← Quay lại trang sách

hai mươi sáu

Gã tài xế căm thù nhìn Hội Thọt:

- Mầy giết tao, tao đâu có ăn cái giải gì mà mầy đổ ráo lên đầu tao vậy?

Hai đứa bị còng chung áp tải ra khỏi tòa án. Mấy nạn nhân của Hội Thọt đi theo, Hội Thọt cúi gầm mặt, hắn bực mình:

- Câm miệng mầy, bây giờ phận thằng nào thằng nấy lo, mầy có quyền chối kia mà, thằng nào khôn thì sống dại thì chết.

Chúng bị giám thị đẩy lên xe, cửa xe đóng ập lại.

Hội Thọt nhìn qua cửa lưới, hắn không dè số nạn nhân của hắn lên đến con số cao như vậy, gần hai chục cái đơn thưa toàn tội tày trời.

Khi ngồi ở tòa, Hội Thọt buồn bã vì hắn không còn hy vọng trông mong gì vào người yêu, hắn bị “mái xùy”.

Bao nhiêu công lao lường gạt để cho con đĩ chó hưởng hết. Nó khai ở dự thẩm chỉ quen biết qua loa với Hội Thọt. Nàng mặc quần áo sang trọng đi cùng với một thanh niên đẹp trai, nàng khai:

- Thưa ông dự thẩm, hắn hoàn toàn khai bậy, một thằng bẩn thỉu như thế kia sức mấy mà đòi chung sống với tôi, ông dự thẩm hãy nhìn vị hôn phu của của tôi và hắn, hai người ai hơn ai. Còn căn nhà đứng tên tôi hắn muốn khai sao thì khai, động chạm đến phẩm giá của tôi tôi kiện hắn.

Hội Thọt cay đắng, hắn hiện là kẻ có tội, hắn không thể bào chữa. Ông dự thẩm chỉ mặt hắn:

- Tội trạng anh rành rành, anh ngoan cố với công lý, anh khó sống hiểu không.

Chiếc xe chuyển bánh, gã tài xế đồng lõa với Hội Thọt rên rỉ phân bua với mọi người trong xe: ·

- Trong đời tôi chưa bao giờ tù tội, chỉ biết làm ăn lương thiện, gặp thằng nầy nó bịp tôi, nó bắt tôi lái xe cho nó, nó hô nó là CIA.... Đm. tôi ngu quá.

Chiếc xe lắc lư ra khỏi tòa án. Hội Thọt vẫn ngồi gục mặt, hắn chẳng buồn ngó ai, chẳng buồn đếm xỉa gì đến lời cằn nhằn của gã tài xế. Hắn còn đang nghĩ kế hoạch chạy tội, gần hai chục vụ kiện, tội không nhỏ.

Gã tài xế thấy Hội Thọt làm lơ, tức quá chửi ầm lên:

- Đm. Hội Thọt, mầy phải tính sao cho tao chứ!

Hội Thọt ngẩng lên:

- Mầy muốn tính gì?

- Mầy phải khai lại ở tòa án, tao oan mà!

Hội Thọt đủng đỉnh trả lời:

- Có ăn thì có chịu!

- Tao ăn hồi nào?

Hội Thọt nói xong thì lại gục đầu xuống hai tay. Một gã tù già hù gã tài xế:

- Vụ án nầy nặng lắm, thằng chủ mưu có thể bị tử hình còn đồng lõa khổ sai chung thân.

Gã tài xế toát mồ hôi:

- Vậy sao, tao không làm gì nên tội hết!

- Đâu biết được!

- Chết tao rồi. Đm. oan ơi là oan, tao bị thằng chó đẻ nầy gạt, tao không biết trời trăng gì hết ráo!

Gã tù già lắc đầu:

- Không khá được con ơi, con đừng có ham chạy tội, con qua mặt mấy ông tòa sao được.

- Tao oan mà!

- Ai cần biết, mầy chỉ còn cách thuyết phục thằng thọt chân nó nhận ráo cho mầy mới khá được, hai là có tiền.

- Làm chi vậy?

- Ngu bỏ mẹ, thuê chừng mười thằng thày cãi...

