống giường vào buồng tắm.

Nàng trang điềm đơn sơ, trở ra. Chương cũng vừa mặc quần áo xong. Chàng hỏi:

- Chừng mấy giờ em phải về nhà?

- Không có giờ nào cần về hết!

Hai người xuống nhà, Chương hạ cái chống xe Lambretta. Út vội cản lại:

- Đi xe hơi với em!

Chương cứ dắt xe ra cửa:

- Có đi xe nầy thì đi, mà ngồi không được thì thôi.

Út đành ngồi lên yên xe Lambretta. Chiếc xe phóng vút đi, Chương nói với lại:

- Mình ăn cơm tấm bì nhé!

Út reo lên:

- Phải đó, lâu lắm em không ăn cơm tấm bì.

° ° °

Chương đưa Út vào quận cảnh sát, chàng nói nhỏ với người cảnh sát, anh ta ngẩng lên:

- Dạ hắn còn đây... Mời ông bà ngồi chơi, trong mấy ngày nay nhiều người thưa gởi hắn quá, thật khủng khiếp.

Người cảnh sát quay vào trong, Út hỏi Chương:

- Chuyện gì đó anh?

- Ngồi chờ sẽ biết!

Chàng rút một điếu thuốc gắn lên môi.

Út thấy chàng bình thản, nàng bối rối không hiểu chuyện gì. Nàng lay tay Chương:

- Nói cho, em biết đi!

Chợt Út ngẩng lên, sững người nhìn. Hội Thọt bị còng tay dẫn ra, quần áo xốc xếch. Mặt hắn xám như chàm đỗ khi thấy Út.

Chương hỏi Út:

- Phải thằng nầy không?

Út bối rối:

- Phải, người làm của em đây mà!

- Em hỏi coi tiền em đưa hắn làm nhà hắn để đâu rồi?

Út chợt hiểu, mắt nàng long lanh, nàng cười nhạt:

- Hắn vẫn thế, ngựa quen đường cũ.

Hội Thọt cúi gầm mặt, hắn suy nghĩ thật nhanh đến lời khuyên của luật sư, hắn bình tĩnh trở lại. Người cảnh sát đẩy hắn đứng sát vào tường rồi hỏi hai người:

- Ông bà thưa tên nầy?

- Dạ bà nầy thưa chứ không phải tôi.

Út nói với người cảnh sát:

- Xin ông vui lòng cho tôi hỏi hắn vài điều.

- Cứ tự nhiên!

Út ngồi xuống ghế ngẩng nhìn Hội Thọt:

- Tôi không ngờ anh lưu manh như vậy, tôi muốn biết rõ số tiền tôi đưa về nhà, anh làm gì?

Hội Thọt bình tĩnh trơ trẽn:

- Thưa bà chủ tôi đâu biết tiền gì?

Út không ngờ hắn lại trả lời như vây, mặt nàng nóng lên:

- Mầy... mầy nói sao?

Chương đứng lên:

- Thôi đủ rồi, em sẽ làm đơn thưa hắn, nói với hắn vô ích.

Người cảnh sát nói với Út:

- Xin lỗi bà, cãi nhau với nó ở đây vô ích, bà cứ về đút đơn kiện nó.

Chương cũng nói:

- Phải đó, em miệng nào nói lại hắn.

- Em muốn hỏi địa chỉ của má em ở đâu?

Nàng quay sang hỏi Hội Thọt, nhưng hắn lắc đầu:

- Tôi không biết gì hết!

Út tức sôi máu, người cảnh sát cản Út:

- Thôi bà ơi, thằng nầy ghê gớm lắm, bà không thể nói với nó bằng lời được đâu.

Ông ta đẩy Hội Thọt vào trong, trở ra nói với hai người:

- Ông bà cứ yên trí về, không phải chỉ mình ông bà mới là nạn nhân của hắn ta, hàng chục người đã đem đơn kiện hắn rồi. Hiện chúng tôi đang truy tầm một tên đồng lõa lái xe cho hắn chuyên đi lường gạt.

Út lắc đầu:

- Thiệt quá lắm!

Hai người chào người cảnh sát ra về. Út nói với Chương:

- Cho nó chết luôn, em mất với nó đến gần năm trăm ngàn. Em lo quá không biết má em ở đâu.

- Được, đừng lo, thế nào em cũng tìm thấy má.

Chương không quên hỏi Út:

- Em đưa tiền cho hắn có bằng chứng gì không?

Út lắc đầu:

- Em đưa khơi khơi vậy thôi.

- Ít ra em phải nhận được thư từ gì của má em chớ?

- Có! Nhưng em bỏ đâu mất tiêu rồi. Em không hy vọng gì lấy lại tiền đã mất, em chỉ muốn bỏ tù hắn cho bõ ghét.

Nàng chợt nhớ đến lần Hội Thọt lường gạt mình, nàng mím môi. Hình ảnh đó hiện ra thật rõ ràng trong đầu nàng.