- Tao tiền đâu?

- Nhả tiền lường gạt được ra.

Gã tài xế chồm lên:

- Đm. tao nói tao không có chấm mút xu nào hết.

- Không tin được!

Bọn tù ngồi trong xe cười ồ. Gã tài xế nhìn quanh, hắn bật khóc:

- Trời ơi là trời, tù chung thân làm sao mà sống được. Hội Thọt ơi mầy giết tao rồi... Tao van mầy, lạy mầy nhận tội cho tao đi, mầy ở tù tao nuôi mầy.

Hội Thọt ngồi bất động. Bọn tù cùng xe được thể chọc thêm:

- Hồi nầy ở ngoài đảo lạnh lắm, mầy ra đó khó sống, tao coi bộ mầy hiền lành quá, bọn tù cũ chúng sẽ ăn hiếp mầy, mỗi ngày nó sẽ đánh mầy một trận. Rồi thì mầy sẽ chết rục xương trong tù.

Một thằng làm ra vẻ ân cần hỏi:

- Vợ mầy bao nhiêu tuổi?

Gã tài xế thật tình:

- Còn nhỏ lắm, hơn hai mươi tuổi thôi à!

- Có con chưa?

- Hai đứa!

- Trai hay gái?

- Một trai một gái.

Gã tù gật gù:

- Vậy thì mầy yên trí rồi.

- Sao vậy?

- Vợ mầy sẽ đi khứa Mỹ đen, con gái mầy cũng sẽ đi làm điếm khi lớn lên, con trai làm ma cô. Nghĩa là cả nhà mầy điếm đàng. Rồi sẽ bị lính bắt, rồi ở tù như mầy. Mười năm sau gia đình mầy sẽ sum họp trong tù, chết rục xương trong tù luôn.

Gã tài xế khóc ré lên:

- Trời ơi mầy giết cả nhà tao rồi Hội Thọt ơi!

Bọn tù cười như nắc nẻ. Gã tài xế lạy Hội Thọt như tế sao:

- Mầy giúp tao, tao phải nuôi vợ nuôi con.

Hội Thọt bực mình gắt:

- Thôi mầy ơi, mầy làm phiền tao quá. Thân thằng nào thằng nấy lo.

Gã tài xế uất ức chỉ còn biết ngồi tấm tức khóc. Gã hăm dọa:

- Mầy mà không gỡ tội cho tao, tao ăn thua đủ với mầy.

- Sức mấy!

- Rồi mầy coi!

Hội Thọt cười nhạt...

Chiếc xe đi vào vòng thành khám đường, tù lục đục xuống xe.

Đám tù nhân được giám thị trả lại phòng giam. Gã tài xế tuyệt vọng, gã căm tức Hội Thọt. Gã đi phân trần tội trạng với tất cả mọi người. Gã càng lo lắng hơn khi bị bọn tù hù, doạ nạt đủ điều.

Một kẻ nói:

- Mầy nói vậy tao hay vậy, nhưng nếu quả thật mầy vô tội, mầy phải làm cách nào nói với thằng Hội Thọt khai nhẹ cho mầy hoặc tử tế hơn nó nói với dự thẩm mầy vô tội.

- Bác thấy tội nầy ra sao?

- Tội đại hình tù không ít đâu, thằng Hội Thọt phá biết bao nhiêu đời con gái...

Gã tài xế thở đài:

- Thiệt rầu quá, xui cùng mình.

Hội Thọt nằm ở góc phòng, hắn thèm một điếu thuốc nhưng không thể xin ai được. Hắn suy nghĩ miên man, hắn đã nghe lời luật sư chối tội hết. Ác hại nhất chính Út cũng thưa hắn, nàng nhiều tiền, nàng dùng mọi áp lực cố đẩy hắn vào vòng tù tội. Luật sư của Hội Thọt cũng phải tuyệt vọng:

- Vụ của anh khó lắm.

- Tôi đã chối hết!

- Cũng không ăn thua gì, hy vọng vậy thôi. Các nạn nhân của anh buộc chết anh, phần tòa buộc tội ; phần các luật sư, mà tôi chỉ có một mình...

Hội Thọt nhìn thấy sự lo âu trong ánh mắt vị luật sư. Hội Thọt thở dài:

- Đành mặc cho số phận vậy thôi.

Đang nằm lơ mơ chợt gã tài xế đến cạnh Hội Thọt.

Hắn ngẩng lên:

- Mầy còn muốn gì nữa?

Gã tài xế nở nụ cười, đưa cho Hội Thọt một điếu thuốc lá:

- Hút đi!

Hội Thọt giật lấy điếu thuốc gắn vào môi. Gã tài xế ngồi sà xuống mồi lửa cho Hội Thọt:

- Chỗ anh em cả, mầy thương tao, thương gia đình tao.

- Mầy muốn gì?

- Mầy làm ơn đừng đổ tội cho tao, tao hứa danh dự nếu được ra tao sẽ nuôi mầy, mỗi tuần năm trăm.

Hội Thọt nhíu mắt...

- Lại chuyện đó nữa, mầy nói nhiều quá, phải bình tĩnh tìm cách giải quyết chớ. Mầy có quyền đổ tội ráo cho tao kia mà.

- Đổ tội cho mầy bao nhiêu người đổ rồi, tao đâu còn chỗ nào...

Hội Thọt bực mình xô gã tài xế ra:

- Đi chỗ khác mầy!

Gã tài xế té ngồi bệt ra sàn:

- Đm. Hội Thọt!

Hội Thọt quạu cọ:

- Mầy chửi tao hơi nhiều rồi đó, còn chửi nữa tao đánh thấy mẹ.

Gã tài xế không chịu nổi uất ức chồm lên đá liền Hội Thọt một phát. Hội Thọt ngã lăn kềnh ra la chói lói:

- Xếp ơi nó đánh tôi.

Trưởng phòng đang ngồi uống trà vội chạy lại. Hội Thọt mồm năm miệng mười:

- Tôi thưa xếp, thằng nầy cậy khỏe đánh tôi, tôi tật nguyền nó ăn hiếp tôi.

Gã trưởng phòng người to như con trâu, ngực xâm đầu lâu xương bắt chéo dựng cổ gã tài xế:

- Tại sao mầy quánh nó?

- Tại nó tôi bị ở tù!

Gã trưởng phòng quắc mắt nhìn vào gã tài xế:

- Tao không cần biết chuyện đó, tao chỉ biết mầy đã đánh gã. Vì trật tự phòng giam bắt buậc tao phải trị mầy.

Gã trưởng phòng dứt lời tung một thoi vào giữa mặt gã tài xế:

- Đm. phá trật tự!

Gã tài xế ôm lấy mặt đầy máu. Gã trưởng phòng lên một gối tiếp theo làm nạn nhân nằm gục luôn xuống sàn. Gã trưởng phòng đứng nhìn nạn nhân ra lệnh cho gã trật tự:

- Kêu xếp hốt thằng nầy đi!

Tiếng đập cửa sắt rầm rầm. Một lát ngươi giám thị gác ngoài hành lang bước tới, ngó vào song cửa:

- Chi vậy tụi bây?

Gã trưởng phòng chỉ gã tài xế đang nằm rên rỉ dưới đất:

- Yêu cầu xếp nhốt giùm thằng nầy vào cát-sô, nó phá trật tự phòng giam.

Cửa phòng mở, hai tên tù xốc nách gã tài xế ra khỏi phòng giao cho người giám thị.

Ông ta nắm tóc gã tài xế gặc đầu lên:

- Đi mầy, ba gai thi chết con ạ!

Người giám thị điệu gã tài xế đi suốt dẫy hành lang vắng vẻ. Phòng cát-sô ngay đầu hành lang, ông ta mở cửa tống gã tài xế vào trong rồi khóa cửa lại:

- Cho mầy kêu!

Gã tài xế ngã ngồì bệt xuống sàn xi-măng hẹp, mạng nhện giăng đầy. Căn phòng tối thui, mải một lúc sau gã mới nhìn thấy cảnh vật lờ mờ. Mùi ẩm thấp xông lên nồng nặc, gió heo hút lùa qua những khe cột bê tông xây chéo nhau. Gã ngồi gục mặt xuống hai cánh tay, thút thít khóc, chưa bao giờ gã thấy khổ sở như bây giờ. Càng nghĩ gã càng căm thù Hội Thọt. Gã chợt nghĩ đến vợ con, đến bản án tày trời của mình, gã không còn hy vọng gặp lại vợ con. Gã nghiến chặt hàm răng nhìn vào bóng tối mung lung:

- Tao sẽ giết mầy Hội Thọt ơi l

Sau ba ngày ba đêm giam phòng tối, ăn cơm lạt, gã tài xế được thả ra. Người gã xanh lướt đi không vững, gã được trả về phòng giam.

Hội Thọt lờ đi, gã tài xế nhìn Hội Thọt với đôi mắt đầy hận thù, gã nghiến răng:

- Tao liều với mày!

Suốt một ngày gã tài xế không nói với ai một câu. Gã nằm một xó gác tay lên trán nhìn lên tràn phòng giam, mở mắt chong chong. Gã mím môi, thỉnh thoảng lại lầm bầm nói câu gì.

Hội Thọt đã quen với không khí phòng giam, hắn lại bắt đầu mở máy miệng với các bạn tù. Hắn ngồi uống trà hút thuốc lá phì phèo, bọn tù há hốc miệng nghe hắn kể chuyện. Hội Thọt chót chét cái miệng:

- Tao có tù chung thân cũng đã đời rồi, tao đã hưởng hết hương vị cuộc đời. Bao nhiêu là gái đẹp vào tay tao... Đm. nếu tao không hay sao lường gạt được chúng nó, tao xí trai, thọt chân không có một sự đẹp đẽ nào cả... tao hơn đời ở chỗ đó...

Một thằng đề nghị:

- Mầy kể chuyện con Út nghe đi, đi sâu vào chi tiết!

Hội Thọt vênh váo:

- Muốn nghe phải có cà-phê, rùng rợn mê ly đ... chịu được, chúng mầy hãy tưởng tượng «co» của «en» mê ly chịu không nổi... Da trắng như trứng gà bóc, đôi chân thuôn dài, lông măng mịn màng..

Có thằng hít hà. Hội Thọt, ngưng kể, bọn tù giục:

- Nói tiếp đi mầy!

- Ngon lành... nhưng tao cần uống cà-phê.

Tên tù già chửi nhoi:

- Đm. pha cà-phê cho nó! tao ở tù lâu quá đang thèm nghe. Giỏ của tao có cà-phê...

Khi Hội Thọt nhấm nháp uống cà-phê hắn mới nhẩn nha kể tiếp:

- Tao đưa em vào phòng, nhưng vẫn làm tỉnh, em mặc bộ đồ đen, đi guốc cao gót đen, em ngồi quay lưng lại phía tao, đm. chiếc lưag eo thon ngon lành, tao đặt tay lên vai em, em run lên, tao xoay mặt em, đôi môi xinh, hồng mịn mấp máy..

Bọn tù trố mắt nhìn Hội Thọt, một góc phòng giam im phăng phắc. Thêm một vài kẻ khác vào dự cuộc. Giọng Hội Thọt trầm xuống:

- Tao muốn ngộp thở luôn..

Hẳn thở phào... Đầu óc bọn tù căng thẳng, dứt câu chuyện bọn tù còn thẫn thờ, có kẻ chịu đựng không nổi rên siết:

- Đm. tao chịu không nổi rồi.

Có kẻ lỉnh lỉnh đến một góc nằm đắp chiếu kín mít. Một vài kẻ nhìn gã tài xế hỏi Hội Thọt:

- Mầy có cho thằng kia chấm mút gì không?

Hội Thọt ném một cái nhìn khinh bạc đến chỗ tên tài xế:

- Đm. thứ cắc ké, một cái lông chân của các em nó cũng không đụng nổi.

- Tại sao nó không đồng lõa với mầy?

- Tao làm xếp nó, đm. nó lái xe Huê Kỳ cho tao, lâu lâu có món nào bở tao ném cho nó một hai ngàn như ném xương cho chó!

Bọn tù cười ré lên, có thằng nghển cổ hỏi gã tài xế:

- Phải không mầy?

Gã tài xế im lặng. Một thằng khác đề nghị Hội Thọt:

- Mầy tả lại kỹ càng cái... ấy của con nhỏ.

Hội Thọt lắc đầu bĩu môi:

- Tuyệt hảo, nầy nhé...

Hội Thọt nheo mắt, hắn cười đĩ thỏa. Hắn phác hạa bằng một đường vẽ vô hình.

- Nói ra chúng mầy phát thèm, thôi thằng nào chịu khó hầu hạ tao, tao sẽ nói riêng cho nghe.

Bọn tù ồ một tiếng:

- Mầy không công bằng.

- Sức mấy mà công bằng.

- Tao sẽ đấm lưng cho mầy tối nay.

- Tao ủng hộ thuốc lá!

- Tao trà.

- Tao cà-phê.

- Tao bánh ngọt.

Hội Thọt cười híp mắt:

- Thôi để tối nay, tao sẽ kể cho chúng mầy chuyện khác ngon lành hơn, bảy đêm với con Lan.

- Ngon lành không?

- Nữ sinh mười sáu tuổi...

Bọn tù «a» lên một tiếng. Hội Thọt giao hẹn:

- Bây giờ tao nhất định không kể nữa, thằng nào đấm lưng cho tao.

Buổi tối phòng giam đóng cửa, hơn nửa phòng giam bu lại Hội Thọt nghe kể chuyện tiếu lâm.

Gã tài xế nằm buồn bã một xó nhìn Hội Thọt bằng đôi mắt căm thù. Cạnh hắn, một thằng tù án lưu mới ngoài đảo về. Mỗi lần Hội Thọt nói đến đoạn gay cấn bọn tù cười rúc rích, gã tài xế lại chửi thề:

- Đm. thằng dóc tổ.

Gã tù án lưu phe phẩy quạt, gã bực mình gắt:

- Tao xin mầy, mầy ơi!

Gã tài xế quay lại:

- Nghe nó nói dóc quá tao chịu không nổi.

Gã tù án lưu chợt hỏi:.

- Nó cùng vụ với mầy hả?

Gã tài xế văng tục:

- Đm. nó lừa gạt tao đưa tao vào vòng tù tội nầy chớ tao đâu có làm ăn chung với nó hồi nào.

Gã tù án lưu ngừng quạt ngáp dài:

- Buổi tối buồn quá mầy uống trà không?

- Tao đâu có trà.

Gã tù án lưu móc một bọc trà nhỏ trong túi áo đưa cho gã tài xế:

- Mầy đi đun nước, tao có trà đây, mình sẽ nói chuyện nhiều.

Gã tài xế đi đun nước, một lát sau hắn mang ấm trà đến, gã tù án lưu chuyên ra hai cái ly nhựa:

- Mầy kể đầu đuôi câu chuyện cho tao nghe.

Gã tài xế đang cần có người để tâm sự. Gã kể lại không sót một chi tiết nào.

Gã tù án lưu nắm tay đấm xuống bàn:

- Phải tao thì thằng Hội Thọt khó sống, nó không thể ngồi ba hoa ở kia.

- Nếu mầy là tao mầy, sẽ làm gì?

- Đánh chết!

Gã tài xế lắc đầu:

- Khó lắm, trong ba ngày nằm cát-sô tao đã nghĩ nát óc ra, tao còn có gia đình, ở tù mà làm bậy nữa, tội tao chỉ nặng thêm...

Gã tù án lưu gật gù:

- Tao thấy cái án của mầy không nặng cho lắm.

Gã tài xế như chết đuối vớ được cọc:

- Thiệt hả mầy?

- Đâu có gì, mầy chỉ bị buộc tội là kẻ đồng lõa, nặng lắm là năm năm tù ở.

- Thế hả vậy mà tao cứ nghe phải tù oan đến mấy chục năm.

Gã tù án lưu cười nhạt:

- Mầy tù «con so» chúng nó hù mầy.

Gã tài xế tươi ngay nét mặt, hắn luôn miệng nói:

- Thật may mắn cho tao.

Một hồi kèn giới nghiêm, tất cả người đang ngồi đấu láo đều về chỗ nằm. Gã tài xế ngủ với niềm hy vọng.

Gã tù án lưu không ngủ được hắn nằm mở mắt chong chong nhìn lên trần phòng giam quét vôi trắng. Hắn nghĩ đến cái án của mình, hắn đã nằm ở đảo ngót hai mươi năm, hắn không còn hy vọng gì trở về đất liền. Chỉ còn cách gây tội ác để đuợc đưa về Saigon.

Hắn đã làm chuyện đó. Và bây giờ hắn muốn tìm một đối tuợng nữa, hắn cần ở lại khám Chí Hòa, để được ra tòa, đuợc nhìn thấy thành phố Saigon sau lưới sắt xe bít bùng.

Gã tù án lưu nghĩ đến câu chuyện gã tài xế vừa kể.

Hắn lén nhìn Hội Thọt. Trong đầu hắn chợt nảy ra ý tưởng gây thêm tội ác, hắn nhìn Hội Thọt đăm đăm. Hắn không mấy ưa tên nầy, một thằng xạo, một thằng bần tiện. Hắn chợt mỉm cười vu vơ, hắn khép mắt lại.

Tiếng rảo bước của người giám thị vang trên nền xi-măng hành lang. Trong phòng giam tiếng ngáy mệt nhọc, tiếng nói mê ú ớ.

° ° °

Gã tù án lưu chửi thề:

- Đm. xạo ke không hà, nói như vậy mà cũng có thằng há hốc mồm ra nghe.

Bọn tù đang ngồi quanh Hội Thọt ngẩng lên, chúng im lặng, chúng không muốn gây với tên nầy, nói đúng ra chúng sợ.

Hội Thọt đang ngon trớn, bị chận họng bất tử, hắn nổi sùng, hắn tin tưởng rằng bọn tù sẽ binh vực hắn khi hắn bị hiếp đáp.

- Này thằng kia, mầy nói gì đó?

Gã tù án lưu đứng dậy:

- Ông nội mầy chửi con đó.

Hội Thọt làm bảnh:

- Đánh thấy mẹ mầy bây giờ!

Hắn vừa dứt lời thì gã tù án lưu phóng người lên như con gà chọi tung liền một ngọn cước vào giữa mặt Hội Thọt làm hắn ngã bật ngửa ra sau. Khi Hội Thọt lồm cồm ngồi dậy, mặt hắn bê bết máu. Hội Thọt nổi nóng chửi bới tùm lum, hắn nhìn quanh, bọn tù giạt cả ra, không thằng nào đến gần. Hội Thọt la lên:

- Tụi bây để nó đánh tao thế à?

Bọn tù giương mắt lên nhìn, một vài thằng lảng ra chỗ khác. Hội Thọt đâm ra ớn, nhung hắn không thể nhịn được nữa, hắn ra cửa đập rầm rầm:

- Xếp ơi nó đánh tôi!

Khi nghe tiếng bước chân nguời giám thị đi vội ngoài lành lang, Hội Thọt quay lại:

- Tao thưa mầy, mầy ăn hiếp tao.

Gã tù án lưu khoanh tay trước ngực đi đi lại lại trong phòng giam cười nhạt:

- Thằng nào muốn bênh thằng thọt chân thì vô đi tao tiếp.

Hội Thọt nhìn bọn tù len lét:

- Chúng mầy hèn, chúng mầy biểu anh em với nhau mà không dám làm gì nó à?

Người giám thị đến, ông ta ngó vào chấn song sắt:

- Chuyện gì vậy?

Hội Thọt đưa cái mặt đầy máu ra mồm năm miệng mười:

- Thưa xếp, em thưa xếp thằng kia bỗng nhiên đánh em, em không làm gì nó.

Ồng giám thị mở khóa phòng giam vào phòng, ông vẫy gã tù án lưu lại:

- Tại sao mầy đánh nó?

Gã tù án lưu bình tĩnh lại gần:

- Thưa xếp tôi đánh nó đó, thằng nầy nó dóc tổ quá, tôi hết chịu nổi.

Ông giám thị nắm cổ gã tù án lưu đánh liền một cái cùi chỏ vào mặt. Gã ngã dập đầu vào tường:

- Mầy muốn phá trật tự phòng giam? Mầy không thấy đánh một thằng tật nguyền như vậy là hèn lắm sao?

Hội Thọt tưởng mình thắng thế nên đổ dầu hôi thêm:

- Thưa xếp em hiền làmh, em không làm gì bậy bạ trong phòng nầy hết, vậy mà nó ăn hiếp em, em thưa rõ.

Mặt gã tù án lưu câng câng, ông giám thị càng tức, ông ta lại thêm một gối nữa khi gã tù án lưu đứng đậy. Gã gục xuống ho rũ rượi. Ông giám thị xoa tay, vỗ vai Hội Thọt:

- Mầy thỏa mãn chưa?

Hội Thọt khúm núm:

- Cám ơn xếp, em muốn thưa xếp nhốt cát-sô nó.

- Cát-sô hết chỗ, nó không dám làm gì mầy đâu.

Ông ta ra khỏi phòng giam, đóng cửa lại.

Gã tù án lưu đứng dậy, xoa ngực, hắn lầm lì dễ sợ, thản nhiên về chỗ nằm.

Hội Thọt vẫn lép nhép chửi bới, gã trưởng phòng giam phải gắt lên:

- Mầy chửi gì mà chửi nhiều quá vậy? Nó đã nhịn rồi...

Gã tù án lưu lúc đó mới ngồi dậy phân trần:

- Chúng mầy coi đó tao đã đối xử hết tình hết nghĩa nó còn chửi bới tao, xin lỗi các người anh em tôi thề độc một câu nếu tôi không bẻ nốt cái cẳng lành của thằng nầy kiếp sau tôi không làm người.

Dứt lời gã tù án lưu nhào đến như con cá lốc, đá Hội Thọt bật ngữa ra sàn. Hội Thọt bị hắn đè lên trên, chặn cái đầu gối lên cái chân lành bẻ kêu cái rốp. Hội Thọt chỉ la đuợc một tiếng, nằm chết ngất trên chiếu. Cả phòng giam sửng sốt.

Gã tù án lưu đứng dậy, đá vào cái cẳng lủng lẻo của Hội Thọt:

- Xong rồi các nguời anh em, ngày mai tôi lại được đi chơi Saigon.

Thằng trưởng phòng sấn đến:

- Mầy làm gì kỳ vậy?

- Đâu có gì kỳ, xin đại ca đập cửa kêu xếp đến đấy, đại ca láng cháng em bẻ cổ đai ca.

Thằng trưởng phòng nhìn gương mặt lạnh lùng của gã tù án lưu cũng đâm ớn. Gã chạy ra đập cửa:

- Xếp ơi xếp!

Người giám thị vội vã chạy đến:

- Đm. tụi bây, chuyện gì nữa đó?

Gã tù án lưu ra song sắt:

- Thưa xếp em mạn phép xếp bẻ cẳng thằng Thọt rồi.

Ông xếp trố mắt nhìn gã tù án lưu, lắc đầu:

- Mầy quá xá rồi con ơi!

Ông ta mở cửa phòng giam, giơ tay định táng gã tù án lưu. Hắn ngăn lại:

- Xếp không được đánh tôi, tôi có tội pháp luật xử tôi.

Ông xếp hạ tay xuống, lắc đầu, ông ta đến xem xét bệnh tình của Hội Thọt. Mặt Hội Thọt xanh dờn, mồ hôi ra như tắm. Ông giám thị ra lệnh cho hai tên tù:

- Khiêng nó xuống bệnh xá!

Ông ta quay lại:

- Còn mầy theo tao xuống phòng điều tra.

Trước khi ra đi, gã tù án lưu còn quay lại gã tài xế:

- Mầy yên chí lớn, thằng Hội Thọt có ra khỏi tù cũng chỉ lết đi ăn mày được thôi...